Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân
Chương 24
Đột nhiên, hắn buông tay ra, ta ngã sang một bên, thở hổn hển, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội, nhưng vẫn không quên mỉa mai hắn: "... Không phải ngươi định g.i.ế.c ta sao? Sao vậy? Không ra tay nổi à?"
Hắn không đáp lại.
Ta nhếch môi cười, đưa tay vuốt nhẹ má hắn, nói: "Tướng quân không phải vẫn còn yêu ta đấy chứ? Dù sao, ta cũng là nữ nhân đầu tiên của ngươi."
Ta thì thầm vào tai hắn, giống như lời nỉ non của người tình: "Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi đặt tên con trai là Đông Lâm, vì cuốn sách đầu tiên ta đọc cho ngươi là "Đông Lâm Bách Sử". Ngươi luôn mang nó bên mình, không ai được chạm vào..."
Hắn đột ngột đẩy mạnh ta xuống, mái tóc dài của ta xõa tung trên giường.
Hắn kề sát ta, cơ thể mạnh mẽ nhưng lại run rẩy, đôi mắt như có hai ngọn lửa bùng cháy: "Câm miệng! Loại nữ nhân độc ác như ngươi không xứng đáng nhắc đến Tiểu Khê."
Lúc này, từ ngoài màn giường vang lên giọng nói của Đan Si: "Hoàng hậu, nàng đã ngủ chưa?"
Cơ thể Thần Đông lập tức cứng đờ. Ta nhìn hắn một cái, khẽ đáp: "Chưa."
Sau đó, ta duỗi tay xốc màn lên, khẽ cười "Bệ hạ hôm nay sao lại có nhã hứng đến thăm ta?"
"Đương nhiên là vì nhớ hoàng hậu..."
Ta khoanh tay đứng bên giường, quan sát ông ta. Vị vua sói năm xưa đã già rồi, thịt trên mặt chảy xệ, đôi mắt vàng vọt vì say đắm trong tửu sắc, lưng còng nhẹ mà khó nhận ra.
Ta cười nói: "Vậy ta đứng ở đây cho bệ hạ nhìn, nhìn xong rồi, thì đi đi."
Ông ta xoa xoa tay, muốn nói nhưng lại không dám. Sau một hồi, ông ta mới lên tiếng: "Hoàng hậu, Phù Dung tán hôm nay, có thể cho ta thêm một phần nữa không........"
"Phù dung tán hại thân, không thể dùng nhiều. Nếu bệ hạ dùng quá nhiều, các đại thần lại trách ta mất."
Ông ta ngại ngùng gượng cười, để lộ hàm răng vàng khè: "Giết hắn đi! Ai dám trách hoàng hậu, trẫm sẽ g.i.ế.c hắn!"
Ta đứng dậy, đi vòng quanh ông ta rồi mỉm cười: "Ngài tưởng ta không biết, ai là người có ý gọi Đại hoàng tử về sao?"
Ông ta lo sợ né tránh ánh mắt ta.
"Bệ hạ, nếu ngài định đối phó ta, thì đừng trách ta không giữ lời hứa."
Mắt Đan Si đỏ ngầu, nắm chặt tay, cả người run rẩy.
Rồi đột nhiên, ông ta quỳ phịch xuống trước mặt ta.
"Trẫm không dám nữa, trẫm không dám nữa, cầu xin nàng, hãy đưa phù dung tán cho trẫm! Trẫm cái gì cũng đều nghe nàng!"
Ta nghiêng đầu nhìn vào trong màn giường một cái, khẽ cười: "Bao gồm cả việc xử tử đại hoàng tử?"
"Giết hắn đi! Hắn đáng c.h.ế.t từ lâu rồi! Băm hắn ra nghìn mảnh! Hắn là cái thá gì mà dám mơ tưởng ngai vàng của ta!"
Cuối cùng, ta bật cười, tiếng cười vang vọng khắp điện, có một loại rét lạnh khiến người ta sở gai ốc. (Chị hắc hóa rồi)
Ta bước tới, nâng khuôn mặt của Đan Si lên. Khuôn mặt của ông ta đã đầy nước mắt, dơ bẩn không chịu nổi. Ta nói: "Vậy bệ hạ là cái gì?"
"Trẫm không phải người, là chó Bắc, là chó của hoàng hậu."
"Vậy sủa lên cho ta nghe nào!"
Ông ta vừa khóc vừa lớn tiếng sủa: "Gâu! Gâu! Gâu!"
"Vừa sủa vừa dập đầu."
Ông ta dập đầu như giã tỏi, từng cái, từng cái, gần như đập đến chảy m.á.u trán.
"Bệ hạ ngoan lắm."
Ta lấy một gói thuốc bột nhỏ từ trong hộp ra, đưa cho ông ta. Ông ta nhanh chóng đổ vào miệng, sau đó ánh mắt liền rời rạc..
"Ăn xong rồi thì cút đi."
"Vâng ——"
Ông ta đáp lại như đang nói mớ.
Sau khi Đan Si rời đi, ta quay lại nhìn về phía giường, cười nói: "Thế nào? Màn kịch này có đủ đặc sắc không?"
Thần Đông như bị mất hồn, ngồi đó rất lâu mới khẽ hỏi: "Ngươi đã cho ông ấy uống thứ gì?"
Ta bước đến bên cạnh đóa phù dung vừa hái, khẽ cười: "Ngũ thạch tán, thêm một ít vị phù dung, bệ hạ thích gọi nó là Phù Dung tán."
Nhiều năm trước, khi ta lần đầu thị tẩm, ta phát hiện Đan Si không thể giao hợp.
Xung quanh ông ta nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ để thỏa mãn ham muốn ngược đãi của ông ta.
Sở dĩ ông ta buồn vui thất thường, cũng liên quan đến chuyện này, trong số tất cả các con trai của ông ta, chỉ có Thần Đông là đủ khả năng kế vị. Ông ta căm ghét Thần Đông, giống như mỗi vua sói già đều căm ghét những thế hệ mới trong đàn sói. Nhưng ông ta không thể có thêm con, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết, rồi để Thần Đông thay thế.
Nhưng ngũ thạch tán có thể giúp ông ta hồi xuân trên giường.
Đó là một công thức bí mật trong cung, được quý tộc Nam Tư dùng để hưởng lạc. Khi ca ca ta còn trẻ rất thích dùng nó. Ta mơ hồ nhớ công thức, sau đó đã thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng cũng điều chế thành công, thậm chí còn có một bước tiến thú vị.
Đó chính là, khi thêm một chút bột phù dung, hiệu quả của thuốc sẽ tăng gấp đôi, tất nhiên, tính gây nghiện cũng tăng gấp đôi.
"Ban đầu, ông ta dùng nó chỉ để mong có con nối dõi, nhưng ngoài ta ra, chẳng ai trong hậu cung có thể mang thai. Sau này, khi ta sẩy thai, ông ta bắt đầu tăng liều lượng, ăn nhiều hơn, và dần biến thành bộ dạng như hiện tại, một khối thịt biết di chuyển."
Ta ác ý nhấn mạnh từ cuối cùng: "Thịt."
Ta vừa dứt lời, Thần Đông gần như bùng nổ. Hắn vung d.a.o c.h.é.m về phía ta, ta tránh sang một bên, tấm bình phong bị bổ vỡ tan tành.
"Sau khi ngươi g.i.ế.c ta, Đan Si cũng sẽ c.h.ế.t vì nghiện Phù Dung tán, và ta đảm bảo triều đình Bắc Kiền sẽ đại loạn, đất nước mà các ngươi đã phải đổ bao công sức để chiếm được sẽ tan vỡ thành từng mảnh."
Cuối cùng Thần Đông cũng sụp đổ. Hắn c.h.é.m hết đao này đến đao khác, phá hủy tất cả mọi thứ trong tẩm cung của ta thành mảnh vụn.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì! Ngươi muốn gì!" Hắn gầm lên như một kẻ điên.
Ta đứng giữa đống đổ nát, từng chữ một rõ ràng: "Ta muốn người Nam được an cư lạc nghiệp, ta muốn thiên hạ trời yên biển lặng. Ta muốn tất cả những ai muốn sống, đều có thể sống. Sao nào? Ta đòi hỏi nhiều lắm sao?"
Tẩm cung trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của hắn vang lên.
Bên ngoài vang lên tiếng của thị vệ: "Nương nương, có cần chúng thần hộ giá không?"
Ta cúi thắt lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt Trần Đông, mỉm cười: "Ngươi có ý đồ gây rối trong tẩm cung của mẫu hậu, chỉ cần ta lớn tiếng hơn một chút, ngươi sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn. Nhưng ta sẽ không làm vậy, vì thế lực Bắc Kiền rất phức tạp, cần có ngươi để duy trì sự cân bằng. Đây là sự khác biệt giữa ta và ngươi, cũng là sự khác biệt giữa người Nam và người Bắc."
Con người có thể nhìn thấy núi cao mây phủ.
Nhưng chó, chỉ nhìn thấy khúc xương trước mắt.
Hắn không nhìn ta nữa, mà loạng choạng đứng lên. Khi đến cửa, hắn dường như mất hết sức lực, phải vịn vào khung cửa.
"Rồi có một ngày, ta sẽ g.i.ế.c ngươi." Câu này, hắn nói rất bình tĩnh.
Ta cũng bình thản đáp lại.
"Năm đó, xương cốt của phụ hoàng ngươi bị ta bẻ từng khúc từng khúc một, ông ta cũng nói thế. Nhưng giờ thì sao? Ông ta đã trở thành một con ch.ó rồi!"
Hắn không quay đầu lại, mà cứ thế rời đi.
Hắn không đáp lại.
Ta nhếch môi cười, đưa tay vuốt nhẹ má hắn, nói: "Tướng quân không phải vẫn còn yêu ta đấy chứ? Dù sao, ta cũng là nữ nhân đầu tiên của ngươi."
Ta thì thầm vào tai hắn, giống như lời nỉ non của người tình: "Ngươi nghĩ ta không biết sao? Ngươi đặt tên con trai là Đông Lâm, vì cuốn sách đầu tiên ta đọc cho ngươi là "Đông Lâm Bách Sử". Ngươi luôn mang nó bên mình, không ai được chạm vào..."
Hắn đột ngột đẩy mạnh ta xuống, mái tóc dài của ta xõa tung trên giường.
Hắn kề sát ta, cơ thể mạnh mẽ nhưng lại run rẩy, đôi mắt như có hai ngọn lửa bùng cháy: "Câm miệng! Loại nữ nhân độc ác như ngươi không xứng đáng nhắc đến Tiểu Khê."
Lúc này, từ ngoài màn giường vang lên giọng nói của Đan Si: "Hoàng hậu, nàng đã ngủ chưa?"
Cơ thể Thần Đông lập tức cứng đờ. Ta nhìn hắn một cái, khẽ đáp: "Chưa."
Sau đó, ta duỗi tay xốc màn lên, khẽ cười "Bệ hạ hôm nay sao lại có nhã hứng đến thăm ta?"
"Đương nhiên là vì nhớ hoàng hậu..."
Ta khoanh tay đứng bên giường, quan sát ông ta. Vị vua sói năm xưa đã già rồi, thịt trên mặt chảy xệ, đôi mắt vàng vọt vì say đắm trong tửu sắc, lưng còng nhẹ mà khó nhận ra.
Ta cười nói: "Vậy ta đứng ở đây cho bệ hạ nhìn, nhìn xong rồi, thì đi đi."
Ông ta xoa xoa tay, muốn nói nhưng lại không dám. Sau một hồi, ông ta mới lên tiếng: "Hoàng hậu, Phù Dung tán hôm nay, có thể cho ta thêm một phần nữa không........"
"Phù dung tán hại thân, không thể dùng nhiều. Nếu bệ hạ dùng quá nhiều, các đại thần lại trách ta mất."
Ông ta ngại ngùng gượng cười, để lộ hàm răng vàng khè: "Giết hắn đi! Ai dám trách hoàng hậu, trẫm sẽ g.i.ế.c hắn!"
Ta đứng dậy, đi vòng quanh ông ta rồi mỉm cười: "Ngài tưởng ta không biết, ai là người có ý gọi Đại hoàng tử về sao?"
Ông ta lo sợ né tránh ánh mắt ta.
"Bệ hạ, nếu ngài định đối phó ta, thì đừng trách ta không giữ lời hứa."
Mắt Đan Si đỏ ngầu, nắm chặt tay, cả người run rẩy.
Rồi đột nhiên, ông ta quỳ phịch xuống trước mặt ta.
"Trẫm không dám nữa, trẫm không dám nữa, cầu xin nàng, hãy đưa phù dung tán cho trẫm! Trẫm cái gì cũng đều nghe nàng!"
Ta nghiêng đầu nhìn vào trong màn giường một cái, khẽ cười: "Bao gồm cả việc xử tử đại hoàng tử?"
"Giết hắn đi! Hắn đáng c.h.ế.t từ lâu rồi! Băm hắn ra nghìn mảnh! Hắn là cái thá gì mà dám mơ tưởng ngai vàng của ta!"
Cuối cùng, ta bật cười, tiếng cười vang vọng khắp điện, có một loại rét lạnh khiến người ta sở gai ốc. (Chị hắc hóa rồi)
Ta bước tới, nâng khuôn mặt của Đan Si lên. Khuôn mặt của ông ta đã đầy nước mắt, dơ bẩn không chịu nổi. Ta nói: "Vậy bệ hạ là cái gì?"
"Trẫm không phải người, là chó Bắc, là chó của hoàng hậu."
"Vậy sủa lên cho ta nghe nào!"
Ông ta vừa khóc vừa lớn tiếng sủa: "Gâu! Gâu! Gâu!"
"Vừa sủa vừa dập đầu."
Ông ta dập đầu như giã tỏi, từng cái, từng cái, gần như đập đến chảy m.á.u trán.
"Bệ hạ ngoan lắm."
Ta lấy một gói thuốc bột nhỏ từ trong hộp ra, đưa cho ông ta. Ông ta nhanh chóng đổ vào miệng, sau đó ánh mắt liền rời rạc..
"Ăn xong rồi thì cút đi."
"Vâng ——"
Ông ta đáp lại như đang nói mớ.
Sau khi Đan Si rời đi, ta quay lại nhìn về phía giường, cười nói: "Thế nào? Màn kịch này có đủ đặc sắc không?"
Thần Đông như bị mất hồn, ngồi đó rất lâu mới khẽ hỏi: "Ngươi đã cho ông ấy uống thứ gì?"
Ta bước đến bên cạnh đóa phù dung vừa hái, khẽ cười: "Ngũ thạch tán, thêm một ít vị phù dung, bệ hạ thích gọi nó là Phù Dung tán."
Nhiều năm trước, khi ta lần đầu thị tẩm, ta phát hiện Đan Si không thể giao hợp.
Xung quanh ông ta nhiều mỹ nhân như vậy, chỉ để thỏa mãn ham muốn ngược đãi của ông ta.
Sở dĩ ông ta buồn vui thất thường, cũng liên quan đến chuyện này, trong số tất cả các con trai của ông ta, chỉ có Thần Đông là đủ khả năng kế vị. Ông ta căm ghét Thần Đông, giống như mỗi vua sói già đều căm ghét những thế hệ mới trong đàn sói. Nhưng ông ta không thể có thêm con, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết, rồi để Thần Đông thay thế.
Nhưng ngũ thạch tán có thể giúp ông ta hồi xuân trên giường.
Đó là một công thức bí mật trong cung, được quý tộc Nam Tư dùng để hưởng lạc. Khi ca ca ta còn trẻ rất thích dùng nó. Ta mơ hồ nhớ công thức, sau đó đã thử nghiệm nhiều lần, cuối cùng cũng điều chế thành công, thậm chí còn có một bước tiến thú vị.
Đó chính là, khi thêm một chút bột phù dung, hiệu quả của thuốc sẽ tăng gấp đôi, tất nhiên, tính gây nghiện cũng tăng gấp đôi.
"Ban đầu, ông ta dùng nó chỉ để mong có con nối dõi, nhưng ngoài ta ra, chẳng ai trong hậu cung có thể mang thai. Sau này, khi ta sẩy thai, ông ta bắt đầu tăng liều lượng, ăn nhiều hơn, và dần biến thành bộ dạng như hiện tại, một khối thịt biết di chuyển."
Ta ác ý nhấn mạnh từ cuối cùng: "Thịt."
Ta vừa dứt lời, Thần Đông gần như bùng nổ. Hắn vung d.a.o c.h.é.m về phía ta, ta tránh sang một bên, tấm bình phong bị bổ vỡ tan tành.
"Sau khi ngươi g.i.ế.c ta, Đan Si cũng sẽ c.h.ế.t vì nghiện Phù Dung tán, và ta đảm bảo triều đình Bắc Kiền sẽ đại loạn, đất nước mà các ngươi đã phải đổ bao công sức để chiếm được sẽ tan vỡ thành từng mảnh."
Cuối cùng Thần Đông cũng sụp đổ. Hắn c.h.é.m hết đao này đến đao khác, phá hủy tất cả mọi thứ trong tẩm cung của ta thành mảnh vụn.
"Ngươi rốt cuộc muốn gì! Ngươi muốn gì!" Hắn gầm lên như một kẻ điên.
Ta đứng giữa đống đổ nát, từng chữ một rõ ràng: "Ta muốn người Nam được an cư lạc nghiệp, ta muốn thiên hạ trời yên biển lặng. Ta muốn tất cả những ai muốn sống, đều có thể sống. Sao nào? Ta đòi hỏi nhiều lắm sao?"
Tẩm cung trở nên im lặng, chỉ còn tiếng thở dốc của hắn vang lên.
Bên ngoài vang lên tiếng của thị vệ: "Nương nương, có cần chúng thần hộ giá không?"
Ta cúi thắt lưng xuống, nhìn thẳng vào mắt Trần Đông, mỉm cười: "Ngươi có ý đồ gây rối trong tẩm cung của mẫu hậu, chỉ cần ta lớn tiếng hơn một chút, ngươi sẽ c.h.ế.t không chỗ chôn. Nhưng ta sẽ không làm vậy, vì thế lực Bắc Kiền rất phức tạp, cần có ngươi để duy trì sự cân bằng. Đây là sự khác biệt giữa ta và ngươi, cũng là sự khác biệt giữa người Nam và người Bắc."
Con người có thể nhìn thấy núi cao mây phủ.
Nhưng chó, chỉ nhìn thấy khúc xương trước mắt.
Hắn không nhìn ta nữa, mà loạng choạng đứng lên. Khi đến cửa, hắn dường như mất hết sức lực, phải vịn vào khung cửa.
"Rồi có một ngày, ta sẽ g.i.ế.c ngươi." Câu này, hắn nói rất bình tĩnh.
Ta cũng bình thản đáp lại.
"Năm đó, xương cốt của phụ hoàng ngươi bị ta bẻ từng khúc từng khúc một, ông ta cũng nói thế. Nhưng giờ thì sao? Ông ta đã trở thành một con ch.ó rồi!"
Hắn không quay đầu lại, mà cứ thế rời đi.