Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 28
Lễ cập quan quay ròng rã mất tròn 4 ngày, thanh trượt máy quay bị ma sát sắp tóe tia lửa đến nơi.
Mới đầu Tô Trầm theo sát xem suốt, chạy tới chạy lui sau lưng nhóm quay phim, bị phó đạo diễn cười cốc đầu.
"Hiện giờ quay vụn vặt quá, bé xem thế này cũng không ra được đầu đuôi gì đâu, chẳng thà chờ thành phẩm biên tập xong rồi xem."
"Thế phải đợi đến tận bao giờ ạ..." Bé con ỉu xìu: "Rõ tiếc là cháu không có thoại gì."
"May là không có á," Phó đạo diễn cười nói: "nếu phải diễn tay đôi với từng ấy gạo cội một lúc thì cháu sẽ bồn chồn đến nỗi không ngủ được đêm nào thật ấy chứ."
Chú hạ thấp âm lượng, khẽ khàng chỉ cho Tô Trầm các diễn viên trẻ tuổi đang đóng vai phụ trong ống kính: "Mấy bạn này cháu cũng thấy đóng nam nữ chính ở các phim khác rồi đúng không, để diễn được tốt cảnh hôm nay mà mấy nay áp lực đến nỗi phải lén mọi người khóc huhu đấy."
Tô Trầm ngẫm nghĩ theo, thấy cũng đúng thật.
Lần đầu tiên diễn chung với chị Yên bé đã sợ run lập cập, chạm mắt từ rõ xa với tiền bối thôi mà cũng cảm thấy đầy áp lực.
Đọc thoại trước cả dàn diễn viên bậc cao thế này cùng lúc thì chắc kích thích bằng với đi tàu lượn siêu tốc mất.
Đang thơ thẩn suy nghĩ thì một người đàn ông trung niên xông tới xuyên qua đám đông, bị chị Tùy nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Tô Trầm, Tô Trầm —— xin cậu làm ơn! Cậu phải giúp tôi với!"
Chị Tùy hoàn toàn không định để người này đến gần Tô Trầm, hô thật to: "Bảo vệ!"
Tô Trầm vẫn còn cách đó khoảng 10 m, ngước lên hỏi: "Đấy là ai thế ạ?"
Phó đạo diễn nhìn lướt sang theo: "À, chắc là bố của cái cậu Ngoan Ngoan kia, anh ta vốn bên quay chụp, bây giờ mất cả việc ở đoàn phim luôn rồi."
Bảo vệ đã nhanh chóng chạy tới, sắp sửa kéo người đàn ông trung niên đi.
"Tôi quỳ xuống xin cậu," Người đàn ông quỳ gục xuống bịch một tiếng, vẻ mặt rất kích động: "tôi bắt Ngoan Ngoan xin lỗi cậu được không, cả nhà chúng tôi xin lỗi cậu!"
Tô Trầm bước sang đây, chị Tùy sợ người này mang theo vật gì sắc nhọn bèn giơ tay ra chắn trước mặt: "Bảo vệ, cầm máy quét một lượt xem ạ! Xem xem anh ta có mang chai lọ hay gì theo người không!"
"Không có đâu ạ, tuyệt đối không có," Người đàn ông khổ sở nói: "đã đến nước này rồi, sao làm thế được ạ!"
"Sao chú lại xin cháu ạ?"
"Ngoan Ngoan gây sự nhốt cậu trong kho để đồ, tôi đánh nó rồi, đánh nó rõ đau mấy lần liền rồi," Ánh mắt người đàn ông toát ra sự van nài: "nhưng tôi với mẹ nó mất việc ở đoàn phim, Ngaon Ngoan cũng không còn cơ hội, gia đình tôi sắp không trả được tiền nhà nữa rồi, tiền phạt còn mấy chục vạn tệ nữa, thế này thì bằng lấy mạng của cả nhà già trẻ bọn tôi mất thôi!"
"Cậu muốn phạt nó thế nào cũng được, xin cậu làm ơn cho chúng tôi một đường sống, nói giúp bên chỗ đạo diễn với!"
Chị Tùy nghe xong giận điên lên, mở miệng chửi lại ngay: "Cho các người đường sống?"
"Nhỡ mà tối qua có sự cố gì, một mình em nó bị nhốt trong kho, kho có cháy nó cũng không ra ngoài được!"
"Con trai anh có cho thằng bé đường sống không? Có cho đoàn phim đường sống không? Lỡ có bất trắc gì chưa nói tất cả công sức ba tháng này đều đổ sông đổ bể mà hơn thế tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy, bây giờ anh lại còn làm như kiểu một đứa bé con muốn hại chết cả nhà anh không bằng, anh tự trọng hộ cái được không?!"
Người đàn ông bị mắng, mặt mũi hổ thẹn hoảng loạn, lòng nghĩ cái cô này cũng chỉ là trợ lý thôi, quay sang lia thẳng ánh mắt cầu cứu vào Tô Trầm.
Tô Trầm chớp mắt, ôn hòa gật đầu: "Chị ấy nói đúng ạ."
Chị Tùy được công nhận, thoáng cái đã dâng tràn tự tin.
"Nhưng bọn tôi cũng xin lỗi cả rồi ——" Người đàn ông cố gắng níu kéo: "sau cùng cũng có làm sao đâu, chả phải chỉ làm cậu sợ sệt tí ti thôi à?"
"Tiền phạt nhiều như thế nhà tôi thực sự không đào đâu ra nữa, ra tòa cũng không đủ tiền mời luật sư, mình phải xét phải trái đi chứ!"
Chị Tùy hít sâu một hơi lấy sức, đang định xả ra thì lại quay sang trưng cầu ý kiến Tô Trầm.
Bé con khích lệ: "Em không giỏi vụ này, chị lên đi ạ."
"Ai ở đoàn phim mà chả phải mưu sinh, không trông được con thì đừng có mà dẫn nó theo, bây giờ đòi xin xỏ cũng đi xin Tô Trầm, anh thấy bé nó còn nhỏ dễ bắt nạt chứ gì?!"
"Tôi nói cho anh biết, ba mẹ em nó không ở đây nhưng tôi là chị nó, từng người bọn tôi ở đây đều là anh chị nuôi của em nó, không cho bất cứ ai hiếp đáp em nó hết!"
Vừa nãy mọi người còn đang hơi hơi dao động vì một loạt những lời đánh tráo đổ lỗi đảo điên của ông bố Ngoan Ngoan, bây giờ cũng mới phản ứng lại theo.
Đúng đấy! Rõ vốn là thế mà!
Như này chả quá bằng làm sai xong còn đi gây khó dễ trẻ em à? Thái độ thế này là thái độ xin lỗi ư?
Ai dám bắt nạt Trầm Trầm nhà bọn tôi thì tôi là người đầu tiên phản đối ngay đấy nhé!
Mặt ông bố Ngoan Ngoan thoắt xám thoắt trắng, ra vẻ định quỳ thôi chứ cũng không quỳ thật, giờ đã chẳng nói được gì nữa.
"Tôi nhớ ban đầu chiều cao con anh không đạt, anh đi móc nối quan hệ khắp nơi nhất quyết đẩy diễn viên nhí được chọn đi, mới trống ra được suất cho con anh."
Cuối cùng phó đạo diễn không chịu được phải góp lời, bước mấy bước ra giữa đám đông, cũng che chắn phía trước Tô Trầm.
"Thường đã đi suất quen thân hữu nghị người quen thì vào đoàn phim phải biết đường khiêm tốn tí chứ, Đại Cường, không phải tôi chưa nhắc anh đâu nhé, con trai anh đi xin chữ kí xin chụp ảnh các diễn viên khác khắp nơi khiến tận mấy người tai to mặt lớn thấy phiền toái, lúc ấy tôi đề cập với anh thì anh nói gì?"
Mặt người đàn ông đỏ gay, vẫn nhất quyết không thừa nhận: "Trẻ con có biết gì đâu! Nó mới tí tuổi đầu!"
"Nhà bọn tôi có đúng một đứa con trai này, các người muốn hủy hoại nó hay sao!"
Chị Tùy bày ra vẻ mặt thương hại: "Thế chúc mừng vợ chồng anh chị, cuối cùng cũng được mang cục nợ bảo bối này về nâng niu chăm bẵm sống hạnh phúc rồi đấy."
"Cô ——!!"
Bảo vệ quan sát rất nhạy bén, kéo người đi mất, tiện thể giải tán đám đông.
"Đừng xem nữa có gì đâu, đi làm việc đi thôi."
Thời gian trôi quá nhanh, nhoằng cái đã hết Tết, ngày càng nhiều nhân vật đóng máy.
Mỗi khi có ai hoàn thành phần diễn ở bộ phim đầu thì đều sẽ được nhân viên ôm bó hoa bước lên chúc mừng, mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.
Số người ở đoàn phim giảm đi trông thấy, liên tục có diễn viên kéo vali ra khỏi khách sạn, lên tàu hỏa rời hẳn thành phố.
Tô Trầm nhận được lịch quay sắp xếp trước đó 1 tháng, nhìn thấy ngày đóng máy của mình mỗi lúc một gần.
Đây là lần đầu tiên bé tham gia vào quá trình quay chụp phim truyền hình, cũng là lần đầu tiên ở lại một nơi khác ngoài trường học lâu đến thế.
Lâu đến nỗi bé đã sắp sửa quên mất cảm giác khi còn là một học sinh, đã quen với cuộc sống của người đi làm sớm đi tối về, đã có được ngôi nhà thứ hai ở Chử Thiên.
Tới ngày quay cảnh cướp cung thật, bé và Tưởng Lộc đều thức dậy rất sớm.
Nhà ăn buffet đã không còn vẻ nhộn nhịp dòng người qua lại, trống huơ hoác như thể khi câu chuyện vừa mới bắt đầu.
Tưởng Lộc lấy một cái quẩy, rồi bưng thêm bát cháo thịt nạc trứng bách thảo, ngồi xuống đối diện Tô Trầm hệt như mọi ngày.
Bình thường hai người hay tập thoại trong khi ăn sáng, học thuộc xong cũng dượt lại một lượt với nhau, trao đổi về những gì cần chú ý lúc diễn chung.
Việc giao tiếp bằng lời thoại cũng cần sự đối đáp mang đậm nhịp điệu, hai bên của cảnh tay đôi đều thuộc về điệu nhảy hai người, bước chân đồng bộ, vượt ngoài ngôn ngữ.
Một người bị nhanh thì người còn lại sẽ rối loạn tâm trạng.
Một người bị chậm thì người còn lại sẽ phải phân tâm để kiểm soát tiết tấu.
Chẳng biết sự ăn ý giữa hai người khởi đầu từ khi nào, nhưng cứ dần dà thân thuộc trong lúc diễn tập, không còn cảm giác trúc trắc như hồi mới làm quen nữa.
Đợi đến lúc dượt xong cảnh phim thì bát cháo cũng đã gần hết.
"Cảm giác thế nào?" Tưởng Lộc quan sát phản ứng của bé: "Mãi bao lâu cuối cùng cũng hết rồi, được về nhà rồi?"
"Em hơi luyến tiếc ạ." Tô Trầm cúi đầu cầm cả quyển kịch bản trong lòng mình lên, giở nhanh qua từng trang, trông những ghi chú đánh dấu chằng chịt trong ấy, thoáng hốt hoảng như thể tự dưng đã đến cuối kì: "Thế mà đã quay xong rồi?"
"Đây mới là bộ đầu thôi." Tưởng Lộc cười nói: "Còn tận 9 năm nữa cơ mà, nhóc không phải vội."
Trong trận chiến hoàng tự, các thành viên yếu thế rải rác gần như đã bị người của phe Hồng phe Văn xử lý sạch bong, hai thế lực lớn không ngừng tích lũy sức mạnh, chờ một đòn giải quyết hoàng tử đối phương chọn theo hầu để danh chính ngôn thuận nghênh đón tân hoàng bên mình vào cung lên ngôi.
Hoàng đế già không khác gì người điên thì chẳng qua cậy có sư Thiên Hạnh che chở sinh mạng, trải qua cơn loạn này xong triều đình chỉ mong được tiễn ông ta dời sang biệt cung ở, đổi lại một hậu duệ nhà rồng thực sự có khả năng gánh vác trọng trách để kiểm soát toàn cục.
Các bên chém giết không ghê tay ngay trong lễ cập quan, hoàng hậu sinh non suýt thì mất mạng ngay tại chỗ, Hi Diên đế bị mũi tên đánh lén xuyên qua bả vai, bát hoàng tử mà phe Văn gửi gắm hi vọng thì tối ấy trúng độc phát tác rồi tử vong trong phòng ngủ.
Vào lúc này, Nguyên Cẩm đang được Cơ Linh bảo vệ đi từ đô thành đến thẳng vùng Tây Nam, rồi lại giục ngựa phóng nhanh quay lại hoàng đô.
Lúc ra đi cậu đơn độc một mình, không hề có khả năng phản đòn.
Khi bước vào cấm địa này một lần nữa, cậu không chỉ có thêm hai sư Thiên Hạnh phò tá trợ giúp bên cạnh mà còn mang theo cả dị bảo đủ khuynh đảo quốc gia, dựa vào nó để đổi lấy tấm binh phù trọn vẹn của hoàng thúc, sau đó dẫn 10 vạn quân Hàn giáp về kinh.
Chỉ cần mỗi mình bà lão Xương Rắn nửa đêm dụ rắn rời tổ ra ngoài thôi đã thừa khả năng thủ tiêu sạch sẽ tất cả người làm của phủ thủ phụ.
Cộng thêm 10 vạn quân Hàn giáp nữa là đủ làm vốn liếng đàm phán rồi.
Đêm ngày mùng 6 tháng 4, thống lĩnh vệ binh trên tường thành bị tên độc cứa cổ, hơn ngàn Cấm vệ mất đi chỉ huy thành ra vô dụng.
Ngay sau đó cửa bắc cung thành mở toang, quân Hàn giáp chỉnh tề gọn ghẽ tản ra khắp các ngóc ngách, trấn giữ cướp cung khi mặt trời vừa mọc.
Toàn bộ hoàng cung đều im lìm chết chóc, như thể mãi vẫn chưa tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Việc Nguyên Cẩm phải làm là giết nốt em trai nhỏ tuổi của cậu, quay người tiếp nhận cái dập đầu yết kiến của thiếu tướng quân đã nhuốm máu chiến bào.
Quyết định này không khó khăn gì.
Đứa em nhỏ tuổi òa lên gào khóc, thậm chí trông còn đáng thương yếu ớt nhưng nó đã biết giấu sẵn con dao găm tẩm độc dưới vạt áo từ lâu, chỉ chờ dụ cho đối phương buông lơi cảnh giác rồi làm một nhát giải quyết gọn lẹ.
Khoảnh khắc Nguyên Cẩm nâng tay giật lấy con dao, kết quả cuối cùng đã quá rõ ràng.
Tô Trầm đã suy nghĩ mấy cách để diễn đoạn này cho hay.
Thực ra cảnh này rất độc đáo.
Hai kẻ trông cứ như kẻ yếu, lại đều là kẻ ngụy trang.
Cậu là hoàng huynh quay về cướp cung, từ đầu chí cuối ngồi trên xe lăn không thể tự mình đi lại.
Bề ngoài cậu nham hiểm, èo uột, bị bó buộc với chiếc xe lăn, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Mà đứa em trai nhỏ tuổi cuối cùng thì có vẻ bé bỏng đáng thương, mặt mũi hoàn toàn vô tội.
Diễn viên nhí mới đến tương đối căng thẳng, nhưng giọng điệu nói năng còn lẫn sự non nớt lại rất hợp với yêu cầu tình huống hiện tại.
Tô Trầm dẫn dắt em nhỏ diễn hai lần, cảm giác hiệu quả vẫn khá thường.
Bên phía đạo diễn đề xuất một ý, còn đích thân xắn tay thị phạm diễn thử một lượt, hướng dẫn diễn viên nhí làm theo như kiểu mèo học oai hổ.
Tô Trầm quan sát kĩ lưỡng, suy tư ngẫm nghĩ một câu trong lòng rất là lâu, cuối cùng vẫn quyết định nêu ra.
"Đạo diễn Bặc ạ."
"Cháu nói đi."
"Đoạn này đổi kịch bản được không ạ."
Ánh mắt đạo diễn toát ra vẻ hào hứng: "Cháu nói câu này đúng là lạ ghê."
Tô Trầm cười lên, thật thà nói: "Cháu chỉ cảm giác là đoạn này chắc Nguyên Cẩm sẽ duỗi tay ra bóp cổ cậu em ạ."
Giây phút đoản đao rút ra thật mạnh, tay Nguyên Cẩm đã đè ép cổ họng đứa bé, siết chặt lại từng tí một.
Cậu ghì cổ em trai, chầm chậm đứng lên khỏi xe lăn, giữ lấy bóp nghẹt nó bằng sức mạnh tuyệt đối.
"Đây là bí mật nhé," Nguyên Cẩm nhìn chăm chú vào nét mặt tắc thở dữ tợn của em trai nhỏ tuổi, trong giọng nói thoáng sự vui sướng khó mà nhận ra: "suỵt, không được nói với ai đâu đấy."
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay đứa bé đột ngột rơi thõng xuống lủng lẳng, không còn sự sống.
Quay xong đoạn này, Tưởng Lộc đứng xem phải chặc lưỡi một tiếng.
"Toi rồi."
Tô Trầm cúi xuống đỡ em diễn viên nhí dậy, cười nói xin lỗi: "Xin lỗi em nha, em có bị đau không?"
"Không sao không sao ạ," Diễn viên nhí hốt hoảng vì sự ân cần của bé: "anh diễn hay lắm ạ! Cứ như thật ấy!"
Đợi diễn viên nhí chạy đi xin chụp chung với đạo diễn, Tô Trầm mới nghiêng người nhìn sang phía cậu.
"Toi chỗ nào đâu ạ?"
"Nhóc bắt đầu giành spotlight của anh rồi đấy." Tưởng Lộc còn đang giang tay ngang bằng vai để tiện cho thợ đạo cụ phun dịch máu lên người cậu: "Nghe nói bây giờ khán giả thích cái dạng biến thái quyến rũ này lắm."
Tô Trầm nghĩ đến hình tượng nhân vật có phần khoa trương của Nguyên Cẩm sau này, nhún vai nói: "Chắc vậy đó."
"Chốc nữa là anh phải quỳ xuống yết kiến nhóc đấy," Tưởng Lộc hất hất chùm tua rua đỏ bên mái tóc dài, nhón lông vũ chọc bé như kiểu nghịch chổi lông gà: "nào, mau cảm ơn anh trai một câu."
Tô Trầm híp mắt lại cười, không hề gạt đi.
"Cảm ơn anh trai ạ," Giọng bé nhẹ tênh, nghe rõ rệt mà dịu dàng: "cảm ơn tướng quân của em."
Thiếu niên nhướng mày lên, nghiêng đầu ra chỗ khác, xem như không nghe thấy gì.
Xí, nhóc con này khắc mình mà.
Mới đầu Tô Trầm theo sát xem suốt, chạy tới chạy lui sau lưng nhóm quay phim, bị phó đạo diễn cười cốc đầu.
"Hiện giờ quay vụn vặt quá, bé xem thế này cũng không ra được đầu đuôi gì đâu, chẳng thà chờ thành phẩm biên tập xong rồi xem."
"Thế phải đợi đến tận bao giờ ạ..." Bé con ỉu xìu: "Rõ tiếc là cháu không có thoại gì."
"May là không có á," Phó đạo diễn cười nói: "nếu phải diễn tay đôi với từng ấy gạo cội một lúc thì cháu sẽ bồn chồn đến nỗi không ngủ được đêm nào thật ấy chứ."
Chú hạ thấp âm lượng, khẽ khàng chỉ cho Tô Trầm các diễn viên trẻ tuổi đang đóng vai phụ trong ống kính: "Mấy bạn này cháu cũng thấy đóng nam nữ chính ở các phim khác rồi đúng không, để diễn được tốt cảnh hôm nay mà mấy nay áp lực đến nỗi phải lén mọi người khóc huhu đấy."
Tô Trầm ngẫm nghĩ theo, thấy cũng đúng thật.
Lần đầu tiên diễn chung với chị Yên bé đã sợ run lập cập, chạm mắt từ rõ xa với tiền bối thôi mà cũng cảm thấy đầy áp lực.
Đọc thoại trước cả dàn diễn viên bậc cao thế này cùng lúc thì chắc kích thích bằng với đi tàu lượn siêu tốc mất.
Đang thơ thẩn suy nghĩ thì một người đàn ông trung niên xông tới xuyên qua đám đông, bị chị Tùy nhanh tay lẹ mắt ngăn lại.
"Tô Trầm, Tô Trầm —— xin cậu làm ơn! Cậu phải giúp tôi với!"
Chị Tùy hoàn toàn không định để người này đến gần Tô Trầm, hô thật to: "Bảo vệ!"
Tô Trầm vẫn còn cách đó khoảng 10 m, ngước lên hỏi: "Đấy là ai thế ạ?"
Phó đạo diễn nhìn lướt sang theo: "À, chắc là bố của cái cậu Ngoan Ngoan kia, anh ta vốn bên quay chụp, bây giờ mất cả việc ở đoàn phim luôn rồi."
Bảo vệ đã nhanh chóng chạy tới, sắp sửa kéo người đàn ông trung niên đi.
"Tôi quỳ xuống xin cậu," Người đàn ông quỳ gục xuống bịch một tiếng, vẻ mặt rất kích động: "tôi bắt Ngoan Ngoan xin lỗi cậu được không, cả nhà chúng tôi xin lỗi cậu!"
Tô Trầm bước sang đây, chị Tùy sợ người này mang theo vật gì sắc nhọn bèn giơ tay ra chắn trước mặt: "Bảo vệ, cầm máy quét một lượt xem ạ! Xem xem anh ta có mang chai lọ hay gì theo người không!"
"Không có đâu ạ, tuyệt đối không có," Người đàn ông khổ sở nói: "đã đến nước này rồi, sao làm thế được ạ!"
"Sao chú lại xin cháu ạ?"
"Ngoan Ngoan gây sự nhốt cậu trong kho để đồ, tôi đánh nó rồi, đánh nó rõ đau mấy lần liền rồi," Ánh mắt người đàn ông toát ra sự van nài: "nhưng tôi với mẹ nó mất việc ở đoàn phim, Ngaon Ngoan cũng không còn cơ hội, gia đình tôi sắp không trả được tiền nhà nữa rồi, tiền phạt còn mấy chục vạn tệ nữa, thế này thì bằng lấy mạng của cả nhà già trẻ bọn tôi mất thôi!"
"Cậu muốn phạt nó thế nào cũng được, xin cậu làm ơn cho chúng tôi một đường sống, nói giúp bên chỗ đạo diễn với!"
Chị Tùy nghe xong giận điên lên, mở miệng chửi lại ngay: "Cho các người đường sống?"
"Nhỡ mà tối qua có sự cố gì, một mình em nó bị nhốt trong kho, kho có cháy nó cũng không ra ngoài được!"
"Con trai anh có cho thằng bé đường sống không? Có cho đoàn phim đường sống không? Lỡ có bất trắc gì chưa nói tất cả công sức ba tháng này đều đổ sông đổ bể mà hơn thế tất cả mọi người đều sẽ bị liên lụy, bây giờ anh lại còn làm như kiểu một đứa bé con muốn hại chết cả nhà anh không bằng, anh tự trọng hộ cái được không?!"
Người đàn ông bị mắng, mặt mũi hổ thẹn hoảng loạn, lòng nghĩ cái cô này cũng chỉ là trợ lý thôi, quay sang lia thẳng ánh mắt cầu cứu vào Tô Trầm.
Tô Trầm chớp mắt, ôn hòa gật đầu: "Chị ấy nói đúng ạ."
Chị Tùy được công nhận, thoáng cái đã dâng tràn tự tin.
"Nhưng bọn tôi cũng xin lỗi cả rồi ——" Người đàn ông cố gắng níu kéo: "sau cùng cũng có làm sao đâu, chả phải chỉ làm cậu sợ sệt tí ti thôi à?"
"Tiền phạt nhiều như thế nhà tôi thực sự không đào đâu ra nữa, ra tòa cũng không đủ tiền mời luật sư, mình phải xét phải trái đi chứ!"
Chị Tùy hít sâu một hơi lấy sức, đang định xả ra thì lại quay sang trưng cầu ý kiến Tô Trầm.
Bé con khích lệ: "Em không giỏi vụ này, chị lên đi ạ."
"Ai ở đoàn phim mà chả phải mưu sinh, không trông được con thì đừng có mà dẫn nó theo, bây giờ đòi xin xỏ cũng đi xin Tô Trầm, anh thấy bé nó còn nhỏ dễ bắt nạt chứ gì?!"
"Tôi nói cho anh biết, ba mẹ em nó không ở đây nhưng tôi là chị nó, từng người bọn tôi ở đây đều là anh chị nuôi của em nó, không cho bất cứ ai hiếp đáp em nó hết!"
Vừa nãy mọi người còn đang hơi hơi dao động vì một loạt những lời đánh tráo đổ lỗi đảo điên của ông bố Ngoan Ngoan, bây giờ cũng mới phản ứng lại theo.
Đúng đấy! Rõ vốn là thế mà!
Như này chả quá bằng làm sai xong còn đi gây khó dễ trẻ em à? Thái độ thế này là thái độ xin lỗi ư?
Ai dám bắt nạt Trầm Trầm nhà bọn tôi thì tôi là người đầu tiên phản đối ngay đấy nhé!
Mặt ông bố Ngoan Ngoan thoắt xám thoắt trắng, ra vẻ định quỳ thôi chứ cũng không quỳ thật, giờ đã chẳng nói được gì nữa.
"Tôi nhớ ban đầu chiều cao con anh không đạt, anh đi móc nối quan hệ khắp nơi nhất quyết đẩy diễn viên nhí được chọn đi, mới trống ra được suất cho con anh."
Cuối cùng phó đạo diễn không chịu được phải góp lời, bước mấy bước ra giữa đám đông, cũng che chắn phía trước Tô Trầm.
"Thường đã đi suất quen thân hữu nghị người quen thì vào đoàn phim phải biết đường khiêm tốn tí chứ, Đại Cường, không phải tôi chưa nhắc anh đâu nhé, con trai anh đi xin chữ kí xin chụp ảnh các diễn viên khác khắp nơi khiến tận mấy người tai to mặt lớn thấy phiền toái, lúc ấy tôi đề cập với anh thì anh nói gì?"
Mặt người đàn ông đỏ gay, vẫn nhất quyết không thừa nhận: "Trẻ con có biết gì đâu! Nó mới tí tuổi đầu!"
"Nhà bọn tôi có đúng một đứa con trai này, các người muốn hủy hoại nó hay sao!"
Chị Tùy bày ra vẻ mặt thương hại: "Thế chúc mừng vợ chồng anh chị, cuối cùng cũng được mang cục nợ bảo bối này về nâng niu chăm bẵm sống hạnh phúc rồi đấy."
"Cô ——!!"
Bảo vệ quan sát rất nhạy bén, kéo người đi mất, tiện thể giải tán đám đông.
"Đừng xem nữa có gì đâu, đi làm việc đi thôi."
Thời gian trôi quá nhanh, nhoằng cái đã hết Tết, ngày càng nhiều nhân vật đóng máy.
Mỗi khi có ai hoàn thành phần diễn ở bộ phim đầu thì đều sẽ được nhân viên ôm bó hoa bước lên chúc mừng, mọi người cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.
Số người ở đoàn phim giảm đi trông thấy, liên tục có diễn viên kéo vali ra khỏi khách sạn, lên tàu hỏa rời hẳn thành phố.
Tô Trầm nhận được lịch quay sắp xếp trước đó 1 tháng, nhìn thấy ngày đóng máy của mình mỗi lúc một gần.
Đây là lần đầu tiên bé tham gia vào quá trình quay chụp phim truyền hình, cũng là lần đầu tiên ở lại một nơi khác ngoài trường học lâu đến thế.
Lâu đến nỗi bé đã sắp sửa quên mất cảm giác khi còn là một học sinh, đã quen với cuộc sống của người đi làm sớm đi tối về, đã có được ngôi nhà thứ hai ở Chử Thiên.
Tới ngày quay cảnh cướp cung thật, bé và Tưởng Lộc đều thức dậy rất sớm.
Nhà ăn buffet đã không còn vẻ nhộn nhịp dòng người qua lại, trống huơ hoác như thể khi câu chuyện vừa mới bắt đầu.
Tưởng Lộc lấy một cái quẩy, rồi bưng thêm bát cháo thịt nạc trứng bách thảo, ngồi xuống đối diện Tô Trầm hệt như mọi ngày.
Bình thường hai người hay tập thoại trong khi ăn sáng, học thuộc xong cũng dượt lại một lượt với nhau, trao đổi về những gì cần chú ý lúc diễn chung.
Việc giao tiếp bằng lời thoại cũng cần sự đối đáp mang đậm nhịp điệu, hai bên của cảnh tay đôi đều thuộc về điệu nhảy hai người, bước chân đồng bộ, vượt ngoài ngôn ngữ.
Một người bị nhanh thì người còn lại sẽ rối loạn tâm trạng.
Một người bị chậm thì người còn lại sẽ phải phân tâm để kiểm soát tiết tấu.
Chẳng biết sự ăn ý giữa hai người khởi đầu từ khi nào, nhưng cứ dần dà thân thuộc trong lúc diễn tập, không còn cảm giác trúc trắc như hồi mới làm quen nữa.
Đợi đến lúc dượt xong cảnh phim thì bát cháo cũng đã gần hết.
"Cảm giác thế nào?" Tưởng Lộc quan sát phản ứng của bé: "Mãi bao lâu cuối cùng cũng hết rồi, được về nhà rồi?"
"Em hơi luyến tiếc ạ." Tô Trầm cúi đầu cầm cả quyển kịch bản trong lòng mình lên, giở nhanh qua từng trang, trông những ghi chú đánh dấu chằng chịt trong ấy, thoáng hốt hoảng như thể tự dưng đã đến cuối kì: "Thế mà đã quay xong rồi?"
"Đây mới là bộ đầu thôi." Tưởng Lộc cười nói: "Còn tận 9 năm nữa cơ mà, nhóc không phải vội."
Trong trận chiến hoàng tự, các thành viên yếu thế rải rác gần như đã bị người của phe Hồng phe Văn xử lý sạch bong, hai thế lực lớn không ngừng tích lũy sức mạnh, chờ một đòn giải quyết hoàng tử đối phương chọn theo hầu để danh chính ngôn thuận nghênh đón tân hoàng bên mình vào cung lên ngôi.
Hoàng đế già không khác gì người điên thì chẳng qua cậy có sư Thiên Hạnh che chở sinh mạng, trải qua cơn loạn này xong triều đình chỉ mong được tiễn ông ta dời sang biệt cung ở, đổi lại một hậu duệ nhà rồng thực sự có khả năng gánh vác trọng trách để kiểm soát toàn cục.
Các bên chém giết không ghê tay ngay trong lễ cập quan, hoàng hậu sinh non suýt thì mất mạng ngay tại chỗ, Hi Diên đế bị mũi tên đánh lén xuyên qua bả vai, bát hoàng tử mà phe Văn gửi gắm hi vọng thì tối ấy trúng độc phát tác rồi tử vong trong phòng ngủ.
Vào lúc này, Nguyên Cẩm đang được Cơ Linh bảo vệ đi từ đô thành đến thẳng vùng Tây Nam, rồi lại giục ngựa phóng nhanh quay lại hoàng đô.
Lúc ra đi cậu đơn độc một mình, không hề có khả năng phản đòn.
Khi bước vào cấm địa này một lần nữa, cậu không chỉ có thêm hai sư Thiên Hạnh phò tá trợ giúp bên cạnh mà còn mang theo cả dị bảo đủ khuynh đảo quốc gia, dựa vào nó để đổi lấy tấm binh phù trọn vẹn của hoàng thúc, sau đó dẫn 10 vạn quân Hàn giáp về kinh.
Chỉ cần mỗi mình bà lão Xương Rắn nửa đêm dụ rắn rời tổ ra ngoài thôi đã thừa khả năng thủ tiêu sạch sẽ tất cả người làm của phủ thủ phụ.
Cộng thêm 10 vạn quân Hàn giáp nữa là đủ làm vốn liếng đàm phán rồi.
Đêm ngày mùng 6 tháng 4, thống lĩnh vệ binh trên tường thành bị tên độc cứa cổ, hơn ngàn Cấm vệ mất đi chỉ huy thành ra vô dụng.
Ngay sau đó cửa bắc cung thành mở toang, quân Hàn giáp chỉnh tề gọn ghẽ tản ra khắp các ngóc ngách, trấn giữ cướp cung khi mặt trời vừa mọc.
Toàn bộ hoàng cung đều im lìm chết chóc, như thể mãi vẫn chưa tỉnh dậy khỏi giấc mộng.
Việc Nguyên Cẩm phải làm là giết nốt em trai nhỏ tuổi của cậu, quay người tiếp nhận cái dập đầu yết kiến của thiếu tướng quân đã nhuốm máu chiến bào.
Quyết định này không khó khăn gì.
Đứa em nhỏ tuổi òa lên gào khóc, thậm chí trông còn đáng thương yếu ớt nhưng nó đã biết giấu sẵn con dao găm tẩm độc dưới vạt áo từ lâu, chỉ chờ dụ cho đối phương buông lơi cảnh giác rồi làm một nhát giải quyết gọn lẹ.
Khoảnh khắc Nguyên Cẩm nâng tay giật lấy con dao, kết quả cuối cùng đã quá rõ ràng.
Tô Trầm đã suy nghĩ mấy cách để diễn đoạn này cho hay.
Thực ra cảnh này rất độc đáo.
Hai kẻ trông cứ như kẻ yếu, lại đều là kẻ ngụy trang.
Cậu là hoàng huynh quay về cướp cung, từ đầu chí cuối ngồi trên xe lăn không thể tự mình đi lại.
Bề ngoài cậu nham hiểm, èo uột, bị bó buộc với chiếc xe lăn, hoàn toàn không có sức phản kháng.
Mà đứa em trai nhỏ tuổi cuối cùng thì có vẻ bé bỏng đáng thương, mặt mũi hoàn toàn vô tội.
Diễn viên nhí mới đến tương đối căng thẳng, nhưng giọng điệu nói năng còn lẫn sự non nớt lại rất hợp với yêu cầu tình huống hiện tại.
Tô Trầm dẫn dắt em nhỏ diễn hai lần, cảm giác hiệu quả vẫn khá thường.
Bên phía đạo diễn đề xuất một ý, còn đích thân xắn tay thị phạm diễn thử một lượt, hướng dẫn diễn viên nhí làm theo như kiểu mèo học oai hổ.
Tô Trầm quan sát kĩ lưỡng, suy tư ngẫm nghĩ một câu trong lòng rất là lâu, cuối cùng vẫn quyết định nêu ra.
"Đạo diễn Bặc ạ."
"Cháu nói đi."
"Đoạn này đổi kịch bản được không ạ."
Ánh mắt đạo diễn toát ra vẻ hào hứng: "Cháu nói câu này đúng là lạ ghê."
Tô Trầm cười lên, thật thà nói: "Cháu chỉ cảm giác là đoạn này chắc Nguyên Cẩm sẽ duỗi tay ra bóp cổ cậu em ạ."
Giây phút đoản đao rút ra thật mạnh, tay Nguyên Cẩm đã đè ép cổ họng đứa bé, siết chặt lại từng tí một.
Cậu ghì cổ em trai, chầm chậm đứng lên khỏi xe lăn, giữ lấy bóp nghẹt nó bằng sức mạnh tuyệt đối.
"Đây là bí mật nhé," Nguyên Cẩm nhìn chăm chú vào nét mặt tắc thở dữ tợn của em trai nhỏ tuổi, trong giọng nói thoáng sự vui sướng khó mà nhận ra: "suỵt, không được nói với ai đâu đấy."
Chỉ trong nháy mắt, cánh tay đứa bé đột ngột rơi thõng xuống lủng lẳng, không còn sự sống.
Quay xong đoạn này, Tưởng Lộc đứng xem phải chặc lưỡi một tiếng.
"Toi rồi."
Tô Trầm cúi xuống đỡ em diễn viên nhí dậy, cười nói xin lỗi: "Xin lỗi em nha, em có bị đau không?"
"Không sao không sao ạ," Diễn viên nhí hốt hoảng vì sự ân cần của bé: "anh diễn hay lắm ạ! Cứ như thật ấy!"
Đợi diễn viên nhí chạy đi xin chụp chung với đạo diễn, Tô Trầm mới nghiêng người nhìn sang phía cậu.
"Toi chỗ nào đâu ạ?"
"Nhóc bắt đầu giành spotlight của anh rồi đấy." Tưởng Lộc còn đang giang tay ngang bằng vai để tiện cho thợ đạo cụ phun dịch máu lên người cậu: "Nghe nói bây giờ khán giả thích cái dạng biến thái quyến rũ này lắm."
Tô Trầm nghĩ đến hình tượng nhân vật có phần khoa trương của Nguyên Cẩm sau này, nhún vai nói: "Chắc vậy đó."
"Chốc nữa là anh phải quỳ xuống yết kiến nhóc đấy," Tưởng Lộc hất hất chùm tua rua đỏ bên mái tóc dài, nhón lông vũ chọc bé như kiểu nghịch chổi lông gà: "nào, mau cảm ơn anh trai một câu."
Tô Trầm híp mắt lại cười, không hề gạt đi.
"Cảm ơn anh trai ạ," Giọng bé nhẹ tênh, nghe rõ rệt mà dịu dàng: "cảm ơn tướng quân của em."
Thiếu niên nhướng mày lên, nghiêng đầu ra chỗ khác, xem như không nghe thấy gì.
Xí, nhóc con này khắc mình mà.