Hẹn Với Lớp Trưởng Đại Học Thanh Hoa
Chương 23: Phiên ngoại 5+6
5
Kết quả là cô ấy chỉ là một kẻ lừa đảo.
Cô ấy không học ở Bắc Đại.
Cô ấy học ở Đại học Tây Hoa.
Chúng tôi cách nhau hàng nghìn dặm.
Tôi có chút tức giận.
Thật ra, tôi cũng không biết mình đang giận ai và có tư cách gì để giận.
Nhưng tôi, Văn Tu, là một người kiêu hãnh.
Nếu cô ấy không chọn tôi, tôi cũng tuyệt đối không đắm chìm trong quá khứ, vì ai mà dừng lại.
Tại Thanh Hoa, tôi đã có một mối tình.
Với Trần Viên Viên.
Tôi thừa nhận, trước khi biết tên cô ấy, tôi hoàn toàn không có hứng thú.
Khi biết cô ấy tên Trần Viên Viên, trong lòng tôi lại có cảm giác kỳ lạ.
Cô ấy rất thích tôi, giống như nhiều cô gái khác, thích thành tích của tôi, thích những gì tôi đạt được, thích cảm giác hư vinh mà tôi có thể mang lại cho họ.
Cô ấy rất độc lập, hiếm khi yêu cầu điều gì từ tôi. Sinh nhật tôi, cô ấy luôn mua quà tặng tôi, tôi cũng mua quà cho cô ấy.
Cô ấy đăng lên mạng xã hội khoe đồng hồ, túi xách, dây chuyền mà tôi tặng…
Nhưng những món quà cô ấy tặng tôi, tôi chưa bao giờ mở ra.
Không có tâm trạng…
Cô ấy bắt đầu hỏi tại sao tôi không đăng lên mạng xã hội, tại sao không giới thiệu cô ấy với bạn bè, tại sao cô ấy đi chơi với người con trai khác mà tôi lại không ghen.
"Anh có thể mua thêm gì cho em?" Tôi luôn bình thản trả lời cô ấy như vậy.
Bình thường cô ấy chỉ nói muốn một chiếc túi, hoặc món quà nào đó.
Hôm nay cô ấy lại bình thản nhìn tôi.
"Văn Tu, anh chắc chắn là anh thích em không?"
"Ý em là gì?"
"Sao em cảm thấy khi anh nhìn em, anh đang tìm kiếm bóng dáng của người khác?"
"…"
Tôi có chút sốc trước suy nghĩ của cô ấy.
Sau đó chúng tôi chia tay một cách bình thản.
Cô ấy đề nghị.
Tôi không quá buồn, thậm chí có chút nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ mình đang tìm kiếm bóng dáng của một người, người đó là ai?
Cho đến một ngày, tôi lướt Tiktok và thấy Trần Viên Viên.
Tôi mới nhận ra, người mà tôi luôn tìm kiếm, chính là cô ấy.
Tôi thêm cô ấy vào WeChat, hồi hộp không yên.
Nói thật, tôi và cô ấy cách xa nhau quá.
Tôi phải làm sao để theo đuổi?
Nếu theo đuổi được rồi thì phải làm sao?
Liệu yêu xa có vượt qua được thử thách?
Cô ấy có cảm thấy tôi đang đùa giỡn cô ấy không?
Sau khi cân nhắc rất lâu, tôi nhắn một câu: "Tôi là Văn Tu."
Cô ấy trả lời sau một lúc lâu: "Cậu có thể chuyển cho tôi 5000 tệ không?"
…
Trong lòng tôi chợt trầm xuống.
Mẹ kiếp, tôi thêm nhầm kẻ lừa đảo.
Tôi thề sẽ không bao giờ tìm người trên mạng nữa.
6
Tôi và Chu Duy hẹn nhau về Thành Đô một chuyến.
Có phải vì chút ích kỷ riêng không? Có.
Tôi thừa nhận, tôi muốn quay lại tìm cô ấy.
Gặp lại ở quán ăn, tôi rất xúc động, nhưng không thể hiện ra, tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Cô ấy dường như trắng hơn, không còn sự non nớt của tuổi trẻ, mà trông quyến rũ hơn một chút.
Tôi có chút động lòng.
Khoảnh khắc cô ấy bước tới chỗ tôi, tôi rất xao xuyến.
Tôi nghĩ, nếu cô ấy xin WeChat của tôi, tôi chắc chắn sẽ cho ngay.
Tôi không thể bỏ lỡ cô ấy nữa.
Nhưng rồi cô ấy vừa mở miệng, Chu Duy đã thốt ra một tiếng "Cút."
Tôi thực sự muốn giết thằng đó!
May mà sau đó cuối cùng cũng kết bạn WeChat được.
Nhưng khi nhắn tin với cô ấy, tôi cứ cảm thấy cô ấy vẫn thích Chu Duy, tên khốn đó.
Tức đến nổ đom đóm mắt.
Tôi đi hỏi Chu Duy, hắn vẫn dửng dưng: "Làm sao bây giờ, tôi quyến rũ quá mà, cô ấy bao năm nay không quên anh, tôi là tôi tự thuyết phục mình để thích cô ấy nhỉ?"
"Thích cái đầu mày!"
Tôi tức đến muốn nôn ra máu.
Tên khốn này vốn không thích Trần Viên Viên, giờ lại nói muốn tự tẩy não mình để thích cô ấy sao?
Hắn đúng là nghiệp chướng!
Thôi được, tôi đành nhượng bộ, nếu hai người thật sự thích nhau, tôi còn lo gì?
Nhưng mỗi khi tôi muốn buông tay, cô ấy lại nhắn tin cho tôi.
Điều quan trọng là cô ấy nhắn một cái, tôi lại không thể không muốn gọi điện cho cô ấy.
Cô ấy cứ giữ tôi lửng lơ.
Nhận ra điều này, tôi đã phân vân vài ngày.
Nhưng chỉ cần cô ấy tìm tôi, tôi lại không cách nào từ chối.
Có lẽ kiếp trước tôi nợ cô ấy.
Biết cô ấy muốn thi cao học, tôi dành một tuần để chuẩn bị tài liệu.
Biết cô ấy ở nơi hoang vắng, tôi gọi tài xế nhà đi đón, còn bị bố hỏi suốt mấy tháng khi nào đưa cô ấy về nhà.
Biết cô ấy cãi nhau với mẹ mà khóc, tôi lo lắng cả đêm không ngủ được.
Tôi đặt vé máy bay cho cô ấy.
Đặt vé rồi, lại sợ cô ấy chưa đi máy bay bao giờ, không biết làm sao, nên tôi vẽ sơ đồ hướng dẫn bay đơn giản, còn vẽ cả bản đồ khách sạn.
Vì cô ấy mà tôi thức trắng nhiều đêm.
Tất cả thông tin về cô ấy đều do Hạ Hạ kể lại cho tôi.
Làm bạn với Hạ Hạ, tôi thừa nhận có chút ích kỷ.
Nhưng biết Hạ Hạ có tình cảm với tôi, tôi đã nói rõ với cô ấy: "Tôi thích Trần Viên Viên."
"Được thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng." Hạ Hạ cười nói.
"Cạnh tranh cái gì?"
"Xem cậu theo đuổi được Viên Viên trước, hay tôi theo đuổi được cậu trước!"
"..." Tôi hơi đau đầu, "Cậu đừng lãng phí thời gian với tôi."
"Tất nhiên không, tôi chỉ thích những thử thách thôi." Cô ấy rất tự tin.
Cô ấy rất tốt, so với Trần Viên Viên, thật lòng mà nói, cô ấy vượt trội hơn ở nhiều mặt.
Nhưng chuyện động lòng, con người không thể kiểm soát.
Tôi thực sự không có hứng thú với cô ấy.
Nhưng Hạ Hạ là một cô gái rất cởi mở, thẳng thắn, dám yêu dám ghét, tôi khá tquý, nếu là làm bạn.
Cô ấy muốn sao cũng được, dù sao tôi cũng đã nói rõ thái độ.
Sau đó Hạ Hạ theo đuổi tôi đến tận nước ngoài, cô ấy còn cười tôi: "Xem đấy, cậu vẫn không theo đuổi được Trần Viên Viên, Viên Viên không thích người như cậu đâu."
"Chúng ta một người ở Thanh Hoa, một người ở Bắc Đại, cuối cùng lại bị một người ở Tây Hoa cầm cương."
Tôi cười.
Cô ấy nói đúng.
"Cậu sẽ làm bạn với Trần Viên Viên suốt đời chứ?" Tôi hỏi cô ấy.
"Tất nhiên." Cô ấy trả lời chắc chắn.
"Vậy nếu tôi và cô ấy ở bên nhau, cậu vẫn làm bạn với cô ấy chứ?" Điều này tôi rất lo lắng.
Trần Viên Viên luôn tránh tôi, tôi biết rõ một phần lý do là vì Hạ Hạ.
Cô ấy rất lo lắng, không đủ dũng cảm.
Mỗi lần tôi tiến một bước, cô ấy lại lùi một bước.
Cô ấy rất thiếu cảm giác an toàn, tôi hiểu điều đó.
"Văn Tu, cậu đừng đùa với cô ấy, cô ấy rất nghiêm túc với mọi người." Hạ Hạ uống say rồi tâm sự với tôi.
"Cậu nghĩ tôi không nghiêm túc sao?" Tôi cười.
"Được rồi, 3 năm rồi, tôi không theo đuổi cậu nữa!" Cô ấy uống hết một chai bia.
Ngày trước buổi thi thử, Trần Viên Viên gọi điện, Hạ Hạ liền đưa điện thoại cho tôi: "Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội."
Tôi không biết cô ấy có thực sự buông bỏ hay không, không liên quan đến tôi nữa.
Cô ấy rất độc lập, cô ấy có thể tìm được người tốt hơn.
Chúng tôi không hợp nhau mà thôi.
Kết quả là cô ấy chỉ là một kẻ lừa đảo.
Cô ấy không học ở Bắc Đại.
Cô ấy học ở Đại học Tây Hoa.
Chúng tôi cách nhau hàng nghìn dặm.
Tôi có chút tức giận.
Thật ra, tôi cũng không biết mình đang giận ai và có tư cách gì để giận.
Nhưng tôi, Văn Tu, là một người kiêu hãnh.
Nếu cô ấy không chọn tôi, tôi cũng tuyệt đối không đắm chìm trong quá khứ, vì ai mà dừng lại.
Tại Thanh Hoa, tôi đã có một mối tình.
Với Trần Viên Viên.
Tôi thừa nhận, trước khi biết tên cô ấy, tôi hoàn toàn không có hứng thú.
Khi biết cô ấy tên Trần Viên Viên, trong lòng tôi lại có cảm giác kỳ lạ.
Cô ấy rất thích tôi, giống như nhiều cô gái khác, thích thành tích của tôi, thích những gì tôi đạt được, thích cảm giác hư vinh mà tôi có thể mang lại cho họ.
Cô ấy rất độc lập, hiếm khi yêu cầu điều gì từ tôi. Sinh nhật tôi, cô ấy luôn mua quà tặng tôi, tôi cũng mua quà cho cô ấy.
Cô ấy đăng lên mạng xã hội khoe đồng hồ, túi xách, dây chuyền mà tôi tặng…
Nhưng những món quà cô ấy tặng tôi, tôi chưa bao giờ mở ra.
Không có tâm trạng…
Cô ấy bắt đầu hỏi tại sao tôi không đăng lên mạng xã hội, tại sao không giới thiệu cô ấy với bạn bè, tại sao cô ấy đi chơi với người con trai khác mà tôi lại không ghen.
"Anh có thể mua thêm gì cho em?" Tôi luôn bình thản trả lời cô ấy như vậy.
Bình thường cô ấy chỉ nói muốn một chiếc túi, hoặc món quà nào đó.
Hôm nay cô ấy lại bình thản nhìn tôi.
"Văn Tu, anh chắc chắn là anh thích em không?"
"Ý em là gì?"
"Sao em cảm thấy khi anh nhìn em, anh đang tìm kiếm bóng dáng của người khác?"
"…"
Tôi có chút sốc trước suy nghĩ của cô ấy.
Sau đó chúng tôi chia tay một cách bình thản.
Cô ấy đề nghị.
Tôi không quá buồn, thậm chí có chút nhẹ nhõm.
Tôi nghĩ mình đang tìm kiếm bóng dáng của một người, người đó là ai?
Cho đến một ngày, tôi lướt Tiktok và thấy Trần Viên Viên.
Tôi mới nhận ra, người mà tôi luôn tìm kiếm, chính là cô ấy.
Tôi thêm cô ấy vào WeChat, hồi hộp không yên.
Nói thật, tôi và cô ấy cách xa nhau quá.
Tôi phải làm sao để theo đuổi?
Nếu theo đuổi được rồi thì phải làm sao?
Liệu yêu xa có vượt qua được thử thách?
Cô ấy có cảm thấy tôi đang đùa giỡn cô ấy không?
Sau khi cân nhắc rất lâu, tôi nhắn một câu: "Tôi là Văn Tu."
Cô ấy trả lời sau một lúc lâu: "Cậu có thể chuyển cho tôi 5000 tệ không?"
…
Trong lòng tôi chợt trầm xuống.
Mẹ kiếp, tôi thêm nhầm kẻ lừa đảo.
Tôi thề sẽ không bao giờ tìm người trên mạng nữa.
6
Tôi và Chu Duy hẹn nhau về Thành Đô một chuyến.
Có phải vì chút ích kỷ riêng không? Có.
Tôi thừa nhận, tôi muốn quay lại tìm cô ấy.
Gặp lại ở quán ăn, tôi rất xúc động, nhưng không thể hiện ra, tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Cô ấy dường như trắng hơn, không còn sự non nớt của tuổi trẻ, mà trông quyến rũ hơn một chút.
Tôi có chút động lòng.
Khoảnh khắc cô ấy bước tới chỗ tôi, tôi rất xao xuyến.
Tôi nghĩ, nếu cô ấy xin WeChat của tôi, tôi chắc chắn sẽ cho ngay.
Tôi không thể bỏ lỡ cô ấy nữa.
Nhưng rồi cô ấy vừa mở miệng, Chu Duy đã thốt ra một tiếng "Cút."
Tôi thực sự muốn giết thằng đó!
May mà sau đó cuối cùng cũng kết bạn WeChat được.
Nhưng khi nhắn tin với cô ấy, tôi cứ cảm thấy cô ấy vẫn thích Chu Duy, tên khốn đó.
Tức đến nổ đom đóm mắt.
Tôi đi hỏi Chu Duy, hắn vẫn dửng dưng: "Làm sao bây giờ, tôi quyến rũ quá mà, cô ấy bao năm nay không quên anh, tôi là tôi tự thuyết phục mình để thích cô ấy nhỉ?"
"Thích cái đầu mày!"
Tôi tức đến muốn nôn ra máu.
Tên khốn này vốn không thích Trần Viên Viên, giờ lại nói muốn tự tẩy não mình để thích cô ấy sao?
Hắn đúng là nghiệp chướng!
Thôi được, tôi đành nhượng bộ, nếu hai người thật sự thích nhau, tôi còn lo gì?
Nhưng mỗi khi tôi muốn buông tay, cô ấy lại nhắn tin cho tôi.
Điều quan trọng là cô ấy nhắn một cái, tôi lại không thể không muốn gọi điện cho cô ấy.
Cô ấy cứ giữ tôi lửng lơ.
Nhận ra điều này, tôi đã phân vân vài ngày.
Nhưng chỉ cần cô ấy tìm tôi, tôi lại không cách nào từ chối.
Có lẽ kiếp trước tôi nợ cô ấy.
Biết cô ấy muốn thi cao học, tôi dành một tuần để chuẩn bị tài liệu.
Biết cô ấy ở nơi hoang vắng, tôi gọi tài xế nhà đi đón, còn bị bố hỏi suốt mấy tháng khi nào đưa cô ấy về nhà.
Biết cô ấy cãi nhau với mẹ mà khóc, tôi lo lắng cả đêm không ngủ được.
Tôi đặt vé máy bay cho cô ấy.
Đặt vé rồi, lại sợ cô ấy chưa đi máy bay bao giờ, không biết làm sao, nên tôi vẽ sơ đồ hướng dẫn bay đơn giản, còn vẽ cả bản đồ khách sạn.
Vì cô ấy mà tôi thức trắng nhiều đêm.
Tất cả thông tin về cô ấy đều do Hạ Hạ kể lại cho tôi.
Làm bạn với Hạ Hạ, tôi thừa nhận có chút ích kỷ.
Nhưng biết Hạ Hạ có tình cảm với tôi, tôi đã nói rõ với cô ấy: "Tôi thích Trần Viên Viên."
"Được thôi, chúng ta cạnh tranh công bằng." Hạ Hạ cười nói.
"Cạnh tranh cái gì?"
"Xem cậu theo đuổi được Viên Viên trước, hay tôi theo đuổi được cậu trước!"
"..." Tôi hơi đau đầu, "Cậu đừng lãng phí thời gian với tôi."
"Tất nhiên không, tôi chỉ thích những thử thách thôi." Cô ấy rất tự tin.
Cô ấy rất tốt, so với Trần Viên Viên, thật lòng mà nói, cô ấy vượt trội hơn ở nhiều mặt.
Nhưng chuyện động lòng, con người không thể kiểm soát.
Tôi thực sự không có hứng thú với cô ấy.
Nhưng Hạ Hạ là một cô gái rất cởi mở, thẳng thắn, dám yêu dám ghét, tôi khá tquý, nếu là làm bạn.
Cô ấy muốn sao cũng được, dù sao tôi cũng đã nói rõ thái độ.
Sau đó Hạ Hạ theo đuổi tôi đến tận nước ngoài, cô ấy còn cười tôi: "Xem đấy, cậu vẫn không theo đuổi được Trần Viên Viên, Viên Viên không thích người như cậu đâu."
"Chúng ta một người ở Thanh Hoa, một người ở Bắc Đại, cuối cùng lại bị một người ở Tây Hoa cầm cương."
Tôi cười.
Cô ấy nói đúng.
"Cậu sẽ làm bạn với Trần Viên Viên suốt đời chứ?" Tôi hỏi cô ấy.
"Tất nhiên." Cô ấy trả lời chắc chắn.
"Vậy nếu tôi và cô ấy ở bên nhau, cậu vẫn làm bạn với cô ấy chứ?" Điều này tôi rất lo lắng.
Trần Viên Viên luôn tránh tôi, tôi biết rõ một phần lý do là vì Hạ Hạ.
Cô ấy rất lo lắng, không đủ dũng cảm.
Mỗi lần tôi tiến một bước, cô ấy lại lùi một bước.
Cô ấy rất thiếu cảm giác an toàn, tôi hiểu điều đó.
"Văn Tu, cậu đừng đùa với cô ấy, cô ấy rất nghiêm túc với mọi người." Hạ Hạ uống say rồi tâm sự với tôi.
"Cậu nghĩ tôi không nghiêm túc sao?" Tôi cười.
"Được rồi, 3 năm rồi, tôi không theo đuổi cậu nữa!" Cô ấy uống hết một chai bia.
Ngày trước buổi thi thử, Trần Viên Viên gọi điện, Hạ Hạ liền đưa điện thoại cho tôi: "Đừng nói là tôi không cho cậu cơ hội."
Tôi không biết cô ấy có thực sự buông bỏ hay không, không liên quan đến tôi nữa.
Cô ấy rất độc lập, cô ấy có thể tìm được người tốt hơn.
Chúng tôi không hợp nhau mà thôi.