Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 59
Chu Hành vội vàng chạy về chỗ ở hiện tại, trên đường về anh đã nghĩ kỹ những lời muốn nói, nhưng đến khi nhìn thấy mặt Champion, nhất thời anh lại không thể thốt nên lời, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
Champion đang ngồi trên một chiếc ghế dựa cao, trong tay cầm một miếng vải nhung mềm mại, đang cẩn thận lau khẩu súng trên tay, nghe thấy tiếng bước chân của anh liền buông khẩu súng xuống, ngẩng đầu mỉm cười hỏi: "Đi đâu về vậy?"
Chu Hành cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nhẹ giọng đáp: "Ra ngoài đi dạo."
"Đi dạo."
Champion tháo báng súng gỡ băng đạn ra, nhả đạn, sau đó lại nạp từng viên đạn vào băng, kéo cò rồi hướng họng súng ra ngoài cửa sổ.
"Đoàng ——"
Tiếng kính vỡ lẫn vào tiếng súng, những cơn gió lạnh thấu xương tràn vào phòng, thổi tung mái tóc xõa của Chu Hành.
"Khăn quàng cổ tôi đưa em đâu rồi? Ra ngoài sao không đeo vào?"
Chu Hành vừa định nói ra ngoài quên đem lại bắt gặp ánh mắt lạnh băng của Champion, lúc này mới bất giác ý thức được, Champion chắc chắn biết mình có cầm khăn quàng cổ đi, đây rõ ràng là cố ý hỏi anh.
"Rơi ở bên ngoài rồi." Chu Hành cẩn thận trả lời.
"Ồ."
Champion tùy ý ném khẩu súng lục lên bàn trà, đứng thẳng dậy, nghiêng người về phía trước, ngón tay luồn qua tóc Chu Hành, trào phúng nói: "Trên người em có mùi của người khác."
Sắc mặt của Chu Hành trong nháy mắt trở nên trắng bệch, nhưng trước khi anh kịp mở miệng, Champion lại cười nói: "Chỉ đùa chút thôi mà."
"Đừng đùa kiểu vậy." Chu Hành muốn lùi về phía sau, không ngờ phát hiện Champion đã ôm lấy eo anh.
"Được, không đùa nữa. Hôm nay em dùng nước hoa gì vậy, thơm quá."
Môi Champion dừng trên mặt Chu Hành...... Cả người Chu Hành phát run. Anh đặt tay lên vai Champion, muốn đẩy người kia ra, nhưng lại sợ mình sẽ càng bị áp chế.
Hiển nhiên Champion sẽ không dễ dàng thỏa mãn, hắn thậm chí còn chẳng thèm ôm Chu Hành vào phòng ngủ, ngược lại trực tiếp đè anh trên chiếc sô pha mềm mại......
Khi tay Champion phủ lên Chu Hành, khóe mắt Chu Hành ửng đỏ, như là không thể nhẫn nại được nữa, anh nói: "Tôi sẽ trả lại cho ngài khoản tiền thỏa thuận trong hiệp định, buông tha cho tôi đi, được không?"
Champion chống nửa thân trên dậy, vẻ mặt lãnh đạm, hỏi: "Hiện tại, em có khả năng chi trả số nợ trong bản hiệp định sinh con cùng với khoản tiền bồi thường tương ứng sao?"
"Đúng vậy, tôi có thể." Trong mắt Chu Hành hiện lên một chút ánh sáng, giống như một người khi sắp tuyệt vọng lại vớ được một cọng rơm cứu mạng, "Tôi vẫn còn tiền, chúng ta chấm dứt hiệp định, hủy bỏ hôn lễ đi."
"Hiệp định đương nhiên có thể hủy bỏ," Thâm tâm Champion thậm chí còn có chút sung sướng, ngón tay hắn luồn vào tóc Chu Hành, làm càn cười nói, "Nhưng giữa chúng ta không chỉ là một cái hiệp định."
"Hiệp định sinh con có thể dùng tiền giải quyết, nhưng hiệp định lên giường của em với tôi, hiệp định em gả cho tôi, đến giờ còn chưa được định giá rõ ràng."
"Tôi đã hoàn thành trách nhiệm của mình, hiệp định phải được chấp hành."
Tiếng quần áo bị xé rách phá vỡ sự im lặng chết chóc giưuax hai người, ngón tay Champion chạm đến khóe mắt đỏ hồng của Chu Hành.
"Tôi không phải người tốt. Cũng sẽ không làm ăn thua lỗ."
Chu Hành hô hấp kịch liệt. Ngón tay anh bấu chặt lấy sô pha, lại như đang vô nghĩa mà vùng vẫy.
"Champion, tôi không thích ngài, cũng không muốn ở bên ngài."
"Cái tôi cân nhắc là tâm tình của chính tôi, không cần biết em có tình nguyện hay không." Động tác của Champion cũng không tính là thô lỗ, hắn như là cầm dao nĩa, chuẩn xác hưởng thụ mỹ thực của hắn, "Em không phải đã nhận mệnh rồi sao? Đột nhiên lại giãy giụa muốn phản kháng, là vì có tiền, hay là vì gặp được tình nhân?"
Chu Hành không thể trả lời câu hỏi này. Anh không muốn liên lụy Lục Chính. Champion lúc này khiến anh bỗng thấy sợ.
"Không nói nên lời sao?"
"Không muốn liên lụy tới người khác hửm?"
"Vậy ngoan ngoãn một chút, khiến tôi sướng một chút."
"Chậc, trông em có vẻ khổ sở nhỉ."
Nước mắt Chu Hành không ngừng rơi, chẳng mấy chốc đã thấm ướt miếng vải bên tai. Champion hôn lên nước mắt anh rồi thoải mái bế anh lên.
Trên sô pha, trên giường, trước cửa sổ, trong phòng tắm. Chu Hành ngất đi lại bị ép tỉnh. Một trận phong ba bão táp này kéo dài xuyên đêm.
Champion thỏa mãn hôn Chu Hành, lại gọi cho Sara kiểm tra cơ thể anh.
Sức khỏe Chu Hành rất tốt, đứa nhỏ trong bụng cũng không bị ảnh hưởng chút nào, khỏe mạnh đến mức khiến người ta phát mừng.
Champion nhìn chằm chằm Chu Hành trong chốc lát, nhịn không được mà cười thành tiếng.
"Tiên sinh, ngài đang cười gì vậy."
Sara chuẩn bị tốt tinh thần giúp chủ nhân của nó đả thông tâm lý.
"Trong mắt Chu Hành chỉ có hai người. Một người là người em ấy yêu vô cùng, một người là người em ấy hận sâu đậm. Mà cả hai người đó, đều là ta."
"Từ đầu đến chân, em ấy hoàn toàn là của ta. Chuyện này chẳng lẽ không đáng để con người ta hết sức thỏa mãn sao?"
Sara vốn muốn nói tình cảm là những biến số ngoài ý muốn, không thể bị người khác thao túng. Sau đó, nó lại đột nhiên nhận ra rằng tình yêu Chu Hành dành cho Lục Chính vốn dĩ chính là một biến số. Một tình cảm vốn tưởng rằng chỉ là chút hảo cảm và sự ỷ lại nông cạn, lại không ngờ tới, đó lại là một thứ tình yêu sâu nặng mà cuồng nhiệt.
Chu Hành yêu chủ nhân của nó sâu đậm, cũng bởi vậy mà từ bỏ xiềng xích của sự tự chủ, nuông chiều ham muốn thầm kín của Lục Chính, càng châm ngòi càng trở nên kịch liệt.
Mà chủ nhân của nó, vốn chỉ cần sự căm ghét và phục tùng, lại nhận được cả tình yêu và sự thù hận đến cực độ.
Trái tim vỡ nát nhiều năm về trước của hắn, vì có Chu Hành, mà lại được chữa lành và bù đắp.
- -
Champion nghịch chiếc vòng trong tay, đợi Chu Hành mở mắt ra.
Mới đầu ánh mắt Chu Hành còn hơi mê màn, nhưng khi anh nhìn thấy vòng tay trong tay Champion, mặt anh lập tức cắt không còn giọt máu.
"Ngài đang làm gì?"
"Lúc em ngủ thiếp đi, vòng tay em vẫn nhấp nháy không ngừng. Chắc có người vẫn đang gửi tin nhắn cho em."
Chu Hành bỗng biết ơn vì hộp thư trong vòng tay của mình có mật khẩu riêng, cũng cầu nguyện Champion sẽ không phá khóa lúc anh ngủ.
"Có thể trả vòng lại cho tôi chứ?"
"Đương nhiên có thể." Champion tùy ý ném vòng tay vào ngực Chu Hành, "Đúng rồi. Mới nãy tôi có kiểm tra vòng tay của em, thấy chức năng ghi hình vẫn mở. Em tốt nhất nên kiểm tra xem có ai điều khiển từ xa không."
"Không thể nào." Chu Hành theo bản năng mà phủ nhận, "Chắc là tôi bấm nhầm thôi, hoặc là do hệ thống bị trục trặc."
"Được rồi," Champion đeo găng tay trắng vào, "Chút nữa tôi đi, em liệu mà kiểm tra cho kỹ."
Chu Hành không đáp lại. Anh nhìn theo bóng dáng Champion rời đi. Anh bỗng dưng như mất hết toàn bộ sức lực, một lần nữa nằm xuống giường.
Lý trí nói cho anh tạm thời không cần phải xem vòng tay, nhưng tình cảm lại ép anh phải nhặt nó lên, quen thuộc mà nhập một chuỗi mật mã vào. Toàn bộ tin nhắn chưa đọc đều là loạn mã của Lục Chính.
Chu Hành không có sức để giải loạn mã. Anh mở ứng dụng chụp ảnh ra, thấy chức năng ghi hình không mở. Anh vừa mở thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại run rẩy bấm vào kho ảnh —— Một clip ghi hình từ khi anh rời khỏi Lục phủ tối hôm qua cho đến sáng sớm hôm nay. Hệ thống cho thấy đoạn ghi hình này được phát trực tiếp từ xa đến máy tính có ưu tiên vòng đeo tay phù hợp đầu tiên, và chiếc máy tính đó vừa vặn là ở trong phòng ngủ của Lục Chính.