Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 102
Tâm trạng bức bối không duy trì quá lâu.
Hội thao ồn ã nhiệt huyết có thể giúp người ta tạm thời quên đi những việc xoắn xuýt. Chờ đến khi vận động đổ mồ hôi giúp Tô Trầm giải phóng hết cảm giác bất an xong, chỉ lát sau chị Linh đã gửi tới hai cuộn băng.
Đúng là mạng lưới quan hệ quen biết của chị rất rộng, không chỉ chép được một bản phim mẫu gửi đi tranh giải của "Đêm Trùng Quang" mà lấy được cả bản tham dự lẫn phiên bản "chắt lọc" do đạo diễn biên tập của "Trai gái tầm thường", mang cả sang cho Tô Trầm.
Mấy ngày liền tối về nhà Tô Trầm toàn ngồi xem hai cuộn băng ở phòng khách, có khi ngồi một mình đến tận nửa đêm.
Bản thân mình trên tivi trông thật xa lạ.
Tính tình bé thận trọng khiêm tốn, nhưng xem hết cả bộ xong, bé nhận ra thực sự mình diễn rất tốt.
—— Tốt đến mức không thể tin nổi.
Tính cách lẫn giọng điệu của Nguyên Cẩm trong khung hình đều hoàn toàn khác biệt với bé ngoài đời thực, ngay đến phong thái ngoại hình cũng hài hòa triệt để với diễn biến phim.
Từ chết mà sống lại cho đến lên ngôi lần nữa, cả tình tiết và diễn xuất đều gây sửng sốt cả trong lẫn ngoài, khiến ba mẹ nhà Tô thường ngày khó thức đêm mà cũng phải cắm trại cạnh tivi cày phim, liên tục xuýt xoa.
Có thể đưa được tác phẩm thế này ra tranh giải lên sóng, nội tâm bé đã điềm tĩnh hơn hẳn.
Đúng như chị Linh đã nói, tin tức lục tục được tung ra qua các diễn đàn giải trí lớn.
[ Nghi ngờ Đêm Trùng Quang sắp tham gia tranh giải! ] [ Không hề rút vốn! Đêm Trùng Quang lên sóng mùa thu với hiệu ứng lộng lẫy hơn nữa! ]
Đài truyền hình sung sướng kiếm thêm được tiền quảng cáo một quý, còn băn khoăn xem nên xếp lịch chiếu lại bộ thứ tư vào khung giờ trưa hay sáng thì tốt hơn.
Chiếu! Chiếu được hết! Các cậu mà quay nhanh làm nhanh thật thì một năm chiếu mười bộ bọn tôi cũng không kêu nhiều đâu, bên quảng cáo đã vác cây ATM ra xếp hàng rồi kia kìa!
Dư luận vừa mới xôn xao, ba đài truyền hình lớn đã nối nhau công bố, hiệu quả bùng nổ đến nỗi cứ như liên hoan năm mới.
Vừa khéo năm nay có nền tảng mạng xã hội mới là Weibo xuất hiện, rất nhiều cụm tìm kiếm nổi bật lên được hotsearch, mức độ thảo luận liên tục tăng cao.
#"Đêm Trùng Quang" bộ thứ 5#
#"Đêm Trùng Quang" 1 năm 2 mùa#
#Fan phim nói có chuyện lợi lộc như này cơ á#
#Tô Trầm Tưởng Lộc đại diện song song thương hiệu xa xỉ hàng đầu#
#Tô Trầm nhảy tập thể#
...
@Trương Giang Ca Cơ: Hồi trước cứ lo mãi là đội ngũ mới càng quay càng tệ, tự dưng đùng cái lên sớm thế này, chưa xem mà mị đã căng thẳng vãi... Tuyệt đối không được phá hoại nhân vật phá hoại tình tiết đâu nhé aaaaa làm ơn đấy!
@Mình muốn xem Cơ Linh múa kiếm: Trông thấy hotsearch còn tưởng mình nằm mơ ạ, chẳng phải mùa 4 vừa chiếu xong đấy à? Tui còn đang xem kĩ lại lần 2 nè, sắp sửa chiếu nữa rồi á? Không phải mánh khóe tung hỏa mù gì chứ hả?
@Mochi dâu: Nên thấy bảo mấy vai chính kín tiếng trong núi sâu đóng phim suốt là thật hả! Mấy đứa hai năm nay bịa chuyện đặt điều như điên xong còn bảo đoàn phim thay máu toàn bộ giờ bị vả mặt chưa thế? Chỉ muốn hỏi bị vả có đau không nào! Đau không!!
Chỉ cần xác định xong mốc thời gian cái là các loại tư liệu quảng bá lập tức ào ra cứ như mưa rền gió cuốn.
Không chỉ có các bến xe bus ga tàu điện ngầm lớn ở Thời Đô mà còn cả các loại sản phẩm giới hạn được các nhãn hàng lớn bắt tay giới thiệu, tất cả như những đợt sóng thủy triều đẩy sự cuồng nhiệt của khán giả cả nước lên mức cao nhất.
Các học sinh của Trung học số 4 Thời Đô dù là đám nhóc cấp 2 hay cấp 3 thì cũng được hưởng ké theo, hàng ngày đi học đều rõ nở mày nở mặt.
Trông đi trông đi! Trường mình đây phát triển toàn diện văn thể mỹ, về tự nhiên thì có bao nhà khoa học ở các lĩnh vực, về văn hóa thì có nam diễn viên hàng đầu! Các trường bình thường khác có được như này không?!
Tô Trầm phải chuẩn bị tâm lý suốt cả cuối tuần, tiếp đó quay lại trường đi học đã ngã vào tình trạng hoàn toàn mới.
Lúc lớp trưởng cầm chai nước khoáng có poster ảnh bé hớn hở chào hỏi là bạn Tô Trầm đã có dự cảm không lành trong bụng.
—— Nhưng học sinh cấp 3 có ai không ra tiệm tạp hóa được đâu chứ!!
Bé nửa cần mua nước thật, nửa là muốn đi dò thám quân tình, bèn đeo kính râm vào mua nước.
Dọc đường chạm mặt rất nhiều đàn em đàn anh đàn chị, mọi người đều vừa nhiệt tình vừa lịch sự gọi chào rồi hỏi thăm.
"Hi! Trầm Trầm!"
"Anh Trầm đi mua nước đó à!"
"Hahahaha anh Trầm mau vào xem thử đi!"
Tô Trầm bước nhanh hơn, tự dưng hối hận vì đã không lôi Tưởng Lộc trên tầng xuống làm bia đỡ đạn.
Cắm đầu lao tới trước cửa tạp hóa, giờ công cuộc kiểm soát biểu cảm của bé đã trên bờ vực sụp đổ.
Hai quả standee dựng thẳng to bằng người thật với tạo hình trong phim đứng ngay ở cửa tiệm, một trái một phải cứ như hai ông thần giữ cửa.
Bên trái là tướng quân Cơ Linh với chùm tua đỏ tung bay, bên phải là hoàng đế Nguyên Cẩm lơ lửng giữa sao sớm.
Tóc bạc mắt tím, còn chọn phiên bản hóa trang kĩ xảo mới nhất luôn.
Tô Trầm câm nín giây lát, đưa mắt nhìn nhau với standee tỉ lệ 1:1 của mình.
—— Chủ tiệm ơi, cảm ơn bác lắm ạ.
Trùng hợp lên cấp Hạ Tiểu Thiện lại được xếp cùng lớp với cậu, lần này đang đi chung với Tô Trầm, ngắm nghía xong ái dà một tiếng.
"Anh Lộc nhà ta đẹp trai quá đi mất —— đương nhiên cậu cũng đẹp trai ha! Đẹp trai hết!"
Tô Trầm che mặt đi vòng qua standee hình người của bản thân, bị tiếng nói hào hùng của ông chủ tiệm gọi giật lại: "Ấy ấy ấy! Không phải hoàng đế nhỏ của chúng ta đây à!!"
"Hiếm khi thấy cháu đến! Miễn phí cho cháu cả tiệm luôn, muốn ăn gì cứ chọn thoải mái!"
"Bạn bên cạnh, cùng lớp với cậu bé hả? Cháu cũng chọn đi! Lấy cho hai đứa cái xúc xích nướng đã nhé, cứ ăn tự nhiên ăn tự nhiên!!"
Hạ Tiểu Thiện nhanh chóng xua tay, ai lại thơm lây kiểu này được.
Ông chủ tiệm gọi video cho vợ mình luôn, nói nhanh như máy: "Ngày nào anh cũng ngóng ở tiệm chờ cậu bé luôn, vợ em trông mà xem —— ấy, người thật trông như này này, đẹp trai dã man luôn nhờ?"
Tô Trầm gắng sức duy trì nụ cười, chào hỏi hết tất cả mọi người trong lúc lấy chai nước lạnh.
Bé vẫn cầm thẻ trường học ra quẹt trả tiền, quay sang nói với Hạ Tiểu Thiện: "Cậu lên trước đi, tớ đi tìm Tưởng Lộc một tí."
Hạ Tiểu Thiện liếc mắt cái bắt gặp ngay Tưởng Lộc đang kéo cà vạt bằng một tay trên chai nước trong tay Tô Trầm, thế là cười lăn cười bò.
Khối 12 thường được xếp ở trên tầng cao nhất, nghe nói theo cách giải thích của hiệu trưởng thì trên cao thanh tịnh hợp cho học hành.
Tốc độ leo thang lên tầng của Tô Trầm cực nhanh, dọc đường cứ vút qua các học sinh khác, mọi người còn tưởng mình thức đêm cày phim hoa mắt gặp phải bạn học nào trông giông giống trong phim.
Rẽ trái đi thẳng là đến khu vực lớp 12.
Bé đã ghé lớp này rất nhiều lần, cũng đã qua lại quen mặt với các đàn anh đàn chị, học sinh ngồi gần cửa sau thẳng người lên chỉ cho Tô Trầm thấy Tưởng Lộc ngồi đâu.
"Cạnh cửa sổ kia kìa, đang giảng đề cho người ta đó."
Tô Trầm gật đầu một cái, nói cảm ơn.
Tưởng Lộc không hề nhận ra sự có mặt của bé, lúc này đang giở tờ đề ra giảng cho mấy bạn đứng bên cạnh.
Thứ nhất là nhờ gia sư chất lượng, thứ hai là đầu óc đã sắc bén sẵn.
Lâu nay cậu làm đề toán thường là bài điền vào chỗ trống thi thoảng bị trừ điểm, trái lại tự luận không bỏ câu nào, các câu lấy điểm tối đa ở cuối cơ bản đều giải được hết.
Ngay từ đợt lớp 10 giáo viên toán của lớp đã khen Tưởng Lộc là tư duy sáng láng, suy tính các thứ rất khéo, chẳng trách đóng phim cũng giỏi vậy.
Anh giai cool ngầu hiếm khi quay về đi học, tính tình lại còn hòa nhã dễ gần, luôn có rất nhiều bạn học xúm lại hỏi bài.
Có bạn cần thắc mắc thật, cũng có bạn thì nửa là ngượng nghịu muốn lại gần người ta hơn, trao đổi tiếp xúc thêm mấy lần.
Gặp đúng thời điểm này là sẽ có đám đông vây kín mít bên phải chiếc bàn sát tường thành nửa vòng tròn, không lọt một khoảng trống nào.
Lúc Tô Trầm lại gần, có người nhường đường rất tự nhiên, có người thì vẫn đang chăm chú ngắm Tưởng Lộc, gò má thoáng ửng đỏ.
Mái tóc cậu trai lớn bị vò hơi rối, toát ra vẻ thu hút vừa qua quýt vừa phóng khoáng, trong khi giảng bài còn đang cười.
"Nên là ở đây phải nhóm các đơn thức đồng dạng với nhau, rồi thì..."
Tô Trầm đặt chai nước lạnh cạnh tay Tưởng Lộc, liếc cậu một cái với nụ cười nhạt nhẽo.
Đối phương ngẩng đầu lên phát hiện ra là bé, gọi một tiếng Trầm Trầm.
Bạn nữ gần đó gom góp dũng khí nói: "Nhưng chỗ này, ý thứ hai tớ vẫn chưa hiểu lắm, cậu giảng lại lần nữa được không á."
Tưởng Lộc đáp không sao theo phản xạ, ánh mắt vẫn đang nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm để nước xuống cười khẽ, chào hỏi một câu với những người mình quen rồi lùi ra đi mất.
Tưởng Lộc ngó theo bóng lưng đằng xa, lúc giảng bài tiếp tốc độ đã chậm hơn hẳn, như thể còn đang nghĩ ngợi việc khác.
Chưa được bao lâu thì giờ nghỉ đã kết thúc, giáo viên dạy hóa bê một tập đề dày cộp bước vào, bắt đầu đọc điểm từng tờ một cho học sinh lần lượt lên lấy bài.
Người thì ủ ê than thở, người thì mặt mũi căng thẳng.
Tưởng Lộc nhận bài làm điểm A- của mình, chỉ đọc qua một lượt chỗ sai rồi lại nhìn sang chai nước khoáng đã ướt nhẹp nhỏ nước ở góc bàn.
Bỗng nhiên cậu rất muốn vò tóc Tô Trầm.
Ghen linh tinh gì chứ, ngốc.
Cùng lúc đó, ở nhà Tô Trầm.
Lương Cốc Vân dọn dẹp tủ quần áo, dặn Tô Tuấn Phong nhớ lấy đồ trong máy giặt ra phơi.
Bé nhỏ đang túm lấy khủng long nhựa gặm rõ hăng bên trong khu quây, gặm cổ khủng long mấy cái xong lại ngơ ngẩn, gọi một tiếng anh ơi rõ ngọt không đầu không đuôi.
"Em nhờ bạn ở Đại học Y hướng dẫn tâm lí cho Trầm Trầm, bạn ấy đồng ý rồi, tối nay gặp nhau."
"Hướng dẫn tâm lí? Liệu có hơi quá không?" Tô Tuấn Phong nhanh nhẹn thành thạo rút quần áo đã khô xuống gấp gọn, lúc đưa cho vợ trông có vẻ hơi lo lắng: "Anh sợ con nó ban đầu chỉ có gánh nặng tâm lí tí tẹo thôi, nghe người ta nói xong tình hình lại còn nặng hơn ấy."
"Mình là ba mẹ, cũng không giúp được nhiều," Lương Cốc Vân tràn đầy âu lo: "bao nhiêu sao nhí ở nước ngoài nổi tiếng xong đều gặp vấn đề tâm lí, nghiện ngập này tự hại này, việc gì mình cũng phải đề phòng trước chứ."
"Thế Trầm Trầm phản ứng thế nào? Con mà từ chối thì mình cũng không ép nó được đâu."
Lương Cốc Vân vỗ vỗ lên chỗ ga giường gọn gàng trong tủ quần áo, quay sang lấy một tấm ảnh trên bàn.
"Em tìm hiểu tận mấy người lận, tổng hợp các loại học vấn kinh nghiệm của họ xong cuối cùng chọn bạn này, bác sĩ Trương."
"Dẫu sao cũng không phải chữa bệnh gì cả, chỉ hướng dẫn hỗ trợ, trò chuyện một lúc, nghe nói nhiều vận động viên tầm học sinh cũng sẽ được trao đổi trước khi thi đấu, khoa học lắm á."
Lương Cốc Vân đưa ảnh cho chồng, mình thì tựa vào cạnh bàn thở dài: "Xưa nay Trầm Trầm rất ngoan, lúc trông thấy ảnh con nó hơi bất ngờ nhưng cũng bảo sẵn lòng thử xem sao."
"Em cũng bảo con rồi, nếu thấy không thoải mái cứ dừng lại bất cứ lúc nào, ba mẹ sẽ mãi mãi đứng về phía con."
Tô Tuấn Phong nhìn gương mặt dịu dàng của bác sĩ nữ, thả lỏng hơn phần nào.
Con cái bước vào tầm tuổi dậy thì, chưa chắc đã chịu kể cho bố mẹ tất cả mọi việc.
Có một bên thứ ba đồng hành chắc cũng là việc tốt.
Nay Ổn Ổn đã tròn 2 tuổi, hai vợ chồng cũng có nhiều thời gian bầu bạn với Trầm Trầm hơn, bao năm nay đã đọc rất nhiều các loại sách tâm lí học lẫn nghệ thuật phim ảnh, còn đặc biệt xin gặp các tiền bối già dặn trong ngành để tìm hiểu thêm.
Lương Cốc Vân sắp xếp các thứ xong xuôi lại nhớ ra gì đó, thấy không ổn lắm.
"Cuối tuần này mình dẫn Trầm Trầm với Lộc Lộc đi mua quần áo đi."
"Cảm giác mẹ Tưởng Lộc vẫn không chăm nom thằng bé lắm, mấy năm nay cứ mặc đi mặc lại vài bộ đó thôi, nghe nói đồ lót tất tiếc các thứ cũng là trợ lý mua ấy."
"Mùa đông năm ngoái tuyết lớn như thế, đợt mình đến thăm mặc quần thu đông xong thêm quần giữ nhiệt vẫn còn thấy rét —— thế mà Lộc Lộc nó còn mặc cái quần bò rách chứ!"
Tô Tuấn Phong nhớ lại cảnh này cũng gật gù theo, cảm thấy trước nay đứa nhỏ này nhận được quá ít quan tâm săn sóc.
Lương Cốc Vân có vẻ ngần ngừ, đứng dậy bế con giao cho bà ngoại rồi đóng kín cửa phòng ngủ lại, mới nhỏ giọng thỏ thẻ với chồng.
"Thật sự em lo cho thằng bé lắm, cũng muốn tìm lúc nào trao đổi kĩ hơn với mẹ nó."
"Về việc sinh hoạt ăn mặc ở á, hay là?"
"Về mặt tâm lí ấy."
Lương Cốc Vân cân nhắc suy tư rất nhiều vì mấy đứa nhỏ, từng tự gặp riêng chuyên gia tâm lí để được tư vấn.
Trạng thái cảm xúc của Tô Trầm đều ổn cả, chuyên gia tâm lí cũng nói cái cần điều chỉnh trước mắt là áp lực và mối lo, vấn đề đường dài thì là mức độ hòa nhập với xã hội.
Nhưng lúc Lương Cốc Vân mô tả về Tưởng Lộc thì bác sĩ Trương cau mày rất rõ ràng.
Lương Cốc Vân thử trình bày nhiều hơn, phát giác ra một số việc khá bất thường từ góc độ của đối phương.
"Mới đầu Lộc Lộc chưa từng gặp bố, mẹ ruột cũng không quản lí gì mấy, bác luôn là người thương thằng bé nhất, cuối cùng bác lại ra đi."
"Sau đấy bác sĩ hỏi em là thằng bé thường hay diễn các vai thế nào, em bảo phần lớn đều là vai phụ, việc này còn do dụng ý của bác là muốn rèn luyện năng lực cho nó."
Lương Cốc Vân hạ thấp giọng hơn nữa.
"Cái nghề diễn viên này không phải ai cũng làm vai chính hết, các tiền bối đã nói ở trường học cũng phải phân chia rõ thanh y hoa đán, mọi người sẽ đi theo con đường nghề nghiệp riêng dựa vào đặc điểm riêng của mình."
"Nhưng bác sĩ bảo là, từ nhỏ cậu bé đã hay diễn vai phụ, ở nhà cũng không được xem trọng, thời gian lâu dần... có thể sẽ tạo thành sự tự ti rất sâu xa."
"Tưởng Lộc tự ti á?" Tô Tuấn Phong thấy rất khó hiểu, cố hồi tưởng lại ấn tượng hoàn toàn chênh lệch: "Không khả thi lắm đâu á, thằng bé hay cười lắm mà, rồi gặp ai cũng đùa được, khả năng xã giao khá hơn Trầm Trầm nhiều, cô bác sĩ của em có đáng tin không đó?"
"Tự ti có nhiều kiểu lắm mà, trong sách cũng có viết, một trong những biểu hiện của bất lực tập nhiễm chính là từ bỏ việc tìm kiếm tình thương và sự chú ý, thậm chí gặp phải hành động thân cận từ người khác sẽ vô thức tránh né." Lương Cốc Vân thuật lại mấy câu theo cách hiểu của mình, xong lại vỗ vỗ vào miệng: "Em nói nghe chưa đủ chuyên môn, nhưng mà mình đã chịu ơn nhiều lắm, nhất định phải chăm nom thằng bé đàng hoàng."
Tô Trầm ở lại đoàn phim suốt bao nhiêu năm, đều nhờ ông đạo diễn cùng Tưởng Lộc quan tâm săn sóc, họ lan tỏa nhiệt độ được phần nào thì sẽ sưởi ấm đứa nhỏ thêm phần đó.
Tuy Tô Tuấn Phong vẫn cảm thấy Tưởng Lộc không thể nào tự ti được, nhưng cũng gật đầu bày tỏ cuối tuần nghe theo vợ hết.
"Cơ mà em nói chuyện với mẹ thằng bé thì cũng đừng thẳng thừng quá, xét cho cùng vẫn là chuyện nhà người ta."
"Em biết rồi, không quá đà đâu."
Tối hôm ấy, Tô Trầm được dẫn đi gặp cô Trương uống cà phê ăn bánh quy, trò chuyện câu được câu chăng hơn một tiếng đồng hồ, quá trình rất hài hòa vui vẻ.
Ba mẹ thấy bé thả lỏng hơn cũng thở phào theo, quay sang bảo bé truyền đạt lời mời.
"Ế? Đi mua quần áo với nhau ấy ạ?" Tô Trầm tương đối xoắn xuýt: "Nhất định phải rủ anh ý đi à..."
Không muốn gặp cái đồ tồi này đâu.
Cái gì mà mầm mống yêu sớm, héo rũ từ cái đời nào rồi không biết... Cứ trông thấy người này là lòng dạ rối bời.
"Không được không được, buộc phải dẫn theo." Lương Cốc Vân nhắc nhở: "Anh trai chăm lo con như thế, không máu mủ gì mà còn tốt hơn cả anh ruột, con phải tử tế với người ta tí chứ."
Tô Trầm chun mũi, lại nhớ đến cái bộ dạng được nước của Tưởng Lộc khi giảng bài cho các bạn xúm quanh.
"Vầng, biết rồi ạ."
"Gọi điện cho thằng bé mau lên."
"Bây giờ ý ạ?"
"Bây giờ luôn chứ, nói chuyện hẳn hoi với người ta, cứ bảo là cuối tuần này cùng đi dạo phố thôi."
Tô Trầm thấy biểu cảm mẹ mình nghiêm túc thế kia, vừa muốn than thở vừa buồn cười.
Mẹ, mẹ có biết là chưa cần làm gì con đã bị tên kia thả thính cho rồi không.
Mẹ đang đẩy con trai vào hố lửa đấy nhé...
Bé lấy điện thoại ra trước mặt ba mẹ, ấn số gọi Tưởng Lộc.
Dạo này hai người hiếm khi liên lạc, không có việc gì quan trọng thì cơ bản không hỏi han mấy.
Kể cả có việc thì cũng thường là chị Linh gọi điện hai phía thông báo chi tiết.
Giờ gọi điện sang không dưng lại thấy giận dỗi vô cớ.
...Anh không muốn để ý đến em một tí đi à?
Sau vài tiếng tút tút thì cuộc gọi nối máy, tiếng nhạc trò chơi điện tử quen thuộc vang lên.
"Ừm? Sao thế?"
Tô Trầm hỏi bừa: "Đang làm gì đó?"
"Làm bài tập."
"..."
Tưởng Lộc đang làm bài tập thật luôn.
Máy tính cứ để treo một bên thế thôi, bao nhiêu tin nhắn chưa đọc cũng chưa trả lời.
Lúc thấy cuộc gọi của Tô Trầm, trước tiên cậu phải đằng hắng cổ họng rồi vuốt tóc một cái theo thói quen, cũng chả hiểu là do dự cái gì nữa, chờ một lúc xong mới ấn nghe.
Trong khi trò chuyện với Tô Trầm thì bút bi cũng trượt sang tờ giấy nháp, lơ đãng vẽ vời lung tung.
Còn đang giận kìa, nói chuyện với mình cũng dằn dỗi thế kia.
"Ba mẹ em rủ anh cuối tuần cùng đi dạo phố." Tô Trầm mời mọc cứng ngắc: "Cùng đi mua ít quần áo, ăn một bữa gì đó."
"Dạo phố á." Tưởng Lộc nghĩ ngợi, ngại ngùng gãi đầu mấy cái: "Thôi thôi, mọi người cứ đi chơi đi là được."
Tô Trầm đưa mắt hỏi ý ba mẹ, mẹ hạ thấp giọng kêu cái thái độ của con tích cực lên tí nào.
"Anh," Giọng cậu lười nhác: "đi mà."
"Đi với em một lúc, hửm?"
"Nhóc học theo ai đấy?" Bỗng dưng Tưởng Lộc bị rung rinh, phải che đậy bằng tiếng cười: "Tiến bộ thật luôn ạ."
"Học cái gì cơ?" Tô Trầm không hiểu, liếc sang ba mẹ đang ra dấu bằng tay rồi nói: "Thế hôm đó nhà em sang đón anh ha."
Tưởng Lộc ừm một tiếng dài giọng ra, chuyển sang hỏi: "Ba mẹ nhóc đang ở đó à?"
"Ừa."
"Ban sáng không nói chuyện với anh, có phải giận anh không?"
Tô Trầm không ngờ cậu lại đi giở trò trắng trợn thế này, đùng cái tai đã đỏ ửng, nhất thời chưa tìm ra được câu nào để phản bác.
Lương Cốc Vân nhìn con trai, ân cần nói: "Hôm ấy Lộc Lộc không tiện hả?"
"Tiện ạ." Tô Trầm nhỏ giọng kêu: "Mẹ, con phải con ruột không, sao mẹ quan tâm người ta thế ạ."
"Trông con nhỏ nhen chưa kìa." Lương Cốc Vân cười vò tóc con trai.
Trong điện thoại, Tưởng Lộc cười híp mắt lặp lại lần nữa.
"Trông nhóc nhỏ nhen chưa kìa."
Tô Trầm đang định xù lông lên thì Tưởng Lộc đã lại vuốt ve.
"Vốn dĩ anh định đuổi theo nhóc nói mấy câu nhưng lại vào tiết sau mất rồi, không kịp."
Thiếu niên cầm điện thoại, giọng nói vô thức để lộ ra vẻ bận tâm.
"Định nói gì với em?"
"Ò, muốn nói chuyện với nhóc một lát ấy mà." Tưởng Lộc cười nói: "Giống nhóc thôi, gặp thêm lần nào chỉ lời không lỗ."
Tô Trầm không kìm được nụ cười, khẽ khàng ừm một tiếng.
Hội thao ồn ã nhiệt huyết có thể giúp người ta tạm thời quên đi những việc xoắn xuýt. Chờ đến khi vận động đổ mồ hôi giúp Tô Trầm giải phóng hết cảm giác bất an xong, chỉ lát sau chị Linh đã gửi tới hai cuộn băng.
Đúng là mạng lưới quan hệ quen biết của chị rất rộng, không chỉ chép được một bản phim mẫu gửi đi tranh giải của "Đêm Trùng Quang" mà lấy được cả bản tham dự lẫn phiên bản "chắt lọc" do đạo diễn biên tập của "Trai gái tầm thường", mang cả sang cho Tô Trầm.
Mấy ngày liền tối về nhà Tô Trầm toàn ngồi xem hai cuộn băng ở phòng khách, có khi ngồi một mình đến tận nửa đêm.
Bản thân mình trên tivi trông thật xa lạ.
Tính tình bé thận trọng khiêm tốn, nhưng xem hết cả bộ xong, bé nhận ra thực sự mình diễn rất tốt.
—— Tốt đến mức không thể tin nổi.
Tính cách lẫn giọng điệu của Nguyên Cẩm trong khung hình đều hoàn toàn khác biệt với bé ngoài đời thực, ngay đến phong thái ngoại hình cũng hài hòa triệt để với diễn biến phim.
Từ chết mà sống lại cho đến lên ngôi lần nữa, cả tình tiết và diễn xuất đều gây sửng sốt cả trong lẫn ngoài, khiến ba mẹ nhà Tô thường ngày khó thức đêm mà cũng phải cắm trại cạnh tivi cày phim, liên tục xuýt xoa.
Có thể đưa được tác phẩm thế này ra tranh giải lên sóng, nội tâm bé đã điềm tĩnh hơn hẳn.
Đúng như chị Linh đã nói, tin tức lục tục được tung ra qua các diễn đàn giải trí lớn.
[ Nghi ngờ Đêm Trùng Quang sắp tham gia tranh giải! ] [ Không hề rút vốn! Đêm Trùng Quang lên sóng mùa thu với hiệu ứng lộng lẫy hơn nữa! ]
Đài truyền hình sung sướng kiếm thêm được tiền quảng cáo một quý, còn băn khoăn xem nên xếp lịch chiếu lại bộ thứ tư vào khung giờ trưa hay sáng thì tốt hơn.
Chiếu! Chiếu được hết! Các cậu mà quay nhanh làm nhanh thật thì một năm chiếu mười bộ bọn tôi cũng không kêu nhiều đâu, bên quảng cáo đã vác cây ATM ra xếp hàng rồi kia kìa!
Dư luận vừa mới xôn xao, ba đài truyền hình lớn đã nối nhau công bố, hiệu quả bùng nổ đến nỗi cứ như liên hoan năm mới.
Vừa khéo năm nay có nền tảng mạng xã hội mới là Weibo xuất hiện, rất nhiều cụm tìm kiếm nổi bật lên được hotsearch, mức độ thảo luận liên tục tăng cao.
#"Đêm Trùng Quang" bộ thứ 5#
#"Đêm Trùng Quang" 1 năm 2 mùa#
#Fan phim nói có chuyện lợi lộc như này cơ á#
#Tô Trầm Tưởng Lộc đại diện song song thương hiệu xa xỉ hàng đầu#
#Tô Trầm nhảy tập thể#
...
@Trương Giang Ca Cơ: Hồi trước cứ lo mãi là đội ngũ mới càng quay càng tệ, tự dưng đùng cái lên sớm thế này, chưa xem mà mị đã căng thẳng vãi... Tuyệt đối không được phá hoại nhân vật phá hoại tình tiết đâu nhé aaaaa làm ơn đấy!
@Mình muốn xem Cơ Linh múa kiếm: Trông thấy hotsearch còn tưởng mình nằm mơ ạ, chẳng phải mùa 4 vừa chiếu xong đấy à? Tui còn đang xem kĩ lại lần 2 nè, sắp sửa chiếu nữa rồi á? Không phải mánh khóe tung hỏa mù gì chứ hả?
@Mochi dâu: Nên thấy bảo mấy vai chính kín tiếng trong núi sâu đóng phim suốt là thật hả! Mấy đứa hai năm nay bịa chuyện đặt điều như điên xong còn bảo đoàn phim thay máu toàn bộ giờ bị vả mặt chưa thế? Chỉ muốn hỏi bị vả có đau không nào! Đau không!!
Chỉ cần xác định xong mốc thời gian cái là các loại tư liệu quảng bá lập tức ào ra cứ như mưa rền gió cuốn.
Không chỉ có các bến xe bus ga tàu điện ngầm lớn ở Thời Đô mà còn cả các loại sản phẩm giới hạn được các nhãn hàng lớn bắt tay giới thiệu, tất cả như những đợt sóng thủy triều đẩy sự cuồng nhiệt của khán giả cả nước lên mức cao nhất.
Các học sinh của Trung học số 4 Thời Đô dù là đám nhóc cấp 2 hay cấp 3 thì cũng được hưởng ké theo, hàng ngày đi học đều rõ nở mày nở mặt.
Trông đi trông đi! Trường mình đây phát triển toàn diện văn thể mỹ, về tự nhiên thì có bao nhà khoa học ở các lĩnh vực, về văn hóa thì có nam diễn viên hàng đầu! Các trường bình thường khác có được như này không?!
Tô Trầm phải chuẩn bị tâm lý suốt cả cuối tuần, tiếp đó quay lại trường đi học đã ngã vào tình trạng hoàn toàn mới.
Lúc lớp trưởng cầm chai nước khoáng có poster ảnh bé hớn hở chào hỏi là bạn Tô Trầm đã có dự cảm không lành trong bụng.
—— Nhưng học sinh cấp 3 có ai không ra tiệm tạp hóa được đâu chứ!!
Bé nửa cần mua nước thật, nửa là muốn đi dò thám quân tình, bèn đeo kính râm vào mua nước.
Dọc đường chạm mặt rất nhiều đàn em đàn anh đàn chị, mọi người đều vừa nhiệt tình vừa lịch sự gọi chào rồi hỏi thăm.
"Hi! Trầm Trầm!"
"Anh Trầm đi mua nước đó à!"
"Hahahaha anh Trầm mau vào xem thử đi!"
Tô Trầm bước nhanh hơn, tự dưng hối hận vì đã không lôi Tưởng Lộc trên tầng xuống làm bia đỡ đạn.
Cắm đầu lao tới trước cửa tạp hóa, giờ công cuộc kiểm soát biểu cảm của bé đã trên bờ vực sụp đổ.
Hai quả standee dựng thẳng to bằng người thật với tạo hình trong phim đứng ngay ở cửa tiệm, một trái một phải cứ như hai ông thần giữ cửa.
Bên trái là tướng quân Cơ Linh với chùm tua đỏ tung bay, bên phải là hoàng đế Nguyên Cẩm lơ lửng giữa sao sớm.
Tóc bạc mắt tím, còn chọn phiên bản hóa trang kĩ xảo mới nhất luôn.
Tô Trầm câm nín giây lát, đưa mắt nhìn nhau với standee tỉ lệ 1:1 của mình.
—— Chủ tiệm ơi, cảm ơn bác lắm ạ.
Trùng hợp lên cấp Hạ Tiểu Thiện lại được xếp cùng lớp với cậu, lần này đang đi chung với Tô Trầm, ngắm nghía xong ái dà một tiếng.
"Anh Lộc nhà ta đẹp trai quá đi mất —— đương nhiên cậu cũng đẹp trai ha! Đẹp trai hết!"
Tô Trầm che mặt đi vòng qua standee hình người của bản thân, bị tiếng nói hào hùng của ông chủ tiệm gọi giật lại: "Ấy ấy ấy! Không phải hoàng đế nhỏ của chúng ta đây à!!"
"Hiếm khi thấy cháu đến! Miễn phí cho cháu cả tiệm luôn, muốn ăn gì cứ chọn thoải mái!"
"Bạn bên cạnh, cùng lớp với cậu bé hả? Cháu cũng chọn đi! Lấy cho hai đứa cái xúc xích nướng đã nhé, cứ ăn tự nhiên ăn tự nhiên!!"
Hạ Tiểu Thiện nhanh chóng xua tay, ai lại thơm lây kiểu này được.
Ông chủ tiệm gọi video cho vợ mình luôn, nói nhanh như máy: "Ngày nào anh cũng ngóng ở tiệm chờ cậu bé luôn, vợ em trông mà xem —— ấy, người thật trông như này này, đẹp trai dã man luôn nhờ?"
Tô Trầm gắng sức duy trì nụ cười, chào hỏi hết tất cả mọi người trong lúc lấy chai nước lạnh.
Bé vẫn cầm thẻ trường học ra quẹt trả tiền, quay sang nói với Hạ Tiểu Thiện: "Cậu lên trước đi, tớ đi tìm Tưởng Lộc một tí."
Hạ Tiểu Thiện liếc mắt cái bắt gặp ngay Tưởng Lộc đang kéo cà vạt bằng một tay trên chai nước trong tay Tô Trầm, thế là cười lăn cười bò.
Khối 12 thường được xếp ở trên tầng cao nhất, nghe nói theo cách giải thích của hiệu trưởng thì trên cao thanh tịnh hợp cho học hành.
Tốc độ leo thang lên tầng của Tô Trầm cực nhanh, dọc đường cứ vút qua các học sinh khác, mọi người còn tưởng mình thức đêm cày phim hoa mắt gặp phải bạn học nào trông giông giống trong phim.
Rẽ trái đi thẳng là đến khu vực lớp 12.
Bé đã ghé lớp này rất nhiều lần, cũng đã qua lại quen mặt với các đàn anh đàn chị, học sinh ngồi gần cửa sau thẳng người lên chỉ cho Tô Trầm thấy Tưởng Lộc ngồi đâu.
"Cạnh cửa sổ kia kìa, đang giảng đề cho người ta đó."
Tô Trầm gật đầu một cái, nói cảm ơn.
Tưởng Lộc không hề nhận ra sự có mặt của bé, lúc này đang giở tờ đề ra giảng cho mấy bạn đứng bên cạnh.
Thứ nhất là nhờ gia sư chất lượng, thứ hai là đầu óc đã sắc bén sẵn.
Lâu nay cậu làm đề toán thường là bài điền vào chỗ trống thi thoảng bị trừ điểm, trái lại tự luận không bỏ câu nào, các câu lấy điểm tối đa ở cuối cơ bản đều giải được hết.
Ngay từ đợt lớp 10 giáo viên toán của lớp đã khen Tưởng Lộc là tư duy sáng láng, suy tính các thứ rất khéo, chẳng trách đóng phim cũng giỏi vậy.
Anh giai cool ngầu hiếm khi quay về đi học, tính tình lại còn hòa nhã dễ gần, luôn có rất nhiều bạn học xúm lại hỏi bài.
Có bạn cần thắc mắc thật, cũng có bạn thì nửa là ngượng nghịu muốn lại gần người ta hơn, trao đổi tiếp xúc thêm mấy lần.
Gặp đúng thời điểm này là sẽ có đám đông vây kín mít bên phải chiếc bàn sát tường thành nửa vòng tròn, không lọt một khoảng trống nào.
Lúc Tô Trầm lại gần, có người nhường đường rất tự nhiên, có người thì vẫn đang chăm chú ngắm Tưởng Lộc, gò má thoáng ửng đỏ.
Mái tóc cậu trai lớn bị vò hơi rối, toát ra vẻ thu hút vừa qua quýt vừa phóng khoáng, trong khi giảng bài còn đang cười.
"Nên là ở đây phải nhóm các đơn thức đồng dạng với nhau, rồi thì..."
Tô Trầm đặt chai nước lạnh cạnh tay Tưởng Lộc, liếc cậu một cái với nụ cười nhạt nhẽo.
Đối phương ngẩng đầu lên phát hiện ra là bé, gọi một tiếng Trầm Trầm.
Bạn nữ gần đó gom góp dũng khí nói: "Nhưng chỗ này, ý thứ hai tớ vẫn chưa hiểu lắm, cậu giảng lại lần nữa được không á."
Tưởng Lộc đáp không sao theo phản xạ, ánh mắt vẫn đang nhìn Tô Trầm.
Tô Trầm để nước xuống cười khẽ, chào hỏi một câu với những người mình quen rồi lùi ra đi mất.
Tưởng Lộc ngó theo bóng lưng đằng xa, lúc giảng bài tiếp tốc độ đã chậm hơn hẳn, như thể còn đang nghĩ ngợi việc khác.
Chưa được bao lâu thì giờ nghỉ đã kết thúc, giáo viên dạy hóa bê một tập đề dày cộp bước vào, bắt đầu đọc điểm từng tờ một cho học sinh lần lượt lên lấy bài.
Người thì ủ ê than thở, người thì mặt mũi căng thẳng.
Tưởng Lộc nhận bài làm điểm A- của mình, chỉ đọc qua một lượt chỗ sai rồi lại nhìn sang chai nước khoáng đã ướt nhẹp nhỏ nước ở góc bàn.
Bỗng nhiên cậu rất muốn vò tóc Tô Trầm.
Ghen linh tinh gì chứ, ngốc.
Cùng lúc đó, ở nhà Tô Trầm.
Lương Cốc Vân dọn dẹp tủ quần áo, dặn Tô Tuấn Phong nhớ lấy đồ trong máy giặt ra phơi.
Bé nhỏ đang túm lấy khủng long nhựa gặm rõ hăng bên trong khu quây, gặm cổ khủng long mấy cái xong lại ngơ ngẩn, gọi một tiếng anh ơi rõ ngọt không đầu không đuôi.
"Em nhờ bạn ở Đại học Y hướng dẫn tâm lí cho Trầm Trầm, bạn ấy đồng ý rồi, tối nay gặp nhau."
"Hướng dẫn tâm lí? Liệu có hơi quá không?" Tô Tuấn Phong nhanh nhẹn thành thạo rút quần áo đã khô xuống gấp gọn, lúc đưa cho vợ trông có vẻ hơi lo lắng: "Anh sợ con nó ban đầu chỉ có gánh nặng tâm lí tí tẹo thôi, nghe người ta nói xong tình hình lại còn nặng hơn ấy."
"Mình là ba mẹ, cũng không giúp được nhiều," Lương Cốc Vân tràn đầy âu lo: "bao nhiêu sao nhí ở nước ngoài nổi tiếng xong đều gặp vấn đề tâm lí, nghiện ngập này tự hại này, việc gì mình cũng phải đề phòng trước chứ."
"Thế Trầm Trầm phản ứng thế nào? Con mà từ chối thì mình cũng không ép nó được đâu."
Lương Cốc Vân vỗ vỗ lên chỗ ga giường gọn gàng trong tủ quần áo, quay sang lấy một tấm ảnh trên bàn.
"Em tìm hiểu tận mấy người lận, tổng hợp các loại học vấn kinh nghiệm của họ xong cuối cùng chọn bạn này, bác sĩ Trương."
"Dẫu sao cũng không phải chữa bệnh gì cả, chỉ hướng dẫn hỗ trợ, trò chuyện một lúc, nghe nói nhiều vận động viên tầm học sinh cũng sẽ được trao đổi trước khi thi đấu, khoa học lắm á."
Lương Cốc Vân đưa ảnh cho chồng, mình thì tựa vào cạnh bàn thở dài: "Xưa nay Trầm Trầm rất ngoan, lúc trông thấy ảnh con nó hơi bất ngờ nhưng cũng bảo sẵn lòng thử xem sao."
"Em cũng bảo con rồi, nếu thấy không thoải mái cứ dừng lại bất cứ lúc nào, ba mẹ sẽ mãi mãi đứng về phía con."
Tô Tuấn Phong nhìn gương mặt dịu dàng của bác sĩ nữ, thả lỏng hơn phần nào.
Con cái bước vào tầm tuổi dậy thì, chưa chắc đã chịu kể cho bố mẹ tất cả mọi việc.
Có một bên thứ ba đồng hành chắc cũng là việc tốt.
Nay Ổn Ổn đã tròn 2 tuổi, hai vợ chồng cũng có nhiều thời gian bầu bạn với Trầm Trầm hơn, bao năm nay đã đọc rất nhiều các loại sách tâm lí học lẫn nghệ thuật phim ảnh, còn đặc biệt xin gặp các tiền bối già dặn trong ngành để tìm hiểu thêm.
Lương Cốc Vân sắp xếp các thứ xong xuôi lại nhớ ra gì đó, thấy không ổn lắm.
"Cuối tuần này mình dẫn Trầm Trầm với Lộc Lộc đi mua quần áo đi."
"Cảm giác mẹ Tưởng Lộc vẫn không chăm nom thằng bé lắm, mấy năm nay cứ mặc đi mặc lại vài bộ đó thôi, nghe nói đồ lót tất tiếc các thứ cũng là trợ lý mua ấy."
"Mùa đông năm ngoái tuyết lớn như thế, đợt mình đến thăm mặc quần thu đông xong thêm quần giữ nhiệt vẫn còn thấy rét —— thế mà Lộc Lộc nó còn mặc cái quần bò rách chứ!"
Tô Tuấn Phong nhớ lại cảnh này cũng gật gù theo, cảm thấy trước nay đứa nhỏ này nhận được quá ít quan tâm săn sóc.
Lương Cốc Vân có vẻ ngần ngừ, đứng dậy bế con giao cho bà ngoại rồi đóng kín cửa phòng ngủ lại, mới nhỏ giọng thỏ thẻ với chồng.
"Thật sự em lo cho thằng bé lắm, cũng muốn tìm lúc nào trao đổi kĩ hơn với mẹ nó."
"Về việc sinh hoạt ăn mặc ở á, hay là?"
"Về mặt tâm lí ấy."
Lương Cốc Vân cân nhắc suy tư rất nhiều vì mấy đứa nhỏ, từng tự gặp riêng chuyên gia tâm lí để được tư vấn.
Trạng thái cảm xúc của Tô Trầm đều ổn cả, chuyên gia tâm lí cũng nói cái cần điều chỉnh trước mắt là áp lực và mối lo, vấn đề đường dài thì là mức độ hòa nhập với xã hội.
Nhưng lúc Lương Cốc Vân mô tả về Tưởng Lộc thì bác sĩ Trương cau mày rất rõ ràng.
Lương Cốc Vân thử trình bày nhiều hơn, phát giác ra một số việc khá bất thường từ góc độ của đối phương.
"Mới đầu Lộc Lộc chưa từng gặp bố, mẹ ruột cũng không quản lí gì mấy, bác luôn là người thương thằng bé nhất, cuối cùng bác lại ra đi."
"Sau đấy bác sĩ hỏi em là thằng bé thường hay diễn các vai thế nào, em bảo phần lớn đều là vai phụ, việc này còn do dụng ý của bác là muốn rèn luyện năng lực cho nó."
Lương Cốc Vân hạ thấp giọng hơn nữa.
"Cái nghề diễn viên này không phải ai cũng làm vai chính hết, các tiền bối đã nói ở trường học cũng phải phân chia rõ thanh y hoa đán, mọi người sẽ đi theo con đường nghề nghiệp riêng dựa vào đặc điểm riêng của mình."
"Nhưng bác sĩ bảo là, từ nhỏ cậu bé đã hay diễn vai phụ, ở nhà cũng không được xem trọng, thời gian lâu dần... có thể sẽ tạo thành sự tự ti rất sâu xa."
"Tưởng Lộc tự ti á?" Tô Tuấn Phong thấy rất khó hiểu, cố hồi tưởng lại ấn tượng hoàn toàn chênh lệch: "Không khả thi lắm đâu á, thằng bé hay cười lắm mà, rồi gặp ai cũng đùa được, khả năng xã giao khá hơn Trầm Trầm nhiều, cô bác sĩ của em có đáng tin không đó?"
"Tự ti có nhiều kiểu lắm mà, trong sách cũng có viết, một trong những biểu hiện của bất lực tập nhiễm chính là từ bỏ việc tìm kiếm tình thương và sự chú ý, thậm chí gặp phải hành động thân cận từ người khác sẽ vô thức tránh né." Lương Cốc Vân thuật lại mấy câu theo cách hiểu của mình, xong lại vỗ vỗ vào miệng: "Em nói nghe chưa đủ chuyên môn, nhưng mà mình đã chịu ơn nhiều lắm, nhất định phải chăm nom thằng bé đàng hoàng."
Tô Trầm ở lại đoàn phim suốt bao nhiêu năm, đều nhờ ông đạo diễn cùng Tưởng Lộc quan tâm săn sóc, họ lan tỏa nhiệt độ được phần nào thì sẽ sưởi ấm đứa nhỏ thêm phần đó.
Tuy Tô Tuấn Phong vẫn cảm thấy Tưởng Lộc không thể nào tự ti được, nhưng cũng gật đầu bày tỏ cuối tuần nghe theo vợ hết.
"Cơ mà em nói chuyện với mẹ thằng bé thì cũng đừng thẳng thừng quá, xét cho cùng vẫn là chuyện nhà người ta."
"Em biết rồi, không quá đà đâu."
Tối hôm ấy, Tô Trầm được dẫn đi gặp cô Trương uống cà phê ăn bánh quy, trò chuyện câu được câu chăng hơn một tiếng đồng hồ, quá trình rất hài hòa vui vẻ.
Ba mẹ thấy bé thả lỏng hơn cũng thở phào theo, quay sang bảo bé truyền đạt lời mời.
"Ế? Đi mua quần áo với nhau ấy ạ?" Tô Trầm tương đối xoắn xuýt: "Nhất định phải rủ anh ý đi à..."
Không muốn gặp cái đồ tồi này đâu.
Cái gì mà mầm mống yêu sớm, héo rũ từ cái đời nào rồi không biết... Cứ trông thấy người này là lòng dạ rối bời.
"Không được không được, buộc phải dẫn theo." Lương Cốc Vân nhắc nhở: "Anh trai chăm lo con như thế, không máu mủ gì mà còn tốt hơn cả anh ruột, con phải tử tế với người ta tí chứ."
Tô Trầm chun mũi, lại nhớ đến cái bộ dạng được nước của Tưởng Lộc khi giảng bài cho các bạn xúm quanh.
"Vầng, biết rồi ạ."
"Gọi điện cho thằng bé mau lên."
"Bây giờ ý ạ?"
"Bây giờ luôn chứ, nói chuyện hẳn hoi với người ta, cứ bảo là cuối tuần này cùng đi dạo phố thôi."
Tô Trầm thấy biểu cảm mẹ mình nghiêm túc thế kia, vừa muốn than thở vừa buồn cười.
Mẹ, mẹ có biết là chưa cần làm gì con đã bị tên kia thả thính cho rồi không.
Mẹ đang đẩy con trai vào hố lửa đấy nhé...
Bé lấy điện thoại ra trước mặt ba mẹ, ấn số gọi Tưởng Lộc.
Dạo này hai người hiếm khi liên lạc, không có việc gì quan trọng thì cơ bản không hỏi han mấy.
Kể cả có việc thì cũng thường là chị Linh gọi điện hai phía thông báo chi tiết.
Giờ gọi điện sang không dưng lại thấy giận dỗi vô cớ.
...Anh không muốn để ý đến em một tí đi à?
Sau vài tiếng tút tút thì cuộc gọi nối máy, tiếng nhạc trò chơi điện tử quen thuộc vang lên.
"Ừm? Sao thế?"
Tô Trầm hỏi bừa: "Đang làm gì đó?"
"Làm bài tập."
"..."
Tưởng Lộc đang làm bài tập thật luôn.
Máy tính cứ để treo một bên thế thôi, bao nhiêu tin nhắn chưa đọc cũng chưa trả lời.
Lúc thấy cuộc gọi của Tô Trầm, trước tiên cậu phải đằng hắng cổ họng rồi vuốt tóc một cái theo thói quen, cũng chả hiểu là do dự cái gì nữa, chờ một lúc xong mới ấn nghe.
Trong khi trò chuyện với Tô Trầm thì bút bi cũng trượt sang tờ giấy nháp, lơ đãng vẽ vời lung tung.
Còn đang giận kìa, nói chuyện với mình cũng dằn dỗi thế kia.
"Ba mẹ em rủ anh cuối tuần cùng đi dạo phố." Tô Trầm mời mọc cứng ngắc: "Cùng đi mua ít quần áo, ăn một bữa gì đó."
"Dạo phố á." Tưởng Lộc nghĩ ngợi, ngại ngùng gãi đầu mấy cái: "Thôi thôi, mọi người cứ đi chơi đi là được."
Tô Trầm đưa mắt hỏi ý ba mẹ, mẹ hạ thấp giọng kêu cái thái độ của con tích cực lên tí nào.
"Anh," Giọng cậu lười nhác: "đi mà."
"Đi với em một lúc, hửm?"
"Nhóc học theo ai đấy?" Bỗng dưng Tưởng Lộc bị rung rinh, phải che đậy bằng tiếng cười: "Tiến bộ thật luôn ạ."
"Học cái gì cơ?" Tô Trầm không hiểu, liếc sang ba mẹ đang ra dấu bằng tay rồi nói: "Thế hôm đó nhà em sang đón anh ha."
Tưởng Lộc ừm một tiếng dài giọng ra, chuyển sang hỏi: "Ba mẹ nhóc đang ở đó à?"
"Ừa."
"Ban sáng không nói chuyện với anh, có phải giận anh không?"
Tô Trầm không ngờ cậu lại đi giở trò trắng trợn thế này, đùng cái tai đã đỏ ửng, nhất thời chưa tìm ra được câu nào để phản bác.
Lương Cốc Vân nhìn con trai, ân cần nói: "Hôm ấy Lộc Lộc không tiện hả?"
"Tiện ạ." Tô Trầm nhỏ giọng kêu: "Mẹ, con phải con ruột không, sao mẹ quan tâm người ta thế ạ."
"Trông con nhỏ nhen chưa kìa." Lương Cốc Vân cười vò tóc con trai.
Trong điện thoại, Tưởng Lộc cười híp mắt lặp lại lần nữa.
"Trông nhóc nhỏ nhen chưa kìa."
Tô Trầm đang định xù lông lên thì Tưởng Lộc đã lại vuốt ve.
"Vốn dĩ anh định đuổi theo nhóc nói mấy câu nhưng lại vào tiết sau mất rồi, không kịp."
Thiếu niên cầm điện thoại, giọng nói vô thức để lộ ra vẻ bận tâm.
"Định nói gì với em?"
"Ò, muốn nói chuyện với nhóc một lát ấy mà." Tưởng Lộc cười nói: "Giống nhóc thôi, gặp thêm lần nào chỉ lời không lỗ."
Tô Trầm không kìm được nụ cười, khẽ khàng ừm một tiếng.