Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 391
Chương 391
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: “Cô nương, có phải cô rất túng tiền không?”
Tịch Huyền: “Cũng hơi!”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Sắp có rất nhiều tới giết ta, mà đám người này chắc chắn đều có tiền. Bọn chúng vì tiền tới giết ta, chắc chắn chẳng phải người tốt, cô có đồng ý bắt tay với ta, chúng ta giết ngược bọn chúng, sau đó lợi ích chia đôi?”
Nói rồi hắn dừng lại một lúc mới nói tiếp: “Ta làm con mồi, cô ở sau đánh úp, tha hồ mà giết!”
Ba người đại tỷ: “…”
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân một lúc lâu, nói: “Cũng được nhỉ!”
Ba người đại tỷ: “…”
…
Nghe Diệp Quân và Tịch Huyền nói chuyện, sắc mặt ba người đại tỷ bỗng trở nên kỳ quặc!
Thế mà hai người này lại bắt tay nhau sao?
Còn Diệp Quân sau khi nghe lời Tịch Huyền nói thì bỗng bật cười: “Tốt!”
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: “Ngươi có biết đứng cùng phe với ta có thể rước đến cho ngươi những gì không?”
Diệp Quân nói: “Ý cô nương là ta cùng hội với cô nương sẽ bị thư viện Quan Huyên đối phó à?”
Tịch Huyền cười: “Ngươi không sợ thư viện Quan Huyên à?”
Diệp Quân hỏi lại: “Cô nương, cô cùng hội với ta, cô có sợ nhà họ An với tộc Thiên Long thượng cổ không?”
Tịch Huyền chớp mắt, chợt cười to lên: “Ta không sợ! Dù sao cũng gánh nợ nhiều rồi!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng vậy!”
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nụ cười xán lạn: “Kiếm tu ngươi, thú vị đấy!”
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói với đám đại tỷ: “Ta không thể tiếp tục làm nhiệm vụ với mọi người được! Nếu không ta sẽ liên luỵ tới mọi người!”
Hắn biết, kẻ lần này đối phó với hắn không phải là nhà họ An thì cũng là tộc Thiên Long thượng cổ!
Tiếp tục đi cùng đám đại tỷ sẽ làm hại bọn họ.
Đại tỷ im lặng một hồi rồi nói: “Đệ… cẩn thận đấy!”
Diệp Quân gật đầu: “Mọi người mau đi đi!”
Đại tỷ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: “Bảo trọng!”
Nói rồi cô ấy dẫn Hứa Khâm và Lý Thiên rời đi!
Lúc đi ngang qua Diệp Quân, Hứa Khâm bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian trong người ra đặt vào tay hắn: “Trong này có ba tấm thuật phù cấp Tiên, mong có thể giúp được huynh! Diệp huynh, nhất định phải sống trở về nhé!”
Diệp Quân khẽ cười: “Đa tạ!”
Hứa Khâm lắc đầu: “Nên là ta cảm tạ huynh! Bảo trọng!”