Hiệu Ứng Phanh Đĩa - Trang 2
Chương 83
Lâm Dục Thư tan tầm liền về nhà vội, nhưng mở cửa ra đã thấy người nào đó đang lúi húi trong bếp.
“Hôm nay về sớm vậy?” Tống Khải Minh đeo tạp dề, trên tay đeo bao cách nhiệt, “Cơm tối phải đợi lát nữa mới xong.”
Từ huyền quan nhìn vào, phòng bếp như hiện trường một vụ tai nạn, nồi chén gáo bồn chỏng chơ khắp nơi, trên mặt đất rớt vài lá cải.
Nhưng y đã nhìn mãi thành quen, vừa tháo cà vạt, cởi áo khoác, vừa đi vào bếp. Y nhìn thứ Tống Khải Minh đang muốn bỏ vào lò nướng: “Đó là cái gì?”
“Pizza gà đồi.” Tống Khải Minh đóng lại lò nướng, “Lần này chắc chắn là kết hợp hoàn mỹ giữa Trung Quốc và Phương Tây đấy.”
Lâm Dục Thư lười phát biểu bình luận, mở tủ lạnh lấy nước, dựa bàn bếp hỏi: “Trông anh có vẻ nhàn.”
Tống Khải Minh cởi bao tay đi tới, chống tay ở hai bên sườn y, bộ dáng đáng thương vô cùng: “Đúng là có chút nhàn.”
“Sao hả, muốn dùng khổ nhục kế?” Lâm Dục Thư nhướng mày, “Em không trúng chiêu đâu.”
Chuyện Vĩnh Tinh lại sắp có biến đã lan truyền khắp nơi, dù không có luật sư Chung báo cho, Lâm Dục Thư cũng có thể đoán được là chuyện gì.
“Vậy anh có ý gì?” Lâm Dục Thư ngồi vào bàn ăn, “Không muốn cái ghế chủ tịch kia nữa sao?”
“Đúng vậy.” Tống Khải Minh dựa vào bàn, khoanh tay trước ngực, “Bị o bế quá nhiều.”
Lâm Dục Thư cũng không thấy lạ: “Bởi vì quả thật là anh dựa vào Thiệu Chấn Húc để đoạt vị.”
Thiệu Chấn Húc đã đòi được mảng ô tô thì sau đó nhất định sẽ đòi thêm càng nhiều. Bởi vì lúc trước nếu không nhờ ông ta đóng góp thì Tống Khải Minh cũng không thể ngồi lên ghế chủ tịch.
“Cổ phần của anh quá ít, chuyện này trước sau gì cũng sẽ là vấn đề, sau này làm gì cũng sẽ bị ông ta kiềm chế.”
Lâm Dục Thư suy tư gật gật đầu, “Anh làm gì thì Thiệu Chấn Húc cũng sẽ muốn tranh thủ thêm lợi ích.”
Xây đường đua, nói không chừng Thiệu Chấn Húc sẽ muốn tranh quyền quản lý kinh doanh; cùng Tấn Tiệp sáp nhập, nói không chừng Thiệu Chấn Húc sẽ đòi thêm cổ phần.
Làm gì cũng bị bó tay bó chân, hắn sẽ không thể độc lập ra quyết sách.
“Lúc trước đoạt vị là để tự bảo vệ mình, nhưng giờ Thiệu Chấn Húc cũng trở thành trở ngại của anh.” Tống Khải Minh nói.
“Vậy là…” Lâm Dục Thư nói, “Anh chủ động nhường ghế chủ tịch cho Thiệu Chấn Húc sao?”
“Đúng vậy.”
“BDS Phương Thiên đồng ý sao?”
“Anh đã tìm Phương Lan hỏi ý. Bà ta chấp nhận rồi. Nếu Vĩnh Tinh còn không chịu thay đổi, về sau sẽ chỉ có nước tuột dốc.”
“Quả thật là thế.” Lâm Dục Thư suy tư, “Đương nhiên anh cũng sẽ không vô tư nhường lại vị trí này, vậy rốt cuộc mục đích cuối cùng…”
Nói tới đây, Lâm Dục Thư nghĩ tới cách duy nhất để giải thích: “Thật ra là muốn bóc riêng mảng ô tô ra khỏi tập đoàn mẹ.”
Ngoài ra cũng không còn gì khác đáng để hắn muốn.
Vĩnh Tinh phát triển đến bây giờ, nội bộ thật sự đã quá lộn xộn.
Bất động sản với giải trí thì không nói, ngay cả mảng makeup của Thiệu Trân Nhuế cũng nhờ Vĩnh Tinh chống lưng. Cơ bản là chỉ cần người nào đó trong nhà họ Thiệu muốn start up thì đều sẽ dựa hơi vào Vĩnh Tinh.
Mà mảng hoạt động hiệu quả nhất vẫn chỉ có ô tô.
“Thiệu Chấn Húc sẽ dễ dàng đồng ý sao?”
“Ông ta đã đồng ý. Em không biết cái ghế này với ông ta mà nói có sức mê hoặc đến mức nào đâu.”
“Nhưng mảng ô tô mà bị lấy đi thì đối với tập đoàn sẽ là một tổn thất lớn.”
“Anh không hoàn toàn lấy đi mà là để ô tô Vĩnh Tinh niêm yết với tư cách độc lập, tập đoàn vẫn giữ cổ phần, chỉ là anh sẽ làm cổ đông lớn nhất. Đến lúc đó sự vụ về ô tô anh sẽ độc lập ra quyết định.”
“… Em hiểu.” Lâm Dục Thư thở dài, “Anh dùng ghế chủ tịch để trao đổi với Thiệu Chấn Húc, về sau hai người nước sông không phạm nước giếng.”
“Không sai.” Tống Khải Minh nói, “Vốn dĩ Phương Lan không đồng ý cho Thiệu Chấn Húc lên chủ tịch, nhưng bà ấy lại rất xem trọng việc anh tách mảng ô tô ra để phát triển, cho nên cuối cùng vẫn thỏa hiệp.”
Lâm Dục Thư nói tiếp: “Không còn Phương Lan cản trở, Thiệu Chấn Húc rốt cuộc có thể ôm cái ghế mà ông ta tâm tâm niệm niệm rồi, cho nên dĩ nhiên liền đồng ý nhường mảng ô tô cho anh.”
“Chủ yếu vẫn là do bản thân ông ta không hiểu về ô tô, cũng chưa từng quản lý mảng ô tô nên không quá ham hố.”
“Ham cũng quản lý không nổi.” Lâm Dục Thư nói, “Trong khoảng thời gian ngắn mà nhiều lần biến động về quản lý, giá cổ phiếu nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng Thiệu Chấn Húc lại không để bụng, chứng tỏ ông ta chẳng để ý đến tương lai của tập đoàn, mà chỉ chú tâm vào ích lợi của bản thân.”
“Như vậy cũng tốt. Nếu không thì anh sẽ rất khó tách được mảng ô tô ra.”
“Nhưng khi ông ngoại mới vừa mất sao không thấy anh ham đoạt mảng này như thế?”
“Lúc ấy muốn lên làm chủ tịch để làm chủ mọi thứ trong tập đoàn, nhưng về sau phát hiện trở ngại rất nhiều.” Tống Khải Minh nói, “Giờ anh lui về tuyến dưới, trưởng bối trong nhà cũng tương đối vui vẻ, bởi vì đỡ lo sợ sẽ kích hoạt điều kiện thứ hai trong di chúc.”
—— sáp nhập không đúng với yêu cầu của Thiệu Chấn Bang, Tống Khải Minh sẽ không thể lấy được 100% cổ phần nữa.
Như vậy xem ra, kết cục này ai cũng hài lòng. Thiệu Chấn Húc toại nguyện, họ hàng nhà Thiệu yên tâm, bọn họ cũng sẽ không đến cản trở Tống Khải Minh nữa.
“Vậy là đã biết em sẽ đào hố nên anh tương kế tựu kế?”
Nếu Tống Khải Minh chủ động thoái vị, còn đòi tách mảng ô tô ra thì họ hàng nhà Thiệu sẽ không vui- vì sao cứ cái gì béo bở đều phải để cho Tống Khải Minh chiếm?
Nhưng nếu mặt ngoài là do đánh cuộc thua mới bị bắt thoái vị, Thiệu Chấn Húc lên thay lại không chuyên về mảng ô tô thì những cổ đông khác cũng dễ chấp nhận hơn.
Hơn nữa, bản thân Tống Khải Minh chính là yếu tố khiến giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh tăng trưởng nên nếu dứt bỏ hoàn toàn thì cũng có chút đáng tiếc.
Chờ sau khi sáp nhập, giá trị thị trường tổng có thể tăng vọt, cổ tức chia về phía tập đoàn bên này cũng sẽ khiến những cổ đông đó không cảm thấy mất mát gì.
“Nếu không có phần thắng, em sẽ chịu đánh cuộc sao?” Tống Khải Minh cười cười, “Tuy không biết em ủ mưu thế nào nhưng anh biết chắc chắn kiểu gì cũng sẽ thua em rồi.”
“Như anh mà gọi là thua?” Lâm Dục Thư nhướng mày, “Rõ ràng anh là người được lợi nhất.”
Xử lý xong hết mọi yếu tố cản trở, rốt cuộc hắn giờ có thể an tâm làm việc của mình.
“Nhưng em cũng không thua thiệt mà, bảo bối. Chúng ta cuối cùng đã tìm được điểm cân bằng.”
“Hôm nay về sớm vậy?” Tống Khải Minh đeo tạp dề, trên tay đeo bao cách nhiệt, “Cơm tối phải đợi lát nữa mới xong.”
Từ huyền quan nhìn vào, phòng bếp như hiện trường một vụ tai nạn, nồi chén gáo bồn chỏng chơ khắp nơi, trên mặt đất rớt vài lá cải.
Nhưng y đã nhìn mãi thành quen, vừa tháo cà vạt, cởi áo khoác, vừa đi vào bếp. Y nhìn thứ Tống Khải Minh đang muốn bỏ vào lò nướng: “Đó là cái gì?”
“Pizza gà đồi.” Tống Khải Minh đóng lại lò nướng, “Lần này chắc chắn là kết hợp hoàn mỹ giữa Trung Quốc và Phương Tây đấy.”
Lâm Dục Thư lười phát biểu bình luận, mở tủ lạnh lấy nước, dựa bàn bếp hỏi: “Trông anh có vẻ nhàn.”
Tống Khải Minh cởi bao tay đi tới, chống tay ở hai bên sườn y, bộ dáng đáng thương vô cùng: “Đúng là có chút nhàn.”
“Sao hả, muốn dùng khổ nhục kế?” Lâm Dục Thư nhướng mày, “Em không trúng chiêu đâu.”
Chuyện Vĩnh Tinh lại sắp có biến đã lan truyền khắp nơi, dù không có luật sư Chung báo cho, Lâm Dục Thư cũng có thể đoán được là chuyện gì.
“Vậy anh có ý gì?” Lâm Dục Thư ngồi vào bàn ăn, “Không muốn cái ghế chủ tịch kia nữa sao?”
“Đúng vậy.” Tống Khải Minh dựa vào bàn, khoanh tay trước ngực, “Bị o bế quá nhiều.”
Lâm Dục Thư cũng không thấy lạ: “Bởi vì quả thật là anh dựa vào Thiệu Chấn Húc để đoạt vị.”
Thiệu Chấn Húc đã đòi được mảng ô tô thì sau đó nhất định sẽ đòi thêm càng nhiều. Bởi vì lúc trước nếu không nhờ ông ta đóng góp thì Tống Khải Minh cũng không thể ngồi lên ghế chủ tịch.
“Cổ phần của anh quá ít, chuyện này trước sau gì cũng sẽ là vấn đề, sau này làm gì cũng sẽ bị ông ta kiềm chế.”
Lâm Dục Thư suy tư gật gật đầu, “Anh làm gì thì Thiệu Chấn Húc cũng sẽ muốn tranh thủ thêm lợi ích.”
Xây đường đua, nói không chừng Thiệu Chấn Húc sẽ muốn tranh quyền quản lý kinh doanh; cùng Tấn Tiệp sáp nhập, nói không chừng Thiệu Chấn Húc sẽ đòi thêm cổ phần.
Làm gì cũng bị bó tay bó chân, hắn sẽ không thể độc lập ra quyết sách.
“Lúc trước đoạt vị là để tự bảo vệ mình, nhưng giờ Thiệu Chấn Húc cũng trở thành trở ngại của anh.” Tống Khải Minh nói.
“Vậy là…” Lâm Dục Thư nói, “Anh chủ động nhường ghế chủ tịch cho Thiệu Chấn Húc sao?”
“Đúng vậy.”
“BDS Phương Thiên đồng ý sao?”
“Anh đã tìm Phương Lan hỏi ý. Bà ta chấp nhận rồi. Nếu Vĩnh Tinh còn không chịu thay đổi, về sau sẽ chỉ có nước tuột dốc.”
“Quả thật là thế.” Lâm Dục Thư suy tư, “Đương nhiên anh cũng sẽ không vô tư nhường lại vị trí này, vậy rốt cuộc mục đích cuối cùng…”
Nói tới đây, Lâm Dục Thư nghĩ tới cách duy nhất để giải thích: “Thật ra là muốn bóc riêng mảng ô tô ra khỏi tập đoàn mẹ.”
Ngoài ra cũng không còn gì khác đáng để hắn muốn.
Vĩnh Tinh phát triển đến bây giờ, nội bộ thật sự đã quá lộn xộn.
Bất động sản với giải trí thì không nói, ngay cả mảng makeup của Thiệu Trân Nhuế cũng nhờ Vĩnh Tinh chống lưng. Cơ bản là chỉ cần người nào đó trong nhà họ Thiệu muốn start up thì đều sẽ dựa hơi vào Vĩnh Tinh.
Mà mảng hoạt động hiệu quả nhất vẫn chỉ có ô tô.
“Thiệu Chấn Húc sẽ dễ dàng đồng ý sao?”
“Ông ta đã đồng ý. Em không biết cái ghế này với ông ta mà nói có sức mê hoặc đến mức nào đâu.”
“Nhưng mảng ô tô mà bị lấy đi thì đối với tập đoàn sẽ là một tổn thất lớn.”
“Anh không hoàn toàn lấy đi mà là để ô tô Vĩnh Tinh niêm yết với tư cách độc lập, tập đoàn vẫn giữ cổ phần, chỉ là anh sẽ làm cổ đông lớn nhất. Đến lúc đó sự vụ về ô tô anh sẽ độc lập ra quyết định.”
“… Em hiểu.” Lâm Dục Thư thở dài, “Anh dùng ghế chủ tịch để trao đổi với Thiệu Chấn Húc, về sau hai người nước sông không phạm nước giếng.”
“Không sai.” Tống Khải Minh nói, “Vốn dĩ Phương Lan không đồng ý cho Thiệu Chấn Húc lên chủ tịch, nhưng bà ấy lại rất xem trọng việc anh tách mảng ô tô ra để phát triển, cho nên cuối cùng vẫn thỏa hiệp.”
Lâm Dục Thư nói tiếp: “Không còn Phương Lan cản trở, Thiệu Chấn Húc rốt cuộc có thể ôm cái ghế mà ông ta tâm tâm niệm niệm rồi, cho nên dĩ nhiên liền đồng ý nhường mảng ô tô cho anh.”
“Chủ yếu vẫn là do bản thân ông ta không hiểu về ô tô, cũng chưa từng quản lý mảng ô tô nên không quá ham hố.”
“Ham cũng quản lý không nổi.” Lâm Dục Thư nói, “Trong khoảng thời gian ngắn mà nhiều lần biến động về quản lý, giá cổ phiếu nhất định sẽ bị ảnh hưởng, nhưng Thiệu Chấn Húc lại không để bụng, chứng tỏ ông ta chẳng để ý đến tương lai của tập đoàn, mà chỉ chú tâm vào ích lợi của bản thân.”
“Như vậy cũng tốt. Nếu không thì anh sẽ rất khó tách được mảng ô tô ra.”
“Nhưng khi ông ngoại mới vừa mất sao không thấy anh ham đoạt mảng này như thế?”
“Lúc ấy muốn lên làm chủ tịch để làm chủ mọi thứ trong tập đoàn, nhưng về sau phát hiện trở ngại rất nhiều.” Tống Khải Minh nói, “Giờ anh lui về tuyến dưới, trưởng bối trong nhà cũng tương đối vui vẻ, bởi vì đỡ lo sợ sẽ kích hoạt điều kiện thứ hai trong di chúc.”
—— sáp nhập không đúng với yêu cầu của Thiệu Chấn Bang, Tống Khải Minh sẽ không thể lấy được 100% cổ phần nữa.
Như vậy xem ra, kết cục này ai cũng hài lòng. Thiệu Chấn Húc toại nguyện, họ hàng nhà Thiệu yên tâm, bọn họ cũng sẽ không đến cản trở Tống Khải Minh nữa.
“Vậy là đã biết em sẽ đào hố nên anh tương kế tựu kế?”
Nếu Tống Khải Minh chủ động thoái vị, còn đòi tách mảng ô tô ra thì họ hàng nhà Thiệu sẽ không vui- vì sao cứ cái gì béo bở đều phải để cho Tống Khải Minh chiếm?
Nhưng nếu mặt ngoài là do đánh cuộc thua mới bị bắt thoái vị, Thiệu Chấn Húc lên thay lại không chuyên về mảng ô tô thì những cổ đông khác cũng dễ chấp nhận hơn.
Hơn nữa, bản thân Tống Khải Minh chính là yếu tố khiến giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh tăng trưởng nên nếu dứt bỏ hoàn toàn thì cũng có chút đáng tiếc.
Chờ sau khi sáp nhập, giá trị thị trường tổng có thể tăng vọt, cổ tức chia về phía tập đoàn bên này cũng sẽ khiến những cổ đông đó không cảm thấy mất mát gì.
“Nếu không có phần thắng, em sẽ chịu đánh cuộc sao?” Tống Khải Minh cười cười, “Tuy không biết em ủ mưu thế nào nhưng anh biết chắc chắn kiểu gì cũng sẽ thua em rồi.”
“Như anh mà gọi là thua?” Lâm Dục Thư nhướng mày, “Rõ ràng anh là người được lợi nhất.”
Xử lý xong hết mọi yếu tố cản trở, rốt cuộc hắn giờ có thể an tâm làm việc của mình.
“Nhưng em cũng không thua thiệt mà, bảo bối. Chúng ta cuối cùng đã tìm được điểm cân bằng.”