Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 430
Chương 430
Người kia ngớ người, sau đó sợ sệt hỏi: “Đại ca, làm vậy không hay lắm đâu!”
Hắn ta không ngốc, tất nhiên sẽ biết người trước mắt muốn mình chịu tội thay!
Diệp Quân bình thản đáp: “Ngươi không làm thì ta sẽ giết ngươi!”
Sắc mặt hắn ta trở nên cứng ngắc!
Diệp Quân lại nói tiếp: “Trong vòng ba hơi thở, nếu ngươi không tự ra tay thì chết cùng hắn luôn đi! Một…”
Người đàn ông kia cuống quýt lao tới trước mặt Lưu Kỳ, đấm thật mạnh vào cổ họng hắn ta!
Răng rắc!
Lưu Kỳ chính thức tắt thở!
Hai mắt hắn ta trợn trừng, vẻ mặt khó tin!
Cứ như vậy bị người ta giết hại!
Người kia lấy mạng Lưu Kỳ xong thì ngồi bệt xuống đất im re không nói tiếng nào.
Hắn ta biết đây là địa bàn của Tiên Bảo Các. Hắn ta khó có thể giấu chuyện mình giết Lưu Kỳ!
Diệp Quân chợt đi tới hỏi: “Ngươi tên gì?”
Hắn ta nhìn thoáng qua đối phương rồi đáp: “Lâm Càn!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Từ giờ trở đi chúng ta là đồng bọn!”
Lâm Càn cạn lời.
Diệp Quân nói rất nghiêm túc: “Đừng sợ. Cho dù bọn họ có trả thù thì ngươi vẫn còn chỗ dựa, biết chưa?”
Lâm Càn: “…”
Lâm Càn thầm cười khổ!
Hắn ta biết mình bị bắt lên thuyền giặc rồi!
Cho dù hắn ta nói sự thật cho Hám Thiên Tông biết thì bọn họ cũng sẽ không tha cho hắn ta. Lưu Kỳ rất thân thiết với thiếu tông chủ Lưu Băng của Hám Thiên Tông. Bây giờ Lưu Kỳ chết ở đây, Lưu Băng không thể khoanh tay đứng nhìn!
Xong đời rồi!
Lâm Càn thở dài thườn thượt.
Lần này xong thật rồi!
Hắn ta chợt nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn Diệp Quân và Diệp Khải rồi lại nhìn chiến trường hai người họ vừa tạo ra, lặng im không nói lời nào.
Hắn ta biết muốn tìm được đường sống trong cửa tử thì phải đổi sang con đường khác.
Cách đó không xa Diệp Quân đang thu lại nhẫn không gian của đám người Lưu Kỳ, tổng cộng lấy được tám trăm vạn kim tinh!
Không ít đâu!
Hắn chia bốn trăm vạn kim tinh cho Lưu Khải. Đối phương cũng không từ chối, dứt khoát nhận lấy rồi cười bảo: “Diệp Quân ca, sao huynh lại ở đây?”
Hắn mỉm cười đáp lại: “Ta đến đây tu luyện, nghe nói đệ gặp nguy hiểm nên chạy tới luôn!”
Diệp Khải khẽ nói: “Cảm ơn huynh!”