Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 1567
Chương 1567
Diệp Quân vội thu hồi ánh mắt, sau đó chuyển chủ đề: “Tỷ có suy nghĩ với nơi này không?”
Diệp Quân nghĩ người phụ nữ trước mặt này chắc biết chút gì đó.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân: “Cút!”
Diệp Quân cạn lời, tính tình ngang ngược của người phụ nữ này lại bộc phát rồi.
Bỗng chốc trong điện lại trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Diệp Quân bước đến bên dưới bức tượng, cầm cái lư hương lớn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Chấp Kiếm Nhân nhíu mày, muốn hỏi gì đó nhưng lại kiềm chế không nói. Lúc này chỗ nào đó truyền đến cơn đau dữ dội khiến nàng ta lại lớn tiếng mắng.
Không lâu sau, Diệp Quân đi vào, hắn để lư hương trước mặt Chấp Kiếm Nhân, trong lư hương có một cái bình lớn đựng nước.
Chấp Kiếm Nhân sửng sốt.
Diệp Quân nói: “Lúc nãy ta thấy bên cạnh đó có một con suối, tỷ… rửa vết thương đi đã”.
Chấp Kiếm Nhân lạnh lùng nhìn Diệp Quân không nói gì.
Diệp Quân nói: “Tạm thời ta không có ác ý với tỷ, hơn nữa dù ta muốn giết tỷ, bây giờ chúng ta cũng không có tu vi, ta cũng không chắc có thể giết được tỷ”.
Chấp Kiếm Nhân cười khẩy, sau đó bắt đầu dùng nước sạch để rửa cơ thể, nhưng không biết nghĩ tới điều gì, nàng ta lại mắng Diệp Quân, Diệp Quân mờ mịt khó hiểu chẳng biết ra làm sao.
Diệp Quân mặc kệ Chấp Kiếm Nhân, hắn nằm xuống đất, hai tay để ra sau đầu, thầm nói: “Tháp gia?”
Vẫn không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Diệp Quân thở dài.
Thực lực của Tháp gia và tiền bối bí ẩn đó đều là đỉnh cấp, mà bây giờ hắn không thể cảm nhận được đối phương, rõ ràng là Tháp gia và người phụ nữ bí ẩn đó đều đã bị phong ấn.
Diệp Quân nhìn bức tượng chủ nhân bút Đại Đạo cách đó không xa, những cấm chế phong ấn ở nơi này có lẽ là do chủ nhân của bút Đại Đạo để lại, vì những phong ấn và cấm chế mà người bình thường để lại không thể nào phong ấn được Tiểu Tháp và người phụ nữ bí ẩn đó.
Điều mà hắn nghi ngờ là nếu thật sự là chủ nhân bút Đại Đạo thì đối phương kéo mình vào Chấp Kiếm Nhân đến đây làm gì?
Nghĩ thế nào cũng không ra.
Một lát sau, Diệp Quân khẽ lắc đầu, không suy nghĩ vấn đề này nữa, việc cấp bách lúc này là làm sao để ra khỏi nơi quỷ quái này.
Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân đột nhiên nhìn Chấp Kiếm Nhân, lúc này Chấp Kiếm Nhân đã lau sạch vết máu trên chân, cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt của nàng ta vẫn lạnh lùng như vậy.
Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tỷ biết đây là đâu đúng không?”
Chấp Kiếm Nhân vứt phần vải vụn để tẩy rửa vết thương trong tay sang một bên, cũng không nói gì, cứ thế nằm xuống đất.
Diệp Quân quay đầu nhìn ra bên ngoài, lúc này đã là màn đêm tối tăm, không có sao trăng, cực kỳ yên tĩnh.
Nếu là người bình thường chắc sẽ sợ chết khiếp khi ở đây, còn hai người họ đều là người tu đạo, tất nhiên sẽ không sợ ma quỷ gì đó nhưng nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực vẫn cảm thấy hơi u ám.