Hồ Ly Tinh - Lưu Vân
Chương 32: Phiên ngoại: Manh sủng dưỡng thành (1)
Thanh Khâu là nơi ở của Hồ tộc. Hồ tộc cũng phân ba bảy loại, trong đó tôn quáy nhất thiên hồ là cửu vĩ, thần thông quảng đại, thần minh trên trời cũng đều phải kính trọng ba phần.
Thần chủ Thiên hồ có một đôi nhi nữ, trưởng nữ liền lấy Thái tử Đông Hải. Ấu tử Liên Bích trời sinh tính ham chơi, không bao lâu sau xâm nhập Thiên cung, ăn nhầm Bà Sa Quả, biến thành thể chất bất nam bất nữ.
Bà Sa Quả cần trăm năm mới có thể hóa giải, thần chủ Thiên hồ rất là đau đầu, Liên Bích ngược lại vẫn không để bụng như cũ, suốt ngày chơi bời cùng đám tiên hữu.
Thiên hồ sinh ra đã có dung mạo khuynh quốc, Liên Bích lại đặc biệt thượng thừa, khi thì biến nam, khi thì biến nữ, chọc phải không ít phiền toái.
Ngày nọ, Bồng Lai thiếu chủ gặp được nữ thân của Liên Bích, nhất kiến chung tình, mang tam môi lục sính đến Thanh Khâu, hướng thần chủ Thiên hồ cầu thân, thế nhưng khi biết được thân phận nam nhi của Liên Bích, tự cho laf Liên Bích chọc ghẹo hắn, thẹn quá hóa giận, phái thủ hạ bắt lấy Liên Bích.
Bồng Lai thiếu chủ vốn là không quá đáng sợ, Liên Bích lại vẫn không cẩn thận sa bẫy của hắn, rơi vào thế gian, biến thành một con tiểu hồ ly không có pháp thuật.
Tiểu hồ ly mới vào nhân gia, bụng đói kêu vang, lần mồ vào một hộ nông gia ăn vụng gà nướng ở trên bàn.
Chủ nhân ngôi nhà phát hiện, giận không thể át, vung lên côn sắt truy đánh hồ ly.
Tiểu hồ ly bị chó đuổi chạy loạn khắp nơi, chui vào bụi cỏ, lăn đến phía dưới tà váy phấn hồng.
"Nha, là cái gì dưới chân tiểu thư vậy?"
Tiểu hồ ly lăn đến đầu óc choáng váng, liền được hai cánh tay trắng như tuyết vớt lên, rơi vào vòng ôm ấp mềm mại.
Tiểu nha hoàn bên cạnh kêu lên: "Đáng yêu quá, là tiểu cẩu cẩu."
Liên Bích căng mí mắt, trước mặt là một tiểu cô nướng phấn điêu ngọc trác, tầm mười hai mười ba tuổi, mắt phượng, miệng anh đào, làn da trắng hồng, không thua gì tiên nữ trên cửu thiên.
Con chó đuổi nó vẫn sủa không ngừng. Không lâu sau, nông phu cũng tới, muốn tiểu cô nương giao tiểu hồ ly cho hắn.
Tiểu cô nương đối mặt với thôn phu lỗ mãng cũng không hề sợ hãi, thể hiện rõ phong phạm của tiểu thư khuê các, kêu nha hoàn bồi thường chút ngân lượng.
Sau khi thôn phu rời đi, tiểu cô nương cúi đầu thoáng nhìn, đôi mắt như trân châu đen của tiểu hồ ly đang gắt gao nhìn nàng chằm chằm, giống như trên mặt nàng có mọc một đóa hoa, bộ dáng rất là đáng yêu.
"Ta lại thấy nó không giống cẩu." Tiểu cô nương xoa bóp lỗ tai nhòn nhọn của tiểu hồ ly, "Lỗ tai của nó không giống."
Nha hoàn bên cạnh từ nhỏ lớn lên trong phủ, chưa từng thấy qua hồ ly trong núi, nhéo nhéo cái mũi của chính mình, phẩy phẩy lỗ tau: "Tiểu thư, đây là cẩu mà. Cẩu đều là tiêm cái mũi, kiều lỗ tai (?)."
Tiểu cô nương gật đầu, xoa xoa bộ lông đỏ của tiểu hồ ly: "Nó thật đáng yêu, ta muốn mang về nhà nuôi."
Nha hoàn liên tục lắc đầu: "Không được không được, lão gia sẽ mắng."
"Chúng ta trộm nuôi." Thanh âm tiểu cô nương cô đơn nhỏ dần, "Dù sao ông ấy cũng không thường tới xem ta và nương."
Sau khi hồi phủ, Liên Bích mới biết tiểu cô nương khuê danh là Tahamr Tương, là thiên kim tiểu thư của Thẩm gia. Có một ca ca là Thẩm Chính Văn, nhưng không học vấn, không nghề nghiệp, xưa nay cũng không thân với nàng.
Nương nàng ngày thường tu tâm theo Phật, thời gian Thẩm Tương ở cùng nương cũng không nhiều lắm. Bây giờ trong viện nuôi một con tiểu hồ ly, trừ bỏ nha hoàn bên người cũng không có ai biết.
Nha hoàn bên người yêu thích tiểu hồ ly, muốn ôm lên một cái.
Tiểu hồ ly nhảy tới nhảy lui, nhảy nhót lung tung, chính là không muốn nha hoàn ôm, cố tình muốn nhảy vào lòng ngực Thẩm Tương.
Thẩm Tương yêu thương tiểu hồ ly, không có biện pháp, đành phải kéo nó vào ngực dỗ.
Tiểu hồ ly thích ăn gà nướng, một ngày có thể ăn rất nhiều, Thẩm Tương liền kêu đầu bếp làm một mâm.
Tiểu hồ ly thập phần tham ngủ, thích nằm ở trên đùi Thẩm Tương. Thẩm Tương không thể không ôm nó cả ngày, xoa xoa bộ lông xù xù đỏ rực, thích nhưng cũng bất đắc dĩ.
Tới ban đêm, tiểu hồ lỳ còn muốn nhảy lên giường, lại bị nha hoàn Hoàn Nhi túm xuống, móng vuốt nhỏ vỗ giường, chỉ muốn bò lên trên, ủy khuất mà kêu ngô ngô với Thẩm Tương, đáng thương lại đáng yêu.
Thẩm Tương cực kỳ đau lòng, nới với Hoàn Nhi: "Tắm rửa cho nó đi."
Hoàn Nhi không có cách nào đành mang tới một chậu nước ấm.
Tiểu hồ ly không thích những người khác chạm vào, Thẩm Tương chỉ phải đích thân tắm rửa kỳ cọ cho nó, chấm điểm tạo diệp phấn, bôi lên lông tơ tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly được ngâm mình trong nước ấm,. thoải mái dễ chịu mở ra bốn chân, để Thẩm Tương xoa nắn toàn thân.
Thẩm Tương sờ đến giữa hai chân tiểu hồ ly, nghi hoặc hỏi: "Di, trên người nó có căn đồ vật, thịt mum múp."
Hoàn Nhi bật cười: "Nó là công a."
Thẩm Tương cũng cười theo, chỉ cho là hồ ly bình thường, không để bụng.
Tiệu hồ ly cọ cọ xoay người, da mặt dưới lớp lông, một mảnh đỏ bừng.
Hắn từng nghe tiên hữu nói qua, phàm nhân đối với trinh tiết thập phần để ý, nam nhân đối với nữ nhân đã sờ qua thân mình, cần phải phụ trách.