[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 48: Chương 48
Khi Thu Trì tỉnh lại đã là chiều tối ngày hôm sau, cậu nặng nề mở hai mi mắt nặng trịch, lúc này trên giường chỉ còn lại một mình cậu.
Cố Triều không biết đã đi đâu mất, Thu Trì ho khan mấy tiếng, âm thanh phát ra cổ họng cậu khàn đục, cổ họng cậu sắp đến giai đoạn tắt tiếng rồi.
Nhưng may là cơn sốt đã giảm đi rồi.
Việc đầu tiên cậu cảm nhận được sau khi tỉnh lại chính là cơn đau nhức truyền từ dưới lên khiến cậu khó chịu vặn vẹo cơ thể, nhưng vừa động một chút, cơn đau lại ập đến khiến Thu Trì đau đến thốt không lên lời.
Làm đến mức không thể xuống giường là có thật.
Nghĩ đến, ký ức đêm hôm qua bỗng chốc ùa về khiến Thu Trì ngượng chín cả mặt.
Thu Trì cứ cảm thấy mình giống như một cảm tử quân, nhưng vẫn may mắn sống sót trở về sau chiến trận.
Thu Trì đưa tay xoa nhẹ hông, cậu có cảm giác eo sắp gãy đến nơi, nhưng ngoại trừ eo ra thì những chỗ còn lại, Thu Trì cảm thấy vẫn ổn, cả người đều được tắm rửa sạch sẽ, tuy bên dưới không có quần, nhưng ít ra áo cũng được thay mới, Thu Trì coi như tạm thời thấy ổn.
Nghĩ đến hôm qua bị ngất đi, Cố Triều đem cậu đi tắm thay áo khác là mặt cậu lại đỏ lên.
Tuy bị thấy hết rồi nhưng cậu sau khi ngất đi lại được Cố Triều tận tình chăm sóc khắp người, Thu Trì cảm thấy vừa nhục nhã vừa ngượng muốn xỉu.
Cậu không ngờ, cậu lại bị làm đến bất tỉnh, không thể không thừa nhận, tinh lực của nam chính đùng là không thể nào đùa được.
Thu Trì cảm thấy có chút hối hận vì đã nghĩ Cố Triều nhanh, bây giờ cậu đã chân chính biết hắn không chỉ chậm mà còn lâu.
Người ta có câu dưới giường thư sinh, trên giường cầm thú thật không sai, Thu Trì cảm thấy câu này sinh ra chính là để tặng cho Cố Triều.
Nhưng mặt này của Cố Triều khiến cậu vừa thấy lạ vừa vui vẻ.
Các độc giả ở kiếp trước ngạn vạn lần không ngờ tới Cố Triều khi trên giường sẽ có vẻ mặt như vậy đâu nhỉ? Rõ ràng là dáng vẻ cấm dục như vậy, nhưng khi trên giường lại có thể nói ra những từ khiến người nghe mặt đỏ tim phải đập.
Vẻ mặt này của hắn chỉ có một mình cậu được nhìn thấy.
Nhưng đột ngột bị ăn sạch như vậy là điều Thu Trì chưa bao giờ nghĩ tới, còn chưa tỏ tình xác nhận quan hệ đã lăn giường, Thu Trì cảm thấy mình chính là đang ăn cơm trước kẻng.
Cố Triều thích cậu, Thu Trì nhịn không được mà cười, tuy giữa cậu và hắn có chút hiểu lầm, nhưng chắc chắn hắn có tình cảm với cậu, nếu không sẽ không xảy ra việc tối qua.
Cố Triều là kiểu người tuyệt đối sẽ không đưa người mình ghét lên giường hắn.
Đang suy nghĩ, cánh cửa đối diện đột nhiên bật mở, dọa cho Thu Trì đang suy nghĩ miên man giật mình.
Người bước vào chính là Cố Triều, hắn hiện tại đang mặc tây trang rất chỉnh chu, dáng người cao lớn, toát ra khí thế cấm dục, mái tóc vuốt ngược ra sau trán, càng khiến hắn cành thêm nghiêm túc nhã nhặn.
Rõ ràng là cùng với bộ dạng cầm thú hôm qua hoàn toàn không giống nhau chút nào.
Thu Trì nhìn thấy hắn theo bản năng lấy chăn trùm lên đầu.
Do cử động đột ngột, cơn đau ở hông liền truyền đến khiến Thu Trì thống khổ kêu một tiếng.
"Đau sao?" Cố Triều đi đến ngồi bên mép giường, bàn tay chuẩn xác sờ đúng vị trí hông cậu, cách một lớp chăn dày nhẹ nhàng x0a nắn.
Thu Trì không trả lời hắn, nhưng trong lòng lại không ngừng phun lửa giận.
Anh nghĩ xem, tên cầm thú!!
Cố Triều thấy buồn cười, hắn không vì cậu không trả lời mà trở nên tức giận, trái lại hành động này giống như cậu đang giận dỗi với hắn, rất dễ thương.
Trong tim như bị ai cào nhẹ một cái, toàn thân cũng trở nên ngứa ngáy.
Đồng thời hắn cảm thấy nhẹ nhõm, hắn từ sáng đến giờ cứ luôn sợ cậu sẽ tức giận, sẽ kinh tởm chán ghét hắn, hoặc giống như trong giấc mơ của hắn, sẽ bỏ chạy thật xa khỏi tầm tay hắn, khiến hắn lo lắng đến mức không thể nào tập trung làm việc.
Bây giờ trái tim luôn treo trên cao của hắn cuối cùng cũng hạ xuống, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi
Thật may vì em ấy không chạy, nếu không hắn chỉ có thể cướp mất sự tự do của Thu Trì, giam cầm em ấy ở trong căn phòng này.
Mất đi Thu Trì, cái cảm giác này lo sợ này, Cố Triều từ khi sinh ra ở Cố gia đến nay, chưa bao giờ cảm nhận được, giờ đây lại vì cậu mà xuất hiện, hắn không muốn đánh mất người trước mặt.
"Ngoan." Cố Triều nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng như dỗ dành rồi kéo tấm chăn ra khỏi người cậu.
Thu Trì bị hành động của hắn dọa cho giật mình, trong đầu vừa suy nghĩ đên chữ trốn thì đã bị tóm gọn.
Cố Triều đưa tay ôm cậu vào lòng, eo bị tác động, đau đớn một trận khiến Thu Trì chảy ra một giọt nước mắt s1nh lý.
"Đau..." Thu Trì mếu máo nói: "Đau quá."
Eo sắp gãy con mẹ nó rồi!
Cố Triều trong lòng lập tức hối hận, hắn đặt tay lên hông cậu, không nhanh không chậm, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Cục cưng, giọng em khàn quá." Cố Triều nói.
Xưng danh thân mật như vậy, cậu nghe đến hai lỗ tai đều đỏ lên.
Hôm qua hình như Cố Triều cũng vừa làm vừa gọi như vậy, nhưng mà lúc đó thần trí cậu cứ như ở trên mây, không để ý quá nhiều.
Hiện tại tỉnh táo rồi, nghe cũng rõ rồi, được một vị nam nhân cao to đẹp trai gọi hai tiếng cục cưng nghe ngượng chết đi được.
"Tại ai chứ!" Thu Trì ấm ức nói: "Là lỗi của anh"
Cố Triều cúi đầu hôn lên má hắn, vội vàng nhận sai: "Ừ là lỗi của anh.
Anh sai rồi, xin lỗi em, lần sau anh sẽ tiết chế lại."
Thu Trì quay mặt hừ một tiếng, bộ dạng không thèm thỏa hiệp với Cố đại cẩu.
"Sốt đã giảm nhiều rồi." Cố Triều buồn cười lấy tay chạm lên trán Thu Trì, người yêu bé nhỏ của hắn đúng là đáng yêu chết người, hắn hối hận vì sao không trực tiếp tóm lấy cậu làm sớm hơn, lúc đó dù Thu Trì không muốn, hắn cũng sẽ chậm rãi khiến cậu tiếp nhận chính mình: "Anh đã mua thuốc rồi."
Thu Trì ngẩn đầu, nghe tới thuốc là vẻ mặt cậu liền nhăn lại, cứ như bản thân bị người khác quỵt nợ mấy trăm triệu.
"Thuốc? Thuốc gì cơ? Không, không uống..."
"Là thuốc bôi." Cố Triều không hiểu vì sao Thu Trì lại sợ uống thuốc như vậy, hắn muốn hỏi, nhưng đành để vào lúc khác: "Để anh bôi giúp em, được không?"
Nghe vậy, Thu Trì thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó Thu Trì thẳng lưng căn thẳng hỏi; "Bôi ở đâu?"
Cố Triều cười cười nói: "Dĩ nhiên là chỗ nào đau thì bôi chỗ đấy."
Thu Trì: "..."
Thu Trì vội vàng che mông, cậu nhịn đau muốn rời khỏi người Cố Triều.
Cố Triều dĩ nhiên phát hiện ra ý đồ của cậu, hắn một tay tóm gọn lấy đè cậu nằm sấp xuống giường.
Hắn hành động rất nhanh, nhưng động tác lại rất nhẹ nhàng, toàn bộ quá trình đều không làm Thu Trì kêu đau một tiếng, hắn không nỡ khiến cậu bị đau.
Đột nhiên bị éo nằm úp xuống, Thu Trì có dự cảm rất không tốt, vội vàng kêu: "Không, không cần."
Cố Triều quả quyết nói: "Cần, nếu không bên dưới sẽ sưng."
Nói xong liền đem eo cậu kéo lên, đuôi áo sơ mi bị tuột xuống lộ ra cặp đào căng mọng, giữa cặp đào là thành tích vì cuộc vận động kịch liệt hôm qua mà trở nên sưng đỏ, nửa cơ thể còn lại ẩn ẩn hiện hiện sau lớp áo, cực kỳ có tính khiêu khích thị giác cao.
"Em tự mình bôi được." Thu Trì muốn rớt nước mắt, bị ép đưa mông ra như vậy, Thu Trì xấu hổ đến mặt mũi đỏ bừng, cậu vươn tay ra phía sau muốn cướp lấy lọ thuốc nhưng lại bị Cố Triều tránh đi.
Hắn làm vẻ mặt chính nhân quân tử, nhẹ giọng dỗ dành: "Ngoan, đừng quậy."
Dứt lời hắn xịt mộ lớp thuốc mỡ lên ngón tay, hắn kìm chế bản thân, tận lực giúp Thu Trì đưa thuốc vào bên trong.
Bên dưới đột nhiên cảm nhận được sự xâm nhập, Thu Trì giật bắn người kêu một tiếng, cậu cắn chặt gối bên dưới, cố kim lại những tiếng kêu kỳ lạ phát ra từ cổ họng.
Cậu không biết mình làm sao trải qua một phút sinh tử này, hận không thể đập đầu vào gối ngất xỉu ngay lập tức.
Cong xuôi, Cố Triều vẻ mặt thỏa mãn lau tay, hắn vỗ nhẹ vào mông cậu nói: "Cục cưng, xong rồi."
Thu Trì im lặng không lên tiếng, cậu lấy tay phủi phủi mông mấy cái sau đó lấy chăn phủ kín lên người, cả quá trình đều không hề quay đầu lại.
"Giận?" Cố Triều cúi xuống ốm lấy cái bọc chăn hình người, cách một lớp chăn hôn lên đỉnh đầu cậu, nhẹ giọng nói: "Ngoan, anh vì muốn tốt cho em."
Tốt em gái anh!
Thu Trì bất mãn ngọ nguậy mấy cái rồi, muốn đem người phía trên đẩy ra, nhưng đẩy không được.
Cố Triều càng ôm chặt người trong lòng, ánh mắt dần trở nên trầm tĩnh.
"Tiểu Trì, chúng ta nói chuyện." Cố Triều nhẹ giọng nói: "Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em."
Thu Trì giật mình, ánh mắt trầm xuống, cậu chợt nhớ ra, trước đó giữa hắn và cậu thật sự không tốt lắm.
Nên sớm giải quyết mới được, Thu Trì cũng muốn biết mối quan hệ giữa cậu và Cố Triều là cái gì.
"Nói cái gì." Giọng Thu Trì từ bên trong chăn truyền ra, cậu không biết được giọng mình có bao nhiêu rầu rĩ.
Cố Triều muốn nhìn thấy Thu Trì, hắn đem chăn kéo ra, nhưng tấm chăn đã bị Thu Trì nắm chặt cứng.
Hết cách, Cố Triều không tiếp tục kéo chăn nữa, hắn đưa tay ôm cả người và chăn vào lòng.
Thu Trì giật mình hoảng hốt, đột nhiên bên tai lại truyền đến âm thanh trầm đục của Cố Triều: "Em không muốn nhìn anh cũng được, nhưng hãy để anh ôm em."
Gương mặt Thu Trì nóng lên, không cần soi gương, Thu Trì hiện tại cũng biết mặt mình có bao nhiêu đỏ: "Anh đã ôm rồi còn gì."
Cố Triều cười cười, đáp: "Ừ."
"Tiểu Trì." Cố Triều siết chặt chặt vòng tay, âm thanh hắn khàn khàn nói: "Tại sao em muốn anh lên giường với cô ta?"
Thu Trì đã thử suy nghĩ xem Cố Triều sẽ hỏi những gì, câu này cũng nằm trong khả năng suy đoán của cậu, nhưng không ngờ Cố Triều lại hỏi ngay câu đầu tiên như vậy.
Thu Trì cúi đầu im lặng, cậu không thể giải thích được, cậu không muốn cho Cố Triều biết, cậu không phải người thế giới này.
Chờ mãi cũng không chờ được câu trả lời, Cố Triều đổi sang một câu khác: "Vậy tại sao lúc đó em lại chạy."
Câu này Thu Trì càng không thể trả lời, nếu trả lời là do sợ hãi và chột dạ thì chẳng khác nào thừa nhận cậu lúc đó thật sự muốn đấy hắn cũng Lâm Đặng lên giường được.
Sự lựa chọn cuối cùng của Thu Trì vẫn là im lặng.
Cả hai câu hỏi đều không được trả lời, Cố Triều không thể làm gì hơn là thở dài, hắn ra sức ôm người trong lòng thật chặt, nói: "Tiểu Trì, anh thích em.".