Hiệu Ứng Phanh Đĩa - Trang 2
Chương 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lâm Dục Thư cảm thấy Thiệu Chấn Húc dễ tiếp cận hơn, y biết ông ta có thói quen đánh golf mỗi chiều chủ nhật.
“Sao hôm nay cậu lại có hứng thú chơi món này vậy?”
Trong xe điện của sân golf, Lâm Dục Thư và Thiệu Hòa Húc ngồi phía trước. Đằng sau là hai caddie phục vụ.
Bình thường đánh golf hẳn là 1 đội 4 người chia ra 2 xe. Trên một chiếc xe khác là đạo diễn và một nữ minh tinh. Không khó đoán ra hôm nay hai người đó tới đây và để tìm cơ hội bắt chuyện với Thiệu Chấn Húc.
“Lâu không chơi nên cũng có chút ngứa tay ngứa chân.”
“Giống tôi.” Thiệu Hòa Húc cười nói một câu, lập tức đưa đẩy, “Nhưng cậu hẹn tôi chơi golf chắc là không chỉ để giải ngứa đâu nhỉ?”
Lâm Dục Thư không phủ nhận: “Cũng quả thật có chút chuyện muốn cùng sếp tâm sự.”
Chiếc xe dừng lại. Mọi người bắt đầu vào vị trí.
Bóng của ông ta thuận lợi vào lỗ, Lâm Dục Thư cũng không tốn sức hơn là mấy.
“Vụ ly hôn có vấn đề gì sao?” Nghe Lâm Dục Thư nhắc tới việc phân chia tài sản, Thiệu Hòa Húc kỳ quái hỏi.
“Không, chỉ là có vài chi tiết muốn sếp xác nhận lại.” Lâm Dục Thư đem hai tay chống lên gậy golf, nhìn nữ minh tinh đã loay hoay nãy giờ vẫn chưa đưa bóng được vào lỗ.
“Bà ấy muốn gì cứ lấy. Tôi không thèm tranh.”
Thiệu Hòa Húc nói xong đi lên phía trước, vòng tay từ sau lưng ra nắm lấy tay nữ minh tinh, giúp cô ta cua gậy, cuối cùng đánh được bóng vào lỗ.
Nữ minh tinh sùng bái nói: “Sếp Thiệu thật lợi hại.”
Thiệu Hòa Húc cười phất tay: “Đánh nhiều khắc quen.”
Thấy hai người hàn huyên, đạo diễn lập tức tiến lên bàn chuyện phim mới.
Sau một hồi trò chuyện với đạo diễn, đột nhiên ông ta hỏi Lâm Dục Thư: “Cậu thấy bộ phim này thế nào?”
“Nghe cũng ổn.” Y phụ họa theo.
Phim ảnh là mảng riêng của Thiệu Chấn Húc, y căn bản không liên quan. Sở dĩ hỏi y như vậy là để có chuyện mà nói, tránh cho y không cảm thấy bị gạt ra ngoài lề.
Sân bóng có 18 lỗ, muốn chơi hết phải mất chừng 4-5 tiếng. Chờ bên kia bàn bạc ổn thoả chuyện đầu tư phim ảnh, Lâm Dục Thư đã chơi được kha khá lỗ.
Nhân lúc hai người kia tập trung chơi, Thiệu Chấn Húc mới một lần nữa cùng Lâm Dục Thư trò chuyện, “Nếu tất cả theo ý cô ấy thì tôi sẽ tổn thất rất nhiều sao?”
Lâm Dục Thư hiểu, Thiệu Chấn Húc không muốn hai người kia nghe được chuyện ly hôn. Xem ra ông ta vẫn rất để ý tới chuyện này.
“Mấy miếng đất bị Phương Lan lấy đi sẽ làm sếp thiệt chừng một tỷ, chưa gồm lợi ích tương lai.”
Nghe vậy Thiệu Hòa Húc cũng không có phản ứng gì. Sau hồi lâu yên lặng, ông ta chỉ hỏi, “Bố tôi thái độ thế nào?”
“Sếp cũng biết mà, ông cụ chỉ muốn giải quyết trong hòa bình.”
“Vậy chẳng qua cũng chỉ vì không muốn ảnh hưởng xấu tới giá cổ phiếu. Trong chuyện này tôi quả thực có lỗi trước đối với Phương Lan, nếu cô ấy muốn mấy miếng đất đó thì cứ để cho cô ấy đi.”
Nếu tiếp tục như vậy thì kế hoạch xây đường đua sẽ trở nên vô vọng. Lâm Dục Thư chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Sếp chắc chắn là không muốn vớt vát gì sao?”
“Vớt vát thế nào? Cô ấy thịnh nộ như vậy, cậu dám đề đạt gì với cô ấy ư?”
Nghe giọng điệu này của ông ta thì không hẳn là hoàn toàn không muốn tranh giành. Lâm Dục Thư hỏi: “Nếu như có thể vớt vát được thì sao?”
“Làm gì có ai không cần tiền, nhưng chuyện không thể thì vẫn là không thể.” Ý chí tranh đoạt của Thiệu Chấn Húc vẫn không mạnh lên chút nào, “Nhưng tôi vẫn có một chuyện muốn tranh, cậu thử giúp tôi thăm dò ý ông cụ xem sao?”
Thiệu Chấn Bang giờ chỉ còn đếm từng ngày được sống, chuyện chia tài sản đã rục rịch từ lâu, khó trách Thiệu Chấn Húc một mực tìm cách có con trai.
Lâm Dục Thư nghe vậy liền bắt đầu có linh cảm xấu, nhưng vẫn bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
“Vũ Tu, Tôi muốn ông cụ đồng ý nhận nó về.”
… Quả nhiên lại là chuyện này.
Vũ Tu chính là con riêng của ông ta, hiện giờ là một diễn viên đang hot. Tạm thời công chúng chưa biết thân phận thật sự của cậu ta nên ông cụ vẫn cứ một mực xem như không biết.
Nhưng chỉ cần nghĩ là hiểu, nếu muốn nhận đứa cháu trai này thì sao đến giờ cụ vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng chứ?
“Có phải cậu cũng thấy hi vọng quá xa vời không?” Thiệu Chấn Húc tựa như nhìn thấu y, “Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, cậu biết nó quan trọng với tôi thế nào mà.”
Thực ra hai đứa con gái của ông ta cũng rất ưu tú nhưng lại không thể làm người thừa kế cho ông ta. Đứa cả đã sáng lập một thương hiệu mỹ phẩm riêng còn đứa con gái thứ hai suốt ngày ầm ĩ đòi làm idol, tóm lại so với Thiệu Quang Kiệt thì đều không thể nào cạnh tranh nổi.
“Để tôi tìm cách thăm dò xem ý của Thiệu thế nào.” Lâm Dục Thư đồng ý, lại kéo lại chủ đề, “Còn về việc phân chia tài sản hậu ly hôn, tôi vẫn muốn cố gắng hết sức có thể vì dù sao cũng có liên quan đến lợi ích của tập đoàn. Vậy việc đ cứ giao cho tôi được chứ?”
Chỉ có như vậy thì y mới có một chút lập trường để nhúng tay vào chuyện này
“Được thôi. Vậy Chuyện của Vũ Tu cũng nhờ cậy cậu.” Ông ta vỗ vai Lâm Dục Thư xem như giao phó.
Lâm Dục Thư lúc về đến nhà đã qua 8 giờ tối.
Y lên web mở một bộ phim trả phí, sau đó nhắn cho Tống Khải Minh một tin. Không lâu sau, hắn mang nửa két bia đi vào nhà y.
“Hôm nay sao lại có hứng mà xem phim vậy?” Tống Khải Minh cầm lon bia, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon. Hắn mặc đồ ở nhà đơn giản, áo trắng ngắn tay và quần dài màu xám.
Lâm Dục Thư cũng mặc đồ ở nhà, nhưng bộ này mặc nhiều đến nát, rụng cả cúc áo, y đã có lần phải tìm cửa hàng may gần nhà khâu lại tất cả cúc áo.
“Cứ xem đi đã.” Lâm Dục Thư không trả lời thẳng. Y nhấp một ngụm bia, ấn nút mở tiếng, “Nghe nói phim này khá nổi tiếng.”
Bộ phim này lấy chủ đề đồng tính, diễn viên chính là con riêng của Thiệu Chấn Húc – Vũ Tu.
Không thể không nói, gen nhà họ Thiệu thật sự xuất chúng, ai cũng đẹp mắt. Mẹ Vũ Tu lại là minh tinh, vậy nên ngũ quan của cậu ta hoàn toàn không có chỗ nào để chê.
Phim kể về hai thanh niên làng quê chia tay rồi lại gặp lại nhau ở thành phố lớn, cảm xúc nhiều cung bậc phức tạp, xem như là một bộ phim tầm cỡ.
Thật ra Lâm Dục Thư không phải đang ám chỉ, mà là đang chỉ rõ. Chờ khi xem hết phim, y sẽ nói về chuyện của Vũ Tu, cho nên trước đó định để Tống Khải Minh xem phim Vũ Tu đóng, coi như cho hắn làm quen một chút với vị “anh họ” mới này.
Nhưng ngẫm lại thì Tống Khải Minh nghe ngóng rất nhạy bén, có lẽ chưa cần Lâm Dục Thư chỉ rõ thì hắn cũng đã biết thân phận người này trước rồi. Vừa vặn lon bia trong tay y cũng đã thấy đáy, y ném vỏ lon vào sọt rác, hỏi: “Anh đã biết rồi sao?”
Nói đúng ra, câu đầy đủ hẳn là: Anh đã biết đây là con riêng của Thiệu Chấn Húc rồi sao?
“Trước đó đã cảm thấy có chút dấu hiệu, nhưng tôi không dám xác định.” Tống Khải Minh nhìn y, giọng nói dần trầm xuống, “Nhưng bây giờ tôi đã biết.”
Dấu hiệu?
Lâm Dục Thư cảm thấy dùng từ này có chút kỳ quặc… Thiệu Chấn Húc với Vũ Tu chưa từng công khai tiếp xúc, dấu hiệu ở đâu ra?
Nhưng cho rằng tiếng Trung của Tống Khải Minh cũng không thể tốt bằng dân bản ngữ, y lập tức tự động dịch “dấu hiệu” thành “lời ra tiếng vào”. Có lẽ hắn đã từng nghe chút lời ra tiếng vào, nhưng chưa thể chắc chắn được gì, mãi tới khi y mở bộ phim này, hắn mới xác định lời đồn không phải là không có căn cứ.
—— chí ít Lâm Dục Thư hiểu là như vậy.
Trong màn hình, hai thanh niên phô bày cơ thể nóng bỏng, những tiếng r.ên rỉ liên tiếp, cảnh xuân hương diễm đến nỗi muốn tràn màn hình.
Nhưng trong đầu Lâm Dục Thư chỉ đang mải nghĩ đến công việc. Hai diễn viên kia căn bản không gợi lên bất cứ cảm xúc gì cho y.
“Nếu hiện tại đã biết,” y thăm dò hỏi hắn, “Vậy anh có ý kiến gì không?”
—— ý muốn nói, anh tính làm thế nào với vị anh họ mới này?
“Tôi cảm thấy, “Tống Khải Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn y, “Trước tiên chúng ta có thể hẹn hò.”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh hai giây.
Lâm Dục Thư: “?”
Chủ đề đổi quá nhanh khiến đại não của y đột nhiên chập mạch.
Y hỏi chuyện Vũ Tu, liên quan gì tới hẹn hò?
Lâm Dục Thư cảm thấy Thiệu Chấn Húc dễ tiếp cận hơn, y biết ông ta có thói quen đánh golf mỗi chiều chủ nhật.
“Sao hôm nay cậu lại có hứng thú chơi món này vậy?”
Trong xe điện của sân golf, Lâm Dục Thư và Thiệu Hòa Húc ngồi phía trước. Đằng sau là hai caddie phục vụ.
Bình thường đánh golf hẳn là 1 đội 4 người chia ra 2 xe. Trên một chiếc xe khác là đạo diễn và một nữ minh tinh. Không khó đoán ra hôm nay hai người đó tới đây và để tìm cơ hội bắt chuyện với Thiệu Chấn Húc.
“Lâu không chơi nên cũng có chút ngứa tay ngứa chân.”
“Giống tôi.” Thiệu Hòa Húc cười nói một câu, lập tức đưa đẩy, “Nhưng cậu hẹn tôi chơi golf chắc là không chỉ để giải ngứa đâu nhỉ?”
Lâm Dục Thư không phủ nhận: “Cũng quả thật có chút chuyện muốn cùng sếp tâm sự.”
Chiếc xe dừng lại. Mọi người bắt đầu vào vị trí.
Bóng của ông ta thuận lợi vào lỗ, Lâm Dục Thư cũng không tốn sức hơn là mấy.
“Vụ ly hôn có vấn đề gì sao?” Nghe Lâm Dục Thư nhắc tới việc phân chia tài sản, Thiệu Hòa Húc kỳ quái hỏi.
“Không, chỉ là có vài chi tiết muốn sếp xác nhận lại.” Lâm Dục Thư đem hai tay chống lên gậy golf, nhìn nữ minh tinh đã loay hoay nãy giờ vẫn chưa đưa bóng được vào lỗ.
“Bà ấy muốn gì cứ lấy. Tôi không thèm tranh.”
Thiệu Hòa Húc nói xong đi lên phía trước, vòng tay từ sau lưng ra nắm lấy tay nữ minh tinh, giúp cô ta cua gậy, cuối cùng đánh được bóng vào lỗ.
Nữ minh tinh sùng bái nói: “Sếp Thiệu thật lợi hại.”
Thiệu Hòa Húc cười phất tay: “Đánh nhiều khắc quen.”
Thấy hai người hàn huyên, đạo diễn lập tức tiến lên bàn chuyện phim mới.
Sau một hồi trò chuyện với đạo diễn, đột nhiên ông ta hỏi Lâm Dục Thư: “Cậu thấy bộ phim này thế nào?”
“Nghe cũng ổn.” Y phụ họa theo.
Phim ảnh là mảng riêng của Thiệu Chấn Húc, y căn bản không liên quan. Sở dĩ hỏi y như vậy là để có chuyện mà nói, tránh cho y không cảm thấy bị gạt ra ngoài lề.
Sân bóng có 18 lỗ, muốn chơi hết phải mất chừng 4-5 tiếng. Chờ bên kia bàn bạc ổn thoả chuyện đầu tư phim ảnh, Lâm Dục Thư đã chơi được kha khá lỗ.
Nhân lúc hai người kia tập trung chơi, Thiệu Chấn Húc mới một lần nữa cùng Lâm Dục Thư trò chuyện, “Nếu tất cả theo ý cô ấy thì tôi sẽ tổn thất rất nhiều sao?”
Lâm Dục Thư hiểu, Thiệu Chấn Húc không muốn hai người kia nghe được chuyện ly hôn. Xem ra ông ta vẫn rất để ý tới chuyện này.
“Mấy miếng đất bị Phương Lan lấy đi sẽ làm sếp thiệt chừng một tỷ, chưa gồm lợi ích tương lai.”
Nghe vậy Thiệu Hòa Húc cũng không có phản ứng gì. Sau hồi lâu yên lặng, ông ta chỉ hỏi, “Bố tôi thái độ thế nào?”
“Sếp cũng biết mà, ông cụ chỉ muốn giải quyết trong hòa bình.”
“Vậy chẳng qua cũng chỉ vì không muốn ảnh hưởng xấu tới giá cổ phiếu. Trong chuyện này tôi quả thực có lỗi trước đối với Phương Lan, nếu cô ấy muốn mấy miếng đất đó thì cứ để cho cô ấy đi.”
Nếu tiếp tục như vậy thì kế hoạch xây đường đua sẽ trở nên vô vọng. Lâm Dục Thư chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Sếp chắc chắn là không muốn vớt vát gì sao?”
“Vớt vát thế nào? Cô ấy thịnh nộ như vậy, cậu dám đề đạt gì với cô ấy ư?”
Nghe giọng điệu này của ông ta thì không hẳn là hoàn toàn không muốn tranh giành. Lâm Dục Thư hỏi: “Nếu như có thể vớt vát được thì sao?”
“Làm gì có ai không cần tiền, nhưng chuyện không thể thì vẫn là không thể.” Ý chí tranh đoạt của Thiệu Chấn Húc vẫn không mạnh lên chút nào, “Nhưng tôi vẫn có một chuyện muốn tranh, cậu thử giúp tôi thăm dò ý ông cụ xem sao?”
Thiệu Chấn Bang giờ chỉ còn đếm từng ngày được sống, chuyện chia tài sản đã rục rịch từ lâu, khó trách Thiệu Chấn Húc một mực tìm cách có con trai.
Lâm Dục Thư nghe vậy liền bắt đầu có linh cảm xấu, nhưng vẫn bình thản hỏi: “Chuyện gì?”
“Vũ Tu, Tôi muốn ông cụ đồng ý nhận nó về.”
… Quả nhiên lại là chuyện này.
Vũ Tu chính là con riêng của ông ta, hiện giờ là một diễn viên đang hot. Tạm thời công chúng chưa biết thân phận thật sự của cậu ta nên ông cụ vẫn cứ một mực xem như không biết.
Nhưng chỉ cần nghĩ là hiểu, nếu muốn nhận đứa cháu trai này thì sao đến giờ cụ vẫn chưa tỏ thái độ rõ ràng chứ?
“Có phải cậu cũng thấy hi vọng quá xa vời không?” Thiệu Chấn Húc tựa như nhìn thấu y, “Nhưng tôi chỉ có một đứa con trai này, cậu biết nó quan trọng với tôi thế nào mà.”
Thực ra hai đứa con gái của ông ta cũng rất ưu tú nhưng lại không thể làm người thừa kế cho ông ta. Đứa cả đã sáng lập một thương hiệu mỹ phẩm riêng còn đứa con gái thứ hai suốt ngày ầm ĩ đòi làm idol, tóm lại so với Thiệu Quang Kiệt thì đều không thể nào cạnh tranh nổi.
“Để tôi tìm cách thăm dò xem ý của Thiệu thế nào.” Lâm Dục Thư đồng ý, lại kéo lại chủ đề, “Còn về việc phân chia tài sản hậu ly hôn, tôi vẫn muốn cố gắng hết sức có thể vì dù sao cũng có liên quan đến lợi ích của tập đoàn. Vậy việc đ cứ giao cho tôi được chứ?”
Chỉ có như vậy thì y mới có một chút lập trường để nhúng tay vào chuyện này
“Được thôi. Vậy Chuyện của Vũ Tu cũng nhờ cậy cậu.” Ông ta vỗ vai Lâm Dục Thư xem như giao phó.
Lâm Dục Thư lúc về đến nhà đã qua 8 giờ tối.
Y lên web mở một bộ phim trả phí, sau đó nhắn cho Tống Khải Minh một tin. Không lâu sau, hắn mang nửa két bia đi vào nhà y.
“Hôm nay sao lại có hứng mà xem phim vậy?” Tống Khải Minh cầm lon bia, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon. Hắn mặc đồ ở nhà đơn giản, áo trắng ngắn tay và quần dài màu xám.
Lâm Dục Thư cũng mặc đồ ở nhà, nhưng bộ này mặc nhiều đến nát, rụng cả cúc áo, y đã có lần phải tìm cửa hàng may gần nhà khâu lại tất cả cúc áo.
“Cứ xem đi đã.” Lâm Dục Thư không trả lời thẳng. Y nhấp một ngụm bia, ấn nút mở tiếng, “Nghe nói phim này khá nổi tiếng.”
Bộ phim này lấy chủ đề đồng tính, diễn viên chính là con riêng của Thiệu Chấn Húc – Vũ Tu.
Không thể không nói, gen nhà họ Thiệu thật sự xuất chúng, ai cũng đẹp mắt. Mẹ Vũ Tu lại là minh tinh, vậy nên ngũ quan của cậu ta hoàn toàn không có chỗ nào để chê.
Phim kể về hai thanh niên làng quê chia tay rồi lại gặp lại nhau ở thành phố lớn, cảm xúc nhiều cung bậc phức tạp, xem như là một bộ phim tầm cỡ.
Thật ra Lâm Dục Thư không phải đang ám chỉ, mà là đang chỉ rõ. Chờ khi xem hết phim, y sẽ nói về chuyện của Vũ Tu, cho nên trước đó định để Tống Khải Minh xem phim Vũ Tu đóng, coi như cho hắn làm quen một chút với vị “anh họ” mới này.
Nhưng ngẫm lại thì Tống Khải Minh nghe ngóng rất nhạy bén, có lẽ chưa cần Lâm Dục Thư chỉ rõ thì hắn cũng đã biết thân phận người này trước rồi. Vừa vặn lon bia trong tay y cũng đã thấy đáy, y ném vỏ lon vào sọt rác, hỏi: “Anh đã biết rồi sao?”
Nói đúng ra, câu đầy đủ hẳn là: Anh đã biết đây là con riêng của Thiệu Chấn Húc rồi sao?
“Trước đó đã cảm thấy có chút dấu hiệu, nhưng tôi không dám xác định.” Tống Khải Minh nhìn y, giọng nói dần trầm xuống, “Nhưng bây giờ tôi đã biết.”
Dấu hiệu?
Lâm Dục Thư cảm thấy dùng từ này có chút kỳ quặc… Thiệu Chấn Húc với Vũ Tu chưa từng công khai tiếp xúc, dấu hiệu ở đâu ra?
Nhưng cho rằng tiếng Trung của Tống Khải Minh cũng không thể tốt bằng dân bản ngữ, y lập tức tự động dịch “dấu hiệu” thành “lời ra tiếng vào”. Có lẽ hắn đã từng nghe chút lời ra tiếng vào, nhưng chưa thể chắc chắn được gì, mãi tới khi y mở bộ phim này, hắn mới xác định lời đồn không phải là không có căn cứ.
—— chí ít Lâm Dục Thư hiểu là như vậy.
Trong màn hình, hai thanh niên phô bày cơ thể nóng bỏng, những tiếng r.ên rỉ liên tiếp, cảnh xuân hương diễm đến nỗi muốn tràn màn hình.
Nhưng trong đầu Lâm Dục Thư chỉ đang mải nghĩ đến công việc. Hai diễn viên kia căn bản không gợi lên bất cứ cảm xúc gì cho y.
“Nếu hiện tại đã biết,” y thăm dò hỏi hắn, “Vậy anh có ý kiến gì không?”
—— ý muốn nói, anh tính làm thế nào với vị anh họ mới này?
“Tôi cảm thấy, “Tống Khải Minh chậm rãi mở miệng, ánh mắt thâm thúy nhìn y, “Trước tiên chúng ta có thể hẹn hò.”
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh hai giây.
Lâm Dục Thư: “?”
Chủ đề đổi quá nhanh khiến đại não của y đột nhiên chập mạch.
Y hỏi chuyện Vũ Tu, liên quan gì tới hẹn hò?