Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 117
Giữa đống hỗn độn, mọi người đỡ ba đứa nhỏ đứng dậy, phủi bớt bụi bặm trên quần áo.
"Chỗ cao thế này phải chú ý an toàn chứ, ba đứa đều quý báu lắm, ai ngã bị thương cũng là vấn đề lớn đấy..."
Lâm Cửu Quang trông thấy ánh mắt Thiệu Hải Duyên đang nhìn sang mình, cũng rất thẳng thắn.
"Mấy hôm nay em bị trợ lý giám sát mãi chán quá, muốn ở một mình cho thoải mái tí thôi ạ, về sau em sẽ chú ý."
Trợ lý của cậu bé là một anh trai tầm hơn 20, lúc này đã sợ tới nỗi cứ níu chặt tay áo Lâm Cửu Quang, chỉ lo đứa nhỏ chạy đi lung tung nữa mình có mà đền mạng.
Việc này không quá nghiêm trọng, nghe dặn dò mấy câu rồi thôi.
Xét cho cùng con trai đứa nào không nghịch ngợm táy máy đâu? Ham chơi tí ấy mà.
Nhưng từ ấy trở đi Lâm Cửu Quang trắng trợn bám dính vào Tô Trầm, trở thành thành viên mới của hội ăn chung.
Hai anh em sinh đôi đều là người mẫu, cần chú ý giữ dáng lâu dài, đoàn phim luân phiên phục vụ 8 trường phái ẩm thực mà hai người này vẫn cứ hốc salad rau xanh nước lọc ức gà luộc, mới đầu Tô Trầm còn thử ngồi ăn cùng, về sau nhìn ức gà nhiều quá bản thân cũng ngán luôn.
Lâm Cửu Quang xuất hiện, cả hai mới lập liên minh quay đêm ăn đêm, càn quét hết một vòng các xe ăn vặt.
—— Đương nhiên ảnh ọt nhanh chóng lan truyền lên Weibo, nội dung toàn là Tô Trầm chụp chung với chủ sạp đậu phụ thối, hoặc hai người Tô và Lâm chụp chung với bác bánh kẹp.
Tỉ lệ rất nhỏ sẽ đính kèm thêm một Tưởng Lộc đang ngậm sơn tra bọc đường nữa.
Người kia vẫn đang tự giác tránh điều tiếng, kể cả chụp ảnh chắc chắn cũng phải mượn Lâm Cửu Quang để duy trì khoảng cách, lười biếng giơ bừa hai ngón tay say hi.
Cuối cùng Thiệu Hải Duyên không ngồi yên được nữa, một hôm tranh thủ đang không có ai giả vờ tình cờ hỏi Lâm Cửu Quang.
"Giờ cháu thân với hai cậu kia lắm à?"
Sau lưng thì Lâm Cửu Quang cụ non ngoa ngoắt chứ đứng trước mặt ai cũng sẽ lập tức biến thành bạn nhỏ ngọt ngào:
"Chú Thiệu ạ, dạ vâng ạ."
"Chẳng phải chú dặn phải bàn bạc thảo luận với hội anh Tô Trầm nhiều hơn đó ạ."
Thiệu Hải Duyên nhìn chằm chằm cậu bé mấy giây, không phân biệt được là thằng bé này đang giả ngây giả ngốc hay là hồn nhiên trong sáng thật.
Gã suy tư giây lát rồi nói bằng giọng đầy phức tạp: "Vẫn nên để tâm vào công việc chính thì hơn."
"Bố cháu nhờ chú chăm nom để ý cháu, cháu cũng phải nghe lời chú, hiểu chưa?"
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu sẽ nghe lời chú ạ!"
Bên Tổ B, mọi người tổ nước Hải đang hỗ trợ chuẩn bị cho cảnh đốt cung của Tổ A.
Ở phần kết cuối cùng của cốt truyện, cung thành hoàng đô nước Hán bị đốt thật luôn.
Tiền Duyệt quy hàng hoàng hậu, về sau kể ra mọi chi tiết cô ta nghe lỏm được về trận pháp.
Muốn tráo đổi thần hồn, cần hiến tế thành trì.
Cung thành mênh mông bị thiêu sạch sẽ, vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng cái giá tương ứng với đó sẽ là nước Hải bị diệt, toàn bộ nước Hán xác lập dời đô về vùng Đông Nam, khống chế triệt để lãnh thổ rộng lớn.
Khi Lam Tử Chân đã mất đất nước đổi hồn trở về tỉnh lại lần nữa, thì chỉ trông thấy cố thổ của mình chìm trong loạn lạc can qua, đồng thời hay tin nước Hải Phưởng đã luân lạc trở thành một trong các tỉnh hành chính của nước Hán, vừa khóc vừa cười phát điên ngay tại chỗ.
Diễn biến thế này thỏa mãn hoàn hảo nguyện vọng quay các cảnh lớn hào hùng hoành tráng của Thiệu Hải Duyên, nhưng công cuộc chuẩn bị trước đó siêu nhiều, nhiều đến nỗi cần cả kĩ sư vật liệu nổ cùng đo lường xây dựng mô hình dữ liệu, liên tục xác nhận tỉ lệ giữa cảnh kĩ xảo CG và bối cảnh thiêu hủy thật.
Ngay từ bộ thứ tư Văn Trường Cầm đã bàn bạc với Bặc Nguyện, phải đốt một phần cung thành thật, xây dựng hoàng thành mới với phong cách khác, đồng thời trong quá trình đó tranh thủ lượng lớn bối cảnh sẵn có, thay đổi cách trang trí hoặc phối màu để thuận tiện tận dụng lại.
Hiện giờ Tưởng Lộc là một trong số phó đạo diễn cũng bị gọi đi hỗ trợ, lập danh sách và xác nhận các đạo cụ trường quay cần tháo dỡ cất vào kho trước.
Cậu làm được ba hôm, phải lục lọi ghi chép giữa đống hỗn độn bừa bộn như bãi tập kết đến 2 3 giờ đêm, ban ngày vẫn tiếp tục chỉ đạo quay phim rồi đóng phim.
Mãi đến khi dì Đông vỗ vào vai cậu một cái thật mạnh.
Tưởng Lộc đang tập trung xác nhận số lượng, bị vỗ vai ngớ cả ra, quay đầu lại thấy là sư phụ mình.
"Vẫn chưa ngộ ra à?"
Câu này dì Đông nói với cậu có vẻ trách cứ rõ ràng.
Ngòi bút của Tưởng Lộc khựng lại, cậu định mở miệng nhưng xong vội ngừng, lượng thông tin lớn đang lật giở bóc tách trong đại não.
"Mày bị ngáng chân rồi, hiểu chưa cháu?"
Dì Đông rút tờ danh sách khỏi tay cậu, giơ lên giữa không trung vẫy một cái không nể nang gì.
"Đây là việc của cháu à?"
Tuy đang bảo vệ cậu nhưng giọng không khác gì lúc thường ngày Tưởng Lộc chỉnh nhầm tham số máy ảnh, nghe rõ là dữ.
"Cháu biết khối lượng công việc như này phải lớn ngần nào không? Ban ngày ban đêm cháu không cần nghỉ ngơi nữa hả?"
Tưởng Lộc vặn nắp bút, nói với người phụ nữ vừa là cấp dưới vừa là sư phụ mình: "Cháu chỉ thấy đợt này không khí cứ khác thường ạ."
"Xem như còn thuốc chữa," Dì Đông nheo mắt: "nói tiếp."
"Năm nay đoàn phim có thêm rất đông người lạ, bên Tổ B cũng có một số."
"Rõ rành rành, toàn là người của gã." Dì Đông hất tóc đuôi ngựa, đè danh sách xuống mặt bàn: "Mày mau quẳng cái tờ này đi cháu, chiều còn phải lên núi quay với dì."
Tưởng Lộc thở dài một hơi.
"Không phải cháu không dám, mà là sợ mấy người này giở trò gì với đồ đạc của đoàn."
Tổn thất tài sản chỉ là một phần, cậu không muốn bọn họ phá hủy tâm huyết mà bác đã phải tích cóp góp nhặt từng chút.
Lúc này người phụ nữ mới hiểu ra gì đó, lại cầm danh sách lên đi ra ngoài.
Một người phụ nữ đang tuổi khỏe khoắn tính tình ngoa ngoắt lại còn làm chỉ đạo quay phim trong đoàn, cơ bản có thể thoải mái nghênh ngang ở Tổ B.
Dì Đông ra ngoài chưa bao lâu đã có mấy gương mặt mới sang nhận sai xin lỗi, cuống quýt giải thích là do mình chưa nắm rõ thông tin.
Tưởng Lộc sắp xếp một trợ lý của mình ở lại giám sát, dặn không được làm va đập hỏng hóc bất cứ đèn đóm đồ dùng nào, vẫn chưa yên tâm, định dăm ba hôm sẽ ghé kiểm tra một lần.
Đưa mấy cung điện về trạng thái rỗng có nghĩa là phải chuyển tới hàng nghìn vật trang trí bày biện nhỏ lẻ đi, từng thứ một đều do bác chọn lựa tận tay tận mắt.
Cậu còn phải chứng kiến cảnh ngọn lửa bắt cháy, bập bùng lan tràn tới từng góc tường từng viên gạch, kết thúc triệt để một thời đại cũ đã qua.
Trái lại đứng trước sự chèn ép bắt chẹt im ỉm âm thầm ở Tổ B thì cậu rất thờ ơ.
Hiện tượng này dần dà bắt đầu không lâu sau khi Lâm Cửu Quang vào đoàn, hơn nữa càng lúc càng ngang ngược lấn át.
Máy móc sẽ vô cớ gặp vấn đề, có khi tiện tay để tài liệu ở đâu, lúc quay lại đã không tìm thấy nữa.
Nhưng cái kiểu đâm thọc hay bắt nạt này chủ yếu nhất vẫn cần quan sát bầu không khí.
Mới đầu có thể chỉ là một hai người nói năng châm chọc đá xoáy, ánh mắt nhìn Tưởng Lộc rất đặc sắc.
Số người sẽ từ từ gia tăng, kẻ phụ trách nịnh bợ cấp trên, kẻ phụ trách giẫm đạp đằng dưới.
Mà dì Đông thì như gà mái gắt gỏng sẽ cảnh cáo đuổi hết đám không chịu yên thân này ra thật xa, cứ gặp là cáu, mắng cho như tát nước vào mặt.
Những lúc được dì che chở Tưởng Lộc thấy cực kì lạ lẫm.
Bây giờ cậu đã 1m85, hình như phải xem là trưởng thành rồi, nhưng tính theo tuổi xã hội thì còn chưa thi đại học cơ.
Nhớ đến những gì trước đó Tô Trầm nói, khi được bảo vệ Tưởng Lộc cũng sẽ nghĩ ngợi theo.
Mình bây giờ... tính là trẻ con hay người lớn nhỉ?
Vào lúc này, Lâm Cửu Quang đang đóng cảnh chung với Phùng Gia.
Từ khi được đêm Trùng Quang lựa chọn, chỉ sau một đêm nhóc ăn mày đã xem được tuổi thọ còn lại của từng người.
Lúc ngủ dậy nhóc ăn mày dụi mắt, đầu tiên thấy các hàng xóm quanh phố đang bao vây túm tụm quanh mình, ngay sau đó trông thấy trên đầu ai cũng có các vạch ngang dọc khác nhau.
Ví dụ bác gái thi thoảng bố thí bánh bao thịt cho cậu nhóc, đỉnh đầu có 3 ngang 1 dọc, rõ nét nổi bật như nung in lên đấy ấy.
Lão cờ bạc hay cầm cán chổi đánh nhóc xả giận hôm đấy đến chúc mừng, trên tóc còn có 2 ngang 8 dọc, hôm sau quay lại chửi bới thì tự dưng chả còn gì nữa.
Nhóc ăn mày chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn đề phòng giữ kín, không kể cho bất kì ai về những gì mình thấy.
Gặp ai hỏi thăm mình có thêm khả năng thần thông nào thì cũng đều lắc đầu cười ngơ đáp không biết ạ.
Đến hôm thứ ba, lão cờ bạc kia chết.
Nhóc lờ mờ nhận ra gì đó, tiếp tục đi khắp phố xin ăn, quan sát từng người một xem trên đầu họ có bao nhiêu nét vạch.
Lúc soi vào vại nước nhóc thấy của mình là 7 ngang 8 dọc, hình như vẫn còn sống được lâu phết.
Những người phụ nữ dắt theo con nhỏ, người thì trên đầu là 6 ngang 6 dọc, người lại là 9 ngang 4 dọc, đều là những bí ẩn chỉ riêng nhóc ăn mày mới phát hiện ra.
Chỉ trong một đêm, nhờ đêm Trùng Quang giáng lâm mà nhóc ăn mày chợt nhìn thấu được tuổi thọ của tất cả mọi người.
Trước khi ánh sáng lạ soi rọi, nhóc là đứa ăn mày không ai quan tâm, ngay cái màn thầu nát bươm cũng bị chó hoang giật mất, ngủ trong túp lều tranh rách rưới ven đường, sống được thêm hôm nào hay hôm ấy.
Thức giấc sau giấc ngủ ngon lành, tự dưng nhóc sở hữu cái gọi là "thần thông", đến cả quản lý cửa tiệm cách đó tận ba con phố cũng ngồi xe đến tận nơi tự tay lì xì nhóc.
Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc đêm Trùng Quang đã đem lại gì cho nhóc ăn mày, nhưng đều ngầm công nhận rằng nhóc đã trở thành một dạng bán tiên như mọi sư Thiên Hạnh khác, sớm muộn cũng sẽ có ngày thăng quan tiến chức.
Có người bắt đầu dò hỏi hôn sự của nhóc con choai choai sắp lớn, thậm chí sẵn sàng gả con gái nhà mình cho nhóc.
Có người bắt đầu đưa gửi cơm nước cho nhóc bất kể mưa gió, còn mời nhóc về nhà mình ở lâu dài.
Nhóc ăn mày trông thấy vết tích ngang dọc cạnh đầu tóc từng người, cố gắng giữ kín bí mật.
Sau đấy có một hôm nhóc đang ngồi bên bờ hồ tắm nắng thì bỗng gáy lạnh toát, đùng cái mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, nhóc đã âm thầm bị đưa vào hoàng cung, bà lão Xương Rắn phụ trách hỏi han rõ ràng.
Con trăn trắng vừa to vừa dài còn cao hơn nhóc một cái đầu, nhóc con sợ sắp tè dầm đến nơi, dĩ nhiên phải khai hết.
Bà cụ khẽ phất cây gậy chống, trăn trắng thè lưỡi bò đi mất.
Nhóc ăn mày hãi hùng co cụm dưới sàn, cũng không biết các lễ tiết trong cung, cứ dập đầu liên tục bằng động tác vụng về, van xin bà lão đừng giết mình.
Bà lão Xương Rắn thấy buồn cười, gọi nhóc ăn mày bảo ngồi vào ghế.
Hai sư Thiên Hạnh một già một trẻ đối diện nhìn nhau, lại thấy hơi hơi thân thiết.
Thời điểm này Cơ Linh vẫn đang bệnh nặng liệt giường, chỉ duy trì hơi tàn bằng thuốc thang thảo dược.
Tác dụng của rượu độc quá mạnh, ngay đến linh dược trong tộc Ứng Thính Nguyệt cũng không cứu vãn nổi.
Bà lão lấy binh phù của hắn sai mật thám bắt trói nhóc ăn mày về đây, xem như tìm ra nhân tố mới cho cục diện bế tắc.
Bà lão nghe hiểu năng lực của nhóc xong bèn phái hoàng hậu dẫn nhóc vào mật thất đang giam giữ Nguyên Cẩm, để nhóc xem thử tuổi thọ của tù nhân này.
Nhóc con ngơ ngác đi theo, hoàn toàn không biết người bị trói trong ngục tối dưới đất chính là thiên tử đương triều, mãi đến lúc ngó nghiêng quanh một lượt mới khiếp sợ lui liền mấy bước, đập lưng vào tường xong vẫn muốn chạy tiếp.
Tại sao —— tại sao người này —— lại có vạch ngang dọc ở cả hai bên trái phải, hơn nữa còn khác hẳn nhau thế?!
Tuy đoạn viết về hoàng hậu và nhóc ăn mày trong kịch bản không quá dài hay kĩ, nhưng cũng thể hiện được nổi bật tính cách hai người.
Nhân vật hoàng hậu có thể gọi là chân chạy vặt cho thế lực các bên trong bộ thứ năm.
Phe tổng đốc Đông Nam xem nàng như thân tín chính trị để lung lạc thánh ý.
Lam Tử Chân bí mật đổi hồn xem nàng như quân cờ để bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất.
Bà cụ không hề cảm thấy cô nàng có ích, cũng chỉ xếp cho nàng những việc cỏn con, như kiểu dẫn nhóc ăn mày xuống địa lao chẳng hạn.
Nhưng hoàng hậu sinh tồn giữa những kẽ hở thì vừa kiên cường vừa thông minh, dù chỉ chạm mặt ngắn ngủi với nhóc ăn mày thôi cũng có thể dẫn dắt bắt được rất nhiều thông tin.
Biên kịch viết về quá trình hoàng hậu lừa gài lấy tin tức từ nhóc ăn mày suốt dọc đường xuống mật thất, sự ngây ngô vô tri của nhóc ăn mày lẫn sự hòa nhã sáng suốt của hoàng hậu đều cực kì thú vị.
Sau khi khớp thoại tập dượt ở trường quay, Lâm Cửu Quang và Phùng Gia đều cảm giác vẫn còn thiêu thiếu sao đó.
—— Đoạn này rất đặc sắc, lời thoại logic đều không có gì để chê.
Nhưng mà...
"Em cảm giác với tính hoàng hậu thì chưa chắc bà cụ bắt dẫn người xuống địa lao là hoàng hậu sẽ dẫn đi luôn."
"Đúng rồi," Phùng Gia rất tán thành: "có thể hoàng hậu sẽ yêu cầu kiểu chỉnh trang tóc tai, hoặc là cho nhóc ăn mày thay bộ quần áo hẳn hoi một tí, tranh thủ quá trình để xác nhận xem thằng bé này sẽ làm gì?"
"Vậy tốt nhất là thêm một đoạn vào trước đoạn mật thất." Lâm Cửu Quang cảm thấy lối tư duy sáng sủa ra hẳn, đứng dậy nói: "Để em đi bảo đạo diễn."
Phùng Gia ngẩn người, níu tay áo cậu bé lại theo phản xạ.
"Hay thôi để chị cho?"
Nét mặt cô bạn lộ vẻ sợ sệt, nhưng Phùng Gia vẫn cố giữ bình tĩnh đứng lên.
Lâm Cửu Quang ngơ ngác, không hiểu là có vấn đề gì.
"Biên kịch không muốn sửa lắm ạ?"
Phùng Gia đã lắc đầu, bước về phía đạo diễn.
Tuy Lâm Cửu Quang nhỏ hơn Phùng Gia mấy tuổi, nhưng cậu bé nhạy bén cảm nhận thấy tình hình bất thường nên cũng đi theo.
Phùng Gia nở nụ cười, nhỏ giọng trình bày đầu đuôi với đạo diễn, chỉ bảo là hình như đoạn trước thiếu thiếu gì đó ạ chứ không dám nói là muốn bổ sung.
Thái độ của Thiệu Hải Duyên với Phùng Gia tạm gọi là ôn hòa, kiên nhẫn nghe hết toàn bộ vấn đề, nhưng ánh mắt cứ nhìn sang Lâm Cửu Quang suốt.
Phùng Gia không xác định được tâm trạng của đạo diễn, không rõ gã đã bực chưa, dè dặt thỏ thẻ: "Đương nhiên đây cũng là thiển ý của cá nhân em thôi ạ, nếu làm phiền lỡ việc của anh thì cho em xin lỗi trước, anh đừng để bụng làm gì nhé ạ."
Thiệu Hải Duyên vẫn đang nhìn Lâm Cửu Quang, ừm một tiếng rồi hỏi: "Cháu thấy sao?"
Lâm Cửu Quang không nghĩ nhiều.
"Sửa thôi ạ, thêm một đoạn vào trước, viết lời thoại luôn cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Thiệu Hải Duyên nhìn cậu bé rồi cười khẩy, cười mà mắt như bốc hỏa.
"Hay lắm, hay lắm. Mày với Tô Trầm đúng là học đâu chuẩn đấy, học hành tiến bộ quá ha!"
Phùng Gia lập tức biến sắc, muốn che chở Lâm Cửu Quang nhưng cũng không kịp nữa.
"Từ sáng đến tối mày cứ đi theo nó học cái mẹ gì thế?! Tao hỏi mày? Tao bồi dưỡng mày cướp vai cho mày mà mày đối xử với tao như thế à??"
Lúc mắng mỏ người khác Thiệu Hải Duyên không hề nể nang tí nào, chửi xối xả té tát vào mặt, giải tỏa triệt để.
"Sửa sửa sửa? Bây giờ mày cũng muốn ngồi lên đầu tao rồi chứ gì?"
"Tao nói cho mày biết, ông đây đã duyệt từng chữ một trong kịch bản rồi nhé, cần sửa thì ông mày sửa từ lâu rồi!"
"Diễn vai phụ mà cũng được nước thế à? Mỗi chúng mày thông minh thôi đúng không?!"
Lâm Cửu Quang ăn chửi ngớ cả người, đơ ra mất một lát: "Gì cơ?"
Trợ lý của cậu bé là một bạn trẻ trẻ, lúc này cũng trốn không dám ra mặt.
May có người quản lý của Phùng Gia nhanh tay lẹ mắt lao ra ngăn, che chắn cho hai đứa nhỏ vị thành niên sau lưng mình.
"Sếp Thiệu, tất nhiên anh là thông thái nhất ạ, hai đứa bé này còn lờ mờ lắm ạ, thôi anh đừng chấp với chúng nó làm gì ạ."
Thiệu Hải Duyên đã nhịn cục tức quá lâu, bây giờ xả hết sạch ra luôn, căn bản không thèm để ý bất kì ai.
Gã biết đoàn phim chỗ nào cũng sẽ đồn đãi bàn tán, dứt khoát mượn này mắng kia bóng gió cạnh khóe, chửi bới kinh hoàng vuốt mặt không kịp, làm quản lý của Phùng Gia phải xin lỗi lia lịa.
"Chỉ mỗi chúng mày muốn nổi trội chứ gì? Đứa nào đứa nấy cũng muốn tranh nam phụ nữ phụ xuất sắc nhất chứ gì?"
"Hôm nay mày đòi thêm cảnh, ngày mai mày đòi sửa cảnh, đúng, kịch bản phim cứ như cái tổ ong toàn lỗ, ai muốn nhét thêm gì vào đấy cũng được!"
Mấy lão già mà lên cơn la lối thì có mà sạc hết tất cả mọi người đang ở hiện trường, như kiểu phải dốc sạch xấu xa ra.
Lâm Cửu Quang không ngờ nói bừa một câu thôi đã chọc trúng tim đen của gã, tuy bị chửi nước mắt rưng rưng theo phản xạ sinh lí nhưng thực ra đa phần vẫn cứ ngáo ngơ, không hiểu nổi tình huống là làm sao.
Một nửa số người theo thói quen hay phụ giúp khuyên can nay đều ngậm miệng. Vài người thuộc số ít vẫn cố xoa dịu bầu không khí song nghe giọng cứ yếu ớt lác đác.
Họ vốn là thành viên lão làng từ đoàn cũ, chịu giúp người mình chứ.
Bây giờ như kiểu tự dưng con gián xuất hiện, có nghĩa đằng sau nó là cả một ổ.
Đoàn phim hồi trước ý chí ngất trời, hội tụ đồng lòng cũng đã chia bè kết phái từ lúc nào không hay, trong lúc Lâm Cửu Quang bị mắng cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau trao đổi sâu xa.
Người thì im lặng đứng xem, người thì cười xòa đổ dầu vào lửa, nhưng tóm lại đều không còn là hội chung đường nữa.
Người đại diện của Phùng Gia đã phải mềm mỏng đỡ lời mãi, thấy Lâm Cửu Quang vẫn đang ngớ ra vội kéo đứa nhỏ vào xin lỗi cùng.
"Mau xin lỗi đạo diễn Hải của em một câu, sau này việc gì không biết thì đừng can dự vào, hiểu chưa?"
Lâm Cửu Quang biết cô này đang gắng kéo mình khỏi sóng gió, nhưng không muốn xin lỗi lắm.
Tính cậu bé rất cứng, nghĩ chẳng thà đổi sang cái vẻ mềm yếu vô hại, khẽ khàng hỏi lại một câu: "Chú Thiệu ơi... cháu không hiểu lắm ạ... thế giờ chú có còn giận nữa không ạ?"
Thiệu Hải Duyên chửi bới xong đã sảng khoái hơn hẳn, thấy thằng bé này ngu thật bèn xua tay ý bảo thôi bỏ đi.
Đúng là bố mẹ không biết đường dạy con, chả biết quan sát tình huống gì cả.
Lớn bằng nào rồi, còn không biết câu nào nên nói câu nào không nên nói à? Chả rành rành ra sẵn còn gì kia!
Sau khi dập tắt cơn tức, mọi người âm thầm ăn ý không nhắc lại việc thêm cảnh nữa.
Đạo diễn Hải sậm mặt chỉ đạo hết đoạn này, vừa tuyên bố thu dọn nghỉ ngơi thì trợ lý cuống cuồng chạy lại báo là cấp trên gọi điện.
Gã đàn ông trung niên ngớ người, liếc sang Lâm Cửu Quang theo bản năng rồi lại nhìn qua Phùng Gia mắt còn đang ửng đỏ.
Trên đầu hai đứa này cũng có ô dù gì hả? Chưa gì đã đến nơi hỏi tội rồi á?
Nhìn vào điện thoại xong còn căng thẳng hơn, vội dặn dò mấy câu xong chui vào xe caravan nhận cuộc gọi.
Cấp trên của Thiệu Hải Duyên đều là các nhân vật có sức nặng ở phía nhà đầu tư và đài truyền hình.
Khương Huyền thì xem như bạn của cấp trên của gã, sức trói buộc kém xa mấy người này.
Vừa nãy trước mặt mọi người đoàn phim gã còn nghiêm giọng lạnh mặt quát tháo được mấy câu, bây giờ dù đang cầm điện thoại đối phương không trông thấy mặt mình thì gã vẫn cứ bày ra vẻ bợ đỡ dè dặt theo phản xạ, chẳng khác gì mấy người quản lý cố hòa hoãn lúc nãy.
"Sếp Hồ ạ? Vâng em đây em đây, dạ, anh cứ nói."
Thiệu Hải Duyên tưởng là đoàn phim lọt tin đi nhanh quá, mình bất cẩn động chạm ông lớn nào thật, nói năng cũng không dám để lộ tình hình gì, chỉ chờ đối phương vặn hỏi trước.
Nhân vật lớn đang lười nhác hút xì gà, vừa nhả khói nuốt mây vừa nói ngắt nghỉ rõ lâu.
"Làm ăn thế nào rồi?"
"Nhờ phúc của anh vẫn ổn lắm ạ, ổn cả ạ."
"Xem như suôn sẻ?"
"Vâng vâng, bây giờ cũng làm quen các thứ nhịp nhàng rồi ạ."
"Hồi trước chú đảm bảo với anh là tháng mấy quay xong ấy nhỉ?"
"Bọn em bắt đầu quay đợt tháng 12, khoảng tầm cuối tháng 8 là xong đấy ạ." Thiệu Hải Duyên phát hiện ra đề tài không hề lòng vòng quanh hai diễn viên nhí kia, mới trượt từ tường xuống ngồi phịch ra sàn như trút được gánh nặng, tiếp tục thận trọng đối phó câu hỏi của sếp lớn: "Đương nhiên tốc độ của đoàn cũng nhanh lắm ạ, có khi đầu tháng 8 đã xong được rồi ạ."
"Quá chậm." Sếp Hồ thờ ơ nói: "Chú biết Nhan Điện quay mất bao lâu không? Sáu tháng, chưa đến luôn."
Thiệu Hải Duyên cố gắng nhớ lại ngày tháng cụ thể, hơi mịt mờ trước ý nghĩa câu này.
Gã không nhớ ra được, nhưng người ta bảo 6 tháng thì chỉ có thể là 6 tháng.
"Dạ ý anh nhắc em là?"
"Tháng 8 chú quay xong, tháng 12 mới làm hết hậu kì, chú thấy sao? Giật khung giờ năm mới của anh à? Tầm đấy anh còn phim khác phải chiếu, không trùng lịch được đâu nhé."
Thiệu Hải Duyên hóa đá tại chỗ, như kiểu tiếng sấm giữa trời quang, cố gắng tìm một nguyên nhân thích hợp để phân tích mọi thứ.
Vô lí, sao Nhan Điện quay nhanh thế được, hơn 5 tháng đã quay xong á? Có cái cờ lờ ấy!
Nhưng đối phương không hề định cho Thiệu Hải Duyên cơ hội khiếu nại gì.
"Nghe đây, anh yêu cầu chú tháng 5 quay xong, tháng 7 lên sóng, deadline thế là rộng rãi lắm rồi nhé."
"Chú có biết học sinh lớp 12 đều thi xong được nghỉ từ tháng 6 không hả, lúc đó mới chờ xem phim khuây khỏa mua vui chứ."
"Mẹ nó chứ chú thì hay quá, định lê lết đến tận Tết? Lại còn tháng 8?"
Thiệu Hải Duyên rét cóng cả người, muốn biện bạch đôi câu, còn định tìm cả hợp đồng đợt trước ra.
Nhưng phía đầu tư nắm thóp đằng chuôi quyền hành hơn hẳn gã, lúc này đi lôi điều khoản hợp đồng ra lí luận thì khác nào tự sát.
"Sếp Hồ, bây giờ đã là tháng 3 rồi ạ," Gã cố gắng nặn một nụ cười, tranh thủ thêm thời gian cho bản thân: "với cả mấy vai chính ở đây toàn dạng khó hầu thôi ạ, trước mặt đám ấy em cứ kiểu cháu phải gọi bằng cụ ấy, đứa nào đứa nấy diễn chưa ra gì còn đỏi sửa kịch bản..."
"Bớt lấp liếm kì kèo với ông đây nhé." Đầu kia điện thoại không hề có ý định trò chuyện tâm tình thêm với gã: "Cái anh muốn là kết quả, hiểu không?"
"Sếp Hồ, sếp Hồ ơi mình gặp nhau một buổi được không ạ, mình trao đổi trực tiếp cho rõ ạ?" Thiệu Hải Duyên sắp điên mất thôi, làm sao dám nhận deadline mới này: "Mình không so với Nhan Điện được đâu anh ạ, thời lượng khối lượng mỗi bộ đều khác hẳn nhau anh ạ, anh làm ơn chừa đường sống cho em với sếp ——"
Cuộc gọi đã cúp hẳn.
Thiệu Hải Duyên trợn mắt há mồm ngồi dưới sàn gỗ hồ đào trong xe tải cải tạo thành phòng ở, vỗ vào mặt mình mấy cái thật mạnh.
Gã đã hục hặc với mấy diễn viên sẵn, bây giờ đòi giao phim sớm trước hẳn mấy tháng, gã đi cãi lí với ai bây giờ?
Sếp Hồ chỉ cho gã đúng 5 tháng, mà giờ qua mất nửa rồi còn đâu.
Kể cả rút gọn khâu kĩ xảo với biên tập hậu kì hết mức đi, thì muốn ra được thành phẩm trong thời gian ngắn thế này cơ bản là bất khả thi!
Thiệu Hải Duyên duỗi mười ngón tay ra, bắt đầu tính toán tái hồi.
Kể cả gã co kéo giao được thành phẩm cuối tháng 7 thì ít nhất cũng phải để thời gian 1 tháng, các thêm tiền cho tất cả công ty kĩ xảo phát hành.
Hiện giờ đang là giữa tháng 3, cũng chỉ còn 3 tháng nữa là đến cuối tháng 6 rồi còn đâu.
Trong 3 tháng phải quay xong bao nhiêu cảnh thế, kịch bản vẫn còn cả đống cảnh to tát với quần chúng hoành tá tràng mà gã thêm vào, đù, hay từ chức bố nó đi nhỉ?
Đúng là có một giây ý định từ chức đã được Thiệu Hải Duyên đẩy lên số một, xong nghĩ tới khoản trả trước mình đã tiêu béng từ đời nào, rồi cả mức bồi thường phá vỡ hợp đồng khổng lồ, gã sợ quá lại ngã ngồi ra, móng tay bấu chặt vào rãnh sàn gỗ.
Không được, không được, bắt buộc phải giao phim!
Cùng lắm thì khỏi cần lấy giải đạo diễn xuất sắc gì đấy như Nhan Điện nữa, giờ giải giếc nghĩa lí gì, giao hàng quan trọng nhất!
Đầu óc gã rối bời, càng nghĩ càng thấy sốt ruột.
Trong 3 tháng, phải quay được 60% phim, thẳng tay chặt bớt ngần ấy thời gian, lại còn phải gửi phim hoàn thiện để đài truyền hình phát sóng...
Đây không phải là vấn đề đạt giải nữa mà là vấn đề chất lượng luôn rồi.
Tuyệt đối không thể bám riết lo mỗi chất lượng nữa, tốc độ càng nhanh càng tốt.
—— Nhưng "Đêm Trùng Quang " hỏng bét trong tay mình, xong về sau trong nước còn ai dám mời mình đạo diễn nữa?
Mắt Thiệu Hải Duyên đã đỏ quạch, gã chỉ muốn đập tan hết tất cả đồ trang trí trong cái buồng xe này.
Mẹ nó, tóm lại ông đây vẫn muốn sống, ông đây phải quay hết giao đồ báo cáo!
Ông đây mà đếch sống được thì tất cả chúng mày cũng đừng mơ sống tốt!
Khi vụ việc đạo diễn Hải lên cơn ở trường quay lan đến chỗ Tô Trầm thì đã là buổi tối.
Bé vô thức muốn tìm gặp Lâm Cửu Quang động viên cậu em này tí, rồi lại nhận ra lâu nay đạo diễn Hải liên tục gài thêm người vào đoàn, dần dà đầy rẫy tai mắt, nên để tránh gây thêm rắc rối bé vẫn không đứng dậy ra ngoài.
...Ít nhất thì cả cái khách sạn vẫn là của Tưởng Lộc.
Tô Trầm gọi điện thoại nội bộ cho Lâm Cửu Quang, sau vài tiếng tút tút, giọng nói uể oải buồn ngủ vang lên.
"Anh Trầm ạ?"
"Nhóc có sao không?" Tô Trầm áy náy trong lòng, cảm thấy do mình liên lụy cậu bé: "Anh lo cho nhóc quá... anh nghe nói vụ hôm nay rồi."
"Chị Gia an ủi em cả chiều rồi, anh không phải khách sáo quá đâu." Lâm Cửu Quang nằm ịch xuống giường, ngón tay quấn vòng quanh dây diện thoại: "Lần đầu tiên em chứng kiến đạo diễn Hải phát điên đấy, chửi chưa đã cơn lại còn uống ngụm nước xong chửi tiếp, hồi xưa NG liên tục cũng chưa thấy ai ghê gớm như này bao giờ."
Tô Trầm không giấu giếm, kể đại khái sự việc trước đó cho cậu bé.
Nghe xong Lâm Cửu Quang còn hơi sốc.
"Chỉ vì thế thôi á? Bây giờ đoàn nào mà chả thường xuyên sửa đổi kịch bản? Tiểu thuyết cũng có phải gã viết đâu mà gã giữ rịt thế kia, bị dở hơi à?"
"Đúng đấy... Mấy năm trước mọi người cũng toàn vừa quay vừa sửa tại chỗ luôn mà."
Tô Trầm bận tâm về cảm xúc của em nhỏ, nói tiếp: "Sau này anh sẽ đến xem nhiều hơn, ít nhất gã không dám chửi anh công khai."
"Nhóc mà cần sửa đổi gì nữa thì cứ trao đổi với phó đạo diễn trước, để phó đạo diễn đứng ra bàn với gã."
Lâm Cửu Quang đã biến dây nối điện thoại thành trò chơi dây, kẹp ống nghe bằng bả vai: "Anh Trầm, em thấy hiện giờ anh không cần quan tâm em đâu."
"Mà nên quan tâm anh Lộc ý."
Mấy hôm nay Tô Trầm quay phim kiệt lực, cũng hiếm khi sang bên tổ nước Hải, tin tức không được nhanh nhạy lắm.
Lúc nhắc đến Tưởng Lộc hình như giọng nói trong vang cũng trở nên hơi khàn khàn, như có sự ngăn cách khó lòng diễn tả.
"Anh ấy bị ốm à?"
"Không phải." Lâm Cửu Quang chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn nói: "Hôm trước trợ lý của em đi đưa tài liệu giúp em, trông thấy mấy lần liền rồi."
Tô Trầm ngẩn người, nhíu mày lại: "Trông thấy cái gì?"
"Thấy... anh Lộc đang bê vác đồ đạc."
Dụng cụ quay chụp rất nặng, rương gỗ đạo cụ không do cậu quản lý, vân vân và vân vân.
Lâm Cửu Quang và Tô Trầm đều đã ở đoàn phim rất nhiều năm, hiểu rõ trật tự thứ bậc của khu rừng rậm này.
Dù là phó đạo diễn hay nam phụ thì đều không nên tự mình vận chuyển vật nặng hay bị sai khiến làm bất cứ công việc nào tương tự.
Cả hai sở hữu khứu giác đồng bộ, nên Lâm Cửu Quang dừng lại vừa vặn, chỉ một câu nói là đủ để Tô Trầm phát giác điểm bất thường ở đâu.
"Anh biết rồi, giờ sang hỏi anh ấy luôn."
Lâm Cửu Quang ồ một tiếng, đang ở đoạn tiếp giáp giữa thông minh gấp đôi và lờ mờ khó hiểu.
Ban đầu cậu bé thấy mình đã thấu suốt lắm rồi, vào đoàn phim này xong lại thành ra như kiểu chưa đủ nhạy bén ấy, cả ngày hôm nay cứ mù mờ làm sao.
"Thế hai người đừng cãi nhau ha."
"Ừm."
Lần này tốc độ ra khỏi cửa của Tô Trầm siêu nhanh, còn quên chưa thay dép lê.
Bé đi thẳng sang trước cửa phòng Tưởng Lộc, đưa tay ấn mật mã như hồi trước.
8673, tui ngốc quá đi.
Khóa điện tử rè một tiếng lập lóe ánh sáng đỏ, hiển thị mật mã không chính xác.
Tô Trầm ngớ người, tay đơ giữa không trung, không hề ấn chuông cửa.
Cánh cửa này chặn bé lại bên ngoài thế giới của Tưởng Lộc, lặp lại lần nữa lời nhắc nhở rằng cả hai cần phải giữa khoảng cách.
Chưa được nửa phút cửa đã mở ra rất nhanh.
Tưởng Lộc ngậm bàn chải đánh răng, khóe môi còn dính bọt.
"Tìm anh?"
Tô Trầm ngơ ngẩn nhìn cậu, duỗi tay túm lấy tay Tưởng Lộc để quan sát lòng bàn tay và mu bàn tay.
Có tận mấy vết xước, rồi cả sẹo nhỏ nhỏ nữa.
Rương gỗ ở đoàn phim hay có dằm vụn trên bề mặt, không cẩn thận là dễ bị thương.
Tưởng Lộc bị bé bưng bàn tay ngắm nghía, đầu tiên cau mày nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Lâm Cửu Quang kể à?"
Bạn nhỏ đang tập trung chơi dây bằng dây điện thoại dưới tầng bất thình lình hắt xì một phát.
Tô Trầm không nói gì, kiểm tra xong tay trái lại sang kiểm tra tiếp tay phải.
Trông mà xót xa trong lòng, biểu cảm bộc lộ hết trên mặt.
Tưởng Lộc thật sự rất muốn thơm Tô Trầm với cái nét mặt này một cái.
Cậu rút tay lại, vào phòng tắm súc miệng đánh răng nốt, nói tiếp giữa tiếng nước chảy: "Không sao đâu, hộ bạn bè mấy việc ấy mà."
"Trợ lý của anh đâu?" Tô Trầm hỏi thẳng: "Anh Triều với mấy người khác nữa đâu rồi?"
"Đều đang giúp anh." Tưởng Lộc nói tỉnh bơ: "Nhiều việc quá, không giúp xuể."
"Như này không giống tính anh." Tô Trầm dựa vào cửa, trong lúc nói dở còn đang quan sát vết phơi nắng ở sau gáy cậu rồi cả chai xịt dùng cho cơ bắp tổn thương đặt ở cửa.
Trông bé vừa day dứt vừa buồn bã, nhưng mở miệng lại chỉ gọi tên cậu: "Tưởng Lộc..."
"Con người có điểm yếu cái là phiền toái lắm." Tưởng Lộc thẳng thắn: "Điểm yếu của anh có thể là nhóc, chắc chắn cũng là bác anh với đoàn phim mà bác để lại."
Dì Đông đỡ cậu một phần, đám người này đì cậu một lượt, nguyên nhân đều có thể là bởi Bặc Nguyện đã không còn đây nữa.
Cậu quan sát rất rõ ràng, cũng đang dốc sức gìn giữ những gì mình gìn giữ được.
"Đợt trước lâu lắm rồi, cái cậu anh em kia của anh, Bùi Như Dã ấy, từng giải thích với anh."
"Bác sắp xếp cho anh gặp anh ta bởi có hạng mục đầu tư có thể chung tay góp vốn lớn, giúp ích cho việc bố trí sau này."
"Nhưng một nguyên nhân khác nữa là Bùi Như Dã đã phải bảo vệ gia nghiệp từ nhỏ."
Tưởng Lộc cắm bản chải vào lại cốc, dựa vào phía bên kia tường, chạm mắt với Tô Trầm ở đường ranh giới giữa sáng và tối.
"Hình như ông nội mất năm Bùi Như Dã 9 tuổi, sau đó cả nhà mấy chục con người ở San Francisco tranh giành gia sản tới giờ."
"Hồi ấy anh còn nghĩ cái này nghe như phim giờ vàng 8 giờ tối ý, thời đại nào rồi mà còn dùng cái từ kiểu gìn giữ bảo vệ gia nghiệp."
Giờ đây tình huống tương tự rơi vào đầu cậu.
Tài sản ở ngân hàng với khoản đầu tư cổ phần đều đơn giản, nhưng căn cứ phim ảnh rộng lớn thế này, khu kho như viện bảo tàng cả ngàn cả vạn vật dụng tâm huyết, đều cần cậu phải trông nom gìn giữ suốt.
Bác cậu biết mà bản thân cậu cũng biết, con người cậu quá trọng tình cảm, cầm được không buông được.
Chưa nói đến mấy tòa cung điện bác nắm được thông tin cũng đã đồng ý đốt trụi, chỉ cần có ai động chạm làm hỏng một cái đèn lồng lụa gấm của đoàn phim thôi là cậu đã thấy xót thay rồi.
Ngày xưa Tưởng Lộc còn cười trêu bác, vơ vét sưu tập bao nhiêu thứ ba lăng nhăng nhét đầy tứ hợp viện có khác gì thần giữ của không.
Bây giờ... cũng chẳng khác gì thật.
Nhưng cho dù đã bị áp lực đè không thở nổi nữa, thì khi gặp được Tô Trầm Tưởng Lộc vẫn cười rất ung dung nhẹ nhàng.
"Thực ra vẫn tạm ổn."
Tô Trầm không phản bác lời cậu, cứ nhìn cậu mãi, ánh mắt ngập tràn xót xa.
Nhưng bé phải an ủi cậu thế nào đây?
Họ không thể lại gần, không thể ôm, dù có nói gì cũng như xa cách ở hai bờ hòn đảo lẻ loi.
Tưởng Lộc bị nhìn mà ngượng, cười một tiếng có vẻ tự giễu: "Thế ha, anh đi học thoại đây, mai còn có cảnh quay."
"Anh ăn tối chưa?"
Tưởng Lộc ngẩn ra, suýt thì nói thật là ăn rồi.
Cũng không hẳn là ăn rồi, vội nhai tạm nắm cơm lúc 5 giờ chiều, bây giờ đã là 10 giờ tối.
Tô Trầm thấy cậu lưỡng lự là biết thừa đáp án, cúi đầu đi vào bếp: "Để em nấu gì cho anh vậy."
Tưởng Lộc không hề ngăn cản, trái lại phải lôi đạo đức trong lòng ra rà soát bản thân một lần.
Xong rồi phát hiện rằng mình hoàn toàn không vượt qua nổi cái máy dò này.
Kể cả tối nay đã ăn no căng bụng mà bây giờ Tô Trầm đòi nấu bữa đêm cho cậu, cậu vẫn sẽ chén sạch sành sanh.
Đúng là vô liêm sỉ thật chứ. Cậu nghĩ thầm trong bụng rồi đi theo vào bếp, không nhận ra là mình đang cười.
Hai người nhìn cái tủ lạnh sạch sẽ điểm mười, rơi vào trầm tư.
"Em bảo," Tô Trầm quay đầu sang nhìn cậu: "ngoài kem que với đồ uống ra tủ lạnh anh còn cái gì khác không thế?"
"Anh là người điều độ." Tưởng Lộc cười sượng trân: "Mỗi thế thôi, hết rồi."
Tô Trầm thở dài một hơi, nói: "Bên phòng em có hoành thánh mini với trôi nước đông lạnh, hình như có cả sủi cảo nữa, anh muốn ăn gì?"
"Trôi nước." Tưởng Lộc cảm giác mình đúng kiểu đáp ngay tắp lự, lại phải đằng hắng một tiếng lấp liếm, mắt đảo như rang lạc: "Cơ mà ấy, thực ra anh cũng không đói lắm đâu."
Tô Trầm đứng dậy đóng cửa tủ lạnh lại, giật tay áo Tưởng Lộc đi luôn ra ngoài.
Tưởng Lộc ấy ấy hai tiếng, trông thì chống đối nhưng thực ra cực kì hợp tác, đóng cửa phòng lại mặc cho Tô Trầm kéo đi.
"Mật mã là 3396."
Tưởng Lộc nhẩm theo một lần, chưa phân tích ra được là viết tắt phiên âm của cái gì.
Trong lúc nói chuyện Tô Trầm đã đi vào phòng bếp, bỏ lại một câu rất là kém thân thiện.
"Viết tắt là "Đoán đi xem nào"."
Tưởng Lộc nhìn theo bé bận tới bận lui trong bếp, vừa đun nước vừa tìm bánh trôi, bèn ngoan ngoãn nhoài người một bên chờ đợi.
Giống như dã thú dịu hẳn lại, từ móng vuốt tới da lông tới cả hơi thở đều êm ả như nhau.
Vốn dĩ ban đầu Tô Trầm không đói, bực cái tên đạo diễn IQ âm vô cực kia xong bản thân cũng đói luôn, dứt khoát luộc cho mỗi người một bát.
Viên trôi nước vừng đen tròn xoe nổi lên mặt nước, bị muôi khuấy đảo lúc chìm lúc nổi, nghịch ngợm lăn lông lốc.
Luộc bánh trôi xong, hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, cả bát lẫn người đều cách rất xa.
Tô Trầm múc một viên lên há miệng định cắn, trông thấy Tưởng Lộc vẫn đang quan sát mình.
Bé nhướng mày lên dò hỏi, đối phương còn đưa một tay chống cằm, tiếp tục nhìn.
"Không đói à?"
"Đói." Tưởng Lộc đáp thật thà: "Hình như lần nào thấy nhóc lo cho anh cũng tức tối phồng mang trợn má ý."
Đáng yêu dã man.
Tô Trầm định vặc lại song mắt trông thấy vết sây sát ở lòng bàn tay cậu, bèn cúi đầu ăn bánh trôi tiếp.
"Ăn mau lên, để chốc lại nguội mất giờ."
Tưởng Lộc vẫn không chịu ăn, một tay vòng đỡ bát như bảo vệ kho báu, lẳng lặng ngắm Tô Trầm ăn chè trôi nước.
Cậu rất muốn cười trêu bé.
Để ý anh trai đến thế cơ à.
Anh trai cũng thích em. Cực kì thích.
Nhưng mãi đến lúc cả hai lần lượt ăn hết bát bánh trôi, Tưởng Lộc vẫn không nói gì cả.
Hai người cùng ăn xong rồi người này tiễn người kia ra cửa, hoàn tất buổi gặp mặt riêng sau quãng thời gian ba tháng, lịch sự lễ độ.
Cả hai đều kiềm chế giữ kẽ, biết tỏng trong bụng, diễn màn tình cảm hữu nghị như người dưng.
Trước khi đi vào, Tưởng Lộc nhớ ra gì đó, bỗng nói: "Mật mã của anh là 6365."
Tô Trầm khẽ gật đầu, chờ cậu giải thích nốt vế sau.
Kết quả Tưởng Lộc đóng xừ cái cửa lại.
Tô Trầm nhìn đăm đăm cánh cửa khép kín như kiểu muốn xuyên thủng cái lỗ qua đó.
...Đồ tồi đáng ghét.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Mị viết nhầm mất 9496 cơ xin lỗi xin lỗi hôm nay mới nhớ ra cái bug này (quỳ
————
🔹 Chú thích:
Bản gốc mật khẩu phòng: tiếp tục là bàn phím điện thoại bấm:
Phòng Tô Trầm: 6372 – 你倒是猜 – nǐ dàoshì cāi – đoán đi xem nào
Phòng Tưởng Lộc: 9496 – ý nghĩa là gì thì... mọi người 6372 😆
"Chỗ cao thế này phải chú ý an toàn chứ, ba đứa đều quý báu lắm, ai ngã bị thương cũng là vấn đề lớn đấy..."
Lâm Cửu Quang trông thấy ánh mắt Thiệu Hải Duyên đang nhìn sang mình, cũng rất thẳng thắn.
"Mấy hôm nay em bị trợ lý giám sát mãi chán quá, muốn ở một mình cho thoải mái tí thôi ạ, về sau em sẽ chú ý."
Trợ lý của cậu bé là một anh trai tầm hơn 20, lúc này đã sợ tới nỗi cứ níu chặt tay áo Lâm Cửu Quang, chỉ lo đứa nhỏ chạy đi lung tung nữa mình có mà đền mạng.
Việc này không quá nghiêm trọng, nghe dặn dò mấy câu rồi thôi.
Xét cho cùng con trai đứa nào không nghịch ngợm táy máy đâu? Ham chơi tí ấy mà.
Nhưng từ ấy trở đi Lâm Cửu Quang trắng trợn bám dính vào Tô Trầm, trở thành thành viên mới của hội ăn chung.
Hai anh em sinh đôi đều là người mẫu, cần chú ý giữ dáng lâu dài, đoàn phim luân phiên phục vụ 8 trường phái ẩm thực mà hai người này vẫn cứ hốc salad rau xanh nước lọc ức gà luộc, mới đầu Tô Trầm còn thử ngồi ăn cùng, về sau nhìn ức gà nhiều quá bản thân cũng ngán luôn.
Lâm Cửu Quang xuất hiện, cả hai mới lập liên minh quay đêm ăn đêm, càn quét hết một vòng các xe ăn vặt.
—— Đương nhiên ảnh ọt nhanh chóng lan truyền lên Weibo, nội dung toàn là Tô Trầm chụp chung với chủ sạp đậu phụ thối, hoặc hai người Tô và Lâm chụp chung với bác bánh kẹp.
Tỉ lệ rất nhỏ sẽ đính kèm thêm một Tưởng Lộc đang ngậm sơn tra bọc đường nữa.
Người kia vẫn đang tự giác tránh điều tiếng, kể cả chụp ảnh chắc chắn cũng phải mượn Lâm Cửu Quang để duy trì khoảng cách, lười biếng giơ bừa hai ngón tay say hi.
Cuối cùng Thiệu Hải Duyên không ngồi yên được nữa, một hôm tranh thủ đang không có ai giả vờ tình cờ hỏi Lâm Cửu Quang.
"Giờ cháu thân với hai cậu kia lắm à?"
Sau lưng thì Lâm Cửu Quang cụ non ngoa ngoắt chứ đứng trước mặt ai cũng sẽ lập tức biến thành bạn nhỏ ngọt ngào:
"Chú Thiệu ạ, dạ vâng ạ."
"Chẳng phải chú dặn phải bàn bạc thảo luận với hội anh Tô Trầm nhiều hơn đó ạ."
Thiệu Hải Duyên nhìn chằm chằm cậu bé mấy giây, không phân biệt được là thằng bé này đang giả ngây giả ngốc hay là hồn nhiên trong sáng thật.
Gã suy tư giây lát rồi nói bằng giọng đầy phức tạp: "Vẫn nên để tâm vào công việc chính thì hơn."
"Bố cháu nhờ chú chăm nom để ý cháu, cháu cũng phải nghe lời chú, hiểu chưa?"
Bạn nhỏ ngoan ngoãn gật đầu: "Cháu sẽ nghe lời chú ạ!"
Bên Tổ B, mọi người tổ nước Hải đang hỗ trợ chuẩn bị cho cảnh đốt cung của Tổ A.
Ở phần kết cuối cùng của cốt truyện, cung thành hoàng đô nước Hán bị đốt thật luôn.
Tiền Duyệt quy hàng hoàng hậu, về sau kể ra mọi chi tiết cô ta nghe lỏm được về trận pháp.
Muốn tráo đổi thần hồn, cần hiến tế thành trì.
Cung thành mênh mông bị thiêu sạch sẽ, vượt ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Nhưng cái giá tương ứng với đó sẽ là nước Hải bị diệt, toàn bộ nước Hán xác lập dời đô về vùng Đông Nam, khống chế triệt để lãnh thổ rộng lớn.
Khi Lam Tử Chân đã mất đất nước đổi hồn trở về tỉnh lại lần nữa, thì chỉ trông thấy cố thổ của mình chìm trong loạn lạc can qua, đồng thời hay tin nước Hải Phưởng đã luân lạc trở thành một trong các tỉnh hành chính của nước Hán, vừa khóc vừa cười phát điên ngay tại chỗ.
Diễn biến thế này thỏa mãn hoàn hảo nguyện vọng quay các cảnh lớn hào hùng hoành tráng của Thiệu Hải Duyên, nhưng công cuộc chuẩn bị trước đó siêu nhiều, nhiều đến nỗi cần cả kĩ sư vật liệu nổ cùng đo lường xây dựng mô hình dữ liệu, liên tục xác nhận tỉ lệ giữa cảnh kĩ xảo CG và bối cảnh thiêu hủy thật.
Ngay từ bộ thứ tư Văn Trường Cầm đã bàn bạc với Bặc Nguyện, phải đốt một phần cung thành thật, xây dựng hoàng thành mới với phong cách khác, đồng thời trong quá trình đó tranh thủ lượng lớn bối cảnh sẵn có, thay đổi cách trang trí hoặc phối màu để thuận tiện tận dụng lại.
Hiện giờ Tưởng Lộc là một trong số phó đạo diễn cũng bị gọi đi hỗ trợ, lập danh sách và xác nhận các đạo cụ trường quay cần tháo dỡ cất vào kho trước.
Cậu làm được ba hôm, phải lục lọi ghi chép giữa đống hỗn độn bừa bộn như bãi tập kết đến 2 3 giờ đêm, ban ngày vẫn tiếp tục chỉ đạo quay phim rồi đóng phim.
Mãi đến khi dì Đông vỗ vào vai cậu một cái thật mạnh.
Tưởng Lộc đang tập trung xác nhận số lượng, bị vỗ vai ngớ cả ra, quay đầu lại thấy là sư phụ mình.
"Vẫn chưa ngộ ra à?"
Câu này dì Đông nói với cậu có vẻ trách cứ rõ ràng.
Ngòi bút của Tưởng Lộc khựng lại, cậu định mở miệng nhưng xong vội ngừng, lượng thông tin lớn đang lật giở bóc tách trong đại não.
"Mày bị ngáng chân rồi, hiểu chưa cháu?"
Dì Đông rút tờ danh sách khỏi tay cậu, giơ lên giữa không trung vẫy một cái không nể nang gì.
"Đây là việc của cháu à?"
Tuy đang bảo vệ cậu nhưng giọng không khác gì lúc thường ngày Tưởng Lộc chỉnh nhầm tham số máy ảnh, nghe rõ là dữ.
"Cháu biết khối lượng công việc như này phải lớn ngần nào không? Ban ngày ban đêm cháu không cần nghỉ ngơi nữa hả?"
Tưởng Lộc vặn nắp bút, nói với người phụ nữ vừa là cấp dưới vừa là sư phụ mình: "Cháu chỉ thấy đợt này không khí cứ khác thường ạ."
"Xem như còn thuốc chữa," Dì Đông nheo mắt: "nói tiếp."
"Năm nay đoàn phim có thêm rất đông người lạ, bên Tổ B cũng có một số."
"Rõ rành rành, toàn là người của gã." Dì Đông hất tóc đuôi ngựa, đè danh sách xuống mặt bàn: "Mày mau quẳng cái tờ này đi cháu, chiều còn phải lên núi quay với dì."
Tưởng Lộc thở dài một hơi.
"Không phải cháu không dám, mà là sợ mấy người này giở trò gì với đồ đạc của đoàn."
Tổn thất tài sản chỉ là một phần, cậu không muốn bọn họ phá hủy tâm huyết mà bác đã phải tích cóp góp nhặt từng chút.
Lúc này người phụ nữ mới hiểu ra gì đó, lại cầm danh sách lên đi ra ngoài.
Một người phụ nữ đang tuổi khỏe khoắn tính tình ngoa ngoắt lại còn làm chỉ đạo quay phim trong đoàn, cơ bản có thể thoải mái nghênh ngang ở Tổ B.
Dì Đông ra ngoài chưa bao lâu đã có mấy gương mặt mới sang nhận sai xin lỗi, cuống quýt giải thích là do mình chưa nắm rõ thông tin.
Tưởng Lộc sắp xếp một trợ lý của mình ở lại giám sát, dặn không được làm va đập hỏng hóc bất cứ đèn đóm đồ dùng nào, vẫn chưa yên tâm, định dăm ba hôm sẽ ghé kiểm tra một lần.
Đưa mấy cung điện về trạng thái rỗng có nghĩa là phải chuyển tới hàng nghìn vật trang trí bày biện nhỏ lẻ đi, từng thứ một đều do bác chọn lựa tận tay tận mắt.
Cậu còn phải chứng kiến cảnh ngọn lửa bắt cháy, bập bùng lan tràn tới từng góc tường từng viên gạch, kết thúc triệt để một thời đại cũ đã qua.
Trái lại đứng trước sự chèn ép bắt chẹt im ỉm âm thầm ở Tổ B thì cậu rất thờ ơ.
Hiện tượng này dần dà bắt đầu không lâu sau khi Lâm Cửu Quang vào đoàn, hơn nữa càng lúc càng ngang ngược lấn át.
Máy móc sẽ vô cớ gặp vấn đề, có khi tiện tay để tài liệu ở đâu, lúc quay lại đã không tìm thấy nữa.
Nhưng cái kiểu đâm thọc hay bắt nạt này chủ yếu nhất vẫn cần quan sát bầu không khí.
Mới đầu có thể chỉ là một hai người nói năng châm chọc đá xoáy, ánh mắt nhìn Tưởng Lộc rất đặc sắc.
Số người sẽ từ từ gia tăng, kẻ phụ trách nịnh bợ cấp trên, kẻ phụ trách giẫm đạp đằng dưới.
Mà dì Đông thì như gà mái gắt gỏng sẽ cảnh cáo đuổi hết đám không chịu yên thân này ra thật xa, cứ gặp là cáu, mắng cho như tát nước vào mặt.
Những lúc được dì che chở Tưởng Lộc thấy cực kì lạ lẫm.
Bây giờ cậu đã 1m85, hình như phải xem là trưởng thành rồi, nhưng tính theo tuổi xã hội thì còn chưa thi đại học cơ.
Nhớ đến những gì trước đó Tô Trầm nói, khi được bảo vệ Tưởng Lộc cũng sẽ nghĩ ngợi theo.
Mình bây giờ... tính là trẻ con hay người lớn nhỉ?
Vào lúc này, Lâm Cửu Quang đang đóng cảnh chung với Phùng Gia.
Từ khi được đêm Trùng Quang lựa chọn, chỉ sau một đêm nhóc ăn mày đã xem được tuổi thọ còn lại của từng người.
Lúc ngủ dậy nhóc ăn mày dụi mắt, đầu tiên thấy các hàng xóm quanh phố đang bao vây túm tụm quanh mình, ngay sau đó trông thấy trên đầu ai cũng có các vạch ngang dọc khác nhau.
Ví dụ bác gái thi thoảng bố thí bánh bao thịt cho cậu nhóc, đỉnh đầu có 3 ngang 1 dọc, rõ nét nổi bật như nung in lên đấy ấy.
Lão cờ bạc hay cầm cán chổi đánh nhóc xả giận hôm đấy đến chúc mừng, trên tóc còn có 2 ngang 8 dọc, hôm sau quay lại chửi bới thì tự dưng chả còn gì nữa.
Nhóc ăn mày chẳng hiểu mô tê gì nhưng vẫn đề phòng giữ kín, không kể cho bất kì ai về những gì mình thấy.
Gặp ai hỏi thăm mình có thêm khả năng thần thông nào thì cũng đều lắc đầu cười ngơ đáp không biết ạ.
Đến hôm thứ ba, lão cờ bạc kia chết.
Nhóc lờ mờ nhận ra gì đó, tiếp tục đi khắp phố xin ăn, quan sát từng người một xem trên đầu họ có bao nhiêu nét vạch.
Lúc soi vào vại nước nhóc thấy của mình là 7 ngang 8 dọc, hình như vẫn còn sống được lâu phết.
Những người phụ nữ dắt theo con nhỏ, người thì trên đầu là 6 ngang 6 dọc, người lại là 9 ngang 4 dọc, đều là những bí ẩn chỉ riêng nhóc ăn mày mới phát hiện ra.
Chỉ trong một đêm, nhờ đêm Trùng Quang giáng lâm mà nhóc ăn mày chợt nhìn thấu được tuổi thọ của tất cả mọi người.
Trước khi ánh sáng lạ soi rọi, nhóc là đứa ăn mày không ai quan tâm, ngay cái màn thầu nát bươm cũng bị chó hoang giật mất, ngủ trong túp lều tranh rách rưới ven đường, sống được thêm hôm nào hay hôm ấy.
Thức giấc sau giấc ngủ ngon lành, tự dưng nhóc sở hữu cái gọi là "thần thông", đến cả quản lý cửa tiệm cách đó tận ba con phố cũng ngồi xe đến tận nơi tự tay lì xì nhóc.
Tất cả mọi người đều không biết rốt cuộc đêm Trùng Quang đã đem lại gì cho nhóc ăn mày, nhưng đều ngầm công nhận rằng nhóc đã trở thành một dạng bán tiên như mọi sư Thiên Hạnh khác, sớm muộn cũng sẽ có ngày thăng quan tiến chức.
Có người bắt đầu dò hỏi hôn sự của nhóc con choai choai sắp lớn, thậm chí sẵn sàng gả con gái nhà mình cho nhóc.
Có người bắt đầu đưa gửi cơm nước cho nhóc bất kể mưa gió, còn mời nhóc về nhà mình ở lâu dài.
Nhóc ăn mày trông thấy vết tích ngang dọc cạnh đầu tóc từng người, cố gắng giữ kín bí mật.
Sau đấy có một hôm nhóc đang ngồi bên bờ hồ tắm nắng thì bỗng gáy lạnh toát, đùng cái mất đi ý thức.
Lúc tỉnh lại, nhóc đã âm thầm bị đưa vào hoàng cung, bà lão Xương Rắn phụ trách hỏi han rõ ràng.
Con trăn trắng vừa to vừa dài còn cao hơn nhóc một cái đầu, nhóc con sợ sắp tè dầm đến nơi, dĩ nhiên phải khai hết.
Bà cụ khẽ phất cây gậy chống, trăn trắng thè lưỡi bò đi mất.
Nhóc ăn mày hãi hùng co cụm dưới sàn, cũng không biết các lễ tiết trong cung, cứ dập đầu liên tục bằng động tác vụng về, van xin bà lão đừng giết mình.
Bà lão Xương Rắn thấy buồn cười, gọi nhóc ăn mày bảo ngồi vào ghế.
Hai sư Thiên Hạnh một già một trẻ đối diện nhìn nhau, lại thấy hơi hơi thân thiết.
Thời điểm này Cơ Linh vẫn đang bệnh nặng liệt giường, chỉ duy trì hơi tàn bằng thuốc thang thảo dược.
Tác dụng của rượu độc quá mạnh, ngay đến linh dược trong tộc Ứng Thính Nguyệt cũng không cứu vãn nổi.
Bà lão lấy binh phù của hắn sai mật thám bắt trói nhóc ăn mày về đây, xem như tìm ra nhân tố mới cho cục diện bế tắc.
Bà lão nghe hiểu năng lực của nhóc xong bèn phái hoàng hậu dẫn nhóc vào mật thất đang giam giữ Nguyên Cẩm, để nhóc xem thử tuổi thọ của tù nhân này.
Nhóc con ngơ ngác đi theo, hoàn toàn không biết người bị trói trong ngục tối dưới đất chính là thiên tử đương triều, mãi đến lúc ngó nghiêng quanh một lượt mới khiếp sợ lui liền mấy bước, đập lưng vào tường xong vẫn muốn chạy tiếp.
Tại sao —— tại sao người này —— lại có vạch ngang dọc ở cả hai bên trái phải, hơn nữa còn khác hẳn nhau thế?!
Tuy đoạn viết về hoàng hậu và nhóc ăn mày trong kịch bản không quá dài hay kĩ, nhưng cũng thể hiện được nổi bật tính cách hai người.
Nhân vật hoàng hậu có thể gọi là chân chạy vặt cho thế lực các bên trong bộ thứ năm.
Phe tổng đốc Đông Nam xem nàng như thân tín chính trị để lung lạc thánh ý.
Lam Tử Chân bí mật đổi hồn xem nàng như quân cờ để bôi nhọ tôn nghiêm hoàng thất.
Bà cụ không hề cảm thấy cô nàng có ích, cũng chỉ xếp cho nàng những việc cỏn con, như kiểu dẫn nhóc ăn mày xuống địa lao chẳng hạn.
Nhưng hoàng hậu sinh tồn giữa những kẽ hở thì vừa kiên cường vừa thông minh, dù chỉ chạm mặt ngắn ngủi với nhóc ăn mày thôi cũng có thể dẫn dắt bắt được rất nhiều thông tin.
Biên kịch viết về quá trình hoàng hậu lừa gài lấy tin tức từ nhóc ăn mày suốt dọc đường xuống mật thất, sự ngây ngô vô tri của nhóc ăn mày lẫn sự hòa nhã sáng suốt của hoàng hậu đều cực kì thú vị.
Sau khi khớp thoại tập dượt ở trường quay, Lâm Cửu Quang và Phùng Gia đều cảm giác vẫn còn thiêu thiếu sao đó.
—— Đoạn này rất đặc sắc, lời thoại logic đều không có gì để chê.
Nhưng mà...
"Em cảm giác với tính hoàng hậu thì chưa chắc bà cụ bắt dẫn người xuống địa lao là hoàng hậu sẽ dẫn đi luôn."
"Đúng rồi," Phùng Gia rất tán thành: "có thể hoàng hậu sẽ yêu cầu kiểu chỉnh trang tóc tai, hoặc là cho nhóc ăn mày thay bộ quần áo hẳn hoi một tí, tranh thủ quá trình để xác nhận xem thằng bé này sẽ làm gì?"
"Vậy tốt nhất là thêm một đoạn vào trước đoạn mật thất." Lâm Cửu Quang cảm thấy lối tư duy sáng sủa ra hẳn, đứng dậy nói: "Để em đi bảo đạo diễn."
Phùng Gia ngẩn người, níu tay áo cậu bé lại theo phản xạ.
"Hay thôi để chị cho?"
Nét mặt cô bạn lộ vẻ sợ sệt, nhưng Phùng Gia vẫn cố giữ bình tĩnh đứng lên.
Lâm Cửu Quang ngơ ngác, không hiểu là có vấn đề gì.
"Biên kịch không muốn sửa lắm ạ?"
Phùng Gia đã lắc đầu, bước về phía đạo diễn.
Tuy Lâm Cửu Quang nhỏ hơn Phùng Gia mấy tuổi, nhưng cậu bé nhạy bén cảm nhận thấy tình hình bất thường nên cũng đi theo.
Phùng Gia nở nụ cười, nhỏ giọng trình bày đầu đuôi với đạo diễn, chỉ bảo là hình như đoạn trước thiếu thiếu gì đó ạ chứ không dám nói là muốn bổ sung.
Thái độ của Thiệu Hải Duyên với Phùng Gia tạm gọi là ôn hòa, kiên nhẫn nghe hết toàn bộ vấn đề, nhưng ánh mắt cứ nhìn sang Lâm Cửu Quang suốt.
Phùng Gia không xác định được tâm trạng của đạo diễn, không rõ gã đã bực chưa, dè dặt thỏ thẻ: "Đương nhiên đây cũng là thiển ý của cá nhân em thôi ạ, nếu làm phiền lỡ việc của anh thì cho em xin lỗi trước, anh đừng để bụng làm gì nhé ạ."
Thiệu Hải Duyên vẫn đang nhìn Lâm Cửu Quang, ừm một tiếng rồi hỏi: "Cháu thấy sao?"
Lâm Cửu Quang không nghĩ nhiều.
"Sửa thôi ạ, thêm một đoạn vào trước, viết lời thoại luôn cũng không mất bao nhiêu thời gian."
Thiệu Hải Duyên nhìn cậu bé rồi cười khẩy, cười mà mắt như bốc hỏa.
"Hay lắm, hay lắm. Mày với Tô Trầm đúng là học đâu chuẩn đấy, học hành tiến bộ quá ha!"
Phùng Gia lập tức biến sắc, muốn che chở Lâm Cửu Quang nhưng cũng không kịp nữa.
"Từ sáng đến tối mày cứ đi theo nó học cái mẹ gì thế?! Tao hỏi mày? Tao bồi dưỡng mày cướp vai cho mày mà mày đối xử với tao như thế à??"
Lúc mắng mỏ người khác Thiệu Hải Duyên không hề nể nang tí nào, chửi xối xả té tát vào mặt, giải tỏa triệt để.
"Sửa sửa sửa? Bây giờ mày cũng muốn ngồi lên đầu tao rồi chứ gì?"
"Tao nói cho mày biết, ông đây đã duyệt từng chữ một trong kịch bản rồi nhé, cần sửa thì ông mày sửa từ lâu rồi!"
"Diễn vai phụ mà cũng được nước thế à? Mỗi chúng mày thông minh thôi đúng không?!"
Lâm Cửu Quang ăn chửi ngớ cả người, đơ ra mất một lát: "Gì cơ?"
Trợ lý của cậu bé là một bạn trẻ trẻ, lúc này cũng trốn không dám ra mặt.
May có người quản lý của Phùng Gia nhanh tay lẹ mắt lao ra ngăn, che chắn cho hai đứa nhỏ vị thành niên sau lưng mình.
"Sếp Thiệu, tất nhiên anh là thông thái nhất ạ, hai đứa bé này còn lờ mờ lắm ạ, thôi anh đừng chấp với chúng nó làm gì ạ."
Thiệu Hải Duyên đã nhịn cục tức quá lâu, bây giờ xả hết sạch ra luôn, căn bản không thèm để ý bất kì ai.
Gã biết đoàn phim chỗ nào cũng sẽ đồn đãi bàn tán, dứt khoát mượn này mắng kia bóng gió cạnh khóe, chửi bới kinh hoàng vuốt mặt không kịp, làm quản lý của Phùng Gia phải xin lỗi lia lịa.
"Chỉ mỗi chúng mày muốn nổi trội chứ gì? Đứa nào đứa nấy cũng muốn tranh nam phụ nữ phụ xuất sắc nhất chứ gì?"
"Hôm nay mày đòi thêm cảnh, ngày mai mày đòi sửa cảnh, đúng, kịch bản phim cứ như cái tổ ong toàn lỗ, ai muốn nhét thêm gì vào đấy cũng được!"
Mấy lão già mà lên cơn la lối thì có mà sạc hết tất cả mọi người đang ở hiện trường, như kiểu phải dốc sạch xấu xa ra.
Lâm Cửu Quang không ngờ nói bừa một câu thôi đã chọc trúng tim đen của gã, tuy bị chửi nước mắt rưng rưng theo phản xạ sinh lí nhưng thực ra đa phần vẫn cứ ngáo ngơ, không hiểu nổi tình huống là làm sao.
Một nửa số người theo thói quen hay phụ giúp khuyên can nay đều ngậm miệng. Vài người thuộc số ít vẫn cố xoa dịu bầu không khí song nghe giọng cứ yếu ớt lác đác.
Họ vốn là thành viên lão làng từ đoàn cũ, chịu giúp người mình chứ.
Bây giờ như kiểu tự dưng con gián xuất hiện, có nghĩa đằng sau nó là cả một ổ.
Đoàn phim hồi trước ý chí ngất trời, hội tụ đồng lòng cũng đã chia bè kết phái từ lúc nào không hay, trong lúc Lâm Cửu Quang bị mắng cũng chỉ đưa mắt nhìn nhau trao đổi sâu xa.
Người thì im lặng đứng xem, người thì cười xòa đổ dầu vào lửa, nhưng tóm lại đều không còn là hội chung đường nữa.
Người đại diện của Phùng Gia đã phải mềm mỏng đỡ lời mãi, thấy Lâm Cửu Quang vẫn đang ngớ ra vội kéo đứa nhỏ vào xin lỗi cùng.
"Mau xin lỗi đạo diễn Hải của em một câu, sau này việc gì không biết thì đừng can dự vào, hiểu chưa?"
Lâm Cửu Quang biết cô này đang gắng kéo mình khỏi sóng gió, nhưng không muốn xin lỗi lắm.
Tính cậu bé rất cứng, nghĩ chẳng thà đổi sang cái vẻ mềm yếu vô hại, khẽ khàng hỏi lại một câu: "Chú Thiệu ơi... cháu không hiểu lắm ạ... thế giờ chú có còn giận nữa không ạ?"
Thiệu Hải Duyên chửi bới xong đã sảng khoái hơn hẳn, thấy thằng bé này ngu thật bèn xua tay ý bảo thôi bỏ đi.
Đúng là bố mẹ không biết đường dạy con, chả biết quan sát tình huống gì cả.
Lớn bằng nào rồi, còn không biết câu nào nên nói câu nào không nên nói à? Chả rành rành ra sẵn còn gì kia!
Sau khi dập tắt cơn tức, mọi người âm thầm ăn ý không nhắc lại việc thêm cảnh nữa.
Đạo diễn Hải sậm mặt chỉ đạo hết đoạn này, vừa tuyên bố thu dọn nghỉ ngơi thì trợ lý cuống cuồng chạy lại báo là cấp trên gọi điện.
Gã đàn ông trung niên ngớ người, liếc sang Lâm Cửu Quang theo bản năng rồi lại nhìn qua Phùng Gia mắt còn đang ửng đỏ.
Trên đầu hai đứa này cũng có ô dù gì hả? Chưa gì đã đến nơi hỏi tội rồi á?
Nhìn vào điện thoại xong còn căng thẳng hơn, vội dặn dò mấy câu xong chui vào xe caravan nhận cuộc gọi.
Cấp trên của Thiệu Hải Duyên đều là các nhân vật có sức nặng ở phía nhà đầu tư và đài truyền hình.
Khương Huyền thì xem như bạn của cấp trên của gã, sức trói buộc kém xa mấy người này.
Vừa nãy trước mặt mọi người đoàn phim gã còn nghiêm giọng lạnh mặt quát tháo được mấy câu, bây giờ dù đang cầm điện thoại đối phương không trông thấy mặt mình thì gã vẫn cứ bày ra vẻ bợ đỡ dè dặt theo phản xạ, chẳng khác gì mấy người quản lý cố hòa hoãn lúc nãy.
"Sếp Hồ ạ? Vâng em đây em đây, dạ, anh cứ nói."
Thiệu Hải Duyên tưởng là đoàn phim lọt tin đi nhanh quá, mình bất cẩn động chạm ông lớn nào thật, nói năng cũng không dám để lộ tình hình gì, chỉ chờ đối phương vặn hỏi trước.
Nhân vật lớn đang lười nhác hút xì gà, vừa nhả khói nuốt mây vừa nói ngắt nghỉ rõ lâu.
"Làm ăn thế nào rồi?"
"Nhờ phúc của anh vẫn ổn lắm ạ, ổn cả ạ."
"Xem như suôn sẻ?"
"Vâng vâng, bây giờ cũng làm quen các thứ nhịp nhàng rồi ạ."
"Hồi trước chú đảm bảo với anh là tháng mấy quay xong ấy nhỉ?"
"Bọn em bắt đầu quay đợt tháng 12, khoảng tầm cuối tháng 8 là xong đấy ạ." Thiệu Hải Duyên phát hiện ra đề tài không hề lòng vòng quanh hai diễn viên nhí kia, mới trượt từ tường xuống ngồi phịch ra sàn như trút được gánh nặng, tiếp tục thận trọng đối phó câu hỏi của sếp lớn: "Đương nhiên tốc độ của đoàn cũng nhanh lắm ạ, có khi đầu tháng 8 đã xong được rồi ạ."
"Quá chậm." Sếp Hồ thờ ơ nói: "Chú biết Nhan Điện quay mất bao lâu không? Sáu tháng, chưa đến luôn."
Thiệu Hải Duyên cố gắng nhớ lại ngày tháng cụ thể, hơi mịt mờ trước ý nghĩa câu này.
Gã không nhớ ra được, nhưng người ta bảo 6 tháng thì chỉ có thể là 6 tháng.
"Dạ ý anh nhắc em là?"
"Tháng 8 chú quay xong, tháng 12 mới làm hết hậu kì, chú thấy sao? Giật khung giờ năm mới của anh à? Tầm đấy anh còn phim khác phải chiếu, không trùng lịch được đâu nhé."
Thiệu Hải Duyên hóa đá tại chỗ, như kiểu tiếng sấm giữa trời quang, cố gắng tìm một nguyên nhân thích hợp để phân tích mọi thứ.
Vô lí, sao Nhan Điện quay nhanh thế được, hơn 5 tháng đã quay xong á? Có cái cờ lờ ấy!
Nhưng đối phương không hề định cho Thiệu Hải Duyên cơ hội khiếu nại gì.
"Nghe đây, anh yêu cầu chú tháng 5 quay xong, tháng 7 lên sóng, deadline thế là rộng rãi lắm rồi nhé."
"Chú có biết học sinh lớp 12 đều thi xong được nghỉ từ tháng 6 không hả, lúc đó mới chờ xem phim khuây khỏa mua vui chứ."
"Mẹ nó chứ chú thì hay quá, định lê lết đến tận Tết? Lại còn tháng 8?"
Thiệu Hải Duyên rét cóng cả người, muốn biện bạch đôi câu, còn định tìm cả hợp đồng đợt trước ra.
Nhưng phía đầu tư nắm thóp đằng chuôi quyền hành hơn hẳn gã, lúc này đi lôi điều khoản hợp đồng ra lí luận thì khác nào tự sát.
"Sếp Hồ, bây giờ đã là tháng 3 rồi ạ," Gã cố gắng nặn một nụ cười, tranh thủ thêm thời gian cho bản thân: "với cả mấy vai chính ở đây toàn dạng khó hầu thôi ạ, trước mặt đám ấy em cứ kiểu cháu phải gọi bằng cụ ấy, đứa nào đứa nấy diễn chưa ra gì còn đỏi sửa kịch bản..."
"Bớt lấp liếm kì kèo với ông đây nhé." Đầu kia điện thoại không hề có ý định trò chuyện tâm tình thêm với gã: "Cái anh muốn là kết quả, hiểu không?"
"Sếp Hồ, sếp Hồ ơi mình gặp nhau một buổi được không ạ, mình trao đổi trực tiếp cho rõ ạ?" Thiệu Hải Duyên sắp điên mất thôi, làm sao dám nhận deadline mới này: "Mình không so với Nhan Điện được đâu anh ạ, thời lượng khối lượng mỗi bộ đều khác hẳn nhau anh ạ, anh làm ơn chừa đường sống cho em với sếp ——"
Cuộc gọi đã cúp hẳn.
Thiệu Hải Duyên trợn mắt há mồm ngồi dưới sàn gỗ hồ đào trong xe tải cải tạo thành phòng ở, vỗ vào mặt mình mấy cái thật mạnh.
Gã đã hục hặc với mấy diễn viên sẵn, bây giờ đòi giao phim sớm trước hẳn mấy tháng, gã đi cãi lí với ai bây giờ?
Sếp Hồ chỉ cho gã đúng 5 tháng, mà giờ qua mất nửa rồi còn đâu.
Kể cả rút gọn khâu kĩ xảo với biên tập hậu kì hết mức đi, thì muốn ra được thành phẩm trong thời gian ngắn thế này cơ bản là bất khả thi!
Thiệu Hải Duyên duỗi mười ngón tay ra, bắt đầu tính toán tái hồi.
Kể cả gã co kéo giao được thành phẩm cuối tháng 7 thì ít nhất cũng phải để thời gian 1 tháng, các thêm tiền cho tất cả công ty kĩ xảo phát hành.
Hiện giờ đang là giữa tháng 3, cũng chỉ còn 3 tháng nữa là đến cuối tháng 6 rồi còn đâu.
Trong 3 tháng phải quay xong bao nhiêu cảnh thế, kịch bản vẫn còn cả đống cảnh to tát với quần chúng hoành tá tràng mà gã thêm vào, đù, hay từ chức bố nó đi nhỉ?
Đúng là có một giây ý định từ chức đã được Thiệu Hải Duyên đẩy lên số một, xong nghĩ tới khoản trả trước mình đã tiêu béng từ đời nào, rồi cả mức bồi thường phá vỡ hợp đồng khổng lồ, gã sợ quá lại ngã ngồi ra, móng tay bấu chặt vào rãnh sàn gỗ.
Không được, không được, bắt buộc phải giao phim!
Cùng lắm thì khỏi cần lấy giải đạo diễn xuất sắc gì đấy như Nhan Điện nữa, giờ giải giếc nghĩa lí gì, giao hàng quan trọng nhất!
Đầu óc gã rối bời, càng nghĩ càng thấy sốt ruột.
Trong 3 tháng, phải quay được 60% phim, thẳng tay chặt bớt ngần ấy thời gian, lại còn phải gửi phim hoàn thiện để đài truyền hình phát sóng...
Đây không phải là vấn đề đạt giải nữa mà là vấn đề chất lượng luôn rồi.
Tuyệt đối không thể bám riết lo mỗi chất lượng nữa, tốc độ càng nhanh càng tốt.
—— Nhưng "Đêm Trùng Quang " hỏng bét trong tay mình, xong về sau trong nước còn ai dám mời mình đạo diễn nữa?
Mắt Thiệu Hải Duyên đã đỏ quạch, gã chỉ muốn đập tan hết tất cả đồ trang trí trong cái buồng xe này.
Mẹ nó, tóm lại ông đây vẫn muốn sống, ông đây phải quay hết giao đồ báo cáo!
Ông đây mà đếch sống được thì tất cả chúng mày cũng đừng mơ sống tốt!
Khi vụ việc đạo diễn Hải lên cơn ở trường quay lan đến chỗ Tô Trầm thì đã là buổi tối.
Bé vô thức muốn tìm gặp Lâm Cửu Quang động viên cậu em này tí, rồi lại nhận ra lâu nay đạo diễn Hải liên tục gài thêm người vào đoàn, dần dà đầy rẫy tai mắt, nên để tránh gây thêm rắc rối bé vẫn không đứng dậy ra ngoài.
...Ít nhất thì cả cái khách sạn vẫn là của Tưởng Lộc.
Tô Trầm gọi điện thoại nội bộ cho Lâm Cửu Quang, sau vài tiếng tút tút, giọng nói uể oải buồn ngủ vang lên.
"Anh Trầm ạ?"
"Nhóc có sao không?" Tô Trầm áy náy trong lòng, cảm thấy do mình liên lụy cậu bé: "Anh lo cho nhóc quá... anh nghe nói vụ hôm nay rồi."
"Chị Gia an ủi em cả chiều rồi, anh không phải khách sáo quá đâu." Lâm Cửu Quang nằm ịch xuống giường, ngón tay quấn vòng quanh dây diện thoại: "Lần đầu tiên em chứng kiến đạo diễn Hải phát điên đấy, chửi chưa đã cơn lại còn uống ngụm nước xong chửi tiếp, hồi xưa NG liên tục cũng chưa thấy ai ghê gớm như này bao giờ."
Tô Trầm không giấu giếm, kể đại khái sự việc trước đó cho cậu bé.
Nghe xong Lâm Cửu Quang còn hơi sốc.
"Chỉ vì thế thôi á? Bây giờ đoàn nào mà chả thường xuyên sửa đổi kịch bản? Tiểu thuyết cũng có phải gã viết đâu mà gã giữ rịt thế kia, bị dở hơi à?"
"Đúng đấy... Mấy năm trước mọi người cũng toàn vừa quay vừa sửa tại chỗ luôn mà."
Tô Trầm bận tâm về cảm xúc của em nhỏ, nói tiếp: "Sau này anh sẽ đến xem nhiều hơn, ít nhất gã không dám chửi anh công khai."
"Nhóc mà cần sửa đổi gì nữa thì cứ trao đổi với phó đạo diễn trước, để phó đạo diễn đứng ra bàn với gã."
Lâm Cửu Quang đã biến dây nối điện thoại thành trò chơi dây, kẹp ống nghe bằng bả vai: "Anh Trầm, em thấy hiện giờ anh không cần quan tâm em đâu."
"Mà nên quan tâm anh Lộc ý."
Mấy hôm nay Tô Trầm quay phim kiệt lực, cũng hiếm khi sang bên tổ nước Hải, tin tức không được nhanh nhạy lắm.
Lúc nhắc đến Tưởng Lộc hình như giọng nói trong vang cũng trở nên hơi khàn khàn, như có sự ngăn cách khó lòng diễn tả.
"Anh ấy bị ốm à?"
"Không phải." Lâm Cửu Quang chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn nói: "Hôm trước trợ lý của em đi đưa tài liệu giúp em, trông thấy mấy lần liền rồi."
Tô Trầm ngẩn người, nhíu mày lại: "Trông thấy cái gì?"
"Thấy... anh Lộc đang bê vác đồ đạc."
Dụng cụ quay chụp rất nặng, rương gỗ đạo cụ không do cậu quản lý, vân vân và vân vân.
Lâm Cửu Quang và Tô Trầm đều đã ở đoàn phim rất nhiều năm, hiểu rõ trật tự thứ bậc của khu rừng rậm này.
Dù là phó đạo diễn hay nam phụ thì đều không nên tự mình vận chuyển vật nặng hay bị sai khiến làm bất cứ công việc nào tương tự.
Cả hai sở hữu khứu giác đồng bộ, nên Lâm Cửu Quang dừng lại vừa vặn, chỉ một câu nói là đủ để Tô Trầm phát giác điểm bất thường ở đâu.
"Anh biết rồi, giờ sang hỏi anh ấy luôn."
Lâm Cửu Quang ồ một tiếng, đang ở đoạn tiếp giáp giữa thông minh gấp đôi và lờ mờ khó hiểu.
Ban đầu cậu bé thấy mình đã thấu suốt lắm rồi, vào đoàn phim này xong lại thành ra như kiểu chưa đủ nhạy bén ấy, cả ngày hôm nay cứ mù mờ làm sao.
"Thế hai người đừng cãi nhau ha."
"Ừm."
Lần này tốc độ ra khỏi cửa của Tô Trầm siêu nhanh, còn quên chưa thay dép lê.
Bé đi thẳng sang trước cửa phòng Tưởng Lộc, đưa tay ấn mật mã như hồi trước.
8673, tui ngốc quá đi.
Khóa điện tử rè một tiếng lập lóe ánh sáng đỏ, hiển thị mật mã không chính xác.
Tô Trầm ngớ người, tay đơ giữa không trung, không hề ấn chuông cửa.
Cánh cửa này chặn bé lại bên ngoài thế giới của Tưởng Lộc, lặp lại lần nữa lời nhắc nhở rằng cả hai cần phải giữa khoảng cách.
Chưa được nửa phút cửa đã mở ra rất nhanh.
Tưởng Lộc ngậm bàn chải đánh răng, khóe môi còn dính bọt.
"Tìm anh?"
Tô Trầm ngơ ngẩn nhìn cậu, duỗi tay túm lấy tay Tưởng Lộc để quan sát lòng bàn tay và mu bàn tay.
Có tận mấy vết xước, rồi cả sẹo nhỏ nhỏ nữa.
Rương gỗ ở đoàn phim hay có dằm vụn trên bề mặt, không cẩn thận là dễ bị thương.
Tưởng Lộc bị bé bưng bàn tay ngắm nghía, đầu tiên cau mày nghĩ ngợi một hồi rồi nói: "Lâm Cửu Quang kể à?"
Bạn nhỏ đang tập trung chơi dây bằng dây điện thoại dưới tầng bất thình lình hắt xì một phát.
Tô Trầm không nói gì, kiểm tra xong tay trái lại sang kiểm tra tiếp tay phải.
Trông mà xót xa trong lòng, biểu cảm bộc lộ hết trên mặt.
Tưởng Lộc thật sự rất muốn thơm Tô Trầm với cái nét mặt này một cái.
Cậu rút tay lại, vào phòng tắm súc miệng đánh răng nốt, nói tiếp giữa tiếng nước chảy: "Không sao đâu, hộ bạn bè mấy việc ấy mà."
"Trợ lý của anh đâu?" Tô Trầm hỏi thẳng: "Anh Triều với mấy người khác nữa đâu rồi?"
"Đều đang giúp anh." Tưởng Lộc nói tỉnh bơ: "Nhiều việc quá, không giúp xuể."
"Như này không giống tính anh." Tô Trầm dựa vào cửa, trong lúc nói dở còn đang quan sát vết phơi nắng ở sau gáy cậu rồi cả chai xịt dùng cho cơ bắp tổn thương đặt ở cửa.
Trông bé vừa day dứt vừa buồn bã, nhưng mở miệng lại chỉ gọi tên cậu: "Tưởng Lộc..."
"Con người có điểm yếu cái là phiền toái lắm." Tưởng Lộc thẳng thắn: "Điểm yếu của anh có thể là nhóc, chắc chắn cũng là bác anh với đoàn phim mà bác để lại."
Dì Đông đỡ cậu một phần, đám người này đì cậu một lượt, nguyên nhân đều có thể là bởi Bặc Nguyện đã không còn đây nữa.
Cậu quan sát rất rõ ràng, cũng đang dốc sức gìn giữ những gì mình gìn giữ được.
"Đợt trước lâu lắm rồi, cái cậu anh em kia của anh, Bùi Như Dã ấy, từng giải thích với anh."
"Bác sắp xếp cho anh gặp anh ta bởi có hạng mục đầu tư có thể chung tay góp vốn lớn, giúp ích cho việc bố trí sau này."
"Nhưng một nguyên nhân khác nữa là Bùi Như Dã đã phải bảo vệ gia nghiệp từ nhỏ."
Tưởng Lộc cắm bản chải vào lại cốc, dựa vào phía bên kia tường, chạm mắt với Tô Trầm ở đường ranh giới giữa sáng và tối.
"Hình như ông nội mất năm Bùi Như Dã 9 tuổi, sau đó cả nhà mấy chục con người ở San Francisco tranh giành gia sản tới giờ."
"Hồi ấy anh còn nghĩ cái này nghe như phim giờ vàng 8 giờ tối ý, thời đại nào rồi mà còn dùng cái từ kiểu gìn giữ bảo vệ gia nghiệp."
Giờ đây tình huống tương tự rơi vào đầu cậu.
Tài sản ở ngân hàng với khoản đầu tư cổ phần đều đơn giản, nhưng căn cứ phim ảnh rộng lớn thế này, khu kho như viện bảo tàng cả ngàn cả vạn vật dụng tâm huyết, đều cần cậu phải trông nom gìn giữ suốt.
Bác cậu biết mà bản thân cậu cũng biết, con người cậu quá trọng tình cảm, cầm được không buông được.
Chưa nói đến mấy tòa cung điện bác nắm được thông tin cũng đã đồng ý đốt trụi, chỉ cần có ai động chạm làm hỏng một cái đèn lồng lụa gấm của đoàn phim thôi là cậu đã thấy xót thay rồi.
Ngày xưa Tưởng Lộc còn cười trêu bác, vơ vét sưu tập bao nhiêu thứ ba lăng nhăng nhét đầy tứ hợp viện có khác gì thần giữ của không.
Bây giờ... cũng chẳng khác gì thật.
Nhưng cho dù đã bị áp lực đè không thở nổi nữa, thì khi gặp được Tô Trầm Tưởng Lộc vẫn cười rất ung dung nhẹ nhàng.
"Thực ra vẫn tạm ổn."
Tô Trầm không phản bác lời cậu, cứ nhìn cậu mãi, ánh mắt ngập tràn xót xa.
Nhưng bé phải an ủi cậu thế nào đây?
Họ không thể lại gần, không thể ôm, dù có nói gì cũng như xa cách ở hai bờ hòn đảo lẻ loi.
Tưởng Lộc bị nhìn mà ngượng, cười một tiếng có vẻ tự giễu: "Thế ha, anh đi học thoại đây, mai còn có cảnh quay."
"Anh ăn tối chưa?"
Tưởng Lộc ngẩn ra, suýt thì nói thật là ăn rồi.
Cũng không hẳn là ăn rồi, vội nhai tạm nắm cơm lúc 5 giờ chiều, bây giờ đã là 10 giờ tối.
Tô Trầm thấy cậu lưỡng lự là biết thừa đáp án, cúi đầu đi vào bếp: "Để em nấu gì cho anh vậy."
Tưởng Lộc không hề ngăn cản, trái lại phải lôi đạo đức trong lòng ra rà soát bản thân một lần.
Xong rồi phát hiện rằng mình hoàn toàn không vượt qua nổi cái máy dò này.
Kể cả tối nay đã ăn no căng bụng mà bây giờ Tô Trầm đòi nấu bữa đêm cho cậu, cậu vẫn sẽ chén sạch sành sanh.
Đúng là vô liêm sỉ thật chứ. Cậu nghĩ thầm trong bụng rồi đi theo vào bếp, không nhận ra là mình đang cười.
Hai người nhìn cái tủ lạnh sạch sẽ điểm mười, rơi vào trầm tư.
"Em bảo," Tô Trầm quay đầu sang nhìn cậu: "ngoài kem que với đồ uống ra tủ lạnh anh còn cái gì khác không thế?"
"Anh là người điều độ." Tưởng Lộc cười sượng trân: "Mỗi thế thôi, hết rồi."
Tô Trầm thở dài một hơi, nói: "Bên phòng em có hoành thánh mini với trôi nước đông lạnh, hình như có cả sủi cảo nữa, anh muốn ăn gì?"
"Trôi nước." Tưởng Lộc cảm giác mình đúng kiểu đáp ngay tắp lự, lại phải đằng hắng một tiếng lấp liếm, mắt đảo như rang lạc: "Cơ mà ấy, thực ra anh cũng không đói lắm đâu."
Tô Trầm đứng dậy đóng cửa tủ lạnh lại, giật tay áo Tưởng Lộc đi luôn ra ngoài.
Tưởng Lộc ấy ấy hai tiếng, trông thì chống đối nhưng thực ra cực kì hợp tác, đóng cửa phòng lại mặc cho Tô Trầm kéo đi.
"Mật mã là 3396."
Tưởng Lộc nhẩm theo một lần, chưa phân tích ra được là viết tắt phiên âm của cái gì.
Trong lúc nói chuyện Tô Trầm đã đi vào phòng bếp, bỏ lại một câu rất là kém thân thiện.
"Viết tắt là "Đoán đi xem nào"."
Tưởng Lộc nhìn theo bé bận tới bận lui trong bếp, vừa đun nước vừa tìm bánh trôi, bèn ngoan ngoãn nhoài người một bên chờ đợi.
Giống như dã thú dịu hẳn lại, từ móng vuốt tới da lông tới cả hơi thở đều êm ả như nhau.
Vốn dĩ ban đầu Tô Trầm không đói, bực cái tên đạo diễn IQ âm vô cực kia xong bản thân cũng đói luôn, dứt khoát luộc cho mỗi người một bát.
Viên trôi nước vừng đen tròn xoe nổi lên mặt nước, bị muôi khuấy đảo lúc chìm lúc nổi, nghịch ngợm lăn lông lốc.
Luộc bánh trôi xong, hai người ngồi ở hai bên bàn ăn, cả bát lẫn người đều cách rất xa.
Tô Trầm múc một viên lên há miệng định cắn, trông thấy Tưởng Lộc vẫn đang quan sát mình.
Bé nhướng mày lên dò hỏi, đối phương còn đưa một tay chống cằm, tiếp tục nhìn.
"Không đói à?"
"Đói." Tưởng Lộc đáp thật thà: "Hình như lần nào thấy nhóc lo cho anh cũng tức tối phồng mang trợn má ý."
Đáng yêu dã man.
Tô Trầm định vặc lại song mắt trông thấy vết sây sát ở lòng bàn tay cậu, bèn cúi đầu ăn bánh trôi tiếp.
"Ăn mau lên, để chốc lại nguội mất giờ."
Tưởng Lộc vẫn không chịu ăn, một tay vòng đỡ bát như bảo vệ kho báu, lẳng lặng ngắm Tô Trầm ăn chè trôi nước.
Cậu rất muốn cười trêu bé.
Để ý anh trai đến thế cơ à.
Anh trai cũng thích em. Cực kì thích.
Nhưng mãi đến lúc cả hai lần lượt ăn hết bát bánh trôi, Tưởng Lộc vẫn không nói gì cả.
Hai người cùng ăn xong rồi người này tiễn người kia ra cửa, hoàn tất buổi gặp mặt riêng sau quãng thời gian ba tháng, lịch sự lễ độ.
Cả hai đều kiềm chế giữ kẽ, biết tỏng trong bụng, diễn màn tình cảm hữu nghị như người dưng.
Trước khi đi vào, Tưởng Lộc nhớ ra gì đó, bỗng nói: "Mật mã của anh là 6365."
Tô Trầm khẽ gật đầu, chờ cậu giải thích nốt vế sau.
Kết quả Tưởng Lộc đóng xừ cái cửa lại.
Tô Trầm nhìn đăm đăm cánh cửa khép kín như kiểu muốn xuyên thủng cái lỗ qua đó.
...Đồ tồi đáng ghét.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Mị viết nhầm mất 9496 cơ xin lỗi xin lỗi hôm nay mới nhớ ra cái bug này (quỳ
————
🔹 Chú thích:
Bản gốc mật khẩu phòng: tiếp tục là bàn phím điện thoại bấm:
Phòng Tô Trầm: 6372 – 你倒是猜 – nǐ dàoshì cāi – đoán đi xem nào
Phòng Tưởng Lộc: 9496 – ý nghĩa là gì thì... mọi người 6372 😆