Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 3186
Chương 3186
Kiếm tu áo trắng ngồi phịch xuống đất, toát cả mồ hôi lạnh: “Chúng ta thế mà lại gặp được viện trưởng thư viện Quan Huyên”.
Kiếm tu áo sợi đay cũng cảm thấy không chân thật chút nào.
Với họ, những người như vậy chỉ là người trong truyền thuyết.
Vừa rồi họ không chỉ gặp được mà còn nói chuyện với đối phương.
Có thể khoác lác chuyện này cả đời đấy…
…
Trong Diệp phủ.
Diệp Quân và Nạp Lan Ca ngồi vào vị trí giữa.
Diệp Quân bảo Diệp Lâm ngồi xuống, mà có nói thế nào Diệp Lâm cũng không ngồi, Diệp Quân cũng cảm thấy bất lực, chỉ đành mặc ông ấy.
Diệp Quân uống một hớp trà, sau đó nói: “Trúc Tân cô nương không ở trong tộc à?”
Diệp Lâm cười nói: “Giờ cô ấy đang ở vũ trụ Tiểu Quân”.
Diệp Quân nói: “Tổng viện ư?”
Diệp Lâm mỉm cười: “Đúng thế”.
Diệp Quân hơi ngờ vực: “Ta ở tổng viện mà sao không gặp được cô ấy?”
Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân: “Lần nào huynh về cũng chỉ ở một lúc, sao có thể gặp được cô ấy chứ?”
Diệp Quân khẽ cười.
Đúng là lần nào về hắn cũng chỉ ở lại có một lúc, đừng nói là người khác, ngay cả thời gian dành cho Nạp Lan Ca cũng chẳng nhiều.
Diệp Quân nhìn Diệp Lâm, hắn mỉm cười, sau đó xòe bàn tay ra, một chiếc nhẫn chậm rãi bay đến trước mặt Diệp Lâm.
Diệp Lâm nói: “Viện trưởng, đây…”
Diệp Quân cười nói: “Diệp Quân ta vẫn luôn nhớ đến ơn tình nhà họ Diệp tặng kiếm và giúp đỡ ta năm đó, đây là chút tấm lòng của ta, Diệp tộc trưởng đừng từ chối”.
Diệp Lâm do dự một chốc, sau đó nói: “Cảm ơn viện trưởng”.
Nói xong ông ấy nhận lấy chiếc nhẫn.
Diệp Quân mỉm cười: “Ta muốn đến chỗ ở trước kia của cha”.
Diệp Lâm nói: “Ta dẫn viện trưởng đi”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó nắm tay Nạp Lan Ca đứng dậy rồi đi cùng Diệp Lâm.
Trên đường đi, Diệp Quân bỗng nói: “Mấy kiếm tu bên ngoài kia…”
Diệp Lâm cười khổ nói: “Bọn ta cũng không còn cách nào khác, vì năm nào cũng có rất nhiều kiếm tu đến đây học tập. Lúc đầu bọn ta cũng cố gắng thuyết phục họ nhưng không có tác dụng, lâu dần bọn ta cũng chỉ có thể mặc kệ họ. Rất nhiều kiếm tu còn muốn vào nơi mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng sống, nhưng bọn ta đã từ chối”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn quay đầu lại nhìn, sau đó xòe bàn tay ra, một tia kiếm ý bỗng xuất hiện trên con đường trước cổng Diệp phủ, cùng lúc đó một giọng nói bỗng vang vọng cả con đường: “Đây là ý kiếm của ta, mong nó sẽ có thể giúp ích cho các vị”.
Thật ra hắn hiểu hành động của những kiếm tu này, vì không thể gia nhập vào thư viện Quan Huyên, truyền thừa kiếm đạo bên ngoài lại cực kỳ ít.
Một kiếm tu muốn nâng cao thực lực của mình, đường đi thật sự quá ít.
Nếu hôm nay hắn đã gặp được, dĩ nhiên vẫn muốn để lại chút cơ duyên ở đây.