Hi Hà Truyện - Linh Xuân Quân
Chương 1
Hoàng thượng ban cho ta một bát canh tránh thai, tiền triều hậu cung rộng lớn cộng lại hơn một trăm người, nhìn ta nuốt xuống, mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao thì, Hoàng hậu nương nương là công chúa Hi Hà năm đó, chuyện này không phải là bí mật gì cả.
Ta là cô cô của hắn..
Ta cũng từng là doanh kỹ của Bắc Quốc.
Trước năm 16 tuổi, cuộc sống của ta giống như một giấc mơ, không phải là giấc mơ của ta, mà là giấc mơ của hàng ngàn vạn con dân Nam Tư.
Thời ấy, thế đạo loạn lạc, thiên hạ mà tổ tiên gầy dựng, từng chút một bị các ông cha qua từng thời đại tàn phá sạch sẽ.
Cuối cùng đến tay tổ phụ, nó chỉ còn là một triều đình nhỏ bé an phận một góc. Những vẻ vang thời xưa đều biến thành trò cười.
Nhưng càng như thế, càng là sống trong mơ mơ màng màng, tổ phụ có 18 phi tần, quý tộc thì nuôi heo con bằng sữa người, con công trắng xinh đẹp đậu trên mái cao của cung điện, lạnh lùng nhìn xuống những người dân đói khổ và ăn xin trên đường phố.
Họ chờ đợi trong nỗi tuyệt vọng, chờ đợi gót sắt của quân Bắc Kiền tiến vào, đạp nát giấc mộng này.
Ta được sinh ra vào lúc ấy.
Đêm ta chào đời, Thái tử, cũng tức là cha ta, bị tướng quân Bắc Kiền chém dưới ngựa, Nam Tư đau đớn mất đi thành trì và người kế vị, cũng mất đi ý chí phản kháng cuối cùng.
Tổ phụ phái sứ thần run rẩy cầu hòa, mà mẹ ta sau khi khóc lóc điên cuồng, từ trong vũng m.á.u dâng lên, biến thành một vì sao trên trời.
Cung điện trở nên hỗn loạn, chỉ có ca ca tám tuổi vụng về ôm ta vào lòng.
"Hi Hà, đừng khóc."
Tổ phụ rất chiều ta, người có cặp lông mày hình chữ bát, cười lên lúc nào cũng như đang mặt mày ủ ê, đặt ta lên đầu gối kể cho ta nghe chuyện về những vị đế vương ngày xưa oai phong như thế nào.
Người nói, Trẫm già rồi, không có ai muốn nghe trẫm nói chuyện nữa, chỉ có Hi Hà thôi. Ca ca ta nhút nhát nhắc nhở bên cạnh: “Ông nội, Hi Hà đã ngủ rồi.”
Ông ngẩn ra, nhìn dáng ngủ của ta mà bật cười, nói: “Ngủ rồi thì tốt, Hi Hà biết ăn biết ngủ, có phúc hơn ông nội.”
Trong hoàn cảnh như thế, dù là sự sống mới cũng như đã già cỗi, ta và ca ca tự nhiên trưởng thành thành những kẻ ăn chơi trác táng tiêu chuẩn.
Ca ca ta chưa đầy mười lăm tuổi đã có năm người thiếp, những mỹ nhân nhỏ bé chỉ mặc váy lá sen nhảy múa trong đại điện, còn ta lại thích phá hủy đồ vật, lụa tốt nhất ta phải cắt vụn, đồ sứ tinh xảo ta cứ phải đập từng cái để nghe tiếng.
Tổ phụ không quản nổi ta, nhưng mà ca ca ta dù sao cũng là thái tử, ông ấy nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cưới cho hắn một người vợ.
Thái tử phi tương lai tên là Hạ Lan Tri Thu, gia tộc Hạ Lan nổi tiếng với truyền thống thi thư, lịch sử còn lâu đời hơn cả vương triều của chúng ta, nuôi dạy ra cô nương tất nhiên là khuê tú trong các khuê tú.
Ông nội ta hy vọng nàng ấy có thể quản được ca ca không ra thể thống gì của ta, tiện thể dạy ta làm sao cho ra dáng nữ tử..
Lần đầu nàng ấy vào cung, ta đang nổi giận. Ta dùng tơ lụa làm một con diều, muốn thả nó lên trời, nhưng dù nô tài có chạy thế nào, nó cũng không bay lên được. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân là vì ta đã buộc quá nhiều điểm tâm lên đó.
"Bản công chúa nhất định phải nhìn thấy diều bay, nếu diều không bay được, các ngươi hãy bay cho ta xem!"
Ta bắt họ quấn lụa, trang điểm kỳ quái, nhảy từ mái nhà xuống để làm trò cười. Đám nô tài không dám trái lệnh, vừa nức nở vừa xếp hàng nhảy xuống. Ta nhìn họ múa may giữa không trung, ngã đập m.ô.n.g xuống đất, cười phá lên.
"Ngươi đang làm gì đấy!" Hạ Lan Tri Thu mười bảy tuổi nghiêm giọng nói với ta. Nàng mặc một chiếc váy cung đình màu thu hương, sắc mặt nhợt nhạt, trong cung chưa từng có cô nương nào mặc trang phục giản dị như thế.
"Thưa tiểu thư, đây là Công chúa Hi Hà." Có nhũ mẫu lặng lẽ nhắc nhở nàng.
Đôi mắt nàng sáng trong suốt, vẫn nghiêm nghị nhìn ta: "Họ có lỗi thì phạt họ là được, tại sao phải bày trò này để làm nhục người?"
"Vì họ là nô tài, ta là công chúa. Vì để ta vui, c.h.ế.t đi cũng là vinh dự của họ!" Ta ngẩng đầu nói lớn: "Ngươi dám đến dạy dỗ ta! Ta sẽ mách với ca ca ta…"
Nàng ấy không nhượng bộ, nói: "Thế nào là hoàng thất? Là tấm gương cho muôn dân! Tiên thái tử đã hy sinh quên mình, tiên thái tử phi thuần hiếu giản dị. Còn ngươi hôm nay vì niềm vui mà g.i.ế.c người bừa bãi, có xứng với cung phụng của muôn dân? Có xứng với danh tiếng hiền hậu của tiên thái tử và thái tử phi không?"
Xung quanh nhất thời đều im lặng, ta trố mắt nhìn nàng ấy, sau đó bĩu môi, khóc òa lên.
Khi ấy ta không biết, hóa ra ông nội cũng từng bị lão thừa tướng Hạ Lan mắng đến rụt cổ trên triều đình. Ta chỉ biết chưa từng có ai nghiêm khắc trách mắng ta như vậy. Ta muốn tìm ca ca ta, vừa khóc vừa chạy đến cung của hắn.
Ca ca ta vừa hít ngũ thạch tán xong, phanh ngực nằm trên giường, mỹ nhân nhỏ bé trắng muốt như con cừu non nằm nép bên giường hắn.
"Ca ca——" Ta khóc lóc lắc lắc tay hắn.
"Ừ, sao vậy?" Ca ca ta cố sức ngồi thẳng dậy, vuốt ve đầu ta: "Đừng khóc, ai bắt nạt muội, ta sẽ g.i.ế.c hắn."
"Hạ Lan, Hạ Lan Tri Thu, nàng ta là kẻ xấu, ca ca, ca đừng cưới nàng ta làm vợ!"
Ca ca lười nhác mỉm cười, mỹ nhân xung quanh cũng cười, ôm ta đặt lên đầu gối, lau nước mắt cho ta.
Lúc ta dựa vào ngực ca ca nín khóc, ta nghe hắn nói: "Nàng ta là cái thá gì mà cũng đáng để muội muội ta phải khóc một trận."
Ca ca cuối cùng cũng giúp ta báo thù, trong đêm tân hôn của họ, ca ca cho gọi thiếp thất mà hắn cưng chiều nhất, vui vẻ trên giường tân hôn, còn tân nương của hắn, hoàng hậu tương lai Hạ Lan Tri Thu, bị đuổi ra ngoài.
Muốn hoang đường thế nào thì có hoang đường như thế.
Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần của nàng ta, hừ! Cho ngươi cao ngạo, cho ngươi cau mày trách mắng ta, cho ngươi——
Ta không ngờ chính là, ta nhìn thấy là một Hạ Lan Tri Thu rất bình tĩnh.
Nàng ấy tháo trang sức, để mặt mộc, vẽ tranh dưới ánh đèn.
Gió thu thổi mát lạnh như vậy, cũng không dịu dàng được như thế, ta thò đầu ra kêu: "Hoàng huynh của ta không cần ngươi, đồ xấu xí! Ha ha ha ha"
Cười xong, ta lại nhanh chóng rút đầu lại trốn.
Dù sao thì, Hoàng hậu nương nương là công chúa Hi Hà năm đó, chuyện này không phải là bí mật gì cả.
Ta là cô cô của hắn..
Ta cũng từng là doanh kỹ của Bắc Quốc.
Trước năm 16 tuổi, cuộc sống của ta giống như một giấc mơ, không phải là giấc mơ của ta, mà là giấc mơ của hàng ngàn vạn con dân Nam Tư.
Thời ấy, thế đạo loạn lạc, thiên hạ mà tổ tiên gầy dựng, từng chút một bị các ông cha qua từng thời đại tàn phá sạch sẽ.
Cuối cùng đến tay tổ phụ, nó chỉ còn là một triều đình nhỏ bé an phận một góc. Những vẻ vang thời xưa đều biến thành trò cười.
Nhưng càng như thế, càng là sống trong mơ mơ màng màng, tổ phụ có 18 phi tần, quý tộc thì nuôi heo con bằng sữa người, con công trắng xinh đẹp đậu trên mái cao của cung điện, lạnh lùng nhìn xuống những người dân đói khổ và ăn xin trên đường phố.
Họ chờ đợi trong nỗi tuyệt vọng, chờ đợi gót sắt của quân Bắc Kiền tiến vào, đạp nát giấc mộng này.
Ta được sinh ra vào lúc ấy.
Đêm ta chào đời, Thái tử, cũng tức là cha ta, bị tướng quân Bắc Kiền chém dưới ngựa, Nam Tư đau đớn mất đi thành trì và người kế vị, cũng mất đi ý chí phản kháng cuối cùng.
Tổ phụ phái sứ thần run rẩy cầu hòa, mà mẹ ta sau khi khóc lóc điên cuồng, từ trong vũng m.á.u dâng lên, biến thành một vì sao trên trời.
Cung điện trở nên hỗn loạn, chỉ có ca ca tám tuổi vụng về ôm ta vào lòng.
"Hi Hà, đừng khóc."
Tổ phụ rất chiều ta, người có cặp lông mày hình chữ bát, cười lên lúc nào cũng như đang mặt mày ủ ê, đặt ta lên đầu gối kể cho ta nghe chuyện về những vị đế vương ngày xưa oai phong như thế nào.
Người nói, Trẫm già rồi, không có ai muốn nghe trẫm nói chuyện nữa, chỉ có Hi Hà thôi. Ca ca ta nhút nhát nhắc nhở bên cạnh: “Ông nội, Hi Hà đã ngủ rồi.”
Ông ngẩn ra, nhìn dáng ngủ của ta mà bật cười, nói: “Ngủ rồi thì tốt, Hi Hà biết ăn biết ngủ, có phúc hơn ông nội.”
Trong hoàn cảnh như thế, dù là sự sống mới cũng như đã già cỗi, ta và ca ca tự nhiên trưởng thành thành những kẻ ăn chơi trác táng tiêu chuẩn.
Ca ca ta chưa đầy mười lăm tuổi đã có năm người thiếp, những mỹ nhân nhỏ bé chỉ mặc váy lá sen nhảy múa trong đại điện, còn ta lại thích phá hủy đồ vật, lụa tốt nhất ta phải cắt vụn, đồ sứ tinh xảo ta cứ phải đập từng cái để nghe tiếng.
Tổ phụ không quản nổi ta, nhưng mà ca ca ta dù sao cũng là thái tử, ông ấy nghĩ đi nghĩ lại, quyết định cưới cho hắn một người vợ.
Thái tử phi tương lai tên là Hạ Lan Tri Thu, gia tộc Hạ Lan nổi tiếng với truyền thống thi thư, lịch sử còn lâu đời hơn cả vương triều của chúng ta, nuôi dạy ra cô nương tất nhiên là khuê tú trong các khuê tú.
Ông nội ta hy vọng nàng ấy có thể quản được ca ca không ra thể thống gì của ta, tiện thể dạy ta làm sao cho ra dáng nữ tử..
Lần đầu nàng ấy vào cung, ta đang nổi giận. Ta dùng tơ lụa làm một con diều, muốn thả nó lên trời, nhưng dù nô tài có chạy thế nào, nó cũng không bay lên được. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ nguyên nhân là vì ta đã buộc quá nhiều điểm tâm lên đó.
"Bản công chúa nhất định phải nhìn thấy diều bay, nếu diều không bay được, các ngươi hãy bay cho ta xem!"
Ta bắt họ quấn lụa, trang điểm kỳ quái, nhảy từ mái nhà xuống để làm trò cười. Đám nô tài không dám trái lệnh, vừa nức nở vừa xếp hàng nhảy xuống. Ta nhìn họ múa may giữa không trung, ngã đập m.ô.n.g xuống đất, cười phá lên.
"Ngươi đang làm gì đấy!" Hạ Lan Tri Thu mười bảy tuổi nghiêm giọng nói với ta. Nàng mặc một chiếc váy cung đình màu thu hương, sắc mặt nhợt nhạt, trong cung chưa từng có cô nương nào mặc trang phục giản dị như thế.
"Thưa tiểu thư, đây là Công chúa Hi Hà." Có nhũ mẫu lặng lẽ nhắc nhở nàng.
Đôi mắt nàng sáng trong suốt, vẫn nghiêm nghị nhìn ta: "Họ có lỗi thì phạt họ là được, tại sao phải bày trò này để làm nhục người?"
"Vì họ là nô tài, ta là công chúa. Vì để ta vui, c.h.ế.t đi cũng là vinh dự của họ!" Ta ngẩng đầu nói lớn: "Ngươi dám đến dạy dỗ ta! Ta sẽ mách với ca ca ta…"
Nàng ấy không nhượng bộ, nói: "Thế nào là hoàng thất? Là tấm gương cho muôn dân! Tiên thái tử đã hy sinh quên mình, tiên thái tử phi thuần hiếu giản dị. Còn ngươi hôm nay vì niềm vui mà g.i.ế.c người bừa bãi, có xứng với cung phụng của muôn dân? Có xứng với danh tiếng hiền hậu của tiên thái tử và thái tử phi không?"
Xung quanh nhất thời đều im lặng, ta trố mắt nhìn nàng ấy, sau đó bĩu môi, khóc òa lên.
Khi ấy ta không biết, hóa ra ông nội cũng từng bị lão thừa tướng Hạ Lan mắng đến rụt cổ trên triều đình. Ta chỉ biết chưa từng có ai nghiêm khắc trách mắng ta như vậy. Ta muốn tìm ca ca ta, vừa khóc vừa chạy đến cung của hắn.
Ca ca ta vừa hít ngũ thạch tán xong, phanh ngực nằm trên giường, mỹ nhân nhỏ bé trắng muốt như con cừu non nằm nép bên giường hắn.
"Ca ca——" Ta khóc lóc lắc lắc tay hắn.
"Ừ, sao vậy?" Ca ca ta cố sức ngồi thẳng dậy, vuốt ve đầu ta: "Đừng khóc, ai bắt nạt muội, ta sẽ g.i.ế.c hắn."
"Hạ Lan, Hạ Lan Tri Thu, nàng ta là kẻ xấu, ca ca, ca đừng cưới nàng ta làm vợ!"
Ca ca lười nhác mỉm cười, mỹ nhân xung quanh cũng cười, ôm ta đặt lên đầu gối, lau nước mắt cho ta.
Lúc ta dựa vào ngực ca ca nín khóc, ta nghe hắn nói: "Nàng ta là cái thá gì mà cũng đáng để muội muội ta phải khóc một trận."
Ca ca cuối cùng cũng giúp ta báo thù, trong đêm tân hôn của họ, ca ca cho gọi thiếp thất mà hắn cưng chiều nhất, vui vẻ trên giường tân hôn, còn tân nương của hắn, hoàng hậu tương lai Hạ Lan Tri Thu, bị đuổi ra ngoài.
Muốn hoang đường thế nào thì có hoang đường như thế.
Ta muốn nhìn thấy dáng vẻ suy sụp tinh thần của nàng ta, hừ! Cho ngươi cao ngạo, cho ngươi cau mày trách mắng ta, cho ngươi——
Ta không ngờ chính là, ta nhìn thấy là một Hạ Lan Tri Thu rất bình tĩnh.
Nàng ấy tháo trang sức, để mặt mộc, vẽ tranh dưới ánh đèn.
Gió thu thổi mát lạnh như vậy, cũng không dịu dàng được như thế, ta thò đầu ra kêu: "Hoàng huynh của ta không cần ngươi, đồ xấu xí! Ha ha ha ha"
Cười xong, ta lại nhanh chóng rút đầu lại trốn.