Hiệu Ứng Phanh Đĩa - Trang 2
Chương 74
Ngày đầu tiên đi làm, việc không nhiều lắm, Lâm Dục Thư đúng giờ tan tầm. Y làm mỳ Ý và bít tết, còn khui một chai vang đỏ lâu năm.
Hôm nay Tống Khải Minh cũng chính thức thăng chức lên chủ tịch, đáng để chúc mừng. Nhưng hắn cả ngày không nhắn tin, có lẽ quá bận.
Tiếng mật mã cửa vang lên, Tống Khải Minh đã về. Vừa đi vào nhà hắn liền tung ba lô lên ghế, nằm phịch xuống sô pha, xoa đầu Ốc Ốc: “Không muốn đi làm.”
“Rửa tay ăn cơm đi, tổng giám đốc Tống.” Lâm Dục Thư trêu ghẹo.
“Sao em cũng gọi anh như vậy?” Tống Khải Minh lười biếng lê dép đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo y, “Hôm nay tổng giám đốc Lâm làm món gì vậy?”
“Cơm Tây.” Lâm Dục Thư mặc kệ cục keo chó này, thu rác bỏ vào thùng, “Mau đi rửa tay.”
Đầu xuân trời tối sớm, lúc hai người dắt Ốc Ốc đi dạo, trăng đã treo cao.
“Vậy là tài sản của tập đoàn phải xem ở báo cáo vay vốn?” Tống Khải Minh hỏi.
“Lát nữa về em chỉ cho. Còn vấn đề gì khác không?”
“Có. Vì sao dưới trướng Vĩnh Tinh lại có nhiều công ty con vỏ rỗng như vậy?”
“Ý anh là những công ty không có nghiệp vụ gì cụ thể sao?” Lâm Dục Thư nói, “Đó là do thuế yêu cầu, cái này anh có thể hỏi Chiêm Đình.”
Tống Khải Minh thả dây cho Ốc Ốc đi chơi, thở dài, “Vị trí này khó làm hơn anh tưởng.”
“Anh nghĩ sao?” Lâm Dục Thư cười, “Nhà họ Thiệu có cơ ngơi lớn như vậy, làm sao mà anh tiêu hóa nhanh như vậy được.”
Trên bãi cỏ, Ốc Ốc thả bánh xong bắt đầu quay lại chớp mắt nhìn bọn họ. Y dùng khuỷu tay thúc Tống Khải Minh, “Mau đi nhặt phân.”
Tống Khải Minh bĩu môi: “Hôm nay anh vất vả như vậy mà…”
“Lần sau em không đi dắt chó với anh nữa nhé?”
Tống Khải Minh rất thích y cùng mình tản bộ sau khi ăn, hắn nói như vậy rất có cảm giác người nhà. Mới đầu Lâm Dục Thư cũng không cảm thấy có gì quái, mãi về sau mới nhận ra, không biết từ lúc nào y đã thích ứng với kiểu sinh hoạt của Tống Khải Minh.
Tống Khải Minh xách cái túi đen nặng trĩu quay lại bên cạnh y, “Đừng nói chuyện của anh nữa. Bên em sao rồi? Đã quen chưa?”
“Khá tốt, không có gì không quen.”
“Vậy à.” Tống Khải Minh ỉu xìu nói.
“Thái độ vậy là sao?”
“Anh đang nghĩ là nếu em không quen thì có thể quay lại làm bên cạnh anh.”
“Làm thư ký sao?” Lâm Dục Thư cảm thấy có chút buồn cười, “Anh có biết như vậy giống cái gì không?”
“Cái gì?”
“Ấu đế đăng cơ (*), cần Nhiếp Chính Vương phụ tá.”
(*) nghĩa là vua còn quá nhỏ tuổi non ớt ấy
Lâm Dục Thư còn đang đắc ý cảm thấy mình dùng từ quá chuẩn, Tống Khải Minh lại khó hiểu nghiêng đầu hỏi: “Dụ đệ thượng phi cơ (**)? Nghĩa là sao?”
(**) dụ em trai lái máy bay… Chắc là nghe phát âm gần giống với “ấu đế đăng cơ”
… Thôi được rồi, tiếng Trung của người này còn cần cải thiện.
“Không có gì.” Lâm Dục Thư lười giải thích, liền nhanh chân đi về phía trước.
Nhưng ai biết lão già Đức hiếu học như thế, vội đuổi theo, còn dùng cái tay xách túi phân kéo tay y: “Rốt cuộc có nghĩa là gì?”
“Đừng có làm vãi cứt chó lên người em.” Lâm Dục Thư cau mày né tránh, Tống Khải Minh liền dùng cái tay kia cuốn y vào trong ngực.
“Bảo bối, mau nói.”
“Anh!”
Lâm Dục Thư còn chưa kịp quát lên, bảo vệ khu nhà đi ngang qua liền “khụ khụ” hai tiếng.
“Lâm tiên sinh, Tống tiên sinh, chào buổi tối.”
Lâm Dục Thư ngại không nổi đóa, chỉ mặc kệ cho Tống Khải Minh ôm mình, lễ phép đáp, “Chào buổi tối”.
Chờ bảo vệ đi mất, y mới tức giận đẩy Tống Khải Minh ra: “Có biết tém tém chút không hả?”
Tống Khải Minh cười: “Có vẻ em đã quen rồi đó.”
Đúng là vậy.
Mặc dù bị người khác nhìn thấy, y cũng không còn để ý.
Nhưng lúc này đột nhiên nhớ đến bài đăng Weibo xem hồi sáng, y lại bắt đầu để ý: “Anh biết trên mạng có bao nhiêu người gọi anh là ông xã không?”
“Có sao? Không để ý.” Tống Khải Minh lại cuốn y vào trong ngực, “Vậy hay là chúng ta công khai luôn đi?”
“Chờ em lựa hôm nào làm công tác tư tưởng cho anh hai đã.” Nói tới đây, Lâm Dục Thư rốt cuộc nhớ lại chủ đề vừa rồi, liền giải thích, “Vừa rồi câu tục ngữ em nói kia có nghĩa là, anh cần đến em.”
“Em còn biết anh cần em cơ à?” Tống Khải Minh nhướng mày.
“Nhưng anh hai cũng cần em. Tấn Tiệp bán ra sản lượng quá lớn, bộ phận chăm sóc sau bán theo không kịp, anh hai đang rất thiếu người.”
“Anh biết.” Tống Khải Minh thở dài thườn thượt, “Cho nên chuyện bên này tự anh giải quyết.”
“Anh còn chuyện gì cần giải quyết?”
“Mấy người phe Thiệu Chấn Đông không phối hợp. Suy cho cùng, bọn họ vẫn không phục anh.”
Điểm này Lâm Dục Thư đã sớm dự đoán.
Dù năng lực Tống Khải Minh xuất chúng tới mấy, với thân phận của hắn, không thể nào khiến những trưởng bối nhà họ Thiệu tâm phục khẩu phục được. Kể cả nếu ghế chủ tịch để cho Thiệu Quang Kiệt ngồi, những trưởng bối đó cũng sẽ cảm thấy không đủ tư cách, chứ chưa nói gì tới người mới về nước không đến nửa năm như Tống Khải Minh.
“Còn nữa, Thiệu Chấn Húc còn khó ứng phó hơn.” Tống Khải Minh có chút đau đầu, “Ông ta cảm thấy anh ngồi được lên ghế chủ tịch là nhờ ông ta, cho nên tới đòi anh nhường lại mảng ô tô.”
“Anh đồng ý sao?” Lâm Dục Thư nhíu mày.
“Không, tạm thời trì hoãn.” Tống Khải Minh nói tới đây, đột nhiên dừng bước chân.
Lâm Dục Thư khó hiểu quay đầu lại. Tống Khải Minh giật giật môi, mở miệng nói: “Thật ra…”
“Thật ra?” Lâm Dục Thư đứng lại, chờ Tống Khải Minh.
“Có một biện pháp có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.”
“Cái gì?”
“Chuyện này không liên quan tới di chúc, mà là ý nghĩ của chính anh.”
Trong lòng Lâm Dục Thư đột nhiên sinh ra một linh cảm xấu.
“Anh muốn thu mua Tấn Tiệp.”
Dù Lâm Dục Thư đã đoán được đáp án này, nhưng trái tim y vẫn nhịn không được trầm xuống. Ánh mắt y có chút lạnh lẽo: “Anh nói đây chính là ý tưởng của anh?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện khi nào?” Lâm Dục Thư nhịn không được nhíu mày, “Từ khi nào thì anh có ý tưởng này?”
“Trước khi về nước.”
Hôm nay Tống Khải Minh cũng chính thức thăng chức lên chủ tịch, đáng để chúc mừng. Nhưng hắn cả ngày không nhắn tin, có lẽ quá bận.
Tiếng mật mã cửa vang lên, Tống Khải Minh đã về. Vừa đi vào nhà hắn liền tung ba lô lên ghế, nằm phịch xuống sô pha, xoa đầu Ốc Ốc: “Không muốn đi làm.”
“Rửa tay ăn cơm đi, tổng giám đốc Tống.” Lâm Dục Thư trêu ghẹo.
“Sao em cũng gọi anh như vậy?” Tống Khải Minh lười biếng lê dép đi vào bếp, từ phía sau ôm lấy eo y, “Hôm nay tổng giám đốc Lâm làm món gì vậy?”
“Cơm Tây.” Lâm Dục Thư mặc kệ cục keo chó này, thu rác bỏ vào thùng, “Mau đi rửa tay.”
Đầu xuân trời tối sớm, lúc hai người dắt Ốc Ốc đi dạo, trăng đã treo cao.
“Vậy là tài sản của tập đoàn phải xem ở báo cáo vay vốn?” Tống Khải Minh hỏi.
“Lát nữa về em chỉ cho. Còn vấn đề gì khác không?”
“Có. Vì sao dưới trướng Vĩnh Tinh lại có nhiều công ty con vỏ rỗng như vậy?”
“Ý anh là những công ty không có nghiệp vụ gì cụ thể sao?” Lâm Dục Thư nói, “Đó là do thuế yêu cầu, cái này anh có thể hỏi Chiêm Đình.”
Tống Khải Minh thả dây cho Ốc Ốc đi chơi, thở dài, “Vị trí này khó làm hơn anh tưởng.”
“Anh nghĩ sao?” Lâm Dục Thư cười, “Nhà họ Thiệu có cơ ngơi lớn như vậy, làm sao mà anh tiêu hóa nhanh như vậy được.”
Trên bãi cỏ, Ốc Ốc thả bánh xong bắt đầu quay lại chớp mắt nhìn bọn họ. Y dùng khuỷu tay thúc Tống Khải Minh, “Mau đi nhặt phân.”
Tống Khải Minh bĩu môi: “Hôm nay anh vất vả như vậy mà…”
“Lần sau em không đi dắt chó với anh nữa nhé?”
Tống Khải Minh rất thích y cùng mình tản bộ sau khi ăn, hắn nói như vậy rất có cảm giác người nhà. Mới đầu Lâm Dục Thư cũng không cảm thấy có gì quái, mãi về sau mới nhận ra, không biết từ lúc nào y đã thích ứng với kiểu sinh hoạt của Tống Khải Minh.
Tống Khải Minh xách cái túi đen nặng trĩu quay lại bên cạnh y, “Đừng nói chuyện của anh nữa. Bên em sao rồi? Đã quen chưa?”
“Khá tốt, không có gì không quen.”
“Vậy à.” Tống Khải Minh ỉu xìu nói.
“Thái độ vậy là sao?”
“Anh đang nghĩ là nếu em không quen thì có thể quay lại làm bên cạnh anh.”
“Làm thư ký sao?” Lâm Dục Thư cảm thấy có chút buồn cười, “Anh có biết như vậy giống cái gì không?”
“Cái gì?”
“Ấu đế đăng cơ (*), cần Nhiếp Chính Vương phụ tá.”
(*) nghĩa là vua còn quá nhỏ tuổi non ớt ấy
Lâm Dục Thư còn đang đắc ý cảm thấy mình dùng từ quá chuẩn, Tống Khải Minh lại khó hiểu nghiêng đầu hỏi: “Dụ đệ thượng phi cơ (**)? Nghĩa là sao?”
(**) dụ em trai lái máy bay… Chắc là nghe phát âm gần giống với “ấu đế đăng cơ”
… Thôi được rồi, tiếng Trung của người này còn cần cải thiện.
“Không có gì.” Lâm Dục Thư lười giải thích, liền nhanh chân đi về phía trước.
Nhưng ai biết lão già Đức hiếu học như thế, vội đuổi theo, còn dùng cái tay xách túi phân kéo tay y: “Rốt cuộc có nghĩa là gì?”
“Đừng có làm vãi cứt chó lên người em.” Lâm Dục Thư cau mày né tránh, Tống Khải Minh liền dùng cái tay kia cuốn y vào trong ngực.
“Bảo bối, mau nói.”
“Anh!”
Lâm Dục Thư còn chưa kịp quát lên, bảo vệ khu nhà đi ngang qua liền “khụ khụ” hai tiếng.
“Lâm tiên sinh, Tống tiên sinh, chào buổi tối.”
Lâm Dục Thư ngại không nổi đóa, chỉ mặc kệ cho Tống Khải Minh ôm mình, lễ phép đáp, “Chào buổi tối”.
Chờ bảo vệ đi mất, y mới tức giận đẩy Tống Khải Minh ra: “Có biết tém tém chút không hả?”
Tống Khải Minh cười: “Có vẻ em đã quen rồi đó.”
Đúng là vậy.
Mặc dù bị người khác nhìn thấy, y cũng không còn để ý.
Nhưng lúc này đột nhiên nhớ đến bài đăng Weibo xem hồi sáng, y lại bắt đầu để ý: “Anh biết trên mạng có bao nhiêu người gọi anh là ông xã không?”
“Có sao? Không để ý.” Tống Khải Minh lại cuốn y vào trong ngực, “Vậy hay là chúng ta công khai luôn đi?”
“Chờ em lựa hôm nào làm công tác tư tưởng cho anh hai đã.” Nói tới đây, Lâm Dục Thư rốt cuộc nhớ lại chủ đề vừa rồi, liền giải thích, “Vừa rồi câu tục ngữ em nói kia có nghĩa là, anh cần đến em.”
“Em còn biết anh cần em cơ à?” Tống Khải Minh nhướng mày.
“Nhưng anh hai cũng cần em. Tấn Tiệp bán ra sản lượng quá lớn, bộ phận chăm sóc sau bán theo không kịp, anh hai đang rất thiếu người.”
“Anh biết.” Tống Khải Minh thở dài thườn thượt, “Cho nên chuyện bên này tự anh giải quyết.”
“Anh còn chuyện gì cần giải quyết?”
“Mấy người phe Thiệu Chấn Đông không phối hợp. Suy cho cùng, bọn họ vẫn không phục anh.”
Điểm này Lâm Dục Thư đã sớm dự đoán.
Dù năng lực Tống Khải Minh xuất chúng tới mấy, với thân phận của hắn, không thể nào khiến những trưởng bối nhà họ Thiệu tâm phục khẩu phục được. Kể cả nếu ghế chủ tịch để cho Thiệu Quang Kiệt ngồi, những trưởng bối đó cũng sẽ cảm thấy không đủ tư cách, chứ chưa nói gì tới người mới về nước không đến nửa năm như Tống Khải Minh.
“Còn nữa, Thiệu Chấn Húc còn khó ứng phó hơn.” Tống Khải Minh có chút đau đầu, “Ông ta cảm thấy anh ngồi được lên ghế chủ tịch là nhờ ông ta, cho nên tới đòi anh nhường lại mảng ô tô.”
“Anh đồng ý sao?” Lâm Dục Thư nhíu mày.
“Không, tạm thời trì hoãn.” Tống Khải Minh nói tới đây, đột nhiên dừng bước chân.
Lâm Dục Thư khó hiểu quay đầu lại. Tống Khải Minh giật giật môi, mở miệng nói: “Thật ra…”
“Thật ra?” Lâm Dục Thư đứng lại, chờ Tống Khải Minh.
“Có một biện pháp có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.”
“Cái gì?”
“Chuyện này không liên quan tới di chúc, mà là ý nghĩ của chính anh.”
Trong lòng Lâm Dục Thư đột nhiên sinh ra một linh cảm xấu.
“Anh muốn thu mua Tấn Tiệp.”
Dù Lâm Dục Thư đã đoán được đáp án này, nhưng trái tim y vẫn nhịn không được trầm xuống. Ánh mắt y có chút lạnh lẽo: “Anh nói đây chính là ý tưởng của anh?”
“Đúng vậy.”
“Chuyện khi nào?” Lâm Dục Thư nhịn không được nhíu mày, “Từ khi nào thì anh có ý tưởng này?”
“Trước khi về nước.”