[Hệ Thống Xuyên Thư] Sau Khi Xuyên Qua Nam Chính Mỗi Ngày Đều Mơ Ước Tôi
Chương 114: Chương 114
Thu Trì nhìn Lý Nhã ngồi trên bàn liền cảm thấy có chút kỳ quái, dù sao thân phận của Lý Nhã bây giờ là bảo mẫu, ngồi ăn chung hình như không hợp lý cho lắm.
Nhưng Thu Trì còn chưa kịp đem thắc mắc hỏi ra thì Cố Triều đã nhanh tay đứng dậy, không nói không rằng kéo Lý Nhã đang ngồi trên ghế đứng dậy.
"Ông chủ?" Lý Nhã bị hành động của hắn làm cho hết hồn, nhưng cả kinh còn chưa kịp đi qua thì cánh tay truyền đến một trận đau đớn khiến cô đau đớn hét lên một tiếng.
"Chẳng phải tôi đã nói đây không phải là chỗ dành cho cô ngồi sao?" Giọng hắn lạnh nhạt, trong đôi mắt nhìn cô ẩn giấu một tầng sát khí mỏng đến mức không ai nhìn ra được, "Cô nghe không hiểu tiếng người sao?"
Lý Nhã bị hắn bóp đau đến không thốt lên lời, cuống họng khẽ rên một tiếng, đôi mắt vì đau mà phủ một lớp sương mỏng, gương mặt cô lúc này thật sự khiến người ta phải thương sót.
Nhưng Cố Triều không may lại không phải là một kẻ biết thương xót cho người khác, ngoài trừ những người hắn nhận định thì hắn chưa từng thương xót cho người nào, kể cả đối phương có là phụ nữ.
Trong hắc đạo không phân biệt nam nữ, cho nên hắn cũng chẳng cần phải phân biệt làm gì, phật ý hắn đều có kết cục không tốt.
Thu Trì nhìn một màn này cả cơ thể đột nhiên cứng đơ, mồ hôi lạnh túa ra sau gáy, hô hấp dần trở nên bất ổn, đôi mắt mở to, biểu cảm dần trở nên sợ hãi.
Không hiểu tại sao cảnh tượng trước mặt này khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc, hệt như cậu đã từng trải qua trước đây, suy nghĩ này khiến lòng ngực cậu đau đớn một trận, khiến cậu cực kỳ khó thở.
Toàn thân Thu Trì đổ một tầng mồ hôi lạnh, cậu đang dần mất tỉnh táo.
Tiểu Thất ngồi đối diện nhanh chóng phát hiện Thu Trì có biểu hiện khác lạ, lập tức hoảng hốt kêu lên: "Thân ái!!"
Một tiếng gọi này khiến Cố Triều giật mình nhìn qua, thấy gương mặt cậu đột nhiên trở nên trắng bệch, hắn ngay lập tức bỏ Lý Nhã ra, Cố Triều hốt hoảng kếu một tiếng rồi chạy nhanh đến chỗ cậu, "Bé cưng!"
Lý Nhã được hắn thả ra, liền hoảng sợ lùi lại mấy bước, ở vị trí Cố Triều nắm lấy đã sưng tím một mảng lớn, nhìn cực kỳ rợn người.
Cô đau đớn ngồi xuống đất, trán đổ ra mồ hôi lạnh, chậm chút nữa thì tay cô có thể sẽ bị hắn bẻ gãy.
"Đừng chạm vào tôi!" Thu Trì thấy hắn sắp chạm vào mình liền dùng tay hất ra, cậu đứng dậy lùi về sau hai bước, ánh mắt hoảng sợ nhìn hắn như thể nhìn một con quái vật, "Đừng có chạm vào tôi."
"Bé cưng?" Cố Triều bị một cú hất tay này làm cho kinh ngạc, hắn không thể tin được mà nhìn Thu Trì, trong lòng đau đớn khó chịu, nhưng hắn ngay lập tức lấy lại tinh thần, nói: "Bé cưng, em sao vậy?"
"Em không cố ý..." Thu Trì cũng giật mình, cậu kinh ngạc vì hành của chính mình.
Cậu không hiểu vì sao lại làm như vậy, chỉ là, chỉ biết khi Cố Triều sắp chạm vào mình cậu liền cảm thấy sợ vô cùng, cậu còn chưa suy nghĩ thì cơ thể giống như một bản năng mà hành động, cho nên mới có một màn như vừa rồi.
"Ư..." Thu Trì đột nhiên kêu một tiếng, cậu dùng một tay đỡ lấy đầu, bây giờ đầu cậu giống như có ai dùng búa đập mạnh vào khiến cậu đau đến muốn phát điên, trong đầu là những ký ức kỳ lạ chồng chéo lên nhau, những ký này giống như là của cậu nhưng cũng không phải là của cậu.
Những ký ức này khiến cậu đau đến muốn chết đi, trong lòng đều ngàn ngập nỗi đau lẫn chua sót, cuối cùng cậu chịu không được mà bật khóc.
"Bé cưng!"
"Thân ái!"
Cố Triều và Tiểu Thất đồng thời cùng hét lên, biểu cảm trở nên hoảng hốt.
Cậu nâng gương mặt đầm đìa nước mắt lên, đầu lưỡi đồng thời cảm nhận được một mùi máu tanh, cậu theo bản năng đưa tay lên chạm thử thì phát hiện cả lòng bàn tay bị phủ bởi máu.
Thu Trì sửng sờ vài giây rồi vội vàng đưa tay lên lau, trong lúc cậu không chú ý, Cố Triều đã chạy đến bên cạnh hắn giữ tay cậu lại, không chờ cậu phản ứng đã nâng gương mặt cậu lên.
"Bé cưng đừng cúi mặt, máu sẽ chảy càng nhiều."
Ân Trung nhanh nhẹn hiểu ý đưa cho Cố Triều một chiếc khăn tay, ông nhìn Thu Trì biểu cảm vô cùng lo lắng, "Để tôi gọi bác sĩ đến."
Nói xong liền lấy điện thoại ra, nhưng Tiểu Thất đã nhanh tay cản ông lại, "Ông, không cần gọi bác sĩ."
Ân Trung khó hiểu, chưa chờ ông hỏi thì Tiểu Thất đã trả lời: "Có gọi bác sĩ cũng không chữa được."
Ánh sáng Tiểu Thất lúc này không hề có sự tươi sáng như thường ngày, trái lại lại có phần cường ngạch giống hệt Cố Triều.
Đối diện trước đôi mắt của Tiểu Thất, Ân Trung liền ngẩn người.
Cố Triều không hề để ý cuộc đối thoại của hai người phía sau, hắn lúc này trong đầu chỉ có thiếu niên trước mặt.
Hắn dùng khăn lau sạch máu mũi và nước mắt trên mặt cậu, mặc kệ cơ thể cậu có chút bài xích mình, hắn vẫn giữ lấy cậu không buông.
"Bé cưng." Giọng hắn run rẩy, "Không sao, đừng sợ."
TIểu Thất lúc này đi đến bên cạnh hai người, nó đưa tay kéo áo Cố Triều, nói: "Ba, mau mang thân ái lên phòng đi."
"Sao cơ?" Cố Triều cúi đầu, vừa vặn đối diện nhìn với mắt Tiểu Thất, trong lòng đột nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, hắn nhíu chặt mày không nói gì, sau đó vòng tay bế Thu Trì lên.
Thu Trì giống như bị rút đi hết sức lực, chỉ có thể cam chịu bị hắn ôm đi.
"Ngoan, đừng sợ." Cố Triều nhẹ nhàng dỗ dành thiếu niên ở trong lòng, nhớ lại ánh mắt cậu ban nãy khi nhìn hắn, trái tim hắn chua xót, hắn cúi đầu nỉ non vào tai cậu giống như cầu xin: "Xin em đừng sợ anh."
Cố Triều ôm Thu Trì trở lại về phòng, Tiểu Thất cũng chạy theo phía sau.
Sau khi cả ba người vào phòng, Cố Triều đem Thu Trì đặt trên giường, còn Tiểu Thất thì đóng cửa lại tiện tay khóa chốt cửa.
Làm xong Tiểu Thất lúc này mới đi đến bên cạnh Tiểu Thất, Cố Triều không đoán ra ý định của nó, liền hỏi: "Con muốn làm gì?"
"Tiểu Thất?" Thu Trì yết ớt gọi nó một tiếng.
"Không sao đâu thân ái." Tiểu Thất cong môi cười, dứt lời nó đưa tay che đi đôi mắt của cậu, sau đó hạ xuống má cậu một nụ hôn, "Nhanh thôi, thân ái sẽ khỏe lại.
Tiểu Thất hứa đấy."
Bàn tay đang che mắt Thu Trì dần xuất hiện một ánh sáng lam nhạt, ánh sáng vừa xuất hiện cơ thể Thu Trì cũng lập tức thả lỏng.
Cố Triều nhìn một màn này không hề ngạc nhiên, hắn im lặng ngồi một bên nắm chặt bàn tay của thiếu niên, ánh mắt đều là nhu tình không thể giấu.
Tiểu Thất duy trì tư thế này khoảng một phút, sau khi ánh sáng trên tay tan đi, Tiểu Thất mới rút tay về.
Thu Trì đã nhắm mắt ngủ say, cả người đều thả lỏng, hơi thở bình ổn, không còn dáng vẻ đau đớn yết ớt ban nãy.
"Cứ tưởng thân ái bị thương bình thường thôi, xem ra không phải rồi." Tiểu Thất nhảy xuống giường, ánh mắt nghiêm túc nhìn Cố Triều: "Ba ghẻ, chúng ta nói chuyện đi.
Có chuyện ba cần phải biết."
Hai người ngồi đối diện trên ghế, im lặng nhìn nhau khoảng vài phút thì Tiểu Thất lên tiếng trước, "Ba đã biết được đến đâu rồi."
Cố Triều đáp: "Chỉ suy đoán một chút thôi, không nhiều."
Tiểu Thất cười khẩy một tiếng, "Chỉ suy đoán một chút mà đoán đúng hết luôn hả?"
Dứt lời, nó thò tay vào túi áo trước ngực lấy ra một tờ giấy, nó mở ra rồi đặt trước mặt Cố Triều: "Chúc mừng, ba đoán đúng hết rồi."
Trên giấy là một biểu đồ được vẽ và chú thích vô cùng rõ ràng, mà nét chữ không ai khác chính là của Cố Triều.
Hắn dựa vào những lời nói của Thu Trì mà vẽ lên biểu đồ này, sự tồn tại của thế giới song song, xuyên không, hệ thống, Tiểu Thất.
Tiểu Thất nhìn tên mình được khoanh đỏ cùng với dòng chú hệ thống kế bên liền hỏi: "Ba biết thân biết phận của con từ khi nào?"
"Sau khi biết thế giới này là một cuốn tiểu thuyết." Cố Triều nói: "Nhưng chỉ nghi ngờ, không chắc chắn.".