Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 121
Khi mọi người đã vào vị trí, thư kí trường quay đứng ngoài đếm ngược thay.
"3, 2, 1, bắt đầu!"
Ống kính mở màn từ chiếc vạc thuốc đang đun lửa liu riu, bóng dáng mờ mờ phía sau dần trở nên rõ nét theo sự chuyển đổi tiêu cự, ấy là dược sư tộc Đài đang thấp giọng trao đổi tình trạng bệnh cho phu nhân Cơ mặt mũi âu sầu.
Chén hoa rượu sử dụng loại độc phệ tâm kinh khủng nhất, cứ kéo dài thế này... tỉ lệ sống sót chỉ càng lúc càng nhỏ đi.
Tuy có linh đan diệu dược trăm phương ngàn kế đủ các nơi để duy trì tính mạng Cơ Linh, nhưng thiếu tướng quân từng tung hoành oai nghiêm một thời vẫn cứ mắc kẹt nơi giường bệnh.
Mới đầu còn lác đác ý thức, miễn cưỡng trò chuyện được vài câu, về sau cứ lên cơn sốt cao lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng gân xanh ở tay sẽ đổi màu tím đen dị thường, ấy là triệu chứng độc tố bộc phát.
Thảo dược thuốc thang bình thường không thể giải được loại độc này, các thái y đều đã lần lượt đến khám, khám xong đều chỉ lắc đầu thở dài liên tục như thể đã trông thấy cảnh tượng tráng niên chết sớm sắp tới, vừa bất lực vừa thương xót.
Ngay giữa buổi sớm thê lương mà hoang hoải ấy, có tiếng vó ngựa rầm rập lao tới, nghe càng lúc đã càng gần.
Phu nhân Cơ vốn đang che mặt lau nước mắt, thấy thế cũng giật mình thảng thốt.
"Thị vệ gia đinh đâu cả rồi, sao không ai cản lại?!"
Dược sư đang dặn dò toa thuốc, cảm giác sắp có biến cố bèn nhìn ngay sang Ứng Thính Nguyệt, đối phương khẽ lắc đầu, ra hiệu cứ đứng yên ở đó.
Nhưng mà —— kể từ khi hoàng đế lấy cớ bị ốm không lên chầu nữa thỉnh thoảng vẫn xảy ra vài vụ quan viên mất tích, mọi người sợ hãi không dám làm gì vượt rào, không khí trong kinh bức bối.
Hiện giờ lại có ai dám cưỡi ngựa đột nhập phủ tướng quân, xông vào rõ hống hách phách lối thế chứ?!
Tiếng vó ngựa lao như bay lại gần, nhảy qua bậc cửa bất chấp kiêng kị nhà trong, cứ thế đâm sầm vào phòng.
Ứng Thính Nguyệt còn không kịp đặt bát thuốc trong tay xuống mà vẫn đang cầm dở, rảo bước chạy ra đón, cuối cùng cũng tận mắt trông thấy Nguyên Cẩm tóc bạc phất phới quay về lần nữa.
Sau khi tráo hồn y vội vã tắm rửa thay đồ, được bà lão Xương Rắn thả ra khỏi địa lao là vung roi thúc ngựa chạy đi tìm Cơ Linh luôn.
Hoàng hậu không sao, thủ phụ không sao, gần như mấy người cần bảo vệ đều không sao, dù hoàng đế bị đội lốt hoán đổi thì giang sơn vẫn ổn định như cũ.
Nhưng Cơ Linh —— Cơ Linh hắn!
"Bệ hạ!!" Phu nhân Cơ dẫn đầu một nhóm nữ quyến run giọng quỳ xuống: "Cung nghênh thánh giá bệ hạ!!"
Họ đều không biết sao Cơ Linh lại trúng độc, tất cả nguyên nhân đầu đuôi vẫn sâu xa bí ẩn, cũng đâu dám mạo muội thăm dò.
Lão phu nhân từng nghi ngờ có người trong tường cung ra tay với Cơ Linh, nhưng nghĩ mãi không thông lí do, ngày ngày cùng thiếu phu nhân trông nom ở phủ, nhìn cháu trai hôn mê bất tỉnh tinh thần yếu ớt.
Nguyên Cẩm xoay mình xuống ngựa, không lo được đến việc đỡ nữ quyến dậy nữa mà lao thẳng vào nhà trong, vạt áo bào dài vụt qua sau người, y trông thấy ngay Cơ Linh môi nứt trắng nhợt giữa màn khói sương đun thuốc dày đặc, bỗng quỳ một chân xuống tóm lấy tay hắn.
"Cơ Linh ——"
Giọng y lẫn cả phẫn nộ khổ sở, gắng sức gọi người trước mắt tỉnh dậy: "Ta về rồi, ta về rồi đây này, ngươi nhìn ta đi!!"
"Ngươi mở mắt ra nhìn ta, Cơ Linh!!"
Ứng Thính Nguyệt trông thấy kiệu đơn của bà lão Xương Rắn theo đến ngay sau bèn ra hiệu cho các thị nữ dìu nữ quyến nhà họ Cơ đang nước mắt lưng tròng rời khỏi đây, nói là đã nhờ cao nhân đến chẩn mạch chữa độc cho Cơ Linh, trong đó có thể cần dùng đến các loài rắn chuột, mời mọi người tránh trước.
Bà cụ nhà Cơ thấy thiên tử cũng đã đến gọi hồn cháu trai thì lại càng đau xót trong lòng, nhất quyết không chịu đi.
Bà lão Xương Rắn chậm rãi bước ra khỏi kiệu, thấy có người đứng chắn thì chỉ từ tốn khuyên: "Ta còn dẫn theo dược đồng, chốc nữa phải lấy máu trị độc."
"Lão phu nhân, máu nam đồng có tính hung, nếu ảnh hưởng đến cụ thì Cơ Linh cũng không yên tâm được đâu."
Mọi người luôn miệng tạ ơn, tưởng là hoàng đế phái đại phu thần bí đến cứu mạng, lúc này mới nghe theo lùi sang nhà bên chờ đợi.
Người không liên quan đã lui ra, Nguyên Cẩm vẫn đang túm chặt lấy cổ tay Cơ Linh như thể không nhận ra bệnh nhân khí sắc kiệt quệ này.
"Ai làm hại hắn?!" Y lên tiếng, gân xanh đều đang căng cứng ra: "Kẻ nào?!"
Ta phải phanh thây xé xác, không cho thủ phạm được chết đàng hoàng!
Nhóc ăn mày thấy cái tên quen quen cao ráo này mặc long bào, nghi ngờ trong bụng sao y lại thành hoàng đế rồi thế, sợ hãi nấp ra sau lưng bà lão Xương Rắn.
Ứng Thính Nguyệt dựa vào cột giường, cúi đầu thổi thuốc cho bớt nóng.
"Sau khi đổi hồn, Lam Tử Chân mượn miệng ngươi ép hắn tự vẫn."
Nguyên Cẩm cắn nghiến hàm răng, giận quá bật cười.
"Lam Tử Chân... Lam Tử Chân!"
Mối thù đoạn hồn, mối thù giết bạn, sau này đều sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần.
Anh trai ngươi, chỗ đất đai ngoài biển của ngươi, đều không tồn tại được nữa đâu!
Bà lão Xương Rắn đưa hai tay nhẹ nhàng đỡ vai nhóc ăn mày, bảo nhóc xem thử giới hạn tuổi thọ của bệnh nhân.
Bạn nhỏ ngần ngừ giây lát, lí nhí đáp: "Không còn nữa ạ."
Hồi trước nhóc đã quyết tâm, hễ trông thấy ai mạng không còn dài thì đừng có mà nói ra, tránh rước họa sát thân.
Nhưng lần đầu tiên bị đưa vào hoàng cung gặp tù nhân tóc bạc, đối phương một bên có 3 dọc 0 ngang, bên kia là 7 dọc 8 ngang, như thể đồng thời sở hữu hai số mệnh.
Hôm nay bị đưa sang xem tuổi thọ, trông thấy cái người đáng thương bệnh nặng không cách cứu chữa, nhóc cũng không nén được tiếng thở dài.
Nhưng tiếng thở dài này đã chọc giận Nguyên Cẩm.
Y quay sang nhìn những người còn lại, hung tợn nói: "Trẫm không cho phép, nhất định vẫn còn cách cứu hắn, đúng không?!"
Dược sư già đến từ tộc Đài nuốt một ngụm nước bọt, trùng trùng âu lo lên tiếng: "Có thì có..."
"Nói mau lên!"
"Gặp phải trường hợp thế này, chắc chỉ có thể... lấy mạng truyền mạng thôi."
Dùng một nửa mạch máu nguyên khí của bệ hạ, cứu vãn một nửa chức năng nội tạng của cậu ta.
Truyền sang càng nhiều thì càng chữa khỏi hồi phục được thêm.
Trước đây Ứng Thính Nguyệt chưa bao giờ nghe đến việc này, sốt ruột kêu: "Sao ông không nói sớm?!"
"Các cô đều là nữ quyến, âm dương khác biệt, vận số bất đồng."
Dược sư già méo mặt giải thích: "Với cả người bình thường có dốc hết mạng mình ra cũng không cứu được loại độc này đâu."
Thiếu tướng quân trước mắt đây còn giữ tạm được cái mạng đã xem như ông trời phù hộ lắm.
Cậu ta tập võ từ nhỏ, còn có căn cơ rất sâu, thể chất hồn phách đều mạnh mẽ hơn hẳn người thường.
Quan sát mạch tượng, có thể thấy liều lượng thuốc đổ vào hoa rượu đã vượt quá xa mức dành cho một người —— mang đi hạ độc con trâu mấy trăm cân còn chết được nữa là!
"Thứ cho lão phu động chạm một câu, bệ hạ gọi mấy chục tù nhân ra thay mạng cho cậu ta cũng không phải không được, mỗi tội hiệu quả rất thấp."
"Ta không muốn hắn sống không bằng chết." Nguyên Cẩm nói lạnh lẽo: "Ta muốn hắn sống thật tốt nhảy nhót tung tăng được ấy, ông hiểu chưa?"
"Ta muốn hắn tiếp tục lấy một địch ngàn ở biên cương, muốn hắn phải mặt dày cười đùa dai dẳng được với ta, thương tổn nhỏ tí ti thôi cũng phải chữa hết toàn bộ!"
"Mạng của mấy chục tù nhân đã là gì, kể cả cần hàng vạn kẻ đem ra luyện đan chế thuốc trẫm cũng không quan tâm! Trẫm bất chấp!"
"Vậy nếu là mạng của bản thân bệ hạ thì sao."
Dứt lời, ngay cả bà lão Xương Rắn cũng phải đứng bật dậy.
"Ông nói gì cơ?!"
"Dùng mạng của y?!"
Dược sư tộc Đài biết câu này nói kiểu gì cũng đáng rơi đầu, nhưng dẫu sao tộc trưởng đã gửi gắm, không thể làm trái, giờ chỉ có thể căng mình nói tiếp.
"Trước đó lão phu có nói, trạng thái mượn thuốc níu mạng hiện giờ đã là cực hạn của đại phu."
"Muốn cải tử hoàn sinh, cứu củi khô hồi xuân, thì chỉ có máu khác với người phàm thôi."
Bệ hạ, ngài là thân thể ngưng tụ long khí trời sinh, cũng là cửu ngũ chí tôn thiên hạ.
Huống chi có thêm đêm Trùng Quang phù hộ sâu sắc, được ngàn vạn người vái lạy tôn sùng.
Ngoài bệ hạ ra thì còn ai cứu vãn được số mệnh cậu ta nữa đây?
Tuy Ứng Thính Nguyệt kính trọng hoàng đế Nguyên Cẩm, nhưng hơn thế còn xem Nguyên Cẩm Cơ Linh là bạn.
Cô muốn ngăn cản theo bản năng, nóng lòng nói: "Nói vậy nếu Cơ Linh sống lại xong thì sao? Bệ hạ sẽ thế nào?"
"Tất thảy bình đẳng."
Dược sư nhớ ra gì đó, lưỡng lự nói: "Trước kia từng có sự việc tương tự, cơ mà toàn là truyền thuyết mơ hồ ở thôn quê rừng núi thôi."
"Có người mẹ nhận phước Trùng Quang, sau một đêm bỗng nghe hiểu lời của quỷ hồn, mắt nhìn thấu âm dương."
"Nhưng cô này khăng khăng muốn cứu con gái đã mất của mình, đứa bé chết đuối bên bờ sông Lạn Kha năm 5 tuổi, linh hồn luẩn quẩn không siêu thoát."
"Kết quả không biết người phụ nữ này dùng cách gì mà kết hợp với chồng, xong cứ thế sinh đứa bé này ra lần nữa."
"Sinh ra lần nữa?!" Ứng Thính Nguyệt nghe mà hoảng hồn: "Ý ông bảo, đứa con cô này sinh ra chính là đứa con gái chết đuối trước đó á?!"
"Đúng rồi, hơn nữa còn nhớ tất cả mọi kí ức hồi trước, nhớ vẻ ngoài từng người trong gia đình."
Giờ kể lại chuyện này dược sư vẫn thấy lạnh toát sống lưng, cực kì do dự.
"Nhưng cái giá phải trả không chỉ là dị năng của cô này biến mất, mà hôm sinh nở tóc còn bạc trắng, hai mắt mù đi, mãi mãi không khỏi được nữa."
Để vong hồn được đắp nặn xác thịt lần nữa, rồi dẫn lối sống lại, cái giá trao đổi là tổn thương gấp nhiều lần so với công cuộc sinh con bình thường.
Tình yêu sâu nặng đến mức trở thành chấp niệm.
"Nguyên Cẩm..." Giọng Ứng Thính Nguyệt run run: "Mình vẫn còn cách khác mà, nhất định vẫn còn."
Thiếu niên đã xắn tay áo lên, mặt mũi hoàn toàn bình tĩnh.
"Nào, dùng mạng của ta."
Bỗng có tiếng hô vang ra từ bên trong màn lụa: "Cắt!"
Mọi người ngớ hết cả, ngay sau đó đồng loạt cười ầm lên, cạn lời với Tưởng Lộc.
"Cậu để đạo diễn Cát hô cũng có làm sao đâu hả!!"
"Bầu không khí!! Tưởng Lộc cậu để ý bầu không khí tí xem nào!!"
Bạn Tưởng Lộc bệnh nhân hiểm nghèo nằm đau hết cả lưng, lúc này mới chống người dậy.
Cậu ngồi trên giường, chạm mắt nhìn nhau với Tô Trầm đang quỳ một chân bên cạnh.
"Tiếp đến là đoạn quan trọng, từ từ chưa vội quay luôn."
Trước đấy là phần chuyển tiếp, về cơ bản không vấn đề gì, nếu cần thiết thì làm lại lần nữa.
Nhưng đoạn tiếp theo đây...
Tô Trầm phát hiện ra mình vẫn còn đang nắm cổ tay cậu, định thả ra.
"Nhóc cứ để yên, đừng thả."
Giờ Tưởng Lộc đã hoàn toàn vào trạng thái làm việc, nhìn chăm chú đôi mắt bé nói: "Vừa rồi nhóc thể hiện chưa đủ sâu, song vẫn thông cảm được vì những người khác cũng đang ở đây, nhóc phải duy trì biểu tượng oai nghiêm của đế vương."
"Nhưng tiếp theo đây họ sẽ nhận lệnh lui ra, chỉ còn một mình nhóc với Cơ Linh trong này, mức độ khó diễn mới liên tiếp nâng cao."
Tô Trầm đã thuộc nằm lòng lời thoại, giữ trạng thái nhập vai một nửa, cúi đầu hít thở sâu tích lũy cảm xúc.
"Nhóc phải nhìn anh, như thể phải chứng kiến anh chết thật rồi, lộ ra khía cạnh yếu ớt của mình."
Tưởng Lộc đang bị bé bấu chặt cổ tay, nhưng lúc này cậu lại mới là người cầm đầu dây dẫn dắt.
Giọng cậu trầm khàn, thậm chí thoáng có vẻ đầu độc.
"Khoảnh khắc này nhóc phải phơi bày ra bí mật sâu nhất trong lòng."
"Hóa ra nhóc sẽ lo lắng cho anh, sợ anh bỏ đi mất đến thế."
"Giờ nhóc mới biết anh quan trọng với nhóc nhường nào."
"3, 2, 1, bắt đầu!"
Ống kính mở màn từ chiếc vạc thuốc đang đun lửa liu riu, bóng dáng mờ mờ phía sau dần trở nên rõ nét theo sự chuyển đổi tiêu cự, ấy là dược sư tộc Đài đang thấp giọng trao đổi tình trạng bệnh cho phu nhân Cơ mặt mũi âu sầu.
Chén hoa rượu sử dụng loại độc phệ tâm kinh khủng nhất, cứ kéo dài thế này... tỉ lệ sống sót chỉ càng lúc càng nhỏ đi.
Tuy có linh đan diệu dược trăm phương ngàn kế đủ các nơi để duy trì tính mạng Cơ Linh, nhưng thiếu tướng quân từng tung hoành oai nghiêm một thời vẫn cứ mắc kẹt nơi giường bệnh.
Mới đầu còn lác đác ý thức, miễn cưỡng trò chuyện được vài câu, về sau cứ lên cơn sốt cao lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng gân xanh ở tay sẽ đổi màu tím đen dị thường, ấy là triệu chứng độc tố bộc phát.
Thảo dược thuốc thang bình thường không thể giải được loại độc này, các thái y đều đã lần lượt đến khám, khám xong đều chỉ lắc đầu thở dài liên tục như thể đã trông thấy cảnh tượng tráng niên chết sớm sắp tới, vừa bất lực vừa thương xót.
Ngay giữa buổi sớm thê lương mà hoang hoải ấy, có tiếng vó ngựa rầm rập lao tới, nghe càng lúc đã càng gần.
Phu nhân Cơ vốn đang che mặt lau nước mắt, thấy thế cũng giật mình thảng thốt.
"Thị vệ gia đinh đâu cả rồi, sao không ai cản lại?!"
Dược sư đang dặn dò toa thuốc, cảm giác sắp có biến cố bèn nhìn ngay sang Ứng Thính Nguyệt, đối phương khẽ lắc đầu, ra hiệu cứ đứng yên ở đó.
Nhưng mà —— kể từ khi hoàng đế lấy cớ bị ốm không lên chầu nữa thỉnh thoảng vẫn xảy ra vài vụ quan viên mất tích, mọi người sợ hãi không dám làm gì vượt rào, không khí trong kinh bức bối.
Hiện giờ lại có ai dám cưỡi ngựa đột nhập phủ tướng quân, xông vào rõ hống hách phách lối thế chứ?!
Tiếng vó ngựa lao như bay lại gần, nhảy qua bậc cửa bất chấp kiêng kị nhà trong, cứ thế đâm sầm vào phòng.
Ứng Thính Nguyệt còn không kịp đặt bát thuốc trong tay xuống mà vẫn đang cầm dở, rảo bước chạy ra đón, cuối cùng cũng tận mắt trông thấy Nguyên Cẩm tóc bạc phất phới quay về lần nữa.
Sau khi tráo hồn y vội vã tắm rửa thay đồ, được bà lão Xương Rắn thả ra khỏi địa lao là vung roi thúc ngựa chạy đi tìm Cơ Linh luôn.
Hoàng hậu không sao, thủ phụ không sao, gần như mấy người cần bảo vệ đều không sao, dù hoàng đế bị đội lốt hoán đổi thì giang sơn vẫn ổn định như cũ.
Nhưng Cơ Linh —— Cơ Linh hắn!
"Bệ hạ!!" Phu nhân Cơ dẫn đầu một nhóm nữ quyến run giọng quỳ xuống: "Cung nghênh thánh giá bệ hạ!!"
Họ đều không biết sao Cơ Linh lại trúng độc, tất cả nguyên nhân đầu đuôi vẫn sâu xa bí ẩn, cũng đâu dám mạo muội thăm dò.
Lão phu nhân từng nghi ngờ có người trong tường cung ra tay với Cơ Linh, nhưng nghĩ mãi không thông lí do, ngày ngày cùng thiếu phu nhân trông nom ở phủ, nhìn cháu trai hôn mê bất tỉnh tinh thần yếu ớt.
Nguyên Cẩm xoay mình xuống ngựa, không lo được đến việc đỡ nữ quyến dậy nữa mà lao thẳng vào nhà trong, vạt áo bào dài vụt qua sau người, y trông thấy ngay Cơ Linh môi nứt trắng nhợt giữa màn khói sương đun thuốc dày đặc, bỗng quỳ một chân xuống tóm lấy tay hắn.
"Cơ Linh ——"
Giọng y lẫn cả phẫn nộ khổ sở, gắng sức gọi người trước mắt tỉnh dậy: "Ta về rồi, ta về rồi đây này, ngươi nhìn ta đi!!"
"Ngươi mở mắt ra nhìn ta, Cơ Linh!!"
Ứng Thính Nguyệt trông thấy kiệu đơn của bà lão Xương Rắn theo đến ngay sau bèn ra hiệu cho các thị nữ dìu nữ quyến nhà họ Cơ đang nước mắt lưng tròng rời khỏi đây, nói là đã nhờ cao nhân đến chẩn mạch chữa độc cho Cơ Linh, trong đó có thể cần dùng đến các loài rắn chuột, mời mọi người tránh trước.
Bà cụ nhà Cơ thấy thiên tử cũng đã đến gọi hồn cháu trai thì lại càng đau xót trong lòng, nhất quyết không chịu đi.
Bà lão Xương Rắn chậm rãi bước ra khỏi kiệu, thấy có người đứng chắn thì chỉ từ tốn khuyên: "Ta còn dẫn theo dược đồng, chốc nữa phải lấy máu trị độc."
"Lão phu nhân, máu nam đồng có tính hung, nếu ảnh hưởng đến cụ thì Cơ Linh cũng không yên tâm được đâu."
Mọi người luôn miệng tạ ơn, tưởng là hoàng đế phái đại phu thần bí đến cứu mạng, lúc này mới nghe theo lùi sang nhà bên chờ đợi.
Người không liên quan đã lui ra, Nguyên Cẩm vẫn đang túm chặt lấy cổ tay Cơ Linh như thể không nhận ra bệnh nhân khí sắc kiệt quệ này.
"Ai làm hại hắn?!" Y lên tiếng, gân xanh đều đang căng cứng ra: "Kẻ nào?!"
Ta phải phanh thây xé xác, không cho thủ phạm được chết đàng hoàng!
Nhóc ăn mày thấy cái tên quen quen cao ráo này mặc long bào, nghi ngờ trong bụng sao y lại thành hoàng đế rồi thế, sợ hãi nấp ra sau lưng bà lão Xương Rắn.
Ứng Thính Nguyệt dựa vào cột giường, cúi đầu thổi thuốc cho bớt nóng.
"Sau khi đổi hồn, Lam Tử Chân mượn miệng ngươi ép hắn tự vẫn."
Nguyên Cẩm cắn nghiến hàm răng, giận quá bật cười.
"Lam Tử Chân... Lam Tử Chân!"
Mối thù đoạn hồn, mối thù giết bạn, sau này đều sẽ bắt ngươi trả lại gấp trăm lần.
Anh trai ngươi, chỗ đất đai ngoài biển của ngươi, đều không tồn tại được nữa đâu!
Bà lão Xương Rắn đưa hai tay nhẹ nhàng đỡ vai nhóc ăn mày, bảo nhóc xem thử giới hạn tuổi thọ của bệnh nhân.
Bạn nhỏ ngần ngừ giây lát, lí nhí đáp: "Không còn nữa ạ."
Hồi trước nhóc đã quyết tâm, hễ trông thấy ai mạng không còn dài thì đừng có mà nói ra, tránh rước họa sát thân.
Nhưng lần đầu tiên bị đưa vào hoàng cung gặp tù nhân tóc bạc, đối phương một bên có 3 dọc 0 ngang, bên kia là 7 dọc 8 ngang, như thể đồng thời sở hữu hai số mệnh.
Hôm nay bị đưa sang xem tuổi thọ, trông thấy cái người đáng thương bệnh nặng không cách cứu chữa, nhóc cũng không nén được tiếng thở dài.
Nhưng tiếng thở dài này đã chọc giận Nguyên Cẩm.
Y quay sang nhìn những người còn lại, hung tợn nói: "Trẫm không cho phép, nhất định vẫn còn cách cứu hắn, đúng không?!"
Dược sư già đến từ tộc Đài nuốt một ngụm nước bọt, trùng trùng âu lo lên tiếng: "Có thì có..."
"Nói mau lên!"
"Gặp phải trường hợp thế này, chắc chỉ có thể... lấy mạng truyền mạng thôi."
Dùng một nửa mạch máu nguyên khí của bệ hạ, cứu vãn một nửa chức năng nội tạng của cậu ta.
Truyền sang càng nhiều thì càng chữa khỏi hồi phục được thêm.
Trước đây Ứng Thính Nguyệt chưa bao giờ nghe đến việc này, sốt ruột kêu: "Sao ông không nói sớm?!"
"Các cô đều là nữ quyến, âm dương khác biệt, vận số bất đồng."
Dược sư già méo mặt giải thích: "Với cả người bình thường có dốc hết mạng mình ra cũng không cứu được loại độc này đâu."
Thiếu tướng quân trước mắt đây còn giữ tạm được cái mạng đã xem như ông trời phù hộ lắm.
Cậu ta tập võ từ nhỏ, còn có căn cơ rất sâu, thể chất hồn phách đều mạnh mẽ hơn hẳn người thường.
Quan sát mạch tượng, có thể thấy liều lượng thuốc đổ vào hoa rượu đã vượt quá xa mức dành cho một người —— mang đi hạ độc con trâu mấy trăm cân còn chết được nữa là!
"Thứ cho lão phu động chạm một câu, bệ hạ gọi mấy chục tù nhân ra thay mạng cho cậu ta cũng không phải không được, mỗi tội hiệu quả rất thấp."
"Ta không muốn hắn sống không bằng chết." Nguyên Cẩm nói lạnh lẽo: "Ta muốn hắn sống thật tốt nhảy nhót tung tăng được ấy, ông hiểu chưa?"
"Ta muốn hắn tiếp tục lấy một địch ngàn ở biên cương, muốn hắn phải mặt dày cười đùa dai dẳng được với ta, thương tổn nhỏ tí ti thôi cũng phải chữa hết toàn bộ!"
"Mạng của mấy chục tù nhân đã là gì, kể cả cần hàng vạn kẻ đem ra luyện đan chế thuốc trẫm cũng không quan tâm! Trẫm bất chấp!"
"Vậy nếu là mạng của bản thân bệ hạ thì sao."
Dứt lời, ngay cả bà lão Xương Rắn cũng phải đứng bật dậy.
"Ông nói gì cơ?!"
"Dùng mạng của y?!"
Dược sư tộc Đài biết câu này nói kiểu gì cũng đáng rơi đầu, nhưng dẫu sao tộc trưởng đã gửi gắm, không thể làm trái, giờ chỉ có thể căng mình nói tiếp.
"Trước đó lão phu có nói, trạng thái mượn thuốc níu mạng hiện giờ đã là cực hạn của đại phu."
"Muốn cải tử hoàn sinh, cứu củi khô hồi xuân, thì chỉ có máu khác với người phàm thôi."
Bệ hạ, ngài là thân thể ngưng tụ long khí trời sinh, cũng là cửu ngũ chí tôn thiên hạ.
Huống chi có thêm đêm Trùng Quang phù hộ sâu sắc, được ngàn vạn người vái lạy tôn sùng.
Ngoài bệ hạ ra thì còn ai cứu vãn được số mệnh cậu ta nữa đây?
Tuy Ứng Thính Nguyệt kính trọng hoàng đế Nguyên Cẩm, nhưng hơn thế còn xem Nguyên Cẩm Cơ Linh là bạn.
Cô muốn ngăn cản theo bản năng, nóng lòng nói: "Nói vậy nếu Cơ Linh sống lại xong thì sao? Bệ hạ sẽ thế nào?"
"Tất thảy bình đẳng."
Dược sư nhớ ra gì đó, lưỡng lự nói: "Trước kia từng có sự việc tương tự, cơ mà toàn là truyền thuyết mơ hồ ở thôn quê rừng núi thôi."
"Có người mẹ nhận phước Trùng Quang, sau một đêm bỗng nghe hiểu lời của quỷ hồn, mắt nhìn thấu âm dương."
"Nhưng cô này khăng khăng muốn cứu con gái đã mất của mình, đứa bé chết đuối bên bờ sông Lạn Kha năm 5 tuổi, linh hồn luẩn quẩn không siêu thoát."
"Kết quả không biết người phụ nữ này dùng cách gì mà kết hợp với chồng, xong cứ thế sinh đứa bé này ra lần nữa."
"Sinh ra lần nữa?!" Ứng Thính Nguyệt nghe mà hoảng hồn: "Ý ông bảo, đứa con cô này sinh ra chính là đứa con gái chết đuối trước đó á?!"
"Đúng rồi, hơn nữa còn nhớ tất cả mọi kí ức hồi trước, nhớ vẻ ngoài từng người trong gia đình."
Giờ kể lại chuyện này dược sư vẫn thấy lạnh toát sống lưng, cực kì do dự.
"Nhưng cái giá phải trả không chỉ là dị năng của cô này biến mất, mà hôm sinh nở tóc còn bạc trắng, hai mắt mù đi, mãi mãi không khỏi được nữa."
Để vong hồn được đắp nặn xác thịt lần nữa, rồi dẫn lối sống lại, cái giá trao đổi là tổn thương gấp nhiều lần so với công cuộc sinh con bình thường.
Tình yêu sâu nặng đến mức trở thành chấp niệm.
"Nguyên Cẩm..." Giọng Ứng Thính Nguyệt run run: "Mình vẫn còn cách khác mà, nhất định vẫn còn."
Thiếu niên đã xắn tay áo lên, mặt mũi hoàn toàn bình tĩnh.
"Nào, dùng mạng của ta."
Bỗng có tiếng hô vang ra từ bên trong màn lụa: "Cắt!"
Mọi người ngớ hết cả, ngay sau đó đồng loạt cười ầm lên, cạn lời với Tưởng Lộc.
"Cậu để đạo diễn Cát hô cũng có làm sao đâu hả!!"
"Bầu không khí!! Tưởng Lộc cậu để ý bầu không khí tí xem nào!!"
Bạn Tưởng Lộc bệnh nhân hiểm nghèo nằm đau hết cả lưng, lúc này mới chống người dậy.
Cậu ngồi trên giường, chạm mắt nhìn nhau với Tô Trầm đang quỳ một chân bên cạnh.
"Tiếp đến là đoạn quan trọng, từ từ chưa vội quay luôn."
Trước đấy là phần chuyển tiếp, về cơ bản không vấn đề gì, nếu cần thiết thì làm lại lần nữa.
Nhưng đoạn tiếp theo đây...
Tô Trầm phát hiện ra mình vẫn còn đang nắm cổ tay cậu, định thả ra.
"Nhóc cứ để yên, đừng thả."
Giờ Tưởng Lộc đã hoàn toàn vào trạng thái làm việc, nhìn chăm chú đôi mắt bé nói: "Vừa rồi nhóc thể hiện chưa đủ sâu, song vẫn thông cảm được vì những người khác cũng đang ở đây, nhóc phải duy trì biểu tượng oai nghiêm của đế vương."
"Nhưng tiếp theo đây họ sẽ nhận lệnh lui ra, chỉ còn một mình nhóc với Cơ Linh trong này, mức độ khó diễn mới liên tiếp nâng cao."
Tô Trầm đã thuộc nằm lòng lời thoại, giữ trạng thái nhập vai một nửa, cúi đầu hít thở sâu tích lũy cảm xúc.
"Nhóc phải nhìn anh, như thể phải chứng kiến anh chết thật rồi, lộ ra khía cạnh yếu ớt của mình."
Tưởng Lộc đang bị bé bấu chặt cổ tay, nhưng lúc này cậu lại mới là người cầm đầu dây dẫn dắt.
Giọng cậu trầm khàn, thậm chí thoáng có vẻ đầu độc.
"Khoảnh khắc này nhóc phải phơi bày ra bí mật sâu nhất trong lòng."
"Hóa ra nhóc sẽ lo lắng cho anh, sợ anh bỏ đi mất đến thế."
"Giờ nhóc mới biết anh quan trọng với nhóc nhường nào."