Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 106
Chuyển từ người diễn sang người sáng tạo, bước đầu tiên là chuẩn bị một cái bút thật tốt đã.
Tô Trầm ngắm nghía chọn lựa, nhón cái bút chì kim, bắt đầu giở chồng kịch bản dày cộp ngất ngưởng ra dưới ánh đèn.
Hình thái ban đầu của kịch bản là nguyên tác tiểu thuyết.
Diễn biến bộ thứ sáu khởi đầu từ đoạn tráo đổi linh hồn, tất thảy đều nằm trong ván cờ đã sắp đặt rất lâu của nước Hải Phưởng.
Y nữ Tiền Duyệt do Văn Phong diễn ngoài mặt tưởng là quân cờ do thủ phụ Văn đưa vào hoàng cung, thực tế lại là sư Thiên Hạnh bí mật không thuộc danh sách, cũng từng tiếp nhận sự ban tặng đến từ đêm Trùng Quang.
Mà trước đó cô ta còn là huyết nô của nhà họ Lam.
Huyết nô được nuôi dưỡng từ nhỏ bằng nghi thức cấm kị, về sau sẽ trung thành đến chết.
Cũng chính nhờ có hàng tầng ngụy trang che giấu thân phận họ Lam dựng nên cho, cô ta mới có thể trà trộn vào hoàng đình họ Nguyên, lén lút hoán đổi linh hồn Nguyên Cẩm.
Tuy Nguyên Cẩm sở hữu năng lực khác thường, nhưng vẫn cần hổ phách máu làm vật dẫn dắt.
Lúc tỉnh lại lần nữa y đã biến thành vương gia nước Hải là Lam Tử Chân, bị giam lỏng ở xa ngàn dặm, rơi vào cảnh tù nhân không thể chạy trốn.
Cùng lúc đó Lam Tử Chân đoạt mất thân xác Nguyên Cẩm, dần dà bước lên con đường phản quốc.
Lam Tử Chân cần hỗ trợ anh trai lấy được bản đồ thiên hạ, việc đầu tiên là phải hạ độc giết Cơ Linh.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là Cơ Linh lại được Ứng Thính Nguyệt vốn phải đang ở tận Tây Nam xa xôi cứu sống.
Cô chính là thiếu nữ tộc Đài mắc kẹt dưới nước ở bộ đầu tiên, cũng là người đầu tiên trong truyện có khả năng quan sát tám phương.
Chỉ mình cô chứng kiến được rõ ràng mọi hành động cử chỉ của y nữ từ trước tới nay, nghĩ cách cứu lấy Cơ Linh và bà lão Xương Rắn, rồi cùng họ đứng về phía đối lập với thiên tử đương triều.
Các diễn biến tình tiết hé lộ ngoạn mục, điểm sáng nổi bật nhất là thuật đoạt hồn.
Muốn thực hiện được công cuộc gần như trái ngược đạo trời thế này, cần trả giá bằng một tế phẩm khổng lồ.
Hoàng thất họ Lam nước Hải Phưởng lựa chọn thiêu thành hiến tế.
Chúng đã bí mật bày mưu hàng chục năm, tập trung cả mấy chục ngàn tù nhân vào một tòa thành trống, rồi khi thời cơ chín muồi thì phóng hỏa đốt sạch tòa thành thiêu rụi mọi thứ, mặc kệ sinh linh gào khóc tuyệt vọng, nhờ đó thực hiện đổi hồn thành công.
Nhưng Lam Tử Chân không thể ở trong thân xác Nguyên Cẩm cả đời được.
Ở phần giữa câu chuyện, cũng chính là đoạn mở đầu cho cao trào lớn nhất, Nguyên Cẩm và Cơ Linh đồng thời nhìn thấu được quỷ kế của chúng, hé mở phần nào chân tướng trò đổi hồn.
—— Tòa thành thứ hai sẽ bị thiêu cháy làm vật dẫn, chính là hoàng thành chứa đựng mấy trăm năm lịch sử của hoàng tộc họ Nguyên.
Hoàng thành là nơi ngưng tụ khí chân long, là biểu tượng tuyệt đối của thiên tử chí tôn.
Hoàng thành bị diệt, còn đâu kinh đô?
Một khi mưu kế này được thực hiện, mọi cuộc kháng cự đều sẽ thành công cốc chỉ trong nháy mắt, chưa đánh đã bại!
Đọc kịch bản đến đoạn này thì về cơ bản tất cả vẫn trung thành với nguyên tác, chỉ cắt đi chút ít.
Hiện giờ quay bộ nào Văn Trường Cầm xuất bản tập đó, cô đưa cho tổ biên kịch phiên bản cập nhật mới nhất để thực hiện chuyển thể kịch bản, giữ được gần 80% nội dung.
Trước khi nhận được kịch bản Tô Trầm hoàn toàn không hay biết gì về hướng phát triển của câu chuyện, cũng từng phỏng đoán kha khá xung quanh phần mào đầu đổi hồn, nhưng không ngờ lại có đoạn mô tả hoành tráng lửa cháy đốt thành.
Đọc hết lượt đầu, bé vẫn còn đang chìm đắm trong góc độ độc giả, vô vàn cảm khái.
Từ đế vương giả lạm quyền thao túng gây rối chính sự, cho đến Ứng Thính Nguyệt ra sức nỗ lực xoay chuyển tình thế, thực ra tất cả mọi chi tiết ẩn giấu đều đã được cài cắm từ suốt bộ đầu tiên, nhưng hình như hồi ấy đọc xong chẳng hề để ý một tí gì.
Bé đối chiếu tiểu thuyết chính thức với bản thảo kịch bản, chưa gì đã ghi lại rất nhiều phân tích trích đoạn vào sổ theo thói quen, để tiện sau đây tham khảo so sánh lần nữa.
Đọc lượt thứ hai, bắt đầu dò theo các ý kiến sửa đổi của nhiều người khác nhau, kiểm tra hàng trăm vị trí mọi người đánh dấu.
Trước lúc Tô Trầm nhận được bài tập đặc biệt này đã có 3 bên góp ý lần lượt.
Một trong số đó là nhà đầu tư liên quan đến diễn viên hoàng hậu, cũng là đối tượng hợp tác lâu dàu của Giải trí Minh Hoàng, công ty phim ảnh Sơn Tra.
[ Ý kiến đóng góp/ Phim ảnh Sơn Tra / Biên kịch Trà ]:
Câu chuyện quen trần thuật song song hai tuyến Nguyên Cẩm & Cơ Linh, đã dành các trường đoạn kha khá để nhấn mạnh sự ăn ý thấu hiểu, nương tựa lẫn nhau giữa cả hai.
Nếu bộ này đã có chi tiết đổi hồn, thì nên tập trung nhiều hơn vào tác dụng thúc đẩy cốt truyện đến từ hoàng hậu, phóng đại thêm các diễn biến sẵn có của nhân vật nữ chính, đồng thời bổ sung ở mức thích hợp những biểu hiện đặc sắc, làm nổi bật lên sự thu hút của hai phía đế hậu, cũng thuận tiện cho khâu ghép đôi lăng xê về sau.
Ghi chú: Trong tuyến tình cảm/cốt truyện, sự xuất hiện của đế hậu đều chưa đủ, hi vọng chú ý hơn.
Ngoài nội dung liên quan đến đế hậu thì phim ảnh Sơn Tra còn đề xuất nhiều yêu cầu khác như cắt giảm đất diễn của hai anh em họ Lam, tăng cường tuyến tình cảm, bổ sung các chi tiết đang thịnh hành vân vân.
Tô Trầm đọc qua ý chính rồi đặt chỗ tài liệu photo này sang một bên.
Tiếp theo là bản của tổ đạo diễn.
[ Ý kiến đóng góp/ Tổng đạo diễn: Charlie Jones ]:
"First of All ——"
Thiếu niên trông mà khó hiểu, nghĩ bụng chả lẽ mình đọc yêu cầu đạo diễn mà còn phải lôi thêm quyển từ điển tiếng Anh ra như kiểu làm bài reading à.
May là liếc tiếp mấy dòng dưới, chắc là bản thân cũng tự thấy mình hơi quá đà nên vẫn quay về lại tiếng Trung.
Mấy câu lải nhải ở đầu đều khá vô nghĩa, nói tới nói lui có đúng 3 ý.
Quay nhiều cảnh to tát! Quay nhiều cảnh quần chúng! Cho nhiều cái viễn tưởng kì ảo vào!
Đoạn đêm Trùng Quang giáng xuống vốn chỉ định quay khoảng nửa tập, đạo diễn múa bút phát huy kiến nghị tăng lên hẳn thành tập rưỡi, đồng thời tăng cả mức dự toán cho kĩ xảo.
Còn về ý kiến của phim ảnh Sơn Tra thì đạo diễn phủ định mạnh bạo ngay cạnh: Tình yêu tình báo, quay cái kiểu sến súa ấy là sẽ tổn thất khán giả phái nam đấy, không cần thiết đâu.
Có thể thấy người này đam mê quay dạng sử thi anh hùng.
Muốn cả bộ toàn những cảnh hoành tráng lộng lẫy chói lóa, muốn phải sống chết hào hùng kinh hồn táng đảm, còn kêu là đang quá đông các nhân vật nữ tầm trung niên tuổi già, nên cắt giảm nhân khẩu đổi thành mấy cô em sành điệu ấy.
...Tư duy đậm chất Mỹ thật.
Bên thứ ba thì là bản tổng hợp ý kiến của các nhà đầu tư, chi chít líu nhíu cộng lại tầm mấy chục dòng.
Hi vọng nhiều bước ngoặt giật gân bất ngờ, thấy hơi ít cảnh bạo lực đấm đá, nên thêm các sinh vật kì ảo, cho mấy khung hình bạo dạn cởi đồ tắm táp...
Đọc xong hết đống này đã đến 3 rưỡi sáng.
Giữa ánh đèn mờ tối, hình như cả thế giới chỉ còn có mình bé.
Tô Trầm tắt nốt cái đèn cuối cùng đi, nghĩ ngợi giữa bóng tối tĩnh mịch khiến người ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, rằng nên sửa đổi kịch bản này thế nào bây giờ.
"Đêm Trùng Quang" không phải sàn diễn riêng lẻ của bất kì nhân vật nào, điều bé ưu tiên cân nhắc là phải làm sao để giúp toàn bộ câu chuyện trở nên đặc sắc hơn nữa.
Bé vắt vẻo trên ghế suy tư rất lâu, buồn ngủ đến nỗi dặt dẹo lắc lư, tí thì ngã luôn xuống đất.
Trở tay bám bừa, lúc bấu được vào góc bàn còn mò phải một vật dạng gậy ngăn ngắn mà khá đầm tay.
...Cái gì thế nhỉ?
Bé bật đèn bàn lên, dở khóc dở cười.
Ấy là chiếc bút màu dạ em trai để ở đây.
Lương Ổn rất thích ngồi vẽ cạnh bàn học của bé, tuy giờ hãy còn nhỏ lắm, phần lớn thời gian chỉ toàn gạch tô những nét loạn xạ.
Tô Trầm đang định cất lại vào hộp bút thì tình cờ trông thấy những đường chéo xiêu vẹo nguệch ngoạc trên mặt bàn gỗ bạch dương, bỗng nghĩ ra gì đó.
Bé biết phải làm thế nào rồi.
Khổ giấy lớn nhất có ở nhà là cỡ A3, bé lấy nhiều tờ ra xếp nối nhau, đầu tiên vẽ một trục nằm ngang rất dài, rồi tiến hành chia ra thành các đoạn theo số tập trong kịch bản.
Tô Trầm bật đèn sáng lên, một tay giở những trang kịch bản dày cộp, tay kia đánh dấu trên trục tọa độ bằng hai màu xanh đỏ, tỉ mỉ chính xác như học sinh cấp 3 đang viết công thức toán.
Màu đỏ là tuyến tình cảm, màu xanh là tuyến đấu đá chính trị.
Tất cả các trập trùng lên xuống, chuyển biến, cắt ngang đều được thể hiện linh hoạt đan xen trên giấy, không khác gì các hàm lượng giác hay đường parabol uốn lượn thay đổi liên tục.
Trục ngang là thời lượng số tập, trục dọc là độ thăng trầm trong diễn biến.
Chờ tới lúc cả công trình phức tạp gần đến đoạn hoàn thành thì trời đã tờ mờ sáng, nghe thấy cả tiếng chim hót loáng thoáng ngoài kia.
Sau khi đánh dấu ghi chú toàn bộ thì bé đã có được góc nhìn thông suốt, nắm bắt hết các điểm lóe sáng lên xuống của mọi nhân vật trong bộ phim cùng số lượng các chi tiết đặc sắc ở mỗi tập.
Đúng là cách phân bổ chưa được đồng đều, có những tập xuyên suốt chỉ toàn tranh đấu biện luận, nội dung quá đơn điệu thừa mứa, sẽ gây nhàm chán buồn ngủ.
Có tập thì bị nhồi nhét quá đà như kiểu cái bánh hamburger kẹp tận bảy tám lớp nhân, cắt ghép kể chuyện nhanh quá, không thể hướng người xem tập trung hẳn vào một nội dung nào cụ thể.
Hiện giờ tiếp tục bắt tay vào điều chỉnh thì cần dùng đến máy tính.
Bé khẽ thở hắt ra một hơi, dọn hết cả tập giấy nháp viết vẽ kín đặc sang một bên, bật máy tính lên chuẩn bị làm lại lần nữa.
Ít nhất cũng có hình dung bước đầu rồi, đúng không?
Tưởng Lộc nhận được cuộc gọi vào chiều hôm sau đó.
Cậu rảnh quá rỗi việc, đang giúp mẹ ruột sắp xếp lại tài liệu sách vở, bỗng có điện thoại từ cô Lương.
"Lộc Lộc, có kết quả phỏng vấn chưa cháu?"
"Vừa có luôn ạ, còn chưa kịp gọi điện báo cho cô chú," Tưởng Lộc kẹp điện thoại ở vai, cầm dập ghim dập tài liệu photo vào: "thứ bảy tuần tới thi vòng hai, lần này là theo nhóm ạ."
"Thế thì tốt quá, vậy là cô với chú cũng yên tâm rồi, cháu diễn tốt thế, chắc chắn là giám khảo cũng sáng suốt thấy rõ lắm luôn."
Lương Cốc Vân không chắc là có nên quấy rầy thằng bé không, hàn huyên mấy câu xong vẫn định cúp điện thoại, chợt Tưởng Lộc cắt ngang.
"Cô ơi, từ từ đã ạ." Đợt này Tưởng Lộc không hề liên lạc với Tô Trầm, nhưng cậu có trực giác rất kì lạ, biết là Tô Trầm gặp phải vấn đề gì khó nhằn.
"Dạo này Trầm Trầm thế nào rồi ạ? Có cần cháu qua thăm xem sao không ạ?"
Lương Cốc Vân sửng sốt trước sự thấu hiểu tinh tế của đứa nhỏ, nhưng vẫn gạt đi.
"Không cần đâu, cháu còn phải ôn thi nữa, ấy là tiền đồ tương lai của cháu, phải chuẩn bị cho tốt vào đấy."
Tưởng Lộc đặt dập ghim xuống, cười nói: "Cháu còn đang dọn dẹp phòng làm việc cho mẹ cháu đây ạ, rỗi lắm luôn ạ."
"Thi nhóm thì cũng là diễn xuất ngẫu hứng ấy mà ạ, chẳng lẽ cháu còn tìm ai tiết lộ đề được chắc."
"Cô ơi, có việc gì cô cứ nói thẳng ạ, không cần phải bận tâm chỗ cháu quá đâu."
Từ trước Lương Cốc Vân đã thấy Tưởng Lộc rất thấu suốt, không ngờ giờ đây thằng bé còn thông minh tới mức này.
"Chuyện là thế này," Cô băn khoăn lo lắng nói: "mấy hôm trước nhà sản xuất Khương giao cho Trầm Trầm một nhiệm vụ, cô thấy thằng bé bê một chồng sách to về nhà."
"Em nó chịu khó quá... cứ vùi đầu trong phòng nghiên cứu đống sách vở đấy thâu đêm luôn, ngày nào cũng chỉ ngủ có một lúc, cô sợ nó cố quá ốm mất thôi."
Nhưng cô và Tô Tuấn Phong đều đã nối nhau vào khuyên, lần nào cũng chỉ qua loa lấy lệ mấy câu.
Mắng thì không nỡ mắng, ngọt nhạt dỗ dành lại không đả động nổi, thằng bé này bướng lên rõ là giống ba nó.
"Lộc Lộc, cháu vừa mới về nhà, thật sự gọi cháu sang lại cô cũng ngại lắm, xin lỗi cháu nhé."
"Khách sáo thế cơ ạ," Tưởng Lộc cười nói: "cô không nhận cháu làm con nuôi nữa rồi ạ?"
Lương Cốc Vân nghe cậu trêu cũng phải bật cười theo: "Có chứ có chứ, con trai ruột cũng được luôn!"
Lúc đến nhà Tô Trầm, Tưởng Lộc còn chưa thay dép đã nghe thấy tiếng máy in soàn soạt soàn soạt.
Lương Cốc Vân trông thấy cậu cứ như gặp cứu tinh, chỉ vào phòng sách với vẻ khá căng thẳng.
Tưởng Lộc nhanh chóng đổi sang dép lê, hiểu ý đi vào chữa cháy.
Mở cửa ngó thử, cháy thì chưa cháy nhưng mà giấy ngập đầy nhà, rải rác cả trên giường cũng có.
Dựa theo vị trí phân bổ của đống giấy này thì ngủ cũng chỉ co cụm tạm một góc, còn chẳng buồn giở chăn ra.
...Thảo nào cô Lương phải lo lắng thế.
Tô Trầm đang cúi đầu xem sơ đồ cây vừa mới in ra, lúc thấy cậu đến thì cau mày lại.
"Mẹ em gọi cứu binh à?"
"Để anh đoán nhé." Tưởng Lộc ngồi xuống một bên, tiện tay lật bừa thấy là tiểu sử nhân vật do biên kịch viết: "Chú Khương bắt nhóc sửa kịch bản đấy à?"
Tô Trầm tắt máy in đi, tương đối mệt mỏi, cầm chỗ giấy còn đang nóng bỏng bước lại gần.
"Đừng nghịch, dịch ra nào."
"Nhóc không chịu ngủ, cô Lương không khuyên được nên mới gọi anh sang xem sao."
Tưởng Lộc dọn gọn đống kịch bản bừa bãi trên giường, không cứng nhắc ép buộc bé làm gì.
"Vừa khéo anh còn chưa được đọc kịch bản đây, cho anh xem thử nào."
Cậu kéo thêm cái ghế, ghép hai cái vào nhau, để Tô Trầm tựa vào mình đọc tiếp.
Kể ra cũng lạ.
Mỗi lần cả hai âm thầm nhất trí, quyết định từ giờ trở đi sẽ duy trì khoảng cách y nguyên với đối phương, thực ra đều đã tuân thủ nội quy hẳn hoi lắm mà.
Không nhắn tin, không gọi điện, mặc cho cảm giác thân thiết liên miên loãng dần.
Như thể chỉ cần tiếp tục vậy là sớm muộn cũng sẽ có thể lạnh nhạt quay về làm người dưng ngược lối, không ai chòng ghẹo động chạm ai nữa.
Rồi thì sẽ luôn có một lí do nào đó, kéo lại nguyên vẹn tất thảy những khoảng cách đã giãn đây.
Tô Trầm ngồi thẳng tắp, tập trung viết chú thích của riêng mình, các sơ đồ mới chồng chất bên tay phải, từng tập một đều được quy hoạch lại từ đầu rõ ràng rành mạch.
Ngay cả biên kịch chuyên nghiệp được đào tạo bài bản cũng khó mà dụng tâm tới mức này.
Ban đầu bé chỉ định nêu các ý kiến đề nghị đơn giản như kiểu của đạo diễn Hải thôi, nhưng càng đọc kĩ thì càng có nhiều thứ muốn viết.
Đội ngũ biên kịch còn chưa nghiên cứu ra được hướng đi hay hơn, bé dứt khoát liệt kê cụ thể cả lượt luôn để tiện cho mọi người tham khảo.
Ngòi bút vang tiếng sột soạt, đem lại hiệu ứng hỗ trợ giấc ngủ lạ kì.
Bé đang muốn trốn tránh khỏi sự cám dỗ của những tiếng loạt xoạt đều đều, thì giọng nói thấp thoáng nụ cười nhè nhẹ vang lên đằng sau.
"Có muốn ngồi tựa vào anh rồi hẵng đọc nốt chồng này không?"
"Logic cốt truyện cứ sao sao ấy nhỉ."
Tô Trầm nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Lộc, trực giác thấy cậu đang giở trò.
Nhưng đã lâu lắm lắm bé không được dựa vào cậu rồi.
Giống hồi ở trong đoàn phim, dựa dẫm vùi mình trong ấy không cần lo nghĩ.
Ngày mưa, ngày tuyết, ngày âm u, nhắm mắt ngả người, cứ vậy ngủ say.
Tưởng Lộc cực điêu luyện trong việc thể hiện sức hút của bản thân, hạ giọng thấp hơn xíu nữa, để âm cuối mang lại cảm giác chà nhám hữu hình.
"Cân nhắc thử xem... hửm?"
Cậu giơ tờ giấy ra, ý bảo Tô Trầm thử kiểm tra kĩ lại một đoạn nào đó.
Cuối cùng Tô Trầm vẫn cầm lấy, thoáng ngơ ngẩn thôi đã thấy mình vùi giữa cánh tay cậu như đang rơi vào quỹ đạo.
Người đàn ông khẽ khàng dỗ bé ngủ, giọng nói nhè nhẹ khàn khàn khiến con mồi quên cả vùng vẫy.
"Đọc mấy dòng này..."
Lúc nhìn đến mấy dòng chữ cậu chỉ, ánh mắt Tô Trầm đã dần dà mất đi tiêu cự.
Bé muốn phản đối một câu, còn chưa nghĩ ra là phải nói gì thì đã rơi vào mộng đẹp giữa nhiệt độ quá quen thuộc.
Xét ra thì đã hai ba hôm chưa ngủ hẳn hoi, dỗ cái là dính.
Tưởng Lộc không còn lạ gì trước tốc độ thiếp ngủ của bé nữa, có thể xem là bao nhiêu năm nay dỗ nhiều thành quen.
Cậu giữ nguyên tư thế, chờ thêm 15 phút nữa rồi mới bế Tô Trầm về lại giường.
May là Tô Trầm cũng đang mặc đồ ngủ sẵn, không phải lo thay quần áo làm bé thức dậy.
Tạm thời cậu chưa được cử động, phải duy trì độ cong gấp khúc ở bả vai và khuỷu tay như bức tượng điêu khắc, để cho thiếu niên dần dà chìm vào giấc mơ trong lòng.
Thực ra màn ru ngủ kiểu này đã diễn ra quá nhiều lần, cả hai đều chả bao giờ để tâm.
Phần lớn thời gian thế giới chỉ có hai người họ.
Trong khách sạn, hai cánh cửa mở ra ngay đối diện nhau.
Cả hai lượn lờ qua lại trong phòng suite khép kín, tựa vào nhau chơi điện tử rồi ngủ gật, rồi lại cùng được trợ lý gọi dậy, vội vã chạy ra phim trường.
Ở đoàn phim, cả hai cũng ra vào qua lại giữa nhân vật.
Có khi thuộc hai tổ khác nhau, một người quay xong xuôi cũng sẽ ghé sang ngó người kia theo thói quen, chỉ nói một câu về trước đây nha.
Cùng độ tuổi, cùng giới tính, cùng một cuộc sống theo mô hình khép kín tại chỗ.
Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều ngày tháng dựa dẫm thiếp ngủ như thế.
Cùng chờ đến lượt quay suốt đêm khuya gió tuyết phần phật, cùng trốn vào trong xe hóng gió điều hòa giữa mùa hè muỗi bay vo ve.
Cơn buồn ngủ cứ ập đến lẳng lặng nghiễm nhiên vậy thôi.
Hệt như từng lần lòng mình rung động.
Tưởng Lộc kìm nén hơi thở rất nhẹ, mãi đến khi xác nhận Tô Trầm đã ngủ say mới thử nhúc nhích cánh tay một xíu.
Ánh mắt cậu lướt từ trái sang phải mặt bàn, xem từng thứ một thật tỉ mỉ.
Từ mẩu ghi chú có vẽ mũi tên cho đến màn hình máy tính đang ở trang chờ, rồi tới khung ảnh hai người đặt trên bàn.
Ngắm từng thứ một đầy trân trọng.
Cái thích và yêu của thiếu niên, lúc ồn ào thì táo bạo dạn dĩ, lúc lặng im lại kín đáo tinh tế, luôn luôn là vậy.
Cho tới lúc đảm bảo ổn thỏa cậu mới hơi hơi dùng sức, bế Tô Trầm lên.
Tay trái đỡ khoeo chân, tay phải nâng vòng ở gáy, cẩn thận như đang ôm một bó hoa.
Mười tám tuổi bế mười bốn tuổi, hình như sẽ tương đối tốn sức.
Nhưng cậu bế rất nhẹ nhàng, cơ bắp đều chưa cần gồng lên hẳn.
Bế Tô Trầm trong lòng mình rồi lại dè dặt đặt vào trong chăn, tỉ mẩn dém góc chăn lại.
Khi kéo rèm cửa sổ vào thì sắc trời cũng đang dần tối, tất cả đều giúp bé nhỏ ngủ thật ngon.
Tưởng Lộc xoay người ngoái lại nhìn, bỗng cảm thấy Tô Trầm vẫn cứ là một bé con.
Thiếu niên ngủ rất yên ổn, lông mi dài thượt, như một chú cừu con hiền lành.
Cả hai đều được nhận phước lành may mắn như đêm Trùng Quang, song cũng mang trên mình số mệnh khác với người thường.
Nhưng cậu vẫn mong bé sẽ mãi tươi sáng đơn thuần, đừng tiếp xúc với những thứ hỗn độn kia làm gì.
Tưởng Lộc hiểu rõ mình cũng còn quá trẻ, mười tám tuổi, phạm vi kiểm soát được vẫn quá nhỏ.
Cậu không dám thích bé nhiều bao nhiêu.
Có lúc cậu nghĩ, giả sử sau mười năm nữa, cậu 28 tuổi, Tô Trầm 24 tuổi, liệu câu chuyện của hai người sẽ ra sao.
Ít nhất cũng không bị động như hiện tại.
Nếu lúc ấy Tô Trầm vẫn đồng ý, cậu sẽ đứng ra giải thích rõ với cô Lương, gánh vác tất cả áp lực, thích bé mà không phải tư lự lăn tăn.
Cậu đứng không quá xa cũng không quá gần, lúc này đây vẫn bình tĩnh kiềm chế, sẽ không rung động nhất thời chạm vào gương mặt đối phương.
Cũng chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Tuấn Phong e dè rón rén mở cửa phòng, sửng sốt thấy con trai bướng bỉnh nhà mình cuối cùng cũng chịu đi ngủ.
Hai vợ chồng nhanh chóng xúm lại xem, cảm thán sao mà dỗ con trai lớn đi ngủ thôi cũng khó thế, ra dấu cảm ơn bằng khẩu hình miệng.
Tưởng Lộc theo cô chú ra ngoài, Tô Tuấn Phong giữ cậu lại ăn cơm tối, cậu nghĩ ngợi rồi cười từ chối.
"Bây giờ là 4 giờ, chắc tầm 11 giờ đêm là Tô Trầm sẽ dậy đấy ạ, tới lúc đó cho em ý ăn ít cháo hay gì đó."
"Chú Tô cô Lương, cháu về trước đây ạ, ở nhà còn đang tổng vệ sinh dở nữa."
"Đúng là ngại quá, làm phiền cháu phải chạy sang đây rõ xa," Lương Cốc Vân vội vàng lấy bánh bao mình tự tay làm ra xếp vào hai cái hộp to đưa cho cậu: "cháu cầm về đi này, có nhân thập cẩm rồi nhân củ sen nữa, ngon lắm đó!"
Tưởng Lộc không đùn đẩy, cười híp mắt chào cô chú.
Đúng là y hệt dự đoán, Tô Trầm ngủ một giấc ngon lành đến 12 giờ đêm, lúc tỉnh dậy hãy còn lơ mơ, cảm giác mình như kiểu bị lệch múi giờ.
"Ấy?"
Trước đấy là như nào ý nhỉ?
Mình nằm trên giường à?
Bé mò mẫm bật đèn, nhớ loáng thoáng là Tưởng Lộc ghé qua, vô thức định lên tiếng gọi anh Lộc xong lại cưỡng chế nín bặt.
Ở nhà gọi linh tinh cái gì, sợ mọi người trong nhà chưa hiểu nhầm chắc...
Lúc này Lương Cốc Vân đang đánh răng, nghe thấy tiếng động bèn cắn bàn chải sang xem, nói ồm ồm: "Ông cố nội ơi, cuối cùng bé cũng dậy rồi hả?"
"Con ngủ lúc mấy giờ thế ạ?"
"Khoảng 3 4 giờ chiều." Lương Cốc Vân đảo mắt, kêu ca mấy câu đầy hiếm thấy: "Hai ba ngày liền nhất quyết không ngủ, bé ơi, con định làm gì thế?"
Tô Trầm cũng đuối lí, thỏ thẻ: "Mẹ biết mà, con cứ làm gì tập trung quá là khó dứt ra được..."
"Vâng vâng vâng, đáng ra mẹ phải đặt tên cho bé là Tô Dứt," Mẹ ruột chê bai, cầm bàn chải quay lại bồn rửa, nói tiếp: "bé ăn gì không? Cháo đun sẵn rồi đó, thêm ít bánh bao hay là sủi cảo hấp?"
"Sủi cảo ạ ——"
Tô Trầm vẫn còn đang làm ổ trong chăn, đầu tiên nhìn lướt sang đống giấy còn chưa thu dọn hết, tự dưng nhớ ra gì đó.
Buổi chiều anh Lộc đến nhà.
Hơn nữa chính anh Lộc dỗ hai ba câu cho bé dựa vào, sau đó ngủ thiếp đi luôn.
Thiếu niên nhìn cái bàn, xong nhìn cái giường, lập tức hiểu ra anh Lộc đã bế mình từ kia sang đây.
Mặt bé đùng cái đỏ bừng bừng, chẳng biết mình có bị hôn hay không nữa.
Sao lúc đấy lại có thể ngủ say sưa thế nhỉ! Đáng ra phải đặt tên là Tô Không Trầm chứ!
Chiều hôm sau Tô Trầm hẹn giờ, quay lại phòng họp ở tầng cao của Giải trí Minh Hoàng.
Lần này ngoài tài liệu Khương Huyền đã đưa, bé còn mang theo 3 thứ nữa.
Bảng biểu đánh dấu chia tập bằng màu sắc, ý kiến sửa đổi kịch bản từ vai chính cùng danh sách đối chiếu tham khảo bổ sung.
Khương Huyền có mặt đúng giờ, vốn tưởng sẽ chỉ nhận được một tệp tài liệu kiểu đề xuất, không ngờ chỉ trong vẻn vẹn 5 ngày Tô Trầm đã làm được nhiều thế.
Trong lúc giở tài liệu ra đọc Khương Huyền lại ngẩng đầu quan sát thiếu niên mới lên lớp 10 này, như thể đang phải đánh giá định nghĩa lại lần nữa.
Ban đầu khi có danh sách đề cử Hình đế giải Bạch Ngọc, Khương Huyền từng tưởng là nhờ Nhan Điện dẫn dắt dạy bảo tốt quá.
Rất nhiều đạo diễn sẽ theo sát, hướng dẫn diễn viên từng cử chỉ hành động, việc này không mới.
Phim của các đạo diễn giỏi dạng này sẽ luôn duy trì được điểm số cao, nhưng hễ đổi đạo diễn cái là diễn viên lại đột ngột bị xịt, thể hiện chẳng ra đâu vào đâu.
Xét kĩ ra cũng do trước đó dạy dỗ cứng nhắc kiểu như bú sữa, có dốt cũng diễn được.
Nhưng trông vẻ ngoài Tô Trầm trước mắt đây vẫn mới là học sinh cấp 3 trong sáng phấn chấn.
Khương Huyền đọc kĩ từng tập tài liệu một, được chứng kiến trọn vẹn rằng bé có thể bỏ ra chừng nào công sức cho một nhiệm vụ.
Phân tích sâu sắc, từ ngữ chuẩn xác.
Tương lai đứa nhỏ này còn có thể tiến xa hơn nữa, hiện giờ được đề cử Hình đế cũng là danh xứng với thực.
"Cháu làm tốt lắm." Khương Huyền đưa ra lời khen công nhận rất hiếm có: "Bài tập lần này chú chấm A+."
"Tranh thủ tận hưởng nốt kì nghỉ đi, đợi lễ mở máy gặp lại."
Tô Trầm đứng dậy chào hỏi rồi vào thang máy đi xuống, suốt quá trình biểu cảm vẫn điềm đạm bình tĩnh.
Chờ đến lúc vào hầm gửi xe bé mới sung sướng bật nhảy mấy cái tại chỗ.
Qua ải rồi!! Ha!!
Nhảy xong tót lên xe ngay, sợ bị paparazzi chộp được.
Thoáng cái đã đến thứ bảy, Tưởng Lộc được Tưởng Tòng Thủy đưa đến cửa Học viện Sân khấu Thời Đô, chuẩn bị thi năng khiếu vòng hai.
Tô Trầm cũng ở trong xe, dọc đường cứ nhoài người ở cửa sổ ngó nghiêng xung quanh.
Tưởng Lộc hiếm khi được thấy vẻ ấu trĩ của bé.
"Vẫn đang tìm cái áo khoác đấy à?"
"Em không tin đấy," Cứ nhắc đến cái áo khoác là Tô Trầm lại bực mình, quan sát từng tí một như cái máy quét: "tốt nhất là đứa đấy đừng có mà vào được vòng hai!"
"Ừ, tốt nhất là đừng có trúng tuyển," Tưởng Lộc trêu chọc: "sau này mà bị nhóc bắt được là bằng tốt nghiệp sẽ cháy rụi thành tro tại chỗ luôn, phải tèm nhem nước mắt nước mũi nhận lỗi ý chứ."
Tưởng Tòng Thủy đã nghe kể vụ này, vừa thò đầu ra tìm chỗ đỗ xe vừa tiếp lời: "Có phải cái áo cô Lương của con chọn không? Đẹp thế cơ mà."
Nghe vậy Tưởng Lộc chấn động.
"Mẹ vừa khen quần áo của con đẹp đấy ạ?"
Mẹ —— không phải mẹ thích cô Lương đấy chứ hả??
Đã thấy mẹ khen ai bao giờ đâu!
Tưởng Tòng Thủy liếc sang con trai đầy khó hiểu, Tưởng Lộc đau lòng kêu than.
"Mẹ mau khen con mấy câu đi, con sắp vào thi rồi này!"
Tưởng Tòng Thủy: "..."
"Thế xuống ở đây luôn đi cho mẹ dễ quay xe."
"Mẹ, động viên thân ái tí nào!"
Tưởng Tòng Thủy tương đối chê bai: "Con có xuống xe không hả."
Tưởng Lộc rất tổn thương.
Ô kìa, mình còn không bằng cái áo khoác nữa.
Số thí sinh dự thi vòng hai hôm nay đã ít hẳn.
Theo lệ thì lượt đầu vẫn phải biểu diễn tài năng, đợt này thấy rất nhiều người đeo nhạc cụ đa dạng, có thể nhìn ra hình dáng tổng quan của các kiểu đàn nhị, violin rồi saxophone.
Tưởng Lộc đi tay không, quan sát một vòng xung quanh, nghĩ bụng thế mình làm bài thái cực quyền đi vậy.
Chắc do cũng có xì xầm trao đổi nên rõ ràng sảnh thi hôm nay không còn mùi chấn thôi nữa, cơ mà áo khoác của mọi người thì vẫn cứ chất đống vắt vẻo lung tung.
Tưởng Lộc ngẫm nghĩ một phen, quyết định chọn chỗ nào gần gần, tiện thể tìm ai nhờ để ý giúp.
Điểm khác biệt là sau khi kết thúc lượt đầu sẽ có giáo viên riêng hướng dẫn mọi người chuẩn bị cho lượt hai, thời gian tương đối dư dả.
"Chào các bạn, cô tên là Tần Dĩ Trúc," Người phụ nữ mặc sườn xám màu mực đậm, khí thế hồ hởi: "lần này mình chia 5 người một nhóm, vẫn chọn đề bằng cách bốc thăm."
"Yêu cầu giống như lần trước, tự xây dựng tình tiết lời thoại, diễn xuất tại chỗ trong vòng từ 10 đến 15 phút."
"Lần lượt có 3 đề bài như sau: "Hỏa hoạn ở cửa hiệu", "Ai là kẻ trộm", "Gặp vụ cướp giật"."
Tốp đầu tiên có 50 học sinh bước vào, nhanh chóng chia nhóm theo số báo danh, sau đó học sinh trưởng nhóm phụ trách rút đề.
Thực ra độ khó đã bằng với bài tập nhóm nhỏ của sinh viên năm nhất nhưng giới hạn thời gian cực kì chặt, chỉ cho có 15 phút.
Năm người phải chia đất diễn, phải xác nhận nhân vật lẫn nội dung tương tác, đối với lính mới thì 15 phút còn lâu mới đủ.
Lúc chia nhóm thảo luận, khi trông thấy đối thủ là Tưởng Lộc thì ánh mắt của bốn bạn còn lại có vẻ lo sợ hơn là mừng rỡ.
Bất cứ ai trong số họ trông thấy Tưởng Lộc kể cả ngay ở cửa trường, thì chắc chắn cũng sẽ cực kì hớn hở lại gần chào hỏi, bảo hi tớ là fan của cậu đó, phim cậu đóng siêu siêu hay ý.
Nhưng giờ phút này đây số lượng trúng tuyển có hạn, không thắng được người ta thì khả năng là không đỗ được vào Sân khấu Thời Đô đâu, gặp phải đối thủ kiểu này thì quá bằng vận may tan vỡ luôn rồi.
—— Ai mà muốn diễn tay đôi với Tưởng Lộc cơ chứ!! Đù!!
Tưởng Lộc rất khiêm tốn tránh sang một bên, quả nhiên bốn người còn lại tự động tụ vào, các bạn tính tình tương đối chủ động lập tức giành luôn các vai trộm và bị mất trộm.
Đây là hai vai dễ diễn nhất, nghĩ lời thoại cũng dễ hơn hẳn.
Vai khách khứa đứng xem mà lơ là một tí là sẽ bị lải nhải lặp từ ngay, quanh đi quẩn lại chỉ biết kêu "Ai lấy đấy mau ra mặt đi".
Có bạn không chịu yếu thế, nói là cũng chưa chắc tên trộm chỉ lấy của một người, nhất quyết đòi thêm một vai nạn nhân nữa.
Từ đầu đến cuối Tưởng Lộc không thảo luận mấy, xem bốn người tranh giành tới lui, bản thân chỉ nghĩ xem phải phát huy thế nào.
Nếu Tô Trầm ở đây hai người sẽ tung bay tưng bừng luôn... Ầy, bây giờ chơi một mình cũng tạm vậy.
Đã đến giờ, cô Tần bước ra gọi.
"709, nhóm các em chuẩn bị vào thi, nhóm tiếp theo chuẩn bị bốc đề."
Năm người đưa mắt nhìn nhau, xếp hàng theo chiều cao bước vào sân khấu.
Ban giám khảo đã thay đổi nhưng vẫn là các giảng viên chuyên môn của Sân khấu Thời Đô, đang nhìn các thí sinh với nét mặt nghiêm nghị.
Năm học sinh cấp 3 cùng nhau cúi người, cất tiếng chào các thầy cô bằng giọng không được đồng thanh cho lắm.
Bạn nam đeo kính phát biểu trước: "Thưa thầy cô, đề bài diễn xuất lần này của bọn em là —— "Ai là kẻ trộm"."
Giáo viên gật đầu: "Mời các bạn bắt đầu."
Năm người lần lượt kéo ghế ra xếp hai hàng ngồi xuống, mô phỏng hoạt cảnh trên xe bus.
Để tranh thủ đất diễn, cô bạn thấp thấp cầm cái ghế đẩu không ngồi mà đứng riêng một bên, giả vờ đang nắm lấy tay cầm.
Bạn nam đeo kính nhìn một lượt xong lập tức lôi điện thoại ra, bắt đầu gọi điện nói rất to: "À lố? Anh đang trên bus, cái chuyện lần trước em bảo ấy ——"
Bạn nhận diễn kẻ trộm nhấp nhổm bồn chồn, mới qua mấy giây đã đứng dậy nghiêng ngả một cái như thật, giả vờ là xe bus đến chỗ rẽ nên va phải người khác.
"Úi da, xin lỗi nhé."
Tưởng Lộc phì cười thành tiếng.
Cậu cười xong bốn bạn còn lại đều tưởng là cậu bật cười mất kiểm soát, có người nhìn sang theo bản năng, ba người kia không biết có nên nhìn không, cố diễn tiếp theo logic của mình.
"Thẻ ngân hàng của anh á? Không phải ở nhà à?" Giọng của bạn nam đeo kính to đến nỗi hơi quá đà, vừa lần mò vừa nói: "Để anh tìm xem, ví anh để ở... Ô? Ví mình đâu ấy nhỉ?"
"Cúp trước nhé, đù, anh mất ví rồi đây này!"
Bạn này gập điện thoại rõ mạnh, hấp tấp hét to: "Có trộm! Mọi người kiểm tra túi xem có mất đồ không đi!"
Mấy người xung quanh lập tức diễn theo, mò mẫm trái phải.
Trước đó bạn trộm và bạn đeo kính đã trao đổi về cách diễn, lúc này bạn trộm làm động tác định xuống xe.
"Cấm được đi vội! Có phải mày trộm không hả?"
"Liên quan gì đến tôi, tôi cần xuống bến này mà."
"Trông cái mặt mày là thấy chột dạ rồi, ai mà biết mày nói thật hay giả!" Bạn đeo kính ngay lập tức kéo cậu kia lại, bắt đầu phát huy đề bài.
Tưởng Lộc ngồi yên ở ghế xem kịch, nghĩ bụng mình mà là giám khảo thì phải chấm hai cậu này điểm B.
Diễn kiểu gì thế kia, câu chuyện đơn điệu dã man ạ.
Khán giả xem đoạn đầu đã biết thừa đoạn sau, chắc đổi kênh ngay ấy chứ.
Cậu khẽ ấy một tiếng.
Mọi người khác còn đang nhốn nháo đánh nhau rồi khuyên can, tiếng đầu tiên chưa ai để ý.
Tưởng Lộc ê thêm tiếng nữa.
Lúc này mà còn làm lơ thì sẽ thể hiện rõ là cố tình không hợp tác, bạn nữ ngồi cạnh mới đành nhìn sang: "Cậu làm gì đấy."
"Ví cô rơi dưới đất kìa." Tưởng Lộc chỉ xuống sàn.
Bạn trộm lập tức giằng ra khỏi bạn đeo kính, nói to: "Tôi đã bảo là không phải tôi! Anh làm tôi muộn giờ làm rồi đây này, bồi thường đi!"
Bạn nữ không ngờ tự dưng cậu lại làm quả diễn chay không đạo cụ, nhanh chóng vơ một cái dưới sàn: "Cảm ơn, tôi vừa mới trông thấy."
Tưởng Lộc tiếp tục nhìn sang bạn trộm, hất cằm một cái: "Cậu, móc đồ ra đây."
"Điện thoại ở túi quần, ví da thì ở túi trong của áo khoác, có cần tôi giúp không nào?"
Bạn đeo kính ngơ ngẩn, bịa thoại cấp tốc: "Mày là ai?"
Bạn trộm sao lường được là người ta rảnh quá còn thêm cảnh cho mình, ứng biến lời thoại khá là lắp bắp: "Nói, nói linh tinh! Trong đấy làm gì có gì! Anh vu vạ người khác, dở hơi à!"
Tưởng Lộc cười thêm tiếng nữa giống đoạn đầu, thình lình đứng dậy.
Động tác này của cậu đúng kiểu ăn mặc giản dị mà vẫn chói sáng.
Người cao như ngọc, vai cổ thẳng tắp, chỉ riêng vóc dáng thôi đã đáng cộng điểm rồi.
Chắc là do khí thế mạnh mẽ quá, cậu vừa mới bước đến gần cái là không riêng bạn trộm lùi về sau mà cả bạn đeo kính cũng giật lùi theo luôn, phản xạ thốt lên: "Làm, làm gì đấy?"
"Không làm gì cả." Tưởng Lộc thong thả đi tới, trở tay chặn bạn trộm lại đạp ngã rồi vặn ngược cánh tay người ta ra sau, bạn kia bị đau kêu oai oái: "Phải để tôi tự tay hộ thật à?"
"Bác tài, đoạn tới dừng lại một lát, tôi giải nó xuống xe."
Một tay cậu khống chế bạn trộm, tay phải thì dỡ hàng rất lưu loát.
Lôi từng thứ một ra ném xuống, từ cục giấy chìa khóa, lẫn lộn cả đạo cụ thực chất lẫn tưởng tượng.
Có bạn nữ đến tầm này còn chưa nói được câu nào, bỗng cái khó ló cái khôn: "Không phải iPod của tôi kia à! Sao lại ở trong túi nó!"
"Ví! Đấy là ví của tôi! Cảm ơn đồng chí công an nhiều lắm!"
Tưởng Lộc kéo thẳng tay, bạn trộm trong tay tiếp tục bị lôi nghiêng nửa người, xem như là kiểm tra sạch bách trên dưới trái phải.
Cậu giả vờ móc còng tay ra lách cách khóa lại, đẩy người sang một bên.
Bạn đeo kính nhanh chóng chêm thoại: "Tôi đã bảo mà, trông thằng này thậm thà thậm thụt, nhìn cái đã biết là ăn trộm."
Tưởng Lộc bật cười: "Nó là trộm, cậu thì không à?"
Bạn đeo kính ngớ ngờ ngờ, nghĩ bụng vừa nãy đâu có nhắc đến đoạn này đâu, chửi ngược lại: "Anh đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi giúp bắt trộm còn gì, mọi người ngồi đây đều chứng kiến cả!"
Mấy bạn kia bị cậu này giành vai rất là bực dọc, không hề tiếp lời.
Tưởng Lộc ừ ừ qua loa, giơ tay túm luôn người ta đè vào bức tường không có thật, tiện thể moi ra được cái điện thoại hất lên không trung rồi vững vàng đỡ lấy: "Của ai đây?"
"Của tôi của tôi!" Lại có người hớn hở phấn khởi nối vào: "Hay quá, hóa ra hai tên này cùng một giuộc à?!"
"Bây giờ trộm cướp còn hợp tác hát bè nữa, quá đáng kinh lên được!"
Bạn đeo kính trơ mắt nhìn theo điện thoại của mình bị ném sang tay bạn nữ khác, bản thân thì trăm miệng khó cãi, cực kì bức xúc.
Rõ ràng là điện thoại của mình mà! Cậu này làm cái gì đấy!
"Được rồi, đúng lúc đến bến, hai người các cậu theo tôi xuống đây."
Tưởng Lộc nhấc cổ áo cả hai lên, áp tải đi ra ngoài.
Còn không quên ngoái đầu huýt sáo, cười gọi to với tài xế không khí không hề tồn tại: "Cám ơn bác tài nhé!"
Chờ đi hẳn ra ngoài, cậu quay sang mở khóa còng cho bạn trộm.
"Lần sau chú ý vào."
Bạn diễn tên trộm ngơ ngác, phát hiện ra Tưởng Lộc đang cầm ví của mình chơi thật.
"Sao cậu lại lấy được ——"
"49 gặp 50." Tưởng Lộc nói ngắn gọn: "Cút đi."
Bạn đeo kính bực không để đâu cho hết, chỉ thẳng vào mặt cậu kêu: "Cậu! Cậu láo nháo!"
Tưởng Lộc bước lên một bước, làm cậu ta sợ quá lùi tít ra sau.
Tưởng Lộc nâng ví tiền xoay vòng chỉ bằng một ngón tay, cười wink một cái.
"Tao là kẻ trộm, dĩ nhiên phải láo nháo."
Ban giám khảo xem hết màn kịch, lẳng lặng chấm điểm.
Vừa nãy muốn đằng hắng một cái thật đấy, cậu nhóc, để đất cho các bạn khác phát huy với chứ...
Tưởng Lộc diễn xong ra về, lấy áo khoác của mình mặc vào.
Tần Dĩ Trúc dựa vào tường nhìn cậu, nói sâu xa: "Chơi một mình vui quá nhỉ."
"Ấy, không phải bác cả nhà em đây ư," Tưởng Lộc bừng tỉnh ngộ ra: "lần trước ở trường quay cô véo má em suốt đấy nhé."
Tần Dĩ Trúc trông mà cảm khái: "Chớp mắt nhóc con đã dự thi Sân khấu Thời Đô luôn rồi, may là cô không dạy cái khóa của em đấy."
Tưởng Lộc cười hì hì, cầm túi hồ sơ bye bye cô giáo.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Tí thì viết Tưởng Lộc múa kiếm, may là mị có đọc tài liệu tham khảo trước (ôm ngực)
Tô Trầm ngắm nghía chọn lựa, nhón cái bút chì kim, bắt đầu giở chồng kịch bản dày cộp ngất ngưởng ra dưới ánh đèn.
Hình thái ban đầu của kịch bản là nguyên tác tiểu thuyết.
Diễn biến bộ thứ sáu khởi đầu từ đoạn tráo đổi linh hồn, tất thảy đều nằm trong ván cờ đã sắp đặt rất lâu của nước Hải Phưởng.
Y nữ Tiền Duyệt do Văn Phong diễn ngoài mặt tưởng là quân cờ do thủ phụ Văn đưa vào hoàng cung, thực tế lại là sư Thiên Hạnh bí mật không thuộc danh sách, cũng từng tiếp nhận sự ban tặng đến từ đêm Trùng Quang.
Mà trước đó cô ta còn là huyết nô của nhà họ Lam.
Huyết nô được nuôi dưỡng từ nhỏ bằng nghi thức cấm kị, về sau sẽ trung thành đến chết.
Cũng chính nhờ có hàng tầng ngụy trang che giấu thân phận họ Lam dựng nên cho, cô ta mới có thể trà trộn vào hoàng đình họ Nguyên, lén lút hoán đổi linh hồn Nguyên Cẩm.
Tuy Nguyên Cẩm sở hữu năng lực khác thường, nhưng vẫn cần hổ phách máu làm vật dẫn dắt.
Lúc tỉnh lại lần nữa y đã biến thành vương gia nước Hải là Lam Tử Chân, bị giam lỏng ở xa ngàn dặm, rơi vào cảnh tù nhân không thể chạy trốn.
Cùng lúc đó Lam Tử Chân đoạt mất thân xác Nguyên Cẩm, dần dà bước lên con đường phản quốc.
Lam Tử Chân cần hỗ trợ anh trai lấy được bản đồ thiên hạ, việc đầu tiên là phải hạ độc giết Cơ Linh.
Nhưng điều nằm ngoài dự đoán của mọi người là Cơ Linh lại được Ứng Thính Nguyệt vốn phải đang ở tận Tây Nam xa xôi cứu sống.
Cô chính là thiếu nữ tộc Đài mắc kẹt dưới nước ở bộ đầu tiên, cũng là người đầu tiên trong truyện có khả năng quan sát tám phương.
Chỉ mình cô chứng kiến được rõ ràng mọi hành động cử chỉ của y nữ từ trước tới nay, nghĩ cách cứu lấy Cơ Linh và bà lão Xương Rắn, rồi cùng họ đứng về phía đối lập với thiên tử đương triều.
Các diễn biến tình tiết hé lộ ngoạn mục, điểm sáng nổi bật nhất là thuật đoạt hồn.
Muốn thực hiện được công cuộc gần như trái ngược đạo trời thế này, cần trả giá bằng một tế phẩm khổng lồ.
Hoàng thất họ Lam nước Hải Phưởng lựa chọn thiêu thành hiến tế.
Chúng đã bí mật bày mưu hàng chục năm, tập trung cả mấy chục ngàn tù nhân vào một tòa thành trống, rồi khi thời cơ chín muồi thì phóng hỏa đốt sạch tòa thành thiêu rụi mọi thứ, mặc kệ sinh linh gào khóc tuyệt vọng, nhờ đó thực hiện đổi hồn thành công.
Nhưng Lam Tử Chân không thể ở trong thân xác Nguyên Cẩm cả đời được.
Ở phần giữa câu chuyện, cũng chính là đoạn mở đầu cho cao trào lớn nhất, Nguyên Cẩm và Cơ Linh đồng thời nhìn thấu được quỷ kế của chúng, hé mở phần nào chân tướng trò đổi hồn.
—— Tòa thành thứ hai sẽ bị thiêu cháy làm vật dẫn, chính là hoàng thành chứa đựng mấy trăm năm lịch sử của hoàng tộc họ Nguyên.
Hoàng thành là nơi ngưng tụ khí chân long, là biểu tượng tuyệt đối của thiên tử chí tôn.
Hoàng thành bị diệt, còn đâu kinh đô?
Một khi mưu kế này được thực hiện, mọi cuộc kháng cự đều sẽ thành công cốc chỉ trong nháy mắt, chưa đánh đã bại!
Đọc kịch bản đến đoạn này thì về cơ bản tất cả vẫn trung thành với nguyên tác, chỉ cắt đi chút ít.
Hiện giờ quay bộ nào Văn Trường Cầm xuất bản tập đó, cô đưa cho tổ biên kịch phiên bản cập nhật mới nhất để thực hiện chuyển thể kịch bản, giữ được gần 80% nội dung.
Trước khi nhận được kịch bản Tô Trầm hoàn toàn không hay biết gì về hướng phát triển của câu chuyện, cũng từng phỏng đoán kha khá xung quanh phần mào đầu đổi hồn, nhưng không ngờ lại có đoạn mô tả hoành tráng lửa cháy đốt thành.
Đọc hết lượt đầu, bé vẫn còn đang chìm đắm trong góc độ độc giả, vô vàn cảm khái.
Từ đế vương giả lạm quyền thao túng gây rối chính sự, cho đến Ứng Thính Nguyệt ra sức nỗ lực xoay chuyển tình thế, thực ra tất cả mọi chi tiết ẩn giấu đều đã được cài cắm từ suốt bộ đầu tiên, nhưng hình như hồi ấy đọc xong chẳng hề để ý một tí gì.
Bé đối chiếu tiểu thuyết chính thức với bản thảo kịch bản, chưa gì đã ghi lại rất nhiều phân tích trích đoạn vào sổ theo thói quen, để tiện sau đây tham khảo so sánh lần nữa.
Đọc lượt thứ hai, bắt đầu dò theo các ý kiến sửa đổi của nhiều người khác nhau, kiểm tra hàng trăm vị trí mọi người đánh dấu.
Trước lúc Tô Trầm nhận được bài tập đặc biệt này đã có 3 bên góp ý lần lượt.
Một trong số đó là nhà đầu tư liên quan đến diễn viên hoàng hậu, cũng là đối tượng hợp tác lâu dàu của Giải trí Minh Hoàng, công ty phim ảnh Sơn Tra.
[ Ý kiến đóng góp/ Phim ảnh Sơn Tra / Biên kịch Trà ]:
Câu chuyện quen trần thuật song song hai tuyến Nguyên Cẩm & Cơ Linh, đã dành các trường đoạn kha khá để nhấn mạnh sự ăn ý thấu hiểu, nương tựa lẫn nhau giữa cả hai.
Nếu bộ này đã có chi tiết đổi hồn, thì nên tập trung nhiều hơn vào tác dụng thúc đẩy cốt truyện đến từ hoàng hậu, phóng đại thêm các diễn biến sẵn có của nhân vật nữ chính, đồng thời bổ sung ở mức thích hợp những biểu hiện đặc sắc, làm nổi bật lên sự thu hút của hai phía đế hậu, cũng thuận tiện cho khâu ghép đôi lăng xê về sau.
Ghi chú: Trong tuyến tình cảm/cốt truyện, sự xuất hiện của đế hậu đều chưa đủ, hi vọng chú ý hơn.
Ngoài nội dung liên quan đến đế hậu thì phim ảnh Sơn Tra còn đề xuất nhiều yêu cầu khác như cắt giảm đất diễn của hai anh em họ Lam, tăng cường tuyến tình cảm, bổ sung các chi tiết đang thịnh hành vân vân.
Tô Trầm đọc qua ý chính rồi đặt chỗ tài liệu photo này sang một bên.
Tiếp theo là bản của tổ đạo diễn.
[ Ý kiến đóng góp/ Tổng đạo diễn: Charlie Jones ]:
"First of All ——"
Thiếu niên trông mà khó hiểu, nghĩ bụng chả lẽ mình đọc yêu cầu đạo diễn mà còn phải lôi thêm quyển từ điển tiếng Anh ra như kiểu làm bài reading à.
May là liếc tiếp mấy dòng dưới, chắc là bản thân cũng tự thấy mình hơi quá đà nên vẫn quay về lại tiếng Trung.
Mấy câu lải nhải ở đầu đều khá vô nghĩa, nói tới nói lui có đúng 3 ý.
Quay nhiều cảnh to tát! Quay nhiều cảnh quần chúng! Cho nhiều cái viễn tưởng kì ảo vào!
Đoạn đêm Trùng Quang giáng xuống vốn chỉ định quay khoảng nửa tập, đạo diễn múa bút phát huy kiến nghị tăng lên hẳn thành tập rưỡi, đồng thời tăng cả mức dự toán cho kĩ xảo.
Còn về ý kiến của phim ảnh Sơn Tra thì đạo diễn phủ định mạnh bạo ngay cạnh: Tình yêu tình báo, quay cái kiểu sến súa ấy là sẽ tổn thất khán giả phái nam đấy, không cần thiết đâu.
Có thể thấy người này đam mê quay dạng sử thi anh hùng.
Muốn cả bộ toàn những cảnh hoành tráng lộng lẫy chói lóa, muốn phải sống chết hào hùng kinh hồn táng đảm, còn kêu là đang quá đông các nhân vật nữ tầm trung niên tuổi già, nên cắt giảm nhân khẩu đổi thành mấy cô em sành điệu ấy.
...Tư duy đậm chất Mỹ thật.
Bên thứ ba thì là bản tổng hợp ý kiến của các nhà đầu tư, chi chít líu nhíu cộng lại tầm mấy chục dòng.
Hi vọng nhiều bước ngoặt giật gân bất ngờ, thấy hơi ít cảnh bạo lực đấm đá, nên thêm các sinh vật kì ảo, cho mấy khung hình bạo dạn cởi đồ tắm táp...
Đọc xong hết đống này đã đến 3 rưỡi sáng.
Giữa ánh đèn mờ tối, hình như cả thế giới chỉ còn có mình bé.
Tô Trầm tắt nốt cái đèn cuối cùng đi, nghĩ ngợi giữa bóng tối tĩnh mịch khiến người ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ, rằng nên sửa đổi kịch bản này thế nào bây giờ.
"Đêm Trùng Quang" không phải sàn diễn riêng lẻ của bất kì nhân vật nào, điều bé ưu tiên cân nhắc là phải làm sao để giúp toàn bộ câu chuyện trở nên đặc sắc hơn nữa.
Bé vắt vẻo trên ghế suy tư rất lâu, buồn ngủ đến nỗi dặt dẹo lắc lư, tí thì ngã luôn xuống đất.
Trở tay bám bừa, lúc bấu được vào góc bàn còn mò phải một vật dạng gậy ngăn ngắn mà khá đầm tay.
...Cái gì thế nhỉ?
Bé bật đèn bàn lên, dở khóc dở cười.
Ấy là chiếc bút màu dạ em trai để ở đây.
Lương Ổn rất thích ngồi vẽ cạnh bàn học của bé, tuy giờ hãy còn nhỏ lắm, phần lớn thời gian chỉ toàn gạch tô những nét loạn xạ.
Tô Trầm đang định cất lại vào hộp bút thì tình cờ trông thấy những đường chéo xiêu vẹo nguệch ngoạc trên mặt bàn gỗ bạch dương, bỗng nghĩ ra gì đó.
Bé biết phải làm thế nào rồi.
Khổ giấy lớn nhất có ở nhà là cỡ A3, bé lấy nhiều tờ ra xếp nối nhau, đầu tiên vẽ một trục nằm ngang rất dài, rồi tiến hành chia ra thành các đoạn theo số tập trong kịch bản.
Tô Trầm bật đèn sáng lên, một tay giở những trang kịch bản dày cộp, tay kia đánh dấu trên trục tọa độ bằng hai màu xanh đỏ, tỉ mỉ chính xác như học sinh cấp 3 đang viết công thức toán.
Màu đỏ là tuyến tình cảm, màu xanh là tuyến đấu đá chính trị.
Tất cả các trập trùng lên xuống, chuyển biến, cắt ngang đều được thể hiện linh hoạt đan xen trên giấy, không khác gì các hàm lượng giác hay đường parabol uốn lượn thay đổi liên tục.
Trục ngang là thời lượng số tập, trục dọc là độ thăng trầm trong diễn biến.
Chờ tới lúc cả công trình phức tạp gần đến đoạn hoàn thành thì trời đã tờ mờ sáng, nghe thấy cả tiếng chim hót loáng thoáng ngoài kia.
Sau khi đánh dấu ghi chú toàn bộ thì bé đã có được góc nhìn thông suốt, nắm bắt hết các điểm lóe sáng lên xuống của mọi nhân vật trong bộ phim cùng số lượng các chi tiết đặc sắc ở mỗi tập.
Đúng là cách phân bổ chưa được đồng đều, có những tập xuyên suốt chỉ toàn tranh đấu biện luận, nội dung quá đơn điệu thừa mứa, sẽ gây nhàm chán buồn ngủ.
Có tập thì bị nhồi nhét quá đà như kiểu cái bánh hamburger kẹp tận bảy tám lớp nhân, cắt ghép kể chuyện nhanh quá, không thể hướng người xem tập trung hẳn vào một nội dung nào cụ thể.
Hiện giờ tiếp tục bắt tay vào điều chỉnh thì cần dùng đến máy tính.
Bé khẽ thở hắt ra một hơi, dọn hết cả tập giấy nháp viết vẽ kín đặc sang một bên, bật máy tính lên chuẩn bị làm lại lần nữa.
Ít nhất cũng có hình dung bước đầu rồi, đúng không?
Tưởng Lộc nhận được cuộc gọi vào chiều hôm sau đó.
Cậu rảnh quá rỗi việc, đang giúp mẹ ruột sắp xếp lại tài liệu sách vở, bỗng có điện thoại từ cô Lương.
"Lộc Lộc, có kết quả phỏng vấn chưa cháu?"
"Vừa có luôn ạ, còn chưa kịp gọi điện báo cho cô chú," Tưởng Lộc kẹp điện thoại ở vai, cầm dập ghim dập tài liệu photo vào: "thứ bảy tuần tới thi vòng hai, lần này là theo nhóm ạ."
"Thế thì tốt quá, vậy là cô với chú cũng yên tâm rồi, cháu diễn tốt thế, chắc chắn là giám khảo cũng sáng suốt thấy rõ lắm luôn."
Lương Cốc Vân không chắc là có nên quấy rầy thằng bé không, hàn huyên mấy câu xong vẫn định cúp điện thoại, chợt Tưởng Lộc cắt ngang.
"Cô ơi, từ từ đã ạ." Đợt này Tưởng Lộc không hề liên lạc với Tô Trầm, nhưng cậu có trực giác rất kì lạ, biết là Tô Trầm gặp phải vấn đề gì khó nhằn.
"Dạo này Trầm Trầm thế nào rồi ạ? Có cần cháu qua thăm xem sao không ạ?"
Lương Cốc Vân sửng sốt trước sự thấu hiểu tinh tế của đứa nhỏ, nhưng vẫn gạt đi.
"Không cần đâu, cháu còn phải ôn thi nữa, ấy là tiền đồ tương lai của cháu, phải chuẩn bị cho tốt vào đấy."
Tưởng Lộc đặt dập ghim xuống, cười nói: "Cháu còn đang dọn dẹp phòng làm việc cho mẹ cháu đây ạ, rỗi lắm luôn ạ."
"Thi nhóm thì cũng là diễn xuất ngẫu hứng ấy mà ạ, chẳng lẽ cháu còn tìm ai tiết lộ đề được chắc."
"Cô ơi, có việc gì cô cứ nói thẳng ạ, không cần phải bận tâm chỗ cháu quá đâu."
Từ trước Lương Cốc Vân đã thấy Tưởng Lộc rất thấu suốt, không ngờ giờ đây thằng bé còn thông minh tới mức này.
"Chuyện là thế này," Cô băn khoăn lo lắng nói: "mấy hôm trước nhà sản xuất Khương giao cho Trầm Trầm một nhiệm vụ, cô thấy thằng bé bê một chồng sách to về nhà."
"Em nó chịu khó quá... cứ vùi đầu trong phòng nghiên cứu đống sách vở đấy thâu đêm luôn, ngày nào cũng chỉ ngủ có một lúc, cô sợ nó cố quá ốm mất thôi."
Nhưng cô và Tô Tuấn Phong đều đã nối nhau vào khuyên, lần nào cũng chỉ qua loa lấy lệ mấy câu.
Mắng thì không nỡ mắng, ngọt nhạt dỗ dành lại không đả động nổi, thằng bé này bướng lên rõ là giống ba nó.
"Lộc Lộc, cháu vừa mới về nhà, thật sự gọi cháu sang lại cô cũng ngại lắm, xin lỗi cháu nhé."
"Khách sáo thế cơ ạ," Tưởng Lộc cười nói: "cô không nhận cháu làm con nuôi nữa rồi ạ?"
Lương Cốc Vân nghe cậu trêu cũng phải bật cười theo: "Có chứ có chứ, con trai ruột cũng được luôn!"
Lúc đến nhà Tô Trầm, Tưởng Lộc còn chưa thay dép đã nghe thấy tiếng máy in soàn soạt soàn soạt.
Lương Cốc Vân trông thấy cậu cứ như gặp cứu tinh, chỉ vào phòng sách với vẻ khá căng thẳng.
Tưởng Lộc nhanh chóng đổi sang dép lê, hiểu ý đi vào chữa cháy.
Mở cửa ngó thử, cháy thì chưa cháy nhưng mà giấy ngập đầy nhà, rải rác cả trên giường cũng có.
Dựa theo vị trí phân bổ của đống giấy này thì ngủ cũng chỉ co cụm tạm một góc, còn chẳng buồn giở chăn ra.
...Thảo nào cô Lương phải lo lắng thế.
Tô Trầm đang cúi đầu xem sơ đồ cây vừa mới in ra, lúc thấy cậu đến thì cau mày lại.
"Mẹ em gọi cứu binh à?"
"Để anh đoán nhé." Tưởng Lộc ngồi xuống một bên, tiện tay lật bừa thấy là tiểu sử nhân vật do biên kịch viết: "Chú Khương bắt nhóc sửa kịch bản đấy à?"
Tô Trầm tắt máy in đi, tương đối mệt mỏi, cầm chỗ giấy còn đang nóng bỏng bước lại gần.
"Đừng nghịch, dịch ra nào."
"Nhóc không chịu ngủ, cô Lương không khuyên được nên mới gọi anh sang xem sao."
Tưởng Lộc dọn gọn đống kịch bản bừa bãi trên giường, không cứng nhắc ép buộc bé làm gì.
"Vừa khéo anh còn chưa được đọc kịch bản đây, cho anh xem thử nào."
Cậu kéo thêm cái ghế, ghép hai cái vào nhau, để Tô Trầm tựa vào mình đọc tiếp.
Kể ra cũng lạ.
Mỗi lần cả hai âm thầm nhất trí, quyết định từ giờ trở đi sẽ duy trì khoảng cách y nguyên với đối phương, thực ra đều đã tuân thủ nội quy hẳn hoi lắm mà.
Không nhắn tin, không gọi điện, mặc cho cảm giác thân thiết liên miên loãng dần.
Như thể chỉ cần tiếp tục vậy là sớm muộn cũng sẽ có thể lạnh nhạt quay về làm người dưng ngược lối, không ai chòng ghẹo động chạm ai nữa.
Rồi thì sẽ luôn có một lí do nào đó, kéo lại nguyên vẹn tất thảy những khoảng cách đã giãn đây.
Tô Trầm ngồi thẳng tắp, tập trung viết chú thích của riêng mình, các sơ đồ mới chồng chất bên tay phải, từng tập một đều được quy hoạch lại từ đầu rõ ràng rành mạch.
Ngay cả biên kịch chuyên nghiệp được đào tạo bài bản cũng khó mà dụng tâm tới mức này.
Ban đầu bé chỉ định nêu các ý kiến đề nghị đơn giản như kiểu của đạo diễn Hải thôi, nhưng càng đọc kĩ thì càng có nhiều thứ muốn viết.
Đội ngũ biên kịch còn chưa nghiên cứu ra được hướng đi hay hơn, bé dứt khoát liệt kê cụ thể cả lượt luôn để tiện cho mọi người tham khảo.
Ngòi bút vang tiếng sột soạt, đem lại hiệu ứng hỗ trợ giấc ngủ lạ kì.
Bé đang muốn trốn tránh khỏi sự cám dỗ của những tiếng loạt xoạt đều đều, thì giọng nói thấp thoáng nụ cười nhè nhẹ vang lên đằng sau.
"Có muốn ngồi tựa vào anh rồi hẵng đọc nốt chồng này không?"
"Logic cốt truyện cứ sao sao ấy nhỉ."
Tô Trầm nghiêng đầu nhìn sang Tưởng Lộc, trực giác thấy cậu đang giở trò.
Nhưng đã lâu lắm lắm bé không được dựa vào cậu rồi.
Giống hồi ở trong đoàn phim, dựa dẫm vùi mình trong ấy không cần lo nghĩ.
Ngày mưa, ngày tuyết, ngày âm u, nhắm mắt ngả người, cứ vậy ngủ say.
Tưởng Lộc cực điêu luyện trong việc thể hiện sức hút của bản thân, hạ giọng thấp hơn xíu nữa, để âm cuối mang lại cảm giác chà nhám hữu hình.
"Cân nhắc thử xem... hửm?"
Cậu giơ tờ giấy ra, ý bảo Tô Trầm thử kiểm tra kĩ lại một đoạn nào đó.
Cuối cùng Tô Trầm vẫn cầm lấy, thoáng ngơ ngẩn thôi đã thấy mình vùi giữa cánh tay cậu như đang rơi vào quỹ đạo.
Người đàn ông khẽ khàng dỗ bé ngủ, giọng nói nhè nhẹ khàn khàn khiến con mồi quên cả vùng vẫy.
"Đọc mấy dòng này..."
Lúc nhìn đến mấy dòng chữ cậu chỉ, ánh mắt Tô Trầm đã dần dà mất đi tiêu cự.
Bé muốn phản đối một câu, còn chưa nghĩ ra là phải nói gì thì đã rơi vào mộng đẹp giữa nhiệt độ quá quen thuộc.
Xét ra thì đã hai ba hôm chưa ngủ hẳn hoi, dỗ cái là dính.
Tưởng Lộc không còn lạ gì trước tốc độ thiếp ngủ của bé nữa, có thể xem là bao nhiêu năm nay dỗ nhiều thành quen.
Cậu giữ nguyên tư thế, chờ thêm 15 phút nữa rồi mới bế Tô Trầm về lại giường.
May là Tô Trầm cũng đang mặc đồ ngủ sẵn, không phải lo thay quần áo làm bé thức dậy.
Tạm thời cậu chưa được cử động, phải duy trì độ cong gấp khúc ở bả vai và khuỷu tay như bức tượng điêu khắc, để cho thiếu niên dần dà chìm vào giấc mơ trong lòng.
Thực ra màn ru ngủ kiểu này đã diễn ra quá nhiều lần, cả hai đều chả bao giờ để tâm.
Phần lớn thời gian thế giới chỉ có hai người họ.
Trong khách sạn, hai cánh cửa mở ra ngay đối diện nhau.
Cả hai lượn lờ qua lại trong phòng suite khép kín, tựa vào nhau chơi điện tử rồi ngủ gật, rồi lại cùng được trợ lý gọi dậy, vội vã chạy ra phim trường.
Ở đoàn phim, cả hai cũng ra vào qua lại giữa nhân vật.
Có khi thuộc hai tổ khác nhau, một người quay xong xuôi cũng sẽ ghé sang ngó người kia theo thói quen, chỉ nói một câu về trước đây nha.
Cùng độ tuổi, cùng giới tính, cùng một cuộc sống theo mô hình khép kín tại chỗ.
Họ đã cùng nhau trải qua quá nhiều ngày tháng dựa dẫm thiếp ngủ như thế.
Cùng chờ đến lượt quay suốt đêm khuya gió tuyết phần phật, cùng trốn vào trong xe hóng gió điều hòa giữa mùa hè muỗi bay vo ve.
Cơn buồn ngủ cứ ập đến lẳng lặng nghiễm nhiên vậy thôi.
Hệt như từng lần lòng mình rung động.
Tưởng Lộc kìm nén hơi thở rất nhẹ, mãi đến khi xác nhận Tô Trầm đã ngủ say mới thử nhúc nhích cánh tay một xíu.
Ánh mắt cậu lướt từ trái sang phải mặt bàn, xem từng thứ một thật tỉ mỉ.
Từ mẩu ghi chú có vẽ mũi tên cho đến màn hình máy tính đang ở trang chờ, rồi tới khung ảnh hai người đặt trên bàn.
Ngắm từng thứ một đầy trân trọng.
Cái thích và yêu của thiếu niên, lúc ồn ào thì táo bạo dạn dĩ, lúc lặng im lại kín đáo tinh tế, luôn luôn là vậy.
Cho tới lúc đảm bảo ổn thỏa cậu mới hơi hơi dùng sức, bế Tô Trầm lên.
Tay trái đỡ khoeo chân, tay phải nâng vòng ở gáy, cẩn thận như đang ôm một bó hoa.
Mười tám tuổi bế mười bốn tuổi, hình như sẽ tương đối tốn sức.
Nhưng cậu bế rất nhẹ nhàng, cơ bắp đều chưa cần gồng lên hẳn.
Bế Tô Trầm trong lòng mình rồi lại dè dặt đặt vào trong chăn, tỉ mẩn dém góc chăn lại.
Khi kéo rèm cửa sổ vào thì sắc trời cũng đang dần tối, tất cả đều giúp bé nhỏ ngủ thật ngon.
Tưởng Lộc xoay người ngoái lại nhìn, bỗng cảm thấy Tô Trầm vẫn cứ là một bé con.
Thiếu niên ngủ rất yên ổn, lông mi dài thượt, như một chú cừu con hiền lành.
Cả hai đều được nhận phước lành may mắn như đêm Trùng Quang, song cũng mang trên mình số mệnh khác với người thường.
Nhưng cậu vẫn mong bé sẽ mãi tươi sáng đơn thuần, đừng tiếp xúc với những thứ hỗn độn kia làm gì.
Tưởng Lộc hiểu rõ mình cũng còn quá trẻ, mười tám tuổi, phạm vi kiểm soát được vẫn quá nhỏ.
Cậu không dám thích bé nhiều bao nhiêu.
Có lúc cậu nghĩ, giả sử sau mười năm nữa, cậu 28 tuổi, Tô Trầm 24 tuổi, liệu câu chuyện của hai người sẽ ra sao.
Ít nhất cũng không bị động như hiện tại.
Nếu lúc ấy Tô Trầm vẫn đồng ý, cậu sẽ đứng ra giải thích rõ với cô Lương, gánh vác tất cả áp lực, thích bé mà không phải tư lự lăn tăn.
Cậu đứng không quá xa cũng không quá gần, lúc này đây vẫn bình tĩnh kiềm chế, sẽ không rung động nhất thời chạm vào gương mặt đối phương.
Cũng chẳng rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, Tô Tuấn Phong e dè rón rén mở cửa phòng, sửng sốt thấy con trai bướng bỉnh nhà mình cuối cùng cũng chịu đi ngủ.
Hai vợ chồng nhanh chóng xúm lại xem, cảm thán sao mà dỗ con trai lớn đi ngủ thôi cũng khó thế, ra dấu cảm ơn bằng khẩu hình miệng.
Tưởng Lộc theo cô chú ra ngoài, Tô Tuấn Phong giữ cậu lại ăn cơm tối, cậu nghĩ ngợi rồi cười từ chối.
"Bây giờ là 4 giờ, chắc tầm 11 giờ đêm là Tô Trầm sẽ dậy đấy ạ, tới lúc đó cho em ý ăn ít cháo hay gì đó."
"Chú Tô cô Lương, cháu về trước đây ạ, ở nhà còn đang tổng vệ sinh dở nữa."
"Đúng là ngại quá, làm phiền cháu phải chạy sang đây rõ xa," Lương Cốc Vân vội vàng lấy bánh bao mình tự tay làm ra xếp vào hai cái hộp to đưa cho cậu: "cháu cầm về đi này, có nhân thập cẩm rồi nhân củ sen nữa, ngon lắm đó!"
Tưởng Lộc không đùn đẩy, cười híp mắt chào cô chú.
Đúng là y hệt dự đoán, Tô Trầm ngủ một giấc ngon lành đến 12 giờ đêm, lúc tỉnh dậy hãy còn lơ mơ, cảm giác mình như kiểu bị lệch múi giờ.
"Ấy?"
Trước đấy là như nào ý nhỉ?
Mình nằm trên giường à?
Bé mò mẫm bật đèn, nhớ loáng thoáng là Tưởng Lộc ghé qua, vô thức định lên tiếng gọi anh Lộc xong lại cưỡng chế nín bặt.
Ở nhà gọi linh tinh cái gì, sợ mọi người trong nhà chưa hiểu nhầm chắc...
Lúc này Lương Cốc Vân đang đánh răng, nghe thấy tiếng động bèn cắn bàn chải sang xem, nói ồm ồm: "Ông cố nội ơi, cuối cùng bé cũng dậy rồi hả?"
"Con ngủ lúc mấy giờ thế ạ?"
"Khoảng 3 4 giờ chiều." Lương Cốc Vân đảo mắt, kêu ca mấy câu đầy hiếm thấy: "Hai ba ngày liền nhất quyết không ngủ, bé ơi, con định làm gì thế?"
Tô Trầm cũng đuối lí, thỏ thẻ: "Mẹ biết mà, con cứ làm gì tập trung quá là khó dứt ra được..."
"Vâng vâng vâng, đáng ra mẹ phải đặt tên cho bé là Tô Dứt," Mẹ ruột chê bai, cầm bàn chải quay lại bồn rửa, nói tiếp: "bé ăn gì không? Cháo đun sẵn rồi đó, thêm ít bánh bao hay là sủi cảo hấp?"
"Sủi cảo ạ ——"
Tô Trầm vẫn còn đang làm ổ trong chăn, đầu tiên nhìn lướt sang đống giấy còn chưa thu dọn hết, tự dưng nhớ ra gì đó.
Buổi chiều anh Lộc đến nhà.
Hơn nữa chính anh Lộc dỗ hai ba câu cho bé dựa vào, sau đó ngủ thiếp đi luôn.
Thiếu niên nhìn cái bàn, xong nhìn cái giường, lập tức hiểu ra anh Lộc đã bế mình từ kia sang đây.
Mặt bé đùng cái đỏ bừng bừng, chẳng biết mình có bị hôn hay không nữa.
Sao lúc đấy lại có thể ngủ say sưa thế nhỉ! Đáng ra phải đặt tên là Tô Không Trầm chứ!
Chiều hôm sau Tô Trầm hẹn giờ, quay lại phòng họp ở tầng cao của Giải trí Minh Hoàng.
Lần này ngoài tài liệu Khương Huyền đã đưa, bé còn mang theo 3 thứ nữa.
Bảng biểu đánh dấu chia tập bằng màu sắc, ý kiến sửa đổi kịch bản từ vai chính cùng danh sách đối chiếu tham khảo bổ sung.
Khương Huyền có mặt đúng giờ, vốn tưởng sẽ chỉ nhận được một tệp tài liệu kiểu đề xuất, không ngờ chỉ trong vẻn vẹn 5 ngày Tô Trầm đã làm được nhiều thế.
Trong lúc giở tài liệu ra đọc Khương Huyền lại ngẩng đầu quan sát thiếu niên mới lên lớp 10 này, như thể đang phải đánh giá định nghĩa lại lần nữa.
Ban đầu khi có danh sách đề cử Hình đế giải Bạch Ngọc, Khương Huyền từng tưởng là nhờ Nhan Điện dẫn dắt dạy bảo tốt quá.
Rất nhiều đạo diễn sẽ theo sát, hướng dẫn diễn viên từng cử chỉ hành động, việc này không mới.
Phim của các đạo diễn giỏi dạng này sẽ luôn duy trì được điểm số cao, nhưng hễ đổi đạo diễn cái là diễn viên lại đột ngột bị xịt, thể hiện chẳng ra đâu vào đâu.
Xét kĩ ra cũng do trước đó dạy dỗ cứng nhắc kiểu như bú sữa, có dốt cũng diễn được.
Nhưng trông vẻ ngoài Tô Trầm trước mắt đây vẫn mới là học sinh cấp 3 trong sáng phấn chấn.
Khương Huyền đọc kĩ từng tập tài liệu một, được chứng kiến trọn vẹn rằng bé có thể bỏ ra chừng nào công sức cho một nhiệm vụ.
Phân tích sâu sắc, từ ngữ chuẩn xác.
Tương lai đứa nhỏ này còn có thể tiến xa hơn nữa, hiện giờ được đề cử Hình đế cũng là danh xứng với thực.
"Cháu làm tốt lắm." Khương Huyền đưa ra lời khen công nhận rất hiếm có: "Bài tập lần này chú chấm A+."
"Tranh thủ tận hưởng nốt kì nghỉ đi, đợi lễ mở máy gặp lại."
Tô Trầm đứng dậy chào hỏi rồi vào thang máy đi xuống, suốt quá trình biểu cảm vẫn điềm đạm bình tĩnh.
Chờ đến lúc vào hầm gửi xe bé mới sung sướng bật nhảy mấy cái tại chỗ.
Qua ải rồi!! Ha!!
Nhảy xong tót lên xe ngay, sợ bị paparazzi chộp được.
Thoáng cái đã đến thứ bảy, Tưởng Lộc được Tưởng Tòng Thủy đưa đến cửa Học viện Sân khấu Thời Đô, chuẩn bị thi năng khiếu vòng hai.
Tô Trầm cũng ở trong xe, dọc đường cứ nhoài người ở cửa sổ ngó nghiêng xung quanh.
Tưởng Lộc hiếm khi được thấy vẻ ấu trĩ của bé.
"Vẫn đang tìm cái áo khoác đấy à?"
"Em không tin đấy," Cứ nhắc đến cái áo khoác là Tô Trầm lại bực mình, quan sát từng tí một như cái máy quét: "tốt nhất là đứa đấy đừng có mà vào được vòng hai!"
"Ừ, tốt nhất là đừng có trúng tuyển," Tưởng Lộc trêu chọc: "sau này mà bị nhóc bắt được là bằng tốt nghiệp sẽ cháy rụi thành tro tại chỗ luôn, phải tèm nhem nước mắt nước mũi nhận lỗi ý chứ."
Tưởng Tòng Thủy đã nghe kể vụ này, vừa thò đầu ra tìm chỗ đỗ xe vừa tiếp lời: "Có phải cái áo cô Lương của con chọn không? Đẹp thế cơ mà."
Nghe vậy Tưởng Lộc chấn động.
"Mẹ vừa khen quần áo của con đẹp đấy ạ?"
Mẹ —— không phải mẹ thích cô Lương đấy chứ hả??
Đã thấy mẹ khen ai bao giờ đâu!
Tưởng Tòng Thủy liếc sang con trai đầy khó hiểu, Tưởng Lộc đau lòng kêu than.
"Mẹ mau khen con mấy câu đi, con sắp vào thi rồi này!"
Tưởng Tòng Thủy: "..."
"Thế xuống ở đây luôn đi cho mẹ dễ quay xe."
"Mẹ, động viên thân ái tí nào!"
Tưởng Tòng Thủy tương đối chê bai: "Con có xuống xe không hả."
Tưởng Lộc rất tổn thương.
Ô kìa, mình còn không bằng cái áo khoác nữa.
Số thí sinh dự thi vòng hai hôm nay đã ít hẳn.
Theo lệ thì lượt đầu vẫn phải biểu diễn tài năng, đợt này thấy rất nhiều người đeo nhạc cụ đa dạng, có thể nhìn ra hình dáng tổng quan của các kiểu đàn nhị, violin rồi saxophone.
Tưởng Lộc đi tay không, quan sát một vòng xung quanh, nghĩ bụng thế mình làm bài thái cực quyền đi vậy.
Chắc do cũng có xì xầm trao đổi nên rõ ràng sảnh thi hôm nay không còn mùi chấn thôi nữa, cơ mà áo khoác của mọi người thì vẫn cứ chất đống vắt vẻo lung tung.
Tưởng Lộc ngẫm nghĩ một phen, quyết định chọn chỗ nào gần gần, tiện thể tìm ai nhờ để ý giúp.
Điểm khác biệt là sau khi kết thúc lượt đầu sẽ có giáo viên riêng hướng dẫn mọi người chuẩn bị cho lượt hai, thời gian tương đối dư dả.
"Chào các bạn, cô tên là Tần Dĩ Trúc," Người phụ nữ mặc sườn xám màu mực đậm, khí thế hồ hởi: "lần này mình chia 5 người một nhóm, vẫn chọn đề bằng cách bốc thăm."
"Yêu cầu giống như lần trước, tự xây dựng tình tiết lời thoại, diễn xuất tại chỗ trong vòng từ 10 đến 15 phút."
"Lần lượt có 3 đề bài như sau: "Hỏa hoạn ở cửa hiệu", "Ai là kẻ trộm", "Gặp vụ cướp giật"."
Tốp đầu tiên có 50 học sinh bước vào, nhanh chóng chia nhóm theo số báo danh, sau đó học sinh trưởng nhóm phụ trách rút đề.
Thực ra độ khó đã bằng với bài tập nhóm nhỏ của sinh viên năm nhất nhưng giới hạn thời gian cực kì chặt, chỉ cho có 15 phút.
Năm người phải chia đất diễn, phải xác nhận nhân vật lẫn nội dung tương tác, đối với lính mới thì 15 phút còn lâu mới đủ.
Lúc chia nhóm thảo luận, khi trông thấy đối thủ là Tưởng Lộc thì ánh mắt của bốn bạn còn lại có vẻ lo sợ hơn là mừng rỡ.
Bất cứ ai trong số họ trông thấy Tưởng Lộc kể cả ngay ở cửa trường, thì chắc chắn cũng sẽ cực kì hớn hở lại gần chào hỏi, bảo hi tớ là fan của cậu đó, phim cậu đóng siêu siêu hay ý.
Nhưng giờ phút này đây số lượng trúng tuyển có hạn, không thắng được người ta thì khả năng là không đỗ được vào Sân khấu Thời Đô đâu, gặp phải đối thủ kiểu này thì quá bằng vận may tan vỡ luôn rồi.
—— Ai mà muốn diễn tay đôi với Tưởng Lộc cơ chứ!! Đù!!
Tưởng Lộc rất khiêm tốn tránh sang một bên, quả nhiên bốn người còn lại tự động tụ vào, các bạn tính tình tương đối chủ động lập tức giành luôn các vai trộm và bị mất trộm.
Đây là hai vai dễ diễn nhất, nghĩ lời thoại cũng dễ hơn hẳn.
Vai khách khứa đứng xem mà lơ là một tí là sẽ bị lải nhải lặp từ ngay, quanh đi quẩn lại chỉ biết kêu "Ai lấy đấy mau ra mặt đi".
Có bạn không chịu yếu thế, nói là cũng chưa chắc tên trộm chỉ lấy của một người, nhất quyết đòi thêm một vai nạn nhân nữa.
Từ đầu đến cuối Tưởng Lộc không thảo luận mấy, xem bốn người tranh giành tới lui, bản thân chỉ nghĩ xem phải phát huy thế nào.
Nếu Tô Trầm ở đây hai người sẽ tung bay tưng bừng luôn... Ầy, bây giờ chơi một mình cũng tạm vậy.
Đã đến giờ, cô Tần bước ra gọi.
"709, nhóm các em chuẩn bị vào thi, nhóm tiếp theo chuẩn bị bốc đề."
Năm người đưa mắt nhìn nhau, xếp hàng theo chiều cao bước vào sân khấu.
Ban giám khảo đã thay đổi nhưng vẫn là các giảng viên chuyên môn của Sân khấu Thời Đô, đang nhìn các thí sinh với nét mặt nghiêm nghị.
Năm học sinh cấp 3 cùng nhau cúi người, cất tiếng chào các thầy cô bằng giọng không được đồng thanh cho lắm.
Bạn nam đeo kính phát biểu trước: "Thưa thầy cô, đề bài diễn xuất lần này của bọn em là —— "Ai là kẻ trộm"."
Giáo viên gật đầu: "Mời các bạn bắt đầu."
Năm người lần lượt kéo ghế ra xếp hai hàng ngồi xuống, mô phỏng hoạt cảnh trên xe bus.
Để tranh thủ đất diễn, cô bạn thấp thấp cầm cái ghế đẩu không ngồi mà đứng riêng một bên, giả vờ đang nắm lấy tay cầm.
Bạn nam đeo kính nhìn một lượt xong lập tức lôi điện thoại ra, bắt đầu gọi điện nói rất to: "À lố? Anh đang trên bus, cái chuyện lần trước em bảo ấy ——"
Bạn nhận diễn kẻ trộm nhấp nhổm bồn chồn, mới qua mấy giây đã đứng dậy nghiêng ngả một cái như thật, giả vờ là xe bus đến chỗ rẽ nên va phải người khác.
"Úi da, xin lỗi nhé."
Tưởng Lộc phì cười thành tiếng.
Cậu cười xong bốn bạn còn lại đều tưởng là cậu bật cười mất kiểm soát, có người nhìn sang theo bản năng, ba người kia không biết có nên nhìn không, cố diễn tiếp theo logic của mình.
"Thẻ ngân hàng của anh á? Không phải ở nhà à?" Giọng của bạn nam đeo kính to đến nỗi hơi quá đà, vừa lần mò vừa nói: "Để anh tìm xem, ví anh để ở... Ô? Ví mình đâu ấy nhỉ?"
"Cúp trước nhé, đù, anh mất ví rồi đây này!"
Bạn này gập điện thoại rõ mạnh, hấp tấp hét to: "Có trộm! Mọi người kiểm tra túi xem có mất đồ không đi!"
Mấy người xung quanh lập tức diễn theo, mò mẫm trái phải.
Trước đó bạn trộm và bạn đeo kính đã trao đổi về cách diễn, lúc này bạn trộm làm động tác định xuống xe.
"Cấm được đi vội! Có phải mày trộm không hả?"
"Liên quan gì đến tôi, tôi cần xuống bến này mà."
"Trông cái mặt mày là thấy chột dạ rồi, ai mà biết mày nói thật hay giả!" Bạn đeo kính ngay lập tức kéo cậu kia lại, bắt đầu phát huy đề bài.
Tưởng Lộc ngồi yên ở ghế xem kịch, nghĩ bụng mình mà là giám khảo thì phải chấm hai cậu này điểm B.
Diễn kiểu gì thế kia, câu chuyện đơn điệu dã man ạ.
Khán giả xem đoạn đầu đã biết thừa đoạn sau, chắc đổi kênh ngay ấy chứ.
Cậu khẽ ấy một tiếng.
Mọi người khác còn đang nhốn nháo đánh nhau rồi khuyên can, tiếng đầu tiên chưa ai để ý.
Tưởng Lộc ê thêm tiếng nữa.
Lúc này mà còn làm lơ thì sẽ thể hiện rõ là cố tình không hợp tác, bạn nữ ngồi cạnh mới đành nhìn sang: "Cậu làm gì đấy."
"Ví cô rơi dưới đất kìa." Tưởng Lộc chỉ xuống sàn.
Bạn trộm lập tức giằng ra khỏi bạn đeo kính, nói to: "Tôi đã bảo là không phải tôi! Anh làm tôi muộn giờ làm rồi đây này, bồi thường đi!"
Bạn nữ không ngờ tự dưng cậu lại làm quả diễn chay không đạo cụ, nhanh chóng vơ một cái dưới sàn: "Cảm ơn, tôi vừa mới trông thấy."
Tưởng Lộc tiếp tục nhìn sang bạn trộm, hất cằm một cái: "Cậu, móc đồ ra đây."
"Điện thoại ở túi quần, ví da thì ở túi trong của áo khoác, có cần tôi giúp không nào?"
Bạn đeo kính ngơ ngẩn, bịa thoại cấp tốc: "Mày là ai?"
Bạn trộm sao lường được là người ta rảnh quá còn thêm cảnh cho mình, ứng biến lời thoại khá là lắp bắp: "Nói, nói linh tinh! Trong đấy làm gì có gì! Anh vu vạ người khác, dở hơi à!"
Tưởng Lộc cười thêm tiếng nữa giống đoạn đầu, thình lình đứng dậy.
Động tác này của cậu đúng kiểu ăn mặc giản dị mà vẫn chói sáng.
Người cao như ngọc, vai cổ thẳng tắp, chỉ riêng vóc dáng thôi đã đáng cộng điểm rồi.
Chắc là do khí thế mạnh mẽ quá, cậu vừa mới bước đến gần cái là không riêng bạn trộm lùi về sau mà cả bạn đeo kính cũng giật lùi theo luôn, phản xạ thốt lên: "Làm, làm gì đấy?"
"Không làm gì cả." Tưởng Lộc thong thả đi tới, trở tay chặn bạn trộm lại đạp ngã rồi vặn ngược cánh tay người ta ra sau, bạn kia bị đau kêu oai oái: "Phải để tôi tự tay hộ thật à?"
"Bác tài, đoạn tới dừng lại một lát, tôi giải nó xuống xe."
Một tay cậu khống chế bạn trộm, tay phải thì dỡ hàng rất lưu loát.
Lôi từng thứ một ra ném xuống, từ cục giấy chìa khóa, lẫn lộn cả đạo cụ thực chất lẫn tưởng tượng.
Có bạn nữ đến tầm này còn chưa nói được câu nào, bỗng cái khó ló cái khôn: "Không phải iPod của tôi kia à! Sao lại ở trong túi nó!"
"Ví! Đấy là ví của tôi! Cảm ơn đồng chí công an nhiều lắm!"
Tưởng Lộc kéo thẳng tay, bạn trộm trong tay tiếp tục bị lôi nghiêng nửa người, xem như là kiểm tra sạch bách trên dưới trái phải.
Cậu giả vờ móc còng tay ra lách cách khóa lại, đẩy người sang một bên.
Bạn đeo kính nhanh chóng chêm thoại: "Tôi đã bảo mà, trông thằng này thậm thà thậm thụt, nhìn cái đã biết là ăn trộm."
Tưởng Lộc bật cười: "Nó là trộm, cậu thì không à?"
Bạn đeo kính ngớ ngờ ngờ, nghĩ bụng vừa nãy đâu có nhắc đến đoạn này đâu, chửi ngược lại: "Anh đừng có mà ngậm máu phun người! Tôi giúp bắt trộm còn gì, mọi người ngồi đây đều chứng kiến cả!"
Mấy bạn kia bị cậu này giành vai rất là bực dọc, không hề tiếp lời.
Tưởng Lộc ừ ừ qua loa, giơ tay túm luôn người ta đè vào bức tường không có thật, tiện thể moi ra được cái điện thoại hất lên không trung rồi vững vàng đỡ lấy: "Của ai đây?"
"Của tôi của tôi!" Lại có người hớn hở phấn khởi nối vào: "Hay quá, hóa ra hai tên này cùng một giuộc à?!"
"Bây giờ trộm cướp còn hợp tác hát bè nữa, quá đáng kinh lên được!"
Bạn đeo kính trơ mắt nhìn theo điện thoại của mình bị ném sang tay bạn nữ khác, bản thân thì trăm miệng khó cãi, cực kì bức xúc.
Rõ ràng là điện thoại của mình mà! Cậu này làm cái gì đấy!
"Được rồi, đúng lúc đến bến, hai người các cậu theo tôi xuống đây."
Tưởng Lộc nhấc cổ áo cả hai lên, áp tải đi ra ngoài.
Còn không quên ngoái đầu huýt sáo, cười gọi to với tài xế không khí không hề tồn tại: "Cám ơn bác tài nhé!"
Chờ đi hẳn ra ngoài, cậu quay sang mở khóa còng cho bạn trộm.
"Lần sau chú ý vào."
Bạn diễn tên trộm ngơ ngác, phát hiện ra Tưởng Lộc đang cầm ví của mình chơi thật.
"Sao cậu lại lấy được ——"
"49 gặp 50." Tưởng Lộc nói ngắn gọn: "Cút đi."
Bạn đeo kính bực không để đâu cho hết, chỉ thẳng vào mặt cậu kêu: "Cậu! Cậu láo nháo!"
Tưởng Lộc bước lên một bước, làm cậu ta sợ quá lùi tít ra sau.
Tưởng Lộc nâng ví tiền xoay vòng chỉ bằng một ngón tay, cười wink một cái.
"Tao là kẻ trộm, dĩ nhiên phải láo nháo."
Ban giám khảo xem hết màn kịch, lẳng lặng chấm điểm.
Vừa nãy muốn đằng hắng một cái thật đấy, cậu nhóc, để đất cho các bạn khác phát huy với chứ...
Tưởng Lộc diễn xong ra về, lấy áo khoác của mình mặc vào.
Tần Dĩ Trúc dựa vào tường nhìn cậu, nói sâu xa: "Chơi một mình vui quá nhỉ."
"Ấy, không phải bác cả nhà em đây ư," Tưởng Lộc bừng tỉnh ngộ ra: "lần trước ở trường quay cô véo má em suốt đấy nhé."
Tần Dĩ Trúc trông mà cảm khái: "Chớp mắt nhóc con đã dự thi Sân khấu Thời Đô luôn rồi, may là cô không dạy cái khóa của em đấy."
Tưởng Lộc cười hì hì, cầm túi hồ sơ bye bye cô giáo.
—
💬 Tác giả có lời muốn nói:
Tí thì viết Tưởng Lộc múa kiếm, may là mị có đọc tài liệu tham khảo trước (ôm ngực)