Hình Đế 15 Tuổi - Thanh Luật
Chương 1
Bé nhớ tất thảy bắt đầu vào một buổi sớm ẩm ướt.
Trời mùa thu chỉ cần một cơn mưa là đủ quét sạch cảm giác nóng bức khắp nơi, tiếng tí ta tí tách nơi bệ cửa sổ khiến người ta chỉ muốn cuộn tròn trên giường ngủ thêm lúc nữa. Lương Cốc Vân phải lôi Tô Trầm từ trong chăn ra.
“Muộn rồi muộn rồi, dậy thôi nào, còn nhớ những gì mình nói hôm qua không?”
Bé mơ màng đáp một tiếng, tuy ý thức hãy còn ngái ngủ nhưng đã bị xách tay lên mặc quần áo, cứ như con gấu bông nhỏ mẹ đang táy máy thoải mái.
Lương Cốc Vân thấy con trai vẫn chưa tỉnh táo, vừa quay đầu lại xem đồng hồ treo tường, vừa cao giọng giục giã.
“Ba nó! Ba nó vào đây cái! Anh mặc quần áo cho con trước đi, bánh rán trong nồi sắp cháy rồi kìa!”
“Đến liền đến liền ——” Ngay sau đó có tiếng xả nước ùng ục vang lên từ nhà vệ sinh.
Mãi đến khi đã áo quần chỉn chu được ấn ngồi vào bàn ăn, bé con vẫn chưa hết hẳn lơ mơ.
“Giờ mấy giờ rồi ạ.”
“Bảy rưỡi, không sớm nữa đâu.” Lương Cốc Vân chỉ khao khát ăn sáng hộ thay bé luôn, cứ sốt ruột suông một lúc xong lại quay sang càm ràm liên miên với Tô Tuấn Phong: “Nghe nói mấy hôm trước hàng người thử vai đã xếp dài ra đến ngoài cửa luôn rồi, hôm nay chọn vai chính, có phụ huynh chờ giữ chỗ cho con ở đấy từ tận 5 giờ rưỡi lận.”
“Em nghe tin ở đâu ra thế?”
“Em có đứa bạn cấp 3 làm ở khâu đăng kí,” Lương Cốc Vân giở túi tài liệu ra, kiểm tra lại xem đã chuẩn bị hết chứng minh thư đơn đăng kí chưa: “nhờ cô ý giúp mình mới tranh thủ được cơ hội lần này đấy.”
Tô Tuấn Phong nhìn con trai, ngập ngừng chần chờ.
Cơ hội quý hiếm thật, nhưng trông con trai nhà anh… chả giống diễn viên gì cả.
Tuy ngoại hình xem như thanh tú, nhưng tự dưng bị gửi gắm kì vọng lớn lao thế này, nhỡ mà trượt thì buồn lắm luôn ấy.
Anh nhẩm tính xem quỹ đen của mình còn bao nhiêu, quyết định bớt nửa khoản tiền thuốc lá, đợi xong xuôi rủ con trai đi ăn một bữa McDonald’s.
Đã lên kế hoạch là rời nhà cho kịp giờ bắt xe bus, song Lương Cốc Vân lại lao vào thư phòng bê một chồng tiểu thuyết ra.
“Em còn mong gặp được tác giả để xin chữ kí từng quyển một á?” Tô Tuấn Phong lấy sẵn thẻ xe bus ra, vỗ vào balo của con trai: “Nhiều sách thế này, nặng lắm luôn ấy.”
Lương Cốc Vân nuốt câu đang định nói về, nghĩ đi nghĩ lại xong đặt năm quyển sách lên bàn, cầm một quyển trong tay: “Nhỡ kiểm tra lời thoại trong này thì sao, ít ra cũng có cái mà đối chiếu.”
“Rồi, thế em cầm nhé.”
Tuy thời gian thử vai đăng trên báo là 10 giờ sáng, nhưng 8 rưỡi khi cả nhà đến nơi thì địa điểm đã đông nghịt kín mít từ lâu.
“Tiểu thuyết kì ảo cổ trang gây sốt châu Á ‘Đêm Trùng Quang’ đang tiến vào giai đoạn thử vai lựa chọn diễn viên rất kịch liệt,” Phóng viên đứng cạnh lan can ra hiệu cho ống kính quay cảnh đám đông lúc nhúc san sát ở phía xa: “hôm nay chính là ngày tuyển chọn vai chính Nguyên Cẩm, đồng thời với đó bước sơ tuyển cho rất nhiều vai phụ khác cũng đang được tiến hành, tiếp theo đây chúng ta sẽ cùng phỏng vấn phó đạo diễn phụ trách Tổ B ——”
Tô Trầm không cao lắm, đang kiễng chân thò đầu từ trong hàng dài dằng dặc ra ngó.
Chỗ này cứ như khu vui chơi không có đu quay khổng lồ, vô số phụ huynh dẫn theo con cái cùng xếp hàng, mặc cho trời vẫn còn đang đổ mưa lắt nhắt li ti, nước đọng đầy trên mặt đất.
Địa điểm sơ tuyển nằm ở tầng 2 của Nhà hát Thời Đô, phần lớn mọi người thì đều đang chen chúc ở quảng trường ngoài trời bên ngoài Nhà hát Thời Đô, tiếng bàn tán lẫn tiếng khóc quấy cùng miên man không dứt.
Lương Cốc Vân lo con trai bị lạnh, cố ý nhường hẳn cho con hơn nửa bên ô, dặn dò tỉ mỉ.
“Bé có nhớ đây là phỏng vấn gì không?”
“Phim truyền hình mẹ mê nhất…” Bé con cố gắng hồi tưởng: “Bố đã đọc 2 tập, phần sau chưa đọc hết.”
“Không cần nói vế sau đâu,” Lương Cốc Vân tiếp tục mớm lời dẫn dắt: “nếu mọi người yêu cầu con biểu diễn tiết mục, thì con sẽ?”
“Đọc diễn cảm thơ, hoặc là hát một bài ạ.” Tô Trầm đang mất tập trung nhìn ra đằng xa: “Có bạn còn làm ảo thuật nữa kìa!”
“Thế á?” Ba Tô ngó sang theo: “Đâu cơ, ấy trông thấy rồi, bạn này đỉnh ghê.”
Lương Cốc Vân cấu chồng một cái đầy kín đáo, vừa mong ngóng vừa thấp thỏm.
Cô rất muốn hỗ trợ được thêm ít nữa, nhưng gia đình toàn là công nhân viên chức, lấy đâu ra ai hiểu biết mảng này.
Dòng người đã sắp tràn ra cả ngoài quảng trường, cứ lục tục có trẻ con vội vã chạy tới, đứng vào vị trí phía trên mà bố mẹ đã đặt gạch chờ sẵn rất lâu.
Tô Trầm dựa vào ba mẹ lặng lẽ thò tay ra hứng mưa, bất thình lình bị một bé trai cao ráo va phải.
Bé ngẩng đầu lên, trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm tương đối công phu.
“Nhà mình cũng phỏng vấn Nguyên Cẩm à,” Đôi môi đỏ của người phụ nữ lấp loáng vụn sáng vàng kim, đuôi mắt có đường kẻ hơi chếch lên trên: “con trai nhà tôi chuẩn bị hơn nửa năm rồi đấy, riêng lời thoại đã phải học thuộc cả nửa quyển, mà còn chả biết có qua được sơ tuyển không nữa.”
Bé trai cao ráo đứng ở vị trí bên trên, lại bắt đầu cúi xuống nhẩm lời thoại, cứ như đang ôn sẵn cho kì thi vào cấp 2.
Lương Cốc Vân che chở Tô Trầm theo bản năng, nụ cười có vẻ gượng gạo: “Vậy ạ.”
“Nguyên Nguyên nhà tôi cũng chẳng nổi trội gì đâu, chỉ mới diễn hai ba quảng cáo, đóng vai khách phụ nho nhỏ của phim truyền hình ấy mà.” Người phụ nữ thở dài, chả hiểu đang khoe mẽ hay là lo thật: “Đợt trước có tận mấy sao nhí đang giành vai này, bọn tôi cũng chỉ đến thử cho biết thôi.”
“Nhỡ đâu mà vào vòng trong thì kiểu gì kiểu cũng viết vào hồ sơ được mà, đúng không?”
“Hồ sơ?” Ba Tô ngớ ra bên cạnh: “Con nhà chị bao tuổi mà đã có hồ sơ rồi thế ạ?”
“Mười một đấy.” Người phụ nữ phe phẩy tờ hồ sơ gọn ghẽ đã ép plastic, lắc đầu cười: “Cái này đã là gì, bảy tám mươi phần trăm trẻ con ở đây đều có ý mà.”
Người khác chưa kịp tiếp lời thì tự dưng đám đông phía trước trở nên xôn xao.
Nhân viên công tác đeo găng dài chống nắng bắt đầu đi vòng quanh, cầm loa thông báo cho cả hàng.
“Vòng sơ tuyển cho Nguyên Cẩm sẽ diễn ra đúng giờ, tất cả phụ huynh vào tầng 1 xem đường truyền tường thuật, các bé tự cầm đơn đăng kí đi theo người chỉ dẫn vào cầu thang tầng 2, nếu mất giấy tờ tự chịu trách nhiệm. Nhắc lại lần nữa, nếu mất giấy tờ…”
Hàng ngũ đã đình trệ nhiều giờ bỗng nhiên khởi động đổ dồn về trước, nhanh chóng phân luồng tiến lên dưới sự hướng dẫn của bảo vệ.
Trông thấy nhóm đông trẻ con đã xếp thành hàng dài đi lên tầng 2 nhà hát theo cầu thang xoắn ốc, Tô Trầm nắm lấy tay mẹ theo phản xạ, rồi lại ngơ ngác thả ra như thể ý thức được điều gì.
Lương Cốc Vân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng với con.
“Con có sợ không?”
“Hơi hơi ạ.”
“Không phải lo gì đâu nè,” Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng mình, nhìn một vòng trẻ con người lớn xung quanh, cười nói: “cứ xem như đi vào chơi thôi.”
“Dù có được chọn hay thất bại cũng không sao hết, con mãi là Trầm Trầm mà ba mẹ tự hào nhất.”
Ba Tô vuốt tóc con trai, ôn tồn nói: “Ba mẹ đều sẽ xem con ở dưới tầng, con cứ tưởng tượng là ba mẹ luôn luôn đồng hành ngay bên cạnh con.”
Tô Trầm vừa mới gật đầu thì bảo vệ bên cạnh đã hô to thúc giục lần nữa: “Các bé tự cầm tài liệu và đơn đăng kí, tiến lên trước tiến lên trước nào!”
Bé nhận lấy túi đựng tài liệu trong mờ, ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ, vẫy tay tạm biệt.
Giữa màn mưa cuối thu, tóc bé con thoáng ướt, trông vừa sạch sẽ vừa mềm mại.
Tất cả phụ huynh đều đâu muốn ra về, đám trẻ con ở lối rẽ cũng ngập ngừng bước chân, ngoái lại ngó nghiêng không thôi, cuối cùng bước lên tầng cao.
Các nhân viên đoàn phim được tập huấn bài bản, lần lượt đối chiếu thông tin giấy tờ, đeo bảng tên đánh dấu bằng các chữ số khác nhau lên ngực cho nhóm trẻ con, dẫn các bé vào khán phòng trung tâm.
“B09, Tô Trầm, 10 tuổi, tổ Nguyên Cẩm, đúng không?” Một chú cúi xuống cài bảng tên giúp bé, vỗ vai động viên: “Đi theo hàng vào trong rồi ngồi đúng thứ tự nhé, cố gắng lên.”
Đây là lần đầu tiên Tô Trầm bước vào nhà hát.
Chất vải thảm đỏ cứ như nhung tơ, còn trông thấy cả đàn phong cầm màu vàng đồng cổ kính ở phần trên cao của sân khấu.
Bé ngồi vào vị trí của mình, phân biệt các biển chỉ dẫn do nhiều người khác nhau đang giơ lên phía đầu hàng.
Các bạn nhỏ khác xung quanh đã bắt đầu xì xào.
“Tổ Nguyên Cẩm, tổ Long Ngư, tổ Lê Tư Vụ,… Ơ quái, sao không có tổ Cơ Linh?”
“Có người diễn Cơ Linh rồi,” Một đứa úp mở đầy bí ẩn, “cậu vẫn chưa biết á, cơ cấu cho cháu trai của đạo diễn từ lâu rồi ý!”
“Cậu nói điêu, tớ chả tin!”
Chỉ lát sau, nhân viên công tác ra hiệu cho toàn thể mọi người im lặng, tiếp đó có bốn chiếc máy quay được dựng lên ở các hướng khác nhau, bắt đầu phát sóng toàn bộ quá trình sơ tuyển theo thời gian thực.
Rất đông phóng viên từ các báo chen chúc trong góc phòng chật hẹp, sử dụng đèn flash nắm bắt những hình ảnh biểu hiện đa dạng của hơn trăm bé nhỏ.
“Vòng đầu tiên sắp sửa diễn ra, mời tất cả các bạn nhỏ ngồi yên tại chỗ, ai đi lại lung tung sẽ bị hủy bỏ tư cách thi ngay đó nha.”
Có ba bốn người được vây quanh tiến vào từ một bên cửa khác, đi thẳng lên bậc thang chính giữa với ánh mắt quan sát đánh giá.
Tô Trầm ngồi ở chỗ chếch bên tay phải, tuy không trông thấy rõ cảnh tượng ở đầu nhưng tai thì rất thính, nghe thấy hết lời xầm xì của các bạn cùng lứa từ nãy giờ.
“Trông thấy cái bác râu chòm kia chưa, đạo diễn đấy!”
“Bên cạnh bác ý thì sao?”
“Chú thì không biết, cô đeo kính tóc dài thì là biên kịch, cũng chính là tác giả!”
Nhóm người lớn đi lên với tốc độ siêu nhanh, đạo diễn và biên kịch lần lượt nêu ra một loạt con số, có nhân viên theo sau phụ trách ghi lại, ngay sau ấy các bé bị gọi tên được mời rời khỏi phòng.
“Toi rồi, họ sắp đến, điều chỉnh biểu cảm mau lên!”
“Bồ Tát phù hộ Thượng đế phù hộ, xin đừng có loại con!”
Lúc ngước nhìn lên, ánh mắt Tô Trầm đã chạm phải tất cả nhóm người.
Bé không hay biết gì về tình hình hiện tại, thành ra lại thể hiện được vẻ thong dong tĩnh lặng độc nhất giữa đám đông.
Kể từ lúc bước vào về chỗ, bé chưa từng cố bắt chuyện với bất cứ ai, cũng không hề để lộ bất cứ trạng thái nhấp nhổm bất an nào.
Ông bác râu dê nhìn ra phía sau bé, đọc thêm mấy số nữa.
Nhân viên công tác nâng hai tay lên ngửa ra, ý nói các bạn này có thể ra về.
Tiếp đó cô đeo kính nêu tận mấy tên, tiếp tục có người nối nhau rời đi.
Thoáng cái nhà hát mấy trăm người đã trống đi quá nửa, số còn tại chỗ càng lúc càng thưa.
Tiếng nức nở đứt quãng vang lên ngoài cửa nhà hát, có cả bé trai lẫn bé gái.
Tô Trầm không hề để ý đến hành động của mọi người, ánh mắt liếc về phía chính giữa hàng người lớn.
Có thiếu niên đang đút một tay vào túi, vừa nghe nhạc vừa nhai kẹo ngậm.
Cậu mặc áo phông rộng rãi họa tiết ngựa vằn, cổ đeo dây chuyền bạc, tóc chuốt bằng sáp trơn, phô trương lởm chởm, cà lơ phất phơ y hệt chủ nhân.
Bé con nhìn cậu đăm đăm một hồi, ban đầu cậu còn đang ngó chỗ khác, lúc sau mới quay lại, nhướng mày một cái như kiểu đặt câu hỏi.
Lông mày Tô Trầm khẽ nâng, không hề có ý định giải thích, dời tầm mắt sang phía bên kia.
Tự dưng thiếu niên thấy buồn cười vô cớ, móc một chiếc hộp bạc trong túi ra: “Làm viên?”
Tô Trầm lắc đầu, người kia ồ một tiếng, cười đầy giả tạo: “Không dám à.”
“…”
Đạo diễn râu chỏm đi lên trên cao, quay đầu lại thấy cháu trai đã biến mất, hô to một tiếng vang xuyên đám đông: “Tưởng Lộc, làm gì đấy?”
“Tới liền.”
Tô Trầm rớt lại chỗ cũ, nghĩ ngợi giây lát rồi ăn viên kẹo ngậm.
Vị việt quất làm người ta tí nghẹn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
1. Sẽ gắng post hàng ngày, nếu không thấy update nghĩa là phát tác bệnh mãn tính & đang nghỉ ngơi, đừng đợi.
2. Tham khảo khá nhiều phim ảnh trong ngoài nước, danh sách một số tài liệu tham khảo như sau:
3. Yêu mọi người, bling bling.
Trời mùa thu chỉ cần một cơn mưa là đủ quét sạch cảm giác nóng bức khắp nơi, tiếng tí ta tí tách nơi bệ cửa sổ khiến người ta chỉ muốn cuộn tròn trên giường ngủ thêm lúc nữa. Lương Cốc Vân phải lôi Tô Trầm từ trong chăn ra.
“Muộn rồi muộn rồi, dậy thôi nào, còn nhớ những gì mình nói hôm qua không?”
Bé mơ màng đáp một tiếng, tuy ý thức hãy còn ngái ngủ nhưng đã bị xách tay lên mặc quần áo, cứ như con gấu bông nhỏ mẹ đang táy máy thoải mái.
Lương Cốc Vân thấy con trai vẫn chưa tỉnh táo, vừa quay đầu lại xem đồng hồ treo tường, vừa cao giọng giục giã.
“Ba nó! Ba nó vào đây cái! Anh mặc quần áo cho con trước đi, bánh rán trong nồi sắp cháy rồi kìa!”
“Đến liền đến liền ——” Ngay sau đó có tiếng xả nước ùng ục vang lên từ nhà vệ sinh.
Mãi đến khi đã áo quần chỉn chu được ấn ngồi vào bàn ăn, bé con vẫn chưa hết hẳn lơ mơ.
“Giờ mấy giờ rồi ạ.”
“Bảy rưỡi, không sớm nữa đâu.” Lương Cốc Vân chỉ khao khát ăn sáng hộ thay bé luôn, cứ sốt ruột suông một lúc xong lại quay sang càm ràm liên miên với Tô Tuấn Phong: “Nghe nói mấy hôm trước hàng người thử vai đã xếp dài ra đến ngoài cửa luôn rồi, hôm nay chọn vai chính, có phụ huynh chờ giữ chỗ cho con ở đấy từ tận 5 giờ rưỡi lận.”
“Em nghe tin ở đâu ra thế?”
“Em có đứa bạn cấp 3 làm ở khâu đăng kí,” Lương Cốc Vân giở túi tài liệu ra, kiểm tra lại xem đã chuẩn bị hết chứng minh thư đơn đăng kí chưa: “nhờ cô ý giúp mình mới tranh thủ được cơ hội lần này đấy.”
Tô Tuấn Phong nhìn con trai, ngập ngừng chần chờ.
Cơ hội quý hiếm thật, nhưng trông con trai nhà anh… chả giống diễn viên gì cả.
Tuy ngoại hình xem như thanh tú, nhưng tự dưng bị gửi gắm kì vọng lớn lao thế này, nhỡ mà trượt thì buồn lắm luôn ấy.
Anh nhẩm tính xem quỹ đen của mình còn bao nhiêu, quyết định bớt nửa khoản tiền thuốc lá, đợi xong xuôi rủ con trai đi ăn một bữa McDonald’s.
Đã lên kế hoạch là rời nhà cho kịp giờ bắt xe bus, song Lương Cốc Vân lại lao vào thư phòng bê một chồng tiểu thuyết ra.
“Em còn mong gặp được tác giả để xin chữ kí từng quyển một á?” Tô Tuấn Phong lấy sẵn thẻ xe bus ra, vỗ vào balo của con trai: “Nhiều sách thế này, nặng lắm luôn ấy.”
Lương Cốc Vân nuốt câu đang định nói về, nghĩ đi nghĩ lại xong đặt năm quyển sách lên bàn, cầm một quyển trong tay: “Nhỡ kiểm tra lời thoại trong này thì sao, ít ra cũng có cái mà đối chiếu.”
“Rồi, thế em cầm nhé.”
Tuy thời gian thử vai đăng trên báo là 10 giờ sáng, nhưng 8 rưỡi khi cả nhà đến nơi thì địa điểm đã đông nghịt kín mít từ lâu.
“Tiểu thuyết kì ảo cổ trang gây sốt châu Á ‘Đêm Trùng Quang’ đang tiến vào giai đoạn thử vai lựa chọn diễn viên rất kịch liệt,” Phóng viên đứng cạnh lan can ra hiệu cho ống kính quay cảnh đám đông lúc nhúc san sát ở phía xa: “hôm nay chính là ngày tuyển chọn vai chính Nguyên Cẩm, đồng thời với đó bước sơ tuyển cho rất nhiều vai phụ khác cũng đang được tiến hành, tiếp theo đây chúng ta sẽ cùng phỏng vấn phó đạo diễn phụ trách Tổ B ——”
Tô Trầm không cao lắm, đang kiễng chân thò đầu từ trong hàng dài dằng dặc ra ngó.
Chỗ này cứ như khu vui chơi không có đu quay khổng lồ, vô số phụ huynh dẫn theo con cái cùng xếp hàng, mặc cho trời vẫn còn đang đổ mưa lắt nhắt li ti, nước đọng đầy trên mặt đất.
Địa điểm sơ tuyển nằm ở tầng 2 của Nhà hát Thời Đô, phần lớn mọi người thì đều đang chen chúc ở quảng trường ngoài trời bên ngoài Nhà hát Thời Đô, tiếng bàn tán lẫn tiếng khóc quấy cùng miên man không dứt.
Lương Cốc Vân lo con trai bị lạnh, cố ý nhường hẳn cho con hơn nửa bên ô, dặn dò tỉ mỉ.
“Bé có nhớ đây là phỏng vấn gì không?”
“Phim truyền hình mẹ mê nhất…” Bé con cố gắng hồi tưởng: “Bố đã đọc 2 tập, phần sau chưa đọc hết.”
“Không cần nói vế sau đâu,” Lương Cốc Vân tiếp tục mớm lời dẫn dắt: “nếu mọi người yêu cầu con biểu diễn tiết mục, thì con sẽ?”
“Đọc diễn cảm thơ, hoặc là hát một bài ạ.” Tô Trầm đang mất tập trung nhìn ra đằng xa: “Có bạn còn làm ảo thuật nữa kìa!”
“Thế á?” Ba Tô ngó sang theo: “Đâu cơ, ấy trông thấy rồi, bạn này đỉnh ghê.”
Lương Cốc Vân cấu chồng một cái đầy kín đáo, vừa mong ngóng vừa thấp thỏm.
Cô rất muốn hỗ trợ được thêm ít nữa, nhưng gia đình toàn là công nhân viên chức, lấy đâu ra ai hiểu biết mảng này.
Dòng người đã sắp tràn ra cả ngoài quảng trường, cứ lục tục có trẻ con vội vã chạy tới, đứng vào vị trí phía trên mà bố mẹ đã đặt gạch chờ sẵn rất lâu.
Tô Trầm dựa vào ba mẹ lặng lẽ thò tay ra hứng mưa, bất thình lình bị một bé trai cao ráo va phải.
Bé ngẩng đầu lên, trông thấy một người phụ nữ trẻ tuổi trang điểm tương đối công phu.
“Nhà mình cũng phỏng vấn Nguyên Cẩm à,” Đôi môi đỏ của người phụ nữ lấp loáng vụn sáng vàng kim, đuôi mắt có đường kẻ hơi chếch lên trên: “con trai nhà tôi chuẩn bị hơn nửa năm rồi đấy, riêng lời thoại đã phải học thuộc cả nửa quyển, mà còn chả biết có qua được sơ tuyển không nữa.”
Bé trai cao ráo đứng ở vị trí bên trên, lại bắt đầu cúi xuống nhẩm lời thoại, cứ như đang ôn sẵn cho kì thi vào cấp 2.
Lương Cốc Vân che chở Tô Trầm theo bản năng, nụ cười có vẻ gượng gạo: “Vậy ạ.”
“Nguyên Nguyên nhà tôi cũng chẳng nổi trội gì đâu, chỉ mới diễn hai ba quảng cáo, đóng vai khách phụ nho nhỏ của phim truyền hình ấy mà.” Người phụ nữ thở dài, chả hiểu đang khoe mẽ hay là lo thật: “Đợt trước có tận mấy sao nhí đang giành vai này, bọn tôi cũng chỉ đến thử cho biết thôi.”
“Nhỡ đâu mà vào vòng trong thì kiểu gì kiểu cũng viết vào hồ sơ được mà, đúng không?”
“Hồ sơ?” Ba Tô ngớ ra bên cạnh: “Con nhà chị bao tuổi mà đã có hồ sơ rồi thế ạ?”
“Mười một đấy.” Người phụ nữ phe phẩy tờ hồ sơ gọn ghẽ đã ép plastic, lắc đầu cười: “Cái này đã là gì, bảy tám mươi phần trăm trẻ con ở đây đều có ý mà.”
Người khác chưa kịp tiếp lời thì tự dưng đám đông phía trước trở nên xôn xao.
Nhân viên công tác đeo găng dài chống nắng bắt đầu đi vòng quanh, cầm loa thông báo cho cả hàng.
“Vòng sơ tuyển cho Nguyên Cẩm sẽ diễn ra đúng giờ, tất cả phụ huynh vào tầng 1 xem đường truyền tường thuật, các bé tự cầm đơn đăng kí đi theo người chỉ dẫn vào cầu thang tầng 2, nếu mất giấy tờ tự chịu trách nhiệm. Nhắc lại lần nữa, nếu mất giấy tờ…”
Hàng ngũ đã đình trệ nhiều giờ bỗng nhiên khởi động đổ dồn về trước, nhanh chóng phân luồng tiến lên dưới sự hướng dẫn của bảo vệ.
Trông thấy nhóm đông trẻ con đã xếp thành hàng dài đi lên tầng 2 nhà hát theo cầu thang xoắn ốc, Tô Trầm nắm lấy tay mẹ theo phản xạ, rồi lại ngơ ngác thả ra như thể ý thức được điều gì.
Lương Cốc Vân ngồi xổm xuống, nhìn thẳng với con.
“Con có sợ không?”
“Hơi hơi ạ.”
“Không phải lo gì đâu nè,” Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng mình, nhìn một vòng trẻ con người lớn xung quanh, cười nói: “cứ xem như đi vào chơi thôi.”
“Dù có được chọn hay thất bại cũng không sao hết, con mãi là Trầm Trầm mà ba mẹ tự hào nhất.”
Ba Tô vuốt tóc con trai, ôn tồn nói: “Ba mẹ đều sẽ xem con ở dưới tầng, con cứ tưởng tượng là ba mẹ luôn luôn đồng hành ngay bên cạnh con.”
Tô Trầm vừa mới gật đầu thì bảo vệ bên cạnh đã hô to thúc giục lần nữa: “Các bé tự cầm tài liệu và đơn đăng kí, tiến lên trước tiến lên trước nào!”
Bé nhận lấy túi đựng tài liệu trong mờ, ngẩng đầu lên nhìn ba mẹ, vẫy tay tạm biệt.
Giữa màn mưa cuối thu, tóc bé con thoáng ướt, trông vừa sạch sẽ vừa mềm mại.
Tất cả phụ huynh đều đâu muốn ra về, đám trẻ con ở lối rẽ cũng ngập ngừng bước chân, ngoái lại ngó nghiêng không thôi, cuối cùng bước lên tầng cao.
Các nhân viên đoàn phim được tập huấn bài bản, lần lượt đối chiếu thông tin giấy tờ, đeo bảng tên đánh dấu bằng các chữ số khác nhau lên ngực cho nhóm trẻ con, dẫn các bé vào khán phòng trung tâm.
“B09, Tô Trầm, 10 tuổi, tổ Nguyên Cẩm, đúng không?” Một chú cúi xuống cài bảng tên giúp bé, vỗ vai động viên: “Đi theo hàng vào trong rồi ngồi đúng thứ tự nhé, cố gắng lên.”
Đây là lần đầu tiên Tô Trầm bước vào nhà hát.
Chất vải thảm đỏ cứ như nhung tơ, còn trông thấy cả đàn phong cầm màu vàng đồng cổ kính ở phần trên cao của sân khấu.
Bé ngồi vào vị trí của mình, phân biệt các biển chỉ dẫn do nhiều người khác nhau đang giơ lên phía đầu hàng.
Các bạn nhỏ khác xung quanh đã bắt đầu xì xào.
“Tổ Nguyên Cẩm, tổ Long Ngư, tổ Lê Tư Vụ,… Ơ quái, sao không có tổ Cơ Linh?”
“Có người diễn Cơ Linh rồi,” Một đứa úp mở đầy bí ẩn, “cậu vẫn chưa biết á, cơ cấu cho cháu trai của đạo diễn từ lâu rồi ý!”
“Cậu nói điêu, tớ chả tin!”
Chỉ lát sau, nhân viên công tác ra hiệu cho toàn thể mọi người im lặng, tiếp đó có bốn chiếc máy quay được dựng lên ở các hướng khác nhau, bắt đầu phát sóng toàn bộ quá trình sơ tuyển theo thời gian thực.
Rất đông phóng viên từ các báo chen chúc trong góc phòng chật hẹp, sử dụng đèn flash nắm bắt những hình ảnh biểu hiện đa dạng của hơn trăm bé nhỏ.
“Vòng đầu tiên sắp sửa diễn ra, mời tất cả các bạn nhỏ ngồi yên tại chỗ, ai đi lại lung tung sẽ bị hủy bỏ tư cách thi ngay đó nha.”
Có ba bốn người được vây quanh tiến vào từ một bên cửa khác, đi thẳng lên bậc thang chính giữa với ánh mắt quan sát đánh giá.
Tô Trầm ngồi ở chỗ chếch bên tay phải, tuy không trông thấy rõ cảnh tượng ở đầu nhưng tai thì rất thính, nghe thấy hết lời xầm xì của các bạn cùng lứa từ nãy giờ.
“Trông thấy cái bác râu chòm kia chưa, đạo diễn đấy!”
“Bên cạnh bác ý thì sao?”
“Chú thì không biết, cô đeo kính tóc dài thì là biên kịch, cũng chính là tác giả!”
Nhóm người lớn đi lên với tốc độ siêu nhanh, đạo diễn và biên kịch lần lượt nêu ra một loạt con số, có nhân viên theo sau phụ trách ghi lại, ngay sau ấy các bé bị gọi tên được mời rời khỏi phòng.
“Toi rồi, họ sắp đến, điều chỉnh biểu cảm mau lên!”
“Bồ Tát phù hộ Thượng đế phù hộ, xin đừng có loại con!”
Lúc ngước nhìn lên, ánh mắt Tô Trầm đã chạm phải tất cả nhóm người.
Bé không hay biết gì về tình hình hiện tại, thành ra lại thể hiện được vẻ thong dong tĩnh lặng độc nhất giữa đám đông.
Kể từ lúc bước vào về chỗ, bé chưa từng cố bắt chuyện với bất cứ ai, cũng không hề để lộ bất cứ trạng thái nhấp nhổm bất an nào.
Ông bác râu dê nhìn ra phía sau bé, đọc thêm mấy số nữa.
Nhân viên công tác nâng hai tay lên ngửa ra, ý nói các bạn này có thể ra về.
Tiếp đó cô đeo kính nêu tận mấy tên, tiếp tục có người nối nhau rời đi.
Thoáng cái nhà hát mấy trăm người đã trống đi quá nửa, số còn tại chỗ càng lúc càng thưa.
Tiếng nức nở đứt quãng vang lên ngoài cửa nhà hát, có cả bé trai lẫn bé gái.
Tô Trầm không hề để ý đến hành động của mọi người, ánh mắt liếc về phía chính giữa hàng người lớn.
Có thiếu niên đang đút một tay vào túi, vừa nghe nhạc vừa nhai kẹo ngậm.
Cậu mặc áo phông rộng rãi họa tiết ngựa vằn, cổ đeo dây chuyền bạc, tóc chuốt bằng sáp trơn, phô trương lởm chởm, cà lơ phất phơ y hệt chủ nhân.
Bé con nhìn cậu đăm đăm một hồi, ban đầu cậu còn đang ngó chỗ khác, lúc sau mới quay lại, nhướng mày một cái như kiểu đặt câu hỏi.
Lông mày Tô Trầm khẽ nâng, không hề có ý định giải thích, dời tầm mắt sang phía bên kia.
Tự dưng thiếu niên thấy buồn cười vô cớ, móc một chiếc hộp bạc trong túi ra: “Làm viên?”
Tô Trầm lắc đầu, người kia ồ một tiếng, cười đầy giả tạo: “Không dám à.”
“…”
Đạo diễn râu chỏm đi lên trên cao, quay đầu lại thấy cháu trai đã biến mất, hô to một tiếng vang xuyên đám đông: “Tưởng Lộc, làm gì đấy?”
“Tới liền.”
Tô Trầm rớt lại chỗ cũ, nghĩ ngợi giây lát rồi ăn viên kẹo ngậm.
Vị việt quất làm người ta tí nghẹn.
—
Tác giả có lời muốn nói:
1. Sẽ gắng post hàng ngày, nếu không thấy update nghĩa là phát tác bệnh mãn tính & đang nghỉ ngơi, đừng đợi.
2. Tham khảo khá nhiều phim ảnh trong ngoài nước, danh sách một số tài liệu tham khảo như sau:
- (1) Unraveling the Mystery: A Big Bang Farewell (2019): phim tài liệu chia sẻ về hậu trường và quá trình sản xuất The Bigbang Theory
- (2) Tạm biệt, Hogwarts: fanfic Harry Potter, tác giả Daybreaks, đăng trên Qidian
- (3) Phim tài liệu A Song of Ice and Fire: liên quan đến serie Game of Thrones
- (4) The Cast Remembers: Hậu trường Game of Thrones
- (5) Phim tài liệu quá trình làm phim điện ảnh Võ lâm ngoại truyện (2011)
- (6) Hậu trường Võ lâm ngoại truyện
- (7) Zhihu: Những đạo diễn nào của Trung Quốc có thể gọi là [Kẻ cuồng chi tiết]?
- (8) Thirteen Talks – Khương Văn: serie các clip phỏng vấn nhân vật khách quý thuộc 13 lĩnh vực khác nhau
- (9) Khi thực hiện bản live-action cho các phim hoạt hình kinh điển, Disney đã làm thế nào để khiến nhân vật trở nên linh hoạt sống động, chân thực tột cùng?
- (10) Thực ra làm phim điện ảnh là quá trình giải quyết các vấn đề
- (11) Joey King Felt Nervous Stepping into New Territory for Hulu’s ‘The Act’: Joey King chia sẻ về cách diễn giải nhân vật Gypsy
- (12) Mộc Ngư Thủy Tâm x Đạo diễn & vai chính phim Thức tỉnh niên đại (2021): Tiết lộ độc quyền các câu chuyện trong quá trình làm phim
- (13) Bài học về ánh sáng trong quay chụp – Tính chất ánh sáng
- (14) Đường Quốc Cường (diễn viên gạo cội TQ): Khi bước lên đỉnh cao, cái bạn phải đối diện chắc chắn sẽ là vực thẳm
- (15) Zhihu: Có cảnh nào khiến bạn cảm thấy kĩ thuật diễn của diễn viên bùng nổ?
3. Yêu mọi người, bling bling.