Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 2096
Chương 2096
Thoáng chốc, cả ngọn núi đều rung chuyển kịch liệt.
Thấy thế, đám người có mặt đều biến sắc.
Diệp Quân nhìn về phía Kiếm Tháp, từ bên trong tháp, hắn cảm nhận được một hơi thở rất đáng sợ, nhưng hắn lại không thể thi triển thần thức, bởi vậy không thể cảm nhận rõ bên trong tháp đang trấn áp thứ gì.
Đúng lúc này, trên đỉnh tháp, thánh kiếm Hiên Viên đột nhiên tỏa ra một luồng hào quang rực rỡ, bao phủ xuống, trùm lấy toàn bộ tòa tháp, khi luồng kim quang đó phủ xuống, hơi thở hùng hậu kia cũng bị nhốt chặt, không thể tiết ra ngoài.
Thấy thế, Hiên Viên Lăng mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt vẫn trầm xuống.
Bởi vì lúc này, họ đã cảm thụ được, thánh kiếm Hiên Viên không thể trấn áp được bao lâu nữa.
Cứ thế, qua một hồi lâu, hơi thở hùng mạnh kia mới từ từ bị trấn xuống sâu dưới nền đất, Kiếm Tháp lại khôi phục như cũ.
Diệp Quân đột nhiên nói: “Tôi vào xem thử”.
Nói xong, hắn cất bước đi về phía Kiếm Tháp.
Hiên Viên Lăng lập tức biến sắc, vội vàng kéo hắn lại: “Nguy hiểm lắm”.
Diệp Quân cười bảo: “Không sao đâu”.
Hiên Viên Lăng còn định nói thêm điều gì, Diệp Quân đã bước vào trong tháp.
Hiên Viên Lăng do dự giây lát rồi vội vã đi theo.
Tần Tịch Chỉ trầm ngâm nhìn, cuối cùng cũng theo vào trong.
Ba người vào trong tháp, Diệp Quân nhìn quanh, lúc này trên các vách tháp đều đã xuất hiện vô số những ký hiệu màu vàng kim, những ký hiệu đó đang tản ra những luồng sức mạnh thần bí và hùng hồn.
Diệp Quân nhìn vào một nơi không xa, nơi đó có một trận pháp được vẽ bằng những vệt sáng màu vàng rực rỡ.
Hắn từ từ nhắm mắt lại, đang muốn thử lấy thần thức thực chiến, nhưng đúng vào lúc này, dưới chân ba người chợt vang lên một tiếng gầm gừ: “Một đám con sâu cái kiến, đợi bản vương ra khỏi nơi này, chắc chắn sẽ ăn tươi nuốt sống các người”.
Nghe vậy, Diệp Quân tức thì nhíu mày, rồi dường như vừa cảm nhận được điều gì, con ngươi hắn ro rút lại, vội kéo hai cô gái lùi phắt về sau, chạy ra khỏi Kiếm Tháp.
Ầm!
Ba người vừa rời khỏi Kiếm Tháp thì bên trong đã lại bùng phát một hơi thở khủng bố, cả tòa tháp lại bắt đầu rung chuyển.
Phía trên Kiếm Tháp, thánh kiếm Hiên Viên lại tản ra hào quang mạnh mẽ, một lần nữa bao phủ lấy tòa tháp, nhưng lần này, dưới nền đất đột nhiên bùng phát lên từng luồng hơi thở cực kì mạnh mẽ, chúng điên cuồng tấn công vầng kim quang do thánh kiếm Hiên Viên tản ra.
Dưới sự tấn công dữ dội của hơi thở đáng sợ nọ, vầng kim quang dần xuất hiện những vết rạn nứt.
Thấy thế, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều thay đổi sắc mặt.
Bọn họ không biết Kiếm Tháp và kiếm Hiên Viên đang trấn áp thứ gì, nhưng bọn họ cũng biết, nếu để vị cường giả thần bí dưới lòng đất kia thoát ra, chắc chắn gia tộc Hiên Viên sẽ gặp đại nạn.
Diệp Quân nhìn vầng kim quang, trầm giọng: “Kiếm không thể trấn áp thêm được rồi”.
Sắc mặt Hiên Viên Lăng tức thì trắng bệch như giấy.
Diệp Quân nói nhanh: “Hãy bảo người của gia tộc Hiên Viên rời khỏi đây ngay”.
Hiên Viên Lăng không hề do dự, phóng ngay về phía Hiên Viên Kỳ đang đứng xa xa. Nhưng đúng lúc này, một tiếng rống giận vang lên từ trong tháp, rồi một luồng sức mạnh khủng bố vọt lên cao, thoáng chốc, vầng kim quang kia đã vỡ vụn, cùng lúc đó, Kiếm Tháp đã hóa thành bụi bặm.