[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 126: Chương 126
Cố Triều cứng đơ tại chỗ, cả người nhất thời không thể cử động, mãi đến khi bảo vệ vỗ vai hắn mới kéo hồn hắn quay về.
Bấy giờ hắn mới nhận ra không chỉ bảo vệ mà còn có rất nhiều đang vây quanh hắn.
"Cố tổng." Trợ lý cũng vừa mới đến cách hắn không lâu, cũng vừa chứng kiến cảnh tượng kia, vội vàng chạy đến, lo lắng hỏi: "Ngài có sao không?"
Sau khi Cố Triều hết ngạc nhiên, mới ậm ừ nói:"Không sao."
Trợ lý vỗ đùi nói: "Ây da, sao lại rơi thang máy vậy chứ? Đúng là dọa chết tôi rồi.
Chẳng phải hôm qua vẫn bình thường sao? Cũng mới bảo trì cách đây không lâu mà!"
"Hôm qua tôi không dùng nó." Cố Triều nói.
"Sao cơ ạ?" Trợ lý nghe không rõ.
"Tôi nói hôm qua tôi không dùng nó." Cố Triều nói lại: "Hôm qua tôi dùng thang máy chung."
Hắn thầm nhớ lại cái cảm giác hôm qua rồi nhíu mày, một lúc sau mới nói với trợ lý: "Gọi người đến kiểm tra đi."
Cố Triều dùng thang máy chung đi lên tầng của mình, nhìn bộ dạng bình tĩnh của hắn khiến toàn thể nhân viên không khỏi bất ngờ cùng cảm phục.
Vừa chứng kiến một cảnh tượng như thế mà vẫn bình tĩnh như vậy.
Rốt cuộc tinh thần phải sắt thép như thế nào mới có thể tỏ ra bình tĩnh như thế!
Chuyện thang máy riêng bị đứt dây rơi xuống chưa đến nửa buổi sáng đã truyền đến tai mọi người trong công ty.
Cố Triều không quá để tâm vào vấn đề này, nói thật hắn không sợ chết, việc đứng giữa ranh giới sống và chết hắn cũng trải qua không ít lần, nhưng số hắn thật sự rất tốt, chưa từng có ai thành công giết nổi hắn.
Trải qua vài lần như thế, tình thần của hắn sớm đã chai lì với việc này rồi, hôm nay chỉ là có hơi ngạc nhiên mà thôi.
Cố Triều dồn hết toàn bộ sự tập trung của mình vào công việc, mãi đến khi trợ lý của hắn đến thông báo về việc thang máy hắn mới buông tay.
Trợ lý đứng cách bàn hắn năm bước chân, hai tay chấp ra sau, chậm rãi nói từng câu từng chữ, ngữ điệu có chút giống giáo viên giảng đạo lý nhân sinh vào thứ hai hàng tuần.
Cuối cùng nguyên nhân chính diễn ra rơi thang máy chính là dây cáp treo bị đứt.
Cố Triều nghe như vậy lập tức nhíu mày, thang máy gắn đều đặn cứ một tháng sẽ có người kiểm tra lại một lần, cho nên việc dây đứt là chuyện cũng có thể xảy ra những xác xuất lại cực nhỏ.
Hơn nữa nhân viên bảo trì nói dây có dấu hiệu mới đứt gần đây thôi, hơn nữa nhìn dấu vết thì giống như có người dùng lực kéo đứt.
Cố Triều vứt ảnh chụp đầu dây bị đứt lên bàn, trong lòng cảm thấy thật hoang đường, dây dùng cho thang máy là loại dây có thể dùng sức người nói kéo đứt là đứt à? Dù cho có mười người đàn ông dùng sức khéo thì cũng phải tốn không ít thời gian, hơn nữa tuyệt đối không đứt ngọt như vậy được.
Hơn nữa hắn không tin thật sự có mười tên chen chúc trên nóc thang máy mỗi ngày để kéo đứt dây như thế? Chỉ riêng không gian cũng đã không đủ cho mười kẻ kia chơi kéo co.
Tuy hoang đường như thế nhưng so với việc dây tự đứt thì hắn tin có người đang muốn giết hắn hơn.
Hơn nữa nhìn tình trạng của sợi dây, nếu như hôm qua hắn dùng thang máy riêng chắc chắn đã chết rồi.
Trong đầu hắn giờ đây chỉ toàn câu nói của thiếu niên, kết hợp với sự việc hôm nay thật quá trùng hợp.
Cậu ấy biết rõ hắn sẽ gặp nguy hiểm cho nên cố ý cảnh báo hắn.
Em ấy sao có thể tốt như thế? Rõ ràng bị hắn đối xử như vậy, nhưng thiếu niên vẫn lo lắng cho hắn.
Cố Triều cảm thấy bản thân không xứng đáng với lòng tốt của cậu.
Nhưng sự việc chưa dừng lại ở đó, trên đường về, ngay trên ngã tư, lúc hắn đang dừng đèn đỏ thì phía đối diện có một chiếc xe tải lượn lách trên đường, tài xế giống như ngủ gật, xoay bánh lái một cách lộn xộn.
Trái tim Cố Triều đập mạnh, hắn tròn mắt nhìn chiếc xe tải lao nhanh về phía xe của hắn, rõ ràng dư thời gian cho hắn để phản xạ, xuống xe né qua một bên, nhưng không hiểu sao lại có một sức mạnh nào kéo hắn ngồi yên tại chỗ, khiến hắn không tài nào nhúc nhích.
Đúng lúc này xe tải đột ngột chuyển hướng, bánh xe bị nghiêng qua khiến xe ngã xuống nhưng vẫn bị kéo lê trên mặt đất một đoạn dài.
Cố Triều kinh hãi nhìn đuôi xe tiếng gần về phía mình, sau đó "Bang" một tiếng, chiếc kính xe bên ngoài bị đuôi xe tải quật bay, Cố Triều nhìn xe tải lướt ngay qua mắt mình, đồng thời cũng cảm nhận một cơn gió lạnh thổi qua khiến hắn tỉnh táo.
Xe tải ma sát trên đất thêm một đoạn dài, cuối cùng va phải hai chiếc xe phía sau xe Cố Triều rồi mới dừng hẳn.
Trái tim Cố Triều đập thình thịch, hắn nhìn chiếc kính xe bị va cho vỡ bay rồi nhìn chiếc xe tải gây ra tai nạn phía sau, vị trí xe tải dừng lại, Cố Triều tính toán một chút, nếu ban nãy hắn rời khỏi xe né thì chắc hẳn cũng sẽ chạy về phía đó.
Nghĩ đến đây Cố Triều bỗng chốc cảm thấy rùng mình, nếu như ban nãy hắn phản xạ lại xuống xe thì hắn có thể đã chết rồi, trong hai chiếc xe bị xe tải va phải thì còn có xác của hắn.
Nếu như thật sự có người muốn giết hắn, vậy chắc chắn đối phương phải là kẻ vô cùng lợi hại, nếu không sẽ không đọc được chính xác hành động của hắn, hơn quỹ đạo của xe không giống như cố tình mà lạc tay lái.
Đến quỹ đạo cũng có thể đoán trước được thì chính là một con quái vật.
Tiếng người càng lúc càng lớn, Cố Triều hít một hơi thật sâu, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại rồi lái xe về nhà.
Tối đến Cố Triều trước khi đi ngủ liền vào trong nhà tắm từ trên tủ lấy ra một lọ thuốc, đổ lên tay hai viên rồi bỏ vào miệng nuốt xuống.
Sức khỏe của hắn đúng là có tốt lên nhưng giấc ngủ thì không, bây giờ hắn muốn ngủ ngon nhất định phải có thuốc trợ giúp.
Chìm vào giấc mộng sâu, Cố Triều đột nhiên mở mắt, nhìn không gian tối đen trái tim Cố Triều đập mạnh, hắn quay đầu nhìn xung quanh, quả nhiên thiếu niên từ một hướng đi đến.
Cậu vẫn là bộ quần áo đó, vẫn hình hài đó, thân thuộc đến mức lòng người đau nhói.
Cố Triều vội vàng chạy đến bên cạnh cậu.
Thu Trì vẫn như cũ không nói gì, chỉ im lặng nhìn hắn.
Trong ánh mắt của cậu phản chiếu hình bóng hắn, làm hắn có cảm giác cậu thiêu niên tươi sáng năm đó vẫn ở ngay kia, chỉ cần hắn quay đầu liền có thể nhìn thấy, có thể chạm vào, điều này khiến hắn cảm thấy vui sướng một cách khó tả.
"Thu Trì."
"Gặp lại được em thật tốt, anh rất vui, dù chỉ là trong mơ."
Nói rồi Cố Triều dè dặt đưa tay lên khẽ chạm vào tay thiếu niên, thấy cậu không có phản ứng gì liền thuận thế đan tay vào.
Thiếu niên quá lạnh, còn hắn thì quá nóng, cảm giác đối nghịch trong nhiệt độ của hai người trong phút chốc được dung hòa một cách thần kỳ.
Cố Triều không biết được cảm giác khác lạ của bản thân, hắn nắm lấy bàn tay thiếu niên không buông, nói: "Em lạnh quá."
"Nhưng đừng lo, anh giúp em làm ấm."
"..."
Thiếu niên nhìn hắn không đáp lời.
Cố Triều vẫn cứ tiếp tục dù cậu có đáp hay không.
"Hôm nay anh gặp rất nhiều chuyện, muốn kể cho em nghe."
Cố Triều kể tất cả mọi chuyện ngày hôm nay cho cậu nghe, hắn luyên thuyên không ngừng mà không hề nhận ra rằng, đây là lần đầu tiên hắn có thể nói nhiều đến như vậy.
Dù cho đối phương không tiếp lời, nhưng chỉ cần cậu nghe thì hắn vẫn tình nguyện nói chuyện như vậy với thiếu niên.
Trong mơ có thể không có khái niệm thời gian cho nên Cố Triều không cảm thấy khát, hắn vẫn nói chuyện không ngừng, dù chuyện trước đã nói xong hắn ngay lập tức có thể chuyển sang chủ đề mới.
Mãi đên khi cơ thể Thu Trì khẽ động mới khiến Cố Triều im bặt, trong lòng lập tức giật mình, thầm nghĩ bản thân có phải lại nói sai cái gì đó rồi không?
"Thu Trì?" Cố Triều gọi thiếu niên một tiếng, ánh mắt quan sát biểu cảm trên gương mặt cậu, nếu cậu lộ vẻ tức giận hắn sẽ biết ngay.
Nhưng hơn nửa ngày, thiếu niên lại chẳng có động tĩnh gì, gương mặt vẫn chỉ duy trì một biểu cảm là lạnh nhạt, ánh mắt đen sáng rũ xuống xen lẫn sự u buồn.
Biểu cảm này của thiếu niên khiến trái tim Cố Triều đau đớn, trong ký ức ít ỏi của hắn, gương mặt tươi cười cùng mang ánh mắt sáng tựa như ánh dương mỗi khi nhìn hắn kia cực kỳ sâu đâm.
Ánh mắt thiếu niên nhìn hắn tràn ngập tình yêu, con ngươi đen nhánh chỉ phản chiếu mỗi bóng hình của hắn, giống như cả thế giới của cậu chỉ còn có hắn thôi vậy.
Hiện tại trong đôi mắt của thiếu niên vẫn là hình bóng của hắn, nhưng đã không còn chút ánh sáng nào, cũng không còn tình yêu nhiệt huyết của năm ấy nữa.
Người làm cho đôi mắt của cậu trở thành bây giờ không ai khác chính là hắn!
Thu Trì nhìn hắn hồi lâu cũng không có phản ứng gì, cũng không để lộ ra bất cứ cảm xúc nào, cậu như vậy khiến Cố Triều không thể đoán được cậu đang nghĩ gì.
Bầu không khí đột ngột trở nên im lặng, Cố Triều có chút không chịu nổi bầu không khí này, muốn nói gì đó thì thiếu niên lại đột ngột lên tiếng trước, cậu nói một cách máy móc: "Rất nhanh thôi, mọi chuyện sẽ quay trở lại quỹ đạo vốn có."
Cậu vừa dứt lời, Cố Triều lập tức bừng tỉnh.