Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hồ Yêu Quyến Rũ Đoá Hoa Cao Ngạo

Chương 14: Vết thương



 
Vết thương này, quả thật là một màn huyễn thuật tạo thành.
Hồ Tử Thất vốn là hồ yêu ngàn năm, pháp lực cao cường, chỉ cần chớp mắt đã có thể dời hình đổi bóng. Làm sao có chuyện bị một cái xà ngang đè trúng được?
Nhưng Hồ Tử Thất lại nói vô cùng chắc chắn, ánh mắt đầy sự thành thật khiến người ta không thể không tin.
Có lẽ đây chính là tài nghệ trời sinh của loài hồ yêu - đôi mắt quyến rũ của chúng.
Đôi mắt của Hồ Tử Thất không chỉ đẹp mà còn chứa đựng một sức hút khó tả, khiến người đối diện khó lòng đề phòng.
Tuy nhiên, Minh Tiên Tuyết lại sở hữu một khả năng có thể gọi là năng lực, cũng có thể xem là khiếm khuyết - hắn không tin tưởng bất cứ ai.
Thế nên, dù đối diện với đôi mắt trong sáng đầy ma lực của hồ yêu ngàn năm, Minh Tiên Tuyết vẫn giữ được vẻ bình tĩnh.
Sự bình tĩnh của hắn lại nhẹ nhàng, không lạnh lẽo như nước đá khiến người ta khó chịu, mà giống như tấm chiếu mát lạnh, làm cho da thịt thư thái.
“Thì ra là vậy.” Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng nói, “Để vết thương hở thế này cũng không ổn, để ta băng bó giúp ngươi.”
Nói rồi, Minh Tiên Tuyết xắn ống tay áo, để lộ lớp áo lót bên trong thêu hoa mây, dứt khoát xé một mảnh vải, muốn giúp Hồ Tử Thất băng bó.
Hồ Tử Thất liền lên tiếng: “Chỉ cần lấy tà áo băng là được, sao lại phải xé đến lớp áo trong, vải này là tơ tằm đó.”
Minh Tiên Tuyết cười đáp: “Áo trong sạch sẽ hơn.”
Hồ Tử Thất thoáng ngẩn ngơ, rồi khẽ mỉm cười, không nói thêm lời nào.
Cả hai đều hiểu rõ vết thương kia là giả, nhưng Minh Tiên Tuyết vẫn cẩn thận xử lý như thật, nhẹ nhàng quấn vải lên.

Còn Hồ Tử Thất thì cố ý giả bộ đau đớn, thỉnh thoảng nhăn mày, hít hà không ngừng.
Minh Tiên Tuyết càng nhẹ nhàng tay chân, nói thêm: “Đây chỉ là băng bó tạm thời, về phủ còn phải mời đại phu xem xét kỹ lưỡng.”
Hồ Tử Thất không trả lời, chỉ nhìn Minh Tiên Tuyết nói: “Công tử không chịu rời khỏi nơi hỏa hoạn, chẳng phải là đợi chết, mà là biết ta sẽ đến cứu ngươi.”


Minh Tiên Tuyết cười đáp: “Ngươi đã nói là đến báo ân, ta sao có thể phụ lòng? Nay ngươi công đức viên mãn, lòng ta cũng an tâm phần nào.”
Hồ Tử Thất khẽ đá hòn sỏi dưới chân, cười nói: “Vương phủ chẳng khác nào hang hổ đầm rồng, hôm nay phóng hỏa, ngày mai đã dám hạ độc, canh phòng thế nào cũng không xuể. Ta dù là hồ ly cũng từng nghe câu này: Làm tặc nghìn ngày thì được, nhưng nào có lý đề phòng tặc suốt nghìn ngày?”
Minh Tiên Tuyết nghe vậy, chỉ cười nhạt: “Đó là lời gì?”
Hồ Tử Thất đáp: “Ý ta là, ta đến báo ân, không thể chỉ cứu một lần mà xong, như vậy chỉ giải quyết phần ngọn mà thôi, không bằng để ta nhổ cỏ tận gốc, cũng coi như vun đắp thêm duyên phận giữa chúng ta.”
“Nhổ cỏ tận gốc?” Minh Tiên Tuyết hỏi, “Là ý gì?”
“Công tử thông minh như vậy, chẳng lẽ còn cần ta nói rõ?” Hồ Tử Thất cười, nụ cười vừa mỹ lệ vừa lạnh lùng, “Ta sẽ diệt trừ kẻ đầu sỏ, từ đây ngươi sẽ có một đời an yên, ta cũng trọn vẹn công đức của mình, chẳng phải hai bên đều tốt sao?”
Minh Tiên Tuyết nghiêm nghị đáp: “Ngươi muốn nói đến chuyện sát sinh? Nếu là vậy, ta tuyệt đối không đồng tình. Dù thế nào, sát sinh cũng là nghiệp ác. Nếu vì ta mà ngươi phải phạm sát giới, ta thà c.h.ế.t cũng không chấp nhận.”
Hồ Tử Thất nghe lời lẽ chính trực của Minh Tiên Tuyết, không nhịn được bật cười: Đều là hồ ly ngàn năm, còn bày đặt diễn Liêu Trai, không thấy mệt sao?
Y lại nói tiếp: “Ta từng gặp một người…”

Minh Tiên Tuyết không biết vì sao Hồ Tử Thất bỗng nhiên kể chuyện, nhưng vẫn kiên nhẫn lắng nghe với nụ cười trên môi.
Hồ Tử Thất kể tiếp: “Có một công tử, vốn đang hái hoa đào bên vách núi, không ngờ bị một kẻ từ sau lưng bất ngờ xô ngã. May mắn là công tử ấy nhanh trí, chỉ cần nghiêng người đã tránh được, còn kẻ ác ý kia lại tự trượt chân rơi xuống vực sâu.”
Câu chuyện ấy hiển nhiên là chuyện của Minh Tiên Tuyết.

Minh Tiên Tuyết nghe xong vẫn không nhíu mày, vẻ mặt hoàn mỹ không chút sơ hở.
Hồ Tử Thất cười khâm phục: “Vậy xin hỏi vị công tử kia có phạm sát giới, sinh nghiệp ác chăng?”
Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng đáp: “Vô ý sát sinh, phòng vệ khẩn cấp, lấy đạo tự nhiên để duy trì sinh mệnh, những hành vi này không mang tội ác lớn.”
Hồ Tử Thất ngạc nhiên: “Hóa ra có thể lách được như vậy sao?”
“Sao có thể gọi là lách? Đó là đạo lý tự nhiên. Vạn vật trên đời đều có định luật. Sát sinh tất nhiên là nghiệp ác, nhưng vô ý sát sinh là lòng không có ác niệm, hành vi không mang ý định sát hại. Tự vệ khẩn cấp là phản ứng cần thiết để bảo toàn sinh mệnh trong cơn nguy cấp. Lấy đạo tự nhiên để sống là hòa hợp cùng vạn vật, đồng sinh cộng tử.”
Lời nói của Minh Tiên Tuyết nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua cành khô, ấm áp mà mạnh mẽ, từng câu từng chữ đều toát ra tín niệm sâu sắc.
Nghe xong lời ấy, gương mặt lúc nào cũng trêu ghẹo của Hồ Tử Thất cũng thoáng hiện vẻ xúc động.
Lúc này, y bỗng hiểu ra: Vương phi và Ngân Kiều chưa từng bị thương, bởi Minh Tiên Tuyết chỉ ra tay khi bị ép buộc.
Vương phi và Ngân Kiều không tự mình hành động, đương nhiên không đến trước mặt Minh Tiên Tuyết, nên không bị tổn hại gì.
Hồ Tử Thất nhất thời không biết nên đánh giá Minh Tiên Tuyết ra sao: Chẳng lẽ Minh Tiên Tuyết không đen tối như y nghĩ, mà là một người thực tâm hướng Phật? Việc kẻ ám sát c.h.ế.t đi cũng chỉ là do Minh Tiên Tuyết tự vệ mà thôi.
Chẳng lẽ y đã hiểu lầm hắn?
Minh Tiên Tuyết từ tốn lên tiếng, giọng điềm nhiên, chậm rãi: “Vẫn nên quay về thôi, e rằng vương phủ đã loạn thành một đống rồi.”
Hồ Tử Thất gật đầu, kết một quyết, hai người thoáng chốc đã trở về bên ngoài từ đường.
Chỉ thấy lửa bốc cao ngùn ngụt, khói đen cuồn cuộn, chiếu rọi những khuôn mặt hốt hoảng đang tất bật dập lửa.
Quản gia thấy Minh Tiên Tuyết bình an đứng ngoài tường, ngẩn người một lúc, rồi vội bước tới, ngạc nhiên reo lên: “Công tử, ngài ở đây ư! Chúng tôi cứ tưởng ngài còn ở trong kia! Ngài không sao là tốt rồi!”

Chương trước Chương tiếp
Loading...