Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 3399



Chương 3399

Thái A Nan nói: “Muốn vào thành Bỉ Ngạn thì phải lên thuyền này”.

Diệp Quân nhìn lên trên, thấy vùng trời tinh không này không có cấm chế gì.

Thái A Nan lại nói: “Bà lão trên thuyền kia chính là người thủ giới nơi này, đã đạt đến cảnh giới Độc Khai Nhất Đạo”.

Độc Khai Nhất Đạo!

Diệp Quân nghe mả hết hồn, lập tức nhìn lại bà lão. Chỉ thấy bà đầu hai thứ tóc, thoạt nhìn gầy yếu, hoàn toàn không giống cường giả tuyệt thế gì. Nào ngờ nhìn lầm rồi!

Sắc mặt hắn đanh lại khi nhận vũ trụ bên ngoài có quá nhiều điều nguy hiểm, quá nhiều thứ hắn không biết có tồn tại.

Nếu sau này có cơ hội, hắn sẽ đưa cô cô hoặc ông nội đi dạo quanh di tích một vòng, trải nghiệm cảm giác siêu tốc xem sao.

Đúng là đáng mong đợi vô cùng, làm Diệp Quân bỗng chốc bật cười.

Lúc này, chiếc thuyền con kia cũng đã đi đến trước mặt.

Thái A Nan đẩy một chiếc nhẫn sang cho bà lão. Diệp Quân ghé mắt vào, thấy bên trong là hai tổ mạch!

Bà lão chỉ im lặng thu nhẫn vào.

Thái A Nan nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta chỉ có thể đưa cậu đến đây”.

Thấy hắn lấy một chiếc nhẫn ra, ông ta cười nói: “Không cần đâu. Xin cáo từ”.

Nói rồi dẫn theo những người khác biến mất.

Diệp Quân cất nhẫn vào, lắc đầu cười, tự nhủ mình nợ ân tình nhiều ghê!

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà bước chân lên thuyền, để bà lão chầm chậm lái xa bờ.

Bà lão im lặng trên suốt quãng đường.

Diệp Quân lên tiếng hỏi: “Tiền bối ơi, sông Bỉ Ngạn này thật sự là nước mắt của vị cường giả tuyệt thế kia sao?”

Đối phương liếc lại: “Nói thêm một tiếng nữa là ta vứt xuống ngay”.

Diệp Quân: “…”

Đúng lúc này, Nhất Niệm xuất hiện cạnh Diệp Quân.

Làm hắn không biết nên nói gì.

Vì sao?

Vì hắn chợt nhận ra cô ta hiện đã có thể tự do ra vào Tiểu Tháp mà không cần hắn cho phép, mà Tiểu Tháp cũng không cản được.

Nó cũng cạn lời lắm.

Cả hai chẳng ai biết Nhất Niệm làm thế nào mà lại ra ngoài được!

Nhưng mở mồm hỏi thì sẽ bị thế nào cô ta cũng hỏi lại “Nó dễ ợt mà?”, thế là cứng họng.

Tóm lại, Nhất Niệm đã là người thuộc phạm trù nhìn-lạ-mãi-cũng-thành-quen trong mắt Diệp Quân, cô ta có làm gì bất thường thì hắn cũng chỉ có thể xem như bình thường. Nhất Niệm bước tới, vươn tay ra, trên môi là một nụ cười.

Diệp Quân cũng cười cười, lấy xâu kẹo hồ lô ra đặt lên tay cô ta. Hai mắt Nhất Niệm cong thành vầng trăng, đưa kẹo lên ngậm rồi gọi một con gà xuất hiện trong tay.

Diệp Quân chần chừ: “Bây giờ nướng gà e là không hợp lắm”.

Chương trước Chương tiếp
Loading...