[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào
Chương 148: Thú Nhân : Thật Nhiều Giống Đực 22
Sáng ngày hôm sau, Huyên Huyên và Trác Dư Nhiên vẫn còn ngủ. Trác A Thiên và Trác Tư Siêu đã sớm dậy để chuẩn bị cùng đoàn người đi săn bắn.
Hai người lưu luyến nhìn cơ thể lõa lồ của Huyên Huyên, không nỡ rời xa. Khắp người đều hiện ra vết đỏ hồng do đêm qua, quá cuồng nhiệt.
" Đại ca, có phải đêm qua ba huynh đệ chúng ta có hơi quá tay với Tiểu Huyên hay không?
Trác Tư Siêu lên tiếng thương xót, hắn khom người với y phục mạc vào chỉnh tề.
Nghe thấy nhị đệ hỏi như vậy, Trác A Thiên cũng cảm thấy đêm qua bọn họ cuồng hoan cỡ nào. Hắn nhịn không được nhìn xuống hạ thân của Huyên Huyên, dính đầy tinh dịch.....
Thoáng chốc côn thịt đang yên ổn trong quần, liền dựng thẳng lên..Hắn thở dài một hơi . Không thể trách hắn được, tất cả là do nàng quá câu dẫn.
Trác Tư Siêu cũng không khác gì đại ca mình. Hắn tiến lại gần, banh rộng hai đùi Huyên Huyên ra .
Không ngần ngại mà đưa lưỡi quét sạch toàn bộ tinh dịch dính trên tiểu huyệt lẫn cúc huyệt nuốt xuống bụng.
Huyên Huyên mệt mỏi ngủ, trong mơ màng, cô cảm giác được thứ gì đó nham nhám liếm láp dưới thân mình. Huyên Huyên vẫn nhắm chặt mắt, miệng bắt đầu rên rĩ nhỏ xíu.
" Ưm... ư.... thoái mái.. thật... thoải mái :"
Trác Tư Siêu bị tiếng rên rĩ của cô kích thích, hắn định móc côn thịt ra cắm vào tiểu huyệt dâm dục kia, liền bị Trác A Thiên ngăn cản.
" Nhị đệ, đêm qua nàng ấy đã mệt mỏi. Để cho nàng nghỉ ngơi, chúng ta cũn nên đi săn . Sắp lỡ giờ tốt rồi...
Trác A Thiên quan tâm nhắc nhở, thật ra trong tâm hắn muốn làm lắm. Hạ thân đã nóng cứng, muốn phát điên lên.
Lúc này Trác Tư Siêu khựng lại, cất côn thịt trở lại vào quần. Tay gãi đầu, mở miệng nhận sai.
" Đại ca, là đệ không kiềm chế được, chúng ta mau đi săn. Đem thật nhiều thịt về cho Tiểu Huyên tẩm bổ.
" Được :" Trác A Thiên rứt khoát gật đầu.
Trước khi đi, hai người còn chu đáo lau sạch mình cho Huyên Huyên . Thay cho cô một y phục mới, rồi mới an tâm rời khỏi hang động.
Vì đêm qua bị ba cầm thú nam nhân thay phiên nhau chơi, Huyên Huyên ngủ một mạch tới chiều mới tỉnh.
Khi cô tỉnh dậy đã không còn ai bên cạnh, trên người đã được lau sạch sẽ. Còn thay vào một bộ y phục khác.
Huyên Huyên mệt mỏi thở hắt ra, cô sờ khắp nơi trên cơ thể. Cảm thấy không còn đau rát, hơn nữa còn sảng khoái nữa là đằng khác.
Cô mím chặt môi, nhưng không biết phát tiết với ai. Liền nói chuyện phiếm cùng hệ thống .
" Hệ thống , dương khí đã đầy chưa?
[...] Ký chủ, dương khí sắp đầy . Đã được 80% .
Sắc mặt cô cứng đờ, cả một đêm bị ba tên cầm thú kia hành hạ chơi tới sống dở chết dở vậy mà chưa đầy?
[...] Nam Chủ đang gặp nguy hiểm , phiền ký chủ đi về hướng nam 10 dặm.
Nghe thấy hệ thống nhắc nhỡ, Huyên Huyên mệt mỏi. Cô mắng thầm 3 đời tổ tông nhà Trác Dư Nhiên.
Đêm qua hắn cắm chưa đủ hay sao, mới mở mắt ra liền đi tìm chết rồi???
Cô bước chân xuống nền đất lạnh, vừa đứng lên định bước đi. Thì hai chân như không có lực, chao đảo như muốn ngã xuống...
" Mẹ nó! cầm thú nam nhân. "
" Bây giờ bổn cô nương phải lết, cái thân không còn sức này đi cứu hắn. Giỏi lắm đợi cứu được.
" Bổn cô nương sẽ làm món lạp xưởng chiên cùng trứng :"
[...] Ký chủ, ta không ngại phát hình phạt đâu, Ký chủ còn không mau lên, nam chủ sẽ chết.
Huyên Huyên :"...."
" Đi, phải đi chứ "
" Bổn cô nương đang lết tới đây :"
[...] "......"