Hiệu Ứng Phanh Đĩa - Trang 2
Chương 71
Đầu năm đi làm, tin nhắn ùn ùn kéo tới thăm hỏi Lâm Dục Thư, nhưng chủ yếu vẫn là để dò hỏi chuyện họp đại hội cổ đông hôm nay.
Suốt đợt nghỉ lễ, hai người đã nếm trải cảm giác đi mượn tiền “chơi chứng” và vận động họ hàng cùng hợp danh cổ phiếu, nhưng căn bản là không thành công. Họ hàng e ngại chuyện lập trường nên không ai giúp. Còn so với việc cho hai người vay tiền để mua chứng, họ càng thích đầu cơ để bán giá cao cho Thiệu Chấn Đông.
Sau một tuần, cổ phiếu trong tay Thiệu Chấn Đông không ngừng tăng, còn Tống Khải Minh không có bất cứ tiến triển gì.
Lần đại hội cổ đông này, Thiệu Chấn Đông đã không còn để y chủ trì thay nữa, mà xem y như người vô hình.
“Đại hội cổ đông ngày … hiện tại chính thức bắt đầu. Tham dự gồm có…”
Niệm xong mấy lời nói khách sáo cho đủ thủ tục, Thiệu Chấn Đông từ tốn nói tiếp: “Chủ đề lần này như mọi người đều biết là để bãi miễn một số vị trí trong hội đồng quản trị, những người đã đưa ra quyết định sai lầm, ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của công ty. Bọn họ gồm: Thiệu Chấn Húc, Phương Lan,…”
Cái gọi là quyết định sai lầm, đơn giản chỉ là bãi miễn Thiệu Quang Kiệt mà thôi.
Thiệu Chấn Đông đang tính dẹp hết những kẻ đã đối nghịch với mình. Sắc mặt Thiệu Chấn Húc lẫn Phương Lan đều vô cùng khó coi.
“Hiện tại bắt đầu biểu quyết.” Thiệu Chấn Đông giơ lên tay phải, “Ai đồng ý bãi miễn mấy vị này thì giơ tay.”
Lâm Dục Thư thấy được cánh tay của cả những ghế trung lập đã từng đồng ý bãi miễn Thiệu Quang Kiệt. Xem ra thời gian này Thiệu Chấn Đông đã bỏ ra không ít công sức.
Nhưng sau đó, như Lâm Dục Thư dự đoán, Thiệu Chấn Đông nói thêm: “Xét thấy tỷ lệ cổ phần của những người giơ tay không đủ 50%, hạng mục này tạm thời không được thông qua.”
Quả nhiên.
“Tạm thời không thông qua là có ý gì?” Thiệu Chấn Húc bất mãn nói, “Không thông qua tức là không thông qua, anh còn định kéo dài tới lần tiếp theo chắc?”
“Có gì đâu mà không thể?” Thiệu Chấn Đông đủng đỉnh nhìn một vòng quanh bàn hội nghị, “Lần này là thời gian chuẩn bị quá ngắn, không kịp gom đủ cổ phiếu, lần sau thì chưa nói trước được.”
“Anh ——” Thiệu Chấn Húc đang định mắng chửi th.ô tục thì Tống Khải Minh cắt ngang.
Hắn nói với Thiệu Chấn Đông: “Khỏi cần mơ. Bác không thể nào gom được quá 50% cổ phần.”
“Mày nghĩ mày đang thách đố ai đấy?” Thiệu Quang Kiệt cũng chen miệng, “Lần này là vì tiền còn chưa kịp về tay, cần thêm chút thời gian mà thôi. Ở đây đến phiên mày ý kiến?”
Lâm Dục Thư khẽ cười một tiếng, Thiệu Quang Kiệt liền bắn một ánh mắt bất thiện tới đây.
Người ngoài như Phương Lan tựa hồ cũng cảm thấy buồn cười: “Chính các người bồn chồn vội vã triệu tập đại hội cổ đông cơ mà?”
Thiệu Chấn Đông hẳn cũng là vì muốn sớm một chút lật lại ván cờ để ngăn cản Tống Khải Minh thu mua Tấn Tiệp, nhưng tài chính còn chưa kịp tiến độ mong muốn.
“Nếu đã không thông qua được đề xuất kia,” Tống Khải Minh nói, “Vậy để tôi đưa ra thêm một đề xuất nữa vậy.”
Suốt đợt nghỉ lễ, hai người đã nếm trải cảm giác đi mượn tiền “chơi chứng” và vận động họ hàng cùng hợp danh cổ phiếu, nhưng căn bản là không thành công. Họ hàng e ngại chuyện lập trường nên không ai giúp. Còn so với việc cho hai người vay tiền để mua chứng, họ càng thích đầu cơ để bán giá cao cho Thiệu Chấn Đông.
Sau một tuần, cổ phiếu trong tay Thiệu Chấn Đông không ngừng tăng, còn Tống Khải Minh không có bất cứ tiến triển gì.
Lần đại hội cổ đông này, Thiệu Chấn Đông đã không còn để y chủ trì thay nữa, mà xem y như người vô hình.
“Đại hội cổ đông ngày … hiện tại chính thức bắt đầu. Tham dự gồm có…”
Niệm xong mấy lời nói khách sáo cho đủ thủ tục, Thiệu Chấn Đông từ tốn nói tiếp: “Chủ đề lần này như mọi người đều biết là để bãi miễn một số vị trí trong hội đồng quản trị, những người đã đưa ra quyết định sai lầm, ảnh hưởng đến sự phát triển lâu dài của công ty. Bọn họ gồm: Thiệu Chấn Húc, Phương Lan,…”
Cái gọi là quyết định sai lầm, đơn giản chỉ là bãi miễn Thiệu Quang Kiệt mà thôi.
Thiệu Chấn Đông đang tính dẹp hết những kẻ đã đối nghịch với mình. Sắc mặt Thiệu Chấn Húc lẫn Phương Lan đều vô cùng khó coi.
“Hiện tại bắt đầu biểu quyết.” Thiệu Chấn Đông giơ lên tay phải, “Ai đồng ý bãi miễn mấy vị này thì giơ tay.”
Lâm Dục Thư thấy được cánh tay của cả những ghế trung lập đã từng đồng ý bãi miễn Thiệu Quang Kiệt. Xem ra thời gian này Thiệu Chấn Đông đã bỏ ra không ít công sức.
Nhưng sau đó, như Lâm Dục Thư dự đoán, Thiệu Chấn Đông nói thêm: “Xét thấy tỷ lệ cổ phần của những người giơ tay không đủ 50%, hạng mục này tạm thời không được thông qua.”
Quả nhiên.
“Tạm thời không thông qua là có ý gì?” Thiệu Chấn Húc bất mãn nói, “Không thông qua tức là không thông qua, anh còn định kéo dài tới lần tiếp theo chắc?”
“Có gì đâu mà không thể?” Thiệu Chấn Đông đủng đỉnh nhìn một vòng quanh bàn hội nghị, “Lần này là thời gian chuẩn bị quá ngắn, không kịp gom đủ cổ phiếu, lần sau thì chưa nói trước được.”
“Anh ——” Thiệu Chấn Húc đang định mắng chửi th.ô tục thì Tống Khải Minh cắt ngang.
Hắn nói với Thiệu Chấn Đông: “Khỏi cần mơ. Bác không thể nào gom được quá 50% cổ phần.”
“Mày nghĩ mày đang thách đố ai đấy?” Thiệu Quang Kiệt cũng chen miệng, “Lần này là vì tiền còn chưa kịp về tay, cần thêm chút thời gian mà thôi. Ở đây đến phiên mày ý kiến?”
Lâm Dục Thư khẽ cười một tiếng, Thiệu Quang Kiệt liền bắn một ánh mắt bất thiện tới đây.
Người ngoài như Phương Lan tựa hồ cũng cảm thấy buồn cười: “Chính các người bồn chồn vội vã triệu tập đại hội cổ đông cơ mà?”
Thiệu Chấn Đông hẳn cũng là vì muốn sớm một chút lật lại ván cờ để ngăn cản Tống Khải Minh thu mua Tấn Tiệp, nhưng tài chính còn chưa kịp tiến độ mong muốn.
“Nếu đã không thông qua được đề xuất kia,” Tống Khải Minh nói, “Vậy để tôi đưa ra thêm một đề xuất nữa vậy.”