[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào
Chương 392: Nhiệm Vụ Cuối Cùng 6
Huyên Huyên cắn răng, thôi xong chính mình dùng lực quá lớn. Chân và eo có chút đau.
Cô mím môi kiềm chế phát ra tiếng đau, eo nhỏ vặn vẹo như muốn đứng dậy. Lâm Hoằng hắn bị đẩy ngã cũng giật mình không ít.
Cuấn sách bay ra xa một đoạn. Còn thứ gì đó mềm mại, ấm áp mùi hương ngọt ngào đang đè lên trên mình. Hắn không tự giác được, mà hít lấy mùi hương đó
Tâm hồn cũng vì vậy mà bay cao bay xa. Huyên Huyên vẫn phải vào vai cô bạn thanh mai trúc mã, xấu xí nhút nhát. Cô cúi đầu vào vai hắn, cất tiếng nhỏ hệt như muỗi kêu...
" Lâm.. Lâm... Hoằng.. tôi xin.. lỗi.. không, không có cố ý...
Nói xong, Huyên Huyên vô tình dướn bộ ngực lớn của mình áp lên mặt Lâm Hoằng. Cơ thể khẽ động, như muốn đứng dậy..
Lâm Hoằng hồi thần, hắn theo phản xạ tự nhiên hai tay đặt lên eo nhỏ của cô, nâng lên. Hai người đồng thời tách ra..
Lúc này hắn mới nhìn kĩ thứ đè lên người mình. Thì ra là cô bạn Thịnh Huyên Huyên, chơi chung với nhau từ bé.
" Huyên Huyên, cậu đi đâu mà gấp vậy? Có bị thương nơi nào không?
Lâm Hoằng ôn nhu lên tiếng hỏi han, trong lòng hắn vẫn suy nghĩ về mùi hương trên cơ thể Huyên Huyên. Cô ấy dùng nước hoa sao?
" Tôi.. đi về lớp học... :" Huyên Huyên thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, thì không cần tốn thời gian với hắn..
Dứt lời cô xoay người bước đi, bất giác chân nhói đau, bước đi không vững như muốn một lần nữa ngã xuống đất.
Lâm Hoằng nhanh tay chạy tới, đỡ lấy eo của cô. Ánh mắt của hắn nhìn xuống chân nhỏ thon dài của Huyên Huyên..
" Huyên Huyên, hình như chân cậu bị trật chân rồi. Có cần tôi đưa cậu tới phòng y tế không?
" Không.. không cần.. sẽ lỡ....tiết học :" Huyên Huyên nhịn đau, cúi thấp đầu xuống, không dám ngẩng đầu lên nhìn Lâm Hoằng...
Hắn không một chút suy nghĩ, bế ngang cô. Đi thẳng tới phòng y tế, hai tay ôm chặt eo nhỏ.
Ánh mắt lén lút quan sát gương mặt của Huyên Huyên. Dung mạo vẫn xấu như năm nào, nhưng thân thể này lại hoàn hảo, không giông gương mặt kia.
Tuy hắn chỉ bế, nhưng con mắt của nam nhân rất tinh tường. Hắn có thể đoán ra được số đo ba vòng, và cân nặng của Huyên Huyên.
Hơn nữa mùi hương phát ra từ cơ thể của cô, rất dễ chịu.. Hắn không ghét bỏ mùi hương này..
Mắt thấy tai Huyên Huyên ửng hồng hồng, Lâm Hoằng thoáng nghĩ qua, cô ấy đang xấu hổ sao?
" Lâm Hoằng, cảm... ơn cậu, không cần phải tới phòng y tế.. tôi không sao.
Cô lên tiếng phá vỡ bầu không khí bí bách lúc này. Hắn yên lặng không nói gì, lẳng lặng bế cô vào phòng y tế. Lúc lâu sau hắn giúp cô dán cao lên mắt cá chân.
Hơi đắn đo một lúc Lâm Hoằng quyết định lên tiếng hỏi..
" Huyên Huyên, cậu dùng nước hoa sao?
Huyên Huyên hơi bất ngờ, hắn mở miệng ra liên hỏi vấn đề này. Cô vẫn cúi thấp đầu, lắc nguầy ngậy...
" Không.. Tự nhiên có mùi như vậy, tôi không dùng.
Nghe thấy câu trả lời, Lâm Hoằng ban đầu có kinh ngạc. Sau đó hắn dặn dò vài câu rồi trở về lớp học.
Phía sau tấm rèm trắng, nữ sinh không tin vào mắt mình nhìn thấy. Nam thần Lâm Hoằng lại bế con nhỏ xấu xí nhất trường tới phòng ý tế?
Đây là tin nóng hổi, đợi ngày mai Tiêu Mạn tỷ tới trường. Nhất định phải kể cho tỷ ấy nghe, nói không chừng Thịnh Huyên Huyên lại ăn đòn không lết được ra khỏi trường..