[Hệ Thống] : Sắc Nữ - Tiểu Đào Đào
Chương 117: Tránh Ra! Tôi Ngại Bẩn 26
Y Thiên Vũ cố gắng điều chỉnh sắc mặt lẫn cảm xúc, hắn sợ đi tới trước mặt em gái lại một lần nữa chạy đi.
Hàn Viên hơi lo lắng nhìn Huyên Huyên. Vì hắn chưa từng nghe cô kể về quá khứ của mình. Hồi lâu thấy Huyên Huyên vẫn như bình thường, hắn mới thở ra nhẹ nhõm.
Tới khi cuối bữa ăn, Hàn Viên đi tới trước thanh toàn, thì nhân viên nói đã có người thanh toán . Hắn hơi nghi ngờ, nhìn Y Thiên Vũ đang tiến lại gần Huyên Huyên.
" Huyên Huyên vì sao lại rời bỏ anh? Em gái, em nói đi. Không phải em đã hứa không rời xa anh sao?
Y Thiên Vũ sốt ruột lên tiếng, hắn vừa yêu vừa hận. Cô nói được không làm được, cô nỡ tàn nhẫn rời bỏ hắn, khiến hắn sống không bằng chết..
" Xin lỗi tôi không quen anh! Tôi phải đưa con gái về nhà trước.
Huyên Huyên thằng thừng nhận định quan hệ. Một mực muốn thoát khỏi Y Thiên Vũ.
Hiện tại cô muốn ngược tâm tên anh trai này, phải ngược hắn tan nát cõi lòng thì thôi.
Biểu tình xa cách lạnh nhạt cùng với giọng nói cứng nhắc của Huyên Huyên . Khiến cho Y Thiên Vũ không thể bình tĩnh được nữa.
Hắn tìm cô xuốt 6 năm trời, hắn sống 6 năm trong hối hận không nguôi. Trái tim hắn nhói đau mỗi khi nhớ tới nụ cười cuối cùng của cô.
Cho tới lúc này, cô xuất hiện đứng trước mặt hắn. Vẻ mặt điềm tỉnh thong dong, vẫn quyến rũ xinh đẹp câu dẫn người.
Hắn muốn ôm cô chặt vào lòng, muốn bắt về nhốt lại. Thật sự muốn làm rất nhiều điều với cô.
Vậy mà nhận lại là sự thờ ơ lạnh lùng xa cách. Hơn nữa ,em gái mình còn có con, có chồng...
" Huyên Huyên, em đã kết hôn rồi sao ? Đây là con gái em?
Lúc này Hàn Viên vừa đến kịp lúc, hắn nghe thấy vội vàng lên tiếng trả lời thay Huyên Huyên.
" Anh là ai? Sao ngăn cản vợ và con gái của tôi.....
"Huyên Huyên, tên này là chồng em sao? " Y Thiên Vũ thất vọng lên tiếng.
Huyên Huyên nhàn nhạt gật đầu, dù sao có cơ hội chọc tức chết Y Thiên Vũ. Cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.
Hàn Viên gật đầu vui sướng không thôi, nói như vậy thì Huyên Huyên đã chấp nhận hắn rồi sao?
" Tôi là anh trai của Huyên Huyên, Y Thiên Vũ. :
" Tôi là Hàn Viên...
" Hàn Viên, anh đưa Tịch Nhi về trước đi. Tôi có chuyện cần nói với anh trai.
" Được, Được "
Hàn Viên không hề nghi ngờ gì, còn phá lệ vui vẻ bế Y Tư Tịch chở về trước.
" Mami! Nhớ về sớm, Tịch Nhi đợi mami về :"
Y Tư Tịch ôm lấy cổ Hàn Mặc, ngọt ngào vẫy vẫy tay tạm biệt Huyên Huyên.
" Được, mẹ sẽ về sớm !Tịch Nhi ngoan phải nghe lời ba ba biết không?
Đợi cho Hàn Viên khuất bóng, Y Thiên Vũ nhanh chóng vác ngược Huyên Huyên về phía toilet. Hắn thật sự nhớ chết mất, cảm giác vừa mừng xen lẫn đau đớn này hắn không chịu được.
" Y Thiên Vũ, anh buông em ra, thả em xuống :"
Huyên Huyên bất ngờ bị vác ngược, cô giãy giụa đấm mạnh vào lưng Y Thiên Vũ.
" Các ngươi canh chừng ở đây, bất kì ai cũng không được vào trong này.
" Rõ "
Y Thiên Vũ không buông Huyên Huyên ra, mà hắn lạnh lùng ra lệnh cho đàn em canh chừng.