Hiện Trường Livestream Kỳ Quái - Hải Lý
Chương 15: 15: Khách Sạn Thanh Đằng Tự Mà Cút Ra Đây!
"À, nói đến thây khô, nhân lúc hai người tản bộ thì tôi đã đi hỏi ông bà chủ, cô ấy nói hai người trong bức hình kia đúng là chủ cũ của khách sạn.
Sở dĩ gầy như vậy hình như là do mắc phải một loại bệnh nào đó, sau đôi vợ chồng thây khô bán khách sạn vì muốn đi chữa bệnh nên ông bà chủ hiện tại mới mua lại và tiếp tục kinh doanh." Nhiếp Tiểu Lam chỉ vào chiếc điện thoại cố định ở góc phòng khách, tỏ ý rằng cô không hề chạy lung tung mà chỉ khéo léo gọi một đường dây đến quầy lễ tân thôi.
"Nói như vậy thì phòng số 4 đúng là phòng ngủ của bọn họ.
Sau đó, tuy rằng người đi rồi nhưng phòng thì vẫn được giữ nguyên hiện trạng, chỉ là khóa lại không cho người khác vào thôi." Nhiếp Tiểu Lam vừa nói vừa gật đầu, từ từ chậm rãi làm mượt logic của chính mình.
"Còn một điểm nữa do bà chủ vô tình nói ra mà tôi cảm thấy hơi kỳ quái.
Đấy là năm năm trước, sau khi Chu Dung Xương mất tích, một mặt cân nhắc đến ảnh hưởng của chuyện này, một mặt vì lý do sức khỏe nên vợ chồng thây khô quyết định bán khách sạn đi, trong lúc đang tìm người mua thì họ đã sửa sang lại, mãi đến tận mấy ngày trước khi bàn giao mới trang trí xong.
Tấm ảnh này chụp lúc nào nhỉ?" Vẻ mặt Nhiếp Tiểu Lam đầy nghi hoặc.
"Vậy là lúc ông bà chủ tiếp nhận thì khách sạn đã trông như bây giờ rồi?" Cung Tử Quận hỏi.
"Đúng."
Cung Tử Quận gật gật đầu: "Thì ra là như vậy."
Tuy Phó Kỳ Đường đang nghe như hiểu mà chẳng hiểu gì nhưng vẫn muốn gật đầu, sau đó lại bị Cung Tử Quận dùng một tay đè cổ, anh lập tức cảm thấy yết hầu mình bị bóp nghẹt, thế mà tên kia còn dám mỉm cười liếc anh một cái.
Lại còn...!Khá là đẹp trai nữa.
"..."
"Tôi còn hỏi cả chuyện Trần Quần bị bắt cóc." Nhiếp Tiểu Lam nói tiếp.
Cũng là vào năm năm trước, lúc đó ông bà chủ – còn chưa mua lại khách sạn Thanh Đằng – mang theo con trai Trần Quần sáu tuổi đến khu nghỉ phép vào cuối tuần.
Bởi vì ông chủ rút được không ít phiếu ưu đãi đi tắm suối nước nóng trong cuộc họp hàng năm ở công ty nên một nhà ba người thường xuyên đến chơi, còn quen biết cả cư dân trên trấn.
Ngày hôm đó cũng giống như bao ngày khác, hai vợ chồng vẫn đang ngâm nước nóng trong hồ thì Trần Quần cứ nằng nặc đòi về xem ti vi nên bị bà chủ trách mắng vài câu, Trần Quần bắt đầu bực bội rồi leo lên bờ bỏ đi.
Bà chủ vốn định đuổi theo nhưng ông chủ lại nói trẻ con không thể bị chiều riết thành quen được, Trần Quần lại còn biết đường, cứ để thằng bé đi một mình cũng không sao.
Bà chủ nghe thấy có lý lại không ngờ được rằng Trần Quần sẽ cứ thế mà mất tích.
Cậu bé không về khách sạn, cũng không đi đến bất kỳ cửa hàng, khu giải trí nào trên trấn, hai vợ chồng tìm khắp nơi cũng không thấy con thì báo cảnh sát nhưng thứ họ nhận được chỉ là sự chờ đợi mòn mỏi mà con trai lại vẫn không rõ tung tích.
"Khi biết khách sạn Thanh Đằng muốn sang tay, ông bà chủ liền dứt khoát mua lại, vừa kinh doanh vừa chờ, hi vọng một ngày nào đó Trần Quần có thể trở về." Nhiếp Tiểu Lam thở dài, mặc dù đã biết đây chỉ là nội dung vở kịch trong phó bản mà thôi nhưng thân là con gái nên lòng đồng tình của cô đối với chuyện như vậy mạnh hơn hai vị nam sĩ kia nhiều.
Bôi thuốc xong, Cung Tử Quận vừa dán băng gạc cho Phó Kỳ Đường vừa phát ra một tiếng cười khẽ: "Chu Dung Xương mất tích cái là sửa chữa với bán khách sạn, Trần Quần bị bắt cóc, ông bà chủ mua lại khách sạn, tuyến thời gian này thật thú vị."
"Hả? Thú vị chỗ nào?" Nhiếp Tiểu Lam không rõ nhưng Cung Tử Quận lại không hề có ý định trả lời nên đành phải thôi.
Sau đó ba người dọn dẹp qua một chút rồi bắt đầu nghỉ ngơi.
Nhiếp Tiểu Lam nghĩ đến việc tối qua mình thế mà ngủ chung với quỷ trên cùng một cái sofa nên hôm nay tình nguyện ngồi thành tượng ở trên đất cũng nhất quyết không muốn nằm đó.
Phó Kỳ Đường cũng không ngại, tùy tiện chọn một vị trí tương đối thoải mái rồi cầm hai cái gối tựa thả ở phía sau để ngừa bị sái cổ.
Cung Tử Quận kéo cái ghế đến ngồi vắt chân trước bức tranh, chống cằm chợp mắt một lát, cả người toát ra hơi thở: "Mày dám đến gần thì ông chém chết".
Không bật đèn, rèm cửa sổ cũng kéo kín khiến phòng khách đen kịt một màu.
Phó Kỳ Đường trở mình khiến vết thương ở cổ hơi đau.
"Khụ.." Anh há miệng định nói chuyện nhưng lại phát hiện mình không biết nên xưng hô như thế nào với Cung Tử Quận, cuối cùng chỉ đành gượng gạo hỏi một câu: "Cung Tử Quận, anh còn thức không?"
Trong bóng tối, Cung Tử Quận mở hai mắt ra, nhìn về phía Phó Kỳ Đường một cách chuẩn xác.
Hắn "Ừ" một tiếng, giọng nói trầm như bóng đêm.
"Phòng số 4 có vấn đề đúng không?"
Cung Tử Quận cười cười, không vội mà trả lời mà hỏi ngược lại: "Sát vách phòng số 4 là nơi nào?"
Phó Kỳ Đường hơi sửng sốt rồi đáp theo bản năng : "Số phòng 1."
"Không phải hướng này mà là hướng Tây."
"Vậy hẳn là phòng nào đó của khách sạn đúng không?" Phó Kỳ Đường suy nghĩ một chút, kết cấu kiến trúc của homestay và khách sạn hiện lên trong đầu: "Kiến trúc của hai căn này giống nhau, chỉ là tách làm hai mà thôi, theo đó thì mấy phòng ở trung tâm hẳn là liền kề nhau...!Tôi biết rồi, là phòng 202!"
"Vẫn chưa đến nỗi ngốc lắm." Cung Tử Quận ôn hòa nói, bóng tối mông lung khuếch đại cảm xúc giấu trong nụ cười của hắn lên đến cực đại rồi biến thành một tấm lụa mềm, nhẹ nhàng phủ xuống người Phó Kỳ Đường theo từng nhịp thở.
"Vậy cậu lại đoán xem, thẳng bức tranh này lên tầng hai sẽ là căn phòng nào?"
Phó Kỳ Đường hơi sửng sốt: "...!Cũng là phòng số 4!"
*
Đêm nay Phó Kỳ Đường ngủ được coi như không tệ nhưng giấc ngủ của anh từ trước đến nay đều rất nông, trời tờ mờ sáng đã tỉnh rồi.
Phó Kỳ Đường ngồi dậy gãi tóc, nhìn thấy Nhiếp Tiểu Lam vẫn đang nằm nhoài trên tay vịn một bên khác ghế sofa ngủ mà trên chiếc ghế đối diện bức tranh lại không có một bóng người, không thấy Cung Tử Quận.
Người đâu rồi? Phó Kỳ Đường đang nghĩ ngợi thì phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Cung Tử Quận nghe điện thoại trở về nhìn Phó Ky Đường đã tỉnh ngủ, quơ quơ điện thoại di động trong tay, nói bằng ngữ điệu nhẹ nhàng: "Phía khách sạn có hai tin tốt, muốn nghe cái nào trước?"
Phó Kỳ Đường suy nghĩ mất vài giây: "Quý Đào đi."
Tối hôm qua Trương Nguyên Tích ở phòng 202, Quý Đào ở phòng 203, nếu đã là tin tức tốt thì hẳn là người không có chuyện gì.
Quả nhiên, Cung Tử Quận nói: "Quý Đào còn sống.
Hơn nữa tối hôm qua quỷ còn không đi tìm hắn."
"Tin còn lại thì sao?"
"Trương Nguyên Tích chết rồi." Cung Tử Quận cong môi, không hề che giấu tâm trạng vui vẻ: "Hơn nữa còn chết rất xấu."
Tử trạng của Trương Nguyên Tích hoàn toàn có thể dùng chữ "thảm" để hình dung.
Xương cốt toàn thân gãy hết, những chỗ lộ bên ngoài quần áo đều bị trầy xước, máu đông trên miệng vết thương chuyển màu đỏ sậm trông rất rợn người.
Xương vai gã cũng bị vặn gãy, hai cánh tay cũng vì thế mà rũ xuống dài hơn bình thường, trông đến là quái dị.
Xương sống cũng bị bẻ, mặt của gã rõ ràng hướng về cửa trong khi mũi chân thì lại ở hướng ngược lại.
Phó Kỳ Đường kìm nén sự khó chịu, nhìn quanh kiểm tra phòng 202 một lượt, sau đó đoán rằng tối hôm qua chắc hẳn quỷ đã túm đầu với chân Trương Nguyên Tích rồi dùng sức vặn xoắn như vắt giẻ lau.
Thi thể chuyển xanh đen, đôi mắt trợn trừng, chiếc lưỡi thâm sì rũ xuống cuống họng, cảnh tượng quả thực là rất kinh dị.
"Tối qua tôi không hề nghe thấy bất cứ động tĩnh gì, sáng sớm đi ra đã thấy cửa phòng bên này mở toang, Nguyên Tích thì chết rồi." Quý Đào nói.
Bây giờ anh ta đã có thể khẳng định trăm phần trăm là khi quỷ xuất hiện thì phòng 202 sẽ bị rơi vào một không gian khác riêng biệt, người chơi trong phòng bắt buộc phải tự cứu, những người khác không thể giúp gì được.
Cung Tử Quận im lặng đứng nhìn khối thi thể từ cao xuống khoảng hai giây, sau đó cúi người nhặt tấm ảnh rớt ở bên cạnh gã.
Bức hình đầy nếp nhăn cho thấy nó đã từng được Trương Nguyên Tích túm chặt như ôm phao cứu sinh mà chuyện này lại đòi hỏi sự hy sinh của một người khác.
"Đây là Kỳ Đường à?" Quý Đào thấy rõ người trong bức ảnh thì hơi sửng sốt, giọng điệu nghi hoặc: "Sao Nguyên Tích lại có ảnh của...!Chờ chút, bối cảnh bức hình là chỗ nhà kho homestay, đây không phải là tấm ảnh Nhất Minh chụp sao?"
"Gã có thể phục chế hoặc là kế thừa đạo cụ người khác." Sắc mặt Cung Tử Quận âm trầm, phảng phất một hồi giông bão đang giáng lâm.
"Chẳng trách ngày đó gã lại chủ động nhặt xác cho Tạ Nhất Minh, lúc sau còn không muốn hành động chung với tôi." Nhiếp Tiểu Lam nói.
Lúc nãy cô có việc cần phải làm nên đến muộn hơn một chút.
Lúc mới nhìn thấy tử trạng của Trương Nguyên Tích, Nhiếp Tiểu Lam còn có chút không đành lòng nhưng bây giờ chỉ còn dư lại hai chữ "cạn lời".
"Bình thường quả thật không nhìn ra được Trương Nguyên Tích lại là loại người như thế...!Cũng may Kỳ Đường không có chuyện gì." Nhiếp Tiểu Lam nói rồi lại lập tức hỏi: "Có điều hôm qua quỷ vào đây bằng cách nào ta? Nếu Trương Nguyên Tích biết đến quy tắc thì chắc chắn phải không mở cửa cho nó chứ?"
"Hẳn là cửa gió kia đi." Phó Kỳ Đường nói.
Anh đi tới góc phòng: "Mới đầu Trương Nguyên Tích trốn ở chỗ này, ở đây cách cửa xa nhất, tầm nhìn rộng còn bố trí rất nhiều đạo cụ, hiển nhiên là đã làm tốt công tác phòng thủ.
Chỉ là sau đó không biết tại sao lại đi chỗ khác."
Tiếp theo, Phó Kỳ Đường đi tới chính giữa phòng: "Giường và ghế tựa có dấu hiệu bị dịch chuyển; nhìn thì có vẻ trước khi đổ, cái ghế này đã được gác trên tủ đầu giường.
Bắc ghế đến cao như vậy làm gì? Chỉ có thể là do gã muốn kiểm tra mấy chỗ ở trên cao." Phó Kỳ Đường hất cằm: "Cửa sổ gió."
[44: Người mới thể hiện bản lĩnh đỉnh chóp.
]
[25: Cuối cùng cũng có một người coi như được việc, dù là đẩy thuyền với Sói Điên.
]
[58: Lầu trên thôi ngay đi, Sói Điên không đập thuyền là tốt lắm rồi, lại còn đẩy thuyền, hắn là nhà từ thiện chắc? Tuy nhiên có sao nói vậy, người mới quả thật không tệ, hi vọng sống được lâu một chút.
]
Phó Kỳ Đường ngồi xổm trước thi thể, bình tĩnh đưa tay ấn ấn hai bả vai gã sau đó nói: "Toàn bộ xương vai đều vỡ nát, hiển nhiên là trong thời gian cực ngắn đã bị cưỡng ép lôi vào chỗ nào đó vô cùng chật hẹn, dẫn đến toàn bộ thi thể dị dạng tạo thành cảm giác trông rất không bình thường.
Chưa kể rất nhiều vết bầm tím trên tay và chân."
Phó Kỳ Đường nói xong thì lơ đãng nhìn về phía Cung Tử Quận, nhận được cái gật đầu và dáng vẻ tự hào của hắn: "Thông minh."
"Còn cần anh nói à." Quỷ nhỏ Phó Kỳ Đường đắc ý, đáp trả nguyên văn.
Nhiếp Tiểu Lam trừng hai mắt: "Anh là diễn viên thật đấy à? Có chắc là không phải cảnh sát hay thám tử gì không?"
"Hàng authentic trăm phần trăm." Phó Kỳ Đường cười, ánh mắt quét đến thứ tương tự một bản vẽ trong tay cô: "Đây là cái gì?"
"Bản thiết kế của khách sạn, hôm qua Sói...!À không, Cung Tử Quận bảo tôi đi tìm nên tôi đã nhân lúc bà chủ không để ý mà lẻn vào phòng cô ấy và lấy được."
Nhiếp Tiểu Lam đưa bản vẽ cho Cung Tử Quận: "Tôi có nhìn qua một chút thì thấy không có gì lạ.
Anh muốn cái này làm gì?"
Cung Tử Quận không đáp mà chỉ nhận lấy rồi liếc mắt nhìn, sau đó khóe miệng nhếch cao, giương mắt nhìn chằm chằm bức tường đối diện.
"Sao thế?" Phó Kỳ Đường hiếu kỳ, cũng không quan tâm những thứ khác nữa mà cùng hắn nhìn chằm chằm chỗ đó.
Ban đầu Phó Kỳ Đường cũng không nhìn ra được chỗ nào sai nhưng khi Công Tử Quân chỉ tay lên sơ đồ mặt bằng tầng hai, anh lập tức nhận ra vấn đề: "Tính cả khách sạn với homestay thì tầng hai có tổng cộng 8 phòng, kích thước như nhau.
Sao có thể chứ?"
Tuyệt đối không thể, tưởng hôm qua anh đi bộ vô ích chắc?
Trong Phó Kỳ Đường chợt bừng nắng hạ, anh quay đầu nhìn về phía vách tường.
Đối diện với bức tường này là phòng số 4 của căn homestay, nó thực sự có cùng kích thước với 202 nhưng nhỏ hơn đáng kể so với các phòng khác.
Cửa gió trên tường như một cái miệng khô khốc dị hợm đang mở to.
"Trừ phi có một phần đã bị giấu đi, đây là tường kép." Cung Tử Quận khẽ nói.
Vừa dứt lời, cửa phòng sau lưng họ đóng "ầm" lại.
Cùng lúc đó, một tiếng động lớn phát ra từ trên đỉnh đầu, chụp đèn bằng thủy tinh nứt vỡ tung tóe khắp nơi.
"Ùng ục, ùng ục...!"
Màn sương đen dày đặc mang theo mùi chua hăng hắc phun ra từ cửa gió, bao vây bốn người trong phòng.
Một tiếng hét dài gần như xuyên thủng màng nhĩ phát ra:
"Đi chết hết đi cho tao!"
Trong khoảnh khắc, Phó Kỳ Đường cảm thấy như thể bị vô số cây kim sắt cùng lúc đâm vào đầu.
Cơn đau đầu dữ dội đầu tiên gây ra chóng mặt, sau đó là cảm giác khó chịu ở dạ dày.
Anh mơ hồ nhìn thấy đám sương đen ập đến trước mặt anh và nuốt chửng bóng đen trên mặt đất.
Giây tiếp theo, một hình người giống hệt anh được sinh ra ngay tại chỗ.
Hình người đó đứng đối diện Phó Kỳ Đường với khuôn mặt vô cảm, sau đó mới từ từ nhếch miệng cười như thể cũng muốn phát ra tiếng hét khiến con người ta rợn gáy.
"Ồn chết đi được.
Câm mồm!"
Một luồng sáng màu bạc quét tới, xuyên qua và phá vỡ toàn bộ không gian bán lỏng trước mặt Phó Kỳ Đường, cuối cùng đóng đinh sâu vào giữa bức tường cái "cạch".
Chuôi dao màu bạc hơi rung rung.
Cung Tử Quận hé mắt, hắn nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng bức tường rồi cất giọng nói âm trầm và khó chịu: "Tự mà cút ra đây, với cả nhớ cút xa cậu ấy ra nhé."