Hộ Thực
Chương 32: Hiểu lầm
Yển Phong thậm chí không cần đoán hai người đã làm gì sau khi về phòng, thấy Triêu Từ ra khỏi phòng Lục Kim gần nữa tiếng sau thì cô liền biết, khẳng định là vẫn giống như trước đây.
Ăn thì khẳng định là không ăn, dù cho Lục Kim có đưa bản thân lên đến miệng cô, cô cũng sẽ không cắn dù chỉ một chút.
Yển Phong không cần động não cũng biết, Triêu Từ không những không có hạ miệng, khẳng định còn đưa bảo bối nhỏ của mình lên giường an toàn, giúp cô vợ nhỏ thay đồ ngủ thoải mái với vẻ mặt không có d*c vọng trần tục, sau đó ngồi xuống mép giường và lặng lẽ ở bên.
Đợi sau khi Lục Kim đã ngủ say, cô sẽ đắp chăn cho nàng, thay hoa trong phòng và sắp xếp mọi chi tiết cho hợp lý. Xác định chắc chắn rằng mọi thứ xung quanh Lục Kim sẽ mang đến cho nàng sự yên bình và thoải mái khi thức dậy vào sáng mai, lúc đó Triêu Từ mới lặng lẽ rời đi.
Nhiều năm như vậy, Lục Kim một đời lại một đời mà chuyển thế, Triêu Từ vẫn luôn làm như vậy, ngay cả Yển Phong cũng nhìn đến chán chường, không biết cô làm thế nào để kiên trì đến như vậy.
Hiện tại nhìn thấy Lục Kim xuất hiện trước mặt mình, Yển Phong cũng không có một chút kinh ngạc nào.
Tối hôm qua, Tiểu Túc không ngừng chạy việc, bảo Yển Phong về nghỉ ngơi, nhưng nghĩ đến chuyện vừa rồi, Yển Phong lại có chút bất an, cho nên liền uống rượu trên sân thượng suốt đêm qua, cảnh giác với những con yêu ma quỷ quái ẩn nấp trong bóng tối sâu thẳm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ngoại trừ tùy tiện bóp ch ết mấy con tiểu yêu bị mùi hương của Lục Kim dụ dỗ, một đêm qua cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.
Xem ra người ẩn nấp phía sau còn rất bình tĩnh.
Khi Lục Kim tỉnh dậy, Yển Phong nhận thấy hơi thở vốn đã biến mất suốt một đêm của Triêu Từ cũng quay trở lại Nhân giới.
Ở đâu có Lục Kim, ở đó có cô.
Khi thu dọn hết bình rượu trong tay, Yển Phong không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Mặc dù người bạn già này của cô là yêu thú thượng cổ, nhưng bản chất thật sự lại như một con cún, đôi khi còn làm ra những chuyện thực sự khó coi.
"Tôi tới đây đưa đồ cho Triêu Từ, bây giờ phải đi rồi."
Đối mặt với Lục Kim giờ phút này, Yển Phong cũng không muốn bại lộ thân phận thật sự của mình.
Lục Kim khá quen thuộc với mối quan hệ của Triêu Từ trong giới giải trí. Nàng đã theo dõi Triêu Từ nhiều năm như vậy, nhưng không ngờ hai người hoàn toàn không có giao thoa nào trên bề mặt như Triêu Từ và Yển Phong lại là bạn bè, cô ấy còn có thể tùy ý ra vào căn nhà này.
Thời điểm Yển Phong chuẩn bị rời đi, cánh cửa phòng ngủ của Triêu Từ mở ra.
Triêu Từ đứng ở cửa, nhìn qua cũng không quá tệ, nhưng sắc mặt vẫn có chút tái nhợt. Tựa hồ không khí có chút lạnh, cô mặc một chiếc áo khoác có cổ dựng đứng ở bên ngoài váy ngủ. Cổ áo khoác dày được lật lên, hoàn toàn che kín cổ cô.
Bên dưới áo khoác là một chiếc váy lụa dài rất giống màu môi của cô, nhìn qua thì có họa tiết giống hệt váy ngủ trên người Lục Kim, nhưng lại không có nhiều họa tiết thỏ con đáng yêu bằng, kiểu dáng cũng thành thục gợi cảm hơn, tôn lên thân hình quyến rũ của cô.
Có lẽ là còn có chút ủ rũ, Triêu Từ mỉm cười dựa vào bên cạnh cửa, mí mắt hơi nhắm lại, cả người tản ra khí tức lười biếng như vừa mới ngủ dậy.
"Nghiêm Phong tiểu thư phải đi rồi sao? Hay là ở lại ăn một bữa cơm đi."
Yển Phong nhìn thoáng qua, trên bàn cơm chỉ có một phần ăn sáng dành cho Lục Kim, trong lòng trợn trắng mắt.
Từ khi biết Triêu Từ cho tới nay, Yển Phong đã biết cô ấy bị tà chú quấn thân, không thể ăn cũng không thể uống, cho nên cô cũng chưa bao giờ thấy cô ấy ăn uống trước mặt mình. Mặc dù đã quen biết ngàn năm, Yển Phong cũng chưa từng có ý định "ăn cơm" với Triêu Từ.
Cô tự nhiên cũng hiểu rõ những lời này của Triêu Từ chẳng qua là đang làm trò trước mặt Lục Kim, muốn trường hợp hiện giờ chỉ dừng lại ở quy trình đối thoại lịch sự của nhân loại, để không khiến Lục Kim cảm thấy khó xử.
Thật đúng là chu đáo ở mọi mặt mà.
"Không cần." Yển Phong nói, "Tôi rất bận. Có việc thì liên lạc sau, Triêu Từ tiểu thư."
Nói xong, Yển Phong liền rời đi.
Lục Kim nhìn Yển Phong đi ra ngoài, vẻ mặt có chút khẩn trương.
Triêu Từ nói với nàng: "Lục tiểu thư, đừng sợ, cô ấy chỉ là có chút hung dữ, nhưng không có ác ý."
"Ừm...... Tôi không có sợ."
Vốn dĩ Lục Kim muốn nói "Tôi sẽ không sợ bạn bè của chị", nhưng những lời này có vẻ hơi thân mật. Cho dù đúng là ngày hôm qua họ có tiếp xúc thân thể, nàng cũng biết bí mật của Triêu Từ, làm cho mối quan hệ giữa hai người càng trở nên vi diệu hơn.
Nhưng Lục Kim chỉ mới có hai mươi tuổi, cũng chưa từng yêu đương, nhất thời không biết phải ứng đối mối quan hệ hiện tại như thế nào, cũng không biết hiện giờ Triêu Từ đang nghĩ gì.
Lục Kim nghĩ tới hôm qua Triêu Từ ôm mình thật chặt trong lòng. Nàng trong lúc nhất thời không dám nhìn cô, vội vàng quay mặt đi.
"Vậy là tốt rồi." Cũng may Triêu Từ không có ý làm Lục Kim khó xử, vội vàng chuyển chủ đề, "Lục tiểu thư hiện tại cảm thấy thế nào? Có còn cảm thấy khó chịu không?"
Lúc Lục Kim vừa mới rời giường thì đúng là có chút khó chịu, thế nhưng bây giờ di chuyển qua lại một lúc thì lại cảm thấy dễ chịu hơn. Nàng vẫn nhìn xuống đất, tự hỏi liệu mặt mình có đang đỏ lên không, sau đó lắc lắc đầu nói: "Tôi không cảm thấy khó chịu."
Triêu Từ yên tĩnh nhìn hàng mi dài phủ đầy ánh nắng của nàng, sau đó gật gật đầu, đi về phía bàn ăn: "Vậy thì tốt rồi, Lục tiểu thư có thể ăn sáng trước để lót bụng. Bởi vì chuyện ngày hôm qua, tôi đoán chắc em sẽ không có cảm giác thèm ăn, cho nên bữa sáng tôi chuẩn bị hôm nay là cháo trắng với một ít món ăn kèm phù hợp với khẩu vị của em......"
"Còn chị thì sao?" Lục Kim có chút sốt ruột cắt ngang lời giới thiệu bữa sáng nhàn nhã của cô.
Triêu Từ quay đầu lại nhìn nàng.
"Hôm qua chị bị thương nặng như vậy, bây giờ thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?"
Khi nhìn người mình không thích, ánh mắt xinh đẹp của Lục Kim sẽ lạnh như băng, lạnh đến mức đối phương không thể cử động dù chỉ một bước. Nhưng khi đối mặt với người mình thích, ánh mắt ấy tự nhiên sẽ được bao phủ bởi một lớp trong suốt như pha lê, phối hợp với giọng nói mềm mại, đúng lúc mang tới cảm giác ngượng ngùng và rụt rè.
Triêu Từ mỉm cười nói: "Có Lục tiểu thư giúp tôi trị liệu, nếu nói chưa đỡ thì đúng là không lịch sự chút nào."
Lục Kim hơi sửng sốt, không biết Triêu Từ đang nói thật hay chỉ là đang nói đùa để an ủi mình.
Lục Kim chậm rãi đi theo Triêu Từ đến bàn ăn, thấy trên bàn bày một chén cháo và sáu món ăn kèm tinh tế được đặt trên đ ĩa nhỏ. Sáu món ăn còn được xếp gọn gàng thành hình vòng cung xung quanh chén cháo.
Trên chén và muỗng đều có hình con thỏ, Lục Kim yên lặng nhìn đôi dép thỏ dưới chân, trầm mặc trong chốc lát.
Triêu Từ đây là có đam mê kỳ quái nào đó hay sao?
Triêu Từ vẫn cùng nàng đến bàn ăn, nhưng cô không có ý định ăn uống, chỉ lặng lẽ bưng cà phê cho nàng. Sau khi đặt ly cà phê xuống, Lục Kim ăn mấy ngụm cháo, cô lại bưng đồ ăn vặt lên.
"Chắc em đã biết chuyện giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Kim Đồng đã bị thao túng đúng không?"
Lục Kim lập tức gật đầu, không chút dè dặt nói với Triêu Từ về việc mình đột nhiên nghe thấy giọng nói xa xăm đến việc mình đến căn hộ khách sạn S như thế nào.
Triêu Từ vừa nghiêm túc nghe nàng nói chuyện vừa múc một muỗng mật ong quế có màu hổ phách từ một lọ thủy tinh nhỏ. Mật ong quế đặc sệt này được đổ tầng tầng lớp lớp lên một miếng bánh gạo nếp nhỏ màu trắng ấm.
"Triêu tiểu thư." Lục Kim bất an hỏi cô, "Tôi có thể nghe được động tĩnh cách xa trăm mét, còn có thể trị liệu, cho nên tôi cũng không phải người bình thường à? Tôi và chị...... là, đồng loại sao?"
Rải chút mật ong quế cuối cùng lên bánh gạo, không một giọt nào bị lãng phí.
Triêu Từ đặt chiếc muỗng sang một bên, ngước mắt nhìn Lục Kim, nhìn thấy đôi mắt tròn xoe của nàng chứa đầy cảm xúc phức tạp, cảnh tượng lần đầu gặp Lục Kim tự động hiện lên trong đầu cô.
Mặc dù đã mấy ngàn năm trôi qua, mỗi khi nhớ lại, Triêu Từ vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết của buổi chiều mưa đó, bầu trời trong xanh như cầu vồng đang bay, hương cỏ thơm dường như vẫn còn đọng lại trên đầu mũi, cô đã gặp được chú thỏ con định mệnh của đời mình.
Trời vừa mới mưa, khắp nơi vẫn còn ướt dầm dề. Quả bóng nhỏ như tuyết nằm trên một tảng đá lớn không nhúc nhích, chỉ có một chút hơi ẩm trên lông tóc, nhìn qua không có vẻ chật vật nào, ngược lại trông rất đáng yêu.
Nhưng phàm là động vật ăn thịt, chỉ sợ là khó có thể cưỡng lại một bữa trưa thịnh soạn như vậy được.
Khi đó, Triêu Từ vẫn còn có thể ăn uống, nhưng cô hoàn toàn không không có chút mong muốn ăn uống gì đối với bất cứ thứ gì trên đời, căn bản là không thèm để tâm thứ trong miệng có gì, chỉ khi cơn đói hoành hành mới tùy ý bắt được cái gì thì ăn cái đó.
Cô cũng không tiếp xúc với bất kỳ ai, chỉ sống một mình trong hang động trống trải và tối tăm lạnh lẽo, sống một cuộc sống chẳng khác gì cái chết.
Được giải thoát khỏi mẫu tộc, Triêu Từ như một tâm hồn cô đơn mờ mịt giữa trời đất.
Triêu Từ không biết con thỏ ngốc nghếch trước mặt này đến từ đâu, vì cái gì nó lại nằm trong lãnh địa của tộc mình. Cô tùy tiện nhéo một miếng thịt mềm sau gáy con thỏ con rồi nhấc lên.
Con thỏ con nặng đến mức suýt rơi khỏi tay cô, mà vốn dĩ con thỏ ngốc nghếch này đang nheo mắt ngơ ngác, lúc này được nhấc lên, đôi mắt tròn xoe chợt nhìn rõ người đang nắm lấy mình chính là thiên địch, nó sợ tới mức lập tức điên cuồng đá chân trong không trung.
Đáng tiếc là dù có đá mạnh đến đâu, nó cũng không thể thoát khỏi hai ngón tay của Triêu Từ, cuối cùng sợ tới mức cuộn tròn, run rẩy không ngừng, bắt đầu ô ô khóc lên.
Triêu Từ còn chưa làm cái gì hết: "......"
"Phù" một tiếng, con thỏ con sợ hãi co rúm người lại, lăn ra một cục phân.
Lộc cộc lộc cộc lộc cộc, lăn đến bên chân Triêu Từ.
Triêu Từ: "............"
Người luôn luôn yêu thích sự sạch sẽ như Triêu Từ hận không thể ném con thỏ bẩn thỉu không biết tự kiềm chế được cái mông của chính mình này ra ngoài!
......
Không ngờ, quả cầu lông nhỏ chỉ cần chọc vào liền sẽ co lại đang ngồi trước mặt cô đây sẽ cảm thấy mình cùng "thiên địch" là đồng loại.
Lục Kim đã được chuyển thế làm người đang nghiêm túc nghi hoặc, nhưng ở trong mắt Triêu Từ lại thành ngây thơ đáng yêu. Triêu Từ không trả lời câu hỏi của nàng, ngược lại nhịn không được mà mỉm cười nhẹ nhàng.
Lục Kim khó hiểu: "...... Sao chị lại cười?"
"Xin lỗi." Triêu Từ nhanh chóng bình tĩnh lại suy nghĩ, đẩy đ ĩa bánh gạo màu ánh trăng đến trước mặt Lục Kim, "Tôi nghĩ đến một chuyện thú vị."
Lục Kim: "......"
"Lục tiểu thư, có lẽ em suy nghĩ quá nhiều rồi. Như tôi đã nói trước đó, em hẳn là vô tình bị yêu khí lây dính, cho nên mới có một ít năng lực kỳ quái."
"Chỉ là bị yêu khí lây dính, chứ không phải năng lực của tôi à?"
"Lục tiểu thư sinh ra ở Nhân giới, lớn lên ở Nhân giới. Hơn hai mươi năm qua, em làm như thế nào để vượt qua được, em có phải người bình thường hay không, tôi nghĩ em hắn là biết rõ ràng hơn so với tôi."
Lời nói của Triêu Từ có sức thuyết phục đến mức ý tưởng gần như tin rằng mình không phải là con người của Lục Kim lại bắt đầu dao động.
Quả thực như Triêu Từ đã nói, ngoại trừ trải qua chút khổ, con đường trưởng thành của nàng không khác gì so với người thường. Thỉnh thoảng có một ít tình huống mất trí nhớ, nhưng cũng có khả năng là do Triêu Từ không muốn để lại bằng chứng yêu quái "làm xằng làm bậy" ở Nhân giới, mà nàng lại vô tình cuốn vào nên bắt buộc phải xóa đi một phần ký ức của nàng.
Thấy qua không ít tình tiết tương tự trong tiểu thuyết và tác phẩm điện ảnh từ nhỏ đến lớn, Lục Kim rất nhanh đã suy luận theo logic của mình, đồng ý với lời nói của Triêu Từ.
Càng quan trọng là, Triêu Từ không có lý do gì để lừa mình phải không?
Lục Kim ăn xong cháo và đồ ăn kèm, nhíu mày thanh tú, sau đó cầm lấy cái nĩa Triêu Từ đưa qua, vừa ăn đồ ăn vặt vừa suy nghĩ: "Nhưng mà, Triêu tiểu thư, nếu Dương Thư Kỳ là...... mị yêu gì đó, cô ta chính là yêu quái đúng không? Tại sao yêu quái lại mong muốn giải thưởng Phong Bi chứ? Vì cái gì mà cô ta lại chấp nhất với danh lợi ở Nhân giới, thậm chí không tiếc sử dụng mị thuật để mê hoặc loài người?"
Triêu Từ không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lục Kim: "Thời gian gần đây, chắc là Lục tiểu thư đã phát hiện ra có rất nhiều người ở xung quanh đều đang đối với em như hổ rình mồi."
"Đúng vậy, không biết vì sao tôi lại cảm thấy những người tôi tiếp xúc ở nơi làm việc gần đây đều không bình thường." Lục Kim nghĩ tới một sự kiện, "Hôm qua, lúc Dương Thư Kỳ tấn công tôi, cô ta đã nói gì đó về tôi, nói tôi là...... lô đỉnh."
Nghe được lời này, sắc mặt Triệu Từ có chút trầm xuống.
Lục Kim đương nhiên hiểu ý nghĩa của từ này. Khi còn ở tuổi dậy thì, nàng đã từng thấy từ này trong một số cuốn tiểu thuyết kỳ lạ. Trong đó nói nó là đạo cụ gia tăng pháp lực khi song tu, là một đồ vật dùng xong rồi vứt, không hề có tôn nghiêm gì đáng để nói.
Lục Kim không ngờ có một ngày mình lại trở thành đồ vật như vậy, chuyện này làm nàng đặc biệt khó chịu.
"Dương Thư Kỳ còn nói, 'cho dù là vị đại nhân kia, cũng muốn dùng cái lô đỉnh là cô đây'." Nhớ tới những lời này, Lục Kim dựng tóc gáy, "'Vị đại nhân kia' trong lời cô ta nói là ai? Là yêu ma tà dâm sao? Vì sao lại muốn dùng tôi như lô đỉnh?"
'Vị đại nhân kia' ngồi đối diện Lục Kim nghe được những lời này của nàng, bất ngờ ho khan hai tiếng: "Khụ khụ, Lục tiểu thư, tôi cảm thấy chuyện này có chút hiểu lầm gì rồi."