Hiệu Ứng Phanh Đĩa - Trang 2
Chương 25
Không bao lâu sau, mọi người lục tục tiến vào. Thiệu Quang Kiệt nhìn thấy hai người ngồi cùng bàn, quả nhiên vẻ mặt liền hoài nghi.
Hắn bưng đồ ăn, ngồi xuống cạnh Lâm Dục Thư, hỏi: “Tới sớm thế?”
“Sếp Tống đang hỏi tôi vé đậu xe.”
Anh Tống giờ đã biến thành sếp Tống.
“Chỗ đậu xe có thể hỏi lễ tân.” Thiệu Quang Kiệt nói với Tống Khải Minh, “Không cần làm phiền quản lý Lâm.”
“Không có gì phiền phức.” Lâm Dục Thư khách khí nói, “Tôi ăn xong rồi, hai sếp cứ từ từ ăn nhé.”
Vừa đi khỏi nhà ăn, y quả nhiên lại thu được tin nhắn mới:
Tống Khải Minh: Lâm quản lý thật ổn
Tống Khải Minh: Ốc Ốc thật tuyệt. jpg
Lâm Dục Thư nhíu mày, tạch tạch reply.
Lâm Dục Thư: Rảnh quá thì chuẩn bị cẩn thận bài diễn văn đi
Buổi chiều, Lâm Dục Thư ghé qua bộ phận đầu tư tại Greenwood Capital mà không báo trước. Thấy y xuất hiện, lễ tân mới vội vã thông báo cho những quản lý đang ăn cơm bên ngoài mau chóng quay về tiếp đón.
Lâm Dục Thư chờ trong văn phòng giám đốc chừng mười phút. Vài quản lý của ban đầu tư bắt đầu lục tục tới.
“Quản lý Lâm, ngọn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
Mặc dù là phòng làm việc của gã, gã cũng không dám ngồi xuống, chỉ cùng cấp dưới đứng cung kính cạnh ghế sofa.
“Tôi đã xem báo cáo của các anh.” Lâm Dục Thư vứt tài liệu xuống bàn trà, không nhẹ không nặng, lại làm cho mấy người đứng đó rụt rụt bả vai, “Ai là người phụ trách chính của hạng mục này?”
Mấy người nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn một vị đứng phía sau. Vị đó cũng không dám tiến lên, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nói: “Là tôi.”
“Vậy anh giải thích cho tôi…” Lâm Dục Thư nói thong thả lại khiến người khác cảm thấy áp lực, “Vì sao 10 dự án thì có đến 9 là bị đóng cửa??”
“Đầu tư chắc chắn là phải có mạo hiểm…”
“Tôi cần anh dạy tôi cách đầu tư sao?” Giọng y có chút lạnh lùng.
Người này trả lời nghe có vẻ nói cho có lệ, nhưng thực chất là không coi Lâm Dục Thư ra gì.
Vị lãnh đạo vội đứng dậy nói đỡ: “Chuyện là như vậy, Lâm quản lý, chúng tôi đã thẩm định rất chi tiết trước khi rót tiền, nhưng một số công ty gian lận và lừa đảo, chúng tôi đã rất cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi bị lừa.”
“Có nghĩa là sự thẩm định của anh không đủ chi tiết.” Lâm Dục Thư nói: “Nếu trình độ của anh chỉ có thế, nhà họ Thiệu sao phải giao tiền cho anh?”
“Quản lý Lâm, đừng nóng giận.” Sếp phó nói, “Nhất định chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm, không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa.”
“Nói cũng vô ích.” Lâm Dục Thư nhìn quản lý, “Nếu cảm thấy đầu tư phải có rủi ro thì dẹp hết dự án này đi, thay người khác phụ trách.”
“Được, không thành vấn đề.” Người đứng đầu lập tức nói, “Từ nay tôi sẽ đích thân phụ trách.”
Mục đích đã đạt được, Lâm Dục Thư không đứng dậy ra ngoài. Y không về ngay mà đi vào WC nhưng vừa ra khỏi đó đã nghe thấy ngoài hành lang có người hút thuốc nói chuyện phiếm.
“Nhãi ranh như nó biết cái gì mà lắm mồm? Lúc ông đây bắt đầu đầu tư nó còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Nghe giọng là biết, đây là vị vừa nãy bị Lâm Dục Thư làm cho mất ghế.
“Anh trai thằng đó là Lâm Dĩ Tắc, biết chưa?” Giọng người này nghe không quen, vừa nãy trong phòng không lên tiếng, “Chủ xe điện Tấn Tiệp đó.”
“Vậy thì sao? Không phải nó cậy có Thiệu thị chống lưng sao, nếu không vì thế thì nó là cái thá gì?”
“Không hẳn, nghe nói từ nhỏ thằng này đã theo anh nó lăn lộn trong giới làm ăn, rất có mắt nhìn người.”
“Khá vậy sao nó không tự đi mà làm? Nó chỉ biết ngồi đấy kêu. Bây giờ môi trường đầu tư tệ hại như vậy, sao nó không tự đi kiếm dự án?”
Lâm Dục Thư rất muốn ngoặt vào trong hành lang, để 2 gã này có gì nói thẳng mặt. Nhưng ngẫm lại y vẫn nhịn, bởi vì người đó nói đúng, Lâm Dục Thư thực sự ỷ vào Thiệu gia hỗ trợ.
Kể cả nếu y thăng chức thành CEO của công ty quản lý gia đình nhà họ Thiệu, y vẫn có thể bị thay thế nếu như mắc sai lầm, bản chất vẫn chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi.
“Thôi, đến cả sếp còn phải nhìn mặt thằng đó mà, cậu để bụng làm gì?” Một người khác khuyên, “Chúng ta cứ chờ xem. Chẳng có thằng nào đắc ý được mãi đâu.”
“Đúng vậy, kiểu gì cũng có ngày nó dẫm shit.”
Mấy lời ác ý quả thực khó nghe. Lâm Dục Thư đã lường trước mình tới đây sẽ gây bực bội cho đám người này, nhưng y đã đánh giá cao khả năng chịu đựng ác ý của bản thân.
Tin tức Lâm Dục Thư đi Greenwood Capital lan truyền rất nhanh, thậm chí Đỗ Vũ Phi còn gọi điện hỏi thăm, hẹn y có thời gian thì cùng ăn tối.
Chiêm Đình nói đùa rằng y ngày càng ra dáng CEO của công ty quản lý gia đình họ Thiệu, nhưng Lâm Dục Thư có chút rối rắm – y thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện sau lưng kia.
Gần tan tầm, Wechat lại bắt đầu nổ ra một loạt tin nhắn:
Tống Khải Minh: Tăng ca sao?
Lâm Dục Thư nghĩ nghĩ, nhắn lại:
Lâm Dục Thư: Tự anh đi tàu điện ngầm về nhé?
Tống Khải Minh: Không.
Quả nhiên!
Tống Khải Minh chọn lúc này để nhắn tin, không phải để hỏi y có tăng ca không, mà bản chất là để giục y đi về.
Lâm Dục Thư: 6h15 chờ tôi dưới lầu
Tống Khải Minh: Ốc Ốc nhận kèo. jpg
Tan tầm kẹt xe, khi hai người về tới nhà đã gần 7h tối.
Tống Khải Minh buồn chán nghịch điện thoại, đi theo sau lưng y ra khỏi thang máy: “Cậu có nhà hàng nào mới để giới thiệu cho tôi không? Tôi đã từ bỏ thức ăn tự nấu rồi.”
“Anh còn rất biết mình biết ta đó nhỉ.” Lâm Dục Thư mở cửa, quay đầu nói, “Tôi tự nấu, anh có thể tới ăn chực.”
Thực ra Lâm Dục Thư mời hắn tới nhà ăn không phải vì đột nhiên từ bi độ lượng, mà vì hôm nay tâm trạng không tốt, muốn tìm người cùng ăn tối. Nếu không phải vì ngại nói chuyện phiếm với Đỗ Vũ Phi, có lẽ y đã đồng ý cùng Đỗ Vũ Phi đi ăn tối.
Trong tủ lạnh có đồ ăn kèm và thịt, Lâm Dục Thư tự làm hai món đơn giản tự nấu, tuy rằng bề ngoài trông có vẻ hơi xoàng, nhưng nhìn tần suất Tống Khải Minh liên tục và cơm, hương vị hẳn là không tệ.
“Không ngờ cậu lại biết nội trợ như vậy.” Tống Khải Minh ăn gần hết, lấy khăn giấy ra lau miệng, “Tôi quyết định sau này đến chỗ cậu ăn cơm.”
“Được thôi.” Lâm Dục Thư nhàn nhạt nói, “Vậy tôi thu tiền ăn.”
“Bao nhiêu?”
“Một tháng một thỏi vàng.”
“…”
Tống Khải Minh chống cằm nhìn y, có chút buồn cười: “Tôi phát hiện cậu là đồ tham tiền.”
“Tôi không phủ nhận.” Lâm Dục Thư cũng lau miệng, đứng dậy đi tới tủ rượu, “Uống gì?”
“Gì cũng được.” Tống Khải Minh nói.
Lâm Dục Thư cho đồ vào máy rửa bát, trở lại phòng khách rồi tùy ý bật bừa một kênh TV.
“Hôm nay không cần tăng ca sao?” Tống Khải Minh nâng ly của mình cụng với Lâm Dục Thư, hai người có sở thích uống rượu giống nhau, cứ như vậy liền trở thành bạn nhậu.
“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Nghe nói cậu đã tới Greenwood Capital và cho họ một bài học.”
Lâm Dục Thư hơi kinh ngạc: “Anh nghe từ đâu?”
“Một đồng nghiệp nói.”
Nghĩ đến việc Tống Khải Minh có thể dễ dàng hòa nhập với nhóm Lư Tử Bác, Lâm Dục Thư chợt nhận ra người này quả thực là chuyên gia xã giao.
“Họ nói cậu mắng cho mấy gã bên Greenwood Capital không kịp vuốt mặt. Có phải nói quá lên không thế?”
“Không.” Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Lâm Dục Thư đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra y không nên theo lời thầy mà nã đạn vào bên đó.
Những kẻ đó quả thực sẽ tâng bốc y, nhưng đó chỉ là bề ngoài, phỏng chừng hiện tại mọi người trong giới đầu tư đều đang nói về y bằng những lời thậm tệ hơn cả gã quản lý đầu tư kia.
Lâm Dục Thư tự nhận mình không phải là người vô tư. Y rất để ý chuyện người khác nghĩ gì về mình, sẽ bị nhận xét của người khác làm ảnh hưởng.
Đặt ly rượu xuống, y khoanh chân hỏi Tống Khải Minh: “Anh từng bị người khác tỏ tình chưa?”
“Có.” Tống Khải Minh nói, “Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Với anh thì chuyện đương nhiên, nhưng với tôi thì không phải.”
“Ý cậu là sao?”
Lâm Dục Thư gác cằm lên đầu gối, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà giãi bày: “Trước kia tôi thích một đàn anh. Anh ta cảm thấy tôi không xứng với anh ta, vậy nên tôi mới liều mạng cố gắng như thế, muốn dùng công việc để khẳng định bản thân.”
“Không xứng?” Tống Khải Minh nhíu mày, “Anh ta ưu tú đến mức nào?”
“Tóm lại gia cảnh của anh ta rất tốt.”
“Tốt tới mức nào?”
Cái mà Lâm Dục Thư muốn nói tới không phải là Đỗ Vũ Phi. Y chỉ muốn nói y phải rất cố gắng để được người khác tôn trọng. Y kéo chủ đề về chỗ cũ: “Hôm nay tôi phát hiện, có vài người tôn trọng anh nhưng lại không phải vì bản thân anh thế nào, mà là vì những thứ khác anh có.”
“Ý cậu là mấy tay bên Greenwood sao?”
Lâm Dục Thư gật đầu, ngay cả y cũng không phát hiện ra, giọng điệu của mình có chút tủi thân: “Bọn họ nói xấu sau lưng tôi.”
So với mọi người xung quanh, Tống Khải Minh ít nhiều vẫn có phần đặc biệt. Hắn không hoàn toàn là đối tượng công việc của y, bởi vì có thể trò chuyện một vài chủ đề riêng tư; nhưng hắn lại cũng không hoàn toàn là một người bạn, bởi vì cũng có thể cùng trao đổi về một số chủ đề công việc.
Hắn dường như nằm ở khoảng giao nhau giữa phạm vi công việc và sinh hoạt cá nhân, khoảng cách không xa không gần, chỉ vừa phải.
“Cậu rất để ý sao?” Tống Khải Minh đặt ly xuống, nghiền ngẫm nhìn y.
“Có chút.” Lâm Dục Thư nói, “Tôi cảm thấy bọn họ nói cũng đúng, kỳ thật tôi cũng không có gì đặc biệt.”
“Sao cậu lại nghĩ vậy?” Tống Khải Minh khó hiểu nói: “Cậu rất ưu tú, tuổi còn trẻ đã nắm giữ vị trí quan trọng như vậy ở Vĩnh Tinh, còn cần phải chứng tỏ sự ưu tú của mình cho người khác xem sao??? Ai có mắt mà chẳng thấy.”
“Anh thật sự nghĩ như vậy?”
“Phải. Không ai có thể đặt dấu chấm hỏi về năng lực của cậu hết.”
Nghe được những lời này từ miệng Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư cũng cảm thấy được an ủi. Y buông lỏng đầu gối, một lần nữa nâng ly, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Vậy cậu vẫn chưa trả lời tôi,” Tống Khải Minh nghiêm túc hỏi lại, “Đàn anh đó của cậu rốt cuộc ưu tú tới mức nào?”
Lâm Dục Thư vốn tưởng rằng chủ đề này đã kết thúc, lại đột nhiên bị kéo trở lại, nhất thời không bắt sóng kịp.
“Gã ta rất đẹp trai sao?”
“Gia cảnh gã đó tốt đến mức nào?”
“Bây giờ cậu vẫn còn thích gã hả?”
Lâm Dục Thư không khỏi có chút khó hiểu. Sao lúc trước y không phát hiện ra Tống Khải Minh này hóng hớt như vậy chứ?
Hắn bưng đồ ăn, ngồi xuống cạnh Lâm Dục Thư, hỏi: “Tới sớm thế?”
“Sếp Tống đang hỏi tôi vé đậu xe.”
Anh Tống giờ đã biến thành sếp Tống.
“Chỗ đậu xe có thể hỏi lễ tân.” Thiệu Quang Kiệt nói với Tống Khải Minh, “Không cần làm phiền quản lý Lâm.”
“Không có gì phiền phức.” Lâm Dục Thư khách khí nói, “Tôi ăn xong rồi, hai sếp cứ từ từ ăn nhé.”
Vừa đi khỏi nhà ăn, y quả nhiên lại thu được tin nhắn mới:
Tống Khải Minh: Lâm quản lý thật ổn
Tống Khải Minh: Ốc Ốc thật tuyệt. jpg
Lâm Dục Thư nhíu mày, tạch tạch reply.
Lâm Dục Thư: Rảnh quá thì chuẩn bị cẩn thận bài diễn văn đi
Buổi chiều, Lâm Dục Thư ghé qua bộ phận đầu tư tại Greenwood Capital mà không báo trước. Thấy y xuất hiện, lễ tân mới vội vã thông báo cho những quản lý đang ăn cơm bên ngoài mau chóng quay về tiếp đón.
Lâm Dục Thư chờ trong văn phòng giám đốc chừng mười phút. Vài quản lý của ban đầu tư bắt đầu lục tục tới.
“Quản lý Lâm, ngọn gió nào đưa cậu tới đây thế?”
Mặc dù là phòng làm việc của gã, gã cũng không dám ngồi xuống, chỉ cùng cấp dưới đứng cung kính cạnh ghế sofa.
“Tôi đã xem báo cáo của các anh.” Lâm Dục Thư vứt tài liệu xuống bàn trà, không nhẹ không nặng, lại làm cho mấy người đứng đó rụt rụt bả vai, “Ai là người phụ trách chính của hạng mục này?”
Mấy người nhìn nhau rồi đưa mắt nhìn một vị đứng phía sau. Vị đó cũng không dám tiến lên, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, nói: “Là tôi.”
“Vậy anh giải thích cho tôi…” Lâm Dục Thư nói thong thả lại khiến người khác cảm thấy áp lực, “Vì sao 10 dự án thì có đến 9 là bị đóng cửa??”
“Đầu tư chắc chắn là phải có mạo hiểm…”
“Tôi cần anh dạy tôi cách đầu tư sao?” Giọng y có chút lạnh lùng.
Người này trả lời nghe có vẻ nói cho có lệ, nhưng thực chất là không coi Lâm Dục Thư ra gì.
Vị lãnh đạo vội đứng dậy nói đỡ: “Chuyện là như vậy, Lâm quản lý, chúng tôi đã thẩm định rất chi tiết trước khi rót tiền, nhưng một số công ty gian lận và lừa đảo, chúng tôi đã rất cẩn thận nhưng vẫn không tránh khỏi bị lừa.”
“Có nghĩa là sự thẩm định của anh không đủ chi tiết.” Lâm Dục Thư nói: “Nếu trình độ của anh chỉ có thế, nhà họ Thiệu sao phải giao tiền cho anh?”
“Quản lý Lâm, đừng nóng giận.” Sếp phó nói, “Nhất định chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm, không bao giờ phạm phải sai lầm này nữa.”
“Nói cũng vô ích.” Lâm Dục Thư nhìn quản lý, “Nếu cảm thấy đầu tư phải có rủi ro thì dẹp hết dự án này đi, thay người khác phụ trách.”
“Được, không thành vấn đề.” Người đứng đầu lập tức nói, “Từ nay tôi sẽ đích thân phụ trách.”
Mục đích đã đạt được, Lâm Dục Thư không đứng dậy ra ngoài. Y không về ngay mà đi vào WC nhưng vừa ra khỏi đó đã nghe thấy ngoài hành lang có người hút thuốc nói chuyện phiếm.
“Nhãi ranh như nó biết cái gì mà lắm mồm? Lúc ông đây bắt đầu đầu tư nó còn chưa tốt nghiệp đâu.”
Nghe giọng là biết, đây là vị vừa nãy bị Lâm Dục Thư làm cho mất ghế.
“Anh trai thằng đó là Lâm Dĩ Tắc, biết chưa?” Giọng người này nghe không quen, vừa nãy trong phòng không lên tiếng, “Chủ xe điện Tấn Tiệp đó.”
“Vậy thì sao? Không phải nó cậy có Thiệu thị chống lưng sao, nếu không vì thế thì nó là cái thá gì?”
“Không hẳn, nghe nói từ nhỏ thằng này đã theo anh nó lăn lộn trong giới làm ăn, rất có mắt nhìn người.”
“Khá vậy sao nó không tự đi mà làm? Nó chỉ biết ngồi đấy kêu. Bây giờ môi trường đầu tư tệ hại như vậy, sao nó không tự đi kiếm dự án?”
Lâm Dục Thư rất muốn ngoặt vào trong hành lang, để 2 gã này có gì nói thẳng mặt. Nhưng ngẫm lại y vẫn nhịn, bởi vì người đó nói đúng, Lâm Dục Thư thực sự ỷ vào Thiệu gia hỗ trợ.
Kể cả nếu y thăng chức thành CEO của công ty quản lý gia đình nhà họ Thiệu, y vẫn có thể bị thay thế nếu như mắc sai lầm, bản chất vẫn chỉ là một kẻ làm thuê mà thôi.
“Thôi, đến cả sếp còn phải nhìn mặt thằng đó mà, cậu để bụng làm gì?” Một người khác khuyên, “Chúng ta cứ chờ xem. Chẳng có thằng nào đắc ý được mãi đâu.”
“Đúng vậy, kiểu gì cũng có ngày nó dẫm shit.”
Mấy lời ác ý quả thực khó nghe. Lâm Dục Thư đã lường trước mình tới đây sẽ gây bực bội cho đám người này, nhưng y đã đánh giá cao khả năng chịu đựng ác ý của bản thân.
Tin tức Lâm Dục Thư đi Greenwood Capital lan truyền rất nhanh, thậm chí Đỗ Vũ Phi còn gọi điện hỏi thăm, hẹn y có thời gian thì cùng ăn tối.
Chiêm Đình nói đùa rằng y ngày càng ra dáng CEO của công ty quản lý gia đình họ Thiệu, nhưng Lâm Dục Thư có chút rối rắm – y thừa nhận mình bị ảnh hưởng bởi cuộc nói chuyện sau lưng kia.
Gần tan tầm, Wechat lại bắt đầu nổ ra một loạt tin nhắn:
Tống Khải Minh: Tăng ca sao?
Lâm Dục Thư nghĩ nghĩ, nhắn lại:
Lâm Dục Thư: Tự anh đi tàu điện ngầm về nhé?
Tống Khải Minh: Không.
Quả nhiên!
Tống Khải Minh chọn lúc này để nhắn tin, không phải để hỏi y có tăng ca không, mà bản chất là để giục y đi về.
Lâm Dục Thư: 6h15 chờ tôi dưới lầu
Tống Khải Minh: Ốc Ốc nhận kèo. jpg
Tan tầm kẹt xe, khi hai người về tới nhà đã gần 7h tối.
Tống Khải Minh buồn chán nghịch điện thoại, đi theo sau lưng y ra khỏi thang máy: “Cậu có nhà hàng nào mới để giới thiệu cho tôi không? Tôi đã từ bỏ thức ăn tự nấu rồi.”
“Anh còn rất biết mình biết ta đó nhỉ.” Lâm Dục Thư mở cửa, quay đầu nói, “Tôi tự nấu, anh có thể tới ăn chực.”
Thực ra Lâm Dục Thư mời hắn tới nhà ăn không phải vì đột nhiên từ bi độ lượng, mà vì hôm nay tâm trạng không tốt, muốn tìm người cùng ăn tối. Nếu không phải vì ngại nói chuyện phiếm với Đỗ Vũ Phi, có lẽ y đã đồng ý cùng Đỗ Vũ Phi đi ăn tối.
Trong tủ lạnh có đồ ăn kèm và thịt, Lâm Dục Thư tự làm hai món đơn giản tự nấu, tuy rằng bề ngoài trông có vẻ hơi xoàng, nhưng nhìn tần suất Tống Khải Minh liên tục và cơm, hương vị hẳn là không tệ.
“Không ngờ cậu lại biết nội trợ như vậy.” Tống Khải Minh ăn gần hết, lấy khăn giấy ra lau miệng, “Tôi quyết định sau này đến chỗ cậu ăn cơm.”
“Được thôi.” Lâm Dục Thư nhàn nhạt nói, “Vậy tôi thu tiền ăn.”
“Bao nhiêu?”
“Một tháng một thỏi vàng.”
“…”
Tống Khải Minh chống cằm nhìn y, có chút buồn cười: “Tôi phát hiện cậu là đồ tham tiền.”
“Tôi không phủ nhận.” Lâm Dục Thư cũng lau miệng, đứng dậy đi tới tủ rượu, “Uống gì?”
“Gì cũng được.” Tống Khải Minh nói.
Lâm Dục Thư cho đồ vào máy rửa bát, trở lại phòng khách rồi tùy ý bật bừa một kênh TV.
“Hôm nay không cần tăng ca sao?” Tống Khải Minh nâng ly của mình cụng với Lâm Dục Thư, hai người có sở thích uống rượu giống nhau, cứ như vậy liền trở thành bạn nhậu.
“Tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Nghe nói cậu đã tới Greenwood Capital và cho họ một bài học.”
Lâm Dục Thư hơi kinh ngạc: “Anh nghe từ đâu?”
“Một đồng nghiệp nói.”
Nghĩ đến việc Tống Khải Minh có thể dễ dàng hòa nhập với nhóm Lư Tử Bác, Lâm Dục Thư chợt nhận ra người này quả thực là chuyên gia xã giao.
“Họ nói cậu mắng cho mấy gã bên Greenwood Capital không kịp vuốt mặt. Có phải nói quá lên không thế?”
“Không.” Nỗi bất an trong lòng càng lúc càng lớn, Lâm Dục Thư đột nhiên có chút hối hận, lẽ ra y không nên theo lời thầy mà nã đạn vào bên đó.
Những kẻ đó quả thực sẽ tâng bốc y, nhưng đó chỉ là bề ngoài, phỏng chừng hiện tại mọi người trong giới đầu tư đều đang nói về y bằng những lời thậm tệ hơn cả gã quản lý đầu tư kia.
Lâm Dục Thư tự nhận mình không phải là người vô tư. Y rất để ý chuyện người khác nghĩ gì về mình, sẽ bị nhận xét của người khác làm ảnh hưởng.
Đặt ly rượu xuống, y khoanh chân hỏi Tống Khải Minh: “Anh từng bị người khác tỏ tình chưa?”
“Có.” Tống Khải Minh nói, “Đó không phải là chuyện đương nhiên sao?”
“Với anh thì chuyện đương nhiên, nhưng với tôi thì không phải.”
“Ý cậu là sao?”
Lâm Dục Thư gác cằm lên đầu gối, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn không được mà giãi bày: “Trước kia tôi thích một đàn anh. Anh ta cảm thấy tôi không xứng với anh ta, vậy nên tôi mới liều mạng cố gắng như thế, muốn dùng công việc để khẳng định bản thân.”
“Không xứng?” Tống Khải Minh nhíu mày, “Anh ta ưu tú đến mức nào?”
“Tóm lại gia cảnh của anh ta rất tốt.”
“Tốt tới mức nào?”
Cái mà Lâm Dục Thư muốn nói tới không phải là Đỗ Vũ Phi. Y chỉ muốn nói y phải rất cố gắng để được người khác tôn trọng. Y kéo chủ đề về chỗ cũ: “Hôm nay tôi phát hiện, có vài người tôn trọng anh nhưng lại không phải vì bản thân anh thế nào, mà là vì những thứ khác anh có.”
“Ý cậu là mấy tay bên Greenwood sao?”
Lâm Dục Thư gật đầu, ngay cả y cũng không phát hiện ra, giọng điệu của mình có chút tủi thân: “Bọn họ nói xấu sau lưng tôi.”
So với mọi người xung quanh, Tống Khải Minh ít nhiều vẫn có phần đặc biệt. Hắn không hoàn toàn là đối tượng công việc của y, bởi vì có thể trò chuyện một vài chủ đề riêng tư; nhưng hắn lại cũng không hoàn toàn là một người bạn, bởi vì cũng có thể cùng trao đổi về một số chủ đề công việc.
Hắn dường như nằm ở khoảng giao nhau giữa phạm vi công việc và sinh hoạt cá nhân, khoảng cách không xa không gần, chỉ vừa phải.
“Cậu rất để ý sao?” Tống Khải Minh đặt ly xuống, nghiền ngẫm nhìn y.
“Có chút.” Lâm Dục Thư nói, “Tôi cảm thấy bọn họ nói cũng đúng, kỳ thật tôi cũng không có gì đặc biệt.”
“Sao cậu lại nghĩ vậy?” Tống Khải Minh khó hiểu nói: “Cậu rất ưu tú, tuổi còn trẻ đã nắm giữ vị trí quan trọng như vậy ở Vĩnh Tinh, còn cần phải chứng tỏ sự ưu tú của mình cho người khác xem sao??? Ai có mắt mà chẳng thấy.”
“Anh thật sự nghĩ như vậy?”
“Phải. Không ai có thể đặt dấu chấm hỏi về năng lực của cậu hết.”
Nghe được những lời này từ miệng Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư cũng cảm thấy được an ủi. Y buông lỏng đầu gối, một lần nữa nâng ly, nói nhỏ: “Cảm ơn.”
“Vậy cậu vẫn chưa trả lời tôi,” Tống Khải Minh nghiêm túc hỏi lại, “Đàn anh đó của cậu rốt cuộc ưu tú tới mức nào?”
Lâm Dục Thư vốn tưởng rằng chủ đề này đã kết thúc, lại đột nhiên bị kéo trở lại, nhất thời không bắt sóng kịp.
“Gã ta rất đẹp trai sao?”
“Gia cảnh gã đó tốt đến mức nào?”
“Bây giờ cậu vẫn còn thích gã hả?”
Lâm Dục Thư không khỏi có chút khó hiểu. Sao lúc trước y không phát hiện ra Tống Khải Minh này hóng hớt như vậy chứ?