Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 3046
Chương 3046
Trí Sư ngước nhìn tận cuối tinh không: “Trong mấy năm qua, người tộc Tiên Linh chúng ta ngày càng kiêu ngạo và hống hách, nếu cứ tiếp tục như thế trong một thời gian dài, chúng ta chắc chắn sẽ bị diệt vong như Sở Cung năm đó, thế nên chúng ta cần một người ngoài cuộc để làm chúng ta tỉnh táo lại”.
Nói đến đây, ông ta nhìn Tư Pháp Linh Quân bên cạnh: “Ông còn nhớ cảnh tượng sau khi đám yêu nghiệt thiên tài đó của chúng ta bị Thần Nhất đánh bại không?”
Tư Pháp Linh Quân lặng thinh.
Năm đó sau khi thế hệ trẻ của tộc Tiên Linh bị Thần Nhất đánh bại, chắc chắn đã khiến tộc Tiên Linh bình tĩnh lại, kể từ đó những yêu nghiệt và thiên tài của thế hệ trẻ tộc Tiên Linh càng thêm chăm chỉ và liều mạng hơn. Không chỉ thế hệ trẻ mà cả thế hệ lớn tuổi cũng có thay đổi rất nhiều.
Vì sự xuất hiện của Thần Nhất đã khiến họ có cảm giác nguy hiểm.
Hóa ra bên ngoài cũng có người mạnh đến thế.
Kể từ sau đó, thực lực tổng thể của tộc Tiên Linh cũng tăng lên rất nhiều.
Có thể nói mặc dù lần đó tộc Tiên Linh thua một người ngoài nhưng cũng vì thế mà đạt được rất nhiều lợi ích.
Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Nhưng nếu hắn thật sự đánh bại tất cả thiên tài và yêu nghiệt của chúng ta… thì đối với tộc Tiên Linh…”
“Sỉ nhục?”
Trí Sư cười hỏi.
Tư Pháp Linh Quân lặng thinh.
Trí Sư khẽ nói: “Lão Pháp, tộc Tiên Linh chúng ta có một suy nghĩ cần phải thay đổi, đó là không thích thấy người khác giỏi hơn mình”.
Tư Pháp Linh Quân bình tĩnh nói: “Mấy năm nay, cũng chỉ có một Thần Nhất, mà ta lại không phải không phục Thần Nhất, ta thừa nhận ông ta giỏi hơn tất cả mọi người lúc đó”.
Trí Sư cười nói: “Ông có thể nghĩ như thế, nhưng người khác thì sao?”
Tư Pháp Linh Quân im lặng không nói gì.
Đúng là mặc dù năm đó Thần Nhất đánh bại mọi người nhưng rất nhiều người trong tộc Tiên Linh vẫn không phục.
Tư Pháp Linh Quân thở dài: “Lão Trí, ta biết ông muốn thay đổi mọi thứ nhưng ông cũng nên biết rõ là rất khó”.
Trí Sư bình tĩnh nói: “Ta biết là rất khó nhưng vẫn phải làm, ta không thể tiếp tục nhìn tộc Tiên Linh cứ tự cao tự đại mãi thế được”.
Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Ông cảm nhận được gì rồi sao?”
Trí Sư gật đầu: “Nguy cơ”.
Tư Pháp Linh Quân nhíu mày: “Nguy cơ?”
Trí Sư khẽ gật đầu, ông ta xòe lòng bàn tay ra, ngón tay tạo thành một dấu tay kỳ dị, không lâu sau các ngôi sao lơ lửng trên bầu trời thành Tiên Linh bắt đầu chậm rãi xoay tròn, một lúc sau từng năng lượng bí ẩn xuất bây giờ trong lòng bàn tay Trí Sư.
Trí Sư nhìn những năng lượng bí ẩn trong lòng bàn tay đó, khẽ nói: “Nguy cơ, không biết nguy cơ đến từ đâu, ta từng thử rất nhiều cách nhưng vẫn không cảm nhận được đầu nguồn của nó…”
Nghe thế vẻ mặt Tư Pháp Linh Quân trở nên nghiêm trọng: “Ông chắc chứ?”
Trí Sư hơi bất mãn: “Ông nghĩ ta cần phải đùa với ông chuyện đó sao?”
Tư Pháp Linh Quân trầm giọng nói: “Đã thông báo với tộc trưởng chưa?”
Trí Sư lắc đầu: “Tộc trưởng đang ở rừng sâu Thần Hư, không liên lạc được”.