Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 144
Lúc Tô Trầm tỉnh lại, tất cả mọi người đều đang túc trực bên giường cậu.
Phản xạ đầu tiên của cậu là nhìn sang bày trí cạnh giường, quả nhiên đây là phòng của Tưởng Lộc.
Căn phòng đã bị khoét rỗng thiêu sạch đối diện cứ như vết thương sau khi mổ ra để cắt bỏ khối u, mọi người âm thầm ăn ý đóng chặt cửa, biết rằng bước vào ấy lần nữa chỉ tổ tức cảnh sinh tình, chẳng thà đừng thấy.
Dường như cậu đã ngủ một giấc dài lắm. Lần đầu tiên trong đời ngất xỉu giữa đau đớn cùng cực, cảm giác ý thức rã rời thật lâu, ngay cả dòng chảy thời gian cũng biến thành hỗn độn.
Khi tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn, báo rằng mọi việc đã ổn.
Tô Tuấn Phong cẩn thận đút cho cậu ít nước ấm, hỏi cậu có còn nhức đầu không.
Tô Trầm chống người ngồi dậy, nhận lấy cốc nước uống ừng ực hết nửa, trạng thái thiếu dưỡng khí vì khóc lóc quá lâu vẫn chưa dịu đi hẳn.
"Vẫn còn hai thùng," Trạng thái hồi phục của cậu đã khá hơn nhiều, lí trí khống chế chấp niệm lần nữa: "con phải quay lại đốt nốt."
Lương Cốc Vân ngẩn ngơ nhìn con trai, trao đổi ánh mắt với chồng rồi áy náy nói: "Lúc con ngất đi xong hai cái thùng ấy đã bắt lửa mất rồi."
"Trầm Trầm, xử lý xong xuôi hết cả rồi, chờ con khỏe hơn là mình về Thời Đô, rời khỏi cái chỗ này."
Tô Trầm ngơ ngác một bên, sự tồn tại của hai chiếc thùng vẫn quá đậm nét trong kí ức.
Cậu nhớ kĩ mỗi thùng giấy đựng đầy ắp những gì, rành rọt như thể nhớ lời thoại của mình, nhớ vị trí di chuyển vai mình đóng trong những cảnh quần chúng.
Rõ ràng vẫn còn hai thùng nữa, đựng búp bê vải, thông báo đoàn phim, vé máy bay tàu hỏa, đựng cuốn băng phim mẫu cũ cậu tiện tay cầm về, tất cả đều đang chình ình ngổn ngang trong đầu cậu...
"Trầm Trầm?"
"Con chưa nhìn thấy."
"Dù thế nào thì," Cậu đè lòng bàn tay lên trán, khàn giọng nói: "không cần kể chuyện này cho Tưởng Lộc đâu ạ, đừng nói với anh ấy."
Dường như kí ức đau khổ về thời khắc thiêu cháy đã bén vào đốt bỏng tất cả mọi người có mặt lúc ấy.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ đồng ý.
Tận hôm lái xe đưa họ ra sân bay Tưởng Lộc mới xuất hiện lần nữa.
Khi rời Chử Thiên, vali của Tô Trầm cũng đã bị thảy vào chiếc thùng thứ sáu đốt hết cả thế.
Balo của cậu, gối chữ U chăn nhung cậu đã dùng vô số lần trong lúc đi đi về về giữa Chử Thiên và Thời Đô, tất cả cũng đều đã hóa thành tro tàn cháy khét ngoằn ngoèo giữa đống than đen.
Như thể cả đời sẽ không bao giờ quay lại thành phố này lần nào nữa, mọi dấu vết cũ bị dọn dẹp sạch trơn, ngay cả quần áo mặc hôm về nhà cũng là một bộ mới tinh chưa cắt mác.
Máy bay cất cánh, Tô Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn hồi tưởng đôi điều.
Lạ lùng ở chỗ dần dà cậu không còn nhớ được cảnh cuối cùng mình đã diễn những gì, mặc bộ áo nào, đóng chung với ai nữa.
Diễn viên cần rèn luyện trí nhớ liên tục tích lũy qua nhiều năm tháng, nhưng sau khi chứng kiến đám lửa dữ dội ấy, hình như cậu không nhớ ra thật rồi.
Có lẽ đạo diễn già hiểu biết sơ về tâm lí học, hoặc có khi ấy là một dạng nghi thức phù phép lạ kì nào đó.
Cậu ngoái đầu nhìn về quá khứ trong tâm trí, những hồi ức vốn rất bộn bề phong phú đã bị dọn dẹp sạch bóng, chỉ còn sót lại mỗi chỗ đồ lặt vặt linh tinh trong hai chiếc thùng giấy.
Tiếp viên hàng không đẩy xe phục vụ đồ ăn uống cho hành khách, màn hình điện tử đang nhiệt tình giới thiệu các danh lam thắng cảnh của Thời Đô, chào đón khách du lịch chúc họ một chuyến thăm quan thủ đô vui vẻ.
Tô Trầm nhận lấy nước cam đá, gắng sức nhớ lại khung cảnh trong căn phòng khách sạn.
Cậu quên mất rồi, chẳng nhớ ra được gì hết.
May là thời gian vẫn cứ vận hành, tất thảy đều sẽ chầm chậm chảy trôi theo dòng.
Cậu đóng máy vào ngày 10 tháng 5, còn hơn nửa tháng để ôn thi đại học.
Không rõ là có phải Tưởng Lộc cố ý đẩy cảnh của cậu lên trước, để cho nội dung đề cương thi 6 môn nhanh chóng tẩy não cậu hay không.
Chí ít thì một tháng tiếp đó cuộc sống của Tô Trầm tĩnh lặng ở mức chưa từng có bao giờ.
Ngủ sớm dậy sớm, vận động đi dạo, hàng ngày luyện đề tính điểm, cày lại nhiều lần tuyển tập lỗi sai thường gặp, nhoáng cái đã gần đến ngày thi.
Ban đầu hai vợ chồng định cân nhắc nhờ chuyên gia trị liệu tâm lí trò chuyện thêm với cậu, nhưng thấy tình hình con vẫn bình thường, trông ngày một hồng hào khỏe mạnh hơn nên dần dần cũng yên tâm.
Trước ngày thi đại học Tô Trầm gọi điện cho Tưởng Lộc, dặn anh hôm ấy nhớ ghé sang đưa mình đi.
Cậu cảm nhận được, không phải Tưởng Lộc đang bận bịu công cuộc hoàn tất ở đoàn phim mà là đang tránh mình.
Trong điện thoại, Tưởng Lộc hơi hơi ngần ngừ: "Nhất định phải đến hả?"
"Anh, lần em đưa anh đi thi còn bị paparazzi chộp được ảnh đấy nhé." Tô Trầm lạnh lùng nói: "Dịp trọng đại trong đời, anh không có mặt hình như không hợp lí lắm đâu ha."
"...Bắt buộc phải đến?"
"Thế em cúp đây."
"Anh sai anh sai," Tưởng Lộc lanh lẹ nhận thua: "đến lúc ấy đừng cười anh."
"Cười gì anh cơ?" Tô Trầm chưa kịp hiểu gì: "Anh làm sao đấy?"
"Gặp là biết thôi."
Chỉ vài hôm sau đó Tưởng Lộc về Thời Đô trước dự kiến, gặp riêng Tô Trầm một buổi.
Khác biệt ở chỗ anh đội mội chiếc mũ nồi thiết kế quá khổ, chụp nghiêng trên đầu.
Địa điểm gặp mặt là phòng riêng nhà hàng món Tây do Tưởng Lộc mới đầu tư, lúc trông thấy cách ăn diện của anh Tô Trầm phải phì cười.
"Em đang bảo sao phải tránh em mà, chắc anh cắt tóc hỏng à?"
Người đàn ông thở dài thõng thượt, ngồi xuống cạnh cậu rồi chậm chạp cởi mũ ra.
Ánh mắt Tô Trầm thay đổi, cậu xót ruột xuýt xoa một tiếng khe khẽ.
Tai trái của Tưởng Lộc có thêm ba lỗ xỏ, trong đó một ở dái tai, hai lỗ ở đoạn giữa và trên thì bấm xuyên qua sụn, mỗi lỗ đều cố định bằng khuyên châm bạc.
Nhưng tai anh đang bị viêm nghiêm trọng, sưng đỏ lên quan sát thấy rõ, vừa mới bôi thuốc trước khi đến đây.
"Nằm ngủ mà không cẩn thận còn đè phải cơ, cứ động vào là đau." Tưởng Lộc nhỏ giọng nói: "Đau dã cả man, lắm lúc chỉ muốn được nhóc ôm thổi cho mấy cái."
Tô Trầm còn không dám giơ tay chạm vào tai anh, dè dặt rón rén thổi phù một cái.
Người đàn ông lập tức toét miệng ra cười.
"Ừm, đúng là đỡ hẳn."
Tô Trầm nhìn thôi cũng đau, quay sang bảo: "Bệnh viện nào làm thế? Không khử trùng à?"
Tưởng Lộc cười cười: "Ăn thôi ăn thôi, nói cái đấy cũng để làm gì đâu, chăm thêm vài hôm là khỏi."
Tô Trầm phát giác ra gì đó, nhấc tay vặn tai phải của anh: "Anh tự xỏ đúng không hả?"
"Uây uây uây." Tưởng Lộc không vươn tay ôm tai mà trái ngược đi sáp lại gần thơm lên mặt cậu: "Trầm Trầm hiểu anh nhất, chưa cần nói đã đoán được."
"Cái đồ lang băm nhà anh, đi hành hạ mình làm gì?" Tô Trầm vừa tức vừa buồn cười, cơ mà trông vẫn phải xót: "Không giữ gìn hẳn hoi là mưng mủ lên đấy biết chưa hả? Cô Tưởng bảo phải đau ra hồn mấy hôm, anh cũng ác với mình thật chứ."
Cả hai xem như đã cùng chịu một nhát dao điếng mình, một người sụp đổ tâm lí đau đớn ngất xỉu, một người thì mượn hưng phấn vật lí đau đến tận giờ, tạm coi là nhọc nhằn tốt nghiệp.
"Cuối cùng cũng gọi là kết thúc thành công," Tưởng Lộc nói rất nhẹ: "mấy hôm trước đóng máy nốt cảnh cuối rồi, sớm hơn kế hoạch dự kiến tận nửa tháng lận."
"Trầm Trầm, mình đều bước ra rồi."
Tô Trầm vẫn đang nhìn về cái tai trái sưng tấy của anh, trông mà buồn bã.
"Bây giờ nhớ lại những chuyện hồi trước em thấy cứ như bị khoét rỗng hẳn ấy, có lúc tự dưng tỉnh hồn lại, phát hiện ra mình đang ngồi ở bàn học, trước mặt thì toàn đề thi, cảm giác như nằm mơ ấy."
"Hồi trước mình về Thời Đô cứ như đi du lịch, toàn lo ngay ngáy chuẩn bị phải quay lại." Tưởng Lộc than thở: "Bây giờ cái xích tròng vào cổ cắt đứt triệt để rồi, ai về nhà nấy, không ngoái đầu nữa."
Ngày thi đại học, gió xuân tươi mát, ánh nắng sáng sủa.
Tô Trầm bước vào trường thi rồi nộp bài rời cổng, cứ thế hai ngày là thi xong thôi.
Như thể vô tình đạp chân phải nút tăng tốc vậy, chỉ chớp mắt đã bắt đầu rồi lại kết thúc.
Cậu đứng nơi đầu hạ tuổi 18, đứng trước kì nghỉ hoàn toàn mới tựa trang giấy trắng.
Bắt đầu từ bây giờ... mình là ai?
Mình sẽ trở thành ai?
Rõ ràng là Giải trí Minh Hoàng bận tâm sốt sắng về vấn đề này hơn cả cậu.
Sau khi xác nhận nghệ sĩ hạng sao nhà mình đã nghỉ ngơi đầy đủ và đã hoàn thành kì thi đại học, công ty nhanh chóng mời Tô Trầm đến họp.
Lần này Tô Trầm lựa chọn đi cửa chính.
Giải trí Minh Hoàng thuê riêng hẳn một tòa cao ốc, tổng cộng toàn bộ 25 tầng, nhân viên kinh doanh thị trường, tuyên truyền vận hành qua lại tấp nập, còn có rất nhiều khóa tập huấn chuyên nghiệp dành cho các nghệ sĩ trẻ thế hệ mới dưới trướng, cấu trúc tòa nhà vô cùng phức tạp.
Tô Trầm đã tới đây mấy lần, lần nào cũng sẽ nấn ná một lát bên bức tường triển lãm ở tầng một.
Đợt đầu còn chưa kí hợp đồng, khu vực triển lãm không chỉ đặt ảnh của đông đảo nghệ sĩ gạo cội được giải mà còn bày lẻ tẻ bản sao của các loại cúp thưởng đặt giữa hộp kính trong suốt.
Chớp mắt 9 năm đã vùn vụt trôi qua, giờ cậu có mặt tại đây lần nữa, ảnh cậu và Tưởng Lộc đã nằm ở vị trí "bảng vàng" bắt mắt nhất, mười mấy chiếc cúp của "Đêm Trùng Quang" thì được treo lửng lơ trên cao tạo vòng xoắn ốc, hai màu vàng và bạc lộng lẫy cực kì.
Công ty đặt làm bản mô phỏng cho từng chiếc cúp mà cậu và Tưởng Lộc giành được, rồi bày chúng cạnh bên nhau.
Dàn trận hoành tráng, hiệu quả chấn động, ấy là mức độ vinh quang đã được công nhận.
Sau "Đêm Trùng Quang", danh tiếng của Giải trí Minh Hoàng vang dội, gần như đã giành lấy chiếc ghế ông lớn tiên phong đầu ngành.
Bất cứ ai ôm giấc mộng diễn viên cũng khao khát gia nhập vào đây, kể cả chỉ là nghệ sĩ cấp dưới hạng D cũng được.
Trong hệ thống quản lý bài bản, có đến mấy trăm nghệ sĩ kí hợp đồng diễn xuất được chia thành các cấp khác nhau.
Cậu và Tưởng Lộc đều thuộc vào hàng cấp S+ cao nhất, sở hữu những ưu ái đỉnh cao nhất.
Bất luận sau này muốn đi theo con đường nào, kể cả tự dưng không buồn đóng phim nữa chuyển nghề sang học ca hát nhảy múa thì công ty đều có thể hỗ trợ toàn diện.
Tô Trầm bước vào đại sảnh, nhận ra cách bày trí nội thất đã thay đổi nhiều.
Những bó lan hồ điệp được xếp đặt trang nhã tinh tế, thiết kế sảnh chính mô phỏng dáng vỏ sò lấp lánh ánh sáng lành lạnh.
Ánh mắt cậu nhìn lướt qua hành lang treo tranh hình vòm, lại bắt gặp khu vực trưng bày treo lửng lơ nối thông 3 tầng.
Đống cúp vẫn đang ở nguyên vị trí, còn có thêm mấy kỉ niệm chương giải thưởng mạ vàng.
Một vách tường đã không đủ phô ra toàn bộ vinh dự nữa, họ phải chuyển sang làm hình dáng trưng bày kiểu trang sách, cũng rất độc đáo.
Người đại diện đồng hành bên cạnh, kể chi li là các loại cúp thưởng đều được lau chùi rất tỉ mẩn, thường xuyên có người hâm mộ ghé thăm chụp ảnh.
Trong lúc thang máy kính tròn toàn cảnh tiến nhanh lên tầng, có nhân viên nhận ra gương mặt Tô Trầm, bèn phấn khởi cười vẫy tay.
Đi qua bậc thềm dài màu đen nhám giữa cát, phòng họp nằm ở góc rẽ khuất sau bức tường bích họa neon.
Lúc thấy Tô Trầm, trông mấy người trung gian giới thiệu ăn mặc chỉnh tề đều có vẻ vừa e dè vừa luống cuống, kiểu như lo mình cười chưa đủ chuẩn mực.
"Mời vào mời vào," Người phụ trách kéo ghế ra màn chiếu 60 inch hiển thị slide chào mừng: "cuộc họp hôm nay nhằm giới thiệu hướng phát triển vạch riêng cho cậu, lựa chọn cặn kẽ các cơ hội lời mời ưu tiên từ nhiều lĩnh vực, đề xuất nhấn mạnh cho cậu."
Tô Trầm đáp vâng một tiếng, nhớ đến việc gì, nhìn sang chị Linh.
"Tưởng Lộc thì sao ạ?"
"Thằng bé khá là ngược đời." Chị Linh nói: "Vụ giải tán đoàn phim giao cho người bên công ty lo liệu, mình thì về tứ hợp viện vùi đầu vào chỗ kịch bản mà đạo diễn Bặc để lại cho thằng bé."
Tô Trầm tỉnh hồn lại, ý thức được rằng mình phải tách bạch hẳn với anh thật rồi.
"Còn một tin nữa tương đối đáng tiếc," Nét mặt chị Linh hơi xót xót: "em còn nhớ cái phim điện ảnh vũ trụ ấy không... mới ra rạp tháng trước đó."
"Doanh thu cực lớn, phản hồi rất ổn. Nếu lúc ấy chị ở đây thì nhất định sẽ khuyên em diễn."
Tô Trầm quay qua nhìn mọi người trong phòng họp, trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng.
"Xin lỗi, trong vòng một năm tới em không định đóng phim, mà muốn dành thời gian lắng lại tập trung học hành."
Mọi người thảng thốt nhìn nhau, cảm giác không dám tin vào tai mình.
Cậu đoạt cả giải Hình đế rồi, học khoa Biểu diễn chẳng phải chỉ cho có cái bằng thôi à?
Cậu còn phải học thêm gì nữa thật á?
"Phiền cậu ở lại nghe thử tham khảo thôi," Người phụ trách nói rất trịnh trọng: "nhỡ trong số này lại có dự án nào cậu tương đối hứng thú thì cũng tốt mà?"
"Dù cậu muốn đóng phim truyền hình tiếp hay đổi hướng sang điện ảnh, thì chờ Đêm Trùng Quang chiếu hết, chắc chắn sẽ có đông đảo người hâm mộ chờ đợi tác phẩm chuyển mình của cậu! Bỏ qua thời cơ đẹp thế này thì về sau muốn bật lên sẽ khó lắm!"
Tô Trầm ngẩng lên nhìn người này, nhíu mày ngồi xuống lại.
Thực ra cậu vẫn chưa sẵn sàng.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Bị trẹo lưng trong lúc dọn dẹp hàng tồn ở nhà, chườm nóng cả ngày mà vẫn thấy cứ sao sao, ngồi gõ chữ cũng đau ghê,
Chap mới ngắn quá xin lỗi mọi người, chắc phải nghỉ một hai hôm cho đỡ đỡ.
- --------------
Giải thích về phim rác
Chính ra phim rác không phải yếu tố ngược lắm đâu, với cả sẽ không mô tả quá nhiều kiểu viết mấy chục nghìn chữ, trọng tâm cốt truyện vẫn luôn ở mặt khác cơ nha.
Phản xạ đầu tiên của cậu là nhìn sang bày trí cạnh giường, quả nhiên đây là phòng của Tưởng Lộc.
Căn phòng đã bị khoét rỗng thiêu sạch đối diện cứ như vết thương sau khi mổ ra để cắt bỏ khối u, mọi người âm thầm ăn ý đóng chặt cửa, biết rằng bước vào ấy lần nữa chỉ tổ tức cảnh sinh tình, chẳng thà đừng thấy.
Dường như cậu đã ngủ một giấc dài lắm. Lần đầu tiên trong đời ngất xỉu giữa đau đớn cùng cực, cảm giác ý thức rã rời thật lâu, ngay cả dòng chảy thời gian cũng biến thành hỗn độn.
Khi tỉnh lại, bác sĩ kiểm tra các dấu hiệu sinh tồn, báo rằng mọi việc đã ổn.
Tô Tuấn Phong cẩn thận đút cho cậu ít nước ấm, hỏi cậu có còn nhức đầu không.
Tô Trầm chống người ngồi dậy, nhận lấy cốc nước uống ừng ực hết nửa, trạng thái thiếu dưỡng khí vì khóc lóc quá lâu vẫn chưa dịu đi hẳn.
"Vẫn còn hai thùng," Trạng thái hồi phục của cậu đã khá hơn nhiều, lí trí khống chế chấp niệm lần nữa: "con phải quay lại đốt nốt."
Lương Cốc Vân ngẩn ngơ nhìn con trai, trao đổi ánh mắt với chồng rồi áy náy nói: "Lúc con ngất đi xong hai cái thùng ấy đã bắt lửa mất rồi."
"Trầm Trầm, xử lý xong xuôi hết cả rồi, chờ con khỏe hơn là mình về Thời Đô, rời khỏi cái chỗ này."
Tô Trầm ngơ ngác một bên, sự tồn tại của hai chiếc thùng vẫn quá đậm nét trong kí ức.
Cậu nhớ kĩ mỗi thùng giấy đựng đầy ắp những gì, rành rọt như thể nhớ lời thoại của mình, nhớ vị trí di chuyển vai mình đóng trong những cảnh quần chúng.
Rõ ràng vẫn còn hai thùng nữa, đựng búp bê vải, thông báo đoàn phim, vé máy bay tàu hỏa, đựng cuốn băng phim mẫu cũ cậu tiện tay cầm về, tất cả đều đang chình ình ngổn ngang trong đầu cậu...
"Trầm Trầm?"
"Con chưa nhìn thấy."
"Dù thế nào thì," Cậu đè lòng bàn tay lên trán, khàn giọng nói: "không cần kể chuyện này cho Tưởng Lộc đâu ạ, đừng nói với anh ấy."
Dường như kí ức đau khổ về thời khắc thiêu cháy đã bén vào đốt bỏng tất cả mọi người có mặt lúc ấy.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ đồng ý.
Tận hôm lái xe đưa họ ra sân bay Tưởng Lộc mới xuất hiện lần nữa.
Khi rời Chử Thiên, vali của Tô Trầm cũng đã bị thảy vào chiếc thùng thứ sáu đốt hết cả thế.
Balo của cậu, gối chữ U chăn nhung cậu đã dùng vô số lần trong lúc đi đi về về giữa Chử Thiên và Thời Đô, tất cả cũng đều đã hóa thành tro tàn cháy khét ngoằn ngoèo giữa đống than đen.
Như thể cả đời sẽ không bao giờ quay lại thành phố này lần nào nữa, mọi dấu vết cũ bị dọn dẹp sạch trơn, ngay cả quần áo mặc hôm về nhà cũng là một bộ mới tinh chưa cắt mác.
Máy bay cất cánh, Tô Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn hồi tưởng đôi điều.
Lạ lùng ở chỗ dần dà cậu không còn nhớ được cảnh cuối cùng mình đã diễn những gì, mặc bộ áo nào, đóng chung với ai nữa.
Diễn viên cần rèn luyện trí nhớ liên tục tích lũy qua nhiều năm tháng, nhưng sau khi chứng kiến đám lửa dữ dội ấy, hình như cậu không nhớ ra thật rồi.
Có lẽ đạo diễn già hiểu biết sơ về tâm lí học, hoặc có khi ấy là một dạng nghi thức phù phép lạ kì nào đó.
Cậu ngoái đầu nhìn về quá khứ trong tâm trí, những hồi ức vốn rất bộn bề phong phú đã bị dọn dẹp sạch bóng, chỉ còn sót lại mỗi chỗ đồ lặt vặt linh tinh trong hai chiếc thùng giấy.
Tiếp viên hàng không đẩy xe phục vụ đồ ăn uống cho hành khách, màn hình điện tử đang nhiệt tình giới thiệu các danh lam thắng cảnh của Thời Đô, chào đón khách du lịch chúc họ một chuyến thăm quan thủ đô vui vẻ.
Tô Trầm nhận lấy nước cam đá, gắng sức nhớ lại khung cảnh trong căn phòng khách sạn.
Cậu quên mất rồi, chẳng nhớ ra được gì hết.
May là thời gian vẫn cứ vận hành, tất thảy đều sẽ chầm chậm chảy trôi theo dòng.
Cậu đóng máy vào ngày 10 tháng 5, còn hơn nửa tháng để ôn thi đại học.
Không rõ là có phải Tưởng Lộc cố ý đẩy cảnh của cậu lên trước, để cho nội dung đề cương thi 6 môn nhanh chóng tẩy não cậu hay không.
Chí ít thì một tháng tiếp đó cuộc sống của Tô Trầm tĩnh lặng ở mức chưa từng có bao giờ.
Ngủ sớm dậy sớm, vận động đi dạo, hàng ngày luyện đề tính điểm, cày lại nhiều lần tuyển tập lỗi sai thường gặp, nhoáng cái đã gần đến ngày thi.
Ban đầu hai vợ chồng định cân nhắc nhờ chuyên gia trị liệu tâm lí trò chuyện thêm với cậu, nhưng thấy tình hình con vẫn bình thường, trông ngày một hồng hào khỏe mạnh hơn nên dần dần cũng yên tâm.
Trước ngày thi đại học Tô Trầm gọi điện cho Tưởng Lộc, dặn anh hôm ấy nhớ ghé sang đưa mình đi.
Cậu cảm nhận được, không phải Tưởng Lộc đang bận bịu công cuộc hoàn tất ở đoàn phim mà là đang tránh mình.
Trong điện thoại, Tưởng Lộc hơi hơi ngần ngừ: "Nhất định phải đến hả?"
"Anh, lần em đưa anh đi thi còn bị paparazzi chộp được ảnh đấy nhé." Tô Trầm lạnh lùng nói: "Dịp trọng đại trong đời, anh không có mặt hình như không hợp lí lắm đâu ha."
"...Bắt buộc phải đến?"
"Thế em cúp đây."
"Anh sai anh sai," Tưởng Lộc lanh lẹ nhận thua: "đến lúc ấy đừng cười anh."
"Cười gì anh cơ?" Tô Trầm chưa kịp hiểu gì: "Anh làm sao đấy?"
"Gặp là biết thôi."
Chỉ vài hôm sau đó Tưởng Lộc về Thời Đô trước dự kiến, gặp riêng Tô Trầm một buổi.
Khác biệt ở chỗ anh đội mội chiếc mũ nồi thiết kế quá khổ, chụp nghiêng trên đầu.
Địa điểm gặp mặt là phòng riêng nhà hàng món Tây do Tưởng Lộc mới đầu tư, lúc trông thấy cách ăn diện của anh Tô Trầm phải phì cười.
"Em đang bảo sao phải tránh em mà, chắc anh cắt tóc hỏng à?"
Người đàn ông thở dài thõng thượt, ngồi xuống cạnh cậu rồi chậm chạp cởi mũ ra.
Ánh mắt Tô Trầm thay đổi, cậu xót ruột xuýt xoa một tiếng khe khẽ.
Tai trái của Tưởng Lộc có thêm ba lỗ xỏ, trong đó một ở dái tai, hai lỗ ở đoạn giữa và trên thì bấm xuyên qua sụn, mỗi lỗ đều cố định bằng khuyên châm bạc.
Nhưng tai anh đang bị viêm nghiêm trọng, sưng đỏ lên quan sát thấy rõ, vừa mới bôi thuốc trước khi đến đây.
"Nằm ngủ mà không cẩn thận còn đè phải cơ, cứ động vào là đau." Tưởng Lộc nhỏ giọng nói: "Đau dã cả man, lắm lúc chỉ muốn được nhóc ôm thổi cho mấy cái."
Tô Trầm còn không dám giơ tay chạm vào tai anh, dè dặt rón rén thổi phù một cái.
Người đàn ông lập tức toét miệng ra cười.
"Ừm, đúng là đỡ hẳn."
Tô Trầm nhìn thôi cũng đau, quay sang bảo: "Bệnh viện nào làm thế? Không khử trùng à?"
Tưởng Lộc cười cười: "Ăn thôi ăn thôi, nói cái đấy cũng để làm gì đâu, chăm thêm vài hôm là khỏi."
Tô Trầm phát giác ra gì đó, nhấc tay vặn tai phải của anh: "Anh tự xỏ đúng không hả?"
"Uây uây uây." Tưởng Lộc không vươn tay ôm tai mà trái ngược đi sáp lại gần thơm lên mặt cậu: "Trầm Trầm hiểu anh nhất, chưa cần nói đã đoán được."
"Cái đồ lang băm nhà anh, đi hành hạ mình làm gì?" Tô Trầm vừa tức vừa buồn cười, cơ mà trông vẫn phải xót: "Không giữ gìn hẳn hoi là mưng mủ lên đấy biết chưa hả? Cô Tưởng bảo phải đau ra hồn mấy hôm, anh cũng ác với mình thật chứ."
Cả hai xem như đã cùng chịu một nhát dao điếng mình, một người sụp đổ tâm lí đau đớn ngất xỉu, một người thì mượn hưng phấn vật lí đau đến tận giờ, tạm coi là nhọc nhằn tốt nghiệp.
"Cuối cùng cũng gọi là kết thúc thành công," Tưởng Lộc nói rất nhẹ: "mấy hôm trước đóng máy nốt cảnh cuối rồi, sớm hơn kế hoạch dự kiến tận nửa tháng lận."
"Trầm Trầm, mình đều bước ra rồi."
Tô Trầm vẫn đang nhìn về cái tai trái sưng tấy của anh, trông mà buồn bã.
"Bây giờ nhớ lại những chuyện hồi trước em thấy cứ như bị khoét rỗng hẳn ấy, có lúc tự dưng tỉnh hồn lại, phát hiện ra mình đang ngồi ở bàn học, trước mặt thì toàn đề thi, cảm giác như nằm mơ ấy."
"Hồi trước mình về Thời Đô cứ như đi du lịch, toàn lo ngay ngáy chuẩn bị phải quay lại." Tưởng Lộc than thở: "Bây giờ cái xích tròng vào cổ cắt đứt triệt để rồi, ai về nhà nấy, không ngoái đầu nữa."
Ngày thi đại học, gió xuân tươi mát, ánh nắng sáng sủa.
Tô Trầm bước vào trường thi rồi nộp bài rời cổng, cứ thế hai ngày là thi xong thôi.
Như thể vô tình đạp chân phải nút tăng tốc vậy, chỉ chớp mắt đã bắt đầu rồi lại kết thúc.
Cậu đứng nơi đầu hạ tuổi 18, đứng trước kì nghỉ hoàn toàn mới tựa trang giấy trắng.
Bắt đầu từ bây giờ... mình là ai?
Mình sẽ trở thành ai?
Rõ ràng là Giải trí Minh Hoàng bận tâm sốt sắng về vấn đề này hơn cả cậu.
Sau khi xác nhận nghệ sĩ hạng sao nhà mình đã nghỉ ngơi đầy đủ và đã hoàn thành kì thi đại học, công ty nhanh chóng mời Tô Trầm đến họp.
Lần này Tô Trầm lựa chọn đi cửa chính.
Giải trí Minh Hoàng thuê riêng hẳn một tòa cao ốc, tổng cộng toàn bộ 25 tầng, nhân viên kinh doanh thị trường, tuyên truyền vận hành qua lại tấp nập, còn có rất nhiều khóa tập huấn chuyên nghiệp dành cho các nghệ sĩ trẻ thế hệ mới dưới trướng, cấu trúc tòa nhà vô cùng phức tạp.
Tô Trầm đã tới đây mấy lần, lần nào cũng sẽ nấn ná một lát bên bức tường triển lãm ở tầng một.
Đợt đầu còn chưa kí hợp đồng, khu vực triển lãm không chỉ đặt ảnh của đông đảo nghệ sĩ gạo cội được giải mà còn bày lẻ tẻ bản sao của các loại cúp thưởng đặt giữa hộp kính trong suốt.
Chớp mắt 9 năm đã vùn vụt trôi qua, giờ cậu có mặt tại đây lần nữa, ảnh cậu và Tưởng Lộc đã nằm ở vị trí "bảng vàng" bắt mắt nhất, mười mấy chiếc cúp của "Đêm Trùng Quang" thì được treo lửng lơ trên cao tạo vòng xoắn ốc, hai màu vàng và bạc lộng lẫy cực kì.
Công ty đặt làm bản mô phỏng cho từng chiếc cúp mà cậu và Tưởng Lộc giành được, rồi bày chúng cạnh bên nhau.
Dàn trận hoành tráng, hiệu quả chấn động, ấy là mức độ vinh quang đã được công nhận.
Sau "Đêm Trùng Quang", danh tiếng của Giải trí Minh Hoàng vang dội, gần như đã giành lấy chiếc ghế ông lớn tiên phong đầu ngành.
Bất cứ ai ôm giấc mộng diễn viên cũng khao khát gia nhập vào đây, kể cả chỉ là nghệ sĩ cấp dưới hạng D cũng được.
Trong hệ thống quản lý bài bản, có đến mấy trăm nghệ sĩ kí hợp đồng diễn xuất được chia thành các cấp khác nhau.
Cậu và Tưởng Lộc đều thuộc vào hàng cấp S+ cao nhất, sở hữu những ưu ái đỉnh cao nhất.
Bất luận sau này muốn đi theo con đường nào, kể cả tự dưng không buồn đóng phim nữa chuyển nghề sang học ca hát nhảy múa thì công ty đều có thể hỗ trợ toàn diện.
Tô Trầm bước vào đại sảnh, nhận ra cách bày trí nội thất đã thay đổi nhiều.
Những bó lan hồ điệp được xếp đặt trang nhã tinh tế, thiết kế sảnh chính mô phỏng dáng vỏ sò lấp lánh ánh sáng lành lạnh.
Ánh mắt cậu nhìn lướt qua hành lang treo tranh hình vòm, lại bắt gặp khu vực trưng bày treo lửng lơ nối thông 3 tầng.
Đống cúp vẫn đang ở nguyên vị trí, còn có thêm mấy kỉ niệm chương giải thưởng mạ vàng.
Một vách tường đã không đủ phô ra toàn bộ vinh dự nữa, họ phải chuyển sang làm hình dáng trưng bày kiểu trang sách, cũng rất độc đáo.
Người đại diện đồng hành bên cạnh, kể chi li là các loại cúp thưởng đều được lau chùi rất tỉ mẩn, thường xuyên có người hâm mộ ghé thăm chụp ảnh.
Trong lúc thang máy kính tròn toàn cảnh tiến nhanh lên tầng, có nhân viên nhận ra gương mặt Tô Trầm, bèn phấn khởi cười vẫy tay.
Đi qua bậc thềm dài màu đen nhám giữa cát, phòng họp nằm ở góc rẽ khuất sau bức tường bích họa neon.
Lúc thấy Tô Trầm, trông mấy người trung gian giới thiệu ăn mặc chỉnh tề đều có vẻ vừa e dè vừa luống cuống, kiểu như lo mình cười chưa đủ chuẩn mực.
"Mời vào mời vào," Người phụ trách kéo ghế ra màn chiếu 60 inch hiển thị slide chào mừng: "cuộc họp hôm nay nhằm giới thiệu hướng phát triển vạch riêng cho cậu, lựa chọn cặn kẽ các cơ hội lời mời ưu tiên từ nhiều lĩnh vực, đề xuất nhấn mạnh cho cậu."
Tô Trầm đáp vâng một tiếng, nhớ đến việc gì, nhìn sang chị Linh.
"Tưởng Lộc thì sao ạ?"
"Thằng bé khá là ngược đời." Chị Linh nói: "Vụ giải tán đoàn phim giao cho người bên công ty lo liệu, mình thì về tứ hợp viện vùi đầu vào chỗ kịch bản mà đạo diễn Bặc để lại cho thằng bé."
Tô Trầm tỉnh hồn lại, ý thức được rằng mình phải tách bạch hẳn với anh thật rồi.
"Còn một tin nữa tương đối đáng tiếc," Nét mặt chị Linh hơi xót xót: "em còn nhớ cái phim điện ảnh vũ trụ ấy không... mới ra rạp tháng trước đó."
"Doanh thu cực lớn, phản hồi rất ổn. Nếu lúc ấy chị ở đây thì nhất định sẽ khuyên em diễn."
Tô Trầm quay qua nhìn mọi người trong phòng họp, trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng.
"Xin lỗi, trong vòng một năm tới em không định đóng phim, mà muốn dành thời gian lắng lại tập trung học hành."
Mọi người thảng thốt nhìn nhau, cảm giác không dám tin vào tai mình.
Cậu đoạt cả giải Hình đế rồi, học khoa Biểu diễn chẳng phải chỉ cho có cái bằng thôi à?
Cậu còn phải học thêm gì nữa thật á?
"Phiền cậu ở lại nghe thử tham khảo thôi," Người phụ trách nói rất trịnh trọng: "nhỡ trong số này lại có dự án nào cậu tương đối hứng thú thì cũng tốt mà?"
"Dù cậu muốn đóng phim truyền hình tiếp hay đổi hướng sang điện ảnh, thì chờ Đêm Trùng Quang chiếu hết, chắc chắn sẽ có đông đảo người hâm mộ chờ đợi tác phẩm chuyển mình của cậu! Bỏ qua thời cơ đẹp thế này thì về sau muốn bật lên sẽ khó lắm!"
Tô Trầm ngẩng lên nhìn người này, nhíu mày ngồi xuống lại.
Thực ra cậu vẫn chưa sẵn sàng.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Bị trẹo lưng trong lúc dọn dẹp hàng tồn ở nhà, chườm nóng cả ngày mà vẫn thấy cứ sao sao, ngồi gõ chữ cũng đau ghê,
Chap mới ngắn quá xin lỗi mọi người, chắc phải nghỉ một hai hôm cho đỡ đỡ.
- --------------
Giải thích về phim rác
Chính ra phim rác không phải yếu tố ngược lắm đâu, với cả sẽ không mô tả quá nhiều kiểu viết mấy chục nghìn chữ, trọng tâm cốt truyện vẫn luôn ở mặt khác cơ nha.