Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 160: Không đáng nhắc tới



Ngươi có thể ức hiếp thằng nhóc này, nhưng ngươi không thể sỉ nhục những người đằng sau hắn!

Tất cả mọi người có mặt ở đó đều hoàn toàn chết lặng!

Một cường giả cảnh giới Đại Kiếp bị giết chết trong tích tắc như vậy sao?

Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân!

Tên này đã che giấu thực lực sao?

Lão già áo xám còn chưa hoàn toàn chết không thể tin được nhìn chằm chằm Diệp Quân, trong mắt ngập tràn sợ hãi: “Ngươi căn bản không phải Kiếm Tiên, ngươi là... Ngươi là Đại Kiếm Tiên!”

Đại Kiếm Tiên!

Vừa dứt lời, cứ như có một đạo thiên lôi đánh trúng đầu mọi người có mặt ở đó.

Kiếm Tiên và Đại Kiếm Tiên hoàn toàn khác nhau.

Kiếm Tiên không dựa vào vật bên ngoài, không sợ sinh tử, trong lòng chỉ có kiếm.

Còn Đại Kiếm Tiên là vượt ra chính mình, không chấp niệm với thanh kiếm trong tay, đạt đến cấp độ “tiên”.

Đây là hai loại cảnh giới hoàn toàn khác nhau!

Kiếm Tiên đã xuất hiện ở Trung Thổ Thần Châu, nhưng gần ngàn năm nay Đại Kiếm Tiên chưa từng xuất hiện ở Trung Thổ Thần Châu!

Trước mắt mà nói, chỉ có vũ trụ Quan Huyên mới có Đại Kiếm Tiên, mà ở vũ trụ Quan Huyên, Đại Kiếm Tiên cũng là sự tồn tại đỉnh cao!

Bây giờ, ở nơi này lại xuất hiện một Đại Kiếm Tiên?

Sở dĩ bọn họ cho rằng Diệp Quân là Đại Kiếm Tiên là bởi vì nhát kiếm vừa nãy đã giết chết một cường giả cảnh giới Đại Kiếp!

Cảnh giới Đại Kiếp đấy!

Một Kiếm Tiên căn bản không thể làm được, cường giả có thể làm được cũng chỉ có Đại Kiếm Tiên trong truyền thuyết!

Đại Kiếm Tiên!

Vừa nghe thấy tên gọi này, mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân với khuôn mặt biến sắc!

Diệp Quân lại im lặng.

Hắn rất mù mờ!

Hắn thật sự không xuất kiếm Hành Đạo!

Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, là ngươi ra tay sao?”

Tiểu Tháp nói: “Không phải!”

Diệp Quân nhíu mày: “Kiếm Hành Đạo tự mình ra tay hả?”

Tiểu Tháp nói: “Ừ!”

Diệp Quân do dự một chút, sau đó nói: “Ngươi không lừa ta đó chứ?”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân im lặng.

Tháp gia không ra tay!

Là kiếm Hành Đạo tự đi giết người, thanh kiếm này thế mà còn có thể tự giết người, khó tin quá!

Đúng lúc này, kiếm Hành Đạo xa xa đột nhiên rung lên kịch liệt, trong nháy mắt, lão già áo xám kia bị giết không còn lại gì!

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của người đàn ông trung niên cầm cây thương dài bên cạnh lập tức trở nên trắng bệch: “Quét sạch... Quả nhiên ngươi là Đại Kiếm Tiên! Quả nhiên ngươi là...”

Nói xong, ông ta không hề do dự xoay người bỏ chạy, trong chớp mắt, đã biến mất trong đêm tối xa xa.

Chạy rồi!

Kiếm Hành Đạo lại chủ động bay về trước mặt Diệp Quân!

Diệp Quân nhìn thanh kiếm Hành Đạo trước mặt, im lặng.

Mọi người xung quanh đều đang nhìn Diệp Quân, trong mắt ngoại trừ sợ hãi ra còn có vẻ kính sợ!

Đại Kiếm Tiên đấy!

Hơn nữa, còn là Đại Kiếm Tiên trẻ tuổi như vậy!

Trong ánh mắt của mọi người, Diệp Quân thu hồi kiếm Hành Đạo, hắn xoay người nhìn về phía Chương Nguyên, sắc mặt Chương Nguyên chợt biến đổi, thần sắc vô cùng đề phòng.

Diệp Quân không nói gì, xoay người đi ra ngoài.



Phủ nhà họ An ở Thanh Châu.

Trong một sân, một người phụ nữ xinh đẹp nằm trên ghế, trước mặt là một người đàn ông trung niên đang quỳ!

Người này chính là người đàn ông trung niên lúc trước chạy trốn trước cổng Tội Thành!

Còn người phụ nữ xinh đẹp chính là An Nhã - gia chủ mới của nhà họ An!

An Nhã bình tĩnh nói: “Đại Kiếm Tiên ư?”

Giọng người đàn ông trung niên run rẩy nói: “Vâng!”

An Nhã khẽ cười: “Vốn tưởng rằng không có sai sót gì nữa, nhưng không ngờ vẫn đánh giá thấp hắn rồi! Che giấu đủ kỹ đấy!”

Người đàn ông trung niên cúi đầu, không dám lên tiếng.

Hai mắt An Nhã từ từ nhắm lại: “Bảo An Vũ Quân đi một chuyến!”

An Vũ Quân!

Nghe vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên thay đổi rõ rệt trong nháy mắt!

Cho dù là vũ trụ Quan Huyên cũng luôn có những cường giả siêu cấp đáng sợ!

“Không cần!”

Ngay sau đó, một âm thanh đột nhiên đến truyền đến từ bên cạnh.

Người đàn ông trung niên quay đầu nhìn lại, cách đó không xa là một cô gái mặc một chiếc áo choàng trắng, tóc dài xõa qua vai, ánh mắt lạnh tanh.

Người đàn ông trung niên vội vàng cúi đầu.

An Đạo Tân!

Đại tiểu thư nhà họ An!

Kỳ thật, người đời đều cho rằng An Mục kia là thiên tài yêu nghiệt nhất nhà họ An, nhưng thật ra lại không phải, An Đạo Tân này mới đúng!

Từ nhỏ An Mục đã được nhà họ An bồi dưỡng, nhưng An Đạo Tân này lại được bồi dưỡng ở tổng viện thư viện Quan Huyên!

An Đạo Tân mới là thiên tài yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ hiện nay của nhà họ An!

Hơn nữa, còn là thiên tài được ca ngợi là yêu nghiệt nhất ngoại trừ hai nữ Võ Thần nhà họ An, cũng là người có khả năng trở thành Võ Thần đời này nhất!

An Nhã nhìn về phía An Đạo Tân, An Đạo Tân bình tĩnh nói: “Gia chủ, một Diệp Quân mà thôi, không cần thúc thúc ra mặt, ta là đủ rồi!”

An Nhã hơi do dự, sau đó nói: “Ngươi có nắm chắc không?”

An Đạo Tân khẽ cười: “Người này nhất định sẽ tranh giành số mệnh đại đạo, đến lúc đó, ta sẽ tự mình giết hắn, tránh việc người ngoài nói nhà họ An ta dùng thế ức hiếp người”.

An Nhã im lặng!

Trong khoảng thời gian này, quả thật bên ngoài đã xuất hiện một số lời bàn tán không tốt về nhà họ An.

An Đạo Tân đột nhiên nói: “Ta từng gặp vị đó trong hệ Ngân Hà và đã kết bạn!”

Nghe vậy, An Nhã ngồi bật dậy: “Thật sao?”

An Đạo Tân gật đầu.

An Nhã đột nhiên bật cười một cách điên cuồng: “Ha ha…”

Vị đó trong hệ Ngân Hà!

Vị đó chính là người do chủ nhân Đại Đạo Bút đích thân lựa chọn, cũng là người mang thiên mệnh thời này!

Vì sao nhà họ An có thể có được địa vị như bây giờ?

Hai lý do!

Thứ nhất, nhà họ An đã xuất hiện hai vị Võ Thần!

Thứ hai cũng quan trọng nhất, hai vị Võ Thần tuyệt thế này đều đi theo người mang thiên mệnh đương đại!

Chính vì vậy, nhà họ An mới có thể đứng sừng sững qua hàng chục triệu năm không gục ngã, cũng chưa bao giờ xuống dốc.

Bây giờ, An Đạo Tân đã kết bạn với người mang thiên mệnh thời đại này.

Điều đó có nghĩa là gì?

Có nghĩa là nhà họ An sẽ tái xuất hiện một vị Võ Thần, không chỉ như thế, nhà họ An cũng sẽ huy hoàng thêm mấy chục triệu năm nữa!

Về phần Diệp Quân...

An Nhã lập tức khịt mũi khinh bỉ.

Một thằng ranh con có chút thiên phú mà thôi!

Thật sự không đáng nhắc tới!

Chương trước Chương tiếp
Loading...