Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
Chương 18
Lục Chính nói xong, nhìn về phía Vi Trạch: "Đã quyết định được chưa?"
"Em...... Em đồng ý."
Vi Trạch không thể không đồng ý. Mọi đường lui của cậu đều đã bị Lục Chính phá hỏng.
"Vậy thì tốt. Bây giờ cậu có thể bật máy lên, báo với người yêu mình cậu đang ở đâu."
"Vô liêm sỉ......" Vi Trạch nghiến răng nghiến lợi nói ra ba chữ này.
"Hửm?"
"Tôi chưa nói gì cả......"
"Ồ."
Tay run run, Vi Trạch nhấn nút nguồn điện thoại. Khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy Lục Chính đang cười, trong lòng hận ý dâng trào.
- -
"Vi Trạch, em ở đâu?"
"Em đang ở Viện nghiên cứu số Bốn, có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh. Bây giờ anh qua đây có tiện không?"
Vi Trạch mở loa ngoài. Người xung quanh đều có thể nghe thấy hai người họ nói chuyện —— May thay, ở đây ngoài cậu ra thì cũng chỉ có Lục Chính và Sara.
"Em vẫn an toàn chứ? Có ai đang uy hiếp em à?"
"Em không sao cả. Chu Hành." Vi Trạch ngẩng đầu nhìn Lục Chính, căng da đầu nói, "Em thật sự rất muốn gặp anh. Anh có thể mau tới đây không?"
"Anh đến ngay đây. Đừng cúp máy, nói chuyện với anh được không?"
Vi Trạch muốn tìm lý do từ chối. Lục Chính lại giờ vòng tay, gõ ra ba chứ: Đồng ý đi. Cậu cắn môi, đành nói: "Được. Anh muốn nói chuyện gì?"
"Tại sao em lại ở Viện nghiên cứu số Bốn?" Chu Hành ngồi ở phía sau xe buýt. Anh nhìn cảnh đêm đang buông dần qua cửa sổ, cố ý trầm giọng nói.
Vi Trạch liếc mắt nhìn Lục Chính. Đối phương cũng không có ám chỉ gì. Cậu mím môi dưới nói: "Hình như không liên quan tới anh."
"Anh muốn biết."
"Em không muốn nói."
"Bởi vì... Em đi cải tạo cơ thể sao?" Chu Hành dán mặt lên cửa sổ xe lạnh lẽo. Anh vốn tưởng rằng mình sẽ rất đau lòng, nhưng đến lúc nói ra, lại dễ dàng hơn tưởng tượng rất nhiều.
"......" Vi Trạch im lặng. Cậu không muốn thừa nhận, nhưng Chu Hành hiển nhiên đã biết chuyện cậu đang cố giấu.
Cậu hiểu Chu Hành. Câu hỏi của Chu Hành không phải là câu hỏi, mà là một câu trần thuật chắc chắn.
"Cảm ơn em... vì đã chọn không lừa dối anh."
Chu Hành nói cực nhỏ. Vi Trạch chớp chớp mắt. Nước mắt chảy xuống hai gò má. Cậu run rẩy, phải dùng hai tay đỡ lấy cạnh bàn mới không trượt ngã xuống đất.
Một lúc lâu sau, có lẽ cũng chỉ là mấy chục giây, có lẽ cũng là vài phút.
Giọng nói hơi khàn khàn của Chu Hành phát ra từ micrô của điện thoại di động.
Anh nói: "Vi Trạch, anh có thể làm bố của con em không?"
"Chúng ta sẽ kết hôn ngay lập tức. Anh sẽ nỗ lực học tập, chăm chỉ làm việc. Sẽ làm một người chồng, người cha tốt."
"Xin em hãy cho anh được làm người ghép đôi với em."
Vòng tay của Lục Chính điên cuồng rung động, thể hiện sự tồn tại của chính mình. Lục Chính không nói một lời vươn tay gõ nhẹ vào nó.
Diễn biến này hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của hắn, cũng không nằm trong kế hoạch của hắn. Hắn đã xem nhẹ tình yêu và sự tận tâm dành cho mối tình đầu của thanh niên ấy rồi.
Vi Trạch lấy mu bàn tay lau đi nước mắt trên mặt, đứng thẳng người nói: "Chu Hành, anh còn nhớ lần trước chúng ta đi chơi trò mạo hiểm không?"
"Nhớ. Khi đó chúng ta đã rất vui vẻ."
"Em một chút cũng không vui. Chu Hành à, em một chút cũng không vui."
"Tại sao?" Xe đã đến sân ga. Chu Hành xuống xe. Gió lạnh quất vào mặt anh.
"Chúng ta không có đủ tiền để thuê bóng thăm dò cao cấp, chỉ có thể đứng ngoài vòng ngăn cách mà ghen tị nhìn người ở trong."
"Chúng ta rồi sẽ có tiền......"
"Anh đang nằm mơ à?" Vi Trạch cao giọng, không kìm nén được sự xấu hổ cùng tức giận của bản thân, "Anh dựa vào cái gì mà dám nói như vậy? Dựa vào mớ sinh hoạt phí mà hai vị phụ huynh quanh năm không thấy mặt của anh cấp cho hàng tháng ư? Hay là dựa vào một đám người tiêu xài phung phí, tầm nhìn thiển cận nhà em?"
"Anh cho rằng trình độ D1 cao lắm hay sao? Anh có biết là dù anh có nỗ lực cả đời cũng không leo được lên C1 không. Chúng ta sẽ mãi mãi là những người bình thường. Con cháu của chúng ta cả đời cũng sẽ chỉ là người bình thường mà thôi."
"Chát ——" Cây roi của Sara quất vào người Vi Trạch. Cậu loạng choạng một bước nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại.
"Chu Hành, em không hề sai. Em chỉ muốn cho chúng ta sự lựa chọn tốt nhất mà thôi."
"Chúng ta sẽ có rất nhiều tiền. Chúng ta sẽ không bao giờ phải nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa."
Nước mắt của Vi Trạch càng lau càng tuôn ra. Chính cậu cũng không phân biết nổi là mình đang diễn kịch hay là đang nói thật.
Giống như chính cậu cũng không phân biệt được, hiện tại người cậu yêu là Chu Hành, hay là bất cứ kẻ nào có thể mang lại cho cậu tiền tài và địa vị.
"Anh tới rồi," Giọng Chu Hành thâm trầm mà bình tĩnh, "Em đang ở phòng nào?"
"A813."
"Chờ anh."
"Được."
"Tít ——"
Di động lập loè một chút, bởi vì sắp hết pin nên tự động cúp máy. Chu Hành lấy tay áo lau mặt, dốc toàn lực lao vội về phía trước.
"Bốp, bốp,..."
Lục Chính vỗ tay bôm bốp, tựa như đang cố nhịn cười, cũng giống như đang hết sức hưng phấn.
"Thật là một tình yêu cảm động phải không Sara?"
"Tiên sinh, ngài còn 10 phút."
"Vậy là đủ rồi." Lục Chính ngẩng đầu, trên mặt tràn ngập ý cười. Hắn giảng giải một cách nhẹ nhàng và hợp lý, "Chúng ta làm một giao dịch thì sao nhỉ? Tôi sẽ đưa ra cái giá gấp mười lần, còn cậu thì chọn một lý do thuyết phục Chu Hành đồng ý cải tạo cơ thể, sinh con cho một người lạ. Thành công rồi thì tôi cũng không ngăn cản các người ở bên nhau nữa."
Khóe môi Vi Trạch run rẩy, không biết là đang hưng phấn hay là đang phẫn nộ. Cậu hỏi: "Vậy tôi thì sao?"
"Tôi sẽ không cưỡng ép cậu, cậu có thể lựa chọn việc khôi phục lại trạng thái cơ thể như thường."
"Tôi còn một điều kiện nữa."
"Nói xem."
"Tôi muốn vào lớp chất lượng cao của học viện."
"Được."
"Chốt."
"Thỏa thuận miệng không có giá trị." Lục Chính có chút thất vọng, "Sara, đi in ra một bản thỏa thuận đi."
"Vâng, thưa ngài."
Thỏa thuận được in lên giấy, mau chóng được đặt trước mặt hai người. Sara thậm chí còn cẩn thận dùng tay máy đưa bút cho họ.
Lục Chính ký tên. Cánh tay máy mang hiệp định tới trước mặt Vi Trạch.
Vi Trạch cầm bút, mãi vẫn không thể đặt bút xuống.
"Chu Hành đến chỗ nào rồi?" Lục Chính cũng không quan tâm, hỏi.
"Ở tầng 5. Dự tính còn một nữa cậu ấy sẽ đến đây." Sara dùng giọng máy móc bình thường đáp lại, thậm chí còn bắt đầu đếm ngược.
"60, 59, 58, 57......"
"30, 29, 28, 27......"
Vi Trạch nhắm mặt lại, vội vàng ký tên. Cậu vừa viết xong nét chữ cuối cùng, bản thỏa thuận đã nhanh chóng bị lấy đi. Cậu mở mắt ra, đúng lúc nhìn thấy cánh tay máy chết tiệt kia đang cẩn thận cất bản thỏa thuận đi —— nó cất vào hộp, đưa cho Lục Chính.
"10, 9, 8, 7, 6......"
Lục Chính bình tĩnh rời khỏi phòng A813, đi vào phòng A814, đóng cửa lại.
"5, 4, 3, 2,1!"
"Vi Trạch ——" Giọng nói của Chu Hành vang lên ngoài hành lang. Anh tới rồi.