Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 41
Sara đã chuẩn bị một chiếc trực thăng nhỏ.
Chu Hành cõng Lục Chính lên cầu thang, kinh ngạc nhìn nó. Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao sân thượng nhà hắn chia ra làm hai phần, một phần nhỏ là nhà kính trồng hoa, phần còn lại thì làm không gian mở để đó.
"Lần đầu em nhìn thấy trực thăng sao?" Lục Chính cắn cắn vành tai Chu Hành.
"Trước giờ em chỉ mới thấy nó trong giáo trình và trên Internet thôi."
"Nếu vậy thì thả tôi xuống đi, rồi ra đấy ngắm nghía kỹ một chút."
Chu Hành do dự một lúc nhưng không thể cưỡng lại sự cám dỗ ngay trước mặt. Anh cẩn thận đặt Lục Chính lên chiếc ghế tựa do Sara mang đến, nhanh chân chạy đến chạm vào chiếc trực thăng khổng lồ đang đậu trước mặt.
Trước thảm họa, trực thăng đã trở thành trang bị mang tính tiêu chuẩn của giới thượng lưu, đồng thời chúng cũng được trưng bày tại các công viên giải trí lớn nên cũng không bị coi là loại hàng gì hiếm.
Tuy nhiên từ sau thảm họa, từ trường trái đất dao động dữ dội, vì vậy bất kỳ máy bay nào cũng cần được trang bị thiết bị chống nhiễu tinh vi. Nhưng nguồn vật lực và nhân lực có hạn đều phải dồn hết vào máy bay quân sự cỡ lớn, không tập trung nhiều vào máy bay trực thăng nữa, kết quả là máy bay trực thăng ngày càng ít xuất hiện hơn và gần như trở thành công cụ bay huyền thoại.
Chiếc máy bay trực thăng của Lục Chính năm đó là do hắn cùng các đồng đội chế tạo lại, vật liệu dùng trong chế tạo được đổi bằng quân công của hắn. Sau tai nạn năm đó, hắn lựa chọn niêm phong nó lại, sau đó để Sara tiếp quản công việc bảo trì. Thành thật mà nói, khi Lục Chính nhìn thấy chiếc trực thăng này, hắn cũng hơi ngạc nhiên, hắn còn tưởng Sara sẽ đặt cho hắn và Chu Hành hai vé thương gia của một hãng hàng không nào đó cơ.
"Hiếm khi hai người đi hẹn hò, vì vậy tất nhiên ngài phải chọn một phương tiện di chuyển có ý nghĩa chứ." Sara nhẹ nhàng giải thích qua tai nghe bí mật cho Lục Chính.
Lục Chính chẳng ừ hử gì, chỉ nhìn chằm chằm Chu Hành đang vui vẻ bên kia, nhìn đến lúc cảm thấy anh đã vui vẻ đủ rồi thì đứng dậy đến bên cạnh ôm anh đầy nuông chiều.
"Được rồi, đến lúc chúng ta phải khởi hành rồi." Lục Chính hôn lên sườn mặt Chu Hành.
"Không cần chờ phi công sao anh?"
"Không, Sara có thể điều khiển nó hoàn toàn tự động."
Mà tôi cũng có bằng phi công trực thăng.
Lục Chính không nói ra điều này, dù sao hình tượng một họa sĩ yếu đuối và một kỹ sư phần mềm bán thời gian không hề phù hợp với việc có thể lái máy bay trực thăng.
Chu Hành lại cõng Lục Chính trên lưng như thường lệ, anh còn trẻ khỏe, việc leo lên trực thăng với Lục Chính trên lưng cũng không làm khó được anh. Nội thất bên trong chiếc trực thăng cũng không lạnh lẽo và cứng nhắc như bên ngoài, anh đặt Lục Chính xuống và cúi người giúp hắn thắt dây an toàn.
Lục Chính uể oải tiếp nhận sự phục vụ của anh, mở miệng nhắc nhở: "Chạm vào bên trái chỗ ngồi của tôi."
Chu Hành làm theo lời hắn và tìm thấy một tay cầm, trong đó có một chiếc tủ lạnh nho nhỏ, chứa đầy đồ uống và món tráng miệng.
"Thật kỳ diệu."
"Đã ra ngoài chơi thì phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ chứ." Lục Chính chỉ ngăn trên của tủ lạnh, "Tôi muốn ăn miếng bánh ngọt kia."
"Vâng."
Chu Hành cẩn thận lấy bánh ra, dùng lòng bàn tay kiểm tra nhiệt độ bên dưới: "Có hơi lạnh nên anh đợi chút nha."
"Ừm," Lục Chính ngả người ra sau, lộ ra trạng thái hoàn toàn thoải mái, "Sara, chuẩn bị cất cánh đi."
"Vâng thưa ngài." Chất giọng robot tiêu chuẩn của Sara vang lên.
Cửa sập trực thăng nhanh chóng được đóng lại, thiết bị cung cấp oxy tự động trong cabin được bật lên, Chu Hành ngẩng đầu lên, có thể thông qua lớp vật liệu trong suốt trên trần máy bay nhìn thấy cánh quạt bắt đầu quay, nhưng lại không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
"Nhà vô địch chuẩn bị cất cánh..."
"5, 4, 3, 2, 1!"
Chu Hành vươn tay chạm vào lớp vật liệu trong suốt, nhìn ra khỏi cửa sổ, chiếc trực thăng đã bay khỏi mặt đất, khung cảnh trước mặt anh ngày càng thu nhỏ lại, anh nhìn thấy toàn cảnh ngôi biệt thự, theo sau là đường phố, và ngay sau đó, anh chỉ có thể nhìn thấy những con đường dọc và ngang.
"Chúng ta đang bay." Chu Hành muộn màng nói.
"Ừ," Lục Chính nhắm mắt lại, "Bánh ngọt của tôi ăn được chưa?"
"Để em đút cho anh." Chu Hành cũng dời mắt khỏi khung cảnh ngoài cửa sổ, dùng thìa nhỏ múc bánh ngọt, đút từng miếng một cho Lục Chính.
Trong miệng Lục Chính toàn vị ngọt của bánh kem, nhưng trong não hắn đang hiện ra sáu luồng dữ liệu được phân chia theo danh mục rõ ràng. Sara giúp hắn kết nối với hệ thống hỗ trợ não bộ — việc này sẽ tiêu thụ một lượng năng lượng lớn nhưng hiệu quả đem lại cực cao.
Chuyến đi này của Lục Chính không nằm trong kế hoạch, mà có rất nhiều việc không thể trì hoãn, vậy nên bắt buộc phải hoàn thành theo đúng tiến độ.
Chu Hành đút cho Lục Chính hết miếng bánh ngọt, thấy hắn vẫn nhắm mắt thì ném chiếc đĩa trống không vào thùng rác rồi hỏi: "Anh còn muốn ăn thêm cái gì không?"
"Không cần, để tôi ngủ một lát."
Lục Chính nói xong lại tiếp tục xử lý công việc trong não, nửa tiếng sau, môi hắn đột nhiên nóng lên — Chu Hành hôn lén hắn.
Luồng dữ liệu phức tạp bị xáo trộn trong giây lát, sau đó khôi phục lại vị trí ban đầu và tiếp tục chảy.
Hơi thở của Lục Chính dài và đều đặn, nên Chu Hành không phát hiện ra rằng hắn đang giả vờ ngủ.
Sau khi trực thăng cất cánh được ba tiếng, Lục Chính mơ màng mở mắt gọi: "Chu Hành?"
"Anh tỉnh rồi à?" Chu Hành bưng tới một ly nước ấm, "Anh uống chút nước không?"
"Ừm."
Lục Chính uống nước, ngồi thẳng dậy nói: "Em đã thấy mây chưa?"
"Dạ?" Chu Hành ngơ ngác không hiểu ý Lục Chính.
"Để tôi dẫn em đi xem." Lục Chính bình tĩnh nói.
Không cần đợi lệnh, Sara điều khiển máy bay trực thăng phi thẳng lên mây, ánh mắt Chu Hành dừng trên lớp mây trắng ngoài cabin, thèm thuồng nhìn một hồi, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm Lục Chính.
"Nhìn tôi làm gì?"
"Em thấy anh còn đẹp hơn mây."
"Tôi đang đeo mặt nạ, đây không phải là khuôn mặt thật của tôi."
Lục Chính nói ra sự thật, nhưng Chu Hành không thực sự tin điều đó. Anh đã ăn cùng ngủ cùng Lục Chính mấy ngày nay mà chưa bao giờ thấy hắn "cởi mặt nạ", khuôn mặt này cũng rất sống động, trông không hề giả trân chút nào.
"Thì biết vậy, nhưng mà trong lòng em, anh rất đẹp."
Cũng chẳng phải là lời tính ý gì sến súa cho lắm, nhưng Lục Chính lại có vẻ rất hưng phấn, giơ tay nắm chặt tay Chu Hành.