Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân

Chương 17



Đột nhiên, Đan Si bật cười: "Vô năng? Ai dám nói con trai ta vô năng? Vị tướng đã vì phụ thân hắn mà giành được nửa giang sơn này mà lại vô năng sao? Ta sẽ g.i.ế.c kẻ nào dám nói như vậy." Đan Si cười khằng khặc, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng trống, ta gần như không thể khống chế được bản thân, trở về với buổi yến tiệc trong cung nhiều năm về trước. 
Khi đó hắn cũng cười như vậy.
"Nhưng, ngươi không nên làm trái ý ta." Hắn đột nhiên ngưng cười, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Thần Đông, ánh mắt hung tàn: "Ta đã nói bao nhiêu lần rồi, người Nam Tư, có bao nhiêu thì g.i.ế.c bấy nhiêu! Như vậy bọn chúng mới sợ!"
"Ta cũng đã nói với ngài rồi, trước hết Nam Tư không phải là bộ lạc của thảo nguyên chúng ta, người không thể g.i.ế.c hết được. Thứ hai, Nam Tư giàu có là vì họ biết trồng trọt, biết thủ công, biết văn hóa... Giết người không chiếm được những điều đó, hơn nữa, thảm sát sẽ mang lại sự phản kháng mạnh mẽ hơn. Khi ta công chiếm Lâm Bắc, tổn thất toàn bộ mười vạn binh mã, khi ta chiêu hàng Lâm Nam, không mất một binh một tốt. Nếu có thể để các dũng sĩ Bắc Kiền của ta giảm bớt thương vong, ít g.i.ế.c người Nam Tư hơn thì sao chứ!" Thần Đông vội nói, từ khi ta biết hắn đến giờ, chưa từng thấy hắn nói nhiều như vậy.
Bắc Vương nghiêng đầu, đột nhiên hỏi: "Ngươi tên gì?"
A?
Ta ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra hắn đang nhìn ta.
"Nô tỳ, nô tỳ tên Chu Tiểu Khê."
"Ngẩng đầu lên."
Hắn chăm chú nhìn ta, biểu cảm không rõ ràng, tim ta gần như ngừng đập.
Lần đó tại yến tiệc trong cung ta mới chỉ mới chín tuổi, là một công chúa nhỏ mập mạp được nuông chiều, còn bây giờ ta đã mười sáu tuổi, áo quần lam lũ, cho dù trí nhớ hắn có tốt đến đâu, làm sao có thể liên hệ giữa ta lúc này và một công chúa của một nước được — ca ca đã chuẩn bị cho chúng ta t.h.i t.h.ể giả, đối với thiên hạ mà nói, công chúa Hi Hà và Thái tử Hạ Vãn đã sớm c.h.ế.t rồi.
Nhưng, nếu như nhỡ đâu...
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, nở một nụ cười tham lam: "Ta sống hơn bốn mươi năm rồi, chưa từng gặp con đàn bà nào xinh đẹp như vậy."
Thần Đông thản nhiên đứng chắn trước mặt ta, không nói một lời, trong khi Đan Si vẫn dán mắt vào ta, dường như mê mẩn lẩm bẩm: "Ngủ cùng cảm giác thế nào? Giọng nàng rên rỉ ra sao..."
"Đại vương!" Thần Đông cao giọng, nói: "Các tướng sĩ đã mệt mỏi đường xa, ta đưa họ về nghỉ ngơi đã."
"Khoan đã!" Đan Si đột nhiên nói: "Tối nay có một bữa tiệc, mời một vị khách quý, ngươi phải đến." Ánh mắt hắn lại nhìn về phía ta, cười nói: "Tiểu Khê cũng đến."
Quân Bắc chiếm dụng nhà dân, ta cầm danh sách, giúp Thần Đông sắp xếp chỗ ở cho binh lính, nhưng không ngừng run rẩy, ánh mắt dâm tà của Đan Si như một con rắn độc quấn lấy cứ lởn vởn trong đầu ta, ta tưởng rằng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy sẽ không còn sợ hãi điều gì nữa, nhưng ta vẫn sợ, nỗi sợ đó như khắc sâu vào trí não.
Thần Đông không hề nhìn ta, chỉ cẩn thận đánh dấu trên danh sách, nhưng dưới gầm bàn, hắn lặng lẽ đưa tay qua, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của ta.
Tay hắn rộng lớn và ấm áp, ta dựa vào chút hơi ấm ấy, cuối cùng không run rẩy nữa.
Sau một buổi chiều, binh lính đã được sắp xếp xong xuôi, ta đứng dậy đi đóng cửa, vừa nhẹ nhàng nói: "Sắp đến giờ dự tiệc rồi, để nô tỳ hầu hạ tướng quân..."
Thần Đông đột nhiên nắm lấy cổ tay ta, ép ta lên cánh cửa, hơi thở của hắn hòa quyện vào hơi thở của ta, ta kinh ngạc nhìn hắn.
"Đại vương đã để ý đến nàng, nàng muốn đi hầu hạ ông ta sao?" Hắn khẽ nói.
Nước mắt ta gần như trào ra ngay lập tức, nỗi sợ hãi sâu tận xương tủy khiến ta gần như không thể nói nên lời, ta lắp bắp: "Ta là người của ngài, ngài, ngài đã nói rồi, ngài không thể nói mà không giữ lời... A!"
Ta còn chưa nói xong hắn đã gần như cuồng bạo hôn ta, nụ hôn đầy tính chiếm đoạt khiến ta quên cả hít thở.
"Nàng là của ta," hắn nhìn vào mắt ta, nói từng chữ một, phía dưới hung hăng đ.â.m vào một cái: "Nàng vĩnh viễn không cần sợ, nhớ chưa?"
Cánh cửa sau lưng phát ra tiếng động, ta cắn chặt môi để mình không bật khóc, nửa là vì xấu hổ, nửa là vì bị kích thích quá mức.
"Nói đi!"
Hắn gần như hung bạo va chạm, ta cuối cùng cũng không nhịn được bật khóc: "Ta là của ngài, ta là của ngài......"
Hắn thô bạo xé toạc áo ta, cắn vào vết sẹo trên vai ta, nói: "Đợi đến khi trở về Bắc Kiền, ta sẽ nhốt nàng lại, mẹ kiếp, ai cũng đừng mong gặp được nàng, mỗi ngày nàng chỉ cần sinh con cho ta thôi!"
Trận mây mưa điên cuồng này đã xua tan đi nỗi hoảng loạn trong ta, ta thậm chí còn nghĩ đến việc chọn cho Thần Đông một bộ y phục của người Nam, hắn cao ráo, mặc đồ của người Nam cũng có vẻ phóng khoáng, lại thêm nét thanh thoát của tuổi trẻ.
"Nàng nhìn ta làm gì?" Hắn hỏi.
"Nhìn tướng quân đẹp trai..." Ta cười mỉm nói: "Tướng quân mặc màu trắng đẹp, trông trẻ ra."
"Ta vốn dĩ không già mà," hắn lẩm bẩm, "Năm nay ta mới mười chín tuổi."
Ta kinh ngạc dừng tay, nói: "Mười chín tuổi?"
Người Bắc Kiền có đường nét sắc sảo, thêm vào gió táp nắng chiếu nên trông rất trưởng thành, ta đoán hắn không quá ba mươi tuổi, nhưng, mười chín?
"Ta mười ba tuổi đã lãnh binh rồi." Hắn nói: "Đàn ông Bắc Kiền chúng ta đảm đương sớm, mười sáu tuổi đã có người làm cha rồi."
"Vậy sao ngài..." Ta không nhịn được bật cười, lại cố nhịn.
"Nàng cười ta? Ta không cho nàng ra ngoài nữa!" Hắn có vẻ bực bội, đè ta xuống giường, cắn vào vai ta một cái.
Thật ra nơi đó vốn không phải là chỗ nhạy cảm, nhưng mỗi lần ân ái hắn đều thích cắn ở đó, lâu dần chỉ cần đụng đến là thấy ngứa ngáy trong lòng, ta vội vàng né tránh: "Tướng quân đừng nghịch nữa!"
"Bà nội ta nói, ngủ với đàn bà thì tổn thọ, đại vương là vì ngủ nhiều đàn bà nên cơ thể mới không tốt đấy." Hắn rầu rĩ nói.
Ta cười ngặt nghẽo, cố tình nói: "Vậy sau này tướng quân phải tránh xa ta ra rồi."
"Không được." Hắn giận dữ cắn một cái vào vai ta, nói: "Ngủ với nàng, ta nguyện ý tổn thọ."
Yến tiệc được tổ chức theo kiểu của Nam Tư, vua ngồi ở phía Bắc nhìn về hướng Nam, quần thần theo phẩm cấp mà ngồi, phần lớn là người Bắc, cũng có người Nam.
Thần Đông theo công trạng mà ngồi ở vị trí thứ hai bên tay trái, ta quỳ sau lưng hắn hầu hạ, còn vị trí đầu tiên bên tay trái là một lão hòa thượng của Nam Tư, gầy trơ cả xương, co ro trên ghế, dù trước mặt có ca múa ồn ào, cũng không hề ngẩng đầu lên nhìn lấy một cái.
Lấy công trạng và thân phận của Thần Đông, người như nào mà có thể ngồi trên hắn được đây? Ta vừa dọn thức ăn cho Thần Đông, vừa đoán, đột nhiên, bên ngoài truyền đến một tiếng gào thét quái dị, ta ngẩng đầu lên, phát hiện một con hươu trắng khổng lồ bị trói bốn chân khiêng vào, đang không ngừng giãy giụa.
Lâm Nam nhiều hươu, tôn sùng hươu trắng là sơn thần. Mặc dù ta không tin vào quỷ thần, nhưng nhìn con hươu ấy vẫn thấy lạnh sống lưng, quá lớn, to như một con ngựa, lông trắng như tuyết, sừng lớn gồ ghề như vòm cây, đôi mắt đầy linh tính chứa đầy nước mắt, đang kêu gào đau đớn.
"Không ngờ ở đây lại có thứ tốt như vậy." Đan Si ngồi ở vị trí đầu, cười đầy hứng thú.
Người thợ săn cung kính đáp: "Đây là bảo vật mà trời cao ban tặng cho đại vương để thống nhất thiên hạ."
"Bắt đầu đi." Đan Si tùy ý nói.
"Vâng."
Còn chưa kịp để ta phản ứng, một lưỡi d.a.o sắc bén đã cắt ngang qua cổ con hươu trắng, nó co giật, m.á.u đỏ đen phun ra dữ dội, người thợ săn dùng bát hứng lấy, kính cẩn dâng lên.
Người Bắc đã quen với việc này, nhận bát m.á.u uống cạn, còn người Nam thì càng thu mình lại, cúi đầu thấp không dám ngẩng lên, ta nhìn lão hòa thượng, đối mặt với cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy, trên khuôn mặt ông ta vẫn không có một chút biểu cảm nào.
Đan Si uống m.á.u hươu xong, đưa đầu lưỡi đỏ lòm l.i.ế.m môi, uể oải nói: "Hôm nay quân thần ta vui vẻ uống rượu, các vị không cần câu nệ, cứ thoải mái mà tận hưởng."
Yến tiệc bắt chước phong cách của Nam Tư, chuẩn bị ca múa trước sân, chỉ là không được tốt, có lẽ là những dân nữ bị bắt đến, một tướng quân Bắc Kiền say khướt đứng dậy, kéo lấy cô gái dẫn đầu nhóm múa, ép nàng nằm trên bàn mà bắt đầu thô bạo đưa đẩy trước mặt mọi người.
Những cô gái khác không dám dừng lại, vẫn tiếp tục múa, nhưng biểu cảm còn tuyệt vọng hơn cả con hươu đang hấp hối kia, thỉnh thoảng có một tên binh sĩ Bắc Kiền tùy ý lôi một cô gái xuống, như dã thú giao phối một cách thô bạo không kiêng dè, họ hưng phấn hô lớn bằng tiếng Bắc Kiền: "Máu hươu! Cừu chân trắng! Sướng!"
Ta không cúi đầu, chăm chú nhìn tất cả, những cô gái tuyệt vọng như hươu trắng kia, những giọt nước mắt pha m.á.u của họ từng giọt, từng giọt rơi vào tim ta.
Đột nhiên, Đan Si nhìn về phía chúng ta, nở nụ cười đầy ác ý: "Bên cạnh con trai ta có mỹ nhân thế này, sao uống m.á.u hươu xong lại vẫn không động đậy gì vậy?"
Trong không khí dâm ô, Thần Đông kéo ta vào lòng, thân thể hắn nóng rực nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: "Nàng ấy mang thai rồi, làm vậy không tốt."
Ta sững sờ nhìn hắn, rõ ràng là ta không hề có thai, ta không hiểu vì sao hắn lại nói vậy.
Đan Si cười đầy thâm ý, nói: "Con trai ta quả thật anh dũng, chưa qua lễ Quan Xuân đã có trưởng tử rồi." Ông ta dâm tà nhìn ta từ đầu đến chân, nói: "Ngươi không biết Quan Xuân là gì phải không? Đó là lễ hội của Bắc Kiền chúng ta, vào mùa xuân có ba ngày không lao động, đàn ông sẽ bắt người phụ nữ họ thích về trại, ngày đêm giao hoan ba ngày ba đêm, đến khi nàng ấy mang thai. Loại phụ nữ như ngươi, vào lễ Quan Xuân thật sự rất nguy hiểm đấy!"
Ba ngày, mùa xuân, những từ này khiến tay ta đột nhiên siết chặt, đừng nói nữa, đừng nói nữa, trong lòng ta gần như đang cầu xin.
Chương trước Chương tiếp
Loading...