Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 3313
Chương 3313
Nhất Niệm mỉm cười nhưng không nói gì, mà kéo Diệp Quân đi đến chín quan tài máu đó.
Thấy thế, Diệp Quân do dự, sau đó dùng huyền khí truyền âm: “Nhất Niệm, có phải cô biết gì đó không?”
Nhất Niệm không nói gì, chỉ kéo hắn đi về phía quan tài máu ở phía xa.
Thấy Nhất Niệm không nói gì, Diệp Quân cảm thấy hơi bất lực nhưng hắn cũng không từ chối, để mặc Nhất Niệm kéo hắn đến đó.
Lúc sắp đến gần bức tượng, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, lát nữa nếu bức tượng đó ra tay với bọn ta, mong ngươi ra tay đỡ nhé”.
Tiểu Tháp hơi bất mãn: “Tại sao chứ?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Vì ngươi là Tháp gia của ta”.
Tiểu Tháp nói: “Lúc có chuyện thì ta là gia, lúc không có việc thì ta là tháp, đúng không?”
Diệp Quân: “…”
Trong lúc nói chuyện với Tháp gia, Diệp Quân và Nhất Niệm đã đến trước bức tượng, Diệp Quân cũng âm thầm có đề phòng, đồng thời kiếm Thanh Huyên trong Tiểu Tháp khẽ rung lên, chỉ cần hơi có động tĩnh khác thường, hắn sẽ lập tức rút kiếm ra.
Đại Tôn, người đàn ông mang dao và những người khác ở đằng xa đang nhìn bức tượng trước mặt hai người Diệp Quân, họ cũng đang đề phòng, chỉ cần có điều gì bất thường, họ sẽ ra tay hoặc chạy trốn.
Đối mặt với một nền văn minh vũ trụ cấp bốn, họ cũng không dám sơ suất và khinh thường.
Khi Nhất Niệm kéo Diệp Quân đến trước bức tượng đó, bức tượng không có động tĩnh gì, Nhất Niệm cũng không dừng lại, tiếp tục kéo Diệp Quân bước đến chỗ chín quan tài máu.
Lúc đi ngang qua bức tượng, Diệp Quân thầm thở phào, sau đó hắn quay đầu lại nhìn bức tượng, hắn phát hiện bàn tay cầm đao của bức tượng như hơi run lên.
Thấy thế Diệp Quân sửng sốt, dĩ nhiên hắn sẽ không cho là mình nhìn lầm, đùa giỡn gì chứ, với thực lực hiện tại của hắn, hắn có thể nhìn rõ một con kiến cách xa cả ngàn trượng đấy.
Ngay lúc này Nhất Niệm đã kéo hắn đi đến trước chín cổ quan tài máu ở phía xa.
Nhìn ở khoảng cách gần, Diệp Quân nhận ra những quan tài máu này thật sự được ngưng tụ lại bằng máu, hơn nữa máu này không phải máu bình thường, chẳng qua là đều ở trạng thái tĩnh, không thức tỉnh giống với huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân của hắn.
Trên mặt quan tài máu này, mấy ký hiệu bí ẩn đặc biệt đó cũng khẽ động đậy như vật sống, liên tục toát ra năng lượng bí ẩn đi vào quan tài máu.
Diệp Quân hơi tò mò, hắn đang định đến gần quan tài máu này để quan sát kỹ hơn, ngay lúc này người đàn ông mang đao ở phía xa bỗng nói: “Khoan đã”.
Diệp Quân quay đầu lại nhìn người đàn ông mang đao, gã ta không nói gì mà nhanh chân bước đến chỗ quan tài máu.
Có lẽ gã ta sợ Diệp Quân đoạt mất bảo vật gì đó.
Nếu đã không có gì nguy hiểm, gã ta cũng không còn kiêng dè gì nữa.
Thế nhưng khi gã ta vừa đến gần bức tượng cầm đao, bức tượng đó bỗng mở mắt ra, tay phải cầm đao vung tay chém mạnh một nhát xuống.
Người đàn ông mang đao biến sắc, gã ta vội rút thanh đao sau lưng ra đỡ lấy đòn tấn công của bức tượng cầm đao.
Vèo!
Thoáng chốc người đàn ông mang đao bị đánh văng ra xa cả ngàn trượng, khi gã ta vừa dừng lại, thời không dưới chân chấn động dữ dội tạo thành từng gợn sóng thời không. Cùng lúc đó, cây đao dài trong tay gã ta nổ tung, vỡ nát, biến thành mảnh vụn bay khắp trời, không chỉ thế, cả cánh tay phải của gã ta cũng lập tức hóa thành hư vô.