Hầu Phu Nhân
Chương 3: Hoàn
5.
Ta lâm bồn vào ngày đầu thu năm thứ hai được gả tới phủ Vĩnh Xương Hầu.
Vất vả một ngày một đêm, cuối cùng cũng hạ sinh được trưởng tử.
Vào lễ đầy tháng của đứa trẻ, mẹ đẻ và chị dâu của ta đã tới thăm.
“Thật không ngờ rằng cuộc sống của con ở Hầu phủ lại suôn sẻ như vậy.” Mẹ vui vẻ vỗ nhẹ vào tay ta.
Chuyện của Thiền Thiền được Hầu phủ giữ kín, người ngoài không biết rõ nội tình.
Chỉ nghe nói rằng Vĩnh Xương Hầu đã đuổi vị thiếp thất đã theo ngài ta nhiều năm rời phủ.
Về phần Nguyệt Nương, nàng ta vẫn phụ trách việc quản sự của Hầu phủ.
Tuy nhiên ta và nàng ta nước sông không phạm nước giếng, cũng được xem là hòa thuận.
Dù gì hiện tại ta cũng đã sinh được đích trưởng tử cho Hầu phủ.
Hoàng đế ban hôn vốn dĩ không phải chuyện đơn giản, hoàng ân là phúc, cũng là họa.
Cha mẹ lo lắng ta chịu không nổi, cũng lo ta đấu không lại hai vị thiếp kia.
Không ngờ rằng ta thế mà có thể thuận lợi sinh hạ người thừa kế của Hầu phủ.
“Mẹ, con đã từng nói với người, con có thể đảm đương được.” Ta nói.
Muốn trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, thứ nhất, phải sinh được người thừa kế, thứ hai, phải nắm được quyền quản sự, thứ ba, không được đem lòng yêu chồng của mình.
Ta đã làm được hai việc: ta đã sinh được con, cũng không yêu Chu Thế Đình.
Chỉ cần lấy được quyền quản sự từ tay Nguyệt Nương, ta liền có thể một đường thuận lợi ngồi lên vị trí kia.
Tương lai ta sẽ giống như lão phu nhân, không cần đấu đá, cũng chẳng cần mưu tính, chỉ việc an ổn làm chủ mẫu nhà quyền quý, hưởng thụ hết thảy phú quý vinh hoa, cũng nhận được sự tôn kính của người đời.
Trong thời gian ở cữ, ta viện cớ muốn tìm nhũ mẫu cho con trai, xin một phần quyền quản sự để tự quyết việc này.
Mẹ chồng ta liền đồng ý.
Sắc mặt Nguyệt Nương trông rất kém.
Ta mới chỉ xin một chút quyền lực, nàng ta liền cảm thấy bị uy hiếp.
Nhũ mẫu của ta hỏi ta: “Người tính sẽ làm như thế nào? Thứ kia nàng ta chắc chắn không muốn từ bỏ, mà phía lão phu nhân vẫn cứ do dự mãi.”
Xét cho cùng, Nguyệt Nương lo liệu chuyện trong phủ mấy năm nay chưa từng phạm phải lỗi lớn nào.
Hơn nữa nàng ta làm việc cũng rất đúng ý lão phu nhân.
Nguyệt Nương là quý thiếp, nhưng lại không có con cái, nàng ta trung thành với lão phu nhân bởi vì nàng ta chỉ có thể dựa vào lão phu nhân. Về điểm này, lão phu nhân hiểu rất rõ.
Lão phu nhân muốn áp chế ta, đương nhiên sẽ không tước đi quyền quản sự của Nguyệt Nương.
“Ngày ta gả vào Hầu phủ đã khiến nàng ta mắc phải tâm bệnh.” Ta nói với nhũ mẫu. “Vậy cho nàng ta thêm chút k1ch thích đi.”
Ngày đầu tiên được gả tới Hầu phủ, ta đã nói với Nguyệt Nương rằng, tương lai khi nàng ta có hỷ, không thể tiếp tục lo liệu việc trong phủ, ta sẽ thay thế nàng ta.
Tiếp đó, liên quan đến chuyện của Thiền Thiền, ta lại đề cập với Nguyệt Nương rằng nàng ta là kẻ đáng thương không thể có con cái.
Bây giờ ta đã sinh được đích trưởng tử.
Điểm này, nhất định có thể k1ch thích Nguyệt Nương, khiến nàng ta phát đ.i.ê.n.
Sau khi ta hết thời gian ở cữ, một nhà liền cùng nhau dùng bữa, Nguyệt Nương đứng ở phía sau, giống chưởng sự tới bày biện đồ ăn.
Ta nói với mẹ chồng: “Nội viện cũng quá vắng vẻ, hiện tại mới chỉ có mỗi một hài tử là Quân Ca Nhi. Vẫn là nên nạp thêm hai vị thiếp thất giúp Hầu gia sinh thật nhiều con cái.”
Chu Thế Đình im lặng nhìn ta.
Mẹ chồng ta quan sát biểu cảm của ta, muốn phán đoán xem lời này của ta là thật hay là giả.
“À, vẫn còn Nguyệt Nương.” Ta vờ như chỉ vừa mới nhìn thấy nàng ta. “Nhưng Nguyệt Nương không được, muội ấy còn phải lo liệu việc trong nhà, sao còn thời gian tới hầu hạ Hầu gia.”
Sau đó lại tiếp tục nói: “Mẹ, người nói xem nên tìm một bà mối tới, mua hai nữ tử trẻ tuổi sạch sẽ về, hay nên tìm trong số những nữ tử chưa xuất giá trong gia tộc, chọn lấy hai người xinh đẹp lại có phẩm hạnh tốt?”
Lão phu nhân đương định tiếp lời, Chu Thế Đình bỗng đập mạnh đũa xuống bàn.
“Đủ rồi!” Hắn lạnh giọng nói.
Trước mặt lão phu nhân và Nguyệt Nương, còn có một đám nha hoàn bà tử trong phòng, hắn vậy mà lớn tiếng nóng giận với ta, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.
Ta chỉ hạ thấp đầu, né tránh ánh mắt của hắn.
Buổi tối sau khi về phòng, nhũ mẫu bế đứa trẻ qua cho ta, ta liền giỡn với nó một chút.
Chu Thế Đình thay quần áo xong, hắn tiến lại ôm lấy đứa bé từ trong tay ta.
Hắn nhìn đôi lông mày và đôi mắt của đứa trẻ, đột nhiên nói: “Đứa trẻ này thật giống nàng, Tống Đường.”
“Cái miệng này thì giống thiếp, còn đôi mắt và cái mũi kia lại giống Hầu gia.” Ta nói.
Chu Thế Đình nói: “Đứa bé hình như đói rồi, ôm nó đi đi.”
Cũng ra lệnh cho tất cả người trong phòng lui xuống.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Chu Thế Đình lên tiếng: “Tống Đường, những lời nàng nói trước mặt mẹ là có ý gì?”
“Hầu gia đang nói tới lời nào?”
“Thay ta nạp thiếp.”
Ta liền đáp: “Đây đều là lời thật lòng, Hầu gia, thiếp…”
Ta còn chưa kịp giải thích xong, hắn đã dùng lực bóp chặt lấy cằm của ta: “Thật lòng của nàng, chính là muốn thay ta nạp thiếp?”
Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.
Ta trước nay chưa từng thấy qua dáng vẻ hung tàn này của hắn, trong lòng phát hoảng.
“Tống Đường, nàng không hề thật lòng với ta.”
Hắn đứng dậy và rời đi.
Vài ngày sau đó, hắn đều một mình nghỉ lại trong thư phòng.
Nguyệt Nương cũng nhân cơ hội này thường xuyên lui tới, lấy cớ là đưa đồ ăn nhẹ tới cho hắn.
Lại sau đó vài ngày, lão phu nhân và Chu Thế Đình cãi nhau một trận lớn, lão phu nhân giận dữ vô cùng, ầm ĩ đến mức đám nha hoàn vội vàng mời ta tới khuyên giải.
Ta tới chỗ mẹ chồng, nghe thấy bà ấy đang giận dữ chất vấn: “Người rốt cục ở chỗ nào?”
“Đã c.h.ế.t rồi.” Chu Thế Đình lạnh lùng nói.
Mẹ chồng ta tức đến run giọng: “Nàng, nàng là người được tiên Thái hậu ban hôn, sao ngươi dám tự ý làm càn như vậy? Ngươi là cái đồ bất hiếu.”
“Mẹ, nàng ta bỏ độc vào đồ ăn mang tới cho con.” Chu Thế Đình nói.
Lão phu nhân ngã thụp xuống, ngồi bất động trên ghế.
Nguyệt Nương quả thực đã c.h.ế.t, nhưng Hầu phủ chỉ tuyên bố với bên ngoài là nàng ta đã được đưa đến một điền trang để dưỡng bệnh.
Còn về sau này, tất nhiên sẽ nói nàng ta bệnh nặng không qua khỏi.
Ta thuận lợi lấy được quyền quản sự về tay.
Gả tới Hầu phủ được một năm, ta liền ngồi vững vị trí Hầu phu nhân. Ta đã sinh hạ người thừa kế, cũng có được quyền quản sự của Hầu phủ.
Những người đã từng cười nhạo ta, giờ lại ngưỡng mộ ta; đến cả những người chị em họ của ta, cô của ta, đều rất kinh ngạc. Danh tiếng của ta trong kinh thành liền nổi như cồn.
Nửa tháng sau, Chu Thế Đình mới trở về viện chính.
Hắn ôm lấy ta, nói: “Tống Đường, nàng không có trái tim. Nhưng ta có. Bỏ đi.”
Hắn hôn ta, lại đẩy ta lên trên giường:
“Nếu sau này nàng còn dám tính kế ta, ta nhất định sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t nàng, Tống Đường.” Hắn cảnh cáo ta.
Đúng vậy, hết thảy chỉ là một vở kịch mà ta đã dày công tính kế.
Sau khi Thiền Thiền rời đi, Chu Thế Đình vẫn luôn chìm đắm trong tình yêu đối với ta.
Tình cảm của hắn có bao nhiêu nồng nhiệt và mãnh liệt, ta làm sao lại không nhìn ra được?
Vì thế ta mới đưa ra chủ ý muốn nạp thiếp ngay trước mặt hắn và mẹ chồng của ta.
Ta biết chắc rằng hắn sẽ rất tức giận. Hắn yêu ta sâu đậm đến vậy, đương nhiên hy vọng trong mắt ta chỉ có hắn, cũng hy vọng trong tâm ta luôn để ý tới hắn.
Một lòng một dạ đối xử với hắn.
Ta muốn hắn tức giận.
Ta k1ch thích Nguyệt Nương một năm, chuyện con cái sớm đã bị khoét thành vết thương sâu trong lòng nàng ta, mưng mủ đau nhức, nàng ta nhất định sẽ không ngồi yên.
Chỉ tiếc Chu Thế Đình là đàn ông.
Miệng của đàn ông ấy mà, nếu hắn đã không muốn ăn, sau này tất nhiên vẫn sẽ không có hứng thú ăn.
Nguyệt Nương cố gắng quyến rũ Chu Thế Đình, nhưng hắn không hề hứng thú với nàng ta, nàng ta cũng chỉ còn cách đánh thuốc hắn.
Chỉ cần nàng ta dám ra tay, ta sẽ cho người len lén đem thuốc của nàng ta đổi đi.
Đem thuốc trợ hứng đổi thành thuốc độc.
Vai diễn của Nguyệt Nương liền kết thúc như vậy. Chỉ có điều ta không hề định trước kết cục cuối cùng cho nàng ta. Nàng ta sẽ chỉ mất đi quyền quản sự của Hầu phủ, hay sẽ mất đi cả mạng sống, còn phải xem xem là lão phu nhân thắng, hay Chu Thế Đình thắng.
Nếu Chu Thế Đình muốn đem Hầu phủ giao lại về tay lão phu nhân, hắn sẽ bỏ qua cho Nguyệt Nương, nhưng nếu hắn muốn đem Hầu phủ dâng tới cho chính thê của mình, Nguyệt Nương chắc chắn sẽ c.h.ế.t.
Đạo lý này, Nguyệt Nương không hiểu, nhưng người xuất thân thế gia như ta lại hiểu rất rõ.
Chu Thế Đình đã xử lý Nguyệt Nương.
Hắn sau đó mới nhận ra rằng, là ta cố tình lợi dụng sự ghen tuông của hắn.
Hắn có lẽ hiểu được, ta có thể bình tĩnh dựng lên một màn kịch này, là vì ta không yêu hắn. Ta là nữ chủ nhân của Hầu phủ, tất nhiên sẽ tôn kính hắn, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Hắn quyết định thỏa hiệp.
Hắn không ầm ĩ với ta nữa, cũng không cần ta phải yêu hắn sâu đậm nữa.
Hắn hiện tại không muốn nạp thiếp, nhưng không đồng nghĩa tương lai hắn sẽ không nạp thiếp.
Ta tưởng rằng, mọi chuyện cuối cùng đã yên ổn, ngày sau ta và hắn sẽ cứ như vậy mà gắn bó với nhau tới già.
Hắn đảm đương chuyện bên ngoài, còn ta lo liệu chuyện trong phủ.
Nhưng tương lai biến hóa vốn không phải chuyện ta có thể lường trước được.
6.
Vào lúc con trai ta - Chu Quân - tròn một tuổi, ta lại có thai rồi.
Lần mang thai này ta chịu khổ không ít, vào ngày thứ năm bị chậm kinh, ta bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Trời cũng đã vào thu nhưng vẫn còn rất nóng nực, ta ốm nặng một trận, Chu Thế Đình lo lắng không yên.
Hắn vốn dĩ muốn ở cạnh bên chăm sóc ta, nhưng lại bất ngờ nhận được mật báo.
Hắn lập tức rời đi, suốt mấy ngày liền không trở lại phủ đệ.
Mẹ chồng ta thấy cảnh này, liền than thở: “Nếu Nguyệt Nương còn ở đây thì tốt rồi. Con ấy, vẫn là quá hẹp hòi.”
“Mẹ, con đã nhiều lần muốn nạp thiếp thất cho Hầu gia, là ngài ấy nhất quyết không đồng ý. Hơn nữa, người ra tay g.i.ế.t c.h.ế.t Nguyệt Nương cũng không phải con mà là Hầu gia. Kẻ hẹp hòi thật sự, là mẹ con hai người mới đúng.”
Mẹ chông ta không ngờ ta lại thẳng thừng đối nghịch với bà ấy như vậy, sửng sốt vô cùng.
Bà ấy mắng ta ỷ sủng mà kiêu, mất hết phép tắc.
Ta trong người khó chịu, cũng chẳng muốn nhận lỗi với bà ấy.
Đã tám ngày trôi qua, Chu Thế Đình vẫn chưa trở về, ta liền nhận ra có điều không ổn.
“Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Ta nói với nha hoàn thân tín đứng bên cạnh.
Bầu không khí trong viện chính lập tức trở nên căng thẳng.
“Phân phó hạ nhân, nhất định phải canh cửa thật kỹ.”
Trực giác của ta vốn rất nhạy bén.
Đêm hôm đó, trời mưa lớn, xa xa truyền đến tiếng binh khí lẫn trong tiếng sấm rền vang.
Ta lập tức sai người đưa con trai và mẹ chồng tới viện chính, lại ra lệnh cho đám hộ vệ canh chặt hai cửa trước sau, cũng điều vài người tới bảo vệ viện chính.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ chồng ta bình tĩnh hỏi, “Tiếng động bên ngoài là như thế nào?”
Ta nói với bà ấy: “Lúc trước, khi con về thăm phủ Quốc Công, vô tình nghe thấy cha và huynh trưởng bàn chuyện chính sự, nghe nói rằng nhà mẹ đẻ của Quý phi nương nương đã rục rịch muốn đưa Thái tử ngồi lên hoàng vị.”
Hoàng đế đã có ý muốn phế truất Thái tử.
Mà phía Thái tử và nhà mẹ của Thái tử phi cũng không ngồi yên, đã sớm mưu tính muốn soán ngôi đoạt vị.
May là năm xưa ta không được ban hôn cho Thái tử.
Mẹ chồng ta bản tính nhu nhược, nhưng lúc này lại nắm chặt lấy tay ta, cố gắng trấn tĩnh nói: “Tình hình hỗn loạn như này, chỉ sợ sẽ có kẻ thừa nước đục thả câu.”
Ta gật đầu.
Quân phản loạn đã đánh đến dưới chân hoàng thành. Mưa lớn đã tạnh, nhưng âm thanh đánh g.i.ế.t vẫn không hề dừng lại.
Phản quân nhân cơ hội này đánh tới cả cửa của những công thần thế gia, một nhóm quân binh đã tiến vào phủ Vĩnh Xương Hầu.
Ta lần nữa lấy ra cung tên.
Có kẻ cố gắng trèo qua tường của viện chính, ta lập tức bắn một mũi tên, nhắm chính xác vào giữa trán của hắn.
Tất cả hộ vệ đều liều c.h.ế.t xông lên.
Gần tới bình minh, trong Hầu phủ cuối cùng đã an tĩnh hơn một chút, tiếng chém g.i.ế.t ngoài kia cũng nhỏ đi vài phần.
Có người hét lớn: “Hầu gia trở về rồi.”
Ta và mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Chính vào lúc này, một biến cố bất ngờ xảy đến.
Một đội quân đột ngột đánh thẳng vào phủ Vĩnh Xương Hầu, có khoảng ba trăm người, kẻ dẫn đầu che kín mặt mũi khiến ta không thể nhận ra.
Trải qua một trận mưa máu đêm qua, hộ vệ trong phủ đã tổn thất hơn một nửa.
Chu Thế Đình cầm chặt cây thương trong tay, cùng với bảy tám người hộ vệ, gắng sức chặn những quân binh kia lại.
Ta nhanh chóng chạy ra khỏi nội viện, dùng cung dài yểm trợ cho Chu Thế Đình.
Nhưng quân địch vừa đông vừa cường hãn, cộng thêm việc Chu Thế Đình đã lao lực suốt đêm ở trong cung, hắn tất nhiên không thể cầm cự được lâu.
Kẻ cầm đầu che mặt muốn xông vào viện chính, Chu Thế Đình sừng sững lao tới muốn chặn hắn lại, sau lưng liền bị chém trúng một đao. Mũi tên ta b ắn ra, vừa kịp lúc xuyên chính giữa cổ họng hắn.
Vết chém sau lưng Chu Thế Đình rất nặng, nhưng hắn vẫn liều c.h.ế.t xông lên phía trước, nhất quyết bảo vệ vợ con và mẹ già chu toàn.
Rạng sáng, phản quân toàn bộ đều đã c.h.ế.t.
Một mình hắn đã hạ gục cả trăm quân binh.
Chu Thế Đình sức cùng lực kiệt, toàn thân đẫm máu, ngồi gục xuống một góc tường.
Ta và mẹ chồng vội vã chạy qua, hắn chỉ vào kẻ cầm đầu che mặt.
Ta tiến lên kéo vải đen trên mặt kẻ đó xuống, không ngờ kẻ đó lại chính là Thiền Thiền.
Đôi mắt của Chu Thế Đình nhẹ nhàng nhắm lại.
Hắn nói: “Sớm đã đoán được rằng nàng ta sẽ không thể dễ dàng c.h.ế.t trên dọc đường như vậy.”
Mẹ chồng ta nắm chặt lấy tay hắn: “Thái y sắp tới rồi.”
Hắn khó khăn cố gắng mở mắt.
“Mẹ, người về sau đừng làm khó Đường Nhi.” Hắn đáp.
Nước mắt của lão phu nhân rơi trên mu bàn tay của hắn: “Sẽ không đâu.”
Hắn lại nhìn về phía ta.
“Tống Đường.”
Ta nhẹ giọng đáp lại hắn.
“Tống Đường.” Hắn lần nữa gọi tên ta.
Chu Thế Đình trút hơi thở cuối cùng đúng vào lúc mặt trời mọc.
Sau một trận mưa rền gió dữ, ánh mặt trời chiếu rọi những tia nắng đầu tiên, sạch sẽ và rực rỡ, đối lập với thân thể đầy máu và bùn đất của Chu Thế Đình.
Ta và mẹ chồng dường như c.h.ế.t lặng.
Chu Thế Đình là đại tướng quân đã chinh chiến ngoài biên ải ròng rã mười bốn năm, hắn không c.h.ế.t trên chiến trường, thế nhưng lại bị người ta tính kế, c.h.ế.t trong binh biến.
Đêm qua, Thái tử đã qua đời; rất nhiều thế gia trong kinh thành bị quân phản loạn tấn công, cướp bóc, c.h.ế.t không ít người.
Máu chảy thành sông.
Cái c.h.ế.t của Vĩnh Xương Hầu cũng đã bị chôn vùi trong trận hỗn loạn này.
Ta ốm nghén đến xây xẩm mặt mày, nhưng vẫn cố gắng đứng ra lo liệu tang lễ chu toàn cho hắn.
Chu Thế Đình có công hộ giá, hoàng đế truy phong hắn làm một vị vương gia khác họ, phủ Vĩnh Xương Hầu được đổi tên thành phủ Vĩnh Xương Vương; ta và lão phu nhân đều được phong làm nhất phẩm phu nhân.
Hoàng đế còn ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim, hàng ngàn mẫu đất tốt.
Ta liền trở thành vị quả phụ giàu có và quyền lực nhất, cũng là vị quả phụ nổi danh nhất trong kinh thành
Đầu mùa hè năm tiếp theo, ta sinh hạ một đôi long phụng.
Ta và Chu Thế Đình đã có với nhau ba mặt con.
Ngày tháng sau này, ta và mẹ chồng nương tựa nhau mà sống. Hai người chúng ta không quá hứng thú với việc giao du bên ngoài, chỉ muốn tận tâm nuôi dạy con cái, tận hưởng cuộc sống dung dị, bình yên.
Ta không cảm thấy cô đơn.
Chu Thế Đình vẫn luôn tồn tại, hắn ở sâu thẳm trong trái tim ta.
Lúc hắn còn sống, ta chưa từng tính sẽ đem lòng yêu hắn, cũng sẽ không bao giờ đem lòng yêu hắn. Nhưng sau khi hắn c.h.ế.t, cảm giác xao xuyến của đêm trong đình viện suối nước nóng trên núi kia lại cứ quẩn quanh trong ký ức của ta.
Ký ức của ta, dường như giống với cảnh tượng vào buổi sáng khi đó, tuyết trắng phủ khắp mọi nơi, che lấp đi mọi dấu vết của quá khứ.
Bên cạnh Chu Thế Đình không có Thiền Thiền, cũng không có Nguyệt Nương, dưới trời đất này chỉ có ta và hắn.
Cứ tới mỗi dịp lễ tết, ta đều sẽ đích thân đến tảo mộ cho hắn, cũng làm rất nhiều món bánh ngọt đến cúng bái hắn; ta sẽ kể cho các con của mình nghe những chiến công anh hùng của hắn năm xưa; cũng sẽ thật nghiêm túc nuôi dạy ba người con của chúng ta, hoàn thành nguyện vọng của Chu Thế Đình.
Chỉ có người chồng đã c.h.ế.t, mới có thể được xem là người chồng tốt nhất trên thế gian.
Ta lâm bồn vào ngày đầu thu năm thứ hai được gả tới phủ Vĩnh Xương Hầu.
Vất vả một ngày một đêm, cuối cùng cũng hạ sinh được trưởng tử.
Vào lễ đầy tháng của đứa trẻ, mẹ đẻ và chị dâu của ta đã tới thăm.
“Thật không ngờ rằng cuộc sống của con ở Hầu phủ lại suôn sẻ như vậy.” Mẹ vui vẻ vỗ nhẹ vào tay ta.
Chuyện của Thiền Thiền được Hầu phủ giữ kín, người ngoài không biết rõ nội tình.
Chỉ nghe nói rằng Vĩnh Xương Hầu đã đuổi vị thiếp thất đã theo ngài ta nhiều năm rời phủ.
Về phần Nguyệt Nương, nàng ta vẫn phụ trách việc quản sự của Hầu phủ.
Tuy nhiên ta và nàng ta nước sông không phạm nước giếng, cũng được xem là hòa thuận.
Dù gì hiện tại ta cũng đã sinh được đích trưởng tử cho Hầu phủ.
Hoàng đế ban hôn vốn dĩ không phải chuyện đơn giản, hoàng ân là phúc, cũng là họa.
Cha mẹ lo lắng ta chịu không nổi, cũng lo ta đấu không lại hai vị thiếp kia.
Không ngờ rằng ta thế mà có thể thuận lợi sinh hạ người thừa kế của Hầu phủ.
“Mẹ, con đã từng nói với người, con có thể đảm đương được.” Ta nói.
Muốn trở thành chủ mẫu của Hầu phủ, thứ nhất, phải sinh được người thừa kế, thứ hai, phải nắm được quyền quản sự, thứ ba, không được đem lòng yêu chồng của mình.
Ta đã làm được hai việc: ta đã sinh được con, cũng không yêu Chu Thế Đình.
Chỉ cần lấy được quyền quản sự từ tay Nguyệt Nương, ta liền có thể một đường thuận lợi ngồi lên vị trí kia.
Tương lai ta sẽ giống như lão phu nhân, không cần đấu đá, cũng chẳng cần mưu tính, chỉ việc an ổn làm chủ mẫu nhà quyền quý, hưởng thụ hết thảy phú quý vinh hoa, cũng nhận được sự tôn kính của người đời.
Trong thời gian ở cữ, ta viện cớ muốn tìm nhũ mẫu cho con trai, xin một phần quyền quản sự để tự quyết việc này.
Mẹ chồng ta liền đồng ý.
Sắc mặt Nguyệt Nương trông rất kém.
Ta mới chỉ xin một chút quyền lực, nàng ta liền cảm thấy bị uy hiếp.
Nhũ mẫu của ta hỏi ta: “Người tính sẽ làm như thế nào? Thứ kia nàng ta chắc chắn không muốn từ bỏ, mà phía lão phu nhân vẫn cứ do dự mãi.”
Xét cho cùng, Nguyệt Nương lo liệu chuyện trong phủ mấy năm nay chưa từng phạm phải lỗi lớn nào.
Hơn nữa nàng ta làm việc cũng rất đúng ý lão phu nhân.
Nguyệt Nương là quý thiếp, nhưng lại không có con cái, nàng ta trung thành với lão phu nhân bởi vì nàng ta chỉ có thể dựa vào lão phu nhân. Về điểm này, lão phu nhân hiểu rất rõ.
Lão phu nhân muốn áp chế ta, đương nhiên sẽ không tước đi quyền quản sự của Nguyệt Nương.
“Ngày ta gả vào Hầu phủ đã khiến nàng ta mắc phải tâm bệnh.” Ta nói với nhũ mẫu. “Vậy cho nàng ta thêm chút k1ch thích đi.”
Ngày đầu tiên được gả tới Hầu phủ, ta đã nói với Nguyệt Nương rằng, tương lai khi nàng ta có hỷ, không thể tiếp tục lo liệu việc trong phủ, ta sẽ thay thế nàng ta.
Tiếp đó, liên quan đến chuyện của Thiền Thiền, ta lại đề cập với Nguyệt Nương rằng nàng ta là kẻ đáng thương không thể có con cái.
Bây giờ ta đã sinh được đích trưởng tử.
Điểm này, nhất định có thể k1ch thích Nguyệt Nương, khiến nàng ta phát đ.i.ê.n.
Sau khi ta hết thời gian ở cữ, một nhà liền cùng nhau dùng bữa, Nguyệt Nương đứng ở phía sau, giống chưởng sự tới bày biện đồ ăn.
Ta nói với mẹ chồng: “Nội viện cũng quá vắng vẻ, hiện tại mới chỉ có mỗi một hài tử là Quân Ca Nhi. Vẫn là nên nạp thêm hai vị thiếp thất giúp Hầu gia sinh thật nhiều con cái.”
Chu Thế Đình im lặng nhìn ta.
Mẹ chồng ta quan sát biểu cảm của ta, muốn phán đoán xem lời này của ta là thật hay là giả.
“À, vẫn còn Nguyệt Nương.” Ta vờ như chỉ vừa mới nhìn thấy nàng ta. “Nhưng Nguyệt Nương không được, muội ấy còn phải lo liệu việc trong nhà, sao còn thời gian tới hầu hạ Hầu gia.”
Sau đó lại tiếp tục nói: “Mẹ, người nói xem nên tìm một bà mối tới, mua hai nữ tử trẻ tuổi sạch sẽ về, hay nên tìm trong số những nữ tử chưa xuất giá trong gia tộc, chọn lấy hai người xinh đẹp lại có phẩm hạnh tốt?”
Lão phu nhân đương định tiếp lời, Chu Thế Đình bỗng đập mạnh đũa xuống bàn.
“Đủ rồi!” Hắn lạnh giọng nói.
Trước mặt lão phu nhân và Nguyệt Nương, còn có một đám nha hoàn bà tử trong phòng, hắn vậy mà lớn tiếng nóng giận với ta, chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.
Ta chỉ hạ thấp đầu, né tránh ánh mắt của hắn.
Buổi tối sau khi về phòng, nhũ mẫu bế đứa trẻ qua cho ta, ta liền giỡn với nó một chút.
Chu Thế Đình thay quần áo xong, hắn tiến lại ôm lấy đứa bé từ trong tay ta.
Hắn nhìn đôi lông mày và đôi mắt của đứa trẻ, đột nhiên nói: “Đứa trẻ này thật giống nàng, Tống Đường.”
“Cái miệng này thì giống thiếp, còn đôi mắt và cái mũi kia lại giống Hầu gia.” Ta nói.
Chu Thế Đình nói: “Đứa bé hình như đói rồi, ôm nó đi đi.”
Cũng ra lệnh cho tất cả người trong phòng lui xuống.
Khi trong phòng chỉ còn lại hai người chúng ta, Chu Thế Đình lên tiếng: “Tống Đường, những lời nàng nói trước mặt mẹ là có ý gì?”
“Hầu gia đang nói tới lời nào?”
“Thay ta nạp thiếp.”
Ta liền đáp: “Đây đều là lời thật lòng, Hầu gia, thiếp…”
Ta còn chưa kịp giải thích xong, hắn đã dùng lực bóp chặt lấy cằm của ta: “Thật lòng của nàng, chính là muốn thay ta nạp thiếp?”
Hắn nhìn ta, ánh mắt lạnh như băng.
Ta trước nay chưa từng thấy qua dáng vẻ hung tàn này của hắn, trong lòng phát hoảng.
“Tống Đường, nàng không hề thật lòng với ta.”
Hắn đứng dậy và rời đi.
Vài ngày sau đó, hắn đều một mình nghỉ lại trong thư phòng.
Nguyệt Nương cũng nhân cơ hội này thường xuyên lui tới, lấy cớ là đưa đồ ăn nhẹ tới cho hắn.
Lại sau đó vài ngày, lão phu nhân và Chu Thế Đình cãi nhau một trận lớn, lão phu nhân giận dữ vô cùng, ầm ĩ đến mức đám nha hoàn vội vàng mời ta tới khuyên giải.
Ta tới chỗ mẹ chồng, nghe thấy bà ấy đang giận dữ chất vấn: “Người rốt cục ở chỗ nào?”
“Đã c.h.ế.t rồi.” Chu Thế Đình lạnh lùng nói.
Mẹ chồng ta tức đến run giọng: “Nàng, nàng là người được tiên Thái hậu ban hôn, sao ngươi dám tự ý làm càn như vậy? Ngươi là cái đồ bất hiếu.”
“Mẹ, nàng ta bỏ độc vào đồ ăn mang tới cho con.” Chu Thế Đình nói.
Lão phu nhân ngã thụp xuống, ngồi bất động trên ghế.
Nguyệt Nương quả thực đã c.h.ế.t, nhưng Hầu phủ chỉ tuyên bố với bên ngoài là nàng ta đã được đưa đến một điền trang để dưỡng bệnh.
Còn về sau này, tất nhiên sẽ nói nàng ta bệnh nặng không qua khỏi.
Ta thuận lợi lấy được quyền quản sự về tay.
Gả tới Hầu phủ được một năm, ta liền ngồi vững vị trí Hầu phu nhân. Ta đã sinh hạ người thừa kế, cũng có được quyền quản sự của Hầu phủ.
Những người đã từng cười nhạo ta, giờ lại ngưỡng mộ ta; đến cả những người chị em họ của ta, cô của ta, đều rất kinh ngạc. Danh tiếng của ta trong kinh thành liền nổi như cồn.
Nửa tháng sau, Chu Thế Đình mới trở về viện chính.
Hắn ôm lấy ta, nói: “Tống Đường, nàng không có trái tim. Nhưng ta có. Bỏ đi.”
Hắn hôn ta, lại đẩy ta lên trên giường:
“Nếu sau này nàng còn dám tính kế ta, ta nhất định sẽ g.i.ế.t c.h.ế.t nàng, Tống Đường.” Hắn cảnh cáo ta.
Đúng vậy, hết thảy chỉ là một vở kịch mà ta đã dày công tính kế.
Sau khi Thiền Thiền rời đi, Chu Thế Đình vẫn luôn chìm đắm trong tình yêu đối với ta.
Tình cảm của hắn có bao nhiêu nồng nhiệt và mãnh liệt, ta làm sao lại không nhìn ra được?
Vì thế ta mới đưa ra chủ ý muốn nạp thiếp ngay trước mặt hắn và mẹ chồng của ta.
Ta biết chắc rằng hắn sẽ rất tức giận. Hắn yêu ta sâu đậm đến vậy, đương nhiên hy vọng trong mắt ta chỉ có hắn, cũng hy vọng trong tâm ta luôn để ý tới hắn.
Một lòng một dạ đối xử với hắn.
Ta muốn hắn tức giận.
Ta k1ch thích Nguyệt Nương một năm, chuyện con cái sớm đã bị khoét thành vết thương sâu trong lòng nàng ta, mưng mủ đau nhức, nàng ta nhất định sẽ không ngồi yên.
Chỉ tiếc Chu Thế Đình là đàn ông.
Miệng của đàn ông ấy mà, nếu hắn đã không muốn ăn, sau này tất nhiên vẫn sẽ không có hứng thú ăn.
Nguyệt Nương cố gắng quyến rũ Chu Thế Đình, nhưng hắn không hề hứng thú với nàng ta, nàng ta cũng chỉ còn cách đánh thuốc hắn.
Chỉ cần nàng ta dám ra tay, ta sẽ cho người len lén đem thuốc của nàng ta đổi đi.
Đem thuốc trợ hứng đổi thành thuốc độc.
Vai diễn của Nguyệt Nương liền kết thúc như vậy. Chỉ có điều ta không hề định trước kết cục cuối cùng cho nàng ta. Nàng ta sẽ chỉ mất đi quyền quản sự của Hầu phủ, hay sẽ mất đi cả mạng sống, còn phải xem xem là lão phu nhân thắng, hay Chu Thế Đình thắng.
Nếu Chu Thế Đình muốn đem Hầu phủ giao lại về tay lão phu nhân, hắn sẽ bỏ qua cho Nguyệt Nương, nhưng nếu hắn muốn đem Hầu phủ dâng tới cho chính thê của mình, Nguyệt Nương chắc chắn sẽ c.h.ế.t.
Đạo lý này, Nguyệt Nương không hiểu, nhưng người xuất thân thế gia như ta lại hiểu rất rõ.
Chu Thế Đình đã xử lý Nguyệt Nương.
Hắn sau đó mới nhận ra rằng, là ta cố tình lợi dụng sự ghen tuông của hắn.
Hắn có lẽ hiểu được, ta có thể bình tĩnh dựng lên một màn kịch này, là vì ta không yêu hắn. Ta là nữ chủ nhân của Hầu phủ, tất nhiên sẽ tôn kính hắn, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.
Hắn quyết định thỏa hiệp.
Hắn không ầm ĩ với ta nữa, cũng không cần ta phải yêu hắn sâu đậm nữa.
Hắn hiện tại không muốn nạp thiếp, nhưng không đồng nghĩa tương lai hắn sẽ không nạp thiếp.
Ta tưởng rằng, mọi chuyện cuối cùng đã yên ổn, ngày sau ta và hắn sẽ cứ như vậy mà gắn bó với nhau tới già.
Hắn đảm đương chuyện bên ngoài, còn ta lo liệu chuyện trong phủ.
Nhưng tương lai biến hóa vốn không phải chuyện ta có thể lường trước được.
6.
Vào lúc con trai ta - Chu Quân - tròn một tuổi, ta lại có thai rồi.
Lần mang thai này ta chịu khổ không ít, vào ngày thứ năm bị chậm kinh, ta bắt đầu cảm thấy buồn nôn.
Trời cũng đã vào thu nhưng vẫn còn rất nóng nực, ta ốm nặng một trận, Chu Thế Đình lo lắng không yên.
Hắn vốn dĩ muốn ở cạnh bên chăm sóc ta, nhưng lại bất ngờ nhận được mật báo.
Hắn lập tức rời đi, suốt mấy ngày liền không trở lại phủ đệ.
Mẹ chồng ta thấy cảnh này, liền than thở: “Nếu Nguyệt Nương còn ở đây thì tốt rồi. Con ấy, vẫn là quá hẹp hòi.”
“Mẹ, con đã nhiều lần muốn nạp thiếp thất cho Hầu gia, là ngài ấy nhất quyết không đồng ý. Hơn nữa, người ra tay g.i.ế.t c.h.ế.t Nguyệt Nương cũng không phải con mà là Hầu gia. Kẻ hẹp hòi thật sự, là mẹ con hai người mới đúng.”
Mẹ chông ta không ngờ ta lại thẳng thừng đối nghịch với bà ấy như vậy, sửng sốt vô cùng.
Bà ấy mắng ta ỷ sủng mà kiêu, mất hết phép tắc.
Ta trong người khó chịu, cũng chẳng muốn nhận lỗi với bà ấy.
Đã tám ngày trôi qua, Chu Thế Đình vẫn chưa trở về, ta liền nhận ra có điều không ổn.
“Chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.” Ta nói với nha hoàn thân tín đứng bên cạnh.
Bầu không khí trong viện chính lập tức trở nên căng thẳng.
“Phân phó hạ nhân, nhất định phải canh cửa thật kỹ.”
Trực giác của ta vốn rất nhạy bén.
Đêm hôm đó, trời mưa lớn, xa xa truyền đến tiếng binh khí lẫn trong tiếng sấm rền vang.
Ta lập tức sai người đưa con trai và mẹ chồng tới viện chính, lại ra lệnh cho đám hộ vệ canh chặt hai cửa trước sau, cũng điều vài người tới bảo vệ viện chính.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Mẹ chồng ta bình tĩnh hỏi, “Tiếng động bên ngoài là như thế nào?”
Ta nói với bà ấy: “Lúc trước, khi con về thăm phủ Quốc Công, vô tình nghe thấy cha và huynh trưởng bàn chuyện chính sự, nghe nói rằng nhà mẹ đẻ của Quý phi nương nương đã rục rịch muốn đưa Thái tử ngồi lên hoàng vị.”
Hoàng đế đã có ý muốn phế truất Thái tử.
Mà phía Thái tử và nhà mẹ của Thái tử phi cũng không ngồi yên, đã sớm mưu tính muốn soán ngôi đoạt vị.
May là năm xưa ta không được ban hôn cho Thái tử.
Mẹ chồng ta bản tính nhu nhược, nhưng lúc này lại nắm chặt lấy tay ta, cố gắng trấn tĩnh nói: “Tình hình hỗn loạn như này, chỉ sợ sẽ có kẻ thừa nước đục thả câu.”
Ta gật đầu.
Quân phản loạn đã đánh đến dưới chân hoàng thành. Mưa lớn đã tạnh, nhưng âm thanh đánh g.i.ế.t vẫn không hề dừng lại.
Phản quân nhân cơ hội này đánh tới cả cửa của những công thần thế gia, một nhóm quân binh đã tiến vào phủ Vĩnh Xương Hầu.
Ta lần nữa lấy ra cung tên.
Có kẻ cố gắng trèo qua tường của viện chính, ta lập tức bắn một mũi tên, nhắm chính xác vào giữa trán của hắn.
Tất cả hộ vệ đều liều c.h.ế.t xông lên.
Gần tới bình minh, trong Hầu phủ cuối cùng đã an tĩnh hơn một chút, tiếng chém g.i.ế.t ngoài kia cũng nhỏ đi vài phần.
Có người hét lớn: “Hầu gia trở về rồi.”
Ta và mẹ chồng thở phào nhẹ nhõm.
Chính vào lúc này, một biến cố bất ngờ xảy đến.
Một đội quân đột ngột đánh thẳng vào phủ Vĩnh Xương Hầu, có khoảng ba trăm người, kẻ dẫn đầu che kín mặt mũi khiến ta không thể nhận ra.
Trải qua một trận mưa máu đêm qua, hộ vệ trong phủ đã tổn thất hơn một nửa.
Chu Thế Đình cầm chặt cây thương trong tay, cùng với bảy tám người hộ vệ, gắng sức chặn những quân binh kia lại.
Ta nhanh chóng chạy ra khỏi nội viện, dùng cung dài yểm trợ cho Chu Thế Đình.
Nhưng quân địch vừa đông vừa cường hãn, cộng thêm việc Chu Thế Đình đã lao lực suốt đêm ở trong cung, hắn tất nhiên không thể cầm cự được lâu.
Kẻ cầm đầu che mặt muốn xông vào viện chính, Chu Thế Đình sừng sững lao tới muốn chặn hắn lại, sau lưng liền bị chém trúng một đao. Mũi tên ta b ắn ra, vừa kịp lúc xuyên chính giữa cổ họng hắn.
Vết chém sau lưng Chu Thế Đình rất nặng, nhưng hắn vẫn liều c.h.ế.t xông lên phía trước, nhất quyết bảo vệ vợ con và mẹ già chu toàn.
Rạng sáng, phản quân toàn bộ đều đã c.h.ế.t.
Một mình hắn đã hạ gục cả trăm quân binh.
Chu Thế Đình sức cùng lực kiệt, toàn thân đẫm máu, ngồi gục xuống một góc tường.
Ta và mẹ chồng vội vã chạy qua, hắn chỉ vào kẻ cầm đầu che mặt.
Ta tiến lên kéo vải đen trên mặt kẻ đó xuống, không ngờ kẻ đó lại chính là Thiền Thiền.
Đôi mắt của Chu Thế Đình nhẹ nhàng nhắm lại.
Hắn nói: “Sớm đã đoán được rằng nàng ta sẽ không thể dễ dàng c.h.ế.t trên dọc đường như vậy.”
Mẹ chồng ta nắm chặt lấy tay hắn: “Thái y sắp tới rồi.”
Hắn khó khăn cố gắng mở mắt.
“Mẹ, người về sau đừng làm khó Đường Nhi.” Hắn đáp.
Nước mắt của lão phu nhân rơi trên mu bàn tay của hắn: “Sẽ không đâu.”
Hắn lại nhìn về phía ta.
“Tống Đường.”
Ta nhẹ giọng đáp lại hắn.
“Tống Đường.” Hắn lần nữa gọi tên ta.
Chu Thế Đình trút hơi thở cuối cùng đúng vào lúc mặt trời mọc.
Sau một trận mưa rền gió dữ, ánh mặt trời chiếu rọi những tia nắng đầu tiên, sạch sẽ và rực rỡ, đối lập với thân thể đầy máu và bùn đất của Chu Thế Đình.
Ta và mẹ chồng dường như c.h.ế.t lặng.
Chu Thế Đình là đại tướng quân đã chinh chiến ngoài biên ải ròng rã mười bốn năm, hắn không c.h.ế.t trên chiến trường, thế nhưng lại bị người ta tính kế, c.h.ế.t trong binh biến.
Đêm qua, Thái tử đã qua đời; rất nhiều thế gia trong kinh thành bị quân phản loạn tấn công, cướp bóc, c.h.ế.t không ít người.
Máu chảy thành sông.
Cái c.h.ế.t của Vĩnh Xương Hầu cũng đã bị chôn vùi trong trận hỗn loạn này.
Ta ốm nghén đến xây xẩm mặt mày, nhưng vẫn cố gắng đứng ra lo liệu tang lễ chu toàn cho hắn.
Chu Thế Đình có công hộ giá, hoàng đế truy phong hắn làm một vị vương gia khác họ, phủ Vĩnh Xương Hầu được đổi tên thành phủ Vĩnh Xương Vương; ta và lão phu nhân đều được phong làm nhất phẩm phu nhân.
Hoàng đế còn ban thưởng năm trăm lượng hoàng kim, hàng ngàn mẫu đất tốt.
Ta liền trở thành vị quả phụ giàu có và quyền lực nhất, cũng là vị quả phụ nổi danh nhất trong kinh thành
Đầu mùa hè năm tiếp theo, ta sinh hạ một đôi long phụng.
Ta và Chu Thế Đình đã có với nhau ba mặt con.
Ngày tháng sau này, ta và mẹ chồng nương tựa nhau mà sống. Hai người chúng ta không quá hứng thú với việc giao du bên ngoài, chỉ muốn tận tâm nuôi dạy con cái, tận hưởng cuộc sống dung dị, bình yên.
Ta không cảm thấy cô đơn.
Chu Thế Đình vẫn luôn tồn tại, hắn ở sâu thẳm trong trái tim ta.
Lúc hắn còn sống, ta chưa từng tính sẽ đem lòng yêu hắn, cũng sẽ không bao giờ đem lòng yêu hắn. Nhưng sau khi hắn c.h.ế.t, cảm giác xao xuyến của đêm trong đình viện suối nước nóng trên núi kia lại cứ quẩn quanh trong ký ức của ta.
Ký ức của ta, dường như giống với cảnh tượng vào buổi sáng khi đó, tuyết trắng phủ khắp mọi nơi, che lấp đi mọi dấu vết của quá khứ.
Bên cạnh Chu Thế Đình không có Thiền Thiền, cũng không có Nguyệt Nương, dưới trời đất này chỉ có ta và hắn.
Cứ tới mỗi dịp lễ tết, ta đều sẽ đích thân đến tảo mộ cho hắn, cũng làm rất nhiều món bánh ngọt đến cúng bái hắn; ta sẽ kể cho các con của mình nghe những chiến công anh hùng của hắn năm xưa; cũng sẽ thật nghiêm túc nuôi dạy ba người con của chúng ta, hoàn thành nguyện vọng của Chu Thế Đình.
Chỉ có người chồng đã c.h.ế.t, mới có thể được xem là người chồng tốt nhất trên thế gian.