Hóa Bướm
Chương 52: C52: Quả báo hiện tại cô lại muốn vứt bỏ tôi
<!-- 1 -->
Chương 47: Quả báo hiện tại – Cô lại muốn vứt bỏ tôi
Mưa càng lúc càng nặng hạt, đập vào cửa kính ô tô tạo ra những âm thanh dồn dập như nhịp trống.
Những ngọn đèn như đom đóm điểm xuyết trong màn mưa, mông lung khó phân biệt, tựa như thông tới vương quốc giấc mơ hư ảo của vị thần giấc mơ Morpheus. Chỉ có đèn pha sáng như tuyết xuyên thủng màn mưa phản chiếu ra luồng sáng nhiều màu, tạo thành chiếc cầu ánh sáng xuyên qua màn đêm u tối.
Hệ thống sưởi trong xe được bật hết tốc lực, cuối cùng, cơ thể và các giác quan đang đông cứng trong đêm mưa của Hạ Diên Điệp cũng khôi phục lại đôi chút. <!-- 1 -->
Sau khi lên xe, cô tự giác lựa chọn điểm đến ở hệ thống định vị trên ô tô. <!-- 1 -->
Đó là một khách sạn ở phụ cận mà Hạ Diên Điệp đã đặt sau khi xuống máy bay vào ban ngày, cách cơ sở này chưa đầy 10 kilomet. Đường đi từ cơ sở sản xuất ra rất bằng phẳng, trên lý thuyết thì dù trời có mưa cũng chỉ mất 10 phút là tới nơi.
Nhưng mà...
Hạ Diên Điệp hơi quay mặt qua, nhìn về phía cửa sổ xe bên cạnh.
Góc nghiêng của hạt mưa càng lúc càng nhỏ, gần như rơi thẳng xuống.
Không phải cô tưởng tượng ra mà tốc độ xe đang dần dần chậm lại.
Người phụ nữ ngồi trên ghế lái phụ khẽ nắm chặt dây an toàn, do dự mấy giây rồi mới liếc mắt nhìn về phía bên cạnh.
Sau khi lên xe, đây là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp nhìn sang ghế lái.
Hai tay Du Liệt cầm vô lăng, nắm chặt tới mức lớp da mềm trên vô lăng hiện rõ dấu vết bị ngón tay đ è xuống.
Ngón tay anh trắng bệch, trên mu bàn tay còn nổi lên những đường gân dài.
Mà góc nghiêng của khuôn mặt tuấn tú kia cũng lộ vẻ tái nhợt, phần tóc ở thái dương bị mồ hôi thấm ướt rũ xuống dán vào phần đuôi mắt sắc bén.
Nó khiến người ta cảm thấy sự căng thẳng sắp đứt vỡ.
Trước khi lên xe, Hạ Diên Điệp chỉ lờ mờ cảm nhận được, còn bây giờ cô có thể chắc chắn…
Trạng thái của Du Liệt không được bình thường.
Cho dù anh có ghét cô đến thế nào đi chăng nữa thì cũng không tới mức như thế này.
Bỏ qua những suy nghĩ hỗn loạn trong lòng, Hạ Diên Điệp ước lượng giọng điệu rồi thấp giọng hỏi: “Sếp Du, anh… vẫn ổn chứ?”
“…”
Theo giọng nói của cô, chiếc xe đột nhiên khẽ lắc lư.
Sắc mặt Hạ Diên Điệp tái nhợt, vô thức ôm lấy thành ghế.
Du Liệt như choàng tỉnh khỏi cơn mộng ảo, chậm rãi nhận ra rằng có cô ở trong xe. Hàng lông mày của anh giật giật.
Nỗi sợ hãi giống như một tấm sa mỏng che kín đôi mắt đen nhánh kia.
Anh đánh lái sang bên cạnh…
Chiếc ô tô màu đen bất ngờ dừng lại bên đường trong một đêm mưa.
Hạ Diên Điệp nắm chặt dây an toàn, nghiêm túc suy nghĩ xem nếu Du Liệt định đuổi cô ra khỏi xe ở đây thì cô nên quay lại cơ sở sản xuất hay đi tiếp về khách sạn ở phía trước.
Dẫu sao bảy năm trước, cô cũng đã bỏ rơi anh trong cơn mưa xối xả ở Los Angeles không kém gì cơn mưa đêm nay.
Đây là báo ứng của hiện tại.
Lúc Hạ Diên Điệp đang thầm thở dài thì chợt nghe thấy giọng nói khàn khàn lẫn vẻ mệt mỏi của Du Liệt vang lên từ bên ghế lái.
“Cô có biết lái xe không?”
Hạ Diên Điệp không ngờ đây là điều đầu tiên Du Liệt nói với cô sau khi lên xe, cô hơi bối rối, vô thức đảo mắt nhìn nội thất sang trọng trong xe.
“Nếu đâm phải đâu thì tôi có cần bồi thường không?”
“…”
Du Liệt gác hờ khuỷu tay lên vô lăng, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt Hạ Diên Điệp.
Nghe cô nói xong, đuôi mày anh hơi nhướng lên, Hạ Diên Điệp không biết khoé môi đang nhếch lên của anh có ý giễu cợt hay không.
Trước đây anh cũng cười nhạo cô như vậy.
“Cô nghiện trả nợ à?” Du Liệt thì thầm trong tiếng mưa.
“?”
Hạ Diên Điệp đang lơ đãng nên không nghe rõ, nhưng trái tim lại đột nhiên thót lên một cái mà chẳng rõ nguyên nhân.
Cô quay mặt lại nhìn Du Liệt: “Gì cơ?”
Người kia không nói thêm lời nào nữa.
Du Liệt im lặng vài giây, ngồi thẳng người dậy rồi tựa vào lưng ghế. Những ngón tay đang co lại khẽ run, chậm rãi nới lỏng cà vạt rồi cởi cúc ở cổ áo ra.
Sắc mặt xanh xao dưới mái tóc đen nhánh vẫn không thể làm mờ đi vẻ quyến rũ trên khuôn mặt với đôi mắt nhắm hờ của anh.
Hạ Diên Điệp hoảng sợ, quay lại nhìn ra ngoài xe.
Nhưng bên ngoài xe quá tối, chỉ có màn mưa kéo dài liên miên.
Hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ vô cùng rõ ràng, cô có thể nhìn không sót chỗ nào, ngay cả yết hầu đang nhấp nhô cũng vô cùng gợi cảm.
“…Đổi chỗ.”
Sau khi cởi cúc ở cổ áo xong, cảm giác ngột ngạt do đêm mưa mang lại trong anh dường như đã giảm bớt một chút.
Du Liệt mệt mỏi lẩm bẩm: “Cô lái đi.”
Hơi ẩm của mưa đêm như xuyên qua cửa sổ, không khí trở nên mập mờ và dính nhớp, Hạ Diên Điệp chỉ cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của người đó đang ăn mòn mọi giác quan của cô từ bốn phía.
Đôi chân vốn bị bó buộc trong chiếc váy ngắn càng xích lại hướng cửa xe hơn, Hạ Diên Điệp quay đầu đi: “Bỏ đi sếp Du, tôi không bồi thường nổi đâu.”
“…”
Hình như Du Liệt khẽ bật cười.
Chỉ là đêm nay hơi thở của anh rất yếu ớt khó phát hiện ra. Hạ Diên Điệp còn chưa kịp nghe rõ, chợt cảm thấy chiếc ghế da mà mình đang ngồi lùi lại phía sau.
Cô hoảng hốt quay lại, ngón tay thon dài của Du Liệt vừa mới nhấc khỏi phím sắp xếp vị trí.
Ghế lái của Du Liệt cũng lùi lại giống như ghế của cô.
Điều này có nghĩa là Hạ Diên Điệp không thể từ chối.
Cô không quay đầu lại, sờ lên cửa xe, nói: “Vậy sếp Du mở cửa xe bên này đi.”
“Đổi ngay trong xe luôn.”
“.”
Ngoài những nội thất đẳng cấp thì sự thoải mái dễ chịu được đặt lên hàng đầu với những chiếc xe sang trọng. Tiêu chuẩn rõ ràng nhất chính là không gian. Ví dụ như trong chiếc xe này.
Nhất là sau khi ghế được điều chỉnh về phía sau, hai người có thể đổi vị trí một cách dễ dàng.
Ngoài cửa sổ xe vẫn mưa như trút nước, cô không thể tìm được lý do nào để từ chối.
Hạ Diên Điệp tháo dây an toàn, dùng đầu ngón tay đâm thật mạnh vào lòng bàn tay.
Điều này chẳng là gì cả.
Bình tĩnh nào.
Thế là người phụ nữ mặc váy ngắn đứng dậy, lông mi ướt mưa lặng lẽ cụp xuống. Ngắn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô lướt qua ghế da đen nhánh bên cạnh người anh, cố gắng duy trì khoảng cách lớn nhất lúc đổi sang ghế lái.
Trên ghế lái, người đàn ông lười biếng chống đôi chân dài, cụp mắt xuống, lạnh lùng nhìn vòng eo thon thả dưới làn váy của người phụ nữ đang chậm rãi lướt qua người mình.
Những hạt mưa lại đập mạnh vào cửa sổ xe.
Tựa như một tiếng nổ chói tai khiến gò má đang căng cứng của Du Liệt giật giật, anh càng run rẩy dữ hơn, nhắm chặt mắt lại.
Hạ Diên Điệp nín thở, định vắt chéo chân phải qua cái chân đang bao bọc trong chiếc quần âu của Du Liệt, lại bất ngờ đập đầu vào nóc xe, tiếng mưa rơi nặng nề nện xuống.
Cô hoảng hốt, đế giày ướt nước mưa trượt đi, cả người mất trọng tâm…
Tiếng cửa xe bị đạp trúng vang lên.
Hạ Diên Điệp ngượng ngùng ngã vào vòng tay Du Liệt.
“…”
Cô như đứng hình.
Nói chính xác hơn là cô đang ngồi trên đùi Du Liệt.
Giây phút này, trong đầu Hạ Diên Điệp tràn ngập sấm sét, vô thức tự hỏi: “Bảy năm trước mình cầm mấy trăm vạn bỏ rơi người ta không thương tiếc. Bảy năm sau, tiêu hết tiền lại thừa dịp trời mưa làm chuyện không hợp luân thường đạo lý với bạn trai cũ ở trong xe.”
Hai tội danh này gộp lại thì ở chỗ Du Liệt sẽ chết từ từ hay lập tức chấp hành lệnh tử hình?
Liệu cô bị đẩy ra hay bị mở cửa xe ném ra ngoài giữa trời mưa lớn?
Nhưng chúng đều không xảy ra.
Hạ Diên Điệp thu lại cảm giác chậm mất nửa nhịp.
Khác hẳn với nhiệt độ cơ thể luôn nóng bừng mà cô từng quen thuộc, lúc này cơ thể Du Liệt rất lạnh, như thể người bị lạnh cóng dưới mưa không phải cô mà là anh. Ngay cả mu bàn tay mà Du Liệt để xuôi bên người bị Hạ Diên Điệp vô tình đè vào khi ngồi xuống cũng lạnh băng. Cô như đang ngồi trên một tảng băng vậy.
Cho dù là tháng 7 mùa hạ ở vùng Tây Bắc, người bình thường cũng không giống thế này.
Hạ Diên Điệp vô thức đưa tay lên, cố gắng cảm nhận nhiệt độ trên trán anh.
Nhưng Du Liệt đang bị cô ngồi lên đùi không động đậy, mắt nhắm nghiền như bị ngất, trước khi tay cô chạm tới trán anh một giây, anh đột nhiên nghiêng đầu đi.
Giọng nói của Du Liệt lạnh lùng xa cách như ngâm trong băng: “Ngồi đủ chưa?”
“…”
Hạ Diên Điệp chợt sững người, nhớ ra mối quan hệ giữa cô và anh đã không còn thân mật như xưa nữa.
Sự bài xích ở giữa hàng mày của Du Liệt đâm vào đầu ngón tay cô, khiến nó đau nhói.
“Xin lỗi.”
Hạ Diên Điệp vội vàng đứng dậy, nép mình vào cạnh cửa xe. Sau khi Du Liệt khẽ mở mắt, anh lạnh lùng liếc nhìn cô rồi di chuyển đôi chân dài sang ghế lái phụ. <!-- 1 -->
Hàng ghế phía trước được điều chỉnh lại vị trí ban đầu.
Dường như chút cảm xúc cuối cùng của Du Liệt cũng bị sự mệt mỏi đ è xuống, anh khẽ cau mày, nhắm mắt lại, tựa lưng vào ghế, khuỷu tay co lại che đi lông mày và nửa chiếc mũi thẳng.
Đôi môi mỏng trắng bệch mở ra rồi khép lại.
“Nếu đụng xe, cô không phải đền.”
Hạ Diên Điệp vừa khởi động xe đã dừng lại: “Được, cảm ơn sếp Du.”
Sự khách sáo và cẩn trọng này khiến Du Liệt khẽ nhếch môi lên.
Anh cau mày buồn bực quay mặt đi.
“Nếu tôi chết, cô đền mạng là được.”
“….?”
–
Dù hơi lạ lẫm với việc điều khiển chiếc xe sang nhưng cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng lái được tới khách sạn mà không gặp nguy hiểm gì, cô dừng xe ở trong mái hiên che mưa.
Hạ Diên Điệp xuống xe trước.
Cô đang định đi vòng sang phía ghế phụ để lấy túi đựng tài liệu của mình, lại phát hiện Du Liệt ngồi ở ghế phụ cũng bước ra khỏi xe. Bóng dáng cao gầy hơi lắc lư, đi lướt qua vai cô về phía ghế lái.
Hạ Diên Điệp không hề nghĩ ngợi, đưa tay ra cầm lấy cổ tay lạnh lẽo của anh qua lớp áo sơ mi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ trùng phùng, cô chủ động giữ chặt anh.
Cả hai người đều dừng lại.
Vài giây sau.
“?”
Du Liệt lạnh lùng ngước mắt lên, lơ đãng nhìn cô bằng đôi mắt đen nhánh hơn cả màn đêm.
Trên gương mặt thanh tú này gần như cắt không còn giọt máu.
Hạ Diên Điệp khẽ cắn răng: “Anh không thể đi như thế này được.”
Du Liệt giơ tay lên rồi quyết tuyệt hất tay cô ra.
Đêm nay, cách mà anh nhìn cô lạnh lùng và xa cách như vì sao ở nơi xa.
“Không đến lượt cô quản.”
Ánh bạc trên chiếc nhẫn đeo ở ngón áp út của anh lướt qua mắt Hạ Diên Điệp.
Cô ngơ ngác mấy giây, nhưng khi hoàn hồn lại thì Du Liệt đã vào trong xe.
Hạ Diên Điệp xoay người.
Qua những hạt mưa trượt xuống kính chắn gió, cô có thể thấy rõ khuôn mặt mệt mỏi của anh, ngón tay tái nhợt đang nắm dây an toàn và chậm rãi cài khoá.
Sau đó anh hờ hững ngước mắt lên, đặt đôi tay thon dài lên vô lăng, lãnh đạm nhìn cô.
[Tránh ra.]
Màu môi Du Liệt tái nhợt.
“…”
Hạ Diên Điệp khựng lại vài giây.
Cô nghĩ chắc tối nay mình bị dính mưa nên não bị úng nước rồi.
Vì thế có thể tha thứ được.
–
Cặp công văn được người phụ nữ mặc váy công sở ở ngoài xe dùng ngón tay cầm lên, trước đôi mắt đen láy cuẩ người đàn ông, cô đặt nó lên mui trước của chiếc xe đắt đỏ.
Sau đó Hạ Diên Điệp nghiêng người về phía trước, chống cổ tay trắng nõn của mình lên.
Đôi mắt hạnh màu hổ phách đó không hề che đậy, gần như có thể xé nát tất thảy chỉ bằng một ánh mắt, chạm vào nơi sâu nhất trong đáy mắt anh.
“Lái xe đi.” Hạ Diên Điệp đè vào thân xe của Du Liệt, khẽ cười nói.
“…”
Bên trong xe.
Người đàn ông với gương mặt lạnh lùng chậm rãi thả tay xuống, ấn hạ cửa sổ xe. Anh hơi nghiêng đầu, giọng nói khàn khàn truyền ra ngoài cửa xe, thấm đẫm hơi ẩm của đêm mưa.
“Cô Hạ, cô lấy tư cách gì mà ngăn tôi?”
Hạ Diên Điệp suýt nữa không duy trì được nụ cười, cô đi vòng qua xe, dừng lại trước cửa ghế lái của anh. <!-- 1 -->
Sau đó ghé vào cửa sổ xe đang mở, cúi người xuống nói: “Sếp Du, tôi không muốn sáng mai vừa thức dậy đã thấy tin tức anh vừa ra khỏi khách sạn đã gặp tai nạn xe.”
Du Liệt ngước đôi mắt đen láy nhìn ra khỏi cửa sổ, chế nhạo cô: “Cho dù tôi có chết trên đường, cô cũng quan tâm à?”
Ánh mắt Hạ Diên Điệp run rẩy dữ dội.
Nụ cười cũng vỡ nát.
“Chẳng phải sếp Du nói anh mà chết thì tôi phải đền mạng sao?”
Hạ Diên Điệp chậm rãi siết chặt ngón tay trên cửa sổ xe, hình trăng lưỡi liềm trên móng tay trở nên nhợt nhạt: “Cho dù tôi không quan tâm tới anh thì tôi cũng phải quan tâm bản thân chứ?”
Trong xe vô cùng im lặng.
Chẳng biết Du Liệt đã dựa vào lưng ghế tự lúc nào, ánh đèn ở mái hiên chỉ chiếu sáng được một nửa dưới, che lấp khuôn mặt của anh khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm.
Chỉ có thể nhìn thấy đường hàm dưới đang siết chặt.
Giống như một dây cung đã được kéo căng.
Hạ Diên Điệp nghiến răng nghiến lợi nói: “Sếp Du yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không coi đây là lý do quấy rối anh. Chỉ cần anh bình an qua đêm nay, bắt đầu từ ngày mai chúng ta vẫn chỉ có quan hệ hợp tác trong công việc thôi.”
“… Được.”
Giọng nói kia trầm khàn tới cực điểm, giống như có lẫn tiếng cười cợt.
Nhưng Hạ Diên Điệp không còn quan tâm nữa, trái tim đang treo lơ lửng của cô cũng đã buông xuống. Cô vẫn sợ hãi nhìn cơn mưa không hề giảm bớt ngoài mái hiên.
Nếu để Du Liệt rời đi như vậy, cô thật sự sợ sẽ nhìn thấy tin anh xảy ra chuyện trên các mặt báo.
Hạ Diên Điệp lấy chìa khóa từ chỗ Du Liệt rồi đỗ xe ở bãi đậu xe bên ngoài.
Khi cô vội vàng che ô chạy về thì thấy dưới mái hiên không có ai nữa. Hạ Diên Điệp cố nén cảm giác hoảng hốt, bước nhanh vào trong sảnh khách sạn thì thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa đưa tay lên che mặt.
Hình như Du Liệt đã ngủ say, cứ thế thả lỏng, tuỳ tiện ngồi dựa vào ghế sofa. Từ hông tới đôi chân dài tạo thành một đường cong uyển chuyển, được bao bọc bởi áo sơ mi và quần dài trông vô cùng gợi cảm.
Cộng thêm khuôn mặt như ẩn như hiện dưới mái tóc đen tuyền, chẳng trách nhân viên lễ tân ở quầy lễ tân có nhìn sang nhưng không ai đến đuổi anh đi.
Tâm trạng của Hạ Diên Điệp hơi kỳ lạ.
Nhưng đúng như Du Liệt nói, cô biết mình không có tư cách, cũng chẳng có thân phận để can thiệp vào bất cứ chuyện gì liên quan đến anh.
Dập tắt những suy nghĩ lộn xộn kia, Hạ Diên Điệp bước nhanh tới, dừng ở bên cạnh ghế sofa.
Sau đó, cô phát hiện ra trạng thái của Du Liệt cực kỳ không ổn.
Đêm nay, kể từ khi anh xuất hiện tới trước khi cô xuống xe, sắc mặt của Du Liệt đều tái nhợt, nhưng giờ phút này cô mới rời đi tầm mười phút mà trên cổ anh đã mơ hồ đỏ ửng.
“…Sếp Du?”
Hạ Diên Điệp nhẹ giọng hỏi thăm.
Những ngón tay đang co lại của người đàn ông ngồi trên ghế sofa khẽ run lên, nhưng chẳng hề đáp lại.
Hạ Diên Điệp cảm thấy bất an, bèn đưa tay ra, dùng mu bàn tay nhẹ đặt lên gáy anh.
Nóng bừng bừng, thậm chí có thể nói là nóng phỏng tay.
Đầu ngón tay Hạ Diên Điệp giật giật, cô hoảng sợ nhìn về phía Du Liệt.
Cô vịn vào ghế sofa, đang định đứng dậy: “Xin lỗi, bên này…”
“…”
Hạ Diên Điệp chưa kịp đứng thẳng, người đàn ông che mặt trên ghế sô pha đã giơ tay lên, các ngón tay thon dài đột nhiên giữ tay cô lại.
Du Liệt đột ngột kéo cô về phía mình.
Dưới làn tóc mái, đôi mắt đỏ lộ rõ bệnh trạng của anh hơi ngước lên.
Bắt gặp ánh mắt hoảng hốt của cô, anh khàn giọng nói:
“Không chết được đâu.” Du Liệt chậm rãi ngồi dậy, buông tay ra, gập người chống đầu gối một lúc rồi nói tiếp: “Đưa tôi lên tầng đi.”
Hạ Diên Điệp sững sờ giây lát.
Cô muốn hỏi Du Liệt xem anh có mang theo chứng minh thư không. Nhưng Hạ Diên Điệp sợ dù anh có mang theo thì với dáng vẻ này, cô mà để anh một mình cả đêm, e rằng đến ngày hôm sau có khả năng anh sẽ chết trong phòng.
… Không sao cả.
Cùng lắm thì đêm nay cô sẽ ngủ trên ghế sofa hoặc trong bồn tắm.
Hạ Diên Điệp cắn răng, nắm lấy cổ tay Du Liệt, kéo anh đứng dậy khỏi ghế sofa.
Sau khi đưa Du Liệt lên phòng trên tầng, Hạ Diên Điệp xuống quầy lễ tân mượn nhiệt kế và thuốc hạ sốt, đồng thời ra tủ đồ ăn ở sảnh mua vài thanh năng lượng.
Bên cạnh khách sạn có một cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24, cô đội mưa đến đó mua một số đồ dùng một lần, lấy thêm đồ uống nóng cho Du Liệt rồi vội vã chạy về.
Trong phòng tối om, rèm cửa cũng bị kéo vào.
Hạ Diên Điệp chắc chắn là do Du Liệt làm.
Cô đặt đồ đạc xuống, đi đến bên giường kiểm tra tình hình của Du Liệt.
Chỉ còn lại chiếc đèn sàn trên mặt đất đang phát ra ánh sáng yếu ớt trong bóng đêm đen kịt. Bóng người thon dài trên giường được chiếu sáng lờ mờ, chỉ có thể nhìn thấy đường nét đại khái.
.. Có lẽ anh đã ngủ thiếp đi.
Hạ Diên Điệp xoa tay cho ấm lên rồi thử lại nhiệt độ trên trán anh.
Vẫn còn hơi cao.
Hạ Diên Điệp rút tay lại, cau mày cúi xuống nhìn anh.
Ban đầu cô cứ tưởng mình vừa xuống tầng tay quá lạnh nên nhiệt độ lúc này mới chênh lệch rõ ràng như vậy. Nhưng xem ra bây giờ Du Liệt sốt ít nhất cũng phải trên 38 độ.
Rõ ràng cô là người bị dính mưa, còn anh chẳng hề dính một giọt mưa nào, tại sao anh lại bị sốt còn nhanh hơn cô.
Hạ Diên Điệp đang cau mày suy nghĩ thì bỗng một góc nào đó trong phòng có tiếng động truyền ra.
“!”
Hạ Diên Điệp giật mình, vội vàng tìm kiếm xung quanh trong bóng tối. Cuối cùng cô tìm thấy chiếc áo khoác bị Du Liệt thô bạo ném trên chiếc ghế sofa đơn ở đuôi giường.
Bên trong còn có cả điện thoại di động bị vứt bỏ.
Tên của người gọi tới là “Trợ lý Chu”.
Nhìn cái tên xa lạ này, Hạ Diên Điệp đột nhiên phản ứng kịp.
Lẽ ra tối nay cô không nên đưa Du Liệt lên phòng mình.
Cô đã quên mất người trước mặt không còn là anh chàng sinh viên vừa học vừa làm, sống cùng cô trong căn hộ ở Los Angeles nữa. Anh đã trở lại thế giới xa hoa không thể chạm tới từ lâu. Là Du Liệt điều hành Công nghệ kỹ thuật Helena, một công ty về hàng không vũ trụ có giá trị lên tới hàng trăm tỷ, lại còn là thái tử gia độc nhất vô nhị của tập đoàn Du Thị, nhóm trợ lý trong danh bạ cũng phải chia ngành nghề và dòng họ.
Làm gì tới lượt cô quan tâm.
Đêm nay, cô chắn ở trước xe anh, nhất định anh sẽ cảm thấy rất buồn cười và chán ghét.
Chắc chắn lúc Du Liệt ở lại cũng cảm thấy rất ghê tởm. Đổi lại là một con chó, con mèo, con hồ ly nhỏ nằm trước mũi xe, chắc chắn anh cũng sẽ không lái xe hoặc đánh lái đi ngay.
Cô đã khiến anh cảm thấy phiền chán tới chừng nào?
Hạ Diên Điệp bỗng cảm thấy nơi đã tê dại từ lâu đột nhiên đau nhói, đau tới mức lồ ng ngực ấm ách khó chịu không đè nén nổi. Dạ dày vốn hát không thành kế cũng phải nghỉ hưu. Cô tự ngược nghĩ cứ để nó đau đi cho xong.
Không đau sẽ không nhớ lâu.
Hạ Diên Điệp chậm rãi đứng dậy, cởi giày và đi chân trần về phía nhà tắm.
Điện thoại di động của Du Liệt nhấp nháy sáng tối liên tục, hiển nhiên không biết trợ lý của anh đã gọi không biết bao lần.
Cho đến khi Hạ Diên Điệp vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi ấn nghe.
“Xin chào.” Ngay từ giây đầu tiên khi nhận điện thoại, Hạ Diên Điệp đã bình tĩnh nói: “Tôi vừa gặp anh Du Liệt của quý công ty ở một khách sạn bên ngoài cơ sở sản xuất thông minh Thương Thành. Anh ấy không được khỏe, đang nghỉ ngơi trong phòng của tôi, xin anh hãy tới số phòng khách sạn mà tôi đọc sau đây để đón anh ấy…”
Rõ ràng trợ lý ở đầu dây bên kia nghe được giọng nữ lạ, lại vào nửa đêm thì đã bị doạ sợ.
Hạ Diên Điệp rất chắc chắn nếu cô không tự động nói ra địa chỉ thì đối phương sẽ báo cảnh sát.
Và cho dù cô ấy có đưa ra địa chỉ thì cũng không ngoại trừ khả năng đối phương vẫn sẽ báo cảnh sát.
Trợ lý họ Chu này nói cảm ơn, kỳ thực là cảnh cáo, ám chỉ cô không được làm bất cứ hành động nào với Du Liệt, nếu không nhất định sẽ phải trả giá đắt. Tiện thể, anh ta cũng nói luôn là sẽ tới trong một tiếng nữa.
Hạ Diên Điệp trả lời rồi cúp máy.
Cô vừa định đặt chiếc điện thoại trong tay xuống thì đột nhiên dừng lại, nhìn chăm chú vào màn hình bảo vệ đang sáng lên sau khi cúp điện thoại.
Chỉ có một từ tiếng anh với font chữ thảo.
Được viết tay, Helena.
Hạ Diên Điệp chậm rãi chớp mắt.
Helena...?
Một tên nữ bằng tiếng Anh hiếm gặp.
Đó là người bạn gái mà anh đã gặp khi còn du học ở Viện Công nghệ California ư? Hay là tên tiếng Anh của người vợ chưa cưới kia?
Cái gì mà đau khổ vì tình, không gần nam nữ.
Đúng là lời đồn không có mấy câu là sự thật.
Hạ Diên Điệp khẽ nhếch môi, tắt màn hình điện thoại rồi để ở bên cạnh bồn rửa tay.
Trợ lý của Du Liệt cảnh cáo cô không được hành động hấp tấp và không được đưa cho anh bất kỳ loại thuốc lạ nào, nên việc gì mà cô phải chịu tội thay.
Trước khi trợ lý đến, tốt nhất cô nên đi tắm nước nóng..
Nếu không, Hạ Diên Điệp có thể mệt mỏi tới ngủ thiếp đi trước khi đối phương tới.
…
Nửa tiếng sau.
Sấy khô một nửa mái tóc dài của mình đã là sự tôn trọng lớn nhất mà Hạ Diên Điệp làm với sức khoẻ của mình trước khi kiệt sức.
Cô buồn ngủ tới mức mí mắt như sắp dính vào nhau.
Hạ Diên Điệp cố gắng chịu đựng, mặc áo choàng tắm đi ra khỏi phòng tắm. Cô vỗ vỗ gương mặt bị nước nóng làm ửng hồng, muốn bản thân tỉnh táo chút để còn suy nghĩ.
Nhưng hơi khó.
Hạ Diên Điệp ngáp một cái, chỉ muốn ngả đầu là ngủ, bước đến bên giường. Cô lưỡng lự trong chốc lát rồi đi tới bên Du Liệt, bật ngọn đèn đọc sách yếu ớt lên, ngắm người nằm trên giường.
… Có vẻ anh đang sốt cao hơn.
Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật bất an.
Vẻ mặt cô lập tức trở nên nghiêm túc, trong lúc anh đang mơ mơ màng màng nhíu chặt mày, cô đặt mu bàn tay lên trán anh.
Quả nhiên, anh sốt cao hơn trước.
Nửa tiếng trước trong phòng tắm, cô còn đang suy nghĩ: ‘Trợ lý bảo cô đừng chạm vào anh, đồ ngốc mới đi gánh tội thay’, ý nghĩ đó chỉ thoáng qua rồi biến mất ngay lập tức. Hạ Diên Điệp rút tay lại, cô nhìn Du Liệt đang trong trạng thái hôn mê không chút phòng bị giây lát, cuối cùng cô cũng chọn vị trí.
Bàn tay mềm mại của Hạ Diên Điệp cầm một bên cổ tay của Du Liệt lên, lắc khẽ.
“Sếp Du?”
“Sếp Du?”
“Du, Liệt!”
Tiếng gọi sau to hơn tiếng gọi trước, cuối cùng trước khi Hạ Diên Điệp gọi xe cấp cứu, mí mắt đang đóng chặt của Du Liệt cũng run rẩy, anh cau mày rồi từ từ mở mắt ra.
Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm: “Anh bị sốt, trợ lý của anh còn đang trên đường tới. Tôi nghĩ tốt nhất là anh nên uống thuốc hạ sốt trước khi…”
Hạ Diên Điệp còn chưa nói dứt câu đã định đi lấy thuốc trên bàn, nhưng khi đi ngang qua Du Liệt thì bỗng dưng bị anh nắm lấy cổ tay.
Cô sững người.
Giây tiếp theo, Du Liệt đan tay vào năm ngón tay của cô rồi kéo tới đặt bên cạnh cổ, khàn giọng nói: “Hồ Ly, đêm nay đừng làm rộn, để tôi ngủ thêm một lát.”
“!”
Hạ Diên Điệp run rẩy.
Sống mũi cô đột nhiên cay cay, suýt nữa rơi nước mắt.
Chỉ là một xưng hô lúc nói mê sảng mà thôi.
.. Tại sao cô lại vô dụng như vậy?
Trong lòng Hạ Diên Điệp chua xót, hai chân run rẩy suýt nữa ngã xuống. Cô vịn vào mép bàn để đứng dậy, bàn tay thon dài của Du Liệt đang cầm lấy tay cô, mười ngón đan xen.
Sự va chạm với chiếc nhẫn lạnh lẽo kia khiến cô đau đớn từ ngón tay đến tận tim.
Nó giống như một giấc mơ, nhưng cảm giác đau đớn nhức nhối vô cùng chân thực.
Hạ Diên Điệp chậm rãi hít sâu một hơi, nhìn chiếc đồng hồ màu đỏ cô đeo từ lúc tắm xong. Qua đó cô nhìn thấy chiếc nhẫn trơn của anh loé lên ánh sáng lạnh lẽo.
Tham luyến giấc mơ này không tốt cho cả hai.
Anh bị sốt, còn cô thì không.
Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại rồi lại mở ra, vẻ bình tĩnh lại xuất hiện trên mặt.
Cô rút tay ra khỏi ngón tay anh, muốn rời đi.
Có điều, cô chỉ mới thả lỏng tay, còn chưa hoàn toàn rút hẳn ra, chẳng hiểu sao Du Liệt đang nằm trên giường lại đột nhiên mở mắt ra.
Đôi mắt đen láy u ám khó phân biệt tiêu điểm kia nhìn thẳng về phía cô.
Hạ Diên Điệp sợ ánh mắt của anh đến nỗi tim run lên.
Cô cố gắng giải thích: “Vừa rồi là anh đột nhiên nắm…”
“Em lại muốn rời đi.” Giọng khàn khàn của Du Liệt ngắt lời cô.
“….?”
Hạ Diên Điệp gần như cứng đờ.
Cô không biết tới giờ phút này Du Liệt đã tỉnh táo hay vẫn sốt tới mê man.
Nhìn phản ứng của cô như muốn rút tay lại, Du Liệt từ từ buông tay ra. Nhưng Hạ Diên Điệp chưa kịp rút tay về, anh đã bất ngờ nắm lấy cổ tay cô và kéo mạnh…
Hạ Diên Điệp bị anh lôi lên giường.
Trước khi cô kịp phản ứng, anh đã tóm lấy cổ tay và đè cô xuống.
Du Liệt cúi đầu nhìn cô, mặt không chút biểu cảm.
“Trong giấc mơ, em cũng muốn vứt bỏ tôi… Vậy lần này, lại là vì cái gì?” Yết hầu của anh di chuyển, giọng nói trầm trầm: “Trong cuộc đời em, rốt cuộc có bao nhiêu người, bao nhiêu chuyện được xếp phía trước tôi?”
Hạ Diên Điệp tỉnh táo lại sau cơn hoảng hốt.
Cô vô thức giãy tay ra: “Du Liệt, anh tỉnh táo một chút…”
“Suỵt.”
Du Liệt cúi người xuống, lực kìm cổ tay như muốn bóp nát cô vậy. Anh dùng đôi chân dài khống chế được cô một cách dễ dàng, không cho Hạ Diên Điệp có cơ hội né tránh.
“Tôi không tỉnh táo được nữa, Tiểu Hồ Điệp. Là em vứt tôi ở nơi này.” Lời nói của anh khiến tim cô đau tới phát run, đôi mắt đen láy kia tới gần, hơi thở như thiêu đốt cũng ập tới: “Tôi nhốt em ở chỗ này, như vậy em sẽ không đi nữa đúng không?”
Đôi mắt u tối như có thể cắn nuốt người, sự hung hăng hiếm thấy của Du Liệt khiến cô hoàn toàn không chống nổi.
Tựa như…
Đêm trước khi cô rời đi.
Những mảnh vỡ ký ức kỳ lạ đột nhiên bao phủ lấy Hạ Diên Điệp, chúng đã được đóng gói và bị cô giấu ở đáy lòng nhiều năm, không biết là sợ hãi hay sự k1ch thích giấu kín, khơi dậy cảm giác run sợ khắc cốt ghi tâm.
Đồng tử của Hạ Diên Điệp hơi co lại, bản năng mách bảo cô phải bỏ chạy.
Chỉ là giây phút trong đáy mắt Du Liệt dậy sóng, cô đã kịp phản ứng là không nên có ý nghĩ này. Bởi Du Liệt hiểu quá rõ mỗi tia cảm xúc của cô…
Vì ngược sáng, đôi mắt Du Liệt trông càng u tối.
Anh hờ hững nhếch môi, nuốt chửng một chút khoảng cách cuối cùng và tiêu diệt nó.
“Nhìn đi, em lại muốn vứt bỏ tôi lần nữa.”
Du Liệt chậm rãi siết chặt từng ngón tay của cô. Dưới sự run sợ của Hạ Diên Điệp, anh hôn và c ắn vào cổ cô: “… Đừng có mơ.” <!-- 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->