Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 154
Lúc tỉnh lại, đập vào mắt Tô Trầm là đèn tín hiệu nhấp nháy xanh đỏ chớp lóe liên tục.
Cậu thử cử động xong mới phát hiện ra người mình đang lửng lơ trên không vì được ai đó bế, hơn nữa càng lúc họ càng đến gần xe cứu thương hơn.
Không phải vừa nãy mình đang ở —— trong hội trường lễ trao giải à?!
Thanh niên chợt muốn ngẩng đầu, bị ghì chặt sát vào nữa.
"Không sợ, Trầm Trầm..." Tưởng Lộc vòng tay qua vai và khoeo chân cậu, bế nhẹ nhàng như không: "Xe cứu thương đến rồi, mình đi khám cơ bản xem sao."
Tô Trầm vẫn đang trong trạng thái hoang mang vì lượng tin tức quá lớn, khó nhọc nói: "Anh bỏ em xuống đã."
Tưởng Lộc cọ má với cậu, dỗ dành: "Chờ thêm tí nữa, em thở từ từ thôi, đừng vội."
Xe cứu thương ò í e trờ tới giữa biển đèn flash loang loáng của truyền thông, nhân viên cấp cứu tuần tự chuyên nghiệp đẩy cáng ra cho Tô Trầm nằm, rồi chở hai người lao vút đi nhanh chóng.
Trong lúc ấy, người đại diện không có mặt hôm nay liên tục nhận được cuộc gọi.
Người ở hiện trường nói rất gãy gọn.
"Chị Linh, sắp có vụ lớn rồi đấy."
Vốn dĩ tầm này Chu Kim Linh đang kiểm tra báo cáo thu chi dòng tiền cho các hạng mục của phim cùng chú Cát, nghe thấy 6 chữ này xong chị đứng bật dậy luôn.
"Ý cậu là sao?"
"Tô Trầm ngất xỉu ạ." Đối phương nhanh nhẹn cắm thêm một dao: "Đúng lúc Tưởng Lộc đang nhận giải, quăng thẳng cúp xông tới bế lên luôn."
"Bây giờ hai cậu ấy đang trên đường đến Bệnh viện số 4, các chị mau xử lý truyền thông đi."
Máu cả người Chu Kim Linh đều đã xộc thẳng lên não, vẻn vẹn vài câu đủ làm đầu chị nổ tung chết máy dừng hoạt động.
Không tránh nổi, quả nhiên trốn đâu cũng không thoát ——
Khi xe cứu thương đến thì quá nửa số truyền thông có mặt đều đã bám theo từ trong ra ngoài hội trường, hiểu rõ cái tin này chấn động ăn chặt so với việc giải Kim Diệu hoa rụng nhà ai.
Gần như tất cả phóng viên đều chộp được toàn bộ quá trình Tưởng Lộc bế Tô Trầm kiểu công chúa, bầu không khí lễ trao giải lúc nãy hãy còn tưng bừng múa hát giờ đã rối rắm dồn dập, các nghệ sĩ mỗi người một tâm trạng, nhóm truyền thông thì đúng kiểu bước vào kì thi tại chỗ quyết liệt nhất trong đời.
Ai viết xong trước ai đăng lên trước sẽ trực tiếp định đoạt số phận sự nghiệp luôn đấy!! Ôi mẹ ơi kể cả hôm thi đại học tốc độ tay mình cũng chẳng thần tốc được đến thế này!!!
Giây phút Tưởng Lộc bế người lao ra đại sảnh thì bài báo đầu tiên đã xuất hiện trên mạng rồi.
Bám sát ngay sau là các tin tức liên quan bùng nổ như giếng phun, tuy kênh livestream đã cắt ngang khẩn cấp từ mấy phút trước nhưng vẫn có khán giả để ý thấy rõ tình hình hỗn loạn.
Để đảm bảo kiểm soát toàn diện, phần lớn kênh trực tiếp đều sẽ chỉnh chậm hơn hiện trường từ 5 đến 10 phút, vậy nên mọi người chỉ kịp xem qua đoạn khách mời trao giải đọc tên Tưởng Lộc một tí, chưa nhìn thấy Tưởng Lộc đi lên sân khấu thì tự dưng màn hình đã tắt phụt ngang xương, dòng thông báo cũng lập tức bị đổi thành [Do sự cố thiết bị nên luồng trực tiếp tạm thời bị ngắt, mong quý khán giả thông cảm].
Khoảnh khắc tin tức nổ ra tới tấp, cư dân mạng đang lướt web xem livestream sự kiện đi hết toàn bộ quy trình từ động đất sang sóng thần luôn.
Gì cơ?? Nghi vấn Tô Trầm mắc bệnh tim dẫn đến ngất xỉu tại chỗ??
Ế? Có ai đầu độc Tô Trầm khiến cậu khó thở hôn mê?
Lúc Tưởng Lộc nhận giải Tô Trầm bị kích thích tâm trạng lên cơn hen suyễn?
Mọi người còn đang quan tâm sốt ruột cho tình trạng sức khỏe của Tô Trầm chỉ sợ cậu có mệnh hệ gì, thì những bức ảnh HD rõ nét rúng động hơn tiếp tục được tung ra.
Tưởng Lộc, lao từ trên sân khấu xuống, bế Tô Trầm đi mất theo kiểu công chúa.
Hiện giờ cả hai đều đã đang trên đường đến bệnh viện, Tưởng Lộc vào xe cứu thương theo ngay trước mặt tất cả mọi người.
Ảnh chụp bắt đủ mọi góc xung quanh lả tả như tuyết rơi, nhưng đều chỉ chụp được phần lưng hoặc gương mặt Tưởng Lộc.
Anh dùng áo khoác và chính cơ thể mình che chắn cho Tô Trầm, không để hình ảnh bệnh tật của thanh niên lộ ra trước bất cứ ống kính nào.
Cảnh duy nhất họ trông thấy chỉ là anh bế cậu rảo bước rời hội trưởng, bước chân vững chãi không hề ngoái đầu lại, chẳng lưu luyến một tí gì chốn sân khấu danh lợi huyên náo tột cùng ấy.
Sau cơn xôn xao, ban tổ chức khẩn trương ổn định lại trật tự, sắp xếp lần lượt trao tiếp các hạng mục giải thưởng sau đó.
Nhưng phóng viên đã bỏ đi mất quá nửa, chỉ còn số ít không kịp giành giật headline phải ở lại đây quay chụp nốt.
Weibo xảy ra trạng thái tê liệt ngắn hạn, đằng sau mấy hashtag đều đính kèm thêm chữ Nổ màu đỏ sang đến tím.
#Tô Trầm ngất xỉu# [Nổ]
#Tưởng Lộc bế công chúa# [Nổ]
#Tô Trầm đã được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu# [Nổ]
Lần lượt có người nhận ra cái Tưởng Lộc móc ra trong ảnh là dụng cụ hít hen suyễn, có người thì suy đoán bệnh tình cụ thể của Tô Trầm.
Song số đông đều đang rơi vào tình trạng sét đánh ngang tai.
—— Cái gì cơ??
—— Tưởng Lộc, còn không thèm cả cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đi thẳng xuống sân khấu bế Tô Trầm kiểu công chúa luôn???
—— Đúng là hai người đóng "Đêm Trùng Quang" ấy hả?? Không phải hai người này thành kình địch cạch mặt nhau, MC cũng không dám nhắc đến tên đối phương trước mặt người kia nữa à???
[Ê có phải em teleport vào cái fanfic nào không các bác ơi? Véo má có tỉnh lại không nhỉ? Cmn thề cái tin nào cũng ảo lòi tòi phòi ra luôn ý!!]
[Đù, bóng lưng ảnh bế ẻm lên ngầu vchg ngầu, tuy rất lo lắng về sự an toàn của Tiểu Trầm nhưng mà trái tim thiếu nữ của bà già đây rung rinh chấn động luôn ạ!]
[Trầm Trầm đừng có bị làm sao đó arghhhhh —— t nguyện dâng hiến tất cả antifan cầu cho em t bình an mạnh khỏe mau chóng hồi phục!!]
[Trong lúc mọi người đang chấm hỏi liên tọi mị chỉ muốn chất vấn một câu!! Tưởng Lộc!! Sao anh lại có bình thuốc của người ta thế!!!]
Giữa cơn sốc tột độ, có người thử bóc tách rõ đầu đuôi sự kiện, có người còn đã tìm ra mẫu bình hít định liều tương tự, kêu gọi có ai bị hen suyễn từng sử dụng thì phổ biến kiến thức thử xem.
Bất luận chân tướng sự việc là gì thì việc Tưởng Lộc bế Tô Trầm kiểu công chúa trước mặt cả giới giải trí là thật, cúp giải thưởng rơi lăn lóc cũng không buồn ngoái đầu lại trông một lần!!
[Buộc phải thừa nhận đấy là yêu thôi, đấy không phải yêu thì còn là gì nữa?? Ảnh lo lắng cho ẻm đến độ bất chấp tất thảy mọi điều khác rồi!!]
[Em là fan only, em không biện hộ được nữa rồi, đù, cái này chấn động não vl, Tưởng Lộc anh trông thấy người ta gặp sự cố là lí trí bay biến hết luôn đúng không hả??]
[Fan CP nhà khác toàn phải moi móc săm soi cố tìm ke để hít... Hai người này gọi là gì? Hôm nay công khai tại chỗ luôn ư?]
Giờ phút này lượng bình luận chia sẻ ở Weibo chính thức của Giải trí Minh Hoàng đã rần rần ào ào vượt mốc 10 nghìn, yêu cầu giải thích cho hẳn hoi rõ ràng.
Nào là hỏi tình hình sức khỏe của Tô Trầm, nào là hỏi rốt cuộc có phải hai người đang yêu không, nhiều bình luận còn đăng kèm cả ảnh trực quan gào thét ê công ty đừng có mà giả chết nhá!! Biến cố to đùng rồi đây này biết chưa hả!!
Đông đảo người hâm mộ thiện lành thì lau nước mắt cầu nguyện Tô Trầm đừng gặp bất trắc gì, một số vững tâm lí lại còn cắt ghép cả ảnh động các đoạn bế công chúa trong phim truyền hình qua các năm rồi đem ra so sánh với khoảnh khắc Tưởng Lộc bế Tô Trầm đi nữa.
—— [Gif phim truyền hình] Này là diễn.
—— [Bóng lưng lễ trao giải] Còn đây là thật.
Điều khó tin là thời gian tình huống góc độ đều trùng khớp tới mức kì diệu.
Giữa hội trường rộng lớn theo phong cách Tây Âu, anh bế cậu bước về phía lối ra, bóng lưng ngược sáng thẳng tắp, cái ôm trong lòng thật chặt.
Cảnh phim điện ảnh cũng chỉ đến thế mà thôi.
15 phút sau khi sự việc xảy ra, Giải trí Minh Hoàng khẩn trương đăng thông báo làm rõ đã đóng dấu đỏ.
[Nghệ sĩ công ty là Tô Trầm đã mắc hen suyễn thứ phát từ nhỏ do đóng phim trường kì. Trong buổi lễ trao giải lần này, do vướng mắc trong trao đổi liên lạc, chưa phối hợp tốt với ban tổ chức ở khâu đưa thuốc khiến nghệ sĩ gặp khó khăn về hô hấp khi căn bệnh phát tác, hiện đã được cấp cứu tại bệnh viện, qua cơn nguy kịch.]
[Xin gửi lời cảm ơn một lần nữa đến nghệ sĩ công ty là Tưởng Lộc đã hăng hái làm việc tốt, kịp thời bảo vệ an toàn tính mạng cho một diễn viên ưu tú, sắp tới công ty sẽ nhiệt liệt biểu dương hành động xuất sắc nói trên, đồng thời thực hiện đầy đủ công tác kiểm điểm và rút kinh nghiệm.]
Gõ búa chốt cứng, định nghĩa tính chất sự kiện là "hăng hái làm việc tốt".
Đa số người hâm mộ đều đang cảm tạ trời đất, thở phào một hơi nhẹ nhõm sau khi xác nhận Tô Trầm đã qua cơn nguy kịch, tiếp đó hỏi tội công ty tại sao không chuẩn bị đầy đủ thuốc thang từ trước.
Song hãy còn rất đông người soi ra được bao nhiêu điểm mập mờ trong cái thông báo né tránh vòng vèo của chính chủ.
Mấy người gọi Tưởng Lộc là hăng hái làm việc tốt ấy hả?
Nhà ai hăng hái làm việc tốt mà phải bế công chúa, xong đi dự lễ trao giải còn phải kè kè theo thuốc của người ta?!
Tui không tin!! Đảm bảo hai người họ phải là tình iu!! Không phải yêu thì cũng phải là tình thân sâu sắc level max!!
Thông báo được công bố xong, nhóm fan hâm mộ lão làng 10 năm ngoi lên như nấm mọc sau mưa, nhanh chóng đào ra lượng lớn manh mối ám chỉ.
[Mắc hen suyễn thứ phát từ nhỏ do đóng phim trường kì]
Chẳng lẽ ý là Tô Trầm có mầm mống bệnh từ hồi quay "Đêm Trùng Quang" rất nhiều năm về trước, bao năm nay phải nghỉ ngơi điều trị mãi sao.
Thế Tưởng Lộc thì là như nào?
Tô Trầm mắc bệnh bao lâu thì Tưởng Lộc mang thuốc của cậu theo bấy lâu, hiện nay trưởng thành rồi cũng không hề dám lơ là một khắc, chính bản thân Tô Trầm còn quên mà ảnh lại vẫn nhớ??
Nào là cướp dự án, giành bạn gái, chết không nhìn mặt nhau các thứ, cái đống lời đồn này hoàn toàn không còn tấc đất nào cắm dùi nữa nhé!
Nếu không yêu cậu ấy thì sao ảnh phải canh cánh bận lòng đến mức này!!
Đấy là lần đầu tiên Tưởng Lộc đạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đó nha, lần đầu tiên thắng cúp cao nhất của giải Kim Diệu, mấy người có biết vinh dự này quý báu hiếm có tới mức nào không hả?!
Lúc này Tô Trầm đang nằm trên giường bệnh truyền nước, sắc mặt trắng nhợt.
Đúng là vừa nãy suýt thì cậu không thở nổi, tình hình cực kì nguy hiểm.
Chính lọ thuốc Tưởng Lộc luôn mang theo bên mình đã cứu mạng cậu, bác sĩ bảo chỉ cần để muộn thêm tí nữa thôi, e rằng hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.
Nhưng ngay bản thân cậu cũng không thể ngờ nổi, hóa ra đến tận bây giờ Tưởng Lộc vẫn mang thuốc hen suyễn của cậu theo mọi lúc mọi nơi.
Bác sĩ dặn dò thêm mấy câu rồi đi ra ngoài cùng điều dưỡng, để cả hai ở trong phòng với nhau.
"Em không hiểu lắm..." Thanh niên miễn cưỡng uống ngụm nước được đút, thều thào nhỏ nhẹ: "Không phải anh đang nhận giải dở à?"
Một tay cậu đang cắm dây truyền thuốc an thần, tay kia được Tưởng Lộc ôm lấy ủ ấm.
Sự việc đột ngột quá, thành ra kí ức của cậu bị sứt mẻ, không ghép nối được hoàn chỉnh với nhau.
"Nhưng sau đấy anh đã bế em chờ xe cứu thương ở ngoài rồi?"
Tưởng Lộc cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu, thấp giọng nói: "Mấy cái đó quan trọng gì."
Tô Trầm thử nhúc nhích người, được anh đỡ lên lót cho cái gối dựa vào sau lưng.
"Chắc không phải kiểu anh đang nhận giải được nửa thì phát hiện thấy em gục, thế là phi thẳng ra luôn đâu nhờ?" Thanh niên cười nói: "Vậy chắc làng giải trí phải nổ đùng đùng mất."
Nào ngờ đùa xong Tưởng Lộc lại lộ ra cái vẻ chột dạ đặc trưng của loài cún to xác sau khi phạm lỗi.
"Ặc, hơ hơ."
Tô Trầm nhướng mày một cái: "Tưởng Lộc?"
"Anh —— làm thế thật đấy à?"
Tưởng Lộc đặt bình thuốc xịt đã bị ấn hằn cả dấu ngón tay lên đầu giường, chỉnh lại chăn cho cậu.
"Chờ nhóc xuất viện rồi mình hẵng lo những việc này sau."
Tô Trầm ngẩn ngơ thật lâu không nói được gì, căn phòng yên ắng đến độ nghe rõ cả tiếng thuốc truyền dịch đang nhỏ từng giọt.
Tưởng Lộc vén chăn dém chăn tái hồi, nghe thấy cậu lên tiếng bằng giọng bình tĩnh: "Anh đưa điện thoại ra đây."
Tưởng Lộc im thin thít giơ điện thoại ra, nhìn theo Tô Trầm ấn vào đọc từng dòng hotsearch Weibo một, hơi thở cũng dần bị đè nén.
Ánh mắt anh nhìn cậu như đang nói với thanh niên, đi, mình đi lên cơn với nhau thôi.
Tô Trầm để điện thoại sang bên, dựa vào gối ngước nhìn Tưởng Lộc.
"Thế là mình công khai à?"
Mọi đường nét trên gương mặt người đàn ông đều dịu và ấm hẳn, anh cầm tay cậu hôn mãi, nụ cười lan tới cả ánh mắt.
"Tùy nhóc thôi," Anh dụi má vào lòng bàn tay cậu, cảm giác tựa đang rón rén tìm sự trấn an sau một phen hú vía: "vừa nãy thấy nhóc quỳ gục xuống đất, anh sắp điên luôn rồi."
"Em quên mang thuốc, xin lỗi anh nha, làm anh phải lo cho em thế."
Tô Trầm nghĩ đi nghĩ lại, thấy khá lưỡng lự.
"Đợi chốc ba em tới còn chưa biết giải thích sao nữa."
"Thực ra hồi trước em cũng nghĩ về vụ come out nhiều lần lắm rồi." Tô Trầm cũng nắm lấy tay anh, đối phương hiểu ý nghiêng người lại cho cậu nằm vào lòng anh: "Thoái thác chủ yếu là do... không muốn tình cảm của mình bị mọi người can thiệp."
Cậu không biết hình dung trạng thái của mình với Tưởng Lộc như nào mới phải.
Nam châm, cánh diều và sợi dây, hay con thuyền và bến cảng.
Cậu chỉ biết bản năng đã luôn thúc đẩy cậu lại gần anh suốt bao năm nay, ngay cả hình hải lồng ngực cũng khớp đến độ gần như hoàn mỹ.
Hồi trước mẹ từng hỏi cậu, liệu có phải do cậu nhầm các thể loại tình cảm khác thành tình yêu hay không.
Thực ra giữa cả hai không chỉ có mỗi tình yêu, câu này hoàn toàn đúng.
Năm tháng lâu dài đủ khiến kim loại cũng phải tan chảy hòa quyện vào nhau, mà họ thì bầu bạn lớn lên cùng nhau từ ngày bé xíu, đã trở thành một phần sinh mạng của đối phương mất rồi.
Lúc nãy Tô Trầm còn đang nghĩ là, sao Tưởng Lộc lại bốc đồng đến thế, đùng cái lao xuống sân khấu bế mình.
Nhưng thử thay đổi góc nhìn, nếu Tưởng Lộc đang ở trên sân khấu mà đột ngột bị làm sao, chắc chắn cậu cũng sẽ bất chấp tất thảy lập tức xông lên đó chạm vào anh, chăm nom cho anh.
Họ từng tựa lưng trông cậy cả vào đối phương bên bờ vách đá, khoảnh khắc dây cáp đứt lìa cùng rơi thẳng đứng từ giữa không trung cao vút là hai sinh mạng đã trói buộc bên nhau bằng nút chết, hoàn toàn không thể nào tách rời ra nữa.
Vậy nên kể cả Tưởng Lộc biệt tích gần 2 năm cậu cũng không hề điên, cũng không cần phải nhớ anh đến cuồng dại.
Vì khái niệm như kiểu "đối phương sẽ rời xa mình" thậm chí không còn tồn tại nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Trầm lại ngẩng lên nhìn Tưởng Lộc, khẽ thơm anh một cái.
"Hửm?"
"Em đang nghĩ là," Thanh niên nhẹ nhàng nói: "đúng là mình yêu nhau đến độ khờ khạo thật rồi. Cứ ngố ngố ấy."
"Ngố một tí thì cũng có sao đâu."
Tưởng Lộc nhỏ giọng trao đổi với cậu vài câu để nhất trí xem sau khi ra viện sẽ xử lý thế nào, nhanh chóng nhận được tin nhắn từ người đại diện.
Nội dung là hai người đại diện đi cùng ba mẹ nhà Tô đã đến sảnh bệnh viện, ý ám chỉ cũng rất rõ ràng.
Tưởng Lộc đưa điện thoại cho Tô Trầm đọc, có vẻ định lánh đi trước đã.
Người đàn ông còn chưa đứng dậy, Tô Trầm không hề thả tay ra mà cười hỏi ngược lại: "Lúc nãy dám bế, bây giờ không dám nữa à?"
Giọng cậu hơi khàn khàn nhẹ tênh, nghe xong sống lưng Tưởng Lộc lập tức ưỡn thẳng tắp.
Có chứ sao mà không dám.
Thế là lúc mượn cớ tìm gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình để lén lẻn vào phòng bệnh trước, hình ảnh Chu Kim Linh bắt gặp là Tưởng Lộc đang ngồi nghiêng trên giường, còn ôm Tô Trầm mặt mũi yếu ớt trong lòng.
Chu Kim Linh: "...Hai đứa đọc tin nhắn chị gửi rồi chứ."
Cả hai gật đầu đồng bộ.
"Đọc rồi ạ."
"Thế," Chu Kim Linh giơ hai ngón tay làm động tác xê ra: "hai đứa có cần, duy trì khoảng cách tí không."
Cả hai lắc đầu đồng bộ.
"Không cần ạ."
Lúc này người đại diện chỉ muốn nổ đầu.
"Tô Trầm làm loạn thì cũng thôi, Tưởng Lộc em lại còn chiều thằng bé à?"
"Em ấy còn đang truyền thuốc ạ," Tưởng Lộc thỏ thẻ: "kim cắm vào đây nè, đau lắm ạ."
Chu Kim Linh: "..."
Cái đồ si!!
Hai cái đứa si tình này nữa!!
Thế là chờ đến lúc lên tầng, chú Cát với hai phụ huynh trông thấy khung cảnh giống hệt.
Chú Cát và Tô Tuấn Phong đều là dạng nam giới đầu óc đơn giản chính cống, đối diện với cảnh tượng này biểu cảm đúng kiểu rạn nứt rã rời như bị bổ củi luôn.
Tốt xấu gì chú Cát cũng từng va vấp các thứ, vội xua tay bảo mọi người cứ nói chuyện đi rồi giật giật Chu Kim Linh bỏ ra ngoài luôn, chắc cần trò chuyện hẳn hòi với cả chị nữa.
Lương Cốc Vân biết tỏng vụ này bao nhiêu năm rồi, giờ trái lại còn thở phào nhẹ nhõm, vọt vào kiểm tra xem Tô Trầm đã thở bình thường được chưa, rồi cảm ơn Tưởng Lộc đã cứu mạng con trai mình.
Lương Cốc Vân cùng chồng đều đã được Chu Kim Linh thông báo tỉ mỉ cặn kẽ, biết nếu không nhờ Tưởng Lộc luôn mang lọ thuốc theo người thì chắc chắn sự việc sẽ không thể đơn giản được thế.
Tô Tuấn Phong hóa đá tại chỗ, người cứ ngây ra.
Ơ kìa, sao con trai lại đang ngồi trong lòng Tưởng Lộc?
Sao cảm giác hai đứa cứ kiểu... như đang yêu đương thế nhỉ??
"Chú ạ," Tưởng Lộc lên tiếng với vẻ áy náy: "cho cháu xin lỗi vì bao lâu nay không nói chuyện này với chú."
"Cháu và Trầm Trầm đã yêu nhau hơn 3 năm rồi ạ, xác định qua lại với nhau tiến tới hôn nhân ạ."
Tô Tuấn Phong ồ một tiếng, túa mồ hôi trán quay sang nhìn vợ: "Em... trông em như này? Em biết rồi à?"
Lương Cốc Vân gật gù đầy nhẹ nhõm: "Anh trông, Tưởng Lộc đi xa hai năm, vừa quay về cái là Trầm Trầm tươi tắn khỏe khoắn hơn bao nhiêu."
"Ơ kìa, không phải không phải," Tô Tuấn Phong duỗi tay túm tóc mình: "hai đứa nó đều là con trai mà!!"
"Nước Thời đang sửa đổi Luật Hôn nhân đồng giới rồi, anh xoắn xuýt cái này làm gì." Lương Cốc Vân kéo chồng đi ra ngoài: "Mình ra ngoài rồi nói, để yên cho Trầm Trầm nghỉ ngơi."
Thế là Tô Tuấn Phong ngơ ngác bị lôi ra khỏi cửa, phổ cập tình hình khẩn cấp gần nửa tiếng, khi quay trở lại mặt đã kiểu bừng tỉnh ngộ ra, không biết là vợ đã nói gì với chú nữa.
"Bất luận thế nào, bình thường hai đứa phải chú ý an toàn vào, rồi chăm nom nhau cẩn thận nữa."
Ba Tô nói câu này trong lúc vẫn đang ở trạng thái tái gầy dựng tam quan, rõ ràng là chưa thể hoàn hồn được ngay.
"Nếu Tiểu Vân đã xác định mở lòng thì chắc cũng không cần ba nói nhiều thêm, chúc phúc hai đứa..."
Tô Trầm dở khóc dở cười: "Dạ, cảm ơn ba nhiều lắm ạ."
3 ngày sau, cuối cùng Tô Trầm đã được xuất viện.
Cậu mặc quần áo bệnh nhân trông rất là gầy mảnh, có sự hiện diện của cậu, bối cảnh đang rất đơn điệu khô khan bỗng trở nên lắng đọng xa xăm hơn bao nhiêu.
Tóc con của thanh niên cực mềm, mắt rủ tựa mực, sau khi khỏi bệnh các đường nét càng mảnh dẻ xinh đẹp hơn.
Cậu chậm rãi đi ra cửa phụ bệnh viện với sự đồng hành của Tưởng Lộc, gặp phải biển đèn flash chớp nháy chụp điên cuồng đúng như dự kiến.
Vốn là nhóm phóng viên tưởng chầu chực gặp được một người đã ngon ăn lắm rồi, nào ngờ cả hai hoàn toàn không phải kiêng kị, đi cùng người quản lý xuất hiện chung trước mặt truyền thông luôn.
Cơn sóng cả lập tức ào ạt dồn dập nổi lên nơi cửa phụ bệnh viện mà mới nãy đám đông còn đang ôm cây đợi thỏ, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi nhốn nháo ập đến tách tách tách.
"Xin phép phỏng vấn hai cậu! Cho hỏi rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì!!"
"Anh Tưởng Lộc! Xin hỏi nên hiểu thế nào về hành động bế cậu ấy đến bệnh viện hôm trước của anh!!"
"Cậu Tô, cậu có thể định nghĩa cảm giác của mình với anh Tưởng Lộc được không!"
"Xin hỏi bệnh của cậu có liên quan đến quá trình quay "Đêm Trùng Quang" không ạ!"
Tô Trầm đang khoác áo khoác dày cộm, giờ vẫn phải tránh ra gió.
Tưởng Lộc tiện tay cầm đại một cái micro, trông không khác gì người phát ngôn ngự dụng của Tô Trầm.
"Mọi người trật tự một lát, nghe tôi nói."
Đám đông lập tức im bặt, các loại micro thu âm đồng loạt chĩa thẳng vào hai người.
"Năm 10 tuổi, lần đầu Tô Trầm gặp tôi 14 tuổi, từ đó chúng tôi vẫn luôn hợp tác khăng khít cho tới giờ."
"Tình hữu nghị sâu đậm 13 năm giúp chúng tôi thân thiết như người nhà, hơn thế cũng đem lại cho chúng tôi những ràng buộc không gì có thể so sánh."
Lúc đọc đoạn này Tưởng Lộc mỉm cười rõ lịch thiệp, không thể nào nhận ra anh đã bị người đại diện đứng trước mặt dí cho bắt học thuộc mấy lần liền mới xong, phát biểu vừa chuẩn mực vừa trôi chảy.
"Tôi nghĩ, khi gặp phải tình cảnh bạn chí cốt cực thân gục ngã vì bệnh tật như thế, bất kì ai cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn chỉ vì e ngại cái gọi là điều tiếng."
"Trong những tháng ngày tương lai, tôi cũng sẽ đồng hành bên em ấy, đồng thời trân trọng sự hiện diện không thể khuyết thiếu của em ấy trong đời tôi."
Các phóng viên người nghe người viết, trông tình hình lại sắp sửa phải bùng nổ thêm một lượt truy hỏi chí chóe mồm năm miệng mười nữa đây.
Tưởng Lộc làm động tác tay như một nhạc trưởng tỏ ý mọi người kiềm chế, rồi đưa micro cho Tô Trầm.
Đám đông cưỡng ép kìm nén tâm trạng, đồng loạt xoay ống kính sang phía Tô Trầm.
Thanh niên phía trước nở nụ cười cực kì dịu dàng.
Cậu từng đứng trên đỉnh cao muôn trượng tột bậc chốn danh lợi, cũng từng bất đắc chí sa sút một thời.
Nhưng dù đang ở trạng thái mạnh khỏe tràn đầy sức sống hay khi loáng thoáng vương vẻ bệnh tật như hiện giờ, thì cậu cũng đều tỏa sáng.
Ấy là ánh sáng sau khi đã nếm trọn gió mưa, hiền hòa mà bình thản.
Kể cả có là phóng viên đã quen phỏng vấn đủ dạng người đẹp của giới giải trí, thì nhìn thấy cậu vẫn phải ngơ ngẩn một hồi.
Nghe hết bài phát biểu chân thành nhưng cũng rất tiêu chuẩn của Tưởng Lộc, họ nhìn sang Tô Trầm với dự cảm cũng sẽ lấy được một đáp án tương tự thôi.
...Cũng phải, thường thì các công ty giải trí phải soạn xong bản thảo từ lâu.
Huống chi giờ đã tận ba hôm, đảm bảo khâu chuẩn bị của bên quan hệ công chúng đã cực kì chu đáo.
Tô Trầm nhìn vào ống kính, rũ mắt mỉm cười.
"Đúng, tôi rất yêu anh ấy."
Tưởng Lộc đang chờ cậu đọc thuộc nốt cái đoạn ngắn hơn một tí kia, lúc nghe thấy câu này mới sửng sốt ngoái đầu, không thể đè nén nụ cười được nữa.
Chu Kim Linh huýt sáo một tiếng, các vệ sĩ nhanh nhẹn tạo thành bức tường người mở đường cho cả hai.
"Xin lỗi mọi người nghệ sĩ bên chúng tôi cần về nhà nghỉ ngơi!!"
"Làm ơn nhường đường, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc ạ!!"
Cả hai nhanh chóng len lỏi qua biển người loang loáng đèn flash và ngập tiếng xôn xao hỗn loạn, ngồi lên xe phóng vụt đi mất.
Hotsearch Weibo bùng nổ vọt đỉnh theo một lần nữa, số liệu còn khủng bố hơn cả 3 hôm trước.
#Đúng tôi rất yêu anh ấy# [Nổ]
#Tưởng Lộc bạn chí cốt cực thân# [Nổ]
@Lộc Trầm trăm năm hòa hợp: Này là thừa nhận thẳng luôn rồi đúng không? Đây là công khai rồi đúng không???
@Trà sữa không thêm đường: Không ngờ hai người lại dũng cảm thế... Thừa nhận được tới mức đó cũng là một cách thể hiện sự trịnh trọng dành cho nhau á, người chứng kiến tất cả là mị đây bỗng dưng muốn khóc quá đi thôi.
@A Trầm kẹo cầu vồng: Cười ẻ, có mấy phóng viên trông mặt kiểu sốc nặng, chắc cũng méo dám tưởng tượng là Trầm nhà này lại thẳng thừng như kia!
@Woa la la la: Vợ chồng chí thân chí yêu! Hai người đi đăng kí kết hôn ngay đi được khum! Đừng nhập nhèm nữa!!
@Chó Vàng Hai: Ngọt ngào quá ngất mất ngất mất chính chủ trực tiếp đứng ra luôn!!! Cược 5 xu cặp này chưa bao giờ ly hôn ạ!! Có khi tốt nghiệp cái cưới ngay ý!!
Trong xe đưa đón chuyên dụng, Tưởng Lộc dạo một vòng các diễn đàn lớn rồi đặt điện thoại xuống, sờ thử trán Tô Trầm.
Thanh niên nằm ngủ trên đùi anh, còn ôm cả cúp thưởng dành cho Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất người đại diện nhận thay trong lòng.
Chiếc cúp của Tưởng Lộc xước mất một vết vì va đập, may là ban tổ chức thông cảm tình huống đặc thù, đổi cho anh một cái mới.
Bây giờ tâm thế Chu Kim Linh đã kiểu buông xuôi triệt để, ngồi ghế trước thi thoảng ngoái lại trông thử, xong lắc đầu ngán ngẩm than thở bọn trẻ bây giờ yêu đương vào là hay xốc nổi lắm.
Cơ mà cũng ngọt lịm lìm lim, thôi tạm vậy.
Tô Trầm nhúc nhích chỉnh lại tư thế, ngửa đầu cười nhìn Tưởng Lộc, vành tai ửng đỏ vì vụ phát huy ngẫu hứng vừa nãy của mình.
"Sắp tới mình định như nào đây?"
"Đảm bảo nhóc khỏi hẳn xong thì dẫn nhóc tới căn cứ." Tưởng Lộc chậm rãi đáp: "Bối cảnh, tạo hình, đạo cụ, còn nhiều tiểu tiết cần xác định lắm."
"Nhưng quan trọng hơn cả là làm một bộ phim thật hay chỉ thuộc về nhóc."
Em còn nhớ không, cạnh sân vận động của trường hôm ấy, mình dốc hết chỗ điểm còn lại để đổi một chiếc diều heo nhỏ.
Khi đó anh còn làm dáng cool ngầu suốt ngày, không thích chung chạ với bọn trẻ con.
Nhưng em cứ tặng anh hết con diều này sang con diều khác, cố chấp, trong trẻo, trao đi trọn vẹn, dù anh chưa từng một lần đáp lời cảm ơn.
Anh phải dành 4 năm ròng rã, thực hiện bộ phim "Người nghe hoàng hôn".
Ánh hoàng hôn trong phim sẽ thắp nên buổi ban mai bình minh cho em ngoài đời thực.
Chúng phải xán lạn tới độ ánh chiếu rực sáng cả bầu trời.
Cậu thử cử động xong mới phát hiện ra người mình đang lửng lơ trên không vì được ai đó bế, hơn nữa càng lúc họ càng đến gần xe cứu thương hơn.
Không phải vừa nãy mình đang ở —— trong hội trường lễ trao giải à?!
Thanh niên chợt muốn ngẩng đầu, bị ghì chặt sát vào nữa.
"Không sợ, Trầm Trầm..." Tưởng Lộc vòng tay qua vai và khoeo chân cậu, bế nhẹ nhàng như không: "Xe cứu thương đến rồi, mình đi khám cơ bản xem sao."
Tô Trầm vẫn đang trong trạng thái hoang mang vì lượng tin tức quá lớn, khó nhọc nói: "Anh bỏ em xuống đã."
Tưởng Lộc cọ má với cậu, dỗ dành: "Chờ thêm tí nữa, em thở từ từ thôi, đừng vội."
Xe cứu thương ò í e trờ tới giữa biển đèn flash loang loáng của truyền thông, nhân viên cấp cứu tuần tự chuyên nghiệp đẩy cáng ra cho Tô Trầm nằm, rồi chở hai người lao vút đi nhanh chóng.
Trong lúc ấy, người đại diện không có mặt hôm nay liên tục nhận được cuộc gọi.
Người ở hiện trường nói rất gãy gọn.
"Chị Linh, sắp có vụ lớn rồi đấy."
Vốn dĩ tầm này Chu Kim Linh đang kiểm tra báo cáo thu chi dòng tiền cho các hạng mục của phim cùng chú Cát, nghe thấy 6 chữ này xong chị đứng bật dậy luôn.
"Ý cậu là sao?"
"Tô Trầm ngất xỉu ạ." Đối phương nhanh nhẹn cắm thêm một dao: "Đúng lúc Tưởng Lộc đang nhận giải, quăng thẳng cúp xông tới bế lên luôn."
"Bây giờ hai cậu ấy đang trên đường đến Bệnh viện số 4, các chị mau xử lý truyền thông đi."
Máu cả người Chu Kim Linh đều đã xộc thẳng lên não, vẻn vẹn vài câu đủ làm đầu chị nổ tung chết máy dừng hoạt động.
Không tránh nổi, quả nhiên trốn đâu cũng không thoát ——
Khi xe cứu thương đến thì quá nửa số truyền thông có mặt đều đã bám theo từ trong ra ngoài hội trường, hiểu rõ cái tin này chấn động ăn chặt so với việc giải Kim Diệu hoa rụng nhà ai.
Gần như tất cả phóng viên đều chộp được toàn bộ quá trình Tưởng Lộc bế Tô Trầm kiểu công chúa, bầu không khí lễ trao giải lúc nãy hãy còn tưng bừng múa hát giờ đã rối rắm dồn dập, các nghệ sĩ mỗi người một tâm trạng, nhóm truyền thông thì đúng kiểu bước vào kì thi tại chỗ quyết liệt nhất trong đời.
Ai viết xong trước ai đăng lên trước sẽ trực tiếp định đoạt số phận sự nghiệp luôn đấy!! Ôi mẹ ơi kể cả hôm thi đại học tốc độ tay mình cũng chẳng thần tốc được đến thế này!!!
Giây phút Tưởng Lộc bế người lao ra đại sảnh thì bài báo đầu tiên đã xuất hiện trên mạng rồi.
Bám sát ngay sau là các tin tức liên quan bùng nổ như giếng phun, tuy kênh livestream đã cắt ngang khẩn cấp từ mấy phút trước nhưng vẫn có khán giả để ý thấy rõ tình hình hỗn loạn.
Để đảm bảo kiểm soát toàn diện, phần lớn kênh trực tiếp đều sẽ chỉnh chậm hơn hiện trường từ 5 đến 10 phút, vậy nên mọi người chỉ kịp xem qua đoạn khách mời trao giải đọc tên Tưởng Lộc một tí, chưa nhìn thấy Tưởng Lộc đi lên sân khấu thì tự dưng màn hình đã tắt phụt ngang xương, dòng thông báo cũng lập tức bị đổi thành [Do sự cố thiết bị nên luồng trực tiếp tạm thời bị ngắt, mong quý khán giả thông cảm].
Khoảnh khắc tin tức nổ ra tới tấp, cư dân mạng đang lướt web xem livestream sự kiện đi hết toàn bộ quy trình từ động đất sang sóng thần luôn.
Gì cơ?? Nghi vấn Tô Trầm mắc bệnh tim dẫn đến ngất xỉu tại chỗ??
Ế? Có ai đầu độc Tô Trầm khiến cậu khó thở hôn mê?
Lúc Tưởng Lộc nhận giải Tô Trầm bị kích thích tâm trạng lên cơn hen suyễn?
Mọi người còn đang quan tâm sốt ruột cho tình trạng sức khỏe của Tô Trầm chỉ sợ cậu có mệnh hệ gì, thì những bức ảnh HD rõ nét rúng động hơn tiếp tục được tung ra.
Tưởng Lộc, lao từ trên sân khấu xuống, bế Tô Trầm đi mất theo kiểu công chúa.
Hiện giờ cả hai đều đã đang trên đường đến bệnh viện, Tưởng Lộc vào xe cứu thương theo ngay trước mặt tất cả mọi người.
Ảnh chụp bắt đủ mọi góc xung quanh lả tả như tuyết rơi, nhưng đều chỉ chụp được phần lưng hoặc gương mặt Tưởng Lộc.
Anh dùng áo khoác và chính cơ thể mình che chắn cho Tô Trầm, không để hình ảnh bệnh tật của thanh niên lộ ra trước bất cứ ống kính nào.
Cảnh duy nhất họ trông thấy chỉ là anh bế cậu rảo bước rời hội trưởng, bước chân vững chãi không hề ngoái đầu lại, chẳng lưu luyến một tí gì chốn sân khấu danh lợi huyên náo tột cùng ấy.
Sau cơn xôn xao, ban tổ chức khẩn trương ổn định lại trật tự, sắp xếp lần lượt trao tiếp các hạng mục giải thưởng sau đó.
Nhưng phóng viên đã bỏ đi mất quá nửa, chỉ còn số ít không kịp giành giật headline phải ở lại đây quay chụp nốt.
Weibo xảy ra trạng thái tê liệt ngắn hạn, đằng sau mấy hashtag đều đính kèm thêm chữ Nổ màu đỏ sang đến tím.
#Tô Trầm ngất xỉu# [Nổ]
#Tưởng Lộc bế công chúa# [Nổ]
#Tô Trầm đã được đưa đến bệnh viện tiến hành cấp cứu# [Nổ]
Lần lượt có người nhận ra cái Tưởng Lộc móc ra trong ảnh là dụng cụ hít hen suyễn, có người thì suy đoán bệnh tình cụ thể của Tô Trầm.
Song số đông đều đang rơi vào tình trạng sét đánh ngang tai.
—— Cái gì cơ??
—— Tưởng Lộc, còn không thèm cả cúp Nam diễn viên chính xuất sắc nhất, đi thẳng xuống sân khấu bế Tô Trầm kiểu công chúa luôn???
—— Đúng là hai người đóng "Đêm Trùng Quang" ấy hả?? Không phải hai người này thành kình địch cạch mặt nhau, MC cũng không dám nhắc đến tên đối phương trước mặt người kia nữa à???
[Ê có phải em teleport vào cái fanfic nào không các bác ơi? Véo má có tỉnh lại không nhỉ? Cmn thề cái tin nào cũng ảo lòi tòi phòi ra luôn ý!!]
[Đù, bóng lưng ảnh bế ẻm lên ngầu vchg ngầu, tuy rất lo lắng về sự an toàn của Tiểu Trầm nhưng mà trái tim thiếu nữ của bà già đây rung rinh chấn động luôn ạ!]
[Trầm Trầm đừng có bị làm sao đó arghhhhh —— t nguyện dâng hiến tất cả antifan cầu cho em t bình an mạnh khỏe mau chóng hồi phục!!]
[Trong lúc mọi người đang chấm hỏi liên tọi mị chỉ muốn chất vấn một câu!! Tưởng Lộc!! Sao anh lại có bình thuốc của người ta thế!!!]
Giữa cơn sốc tột độ, có người thử bóc tách rõ đầu đuôi sự kiện, có người còn đã tìm ra mẫu bình hít định liều tương tự, kêu gọi có ai bị hen suyễn từng sử dụng thì phổ biến kiến thức thử xem.
Bất luận chân tướng sự việc là gì thì việc Tưởng Lộc bế Tô Trầm kiểu công chúa trước mặt cả giới giải trí là thật, cúp giải thưởng rơi lăn lóc cũng không buồn ngoái đầu lại trông một lần!!
[Buộc phải thừa nhận đấy là yêu thôi, đấy không phải yêu thì còn là gì nữa?? Ảnh lo lắng cho ẻm đến độ bất chấp tất thảy mọi điều khác rồi!!]
[Em là fan only, em không biện hộ được nữa rồi, đù, cái này chấn động não vl, Tưởng Lộc anh trông thấy người ta gặp sự cố là lí trí bay biến hết luôn đúng không hả??]
[Fan CP nhà khác toàn phải moi móc săm soi cố tìm ke để hít... Hai người này gọi là gì? Hôm nay công khai tại chỗ luôn ư?]
Giờ phút này lượng bình luận chia sẻ ở Weibo chính thức của Giải trí Minh Hoàng đã rần rần ào ào vượt mốc 10 nghìn, yêu cầu giải thích cho hẳn hoi rõ ràng.
Nào là hỏi tình hình sức khỏe của Tô Trầm, nào là hỏi rốt cuộc có phải hai người đang yêu không, nhiều bình luận còn đăng kèm cả ảnh trực quan gào thét ê công ty đừng có mà giả chết nhá!! Biến cố to đùng rồi đây này biết chưa hả!!
Đông đảo người hâm mộ thiện lành thì lau nước mắt cầu nguyện Tô Trầm đừng gặp bất trắc gì, một số vững tâm lí lại còn cắt ghép cả ảnh động các đoạn bế công chúa trong phim truyền hình qua các năm rồi đem ra so sánh với khoảnh khắc Tưởng Lộc bế Tô Trầm đi nữa.
—— [Gif phim truyền hình] Này là diễn.
—— [Bóng lưng lễ trao giải] Còn đây là thật.
Điều khó tin là thời gian tình huống góc độ đều trùng khớp tới mức kì diệu.
Giữa hội trường rộng lớn theo phong cách Tây Âu, anh bế cậu bước về phía lối ra, bóng lưng ngược sáng thẳng tắp, cái ôm trong lòng thật chặt.
Cảnh phim điện ảnh cũng chỉ đến thế mà thôi.
15 phút sau khi sự việc xảy ra, Giải trí Minh Hoàng khẩn trương đăng thông báo làm rõ đã đóng dấu đỏ.
[Nghệ sĩ công ty là Tô Trầm đã mắc hen suyễn thứ phát từ nhỏ do đóng phim trường kì. Trong buổi lễ trao giải lần này, do vướng mắc trong trao đổi liên lạc, chưa phối hợp tốt với ban tổ chức ở khâu đưa thuốc khiến nghệ sĩ gặp khó khăn về hô hấp khi căn bệnh phát tác, hiện đã được cấp cứu tại bệnh viện, qua cơn nguy kịch.]
[Xin gửi lời cảm ơn một lần nữa đến nghệ sĩ công ty là Tưởng Lộc đã hăng hái làm việc tốt, kịp thời bảo vệ an toàn tính mạng cho một diễn viên ưu tú, sắp tới công ty sẽ nhiệt liệt biểu dương hành động xuất sắc nói trên, đồng thời thực hiện đầy đủ công tác kiểm điểm và rút kinh nghiệm.]
Gõ búa chốt cứng, định nghĩa tính chất sự kiện là "hăng hái làm việc tốt".
Đa số người hâm mộ đều đang cảm tạ trời đất, thở phào một hơi nhẹ nhõm sau khi xác nhận Tô Trầm đã qua cơn nguy kịch, tiếp đó hỏi tội công ty tại sao không chuẩn bị đầy đủ thuốc thang từ trước.
Song hãy còn rất đông người soi ra được bao nhiêu điểm mập mờ trong cái thông báo né tránh vòng vèo của chính chủ.
Mấy người gọi Tưởng Lộc là hăng hái làm việc tốt ấy hả?
Nhà ai hăng hái làm việc tốt mà phải bế công chúa, xong đi dự lễ trao giải còn phải kè kè theo thuốc của người ta?!
Tui không tin!! Đảm bảo hai người họ phải là tình iu!! Không phải yêu thì cũng phải là tình thân sâu sắc level max!!
Thông báo được công bố xong, nhóm fan hâm mộ lão làng 10 năm ngoi lên như nấm mọc sau mưa, nhanh chóng đào ra lượng lớn manh mối ám chỉ.
[Mắc hen suyễn thứ phát từ nhỏ do đóng phim trường kì]
Chẳng lẽ ý là Tô Trầm có mầm mống bệnh từ hồi quay "Đêm Trùng Quang" rất nhiều năm về trước, bao năm nay phải nghỉ ngơi điều trị mãi sao.
Thế Tưởng Lộc thì là như nào?
Tô Trầm mắc bệnh bao lâu thì Tưởng Lộc mang thuốc của cậu theo bấy lâu, hiện nay trưởng thành rồi cũng không hề dám lơ là một khắc, chính bản thân Tô Trầm còn quên mà ảnh lại vẫn nhớ??
Nào là cướp dự án, giành bạn gái, chết không nhìn mặt nhau các thứ, cái đống lời đồn này hoàn toàn không còn tấc đất nào cắm dùi nữa nhé!
Nếu không yêu cậu ấy thì sao ảnh phải canh cánh bận lòng đến mức này!!
Đấy là lần đầu tiên Tưởng Lộc đạt giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất đó nha, lần đầu tiên thắng cúp cao nhất của giải Kim Diệu, mấy người có biết vinh dự này quý báu hiếm có tới mức nào không hả?!
Lúc này Tô Trầm đang nằm trên giường bệnh truyền nước, sắc mặt trắng nhợt.
Đúng là vừa nãy suýt thì cậu không thở nổi, tình hình cực kì nguy hiểm.
Chính lọ thuốc Tưởng Lộc luôn mang theo bên mình đã cứu mạng cậu, bác sĩ bảo chỉ cần để muộn thêm tí nữa thôi, e rằng hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm.
Nhưng ngay bản thân cậu cũng không thể ngờ nổi, hóa ra đến tận bây giờ Tưởng Lộc vẫn mang thuốc hen suyễn của cậu theo mọi lúc mọi nơi.
Bác sĩ dặn dò thêm mấy câu rồi đi ra ngoài cùng điều dưỡng, để cả hai ở trong phòng với nhau.
"Em không hiểu lắm..." Thanh niên miễn cưỡng uống ngụm nước được đút, thều thào nhỏ nhẹ: "Không phải anh đang nhận giải dở à?"
Một tay cậu đang cắm dây truyền thuốc an thần, tay kia được Tưởng Lộc ôm lấy ủ ấm.
Sự việc đột ngột quá, thành ra kí ức của cậu bị sứt mẻ, không ghép nối được hoàn chỉnh với nhau.
"Nhưng sau đấy anh đã bế em chờ xe cứu thương ở ngoài rồi?"
Tưởng Lộc cúi đầu hôn lên mu bàn tay cậu, thấp giọng nói: "Mấy cái đó quan trọng gì."
Tô Trầm thử nhúc nhích người, được anh đỡ lên lót cho cái gối dựa vào sau lưng.
"Chắc không phải kiểu anh đang nhận giải được nửa thì phát hiện thấy em gục, thế là phi thẳng ra luôn đâu nhờ?" Thanh niên cười nói: "Vậy chắc làng giải trí phải nổ đùng đùng mất."
Nào ngờ đùa xong Tưởng Lộc lại lộ ra cái vẻ chột dạ đặc trưng của loài cún to xác sau khi phạm lỗi.
"Ặc, hơ hơ."
Tô Trầm nhướng mày một cái: "Tưởng Lộc?"
"Anh —— làm thế thật đấy à?"
Tưởng Lộc đặt bình thuốc xịt đã bị ấn hằn cả dấu ngón tay lên đầu giường, chỉnh lại chăn cho cậu.
"Chờ nhóc xuất viện rồi mình hẵng lo những việc này sau."
Tô Trầm ngẩn ngơ thật lâu không nói được gì, căn phòng yên ắng đến độ nghe rõ cả tiếng thuốc truyền dịch đang nhỏ từng giọt.
Tưởng Lộc vén chăn dém chăn tái hồi, nghe thấy cậu lên tiếng bằng giọng bình tĩnh: "Anh đưa điện thoại ra đây."
Tưởng Lộc im thin thít giơ điện thoại ra, nhìn theo Tô Trầm ấn vào đọc từng dòng hotsearch Weibo một, hơi thở cũng dần bị đè nén.
Ánh mắt anh nhìn cậu như đang nói với thanh niên, đi, mình đi lên cơn với nhau thôi.
Tô Trầm để điện thoại sang bên, dựa vào gối ngước nhìn Tưởng Lộc.
"Thế là mình công khai à?"
Mọi đường nét trên gương mặt người đàn ông đều dịu và ấm hẳn, anh cầm tay cậu hôn mãi, nụ cười lan tới cả ánh mắt.
"Tùy nhóc thôi," Anh dụi má vào lòng bàn tay cậu, cảm giác tựa đang rón rén tìm sự trấn an sau một phen hú vía: "vừa nãy thấy nhóc quỳ gục xuống đất, anh sắp điên luôn rồi."
"Em quên mang thuốc, xin lỗi anh nha, làm anh phải lo cho em thế."
Tô Trầm nghĩ đi nghĩ lại, thấy khá lưỡng lự.
"Đợi chốc ba em tới còn chưa biết giải thích sao nữa."
"Thực ra hồi trước em cũng nghĩ về vụ come out nhiều lần lắm rồi." Tô Trầm cũng nắm lấy tay anh, đối phương hiểu ý nghiêng người lại cho cậu nằm vào lòng anh: "Thoái thác chủ yếu là do... không muốn tình cảm của mình bị mọi người can thiệp."
Cậu không biết hình dung trạng thái của mình với Tưởng Lộc như nào mới phải.
Nam châm, cánh diều và sợi dây, hay con thuyền và bến cảng.
Cậu chỉ biết bản năng đã luôn thúc đẩy cậu lại gần anh suốt bao năm nay, ngay cả hình hải lồng ngực cũng khớp đến độ gần như hoàn mỹ.
Hồi trước mẹ từng hỏi cậu, liệu có phải do cậu nhầm các thể loại tình cảm khác thành tình yêu hay không.
Thực ra giữa cả hai không chỉ có mỗi tình yêu, câu này hoàn toàn đúng.
Năm tháng lâu dài đủ khiến kim loại cũng phải tan chảy hòa quyện vào nhau, mà họ thì bầu bạn lớn lên cùng nhau từ ngày bé xíu, đã trở thành một phần sinh mạng của đối phương mất rồi.
Lúc nãy Tô Trầm còn đang nghĩ là, sao Tưởng Lộc lại bốc đồng đến thế, đùng cái lao xuống sân khấu bế mình.
Nhưng thử thay đổi góc nhìn, nếu Tưởng Lộc đang ở trên sân khấu mà đột ngột bị làm sao, chắc chắn cậu cũng sẽ bất chấp tất thảy lập tức xông lên đó chạm vào anh, chăm nom cho anh.
Họ từng tựa lưng trông cậy cả vào đối phương bên bờ vách đá, khoảnh khắc dây cáp đứt lìa cùng rơi thẳng đứng từ giữa không trung cao vút là hai sinh mạng đã trói buộc bên nhau bằng nút chết, hoàn toàn không thể nào tách rời ra nữa.
Vậy nên kể cả Tưởng Lộc biệt tích gần 2 năm cậu cũng không hề điên, cũng không cần phải nhớ anh đến cuồng dại.
Vì khái niệm như kiểu "đối phương sẽ rời xa mình" thậm chí không còn tồn tại nữa rồi.
Nghĩ đến đây, Tô Trầm lại ngẩng lên nhìn Tưởng Lộc, khẽ thơm anh một cái.
"Hửm?"
"Em đang nghĩ là," Thanh niên nhẹ nhàng nói: "đúng là mình yêu nhau đến độ khờ khạo thật rồi. Cứ ngố ngố ấy."
"Ngố một tí thì cũng có sao đâu."
Tưởng Lộc nhỏ giọng trao đổi với cậu vài câu để nhất trí xem sau khi ra viện sẽ xử lý thế nào, nhanh chóng nhận được tin nhắn từ người đại diện.
Nội dung là hai người đại diện đi cùng ba mẹ nhà Tô đã đến sảnh bệnh viện, ý ám chỉ cũng rất rõ ràng.
Tưởng Lộc đưa điện thoại cho Tô Trầm đọc, có vẻ định lánh đi trước đã.
Người đàn ông còn chưa đứng dậy, Tô Trầm không hề thả tay ra mà cười hỏi ngược lại: "Lúc nãy dám bế, bây giờ không dám nữa à?"
Giọng cậu hơi khàn khàn nhẹ tênh, nghe xong sống lưng Tưởng Lộc lập tức ưỡn thẳng tắp.
Có chứ sao mà không dám.
Thế là lúc mượn cớ tìm gặp bác sĩ hỏi thăm tình hình để lén lẻn vào phòng bệnh trước, hình ảnh Chu Kim Linh bắt gặp là Tưởng Lộc đang ngồi nghiêng trên giường, còn ôm Tô Trầm mặt mũi yếu ớt trong lòng.
Chu Kim Linh: "...Hai đứa đọc tin nhắn chị gửi rồi chứ."
Cả hai gật đầu đồng bộ.
"Đọc rồi ạ."
"Thế," Chu Kim Linh giơ hai ngón tay làm động tác xê ra: "hai đứa có cần, duy trì khoảng cách tí không."
Cả hai lắc đầu đồng bộ.
"Không cần ạ."
Lúc này người đại diện chỉ muốn nổ đầu.
"Tô Trầm làm loạn thì cũng thôi, Tưởng Lộc em lại còn chiều thằng bé à?"
"Em ấy còn đang truyền thuốc ạ," Tưởng Lộc thỏ thẻ: "kim cắm vào đây nè, đau lắm ạ."
Chu Kim Linh: "..."
Cái đồ si!!
Hai cái đứa si tình này nữa!!
Thế là chờ đến lúc lên tầng, chú Cát với hai phụ huynh trông thấy khung cảnh giống hệt.
Chú Cát và Tô Tuấn Phong đều là dạng nam giới đầu óc đơn giản chính cống, đối diện với cảnh tượng này biểu cảm đúng kiểu rạn nứt rã rời như bị bổ củi luôn.
Tốt xấu gì chú Cát cũng từng va vấp các thứ, vội xua tay bảo mọi người cứ nói chuyện đi rồi giật giật Chu Kim Linh bỏ ra ngoài luôn, chắc cần trò chuyện hẳn hòi với cả chị nữa.
Lương Cốc Vân biết tỏng vụ này bao nhiêu năm rồi, giờ trái lại còn thở phào nhẹ nhõm, vọt vào kiểm tra xem Tô Trầm đã thở bình thường được chưa, rồi cảm ơn Tưởng Lộc đã cứu mạng con trai mình.
Lương Cốc Vân cùng chồng đều đã được Chu Kim Linh thông báo tỉ mỉ cặn kẽ, biết nếu không nhờ Tưởng Lộc luôn mang lọ thuốc theo người thì chắc chắn sự việc sẽ không thể đơn giản được thế.
Tô Tuấn Phong hóa đá tại chỗ, người cứ ngây ra.
Ơ kìa, sao con trai lại đang ngồi trong lòng Tưởng Lộc?
Sao cảm giác hai đứa cứ kiểu... như đang yêu đương thế nhỉ??
"Chú ạ," Tưởng Lộc lên tiếng với vẻ áy náy: "cho cháu xin lỗi vì bao lâu nay không nói chuyện này với chú."
"Cháu và Trầm Trầm đã yêu nhau hơn 3 năm rồi ạ, xác định qua lại với nhau tiến tới hôn nhân ạ."
Tô Tuấn Phong ồ một tiếng, túa mồ hôi trán quay sang nhìn vợ: "Em... trông em như này? Em biết rồi à?"
Lương Cốc Vân gật gù đầy nhẹ nhõm: "Anh trông, Tưởng Lộc đi xa hai năm, vừa quay về cái là Trầm Trầm tươi tắn khỏe khoắn hơn bao nhiêu."
"Ơ kìa, không phải không phải," Tô Tuấn Phong duỗi tay túm tóc mình: "hai đứa nó đều là con trai mà!!"
"Nước Thời đang sửa đổi Luật Hôn nhân đồng giới rồi, anh xoắn xuýt cái này làm gì." Lương Cốc Vân kéo chồng đi ra ngoài: "Mình ra ngoài rồi nói, để yên cho Trầm Trầm nghỉ ngơi."
Thế là Tô Tuấn Phong ngơ ngác bị lôi ra khỏi cửa, phổ cập tình hình khẩn cấp gần nửa tiếng, khi quay trở lại mặt đã kiểu bừng tỉnh ngộ ra, không biết là vợ đã nói gì với chú nữa.
"Bất luận thế nào, bình thường hai đứa phải chú ý an toàn vào, rồi chăm nom nhau cẩn thận nữa."
Ba Tô nói câu này trong lúc vẫn đang ở trạng thái tái gầy dựng tam quan, rõ ràng là chưa thể hoàn hồn được ngay.
"Nếu Tiểu Vân đã xác định mở lòng thì chắc cũng không cần ba nói nhiều thêm, chúc phúc hai đứa..."
Tô Trầm dở khóc dở cười: "Dạ, cảm ơn ba nhiều lắm ạ."
3 ngày sau, cuối cùng Tô Trầm đã được xuất viện.
Cậu mặc quần áo bệnh nhân trông rất là gầy mảnh, có sự hiện diện của cậu, bối cảnh đang rất đơn điệu khô khan bỗng trở nên lắng đọng xa xăm hơn bao nhiêu.
Tóc con của thanh niên cực mềm, mắt rủ tựa mực, sau khi khỏi bệnh các đường nét càng mảnh dẻ xinh đẹp hơn.
Cậu chậm rãi đi ra cửa phụ bệnh viện với sự đồng hành của Tưởng Lộc, gặp phải biển đèn flash chớp nháy chụp điên cuồng đúng như dự kiến.
Vốn là nhóm phóng viên tưởng chầu chực gặp được một người đã ngon ăn lắm rồi, nào ngờ cả hai hoàn toàn không phải kiêng kị, đi cùng người quản lý xuất hiện chung trước mặt truyền thông luôn.
Cơn sóng cả lập tức ào ạt dồn dập nổi lên nơi cửa phụ bệnh viện mà mới nãy đám đông còn đang ôm cây đợi thỏ, hàng ngàn hàng vạn câu hỏi nhốn nháo ập đến tách tách tách.
"Xin phép phỏng vấn hai cậu! Cho hỏi rốt cuộc quan hệ giữa hai người là gì!!"
"Anh Tưởng Lộc! Xin hỏi nên hiểu thế nào về hành động bế cậu ấy đến bệnh viện hôm trước của anh!!"
"Cậu Tô, cậu có thể định nghĩa cảm giác của mình với anh Tưởng Lộc được không!"
"Xin hỏi bệnh của cậu có liên quan đến quá trình quay "Đêm Trùng Quang" không ạ!"
Tô Trầm đang khoác áo khoác dày cộm, giờ vẫn phải tránh ra gió.
Tưởng Lộc tiện tay cầm đại một cái micro, trông không khác gì người phát ngôn ngự dụng của Tô Trầm.
"Mọi người trật tự một lát, nghe tôi nói."
Đám đông lập tức im bặt, các loại micro thu âm đồng loạt chĩa thẳng vào hai người.
"Năm 10 tuổi, lần đầu Tô Trầm gặp tôi 14 tuổi, từ đó chúng tôi vẫn luôn hợp tác khăng khít cho tới giờ."
"Tình hữu nghị sâu đậm 13 năm giúp chúng tôi thân thiết như người nhà, hơn thế cũng đem lại cho chúng tôi những ràng buộc không gì có thể so sánh."
Lúc đọc đoạn này Tưởng Lộc mỉm cười rõ lịch thiệp, không thể nào nhận ra anh đã bị người đại diện đứng trước mặt dí cho bắt học thuộc mấy lần liền mới xong, phát biểu vừa chuẩn mực vừa trôi chảy.
"Tôi nghĩ, khi gặp phải tình cảnh bạn chí cốt cực thân gục ngã vì bệnh tật như thế, bất kì ai cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn chỉ vì e ngại cái gọi là điều tiếng."
"Trong những tháng ngày tương lai, tôi cũng sẽ đồng hành bên em ấy, đồng thời trân trọng sự hiện diện không thể khuyết thiếu của em ấy trong đời tôi."
Các phóng viên người nghe người viết, trông tình hình lại sắp sửa phải bùng nổ thêm một lượt truy hỏi chí chóe mồm năm miệng mười nữa đây.
Tưởng Lộc làm động tác tay như một nhạc trưởng tỏ ý mọi người kiềm chế, rồi đưa micro cho Tô Trầm.
Đám đông cưỡng ép kìm nén tâm trạng, đồng loạt xoay ống kính sang phía Tô Trầm.
Thanh niên phía trước nở nụ cười cực kì dịu dàng.
Cậu từng đứng trên đỉnh cao muôn trượng tột bậc chốn danh lợi, cũng từng bất đắc chí sa sút một thời.
Nhưng dù đang ở trạng thái mạnh khỏe tràn đầy sức sống hay khi loáng thoáng vương vẻ bệnh tật như hiện giờ, thì cậu cũng đều tỏa sáng.
Ấy là ánh sáng sau khi đã nếm trọn gió mưa, hiền hòa mà bình thản.
Kể cả có là phóng viên đã quen phỏng vấn đủ dạng người đẹp của giới giải trí, thì nhìn thấy cậu vẫn phải ngơ ngẩn một hồi.
Nghe hết bài phát biểu chân thành nhưng cũng rất tiêu chuẩn của Tưởng Lộc, họ nhìn sang Tô Trầm với dự cảm cũng sẽ lấy được một đáp án tương tự thôi.
...Cũng phải, thường thì các công ty giải trí phải soạn xong bản thảo từ lâu.
Huống chi giờ đã tận ba hôm, đảm bảo khâu chuẩn bị của bên quan hệ công chúng đã cực kì chu đáo.
Tô Trầm nhìn vào ống kính, rũ mắt mỉm cười.
"Đúng, tôi rất yêu anh ấy."
Tưởng Lộc đang chờ cậu đọc thuộc nốt cái đoạn ngắn hơn một tí kia, lúc nghe thấy câu này mới sửng sốt ngoái đầu, không thể đè nén nụ cười được nữa.
Chu Kim Linh huýt sáo một tiếng, các vệ sĩ nhanh nhẹn tạo thành bức tường người mở đường cho cả hai.
"Xin lỗi mọi người nghệ sĩ bên chúng tôi cần về nhà nghỉ ngơi!!"
"Làm ơn nhường đường, buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc ạ!!"
Cả hai nhanh chóng len lỏi qua biển người loang loáng đèn flash và ngập tiếng xôn xao hỗn loạn, ngồi lên xe phóng vụt đi mất.
Hotsearch Weibo bùng nổ vọt đỉnh theo một lần nữa, số liệu còn khủng bố hơn cả 3 hôm trước.
#Đúng tôi rất yêu anh ấy# [Nổ]
#Tưởng Lộc bạn chí cốt cực thân# [Nổ]
@Lộc Trầm trăm năm hòa hợp: Này là thừa nhận thẳng luôn rồi đúng không? Đây là công khai rồi đúng không???
@Trà sữa không thêm đường: Không ngờ hai người lại dũng cảm thế... Thừa nhận được tới mức đó cũng là một cách thể hiện sự trịnh trọng dành cho nhau á, người chứng kiến tất cả là mị đây bỗng dưng muốn khóc quá đi thôi.
@A Trầm kẹo cầu vồng: Cười ẻ, có mấy phóng viên trông mặt kiểu sốc nặng, chắc cũng méo dám tưởng tượng là Trầm nhà này lại thẳng thừng như kia!
@Woa la la la: Vợ chồng chí thân chí yêu! Hai người đi đăng kí kết hôn ngay đi được khum! Đừng nhập nhèm nữa!!
@Chó Vàng Hai: Ngọt ngào quá ngất mất ngất mất chính chủ trực tiếp đứng ra luôn!!! Cược 5 xu cặp này chưa bao giờ ly hôn ạ!! Có khi tốt nghiệp cái cưới ngay ý!!
Trong xe đưa đón chuyên dụng, Tưởng Lộc dạo một vòng các diễn đàn lớn rồi đặt điện thoại xuống, sờ thử trán Tô Trầm.
Thanh niên nằm ngủ trên đùi anh, còn ôm cả cúp thưởng dành cho Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất người đại diện nhận thay trong lòng.
Chiếc cúp của Tưởng Lộc xước mất một vết vì va đập, may là ban tổ chức thông cảm tình huống đặc thù, đổi cho anh một cái mới.
Bây giờ tâm thế Chu Kim Linh đã kiểu buông xuôi triệt để, ngồi ghế trước thi thoảng ngoái lại trông thử, xong lắc đầu ngán ngẩm than thở bọn trẻ bây giờ yêu đương vào là hay xốc nổi lắm.
Cơ mà cũng ngọt lịm lìm lim, thôi tạm vậy.
Tô Trầm nhúc nhích chỉnh lại tư thế, ngửa đầu cười nhìn Tưởng Lộc, vành tai ửng đỏ vì vụ phát huy ngẫu hứng vừa nãy của mình.
"Sắp tới mình định như nào đây?"
"Đảm bảo nhóc khỏi hẳn xong thì dẫn nhóc tới căn cứ." Tưởng Lộc chậm rãi đáp: "Bối cảnh, tạo hình, đạo cụ, còn nhiều tiểu tiết cần xác định lắm."
"Nhưng quan trọng hơn cả là làm một bộ phim thật hay chỉ thuộc về nhóc."
Em còn nhớ không, cạnh sân vận động của trường hôm ấy, mình dốc hết chỗ điểm còn lại để đổi một chiếc diều heo nhỏ.
Khi đó anh còn làm dáng cool ngầu suốt ngày, không thích chung chạ với bọn trẻ con.
Nhưng em cứ tặng anh hết con diều này sang con diều khác, cố chấp, trong trẻo, trao đi trọn vẹn, dù anh chưa từng một lần đáp lời cảm ơn.
Anh phải dành 4 năm ròng rã, thực hiện bộ phim "Người nghe hoàng hôn".
Ánh hoàng hôn trong phim sẽ thắp nên buổi ban mai bình minh cho em ngoài đời thực.
Chúng phải xán lạn tới độ ánh chiếu rực sáng cả bầu trời.