[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào
Chương 296: Thế Giới Này Quá Nguy Hiểm 7
Mộc Bá và Mộc Cường quay sang liền thấy Lâm Y Y khóc, hai người họ cau mày gắt gỏng lên tiếng chất vấn.
"Hạ Mặc Phỉ, Y Y chỉ muốn hỏi một chút. Anh có cần lớn tiếng vơi Y Y như vậy hay không? :" Mộc Bá mở miệng cất tiếng khàn khàn nói.
Lâm Y Y vội vàng nắm lấy cánh tay của Hạ Mặc Phỉ, xua tay với hai anh em nhà họ Mộc.
" Hai người hiểu nhầm rồi, anh Mặc Phỉ không có lớn tiếng với Y Y. Là Y Y làm anh Mặc Phỉ tức giận.
Lâm Y Y gắt gao túm chặt tay Hạ Mặc Phỉ, cố gắng tỏ ra nhận lỗi về phía mình. Hạ Mặc Phỉ nhíu mày dứt khoát đẩy Lâm Y Y ra, lạnh nhạt nói.
" Tôi không có lớn tiếng với cô ta, Y Y tôi chưa làm gì, tại sao cô lại khóc?
" Đã biết chính mình chọc giận tôi, sao còn không buông tay ra... :" Hạ Mặc Phỉ thẳng thắn nói, hắn đã có Huyên Huyên. Lại không thích nữ nhân tâm cơ như Lâm Y Y.
Luôn tỏ ra yếu đuối, để người khác thương hại bao bọc. Ban đầu hắn cũng thiếu chút nữa, tin tưởng Lâm Y Y này.
" Anh Mặc Phỉ, em....em xin lỗi.. em không cố ý :" Lâm Y Y khóc nấc lên, hai bã vai run rẫy...
" Nếu như các người không tin, vậy có thể ra ngoài kia xem Huyên Huyên nói đúng hay không?
" Tôi mệt mỏi, đừng làm phiền :" Nói xong Hạ Mặc Phỉ đi vào chỗ mình nằm. Nơi đó có 4 chiếc giường, xếp ngang nhau. Được ngăn cách bởi rèm màu trắng.
Bình thường Hạ Mặc Phỉ, Mộc Bá, Mộc Cường sẽ thay nhau nằm trên giường thí nghiệm. Hôm nay tới Mộc Cường ra đó ngủ, dĩ nhiên Hạ Mặc Phỉ ngủ trên giường..
Ba người trợn tròn mắt nhìn thái độ lạnh lùng của Hạ Mặc Phỉ. Hồi lâu Mộc Cường mở miệng nói.
" Y Y, cô ở trong này. Tôi và Mộc Bá ra ngoài xem thử.
" Được, hai người cẩn thần :" Lâm Y Y gạt nước mắt, nhè nhẹ gật đầu. Nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Hạ Mặc Phỉ không ngừng.
Tròn ba nam nhân này, Hạ Mặc Phỉ là người tài giỏi rất. Ngoại hình cao dáo 1m92 . Ngũ quan tinh xảo, hai mắt đen sâu. Mũi cao, môi mỏng.
Toàn thân tỏa ra khí chất bất phàm đúng mẫu nam nhân mà cô thích. Chỉ tiếc là Hạ Mặc Phỉ đã có bạn gái.
Có bạn gái thì đã sao? thứ Lâm Y Y này muốn, dĩ nhiên phải lấy cho bằng được. Quách Huyên Huyên là con người khô khan, cô không tin không đẩy ngã được Hạ Mặc Phỉ.
" Cạch -- "
Tiếng mở cửa khiến cho Lâm Y Y hồi thần ,cô ta kinh ngạc nhìn Huyên Huyên.
Toàn thân chỉ mặc mổi chiếc áo sơ mi trắng, của Hạ Mặc Phỉ dài quá đùi một chút. Khoe chọn đôi chân dài miên man.
Làn da trắng hơi phiếm hồng, nước từ trên Tóc nhỏ giọt xuống. Mặc dù chỉ là tùy ý mặc, nhưng lại phá lệ câu dẫn người.
Hạ Mặc Phỉ cũng không khác Lâm Y Y, hắn cảm giác được Huyên Huyên xinh đẹp hơn thì phải.
Huyên Huyên đảo mắt nhìn Lâm Y Y , sau đó cô trực tiếp phớt lờ. Đi lướt qua Lâm Y Y, tiến lại gần Hạ Mặc Phỉ, nhẹ nhàng ngồi xuống giường.
Mùi hương ngọt ngào phảng phất quanh quẩn chóp mũi hắn. Bất giác Hạ Mặc Phỉ cổ họng hắn khô nóng, toàn thân hơi ngứa ngáy...
" Mặc Phỉ, áo này có chuta rộng :" Huyên Huyên lơ đãng nói, thực chất là cô không biết phải bắt đầu từ đâu.
" Ân! Huyên Huyên, em có dùng nước hoa sao? :" Hắn hơi đỏ mặt, buột miệng thốt ra..
" Có sao? Em không có dùng, anh ngửi thử xem.
Nói xong Huyên Huyên hơi áp cổ mình vào sát mặt Hạ Mặc Phỉ.
Hắn nhìn chăm chăm vào cái cổ trắng nõn của cô, mùi hương ngọt ngào xổng thẳng lên đại não hắn. Hai mắt hắn hơi nhắm lại, môi mỏng bất ngờ dán lên cổ trắng nõn kia .
" Ưm.. :" Hơi thở nóng phà vào cổ, khiến Huyên Huyên bật ra tiếng..
Hạ Mặc Phỉ giật mình, nghiêng đầu sang hướng khác. Gương mặt tinh xảo thoáng chốc đỏ hồng..
" Khụ ~~ quả thật không có mùi nước hoa! Huyên Huyên em nghĩ ngơi đi, ngày mai anh sẽ ra ngoài xem tình hình...