Hộ Thực
Chương 28: Nghe lời
Nhiệt độ trong phòng hạ xuống một chút.
Triêu Từ vẫn đứng nguyên tại chỗ, quay lưng về phía Lục Kim.
Lục Kim nhìn chăm chú vào bóng lưng của cô, không biết có phải là ảo giác hay không, nhưng nàng cảm thấy nhiệt độ trong cơ thể mình cũng đang hạ xuống.
Một loại cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, thống khổ cùng áp lực đè lên trên người Triêu Từ, quấn chặt lấy cô, khiến cho cô im lặng, không nói nên lời.
Lúc này, trong gian phòng yên tĩnh tràn ngập mùi cháy khét, không ai lên tiếng, nhưng khi Lục Kim nhìn bóng lưng hiu quạnh và không thể chạm tới kia, không biết cảm xúc đó từ đâu đến, nước mắt đột nhiên lăn xuống từ trong hốc mắt đang đỏ lên.
Hết thảy mọi chuyện vừa mới phát sinh, bất kể là đổi thành ai đi nữa, chỉ sợ đều khó có thể tiếp thu trong khoảng thời gian ngắn. Đó là chém giết vượt khỏi hiện thực, phá hủy mọi nhận thức mà nàng thân là người bình thường đã xây dựng trong hơn hai mươi năm qua.
Để tay lên ngực tự hỏi, Lục Kim quả thực có chút sợ hãi. Giờ phút này, hơi thở của nàng cũng bởi vì sợ hãi mà tăng tốc, đầu ngón tay có chút run lên không thể khống chế.
Nhưng dù cho có ngoài dự đoán và sợ hãi đến đâu, trên người Triêu Từ vẫn có một hơi thở làm nàng cảm thấy thân thiết.
Nhìn thấy Triêu Từ cô đơn, mặc dù có nhiều nỗi sợ hãi cùng bất an, Lục Kim vẫn có một loại xúc động muốn ôm chặt lấy cô ấy vào lòng. Tất cả đau đớn cùng giam cầm trong thân thể tức khắc liền được giải tỏa, Lục Kim phát hiện bản thân đột nhiên có sức lực, cơ thể có thể cử động.
"Triêu tiểu thư......" Lục Kim lảo đảo đứng dậy, yếu ớt bám vào tường.
Triêu Từ nghe thấy giọng nói của nàng, quay người lại, vừa mỉm cười thật tự nhiên vừa giấu hai tay sau lưng, tựa người vào tủ TV, trông giống như một quý cô nhàn nhã đang chờ người yêu đưa cho mình một ly rượu nho trước khi đi ngủ.
"Làm em sợ rồi sao, Lục tiểu thư?" Triêu Từ cười nói: "Xin lỗi, sự việc xảy ra đột ngột, tôi chỉ có thể để em chứng kiến hết mọi chuyện như vậy. Tôi nghĩ em trước đó hẳn là đã nhận ra, bên cạnh em đang phát sinh một ít chuyện khó có thể tưởng tượng được. Tôi tin là em cũng từng hoài nghi một chút chuyện nào đó. Chuyện đã như vậy, tôi chỉ có thể làm hết trách nhiệm mà nói cho em biết, những gì em vừa mới thấy ở đây đều là thật, người vừa rồi chính là một con mị yêu......"
"...... Mị yêu."
"Đúng vậy, mị yêu vừa có thể là nam cũng vừa có thể là nữ, chuyên môn là mê hoặc lòng người"
"Hóa ra là thế, cho nên, trước đó là Dương Thư Kỳ dùng pháp thuật với tôi, khó trách tôi lại trở nên kỳ quái như vậy."
Lục Kim cân nhắc một lát, ánh mắt do dự cùng phức tạp nhìn về phía Triêu Từ, hỏi: "Vậy chị thì sao?"
Triêu Từ đang định nói tiếp thì chợt khựng lại.
"Chị là......" Giọng nói của Lục Kim rõ ràng đang run rẩy, "Chị là gì?"
Thời điểm nghe được những lời này của Lục Kim, Triêu Từ nhìn về phía nàng, cũng không phát hiện nụ cười mà bản thân vẫn đang treo trên mặt đã biến mất từ lúc nào.
Chị là gì?
Đây đúng là một vấn đề rất châm chọc.
......
Thiếu nữ linh động ở nơi sâu thẳm trong ký ức, mặc dù đang mặc một thân lễ phục phức tạp nhưng cũng không thể an phận được.
Đã nói chờ đến giờ lành đối bái thanh lư kết tóc làm vợ, lúc đó mới có thể gặp mặt, nhưng Kim Kim nhất thời nửa khắc cũng nhịn không nổi, một hai phải chạy tới phòng của cô để nhìn xem trang điểm của cô hôm nay.
Còn chưa thấy người cũng không cần nghe thấy giọng nói, chỉ cần nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển lại nhanh chóng kia, Triêu Từ liền biết người đang tới chính là thê tử của mình.
Mới trang điểm được một nửa, Kim Kim đã đẩy cửa phòng cô ra, lập tức chui vào trong ngực cô, mỉm cười nói muốn nhìn một cái xem trang điểm của cô hôm nay, nhìn xem người hôm nay trở thành thê tử của mình sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Triêu Từ nhanh chóng ôm lấy nàng, phòng ngừa nàng nghịch ngợm rồi té ngã, bất đắc dĩ mà lặp lại một lần nữa: "Kim Kim, hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, theo lễ tục, trước khi đối bái thì không thể gặp mặt."
"Tỷ cũng nói rồi, đó là lễ tục." Kim Kim dựa vào trong ngực cô, đôi mắt như sơn mài phản chiếu khuôn mặt sáng ngời của Triêu Từ, "Đều là quy củ do người khác đặt ra, ta lười để ý tới. "
Đầu ngón tay ấm áp mềm mại của nàng chạm vào vành tai hình dáng nhân loại của Triêu Từ, vuốt ve lên xuống: "Thê tử của ta, bất kể nơi nào hay ở đâu, ta vẫn sẽ luôn nhớ nhung, luôn muốn gặp mặt. Ta không chịu nổi nhiều canh giờ mà không thể nhìn thấy tỷ. Mục Mục, chẳng lẽ tỷ không nhớ ta sao?"
Kim Kim luôn có nhiều ngụy biện bướng bỉnh như vậy, không tuân thủ quy củ cũng không thèm để ý thành kiến của thế gian, dù sao thì với thân phận của nàng, có thể yêu nhau với một con yêu, vốn chính là làm trái thiên quy, sẽ bị người cùng tộc cho là việc trơ trẽn.
Chắc hẳn nàng đã phải chịu đựng rất nhiều lời nói dơ bẩn cùng lời chỉ trích nhức nhối.
Nhưng nàng chưa bao giờ nói với Triêu Từ về những chuyện không vui đó.
Nàng luôn dùng hết toàn lực chạy về phía Triêu Từ, không chê phiền mà luôn nói với Triêu Từ, yêu tỷ, thương tỷ, nhớ tỷ......
Triêu Từ từng là bằng hữu của nàng, cũng là tri kỷ của nàng.
Là ân nhân của nàng, cũng là tín đồ của nàng.
Là tình cảm chân thành của nàng, hơn nữa còn là thê tử của nàng.
Mỗi một dấu vết mang tên "Triêu Từ" đều là quyến luyến ở nơi sâu nhất trong đáy lòng của Kim Kim, chính là phần tình yêu khắc cốt ghi tâm này đã giúp Triêu Từ chịu đựng cơn đói khát, cũng là tín niệm từ chút hơi tàn của cô.
......
Không phải là lần đầu tiên bị xem như người xa lạ, Triêu Từ hẳn là nên quen rồi mới đúng. Nhưng khi Lục Kim lại không nhận ra cô lần nữa, trái tim vốn đã chết đi lại vô cớ mà cảm thấy đau.
Cô phát hiện đầu ngón tay đang chống vào tường của Lục Kim có chút trắng bệch do gắng sức quá mức.
Cô muốn đè nén trái tim đau nhức của mình lại, muốn nở nụ cười tươi đẹp mà Lục Kim yêu thích nhất, nhưng cô không biết rằng nụ cười của mình giờ đây trông nhợt nhạt yếu ớt, mang theo sự chua xót đến đau lòng.
Triêu Từ lúng túng hỏi: "Em...... sợ tôi sao?"
Nghe được những lời này, trái tim Lục Kim đột nhiên run lên.
Vốn tưởng rằng Triêu Từ sẽ tiếp tục thái độ như gần như xa giống như thường lệ, khéo léo chuyển trọng tâm của chuyện này ra khỏi bản thân mình, không cho Lục Kim có cơ hội để tiếp tục truy vấn.
Dù sao thì trong thời gian dài như vậy, Triêu Từ vẫn giữ kín như bưng về chuyện của mình, như là đang bảo vệ một bí mật nào đó không cho Lục Kim biết, luôn duy trì mối quan hệ lúc gần lúc xa giữa hai người với thái độ xa cách.
Nhưng giờ phút này, lời nói của Triêu Từ làm cho Lục Kim rung động, cảm giác buồn bã lập tức bóp nghẹt trái tim nàng, giống như có một bàn tay vô hình đẩy phía sau nàng một cái, khiến cho nàng nghiêng ngả lảo đảo, kiên định đi về phía Triêu Từ, không một chút sợ hãi, nắm lấy cánh tay của Triêu Từ.
Bởi vì Lục Kim chạm vào, đôi mắt hẹp dài yếu ớt của Triêu Từ lập tức sáng ngời lên.
"Tôi không sợ chị...... Tôi không sợ!"
Lục Kim nói như đang thề thốt, trên khuôn mặt non nớt lộ ra vẻ vội vàng bất chấp và quyết tâm sâu sắc.
Trên trán nàng còn đang thấm mồ hôi, Lục Kim cảm thấy chút hơi thở còn sót lại trong cơ thể khiến nàng muốn nôn mửa và ho khan một trận, nhưng mọi sự chú ý lúc này của nàng đều tập trung vào Triêu Từ. Nàng muốn dùng sự tiếp xúc gần gũi để chứng minh những gì mình nói không phải giả, muốn xua đi sự cô đơn trong đôi mắt của Triêu Từ.
Triêu Từ bị sự chủ động của nàng làm cho loạng choạng lùi về sau vài bước.
Tâm lý trốn tránh ngàn năm nay đã khiến cô có thói quen tránh xa Lục Kim. Hiện giờ, sau eo của cô là tủ TV, hai tay chống ra phía sau, thân trên cũng ngả về phía sau, động tác giống như đang muốn tránh khỏi Lục Kim.
Đương nhiên Lục Kim cũng nhận ra chi tiết né tránh này của cô ấy.
Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào mắt Triêu Từ, như muốn đọc được suy nghĩ của Triêu Từ thông qua đôi mắt đẹp nhất mà nàng từng nhìn thấy kia, đồng thời tìm kiếm bí mật lớn nhất chôn sâu trong nội tâm của cô.
"Tôi không sợ chị." Đầu ngón tay của Lục Kim chậm rãi đi xuống cánh tay Triêu Từ, nắm lấy cổ tay cô, hỏi: "Vậy còn chị? Chị sợ tôi sao?"
Thời khắc được Lục Kim chạm vào như trấn an này, đầu óc Triêu Từ nhất thời trống rỗng, đủ loại cảm xúc dồn nén trong lồng ngực, nhất thời không nói được lời nào, chỉ tham lam cùng quy củ mà nhìn chăm chú vào khuôn mặt vô vùng rõ ràng trước mặt mình.
Khoảng cách gần như vậy làm cho Triêu Từ cảm thấy quyến luyến, đây chính là người cô khát vọng, nhưng lại mong manh như hoa trong gương, trăng trong nước.
Hàng ngàn lời chân tình cuối cùng cũng không thể thổ lộ.
Lục Kim ở gần cô như vậy, cô có thể kết luận thông qua mùi hương đặc biệt tỏa ra từ cơ thể kia, rằng hiện giờ cảm xúc của Lục Kim đang rất kích động.
Mùi hương của nàng sẽ thay đổi theo cảm xúc. Ngày thường nàng cũng đã khiến cho Triêu Từ không thể chống đỡ nổi, giờ phút này lại ở gần như vậy, mùi hương nồng nàn khắp không trung, đầu quả tim của Triêu Từ lại nhấc lên ý niệm muốn điên cuồng ăn Lục Kim vào trong bụng. Trong khoảnh khắc đó, Phệ Tâm Cổ bị vắng vẻ một đoạn thời gian liền tỉnh lại, dùng sức gặm cắn trái tim cô.
Dưới sự đan xen của đau đớn và ham muốn mãnh liệt, Triêu Từ nhắm mắt lại, cau mày, không thể đáp lại lời nói của Lục Kim.
Lục Kim thấy cô đổ mồ hôi lạnh liền lắp bắp kinh hãi, lập tức thu tay lại.
"Tôi làm chị đau rồi sao?" Giọng nói của Lục Kim mềm mại, mang theo sự đau lòng rõ ràng, "Trước đó tôi đã phát hiện, tay chị bị thương......"
Hai tay của Triêu Từ bị thương khi cưỡng chế xông qua kết giới do cột mốc Tây Hải bày ra, hiện giờ chỉ còn dáng vẻ máu thịt mơ hồ, nhìn qua rất khủng bố. Khi vừa mới bước vào phòng, cô không có đáp lại cái vươn tay của Lục Kim, sau khi mị yêu đào tẩu liền giấu hai tay ra sau lưng, chính là vì không muốn để Lục Kim phát hiện.
Không ngờ Lục Kim vẫn phát hiện ra.
"Có thể cho tôi xem vết thương được không? Tôi muốn biết vết thương của chị nghiêm trọng cỡ nào."
Đầu ngón tay của Lục Kim cách cánh tay của Triêu Từ khoảng chừng 1 cm, muốn chạm vào cô nhưng lại không dám, sợ lại làm cho cô đau.
Lúc này, Phệ Tâm Cổ đã ăn không ít dục vọng trong lòng Triêu Từ, chỉ còn lại trái tim đau nhức vì bị cắn từng chút một mà thôi. Triêu Từ mở mắt ra, đôi mắt hẹp dài đỏ hoe vẫn nhìn xuống đất, không cử động.
"Ừm, Triêu tiểu thư?"
Lục Kim nghiêng đầu khó hiểu, tiếp tục nhìn Triêu Từ với vẻ mặt khẩn cầu, hỏi: "Có được không? Tôi thực sự rất lo lắng cho chị."
Dòng khí mơ hồ khi nàng nói chuyện nhào vào trong lỗ tai Triêu Từ, làm cho tai cô ngứa ngáy.
Cảm giác này khiến cô nhớ lại cách đây rất lâu, có một lần Kim Kim ghen tị, nàng liền ấn cô trên ghế không cho cô đi, cầm cây bút son lên rồi điểm ít son màu hồng đào lên tai cô, viết một chữ "ngoan" ở trên tai cô.
"Lỗ tai này của tỷ, vĩnh viễn chỉ có thể nghe lời ta nói."
Triêu Từ khi đó rất là ủy khuất, nhưng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, thề là về sau Kim Kim nói gì thì mình nghe nấy.
Triêu Từ ngước mắt lên nhìn Lục Kim.
Lục Kim nhìn thấy hốc mắt cô đỏ hoe, trái tim trong ngực chợt đập mạnh. Nàng cưỡng lại sự xúc động không rõ nguyên nhân muốn vòng tay qua eo cô, dựa vào trong ngực cô.
Khóe miệng Triêu Từ nhếch lên, đôi mắt hồ ly xinh đẹp cũng mang theo chút ý cười, cúi người nói: "Tay của tôi lúc này có chút đáng sợ, sợ là sẽ làm cho em sợ."
Lục Kim lắc đầu, nghiêm túc nói: "Sẽ không. Chị vì cứu tôi nên mới bị thương, sao tôi phải sợ chứ?"
Triêu Từ chậm rãi đưa tay ra từ phía sau, đưa đến trước mặt Lục Kim.
Mặc dù Lục Kim đã chuẩn bị tốt, nhưng khi nhìn thấy bàn tay tàn khuyết không có một chỗ lành lặn kia ở khoảng cách gần, nàng vẫn bị sốc đến mức hít một hơi lạnh.
Kết giới do cột mốc Tây Hải thiết lập là chuyên môn nhằm vào Triêu Từ, nếu cố xông vào thì chỉ có thể bị một sức mạnh thật lớn cắt thành từng mảnh.
Nhưng Lục Kim bên trong đang gặp nguy hiểm, đương nhiên là cô không thể mặc kệ được.
Dù sao cũng đã trải qua rất nhiều trận chiến, Triêu Từ tự mình có biện pháp, sẽ không đến mức chết nơi đây, chỉ hy sinh một đôi tay mà thôi, chẳng sao cả.
Vốn dĩ cô cũng đã bị thương rất nặng, sau khi tiến vào lại khống chế mị yêu, phóng lửa không có giới hạn càng làm vết thương nghiêm trọng hơn, dẫn đến cái dáng vẻ thảm hại trước mắt này.
"Tôi nói rồi mà, sẽ làm em sợ." Triêu Từ dùng giọng mũi cười một tiếng, muốn dùng giọng điệu thoải mái để lướt qua chuyện này.
Ngay lúc cô muốn rút tay về, Lục Kim bỗng nhiên giữ tay cô lại
"Không được cử động."
Giọng nói kiên quyết của Lục Kim khàn đi vì nước mắt trào ra sau khi nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như vậy.
Lục Kim đã nhìn thấy đôi tay của Triêu Từ vô số lần trên màn hình lớn và trên TV ở nhà mình, da thịt của chúng mảnh mai và hoàn hảo, xinh đẹp và sạch sẽ đến mức dường như chưa bao giờ bị thế giới phàm trần vấy bẩn.
Nhưng hôm nay vì cứu nàng, lại biến thành dáng vẻ này.
Lục Kim không biết vì sao Triêu Từ lại phải chịu khổ vì mình như vậy, nghĩ đến những gì Triêu Từ đang chịu đựng giờ phút này, nàng càng vô cùng tự trách.
Nàng một lòng muốn giúp Triêu Từ không còn khổ sở, vậy mà lại thật sự cảm nhận được từng luồng hơi thở khác thường đang trào ra từ trong ngực.
Triêu Từ cảm nhận được một luồng hơi ấm rõ ràng trên vết thương đang bỏng rát, hơi ấm đó đúng là truyền đến từ đầu ngón tay của Lục Kim.
Một luồng ánh sáng màu xanh lục nhợt nhạt lấp lánh lóe lên, đôi tay còn đang bị thương đến mức không thể nhận ra hình dáng ban đầu đã hồi phục lại như bình thường!