Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hiệu Ứng Ăn Khớp

Chương 20: 20: Con Sói Dã Tâm




Cậu cơ trưởng kia hiển nhiên chẳng còn hứng thú ăn cơm, một mình rời đi.
Không lâu sau, Đỗ Vũ Phi lững thững đến muộn, tuy vẻ mặt hiện ra áy náy nhưng bước chân lại rất thong thả: "Ngại quá, trên đường kẹt xe."
Có lẽ là bị Tống Khải Minh đốt hết lửa giận, Lâm Dục Thư đợi lâu cũng không cảm thấy bực tức, chỉ nói: "Đàn anh, lát nữa em còn có cuộc họp."
"Được." Đỗ Vũ Phi ngồi xuống đối diện Lâm Dục Thư.
"Không làm lỡ thời gian của em."
Thức ăn được bưng lên bàn, sau khi được hâm nóng càng thêm ngon miệng.
Lâm Dục Thư đề cử nhà hàng này cho Tống Khải Minh là có lý do, ngay cả hương vị của những món ăn nhà làm đều rất tuyệt vời.
"Em xem giá cổ phiếu hôm nay của Vĩnh Tinh chưa?" Đỗ Vũ Phi hỏi.
"Nó đã tăng lên từ khi tin tức thu mua được tuyên bố."
Đâu chỉ tăng lên, nó giống như đang cưỡi một quả tên lửa vậy.
Chuyện ly hôn của cổ đông lớn dường như chẳng còn ảnh hưởng gì, Vĩnh Tinh thành công thu mua S – Power khiến giá cổ phiếu giảm trong năm nay đều tăng trở lại.
Thiệu Quang Kiệt còn thiếu chút nữa đã mở sâm banh trong văn phòng, tất cả nhân viên của Văn phòng gia đình cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Kẻ săn đáy hẳn là kiếm được bộn tiền." Lâm Dục Thư nói.
"Ừ." Đỗ Vũ Phi dừng đũa, như cố ý k1ch thích khẩu vị của người khác, chậm rãi nói: "Anh nghe nói bên Singapore có động tĩnh."
Động tác gắp thức ăn của Lâm Dục Thư dừng lại: "Singapore?"
Đỗ Vũ Phi nói: "Có một quỹ phòng hộ đang huy động một số tiền lớn."
Lòng Lâm Dục Thư trầm xuống, nói ra một cái tên của người sáng lập quỹ phòng hộ, hỏi: "Không phải là hắn chứ?"
Đỗ Vũ Phi hơi bất ngờ: "Em cũng nghe thấy tin đồn?"
Lâm Dục Thư nặng nề thở ra một hơi, lập tức cảm thấy thức ăn trong miệng thật vô vị.
Cậu không phải nghe được tin đồn, chỉ là suy đoán hợp lý mà thôi.
"Nhưng." Đỗ Vũ Phi lại nói.
"Không biết vì cái gì bọn họ muốn nhúng tay vào."
"Ngửi mùi thịt mà tới." Lâm Dục Thư thuận miệng phụ họa.
Đỗ Vũ Phi bắt đầu nói một cách hùng hồn, phân tích tình hình quốc tế và phán đoán hướng đi của các quỹ, cuối cùng đưa ra kết luận rằng thị trường đầu tư trong nước đang bùng nổ.
Nhưng Lâm Dục Thư không có hứng thú, chỉ thỉnh thoảng đáp lại vài lời.
"Nhân tiện, em thực sự không nghĩ đến việc tới chỗ anh làm sao?" Đỗ Vũ Phi dường như đang trò chuyện rất vui vẻ, sau đó lại nhắc tới chuyện trộm người.

"Trước kia chúng ta tham gia thi đấu mô phỏng đầu tư, rõ ràng rất ăn ý."
"Hiện tại công việc của em ở Vĩnh Tinh rất tốt." Lâm Dục Thư khéo léo từ chối.
"Anh sẽ giới thiệu người trong giới cho em làm quen." - Đỗ Vũ Phi vẫn thuyết phục.
"Em biết em còn có thể thăng tiến mà."
Với mạng lưới quan hệ hiện tại của Lâm Dục Thư, chưa chắc còn cần Đỗ Vũ Phi giới thiệu cho cậu "giới".
Hơn nữa, cậu cũng không cho rằng cái giới luẩn quẩn của Đỗ Vũ Phi cao cấp hơn của mình.
Nếu là lúc đi học, nói không chừng cậu còn vội vàng bám vào, nhưng sau nhiều năm làm việc, nhãn lực của cậu đã đủ cao, không cần sốt ruột chờ người khác dắt đi chơi.
"Không cần đâu, đàn anh." Cậu cười lịch sự.
"Biết đâu em có thể giới thiệu giới của em cho anh làm quen."
Chiếu ngược quân cờ, trong mắt Đỗ Vũ Phi hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã hóa giải xấu hổ: "Là anh lỗ m ãng rồi."
"Không có." Lâm Dục Thư giơ chén trà lên, lấy trà thay rượu: "Sau này có thể giao lưu nhiều hơn một chút."
Cả năm có một ngày sinh nhật, nhưng tâm trạng Lâm Dục Thư tồi tệ cả một buổi chiều.
Buổi tối đặt bao trọn quán bar của Lư Tử Bác, đủ loại trò chơi cũng không làm cho cậu hứng thú nổi, cuối cùng chủ xị là cậu lại tìm một góc yên tĩnh uống rượu một mình.
"Cậu như này là không được nha, Lão Lâm." Lư Tử Bác cầm ly rượu đi tới bên cạnh Lâm Dục Thư, khoác vai cậu, nói: "Hôm nay tôi tìm nhiều mỹ nữ tới đây cho cậu, sao không ra chơi? Định không cho anh em mặt mũi à?"
"Hôm nay tôi tới đã cho cậu mặt mũi rồi đấy." Lâm Dục Thư uống một ngụm whisky, không khí quán bar có chút ngột ngạt, cậu cởi hai cúc áo sơ mi trên cùng ra.
"Không vui sao?" Lư Tử Bác coi như có mắt nhìn, ngồi xuống bên cạnh Lâm Dục Thư: "Ai bắt nạt? Nói cho anh em nghe nào."
Lâm Dục Thư không có tâm trí để tâm sự, cậu nhấp một ngụm rượu mạnh, định để Lư Tử Bác chơi một mình, nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên ngửi thấy một mùi trầm hương gỗ mun thoang thoảng giữa mùi thuốc lá và rượu ngập trời.
Trong hoàn cảnh hỗn loạn như vậy, mùi hương này có vẻ hơi khác biệt.
Lâm Dục Thư buông ly rượu xuống, đang muốn quay đầu lại, lúc này đột nhiên có người đỡ phía sau lưng cậu, từ phía sau vòng đến bên cạnh, ghé vào tai cậu thì thầm: "Nghe nói hôm nay là sinh nhật cậu."
Mùi trầm hương gỗ mun đột nhiên nồng đậm, giọng nói trầm thấp quen thuộc, chính là tên đầu sỏ khiến tâm trạng Lâm Dục Thư không vui.
Cậu quay đầu đi, nhíu mày nhìn Tống Khải Minh hỏi: "Sao anh biết?"
"Tin nhắn trong nhóm." Tống Khải Minh hơi lui về sau: "Sinh nhật vui vẻ."
Thêm một câu chúc mừng cũng không làm cho tâm trạng Lâm Dục Thư tốt hơn.
Cậu hỏi: "Anh uống rượu chưa?"
"Chưa." Tống Khải Minh nói.
Lâm Dục Thư uống một hơi cạn sạch whisky trong ly: "Tôi có lời muốn nói với anh."
Lúc này Lư Tử Bác lại không có mắt nhìn, y kích động đứng dậy đi theo Lâm Dục Thư, hỏi: "Hai người đi đâu chơi đấy?"
Lâm Dục Thư đẩy Lư Tử Bác ra, giống như sợ Tống Khải Minh chạy mất, nắm chặt cổ tay hắn, kéo hắn tới bãi đỗ xe ngoài quán bar.

Trong bãi đỗ xe, chiếc Civic màu đỏ và chiếc GTR màu xanh yên tĩnh đỗ song song, dường như đều đang chờ đợi chủ nhân lâm hạnh.
Tống Khải Minh đi chậm lại, hỏi: "Lái xe của ai?"
Lâm Dục Thư không nói một lời đem chìa khóa Civic ném cho Tống Khải Minh, xem như trả lời hắn.
Chiếc Civic từ từ rời khỏi trung tâm thành phố, lái vào đường cao tốc, cuối cùng đến đài ngắm cảnh trên đỉnh núi.
Sau khi màn đêm buông xuống, dưới chân núi lại là một cảnh tượng phồn hoa khác, thành phố rực rỡ ánh đèn như đã chuyển mình vào nhịp sống hối hả, không thấy trầm ổn uy nghiêm như ban ngày.
Bốn phía ít xe cộ qua lại, đèn đường lặng lẽ chiếu sáng đài quan sát, trên núi và dưới núi dường như bị chia làm hai thế giới, thỉnh thoảng có gió núi thổi qua, còn mang theo một chút nóng bức của thành thị.
"Có chuyện muốn nói với tôi?" Tống Khải Minh đóng cửa xe, theo sau Lâm Dục Thư, đi tới lan can bên đài.
Im lặng suốt quãng đường, cuối cùng Lâm Dục Thư cũng chịu mở miệng.
Cậu buông tầm mắt nhìn thành thị dưới núi, nói: "Là anh."
"Cái gì là tôi?" Tống Khải Minh hỏi.
"Người tung ra tin tức ly hôn, người mua đáy cổ phiếu Vĩnh Tinh." Lâm Dục Thư dừng một chút, khẽ thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Tống Khải Minh bên cạnh: "Là anh."
Tống Khải Minh từ chối cho ý kiến, chống hai tay lên lan can, hỏi: "Tại sao là tôi?"
Mặc dù hắn không trực tiếp thừa nhận, nhưng phản ứng bình thản của hắn đã gián tiếp xác nhận suy đoán của Lâm Dục Thư.
"Bởi vì tất cả mọi chuyện đều có lợi cho anh." - Lâm Dục Thư nói.
"Nếu như tôi đoán không sai, anh đã cố tình kiểm soát tiến trình đàm phán.
Anh tung tin đàm phán không suôn sẻ, không phải vì tăng giá thu mua, mà là để trấn áp giá cổ phiếu đang tăng cao, chuẩn bị cho tin tức ly hôn sau đó được tung ra."
"Nếu đúng như lời cậu nói." Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, ung dung nói: "Tại sao tôi không sớm báo tin bọn họ ly hôn? Khi đó giá cổ phiếu sẽ lao dốc, tôi cũng không cần phải vất vả khống chế tiến độ đàm phán."
Đây cũng là điều mà Lâm Dục Thư ban đầu không thể hiểu được, nhưng kết hợp với tin tức của Đỗ Vũ Phi, mọi thứ đều có lý.
"Bởi vì huy động vốn cần thời gian, mà anh cần phải tính toán chênh lệch múi giờ." Lâm Dục Thư nói.
"Mấy tỷ đô la Mỹ không phải là một con số nhỏ, nếu như tin tức ly hôn nổ ra sớm nhưng tài chính của anh còn chưa đủ, vậy Vĩnh Tinh nhất định sẽ nghĩ biện pháp cứu thị trường, điều này sẽ làm tăng chi phí mua đáy của anh.
Cho nên anh một bên để cho phía Singapore giúp anh gom góp tài chính, một bên khống chế tiến độ đàm phán ở đây.
Chờ đủ tài chính, anh lập tức tung tin và mua đáy, mua nhiều cổ phiếu chi phí thấp nhất trong khả năng có thể."
"Như vậy xem ra." Tốc độ nói của Tống Khải Minh vẫn không nhanh không chậm: "Khống chế tiến độ đàm phán hình như cũng không cần thiết? Chờ có tiền, mua đáy là được."
Lâm Dục Thư nhíu mày: "Anh mượn mấy tỷ đô la Mỹ mua đáy, nếu giá cổ phiếu không thể lập tức tăng trở lại, vậy chi phí huy động vốn của anh sẽ tăng lên rất nhiều."
Mọi thứ đều lồ ng vào nhau.
Tống Khải Minh phải cam đoan sau khi tin tức ly hôn lộ ra, việc thu mua phải được đàm phán xong, như vậy cổ phiếu trong tay hắn tiếp tục tăng giá trị, hắn sẽ không phải trả thêm tiền đặt cọc.
Ngược lại, nếu giá cổ phiếu liên tục sụt giảm thì tất cả số tiền hắn vay đều trôi theo dòng nước, hắn sẽ phải đối mặt với tình trạng phá sản cá nhân.
Cho nên hắn luôn kiểm soát tiến độ của cuộc đàm phán, để có thể nhanh chóng phục hồi giá cổ phiếu sau khi mua đáy, để không phải đối mặt với những khoản nợ khổng lồ.
Lâm Dục Thư nói tới đây, lời đã rất rõ ràng, Tống Khải Minh cũng không cần tiếp tục giả bộ nữa.
Hắn xoay người, tựa lưng vào lan can, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Sao cậu lại nghĩ là tôi?"
"Rất nhiều tin tức đều hướng về anh." Lâm Dục Thư ảo não nói: "Nhưng cái làm tôi chắc chắn, là tôi đột nhiên nhớ tới ngày ký hợp đồng, anh cố ý đến muộn."
Tống Khải Minh nhẹ giọng cười, nói: "Tôi thực sự rất ghét đến muộn."
"Anh rõ ràng có thể đến sớm hơn, nhưng anh cố ý đợi đến khi thị trường chứng khoán kết thúc sau đó mới đến, bởi vì anh muốn căn chỉnh chênh lệch múi giờ, lợi dụng khoảng thời gian ở giữa này mua đáy cổ phiếu Vĩnh Tinh."
"Ừ." Tống Khải Minh thoải mái thừa nhận: "Hôm nay giá cổ phiếu tăng trở lại, tôi lại kiếm được một xưởng cải tiến khác."
Lâm Dục Thư càng nghĩ càng giận: "Rốt cuộc anh mua bao nhiêu cổ phiếu của Vĩnh Tinh?"
Tống Khải Minh khẽ nhếch môi: "Cậu đoán xem."
Vượt quá 5%, phải giơ bảng thông báo, Lâm Dục Thư đoán chừng con số này ở khoảng 4% - 5%.
Nói cách khác, ít nhất là 3 tỷ đô la.
(~70.500 tỷ VNĐ)
"Anh có lá gan lớn như vậy sao?" Lâm Dục Thư một lần nữa đổi mới nhận thức về Tống Khải Minh: "Bây giờ anh nợ mấy tỷ đô la, không sợ trả không hết sao?"
Tống Khải Minh thờ ơ nhún vai: "Cho nên hiện tại tôi không muốn cổ phiếu Vĩnh Tinh rớt giá hơn bất cứ ai."
Miễn là giá cổ phiếu của Vĩnh Tinh được duy trì, Tống Khải Minh không cần lo lắng về việc không trả nổi tiền.
"Ngay từ ban đầu anh đã dòm ngó việc ly hôn rồi ư?" Lâm Dục Thư nhíu mày, trong lòng mơ hồ xuất hiện suy đoán mới.
"Thu mua chỉ là vỏ bọc ngụy trang, mục đích ban đầu của anh chính là trở thành cổ đông của Vĩnh Tinh."
"Đúng vậy, như vậy mới thú vị chứ." Tống Khải Minh nói: "Hai người bọn họ ly hôn, quần đảo Cayman bên kia có động tĩnh, tôi đã sớm biết chuyện này."
Cayman là thiên đường trốn thuế của những người giàu có, Lâm Dục Thư thực sự đã bỏ sót điểm này, Tống Khải Minh quanh năm hoạt động ở Châu Âu, hắn có thể nghe được những tin tức này cũng không kỳ quái.
"Anh nhắm chuẩn cơ hội này." Lâm Dục Thư tiếp tục suy đoán.
"Vừa vặn Thiệu Quang Kiệt tìm anh nói về chuyện thu mua, cho nên anh nghĩ ra một kế hoạch như vậy."
Mặc dù là kế hoạch một hòn đá bắn ba con chim, nhưng người không có can đảm thật không dám chơi lớn như vậy.
"Khá là may mắn, không xảy ra sai lầm gì." Tống Khải Minh nói.
"Đó là may mắn?" Lâm Dục Thư thực sự tức giận không có chỗ trút: "Anh rõ ràng biết tính kế."
"Tôi có sao?" Tống Khải Minh vô tội nháy mắt mấy cái.
"Anh tiếp cận tôi vì muốn đảm bảo thu mua hoàn thành thuận lợi." Lâm Dục Thư nói.
"Tuy rằng anh không cần lợi nhuận từ việc thu mua, nhưng anh cũng không muốn bị lỗ.

Vì vậy, anh đã nhờ tôi giúp anh thuyết phục Thiệu Quang Kiệt, cuối cùng việc thu mua anh cũng lấy được điều kiện hậu đãi nhất."
"Cảm ơn cậu." Tống Khải Minh nói khá là nghiêm túc.
Lâm Dục Thư càng tức giận hơn.
Cậu cho rằng cậu và Tống Khải Minh có sở thích giống nhau, giữa hai người không chỉ đơn thuần là quan hệ công việc, hẳn là còn có một vài thứ đặc biệt.
Nhưng hiện tại xem ra, sở thích chó má, cậu chỉ là một khâu trong kế hoạch của Tống Khải Minh mà thôi.
Phải nói rằng, Thiệu Quang Kiệt đúng là sáng suốt, biết phải đề phòng Tống Khải Minh.
Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao?
Lâm Dục Thư không muốn nói thêm gì nữa, mặt tối sầm đi về phía Civic, Tống Khải Minh nhanh chóng đuổi theo, giữ chặt cổ tay cậu: "Cậu tức giận?"
"Đừng chạm vào tôi." Lâm Dục Thư hất tay Tống Khải Minh ra, mở cửa xe ghế lái phụ.
Nhưng Tống Khải Minh hai ba bước tiến lên, đóng cửa xe lại.
"Cậu đừng nóng vội." Tống Khải Minh bắt lấy cánh tay Lâm Dục Thư.
"Tôi cũng có lời muốn nói với cậu."
Còn gì để nói sao?
Hợp đồng còn chưa ký xong, đã gửi tin bảo cậu đi dạo quanh núi.
Hôm nay sinh nhật cậu, còn đặc biệt tìm đến quán bar, là bởi vì cậu còn có giá trị lợi dụng?
"Tôi thu mua cổ phiếu Vĩnh Tinh không phải tâm huyết dâng trào." Tống Khải Minh nói.
"Cậu cũng biết hiện tại tôi mắc nợ mấy tỷ đô, tôi quan tâm đ ến sự phát triển của Vĩnh Tinh hơn bất cứ ai."
"Anh đừng nói với tôi." Lâm Dục Thư nói.
"Anh muốn phát triển Vĩnh Tinh thật tốt, để tôi hỗ trợ anh?"
"Đúng, tôi thích hợp tiếp quản công ty này hơn Thiệu Quang Kiệt."
"Dã tâm của anh đã không giấu được nữa rồi đúng không?" Lâm Dục Thư cười giận: "Anh không sợ tôi nói cho ông ngoại anh biết ư?"
"Tùy cậu." Tống Khải Minh nói.
"Thứ tôi muốn nhất định phải có được."
Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại bổ sung nói: "Cũng bao gồm cả cậu."
Trái tim Lâm Dục Thư "thình thịch" một tiếng.
"Cho nên đừng giận tôi." Tống Khải Minh dịu giọng.
"Hôm nay sinh nhật cậu, cần gì giận dỗi với tôi?"
Lâm Dục Thư đứng không nhúc nhích, cũng không nói tiếp, vẻ mặt vẫn không vui.
"Hay là cậu nói đi." Tống Khải Minh có vẻ không biết dỗ dành, rõ ràng là một con sói hoang lại vụng về vẫy đuôi: "Phải thế nào cậu mới nguôi giận?".


Chương trước Chương tiếp
Loading...