Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 548
Chương 548
Váy đỏ như máu!
Diệp Quan Chỉ suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: “Không có ấn tượng gì cả!”
Bà cụ gật đầu: “Diệp công tử này cũng thật là thần bí!”
Diệp Quan Chỉ khẽ lắc đầu: “Ngày đó con trị nhà họ An, không ngờ đám người phe thế gia và phe tông môn tưởng ta đang đối phó với bọn họ, nên bọn họ muốn giết Diệp Quân để cảnh cáo con!”
Nói rồi, ánh mắt của cô ấy thoáng vẻ áy náy: “Nói cho cùng là do con suy nghĩ không chu toàn, hại Diệp Quân! Nếu ngày đó con không nhúng ta vào, có lẽ sự việc sẽ không tiến triển như ngày hôm nay!”
Bà cụ lắc đầu: “Không liên quan gì đến con, nếu không có con thì nhà họ An và tộc Thiên Long cũng sẽ không tha cho cậu ấy, chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi!”
Nói rồi bà ấy nhìn Diệp Quan Chỉ: “Ta đề nghị không nên nhúng tay vào chuyện này nữa!”
Diệp Quan Chỉ quay đầu nhìn bà cụ, bà cụ trầm giọng nói: “Đúng sai trong chuyện này bây giờ đã không còn quan trọng nữa, quan trọng là thái độ của đám thế gia và tông môn kia, bọn họ cho rằng con giúp Diệp Quân là đang chèn ép thế gia và tông môn, nên con càng giúp, cậu ấy càng gặp phiền phức!”
Diệp Quan Chỉ bỗng chậm rãi đứng lên, cô ấy đi sang một bên, chắp tay nhìn ra xa, không nói gì.
Bà cụ tiếp tục nói: “Hơn nữa Diệp công tử đã giết Thiên Đạo, lần này cậu ấy không chỉ chọc giận phe tông môn và thế gia, còn chọc giận cả viện Thiên Đạo và viện Chấp Pháp, nếu bây giờ chúng ta giúp Diệp Quân thì là đối đầu với viện Thiên Đạo và viện Chấp Pháp, điều này sẽ gây bất lợi cho chúng ta!”
Diệp Quan Chỉ bỗng cười khẽ: “Nhưng con lại thấy đúng hay sai mới là điều quan trọng nhất. Đúng chính là đúng, sai chính là sai! Nhà họ An ngang nhiên ỷ thế hiếp người, đó chính là sai. Thiên Đạo của viện Thiên Đạo tự ý nghe lệnh kẻ khác ra tay chèn ép người ta, thế cũng là sai! Trung Thổ Thần Châu khoanh tay đứng nhìn, mặc kệ nhà họ An và các thế gia lớn khinh thường Quan Huyên Pháp, đây là sai càng thêm sai!”
Nói rồi, cô ấy nhìn phía chân trời, vẻ mặt bình thản: “Con là chủ tịch Văn Viện của thư viện, tay nắm quyền cao, nếu chuyện gì cũng lo toan lợi ích và được mất, không phân đúng sai, vậy thì con có xứng đáng với quyền lợi mình được trao hay không? Có xứng đáng với những sách vở và Quan Huyên Pháp mà mình đã học bao năm qua không?”
Nghe thế, sắc mặt của bà cụ bỗng thay đổi!
Diệp Quan Chỉ bỗng quay người tới bên đình, cô ấy phất tay viết hai chữ lớn: Tố cáo!
Lúc nhìn thấy dãy tên tông môn và thế gia bên dưới, sắc mặt bà cụ tái mét, bà ấy run giọng: “Con làm vậy là muốn đối đầu với tất cả thế gia và tông môn, chỉ vì một Diệp Quân nho nhỏ, có xứng không?”
Diệp Quan Chỉ dừng bút, cô ấy trầm lặng rồi nói: “Vấn đề không phải là xứng hay không xứng, mà là nên hay không nên làm! Nếu tất cả người trong thư viện đều chỉ lo lợi ích, chỉ tính thiệt hơn, thì ai sẽ là người đứng ra đòi lại công đạo cho chúng sinh? Thư viện phục vụ cho chúng sinh chứ không phải phục vụ cho thế gia và tông môn!”
Bà cụ lắc đầu: “Trong nội các đa phần đều là người của thế gia và tông môn, dù con có nộp tố cáo cho nội các, kết quả cũng đã định sẵn từ trước rồi! Hơn nữa, con cũng sẽ bị liên luỵ!”
Diệp Quan Chỉ khẽ cười: “Vậy cũng phải làm!”
Bà cụ run giọng hỏi: “Vì sao? Vì cái gì?”
Diệp Quan Chỉ: “Vì tín ngưỡng trong tim!”
Ầm!
Bỗng nhiên, một tia sáng phóng lên trời rồi hoà tan vào người Diệp Quan Chỉ.