Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 74
Nếu mối quan hệ qua lại giữa mọi người với nhau có lời mời kết bạn như kiểu app tin nhắn, thì chắc số lời mời trước đó của Tô Trầm đã lên đến 999+ rồi, nhưng mãi lâu nay bé vẫn chưa hề ấn nút chấp nhận.
Bây giờ thời gian ở trường dài hơn, bé đã có thể nhớ mặt đặt tên phần lớn các bạn.
Mạng lưới bạn bè giống một mầm cây non nhỏ xíu leo dần lên tường, đang không ngừng phát triển rộng mở thêm, đi đến đâu cũng gặp được vài gương mặt thân thuộc.
Lâu dần rồi mấy đồng đội cũ của Tưởng Lộc cũng âm thầm mon men làm quen.
"Qua chơi bóng không! Bọn anh thiếu người!"
Tô Trầm đã nhớ mặt họ từ đợt trước, nhưng vẫn lo mình ngáng chân mọi người.
"Em không biết chơi lắm..."
"Đơn giản! Chơi nhiều vào là giỏi thôi, vào đây!"
Mấy đàn anh cấp 3 hướng dẫn, giờ nghỉ trưa có thêm một nội dung giao lưu hữu nghị.
Tô Trầm trông nhã nhặn chứ thực ra vốn liếng thể lực và sức bật đã được tích góp suốt ba năm, sau khi làm quen thì động tác cực kì linh hoạt, có phong cách riêng của bản thân.
Hồi xưa bé từng xem Tưởng Lộc thi đấu.
Tưởng Lộc rất giống Cơ Linh, bề ngoài liều lĩnh tùy tiện, thích thế nào thì làm thế ấy, thực ra có những khi dồn hết sức lực vượt qua đối thủ, lúc cướp bóng chuyền bóng đều rõ áp đảo, thường mọi người sẽ không dám khinh suất ngăn cản.
Về phương diện này thì Tô Trầm thận trọng lí tính hơn hẳn.
Bé ít khi cướp bóng, cũng hay lùi về phía sau trong sân.
Nhưng bất cứ đồng đội nào cướp được bóng ngẩng đầu quan sát thì Tô Trầm đều đã đứng ở vị trí đẹp nhất để sẵn sàng nối tiếp, có thể nhận bóng chuẩn xác.
Tuần trước bé vừa mới tròn 14 tuổi, cánh tay bắp chân đều đang dần cân đối hơn.
Dù chưa thể bằng được một đàn anh đặc biệt cao lớn tận 1m98 thì vẫn cứ sở hữu tỉ lệ hoàn mỹ thon dài cao gầy, bất kì ai xem bé chơi bóng cũng có cảm giác đang được chiêu đãi hưởng thụ thị giác.
Ban đầu mới chỉ có các chị em hâm mộ của khối cấp 2 lần nào cũng vây quanh vừa xem vừa khen, về sau rất nhiều đàn chị cũng đến góp phần, có người còn cầm theo cả máy ảnh len lén chụp hình.
Rồi thì có vẻ số ảnh đã bị phóng viên nào đó nhăm nhe mua mất đăng lên tuần san giải trí, thành nét chấm phá độc đáo giữa một núi tin minh tinh lớn nhỏ kết hôn bí mật lộ hàng đi bar các kiểu.
Úi, vai chính "Đêm Trùng Quang" đang chơi bóng rổ à?
Trông đẹp trai mà động tác cũng ngầu ghê!
Đầu tiên khán giả bên ngoài sân bóng chỉ đứng dàn ra hết nửa bức tường, về sau cả bốn phía đều đã kín đặc người vây quanh.
Có hôm buổi trưa Tô Trầm đi ngủ, sân bóng trống không mà vẫn còn bạn học kiên nhẫn bền bỉ chờ suốt.
Mấy anh lớn cấp 3 rủ cậu chơi bóng cũng dở khóc dở cười: "Mấy đứa cũng đều lớp 9 hết rồi mà, không có áp lực cuối cấp à?"
"Anh Hai Chó hồi đấy anh lớp 9 chả cũng chơi bóng suốt ngày đấy còn gì! Lúc đó em lớp 7 chứng kiến rõ rành rành luôn!"
"Ê ê, tránh ra tránh ra, xấu xa đậy lại đừng có bóc phốt anh!"
So với con đường sự nghiệp khởi đầu quá sớm cùng vô số nội dung huấn luyện diễn viên đa dạng song song thì việc học rất nhẹ nhàng.
Đến tận hôm thi cuối kì, gia đình cũng không hề dặn dò gì quá nặng nề.
"Thi xong sớm ra sớm, câu nào không biết cứ bỏ trống thôi."
Lương Cốc Vân lái xe đưa bé đến trường thi, Tô Tuấn Phong ở sau thì bế em bé như con gấu trúc nhỏ, cầm móng vuốt em bé giơ lên vẫy tay.
"Chào anh đi nào!"
"Cào ăng ạ!"
Tô Trầm thơm Ổn Ổn một cái qua cửa sổ xe, cầm túi tài liệu chào mọi người.
"Tối ba cho con đi ăn gà Tân Cương!"
"Dạ."
So với sự điềm tĩnh nhẹ nhàng của bé thì khắp trường thi đều toàn mây mù ủ ê, bầu không khí nghiêm trọng đến hãi hùng.
Đây là kì thi cuối học kì 2 lớp 9, về cơ bản thành tích lần này chính là mốc tham chiếu trước khi thi chuyển cấp.
Mọi người đều đang tích tụ sức lực, thường ngày có nghịch nữa thì giờ cũng cầm phải đề cau mày vò đầu bứt tóc mà giải.
Ây dà, khó thật đấy.
Đề ông dở hơi nào ra đây, nằm ngoài đề cương rồi mà??
Hôm đầu tiên thi xong đa số mọi người đều suy sụp tinh thần, nghĩ bụng quả này toi rồi.
Môn cuối cùng của ngày thứ hai là tiếng Anh, nhiều thí sinh đã nằm bò ra nghe.
Giám thị trông thi không thể chấp nhận được: "Ngồi thẳng lên nào! Còn chưa có điểm đâu đấy! Đứa nào đứa nấy ra thể thống gì!"
Các học sinh thở dài lê thê: "Thầy ơi lần này khó quá đi mất ạ..."
"Thẳng cái lưng lên!!"
Băng tiếng Anh đọc câu văn lần lượt tuần tự, Tô Trầm tập trung lắng nghe thông tin trong đó, đột nhiên đôi tai bắt được tiếng bước chân gấp gáp.
Bé vẫn đang đánh dấu đáp án còn lưỡng lự, không để ý thấy bóng người vụt qua bên ngoài.
Chờ đến khi toàn bộ phần nghe kết thúc, giám thị trông thi mới ra ngoài xem ai quấy rầy kỉ luật trường thi.
Sau mấy lượt trao đổi thấp giọng, giám thị vội vã quay vào phòng.
"Tô Trầm, em ra đây một lát."
Tô Trầm ngớ ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện ba mẹ đang đứng ở cửa.
—— Vẫn đang trong giờ thi mà, ba mẹ đến đây làm gì?
Nghe thấy tên bé xong, một vài bạn trong phòng thi mới bừng tỉnh.
Ế? Tô Trầm thi cùng với mình à?
Tình huống gì đây? Tùng tên à hay là Tô Trầm trên tivi thật thế?!
Tô Trầm rảo bước theo ra ngoài phòng, phát giác thấy nét mặt ba mẹ đều rất bàng hoàng.
"Không cần dọn đồ đâu," Mặt Lương Cốc Vân tái nhợt: "mau mau, xuống kia mẹ sẽ giải thích với con."
Tô Trầm đáp theo phản xạ: "Môn cuối rồi ạ..."
Tô Tuấn Phong lắc đầu, nắm lấy vai bé nói: "Mình đi cho kịp giờ bay."
Có chuyện rồi.
Đoàn phim gặp vấn đề à?
Anh Lộc hay ông Bặc bị làm sao ư?
Ở trường học đông người phức tạp, thậm chí cả túi bút của Tô Trầm cũng phải bỏ lại trường thi, không cầm theo gì hết mà lên xe cùng ba mẹ luôn.
Ba mẹ cũng không mang gì đi cả, balo quần áo vật dụng vệ sinh cá nhân cũng không ở trong xe.
"Đạo diễn Bặc bác ấy..." Lương Cốc Vân siết chặt điện thoại, giọng nói khẽ run rẩy: "bác ấy đang cấp cứu."
"Ba mẹ đã mua vé chuyến gần nhất, chắc là vẫn kịp đến nơi."
Tô Trầm như bị dội một gáo nước lạnh, phản ứng đầu tiên là không thể nào.
"Hôm Tết Dương con còn nói chuyện điện thoại với ông..."
"Hồi quay bộ thứ hai là bác ấy đã mổ cắt khối u rồi." Hai tay Tô Tuấn Phong ghì vào vô lăng: "Bác ấy biết tính con nhạy cảm, sợ con nghĩ nhiều nên mãi không cho ba mẹ nói với con, cũng không cho Tưởng Lộc nói."
"Mổ hồi quay bộ thứ hai..." Tô Trầm lẩm bẩm: "Từ đó đến giờ đã 2 năm rồi ạ, sao bây giờ lại?"
"Bác ấy bị ung thư gan, mà giai đoạn sau cứ tái phát mãi."
Tô Tuấn Phong không thể lí giải ngay được những chuyện sinh lão bệnh tử, bản thân anh tường thuật lại những lời này cũng cảm thấy mọi việc đột ngột quá.
"Vốn dĩ hôm nay bác ấy vẫn đang quay dở bộ thứ tư, tự dưng không chịu được nữa, nôn ra máu tại chỗ luôn."
"Mẹ Tưởng Lộc gọi điện thoại cho nhà mình, báo là ở trường quay đã có người thực hiện sơ cấp cứu, lúc đưa vào bệnh viện bác ấy vẫn tỉnh táo." Lương Cốc Vân nói mà còn không cảm nhận được là mình đang chảy nước mắt, cứ mở ra mở vào điện thoại xem có thêm tin tức gì chưa.
Năm phút trước Tô Trầm hãy còn đang làm bài thi nghe tiếng Anh ở phòng thi, giờ phút này tâm trạng chưa kịp tiêu hóa nữa, bé thấp giọng lẩm nhẩm: "Chắc chắn sẽ không sao đâu... chắc là dạo này ông mệt quá thôi..."
Xuất phát từ trường ra sân bay rồi từ sân bay đến Chử Thiên, tiếp tục phóng tới tận Bệnh viện Nhân dân số 1 Chử Thiên, mất tổng cộng 3 tiếng 40 phút.
Chị Tùy đã khóc sưng đỏ cả mắt, lúc đón cả nhà vào trong nói chuyện cứ run bần bật.
Giữa sảnh bệnh viện, Tô Trầm cảm giác mình không đứng nổi nữa.
Bé không thể nào tiếp nhận được sự việc bàng hoàng đến thế.
Chẳng phải trước đó ông còn đang đùa với bé trong điện thoại đó ư?
Kết quả ở phòng phẫu thuật sẽ là gì đây?
Nỗi sợ hãi bản năng dần lan tràn từ lòng bàn chân, khiến bé muốn tóm lấy thứ gì đó.
Đi tiếp lên trên nữa, đáp án sẽ là gì?
Tùy Hồng chật vật lấy sống bàn tay quệt lau qua mặt, vội nói: "Ông Bặc vẫn đang cấp cứu, chưa thấy kết quả."
"Chị Linh đang lo truyền thông khẩn, cảnh sát cũng đang kiểm soát giúp mình phía ngoài bệnh viện."
"Không sao đâu ạ," Đầu óc Tô Trầm trống rỗng, bé cưỡng chế điều khiển cơ thể mình đi vào thang máy: "sẽ ổn thôi ạ, bác sĩ cấp cứu lâu thế này, chắc chắn là có tiến triển..."
Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật sáng mãi.
Hành lang thì chật ních người, có người đã nén giọng nức nở.
Tưởng Lộc ngồi bên cạnh Tưởng Tòng Thủy, gương mặt chẳng có biểu cảm gì.
Tờ giấy thông báo bệnh tình cậu đang cầm đã hằn sâu dấu móng tay, có những chữ đã rách nát.
4 tiếng sau, một bác sĩ mặt mũi mệt nhoài bước ra, nửa ống tay áo vương vết máu.
"Giờ có thể đưa bệnh nhân vào ICU."
"Tình hình đã tạm ổn định nhưng không quá lạc quan." Bác sĩ đang nói dở mới phát hiện máu bắn cả lên kính, cởi kính ra lau đi lau lại đầy máy móc: "Quá nhiều bệnh nền, trong đó từng xuất huyết nặng một lần, tiên lượng không tốt."
Chỉ lát sau, Bặc Nguyện đang chụp mặt nạ dưỡng khí được đẩy ra ngoài.
Mãi đến giờ phút này Tô Trầm mới nhìn thấy rõ dáng hình hiện tại của ông.
Bặc Nguyện đã gầy sọp tới mức biến dạng.
Da ông vàng vọt bệnh tật, chỉ vẻn vẹn mấy tháng mà lại sút cân nhanh đến nỗi hốc mắt cũng lồi ra rõ rệt.
Ông già đã già thật rồi.
Tóc mái muối tiêu, làn da hiện những đốm nâu.
Khung xương chỉ đang miễn cưỡng vá víu đắp tạm da thịt bị cố định trên giường bệnh trắng lạnh lẽo bằng những mũi kim ống cắm dây rợ, không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Hình như ông đã được cứu trở lại, mà hình như vẫn chưa.
Từ buổi chiều, điện thoại của nhà sản xuất chính Khương Huyền đã réo mãi không ngừng, quá nửa là bên đầu tư nào đó tin tức nhanh nhạy nhấp nhổm không thôi, phải trấn an xoa dịu từng người một.
Khương Huyền chỉ kịp ghé nhìn bạn cũ một cái rồi lại che điện thoại rảo bước ra ngoài, tiếp tục trả lời một nghìn linh một câu hỏi của những người kia.
Văn Trường Cầm như thể bỗng chốc già đi, dựa vào tường im lìm suốt.
Trước khi Bặc Nguyện gục ngã, toàn thể đoàn phim giống một cái cây tập hợp lại nhờ có thân cây là ông.
Rễ cây vững chắc, cành cây xum xuê, từng chiếc lá một đều tỏa sáng lấp lánh, hấp thụ căng tràn năng lượng từ ánh mặt trời, mong giúp cho cả cái cây cùng vươn cao tận trời mây.
Nhưng đột nhiên Bặc Nguyện sụp đổ.
Hình như bản thân ông cũng biết mình là linh hồn của toàn bộ đội ngũ khổng lồ, mình không thể ngã.
Vậy nên ông cứ gắng cầm cự suốt, không thể cai được lượng thuốc giảm đau đã phải tính bằng lọ.
Dù cho ung thư đã lan rộng, không thể che đậy tiếp chỗ tơ máu trong mắt nữa, thì ông cũng chỉ đeo cái kính râm vào rồi tiếp tục làm lụng.
Tất cả mọi người đều đã quen với việc cứ ngẩng đầu lên sẽ trông thấy ngay thân cây khỏe khoắn mạnh mẽ, chờ ông vặn xoắn khí thế tinh thần thành một sợi dây thừng, dẫn dắt đoàn phim vận hành không khác gì dây chuyền sản xuất của một công xưởng khổng lồ, sáng tạo nên tác phẩm hội tụ vô số tài hoa, chấn động lòng người.
Khoảnh khắc thân cây đổ gục, rất nhiều người kinh hoàng đến nỗi còn không thể nào bật khóc.
Dường như chỉ trong chớp mắt trời đất đã tối sầm, linh hồn tan biến.
Lúc chửi bới người khác Bặc Nguyện ghê gớm thế kia, đầu năm đầu tháng vẫn tràn trề sức lực khai trừ tận mười mấy nhân viên không bắt kịp tiến độ của cả đoàn.
Mắt nhìn của ông sắc thế kia, làm gì cũng chuẩn chỉnh như thế.
Sao ông lại gục được?
Sao ông có thể gầy đi từng tí một tới mức này mà chẳng ai phát giác, sao ông có thể dễ dàng sụp đổ trên giường bệnh như cành khô bị bẻ gãy thế?
Ông được đẩy ra khỏi phòng mổ rồi đưa vào phòng bệnh ICU, phần lớn mọi người có mặt đều chỉ biết ngơ ngác.
Như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp, bị vung một nắm đấm thật mạnh trúng vào lồng ngực.
Đau đến nỗi không thốt nên lời.
Bây giờ thời gian ở trường dài hơn, bé đã có thể nhớ mặt đặt tên phần lớn các bạn.
Mạng lưới bạn bè giống một mầm cây non nhỏ xíu leo dần lên tường, đang không ngừng phát triển rộng mở thêm, đi đến đâu cũng gặp được vài gương mặt thân thuộc.
Lâu dần rồi mấy đồng đội cũ của Tưởng Lộc cũng âm thầm mon men làm quen.
"Qua chơi bóng không! Bọn anh thiếu người!"
Tô Trầm đã nhớ mặt họ từ đợt trước, nhưng vẫn lo mình ngáng chân mọi người.
"Em không biết chơi lắm..."
"Đơn giản! Chơi nhiều vào là giỏi thôi, vào đây!"
Mấy đàn anh cấp 3 hướng dẫn, giờ nghỉ trưa có thêm một nội dung giao lưu hữu nghị.
Tô Trầm trông nhã nhặn chứ thực ra vốn liếng thể lực và sức bật đã được tích góp suốt ba năm, sau khi làm quen thì động tác cực kì linh hoạt, có phong cách riêng của bản thân.
Hồi xưa bé từng xem Tưởng Lộc thi đấu.
Tưởng Lộc rất giống Cơ Linh, bề ngoài liều lĩnh tùy tiện, thích thế nào thì làm thế ấy, thực ra có những khi dồn hết sức lực vượt qua đối thủ, lúc cướp bóng chuyền bóng đều rõ áp đảo, thường mọi người sẽ không dám khinh suất ngăn cản.
Về phương diện này thì Tô Trầm thận trọng lí tính hơn hẳn.
Bé ít khi cướp bóng, cũng hay lùi về phía sau trong sân.
Nhưng bất cứ đồng đội nào cướp được bóng ngẩng đầu quan sát thì Tô Trầm đều đã đứng ở vị trí đẹp nhất để sẵn sàng nối tiếp, có thể nhận bóng chuẩn xác.
Tuần trước bé vừa mới tròn 14 tuổi, cánh tay bắp chân đều đang dần cân đối hơn.
Dù chưa thể bằng được một đàn anh đặc biệt cao lớn tận 1m98 thì vẫn cứ sở hữu tỉ lệ hoàn mỹ thon dài cao gầy, bất kì ai xem bé chơi bóng cũng có cảm giác đang được chiêu đãi hưởng thụ thị giác.
Ban đầu mới chỉ có các chị em hâm mộ của khối cấp 2 lần nào cũng vây quanh vừa xem vừa khen, về sau rất nhiều đàn chị cũng đến góp phần, có người còn cầm theo cả máy ảnh len lén chụp hình.
Rồi thì có vẻ số ảnh đã bị phóng viên nào đó nhăm nhe mua mất đăng lên tuần san giải trí, thành nét chấm phá độc đáo giữa một núi tin minh tinh lớn nhỏ kết hôn bí mật lộ hàng đi bar các kiểu.
Úi, vai chính "Đêm Trùng Quang" đang chơi bóng rổ à?
Trông đẹp trai mà động tác cũng ngầu ghê!
Đầu tiên khán giả bên ngoài sân bóng chỉ đứng dàn ra hết nửa bức tường, về sau cả bốn phía đều đã kín đặc người vây quanh.
Có hôm buổi trưa Tô Trầm đi ngủ, sân bóng trống không mà vẫn còn bạn học kiên nhẫn bền bỉ chờ suốt.
Mấy anh lớn cấp 3 rủ cậu chơi bóng cũng dở khóc dở cười: "Mấy đứa cũng đều lớp 9 hết rồi mà, không có áp lực cuối cấp à?"
"Anh Hai Chó hồi đấy anh lớp 9 chả cũng chơi bóng suốt ngày đấy còn gì! Lúc đó em lớp 7 chứng kiến rõ rành rành luôn!"
"Ê ê, tránh ra tránh ra, xấu xa đậy lại đừng có bóc phốt anh!"
So với con đường sự nghiệp khởi đầu quá sớm cùng vô số nội dung huấn luyện diễn viên đa dạng song song thì việc học rất nhẹ nhàng.
Đến tận hôm thi cuối kì, gia đình cũng không hề dặn dò gì quá nặng nề.
"Thi xong sớm ra sớm, câu nào không biết cứ bỏ trống thôi."
Lương Cốc Vân lái xe đưa bé đến trường thi, Tô Tuấn Phong ở sau thì bế em bé như con gấu trúc nhỏ, cầm móng vuốt em bé giơ lên vẫy tay.
"Chào anh đi nào!"
"Cào ăng ạ!"
Tô Trầm thơm Ổn Ổn một cái qua cửa sổ xe, cầm túi tài liệu chào mọi người.
"Tối ba cho con đi ăn gà Tân Cương!"
"Dạ."
So với sự điềm tĩnh nhẹ nhàng của bé thì khắp trường thi đều toàn mây mù ủ ê, bầu không khí nghiêm trọng đến hãi hùng.
Đây là kì thi cuối học kì 2 lớp 9, về cơ bản thành tích lần này chính là mốc tham chiếu trước khi thi chuyển cấp.
Mọi người đều đang tích tụ sức lực, thường ngày có nghịch nữa thì giờ cũng cầm phải đề cau mày vò đầu bứt tóc mà giải.
Ây dà, khó thật đấy.
Đề ông dở hơi nào ra đây, nằm ngoài đề cương rồi mà??
Hôm đầu tiên thi xong đa số mọi người đều suy sụp tinh thần, nghĩ bụng quả này toi rồi.
Môn cuối cùng của ngày thứ hai là tiếng Anh, nhiều thí sinh đã nằm bò ra nghe.
Giám thị trông thi không thể chấp nhận được: "Ngồi thẳng lên nào! Còn chưa có điểm đâu đấy! Đứa nào đứa nấy ra thể thống gì!"
Các học sinh thở dài lê thê: "Thầy ơi lần này khó quá đi mất ạ..."
"Thẳng cái lưng lên!!"
Băng tiếng Anh đọc câu văn lần lượt tuần tự, Tô Trầm tập trung lắng nghe thông tin trong đó, đột nhiên đôi tai bắt được tiếng bước chân gấp gáp.
Bé vẫn đang đánh dấu đáp án còn lưỡng lự, không để ý thấy bóng người vụt qua bên ngoài.
Chờ đến khi toàn bộ phần nghe kết thúc, giám thị trông thi mới ra ngoài xem ai quấy rầy kỉ luật trường thi.
Sau mấy lượt trao đổi thấp giọng, giám thị vội vã quay vào phòng.
"Tô Trầm, em ra đây một lát."
Tô Trầm ngớ ra, ngẩng đầu lên mới phát hiện ba mẹ đang đứng ở cửa.
—— Vẫn đang trong giờ thi mà, ba mẹ đến đây làm gì?
Nghe thấy tên bé xong, một vài bạn trong phòng thi mới bừng tỉnh.
Ế? Tô Trầm thi cùng với mình à?
Tình huống gì đây? Tùng tên à hay là Tô Trầm trên tivi thật thế?!
Tô Trầm rảo bước theo ra ngoài phòng, phát giác thấy nét mặt ba mẹ đều rất bàng hoàng.
"Không cần dọn đồ đâu," Mặt Lương Cốc Vân tái nhợt: "mau mau, xuống kia mẹ sẽ giải thích với con."
Tô Trầm đáp theo phản xạ: "Môn cuối rồi ạ..."
Tô Tuấn Phong lắc đầu, nắm lấy vai bé nói: "Mình đi cho kịp giờ bay."
Có chuyện rồi.
Đoàn phim gặp vấn đề à?
Anh Lộc hay ông Bặc bị làm sao ư?
Ở trường học đông người phức tạp, thậm chí cả túi bút của Tô Trầm cũng phải bỏ lại trường thi, không cầm theo gì hết mà lên xe cùng ba mẹ luôn.
Ba mẹ cũng không mang gì đi cả, balo quần áo vật dụng vệ sinh cá nhân cũng không ở trong xe.
"Đạo diễn Bặc bác ấy..." Lương Cốc Vân siết chặt điện thoại, giọng nói khẽ run rẩy: "bác ấy đang cấp cứu."
"Ba mẹ đã mua vé chuyến gần nhất, chắc là vẫn kịp đến nơi."
Tô Trầm như bị dội một gáo nước lạnh, phản ứng đầu tiên là không thể nào.
"Hôm Tết Dương con còn nói chuyện điện thoại với ông..."
"Hồi quay bộ thứ hai là bác ấy đã mổ cắt khối u rồi." Hai tay Tô Tuấn Phong ghì vào vô lăng: "Bác ấy biết tính con nhạy cảm, sợ con nghĩ nhiều nên mãi không cho ba mẹ nói với con, cũng không cho Tưởng Lộc nói."
"Mổ hồi quay bộ thứ hai..." Tô Trầm lẩm bẩm: "Từ đó đến giờ đã 2 năm rồi ạ, sao bây giờ lại?"
"Bác ấy bị ung thư gan, mà giai đoạn sau cứ tái phát mãi."
Tô Tuấn Phong không thể lí giải ngay được những chuyện sinh lão bệnh tử, bản thân anh tường thuật lại những lời này cũng cảm thấy mọi việc đột ngột quá.
"Vốn dĩ hôm nay bác ấy vẫn đang quay dở bộ thứ tư, tự dưng không chịu được nữa, nôn ra máu tại chỗ luôn."
"Mẹ Tưởng Lộc gọi điện thoại cho nhà mình, báo là ở trường quay đã có người thực hiện sơ cấp cứu, lúc đưa vào bệnh viện bác ấy vẫn tỉnh táo." Lương Cốc Vân nói mà còn không cảm nhận được là mình đang chảy nước mắt, cứ mở ra mở vào điện thoại xem có thêm tin tức gì chưa.
Năm phút trước Tô Trầm hãy còn đang làm bài thi nghe tiếng Anh ở phòng thi, giờ phút này tâm trạng chưa kịp tiêu hóa nữa, bé thấp giọng lẩm nhẩm: "Chắc chắn sẽ không sao đâu... chắc là dạo này ông mệt quá thôi..."
Xuất phát từ trường ra sân bay rồi từ sân bay đến Chử Thiên, tiếp tục phóng tới tận Bệnh viện Nhân dân số 1 Chử Thiên, mất tổng cộng 3 tiếng 40 phút.
Chị Tùy đã khóc sưng đỏ cả mắt, lúc đón cả nhà vào trong nói chuyện cứ run bần bật.
Giữa sảnh bệnh viện, Tô Trầm cảm giác mình không đứng nổi nữa.
Bé không thể nào tiếp nhận được sự việc bàng hoàng đến thế.
Chẳng phải trước đó ông còn đang đùa với bé trong điện thoại đó ư?
Kết quả ở phòng phẫu thuật sẽ là gì đây?
Nỗi sợ hãi bản năng dần lan tràn từ lòng bàn chân, khiến bé muốn tóm lấy thứ gì đó.
Đi tiếp lên trên nữa, đáp án sẽ là gì?
Tùy Hồng chật vật lấy sống bàn tay quệt lau qua mặt, vội nói: "Ông Bặc vẫn đang cấp cứu, chưa thấy kết quả."
"Chị Linh đang lo truyền thông khẩn, cảnh sát cũng đang kiểm soát giúp mình phía ngoài bệnh viện."
"Không sao đâu ạ," Đầu óc Tô Trầm trống rỗng, bé cưỡng chế điều khiển cơ thể mình đi vào thang máy: "sẽ ổn thôi ạ, bác sĩ cấp cứu lâu thế này, chắc chắn là có tiến triển..."
Đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật sáng mãi.
Hành lang thì chật ních người, có người đã nén giọng nức nở.
Tưởng Lộc ngồi bên cạnh Tưởng Tòng Thủy, gương mặt chẳng có biểu cảm gì.
Tờ giấy thông báo bệnh tình cậu đang cầm đã hằn sâu dấu móng tay, có những chữ đã rách nát.
4 tiếng sau, một bác sĩ mặt mũi mệt nhoài bước ra, nửa ống tay áo vương vết máu.
"Giờ có thể đưa bệnh nhân vào ICU."
"Tình hình đã tạm ổn định nhưng không quá lạc quan." Bác sĩ đang nói dở mới phát hiện máu bắn cả lên kính, cởi kính ra lau đi lau lại đầy máy móc: "Quá nhiều bệnh nền, trong đó từng xuất huyết nặng một lần, tiên lượng không tốt."
Chỉ lát sau, Bặc Nguyện đang chụp mặt nạ dưỡng khí được đẩy ra ngoài.
Mãi đến giờ phút này Tô Trầm mới nhìn thấy rõ dáng hình hiện tại của ông.
Bặc Nguyện đã gầy sọp tới mức biến dạng.
Da ông vàng vọt bệnh tật, chỉ vẻn vẹn mấy tháng mà lại sút cân nhanh đến nỗi hốc mắt cũng lồi ra rõ rệt.
Ông già đã già thật rồi.
Tóc mái muối tiêu, làn da hiện những đốm nâu.
Khung xương chỉ đang miễn cưỡng vá víu đắp tạm da thịt bị cố định trên giường bệnh trắng lạnh lẽo bằng những mũi kim ống cắm dây rợ, không phát ra bất cứ âm thanh nào nữa.
Hình như ông đã được cứu trở lại, mà hình như vẫn chưa.
Từ buổi chiều, điện thoại của nhà sản xuất chính Khương Huyền đã réo mãi không ngừng, quá nửa là bên đầu tư nào đó tin tức nhanh nhạy nhấp nhổm không thôi, phải trấn an xoa dịu từng người một.
Khương Huyền chỉ kịp ghé nhìn bạn cũ một cái rồi lại che điện thoại rảo bước ra ngoài, tiếp tục trả lời một nghìn linh một câu hỏi của những người kia.
Văn Trường Cầm như thể bỗng chốc già đi, dựa vào tường im lìm suốt.
Trước khi Bặc Nguyện gục ngã, toàn thể đoàn phim giống một cái cây tập hợp lại nhờ có thân cây là ông.
Rễ cây vững chắc, cành cây xum xuê, từng chiếc lá một đều tỏa sáng lấp lánh, hấp thụ căng tràn năng lượng từ ánh mặt trời, mong giúp cho cả cái cây cùng vươn cao tận trời mây.
Nhưng đột nhiên Bặc Nguyện sụp đổ.
Hình như bản thân ông cũng biết mình là linh hồn của toàn bộ đội ngũ khổng lồ, mình không thể ngã.
Vậy nên ông cứ gắng cầm cự suốt, không thể cai được lượng thuốc giảm đau đã phải tính bằng lọ.
Dù cho ung thư đã lan rộng, không thể che đậy tiếp chỗ tơ máu trong mắt nữa, thì ông cũng chỉ đeo cái kính râm vào rồi tiếp tục làm lụng.
Tất cả mọi người đều đã quen với việc cứ ngẩng đầu lên sẽ trông thấy ngay thân cây khỏe khoắn mạnh mẽ, chờ ông vặn xoắn khí thế tinh thần thành một sợi dây thừng, dẫn dắt đoàn phim vận hành không khác gì dây chuyền sản xuất của một công xưởng khổng lồ, sáng tạo nên tác phẩm hội tụ vô số tài hoa, chấn động lòng người.
Khoảnh khắc thân cây đổ gục, rất nhiều người kinh hoàng đến nỗi còn không thể nào bật khóc.
Dường như chỉ trong chớp mắt trời đất đã tối sầm, linh hồn tan biến.
Lúc chửi bới người khác Bặc Nguyện ghê gớm thế kia, đầu năm đầu tháng vẫn tràn trề sức lực khai trừ tận mười mấy nhân viên không bắt kịp tiến độ của cả đoàn.
Mắt nhìn của ông sắc thế kia, làm gì cũng chuẩn chỉnh như thế.
Sao ông lại gục được?
Sao ông có thể gầy đi từng tí một tới mức này mà chẳng ai phát giác, sao ông có thể dễ dàng sụp đổ trên giường bệnh như cành khô bị bẻ gãy thế?
Ông được đẩy ra khỏi phòng mổ rồi đưa vào phòng bệnh ICU, phần lớn mọi người có mặt đều chỉ biết ngơ ngác.
Như vừa tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp, bị vung một nắm đấm thật mạnh trúng vào lồng ngực.
Đau đến nỗi không thốt nên lời.