[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 121: Chương 121
Lâm Đặng khiếp đảm nhìn hắn.
Cố Triều khóc sao?
Từ đó đến giờ, trong ấn tượng của cô, Cố Triều dù có xảy ra chuyện gì cũng chưa từng khóc lần nào.
"Cố Triều." Cô gọi hắn một tiếng, bàn tay giơ đặt giữa khoảng không chần chừ một hồi lâu lại quyết định thu tay về.
Lúc đến đây cô có nghe Ân Trung kể về tình trạng Cố Triều dạo gần đây, dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, Cố Triều cũng rất nghe lời cô, ông muốn nhờ cô khuyên nhủ hắn vài câu.
Lúc đó cô không nghĩ lại tệ đến như vậy, nhưng khi chính mắt nhìn hắn đột nhiên đánh mình lại còn khóc như vậy, cô mới nhận ra, Cố Triều không ổn chút nào.
Cô chưa từng thấy hắn như thế này bao giờ, giống như có phát rồ bất cứ lúc nào vậy.
Một Cố Triều xa lạ như vậy khiến cô thấy rất sợ.
Khi cô gọi tên hắn, hắn lập tức phản ứng nâng mi mắt nhìn cô.
Ánh mắt hắn âm trầm, tơ máu trong mắt tăng thêm phần quỷ dị, vừa nhìn vào Lâm Đặng nhịn không được mà rùng mình.
"Chuyện gì?" Hắn trầm giọng hỏi.
Lâm Đặng có chút kinh hãi không thể che giấu nổi, Cố Triều nhìn thấy cũng không quan tâm, bởi vì hiện giờ hắn đã không còn quan tâm bản thân mình trong mắt người khác như thế nào nữa rồi.
Lâm Đặng đối diện với ánh mắt của hắn liền không biết nói cái gì, cảm giác như những chữ cái đang không ngừng chảy khỏi đầu cô vậy.
Cô hé miệng nhưng lại không thốt ra được chữ nào, chờ đến một lúc rất lâu, cô mới dần bình ổn trở lại.
Lâm Đặng hít một hơi dài, sắp xếp lại ngôn từ rồi mới chậm rãi nói: "Anh không sao chứ?"
"Ừ." Cố Triều khẽ đáp, "Rất ổn."
Bây giờ rất tốt.
Lâm Đặng không thấy hắn ổn chỗ nào.
Đúng là cô không thể tha thứ cho những gì hắn đã làm, nhưng dù thế nào cũng là vợ chồng cả chục năm, tình cảm không phải nói dứt là dứt hết, dù bây giờ cô không còn tình cảm với hắn đi chăng nữa thì tình thân vẫn còn đó.
Thấy hắn như vậy, cô sao có thể không lo lắng cho hắn.
"Em không thấy anh ổn chỗ nào hết." Lâm Đặng muốn nói thêm "anh tự đánh mình như vậy thì ổn chỗ nào?" nhưng lưỡi vừa chạm đến môi thì lại thành lời trách cứ: "Anh như vậy thì ổn chỗ nào hả? Mặt anh xanh xao lắm đó anh biết không?"
Cố Triều nói: "Anh vẫn tốt, em không cần lo lắng, về đi."
Lâm Đặng hận không thể lôi hắn đến bệnh viện kiểm tra, nhưng cô sợ nếu mình làm vậy có thể sẽ khiến hắn nghĩ rằng cô cho rằng hắn có bệnh, làm tổn thương hắn, liệu hắn sẽ càng tồi tệ hơn hay không.
Cô xoắn xuýt một trận, không biết nên làm sao thì Cố Triều lại nói: "Về đi, đám cưới của em, anh sẽ suy nghĩ."
Lâm Đặng còn muốn khuyên hắn thêm một chút thì Ân Trung ở phía sau lắc đầu ra hiệu với cô.
Lâm Đặng chần chừ nhìn ông rồi lại nhìn Cố Triều, mím môi suy nghĩ một lúc rồi cất tiếng: "Anh sẽ đến chứ?"
"Nếu hôm đó anh rảnh."
Lâm Đặng nhìn hắn, cuối cùng chỉ có thể thở dài một hơi, nói: "Anh đừng uống rượu, cũng đừng hút thuốc nữa.
Đi ngủ sớm, đừng để bản thân phải mệt nhọc." .
Cố Triều không đáp lời, hắn ngồi xuống sô pha, vẻ mặt có chút đâm chiêu.
"Em về đây." Lâm Đặng không biết hắn có nghe lọt tai lời cô nói hay không, nhưng cô cũng chỉ khuyên hắn đến thế mà thôi.
Chờ Lâm Đặng đi rồi, Ân Trung mới đi lên, hắn liếc mắt nhìn ông một cái rồi lên tiếng: "Sau này chú đừng làm phiền cô ấy nữa."
Ân Trung trong lòng khẽ hoảng hốt nhưng cũng nhanh chóng gật đầu, "Tôi hiểu rồi."
Cố Triều dựa lưng vào ghê sô pha, hắn nhắm mắt lại giống như đang nghỉ ngơi.
"Boss." Ân Trung nói: "Cũng đã đến giờ cơm tối, ngài có muốn dùng bữa không?"
Ân Trung nói nhưng trong lòng đã đoán trước được câu trả lời, thầm nói hôm nay có lẽ hôm nay lại phải đem chia cho người làm đem về thôi.
Nhưng không ngờ Cố Triều lại không nói "không", thay vào đó hắn nhìn ông hỏi: "Có phải cháu đang hành hạ bản thân mình không?"
Ân Trung thoáng kinh ngạc rồi nhanh chóng trở lại bình thường, ông nhìn Cố Triều rồi gật đầu một cái.
"Ra vậy." Cố Triều tỏ ý đã hiểu, sau đó hắn lại tiếp tục suy nghĩ, đột nhiên bên tai hắn đột nhiên nghe được tiếng nứt vỡ của thủy tinh.
Cố Triều giật mình ngẩn đầu lên, ngay trên đỉnh đầu hắn, giữa không trung xuất hiện một vết nứt màu trắng.
Cố Triều ngay lập tức sửng sốt, hắn còn chưa kịp phản ứng mạnh hơn thì vết nứt đã biến mất, giống như những gì xảy ra ban nãy chỉ là ảo giác.
"Ban nãy chú có thấy gì không?" Cố Triều vội nhìn Ân Trung hỏi, ngón tay hắn chỉ lên vị trí vết nứt ban nãy: "Ở đây, xuất hiện một vết nứt."
Ân Trung kinh ngạc, ông biết Cố Triều sẽ không tự nhiên sẽ nói năng lung tung, ông không tin mấy chuyện hư ảo, Cố Triều càng không tin, cho nên ông khó mà tin được khi Cố Triều nói như thế.
Hơn nữa ông thật sự không thấy gì, suy đi nghĩ lại ông chỉ có thể đoán là Cố Triều bị hoa mắt mà thôi.
Cố Triều bây giờ đã đến mức thấy cả ảo giác như vậy, Ân Trung không thể không kiên quyết hơn, lần này ít nhất ông cũng phải khiến Cố Triều ăn cơm.
"Boss, ngài dù không có khẩu vị cũng nên ăn một chút đi."
Nghe Ân Trung nói vậy, Cố Triều biết Ân Trung không nhìn thấy, cũng không tin hắn, cho rằng hắn suy yếu đến hoa mắt.
Cố Triều cũng muốn tin rằng hắn hoa mắt thôi, nhưng hắn tin vào mắt mình.
Hắn mệt mỏi là thật nhưng không suy yếu đến mức trông gà hóa cuốc.
"Được, chú cho người dọn đi.
Cháu ăn." Cố Triều không nhắc đến việc mình nhìn thấy vết nứt kia nữa, đồng ý ăn cơm, dù sao hắn cũng phải ăn, hắn muốn chứng thực suy đoán của mình.
Nghe Cố Triều đồng ý, Ân Trung vừa kinh ngạc vừa vui sướng, sự vui vẻ lan ra khắp mặt, khóe miệng cong lên, vui vẻ nói: "Lập tức dọn lên cho ngài."
Chỉ cần Cố Triều chịu ăn cơm, bất kể Cố Triều có trông gà hóa cuốc hay không đối với ông không thành vấn đề, cứ trông gà hóa cuốc thêm mấy lần nữa cũng được.
Hiệu xuất Ân Trung làm việc vẫn rất nhanh, dù cho tuổi tác đã cao, kỹ năng vẫn không có dấu hiệu gì giảm sút, tốc độ làm việc mau lẹ, chẳng mấy chốc một bàn đồ ăn đã được dọn ra.
Cố Triều nhìn một bàn đầy ấp đồ ăn, nhịn không được nói:"Dù sao cũng chỉ còn một mình cháu, từ mai chú không cần chuẩn bị nhiều như vậy đâu."
"Tôi hiểu rồi." Ân Trung cúi đầu đáp, trong lòng đang lập lên danh sách những món ăn bổ để bồi bổ lại cho hắn.
Cố Triều không hề biết những suy nghĩ của Ân Trung, hắn tập trung ăn cơm, hắn không nhớ là mình ăn một bữa cơm đàng hoàng là từ khi nào nữa.
Hơn nữa hắn hiện tại thật sự không có khẩu vị, hắn chỉ ăn chỉ vì muốn chứng thực phán đoán của hắn mà thôi.
Nếu như làm như vậy thật sự khiến hắn có thể gặp lại thiếu niên trong mơ, vậy hắn lên dùng biểu cảm gì đối mặt với cậu đây.
Càng nghĩ tới Cố Triều nhịn không được mà nhíu mày, hắn không thể nếm được bữa cơm này có vị gì nữa.
Hắn chỉ nhai rồi nuốt, cứ như vậy kết thúc một bữa cơm.
Ăn xong Cố Triều tắm rửa rồi đi ngủ, hắn phải dưỡng thân thể tốt lên càng sớm càng tốt.
Lúc đi ngang qua gương thì chợt dừng lại, hắn chú ý đến những sợi tóc trắng trên đầu mình.
Hắn bây giờ cũng đã gần năm mươi, tuy uy thế qua từng năm của hắn chưa từng giảm đi nhưng khóe mắt và miệng cũng dần có nếp nhăn, tuy không rõ nhưng có vẫn là có, là báo hiệu của việc hắn đang dần già đi.
Tuy giữa năm mưới vẫn chưa tính là quá già, nhưng dọa gần đây hắn suy nghĩ quá nhiều làm việc quá độ cho nên bây giờ trên đầu có không ít tóc bạc.
Cố Triều thầm nghĩ, hắn nên mua thuốc nhuộm để che đi những sợi tóc này.
Cố Triều hôm nay ngủ sớm, mai cũng dậy rất sớm.
Cố Triều nhìn căn phòng nhỏ treo đầy ảnh của thiếu niên, thầm nghĩ bản thân bây giờ đã quen ngủ ở phòng của cậu rồi, sau này nếu không ngủ ở đây, hắn sẽ không ngủ được mất.
Buổi sáng Cố Triều uống cà phê ăn sáng, nhìn hắn đến lát bánh mì thứ ba, Ân Trung ở phía sau vừa kịch động vừa vui mừng.
Ăn xong, Cố Triều sẽ như mọi ngày đến công ty, nhưng hôm nay hắn không đến đó vội, hắn ghé qua một tiệm bán vàng mã thấy trên đường, mua rất nhiều giấy tiền vàng mã, sau đó mua ít trái cây, rồi ghé qua tiệm hoa đợt trước.
Thanh niên trong tiệm vẫn nhớ mặt hắn, thấy hắn liền chạy đến chào hàng: "Quý khách, anh muốn mua hoa gì?"
Cố Triều nói: "Hoa hồng đỏ, mười năm cành."
"Được, có ngay." Thành niên nhanh nhẹn lấy hoa cho hắn, cậu lựa mấy bông nở tươi nhất, giúp hắn trang trí gói lại, nghĩ lại ý nghĩa của mười năm bông hồng, liền nhẹ nhàng cổ vũ hắn: "Dục tốc bất đạt, nếu anh thành tâm, tôi nghĩ người ấy sẽ tha thứ cho anh thôi."
"Cảm ơn." Cố Triều nhận hoa, hoa được cắt tỉa tranh trí vô cùng đẹp mắt, phầm là người yêu cái đẹp dù không hay ngắm hoa cũng sẽ cảm thấy rất thích mắt.
Cố Triều rời khỏi cửa hàng hoa, lái xe đến nghĩa trang.
Hắn đi thăm mô của thiếu niên, lần này hắn tới, từ phía xa đã trông thấy một bóng người đàn ông, đôi phương quỳ gối cúi đầu, chấp tay trước mộ thiếu niên.
Cố Triều đứng từ bên góc cho nên không thấy toàn diện gương mặt người đàn ông kia, nhưng chỉ nửa gương mặt cũng khiến Cố Triều kinh hãi.
Người đàn ông kia có gương mặt giống Thu Trì như đúc..