Hiệu Ứng Ăn Khớp
Chương 52: 52: Cư Dân Mạng Nhiệt Tình
Trong tủ đồ của Lâm Dục Thư chủ yếu là trang phục trang trọng, nếu phải tham dự tiệc tối liên tục trong vòng một tháng, cậu có thể mặc ba mươi bộ trong trùng bộ nào.
Nhưng bây giờ khi phải chọn quần áo để đi hẹn hò, cậu thật sự đau đầu.
Sau một hồi lục lọi, phòng thay đồ đã biến thành hiện trường thảm họa.
May mắn là cậu vẫn tìm thấy áo hoodie và quần jeans từ thời đi học, kết hợp với giày thể thao và áo khoác gió, có cảm giác như cậu đang trở lại thời sinh viên.
Nhưng nhìn bản thân xa lạ trong gương, Lâm Dục Thư cảm thấy hơi không quen.
Cuối cùng vẫn đi đến phòng thay đồ của Tống Khải Minh, tiện tay cầm mũ bóng chày Red Bull đội lên, lúc này mới thấy thoải mái hơn nhiều.
Lại nhìn Tống Khải Minh, nửa người trên là áo lông ngắn tay, nửa người dưới là quần chín tấc phối hợp với bốt Martin, trông vẫn tùy hứng như thường lệ.
"Hôm nay chúng ta đi đâu?" Lâm Dục Thư thắt dây an toàn trên ghế phụ của chiếc GTR, hỏi: "Có đi xem phim không?"
"Em muốn xem phim?" Tống Khải Minh hỏi ngược lại.
"Em sao cũng được." Lâm Dục Thư nói xong lại bổ sung thêm: "Chỉ cần là nơi ít người."
Trong rạp tối đen như mực, ngay cả khi nhiều người cũng không ai để ý đến bọn họ.
Hoặc đi xem triển lãm nghệ thuật, viện bảo tàng cũng không tệ, mọi người sẽ im lặng xem triển lãm và không quan tâm đến hai người.
"Yên tâm." Tống Khải Minh gài số xe, đạp chân ga: "Chỗ đầu tiên anh sắp xếp không có nhiều người."
Hơn hai mươi phút sau, GTR dừng ở bãi đỗ xe tầng trệt của tòa nhà Vĩnh Tinh.
Lâm Dục Thư ngồi ở ghế phụ không chịu động đậy, hỏi một cách khó tin: "Anh dẫn em đến Vĩnh Tinh hẹn hò?"
Mặc dù hôm nay là thứ bảy và hầu như không có ai làm việc trong tòa nhà nhưng nhân viên bảo vệ ở cửa và nhân viên quán cà phê ven đường ít nhiều đều biết hai người họ.
Hơn nữa, làm gì có ai đến công ty hẹn hò?
"Không vào công ty." Tống Khải Minh hất cằm lên, chỉ vào một ngân hàng ở góc đường: "Chuyên viên quản lý khách hàng đang chờ chúng ta."
Nếu Lâm Dục Thư nhớ không lầm, ngân hàng đó không mở dịch vụ cá nhân vào cuối tuần.
Cậu khó hiểu đi theo sau Tống Khải Minh vào ngân hàng, quả nhiên không có nhân viên quầy giao dịch nào làm việc.
"Anh Tống, mời vào bên trong." Chuyên viên quản lý khách hàng cung kính nghênh đón hai người vào khu vực VIP, trong lúc đó Tống Khải Minh muốn nắm tay Lâm Dục Thư nhưng cậu lại né tránh theo bản năng.
"Hai anh trước tiên ngồi đây một lát." Quản lý khách hàng rót trà cho hai người.
"Bây giờ tôi đi lấy."
Quản lý khách hàng chạy bước nhỏ rời đi, Lâm Dục Thư đã đoán được đại khái, nhướng mày nhìn Tống Khải Minh, nói: "Đây tính là gì? Quà giúp anh "soán ngôi" sao?"
"Không phải, quà là cho em nghỉ ngơi một tuần rồi mà?"
Thỏa thuận một tuần ngủ riêng, tối hôm qua Tống Khải Minh thành thật không mò sang thật.
Quản lý khách hàng rất nhanh lại chạy bước nhỏ trở về, trên tay cầm một vật ánh vàng rực rỡ, nói chính xác, đồ vật kia sở dĩ ánh vàng rực rỡ bởi vì nó chính là vàng.
"Vàng miếng 1kg, anh nhìn xem." Quản lý khách hàng đưa vàng cho Tống Khải Minh, mà Tống Khải Minh lại đưa qua tay Lâm Dục Thư.
"Em xem đi." Hắn nói.
Vàng miếng được bọc trong một túi nhựa trong suốt dán kín, bên cạnh còn có giấy chứng nhận.
Tất cả số vàng của Lâm Dục Thư đều mua ở đây nên cậu rất quen thuộc với vàng miếng 1kg này.
Vàng miếng của ngân hàng này là hình thang, thay vì nói là vàng miếng, không bằng nói là thỏi vàng.
Lâm Dục Thư thích hình dạng này nên từ khi cậu bắt đầu tích trữ vàng thỏi, cậu xác định được ngân hàng này và chỉ mua vàng ở đây.
Giá vàng hôm nay khoảng 420 tệ, một thỏi vàng 1kg đại khái phải hơn 40 vạn tệ.
(~1.3 tỷ)
"Vậy đây không phải quà cảm ơn thì là gì?" Lâm Dục Thư chậm rãi đặt thỏi vàng lại trên bàn.
Lúc trước ở cùng Tống Khải Minh, cậu bị một cái ví tiền mua chuộc, hiện tại giữa hai người có xung đột nhỏ, Tống Khải Minh lại muốn dùng tiền để giải quyết.
Tuy rằng Lâm Dục Thư thích tiền, nhưng chiêu này không phải lần nào cũng có tác dụng.
Những suy nghĩ này nhanh chóng hiện lên trong đầu cậu, nhưng câu trả lời của Tống Khải Minh lại khác hoàn toàn với suy đoán của Lâm Dục Thư.
"Đây là quà kỷ niệm một tháng chúng ta ở bên nhau." Tống Khải Minh nói.
Hắn nói tự nhiên đến mức làm cho Lâm Dục Thư sửng sốt, cũng quên nhìn phản ứng của chuyên viên quản lý khách hàng.
"Hoặc dựa theo tập tục trong nước, đây có thể coi là sính lễ?" Tống Khải Minh nói xong nhìn về phía quản lý khách hàng, hỏi: "Là gọi như vậy đúng không?"
"Vâng" Quản lý khách hàng tỏ ra bình thường, như thể chỉ đang trả lời giá thỏi vàng: "Đối với cả hai anh, đây có thể coi là của hồi môn, đều có ý nghĩa như nhau."
"Vẫn khác." Tống Khải Minh lắc đầu, nhìn về phía Lâm Dục Thư, nói: "Bà xã, đưa ví tiền cho anh, anh đi thanh tóan."
"Hả?" Lâm Dục Thư đã bối rối, ngơ ngác đưa ví tiền qua.
Sau khi ra khỏi ngân hàng, lần này Tống Khải Minh đi tới nắm tay Lâm Dục Thư, cậu không cự tuyệt nữa, bởi vì vẫn còn mơ hồ đối với tình huống này.
Cho đến khi ngồi vào ghế lái phụ, cậu mới phản ứng lại và hỏi: "Anh đã nói với người vừa rồi về quan hệ của chúng ta à?"
"Không." Tống Khải Minh lái GTR, chạy đến địa điểm tiếp theo: "Nhưng anh ta còn bình tĩnh hơn anh tưởng tượng."
...!Rõ là làm bậy.
"Anh không sợ..." Lâm Dục Thư nhíu mày, đang muốn nói về Tống Khải Minh, nhưng nói đến một nửa, cậu cũng không biết rốt cuộc có cái gì phải sợ.
Sợ người đó lộ ra ánh mắt chán ghét?
Hay là sợ người đó đuổi họ ra khỏi ngân hàng?
Không thể nào.
"Em cảm thấy anh ta sẽ làm gì?" Gặp đèn đỏ ở phía trước, Tống Khải Minh giảm tốc độ, nhìn về phía Lâm Dục Thư: "Hoặc là anh đổi cách hỏi khác, anh ta dám làm gì sao?"
"...!Ừ." Lâm Dục Thư hiểu ý Tống Khải Minh.
"Anh muốn nói, có một số người không dám quơ tay múa chân với chúng ta."
"Là đại đa số mọi người." Tống Khải Minh nói.
"Thiệu Quang Kiệt là ngoại lệ, em không cần để ý đến anh ta."
"Nhưng anh đã bao giờ nghĩ đến chưa? Có lẽ ngay khi chúng ta rời đi, người quản lý khách hàng sẽ bàn tán về chúng ta với đồng nghiệp của anh ta."
"Sao em lại quan tâm đến những lời đàm tiếu sau lưng?" Đèn đỏ nhảy sang đèn xanh, Tống Khải Minh đạp chân ga.
"Nếu em kết hôn với Thiệu Trân Nhuế, chắc chắn sau lưng cũng sẽ có người bàn tán về em."
"Ừ." Lâm Dục Thư khẽ gật đầu, trầm tư nhìn con đường phía trước.
"Được rồi, em hơi bị anh thuyết phục một chút."
Thay vì nói là thuyết phục, không bằng nói là phản ứng của quản lý khách hàng vừa rồi khiến Lâm Dục Thư nhận ra việc này cũng không đáng sợ như vậy.
Xem ra tặng vàng thỏi chỉ là phụ, quan trọng là để cậu thật sự cảm nhận được.
Mà cảm nhận không phải là đùng một cái đẩy cậu vào trong đám đông, cần có một quá trình tuần tự, như vậy nơi tiếp theo có lẽ sẽ người nhiều hơn.
Nửa tiếng sau, Lâm Dục Thư đứng trước cổng công viên giải trí, cả người viết đầy hai chữ "từ chối".
"Tống Khải Minh, em không muốn vào đó!"
Đến bảo tàng, đến triển lãm nghệ thuật không được sao? Tại sao lại đến nơi trẻ con như vậy!
"Tại sao không muốn?" Tống Khải Minh đứng phía sau Lâm Dục Thư, đẩy vai cậu đi về phía trước.
"Người ta hẹn hò đều tới đây mà."
"Anh nghĩ mình còn trẻ à?" Lâm Dục Thư liều mạng lui về phía sau, nhưng không đọ nổi sức lực của Tống Khải Minh.
"Anh xem cặp đôi người ta, có ai lớn tuổi hơn anh không?"
"Sao anh không còn trẻ?"
"Tháng tư là anh ba mươi rồi!"
"Ba mươi tuổi không trẻ sao?" Tống Khải Minh mất hứng.
"Hay là trên giường anh làm không tốt?"
"Anh!" Lâm Dục Thư nhanh chóng xoay người bịt miệng Tống Khải Minh, may mắn chung quanh không ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Tống Khải Minh bắt lấy cổ tay Lâm Dục Thư, bỏ tay cậu khỏi miệng mình: "Anh muốn ngồi tàu lượn siêu tốc với em, từ hồi lớn lên anh chưa đi lại lần nào."
Chỉ là tàu lượn siêu tốc mà thôi, nhưng Tống Khải Minh nói ra khiến cậu cũng thấy hoài niệm tuổi thơ.
Lâm Dục Thư không đành lòng cự tuyệt, chỉ có thể hạ thấp mũ bóng chày, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt: "Không cho phép nắm tay em."
"Vậy còn ý nghĩa gì nữa?" Tống Khải Minh lại mất hứng, nhưng hắn luôn là người giỏi giải quyết vấn đề, vì vậy nhìn chung quanh nói: "Ở đây chờ anh."
Vài phút sau, Tống Khải Minh mua một chiếc khẩu trang màu đen quay lại.
Hắn đeo khẩu trang lên mặt Lâm Dục Thư, ấn vành mũ bóng chày của mình xuống, hỏi: "Bây giờ được chưa?"
Khẩu trang mang lại cảm giác an toàn nhiều hơn mũ bóng chày, Lâm Dục Thư nâng vành mũ bị đè xuống, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.
Giương mắt nhìn lên, người đi đường xung quanh đang trò chuyện cùng bạn đồng hành, hầu như không ai để ý rằng có hai người đàn ông trưởng thành đang đi vào khu vui chơi.
Thỉnh thoảng có vài cô gái nhìn về phía hai người, có vẻ đang nói về bọn họ, nhưng không có ai tỏ ra chán ghét.
"Đi được chưa? "Tống Khải Minh mở lòng bàn tay về phía Lâm Dục Thư.
Có vẻ như......!Không có gì đáng sợ cả.
Lâm Dục Thư nắm tay Tống Khải Minh.
Sau khi nắm tay, quả nhiên có nhiều ánh mắt dòm ngó hơn, nhưng có khẩu trang che mặt, Lâm Dục Thư không quá để ý.
Không, không chỉ là không thèm để ý, ỷ vào khẩu trang che mặt, Lâm Dục Thư càng thả lỏng bản thân hơn, lúc đầu là Tống Khải Minh dắt cậu đi về phía trước, nhưng dần dần đổi thành cậu đi ở phía trước.
"Nhanh lên, lát nữa lại phải xếp hàng!"
Không biết là ai nói đến công viên trò chơi rất ấu trĩ, kết quả đi ngang qua trò nào cũng phải dừng lại chơi.
Hai người ngồi thuyền hải tặc, vòng xoay ngựa gỗ, thậm chí còn chụp ảnh sticker trông càng ấu trĩ hơn, nhìn Lâm Dục Thư lè lưỡi trước ống kính, ngay cả Tống Khải Minh cũng cảm thấy khó tin.
"Em mới được giải trừ phong ấn à?" Hắn buồn cười hỏi.
"Dù sao người khác cũng không biết em là ai." Lâm Dục Thư nhìn mấy lần rồi nhét bức ảnh vào trong áo lông của Tống Khải Minh.
"Không được cho người khác xem."
Xếp hàng thật lâu, cuối cùng tàu lượn siêu tốc cũng đến lượt hai người, nhưng bây giờ chuyến này cũng chỉ còn hai ghế trống ở hàng đầu tiên.
Người nhát gan thật sự không dám ngồi ở phía trước, nhưng Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh không hề sợ hãi, chủ động ngồi vào.
"Anh cầm mũ giúp em." Tống Khải Minh vươn tay về phía Lâm Dục Thư.
"Không thì gió thổi bay mất."
"Được." Lâm Dục Thư bỏ mũ xuống, đặt vào tay Tống Khải Minh, chờ cậu chỉnh lại tóc sau đó cũng tháo khẩu trang.
"Khẩu trang không bị thổi bay đâu." Tống Khải Minh nói.
"Em muốn tháo xuống." Lâm Dục Thư gấp khẩu trang lại, bỏ vào trong túi áo khoác.
"Dù sao phía trước cũng không có ai."
Tống Khải Minh tìm mọi cách để chữa tật xấu để ý ánh mắt người khác của cậu, cậu ít nhiều cũng phải hợp tác ở một mức độ nào đó? Không thể để Tống Khải Minh bước 100 bước, còn cậu không chịu bước một bước nào.
Năm phút đi tàu lượn siêu tốc, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Lâm Dục Thư ngừng suy nghĩ về bất cứ điều gì, cậu đột nhiên phát hiện ra rằng công viên giải trí không phải là nơi cho trẻ con, mà là nơi để giải tỏa căng thẳng.
Ở chỗ này, ai giáng chức, ai come out đều không quan trọng nữa, giờ khắc này, cậu chỉ quan tâm đến Tống Khải Minh ở bên cạnh cùng cậu giơ hai tay lên, nắm chặt vào nhau.
Một ngày trôi qua, liệu pháp loại bỏ mẫn cảm của Tống Khải Minh dường như rất có tác dụng, ít nhất vào buổi tối khi hai người nắm tay nhau đi trên đường, Lâm Dục Thư đã không cần đeo khẩu trang.
Buổi tối trở lại khu nhà mình, hai người ăn ý chia tay trước cửa nhà mỗi người.
Lâm Dục Thư nói "Cảm ơn cuộc hẹn hôm nay", cậu muốn Tống Khải Minh lấy lý do này làm cơ hội giải trừ thỏa thuận một tuần, thế mà con sói đuôi to lại thành thật bất ngờ, chỉ trả lời "Không cần cảm ơn", sau đó về nhà chơi với chó Wowo.
Không đến cũng được, Lâm Dục Thư nghĩ, vừa lúc cậu có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Tắm rửa xong nằm trên giường, Lâm Dục Thư theo thói quen mở email công tác.
Lần đầu tiên trong nhiều năm qua, cậu mất hứng thú với công việc của mình.
Đây không phải là dấu hiệu tốt.
Trong lòng bắt đầu này ra một ý nghĩ mà trước đây cậu chưa từng nghĩ tới, chỉ là còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì ngoài phòng ngủ vang lên tiếng mở khóa mật mã.
Tống Khải Minh ôm gối xuất hiện ở cửa phòng ngủ của Lâm Dục Thư, nói: "Giường bị Wowo tè lên rồi, đêm nay anh ngủ ké được không?"
Lâm Dục Thư nhướng mày: "Wowo tè ra giường?"
"Ừ." Tống Khải Minh quen đường quen nẻo đi tới nằm bên cạnh Lâm Dục Thư.
"Chắc là nó trách anh đêm nay về muộn."
"Vậy ha?" Lâm Dục Thư làm bộ muốn xuống giường.
"Em qua xem."
"Đừng." Tống Khải Minh giữ chặt cổ tay Lâm Dục Thư.
"Anh đã giặt sạch ga giường, còn dạy dỗ nó một trận, nó biết lỗi rồi."
Lâm Dục Thư buồn cười nhưng vẫn hợp tác: "Được rồi, đêm nay cho anh ở tạm một đêm."
Thật ra nếu Tống Khải Minh muốn chấm dứt thỏa thuận thì Lâm Dục Thư sẽ nể tình hôm nay hẹn hò vui vẻ mà đồng ý.
Nhưng ai bảo con sói đuôi to này suy nghĩ phức tạp chứ?
Kế hoạch của hắn đều thực hiện từng bước một, giống như việc mang Lâm Dục Thư đi hẹn hò.
Tối hôm qua không tới ngủ, đêm nay tới ngủ không đụng Lâm Dục Thư, e là đêm mai sẽ trực tiếp bắt đầu.
Song Lâm Dục Thư không quan tâm, tùy ý Tống Khải Minh diễn kịch.
Dù sao cũng không muốn làm việc, cậu nhàm chán mở app Tiểu Hồng X ra, không biết điện thoại có chức năng theo dõi hay không nhưng trên trang chủ xuất hiện một số bài đăng về công viên giải trí, trong đó có bóng dáng cậu và Tống Khải Minh.
Gần như ngồi bật dậy theo bản năng, nhìn thấy bức ảnh chụp hai người trên tàu lượn siêu tốc, được chụp từ phía sau.
Đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lúc đó tàu lượn siêu tốc sắp kết thúc, Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh vẫn đang nắm tay nhau trên không, tận hưởng sự thư giãn sau cơn phấn khích.
Dòng chữ dưới ảnh: Hóa ra trai đẹp toàn là gay hết rồi.
Lâm Dục Thư đột nhiên căng thẳng, sợ nhìn thấy một số bình luận không mấy thân thiện, nhưng sau khi xem qua các bình luận bên dưới, cậu không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Sao vậy?" Tống Khải Minh ngồi dậy hỏi.
"Có người chụp lén chúng ta đăng lên mạng." Lâm Dục Thư đưa di động cho Tống Khải Minh.
"Nhưng cũng may, bình luận bên dưới toàn chúc phúc."
Tống Khải Minh nhận lấy điện thoại của Lâm Dục Thư, không ngừng lướt xuống phần bình luận: "Em xem, hoàn cảnh trong nước cũng không đáng sợ như vậy."
"Ừ." Lâm Dục Thư lên tiếng, muốn lấy lại điện thoại nhưng lúc này Tống Khải Minh đột nhiên nhướng mày một cách quỷ dị.
"Bạn trai quá tâm cơ thì làm sao bây giờ?"
Trong đầu Lâm Dục Thư chợt lóe lên một tia sét, đây không phải là bài viết mà cậu đăng lúc tâm huyết dâng trào sao?
Cậu vội vàng cướp điện thoại: "Không phải, trả lại cho em!"
"Bỏ, bỏ, bỏ." Tống Khải Minh đọc bình luận phía dưới, bớt chút thời gian nhìn Lâm Dục Thư: "Không ngờ em có nhiều chị em như vậy luôn."
"Chị em gì chứ.
"Lâm Dục Thư đỏ ửng hai má: "Đó đều là cư dân mạng nhiệt tình."
Tống Khải Minh nhìn điện thoại di động, đọc từng câu từng chữ: "Tác giả trả lời: Tôi không nỡ, cư dân mạng nhiệt tình nói: "Respect, chúc may mắn."
Lâm Dục Thư thẹn quá hóa giận: "Anh xong chưa? Trả điện thoại lại cho em."
"Lâm Dục Thư ơi Lâm Dục Thư." Tống Khải Minh cuối cùng cũng trả lại điện thoại cho cậu, nụ cười trên khóe miệng không hạ xuống được: "Không phải sau khi em thăng chức chúng ta mới ở bên nhau sao? Nhìn ngày em đăng bài, anh nhớ không lầm là ngày thứ hai sau khi anh đi Đức về phải không?"
Toi, chuyện Lâm Dục Thư muốn giấu diếm nhất đã bị bại lộ.
Đầu óc gã Đức này sao lại nhanh nhạy như vậy?
Chỉ cần nhìn vào ngày tháng đã phát hiện ra sơ hở của bài viết.
"Làm sao?" Tống Khải Minh cười ngặt nghẽo: "Anh vừa nói muốn theo đuổi em thì đã trở thành bạn trai của em rồi phải không?"
"Anh phiền quá đi." Lâm Dục Thư quay lưng lại, dùng chăn che nửa khuôn mặt.
"Có ngủ không?"
"Ngủ." Tống Khải Minh nằm xuống, ôm eo Lâm Dục Thư: "Bé ơi."
"Cái gì?" Lâm Dục Thư tức giận đáp.
"Lần sau đi công viên trò chơi." Tống Khải Minh tựa vào sau tai Lâm Dục Thư nói chuyện, hơi thở khiến cho tai cậu ngứa ngáy.
"Đừng đeo khẩu trang."
Có thể vẫn cần một quá trình, nhưng ít nhất xét theo tiến độ hôm nay, quá trình này sẽ không mất nhiều thời gian.
Lâm Dục Thư thò cằm ra từ trong chăn, nói: "Được.".