Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 151-154
Chương 151: Kịp thời ngăn tổn thất về sau!
Bốn người biết đã bị gài bẫy!
Nên nhanh chóng chạy ra ngoài!
Nhưng đúng lúc này, một luồng khí tức bỗng bao trùm lấy bốn người, cùng với sự xuất hiện của luồng khí tức mạnh mẽ này, mặt đất ở đây bỗng nhiên vặn vẹo, vô cùng kỳ lạ!
Diệp Quân hơi nheo mắt, quay đầu nhìn, mấy chục trượng về phía bên phải, ở đó có một bóng đen!
Đại tỷ nhìn bóng đen kia nói: "Cảnh giới Địa Pháp!
Cảnh giới Địa Pháp!
Nghe vậy Hứa Khâm và Lý Thiên đều cau mày.
Ai đã bày ra cái bẫy này?
Lúc này, khí tức của bóng đen kia bỗng khoá chặt Diệp Quân: "Ngươi nên để hắn nói hết câu! Vì như vậy thì ngươi sẽ chết nhẹ nhàng hơn chút..."
Phụt!
Bóng đen còn chưa nói hết câu, một tiếng nổ đã chợt vang lên!
Một giây sau, một thanh kiếm đâm xuyên vào giữa trán bóng đen!
Còn Diệp Quân, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mặt bóng đen đó!
Ba người đại tỷ kinh ngạc!
Diệp Quân nhìn chằm chằm người đàn ông, khẽ nhíu mày: "Cảnh giới Địa Pháp yếu đến vậy à?"
Ba người đại tỷ: "..."
Người đàn ông khó tin nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Kiếm nhanh quá..."
Diệp Quân hơi trầm ngâm, sau đó nói: "Ta mới dùng ba phần sức!"
Hắn dừng lại chút rồi mới nói: "Ta không ngờ cảnh giới Địa Pháp lại yếu thế này!"
Vẻ mặt người đàn ông cứng nhắc, còn định nói gì đó nhưng Diệp Quân đã chém thêm một nhát.
Vù!
Đầu của người đàn ông bay vút ra ngoài!
Diệp Quân thu nhẫn không gian của người đàn ông lại, sau đó nói với ba người đại tỷ: "Đi thôi!"
"Đợi chút!"
Đại tỷ bỗng xông tới trước mặt Diệp Quân, cô ấy lấy được một tấm lệnh bài từ thi thể, lúc nhìn thấy tấm lệnh bài này, sắc mặt cô ấy trở nên khó coi.
Diệp Quân nhìn tấm lệnh bài kia, sửng sốt.
Trên lệnh bài có hai chữ: Quan Huyên!
Đây là người của thư viện Quan Huyên!
Lúc Hứa Khâm và Lý Thiên nhìn thấy tấm lệnh bài thì sắc mặt cũng u ám hẳn. Lý Thiên nhìn đầu của người đàn ông kia: "Ta biết gã này, hắn là cháu trai của Lục trưởng lão của thư viện!"
Diệp Quân nhìn Lý Thiên: "Lục trưởng lão?"
Lý Thiên gật đầu: "Lục trưởng lão của hội trưởng lão! Nắm thực quyền đấy!"
Diệp Quân trầm giọng: "Chôn đi!"
Ba người nhìn Diệp Quân, vẻ mặt kinh ngạc. Diệp Quân bình tĩnh nói: "Không thì làm thế nào?"
Ba người nhìn nhau, sau đó gật đầu!
Ngay lúc này, tiếng bước chân bỗng truyền đến từ bên cạnh, sau đó là tiếng cười: "Hay, hay lắm! Giết người diệt khẩu, hay thật!"
Bốn người quay đầu nhìn, gần đó có một chàng trai đang đứng, chàng trai mặc một bộ cẩm bào, trông tuấn tú lịch sự, nhưng nụ cười trên mặt lại khá nham hiểm.
Nhìn thấy chàng trai này, sắc mặt đại tỷ không tốt cho lắm.
Hứa Khâm trầm giọng nói: "Trương Tiến!"
Diệp Quân nhìn Hứa Khâm: "Có chỗ chống lưng à?"
Hứa Khâm gật đầu: "Người của thư viện Quan Huyên, cháu trai của Đại trưởng lão Trương Luật trong hội trưởng lão!"
Nói rồi, gã dừng lại một lát mới nói tiếp: "Đại trưởng lão là người có quyền thế nhất trong hội trưởng lão, trong thư viện Quan Huyên, thực lực chỉ thua viện trưởng!"
Diệp Quân rơi vào trầm tư, hắn đang thầm cân đo đong đếm.
Lúc này, đại tỷ nhìn Trương Tiến, khẽ cười: "Không ngờ đường đường là cháu trai của Đại trưởng lão mà lại tới đây làm mấy chuyện hèn hạ này".
Sao cô ấy không nhận ra cái bẫy này là do Trương Tiến này bày bố cơ chứ?
Cách nào kiếm tiền nhanh nhất?
Đương nhiên là giết người cướp của rồi!
Trương Tiến nhìn đại tỷ, khẽ cười: "Cô đừng có vu oan cho ta! Ta chỉ nhìn thấy các ngươi giết cháu trai của Lục trưởng lão, không chỉ thế, còn định chôn hắn nữa!"
Nói rồi, gã chỉ thi thể phía xa: "Chậc chậc, các ngươi xem, chứng cứ còn đây này!"
Vẻ mặt đại tỷ u ám vô cùng!
Trương Tiến cười nói: "Các ngươi thấy thư viện sẽ tin các ngươi hay là sẽ tin ta? Ta thấy..."
Đúng lúc này, kiếm quang loé sáng.
Nhìn thấy đạo kiếm quang này, Trương Tiến hoảng hốt.
Vù!
Trương Tiến muốn chạy nhưng kiếm của Diệp Quân đã đâm xuyên ấn đường của gã, máu tươi chầm chậm phun ra!
Lúc này, Diệp Quân đã xuất hiện trước mặt Trương Tiến, hắn lấy một tấm truyền âm phù và nhẫn không gian từ trong tay của Trương Tiến, sau đó nhìn đại tỷ: "Chôn cùng luôn đi!"
Ba người đại tỷ thì ngây ra như phỗng!
Trương Tiến vẫn chưa chết hẳn, nhìn Diệp Quân chằm chằm, căm hận: "Ngươi dám giết ta! Ngươi lại dám giết ta! Ngươi không biết ông nội ta là Đại trưởng lão sao?"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết! Vừa nãy Lý Thiên huynh đã nói cho ta biết rồi!"
Trương Tiến gào lên: "Thế mà ngươi vẫn dám giết ta!"
Diệp Quân thờ ơ: "Nếu không giết ngươi, ta sợ ngươi gọi ông nội ngươi tới đánh ta!"
Trương Tiến sững sờ, chết hẳn!
Lúc này, ba người đại tỷ đứng bên đi tới, Lý Thiên nhìn thi thể của Trương Tiến, do dự một lát rồi nói: "Dương huynh, huynh gây hoạ lớn rồi!"
Đại tỷ lạnh lùng nhìn Lý Thiên: "Cái gì gọi là đệ ấy gây hoạ? Không phải là chúng ta cùng làm à?"
Nghe vậy Lý Thiên vội nói: "Đúng đúng, là chúng ta, đệ nhỡ lời... thật sự không có ý gì khác! Chỉ là nhỡ lời thôi, ngại quá!"
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: "Nếu chúng ta không giết hắn thì mọi người nói phải làm thế nào?"
Ba người im lặng.
Diệp Quân khẽ nói: "Hắn sẽ về tố cáo, sau đó chúng ta sẽ bị ông nội hắn gây khó dễ, mà ông nội hắn chắc chắn sẽ dùng đến thế lực của thư viện Quan Huyên để đối phó với chúng ta. Còn về việc ai đúng ai sai, ta nghĩ bọn họ sẽ không thèm quan tâm. Đến lúc đó, tình thế của chúng ta sẽ nguy hiểm hơn bây giờ vô số lần, đặc biệt là mọi người, mọi người còn có gia tộc, nói không chừng còn liên luỵ đến gia tộc của mọi người!"
Nói rồi, hắn dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Giết bọn họ không phải để hả giận một lúc mà là để kịp thời ngăn tổn thất về sau!"
Kịp thời ngăn tổn thất về sau!
Nghe lời Diệp Quân nói, ba người đều lắc đầu cười.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như không có gì sai!
Nếu để Trương Tiến này trở về thì mới thật là hậu hoạ không thể lường được!
Lúc này, Hứa Khâm bỗng nói: "Dương huynh, ta thấy có thể đẩy cái chết của hai người này lên đầu Tịch Huyền!"
Lý Thiên cũng khẽ gật đầu: "Ta thấy vậy cũng được! Dù sao Tịch Huyền vốn đã có thù máu với thư viện rồi, cộng thêm chuyện này cũng hợp tình hợp lý, thư viện không nghi ngờ gì đâu!"
Diệp Quân lại lắc đầu: "Bỏ đi!"
Hai người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: "Chúng ta và Tịch Huyền kia không thù không oán, làm vậy là vô đức!"
Nghe vậy Lý Thiên và Hứa Khâm định nói gì nhưng lúc này bỗng xảy ra một chuyện lạ, có hai đạo ánh sáng lạnh bỗng im hơi lặng tiếng xuất hiện chỗ họ đang đứng.
Diệp Quân thầm thấy kinh hãi!
Tốc độ nhanh quá!
Hắn không chần chừ, lập tức xuất kiếm!
Chương 152: Vẫn còn sống
Keng!
Sau đó là âm thanh kim loại va chạm nhau, Diệp Quân liên tục lùi về sau mấy trượng, lúc hắn dừng lại thì thanh khí kiếm trong tay đã vỡ nát, đồng thời cánh tay phải của hắn còn thấy hơi tê dại!
Lúc này, một tiếng kêu đau đớn vang lên bên cạnh!
Diệp Quân nhìn lại thì chỉ thấy một cánh tay của Lý Thiên đã bị chặt đứt! Lý Thiên nằm co quắp trên đất, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tràn ngập sự kinh sợ!
Diệp Quân quay đầu nhìn, trên một ngọn cây gần đó có một cô gái mặc một chiếc áo bông trắng, đôi cánh tay lộ ra ngoài, lung linh như ngọc dưới ánh trăng, đẹp không tả xiết. Bên dưới mặc một chiếc quần tơ trắng dài.
Điều hút mắt nhất chính là mái tóc dài khác người của cô ấy, tóc cô ấy có màu bạch kim, óng ánh dưới ánh trăng, đẹp vô ngần.
Một thanh phi đao không ngừng xoay vòng giữa hai ngón tay của cô gái, đao quang lấp lánh.
Nhìn thấy cô gái này, đại tỷ đứng bên bỗng kinh ngạc thốt lên: "Tóc bạch kim, phi đao, cô là... Tịch Huyền!"
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩn người!
Tịch Huyền?
Đây chính là vị chủ tịch cũ của thư viện đó sao?
Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn không ngờ mình lại gặp nhân vật truyền kỳ một thời ở nơi đây!
Phải công nhận rằng thực lực của cô gái này cực kỳ cực kỳ mạnh!
Trong những người cùng thế hệ, ngoài Diệp Quan Chỉ ra, đây là người mạnh nhất mà hắn từng gặp!
Sắc mặt của Hứa Khâm đứng bên cạnh cũng tái mét, nếu vừa rồi không nhờ Diệp Quân đỡ giùm nhát đao kia thì có lẽ gã đã toi đời rồi!
Trên cây, ánh mắt Tịch Huyền nhìn vào Diệp Quân, nhếch miệng cười: "Không ngờ thư viện lại có một vị kiếm tu, hơn nữa thực lực cũng rất khá!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Thực lực của cô nương cũng rất mạnh!"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Con người ngươi rất ngay thẳng, ta vốn không muốn giết ngươi nhưng tiếc quá, ngươi là người của thư viện, nếu đã vậy thì ngươi buộc phải chết!"
Dứt lời, Diệp Quân bỗng thấy mình bị một luồng khí tức thần bí khoá chặt!
Hắn biết đây là khí tức của Tịch Huyền, nhưng luồng khí tức này rất quái dị, dường như từ bốn phương tám hướng ép tới khiến hắn không thể nào men theo khí tức để tìm ngọn nguồn được!
Lúc này, đại tỷ đứng bên cạnh vội nói: "Tịch Huyền cô nương, đệ ấy không phải là người của thư viện!"
Nghe vậy, Tịch Huyền hơi sững sờ, sau đó nhìn Diệp Quân: "Hắn không phải là người của thư viện sao?"
Đại tỷ gật đầu, vội giải thích: "Đúng vậy! đệ ấy giống với cô, vốn là người của thư viện, là người giành hạng nhất trong cuộc tỷ võ dưới hạ giới, nhưng vì nhà họ An và tộc Chân Long đã can thiệp vào cuộc tỷ võ, thư viện khoanh tay đứng nhìn nên đệ ấy không gia nhập vào thư viện Quan Huyên nữa!"
Nghe thế, Diệp Quân nhìn đại tỷ, kinh ngạc: "Đại tỷ, tỷ biết đệ là ai sao?"
Đại tỷ liếc hắn một cái: "Đại ca ơi, đệ nghĩ bọn ta ngốc cả à? Đệ là kiếm tu, lại còn mạnh đến thế! Kiếm tu xuất hiện trong những năm gần đây đếm được trên đầu ngón tay, người nổi tiếng nhất gần đây chính là đệ, hơn nữa đệ còn đặt tên là Dương Quân... thế thì khác gì nói với bọn ta lai lịch của đệ đâu chứ!"
Diệp Quân cười gượng, ngại quá!
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: "Thú vị đấy, thư viện lại bỏ lỡ một thiên tài như ngươi!"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Tịch Huyền cô nương, bọn ta không có ác ý gì với cô, vừa nãy bạn ta mạo phạm cô..."
Tịch Huyền bỗng nhảy xuống khỏi ngọn cây, cô ấy cười nói: "Đỡ một đao của ta thì chuyện của bạn ngươi xem như bỏ qua!"
Diệp Quân gật đầu: "Được!"
Hứa Khâm đứng bên cạnh run giọng nói: "Diệp huynh!"
Lý Thiên cũng vội nói: "Diệp huynh, không được đâu!"
Diệp Quân nhìn Lý Thiên: "Thế ta đi nhé!"
Lý Thiên cứng họng.
Diệp Quân khẽ cười: "Không sao đâu".
Lý Thiên cười khổ: "Diệp huynh..."
Diệp Quân quay người nhìn Tịch Huyền: "Cô nương, ra tay đi!"
Tịch Huyền nhoẻn môi nở nụ cười: "Ngươi phải cẩn thận đấy!"
Nói rồi, bàn tay ngọc ngà của cô ấy nhấc lên, chớp mắt, một nhát đao lạnh lẽo đã phóng tới trước mặt Diệp Quân.
Nhanh không gì sánh kịp!
Vù!
Cùng với tiếng xé gió, phi đao kia đã xuất hiện ở cách đó mười mấy trượng, nơi đó, một cây cổ thụ bị bổ làm đôi rồi ngã rầm xuống đất.
Đại tỷ sửng sốt, sau đó vội vã nhìn Diệp Quân, thấy Diệp Quân vẫn còn đứng ở đó, nhưng đứng ở tư thế nghiêng người!
Giữa trán hắn có một vết máu mờ nhạt.
Vẫn còn sống!
Đại tỷ thở phào một hơi!
Diệp Quân im lặng.
Hắn không chống đỡ trực diện, phi đao của cô nương này quá mạnh, khí kiếm không thể nào chống đỡ được, mà hắn lại không muốn dùng kiếm Hành Đạo, thế nên hắn chọn cách né tránh.
Nhưng hắn đã đánh giá thấp tốc độ của đối phương rồi!
Giây phút này, Diệp Quân cảm thấy nguy hiểm!
Đương nhiên rồi, hắn cảm thấy hứng thú nhiều hơn!
Hắn không muốn vô địch!
Có nguy hiểm, có thất bại mới có thể tiến bộ thêm!
Tịch Huyền đứng phía xa nhìn Diệp Quân, một lát sau cô ấy giơ ngón tay cái lên: "Nếu ta cùng cảnh giới với ngươi thì chắc chắn ta sẽ không đánh lại ngươi, thật lợi hại!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Phi đao của cô nương cũng rất lợi hại!"
Tịch Huyền mỉm cười, nói: "Thư viện không nhận ngươi đúng là một tổn thất lớn! Ta đi đây!"
Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Quân bỗng nói: "Cô nương, đợi đã!"
Tịch Huyền quay người nhìn Diệp Quân: "Sao?"
Diệp Quân chần chừ một lát rồi nói: "Ta có thể hỏi cô nương một câu không?"
Tịch Huyền cười: "Ngươi hỏi đi! Nhưng ta không đảm bảo sẽ trả lời đâu!"
Diệp Quân gật đầu nói: "Trông cô nương không giống kẻ ác!"
Tịch Huyền cười hỏi: "Thì sao?"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Điều khiến ta khá tò mò là lúc đó thư viện đã làm gì cô nương, khiến cô nương đại khai sát giới?"
Ba người đại tỷ cũng nhìn Tịch Huyền, bọn họ cũng tò mò lắm!
Tịch Huyền mỉm cười: "Sao ngươi lại muốn biết điều này? Chỉ vì tò mò thôi à?"
Diệp Quân trầm giọng nói: "Vừa nãy cô nương xuất đao không dùng toàn lực, cũng không có sát ý, ta nhìn ra được cô nương đã nương tay! Ta có quen một cô nương tên Diệp Quan Chỉ, cô ấy là người của tổng viện, nhân phẩm cực tốt, nếu cô nương gặp chuyện không công bằng, sau này gặp Diệp Quan Chỉ cô nương, ta sẽ nói với cô ấy!"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi có biết vì sao ta lại xuất hiện ở đây không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Tịch Huyền xoè tay, một tấm lệnh bài bỗng bay tới trước mặt Diệp Quân, trên lệnh bài có hai chữ lớn: Diệp Quân!
Đại tỷ đứng bên cạnh bỗng hoảng sợ: "Lệnh truy sát!"
Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: "Có người hạ lệnh truy sát đệ!"
Diệp Quân trầm lặng, hai tay siết chặt, lòng thầm hỏi: "Tháp gia, có phải gia tộc mà bố ta vào ở rể đã tới đây rồi không?"
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi đáp: "Chắc không phải đâu!"
Diệp Quân do dự một lát rồi hỏi: "Tại sao?"
Tiểu Tháp không nói gì.
Mẹ kiếp!
Ta phải tiếp tục lừa dối ngươi thế nào đây?
Đúng lúc này, Tịch Huyền bỗng cười: "Diệp công tử, ngươi có biết người muốn giết mình là ai không?"
Diệp Quân lắc đầu.
Tịch Huyền cười nói: "Bọn họ cho ta thù lao ba nghìn vạn kim tinh đấy!"
Diệp Quân rơi vào im lặng, mình có giá thật đấy!
Tịch Huyền mỉm cười rồi nói: "Ta cũng rất xao động, nhưng sau khi gặp ngươi thì ta cảm thấy con người ngươi rất chính trực, làm việc quyết đoán nhưng có chừng mực, ta rất tán thưởng ngươi, thế nên ta từ bỏ nhiệm vụ này!"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Cô nương có biết ai đã hạ lệnh truy sát ta không?"
Tịch Huyền lắc đầu: "Không biết! Bên thuê bảo mật thân phận! Điều này đối với ngươi bây giờ không quan trọng! Quan trọng là ngươi phải rời khỏi Tội Uyên ngay, vì không bao lâu nữa tất cả sát thủ và cường giả trong Tội Uyên đều sẽ tới tìm ngươi. À không đúng, bọn họ đã trên đường tới đây rồi!"
Diệp Quân chần chừ rồi nói: "Thực lực của bọn họ so với cô thế nào?"
Tịch Huyền chớp mắt: "Chắc chắn là không mạnh bằng ta rồi, đùa gì chứ, ta cũng từng là người đứng đầu lớp trẻ của Trung Thổ Thần Châu đấy nhé!"
Diệp Quân gật đầu: "Không mạnh bằng cô thì tốt!"
Nói rồi hắn khẽ cười: "Tháp gia, ta sắp chấp pháp câu cá rồi!"
Tiểu Tháp: "..."
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Cô nương, có phải cô rất túng tiền không?"
Tịch Huyền: "Cũng hơi!"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Sắp có rất nhiều tới giết ta, mà đám người này chắc chắn đều có tiền. Bọn chúng vì tiền tới giết ta, chắc chắn chẳng phải người tốt, cô có đồng ý bắt tay với ta, chúng ta giết ngược bọn chúng, sau đó lợi ích chia đôi?"
Nói rồi hắn dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Ta làm con mồi, cô ở sau đánh úp, tha hồ mà giết!"
Ba người đại tỷ: "..."
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân một lúc lâu, nói: "Cũng được nhỉ!"
Ba người đại tỷ: "..."
...
Chương 153: Không hối hận!
Nghe Diệp Quân và Tịch Huyền nói chuyện, sắc mặt ba người đại tỷ bỗng trở nên kỳ quặc!
Thế mà hai người này lại bắt tay nhau sao?
Còn Diệp Quân sau khi nghe lời Tịch Huyền nói thì bỗng bật cười: "Tốt!"
Tịch Huyền nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: "Ngươi có biết đứng cùng phe với ta có thể rước đến cho ngươi những gì không?"
Diệp Quân nói: "Ý cô nương là ta cùng hội với cô nương sẽ bị thư viện Quan Huyên đối phó à?"
Tịch Huyền cười: "Ngươi không sợ thư viện Quan Huyên à?"
Diệp Quân hỏi lại: "Cô nương, cô cùng hội với ta, cô có sợ nhà họ An với tộc Thiên Long thượng cổ không?"
Tịch Huyền chớp mắt, chợt cười to lên: "Ta không sợ! Dù sao cũng gánh nợ nhiều rồi!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta cũng vậy!"
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân, nụ cười xán lạn: "Kiếm tu ngươi, thú vị đấy!"
Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói với đám đại tỷ: "Ta không thể tiếp tục làm nhiệm vụ với mọi người được! Nếu không ta sẽ liên luỵ tới mọi người!"
Hắn biết, kẻ lần này đối phó với hắn không phải là nhà họ An thì cũng là tộc Thiên Long thượng cổ!
Tiếp tục đi cùng đám đại tỷ sẽ làm hại bọn họ.
Đại tỷ im lặng một hồi rồi nói: "Đệ... cẩn thận đấy!"
Diệp Quân gật đầu: "Mọi người mau đi đi!"
Đại tỷ nhìn Diệp Quân, vẻ mặt phức tạp: "Bảo trọng!"
Nói rồi cô ấy dẫn Hứa Khâm và Lý Thiên rời đi!
Lúc đi ngang qua Diệp Quân, Hứa Khâm bỗng lấy một chiếc nhẫn không gian trong người ra đặt vào tay hắn: "Trong này có ba tấm thuật phù cấp Tiên, mong có thể giúp được huynh! Diệp huynh, nhất định phải sống trở về nhé!"
Diệp Quân khẽ cười: "Đa tạ!"
Hứa Khâm lắc đầu: "Nên là ta cảm tạ huynh! Bảo trọng!"
Nói rồi ba người nhanh chóng chạy về phía xa, chẳng mấy chốc đã biến mất trong màn đêm.
Lúc này, Tịch Huyền đứng bên bỗng cười hỏi: "Ngươi có kế hoạch gì?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi đáp: "Không có kế hoạch gì hết, đợi bọn chúng tới rồi giết thôi!"
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Tự tin vậy sao?"
Sau một thoáng trầm ngâm, Diệp Quân nói: "Lần này bọn chúng hạ lệnh truy sát ta có thể phân thành ba giai đoạn. Giai đoạn đầu tiên là mới bắt đầu, đám người đó sẽ đánh giá thấp thực lực của ta, dùng sao ta cũng chỉ mới đến cảnh giới Phá Không. Giai đoạn này là chúng ta thoải mái nhất".
Tịch Huyền hỏi: "Giai đoạn thứ hai thì sao?"
Diệp Quân nói: "Giai đoạn thứ hai bọn chúng sẽ phát hiện thực lực của ta mạnh hơn bọn chúng nghĩ rất nhiều. Lúc này bọn chúng mới suy xét kỹ lại, sát thủ bình thường sẽ không dám nhận nhiệm vụ giết ta, thế nên những người dám tới chắc chắn phải là cao thủ! Đương nhiên rồi, ta không biết chất lượng cao thủ ở đây như thế nào".
Nói rồi anh nhìn Tịch Huyền.
Tịch Huyền hỏi tiếp: "Vậy giai đoạn thứ ba thì thế nào?"
Diệp Quân nghiêm túc nói: "Sau khi qua được giai đoạn thứ hai, sát thủ bình thường ở đây chắc chắn không dám tới tìm ta! Cao thủ thực sự cũng sẽ đánh giá lại thực lực của ta, đến lúc đó chủ mưu đứng sau chỉ có hai lựa chọn. Thứ nhất là bọn chúng tăng thêm tiền thưởng, thứ hai là từ bỏ".
Tịch Huyền cười nói: "Còn có lựa chọn thứ ba nữa, chính là bọn chúng sẽ đích thân ra tay!"
Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy!"
Tịch Huyền khẽ cười: "Với thực lực của ngươi, dù ở Tội Uyên này, số người có thể giết được ngươi cũng không quá con số mười!"
Mười người!
Diệp Quân nhíu mày: "Người ở đây yếu vậy à?"
Tịch Huyền liếc hắn một cái: "Lẽ nào không thể là vì ngươi quá mạnh à?"
Diệp Quân hơi ngẩn ra, sau đó mỉm cười.
Tịch Huyền lắc đầu: "Cái tên này, ngươi cố tình vờ vịt chứ gì!"
Diệp Quân vội lắc đầu: "Ta mới đến Trung Thổ Thần Châu không bao lâu, không hiểu rõ về cường giả ở đây, số người đã từng giết cũng không nhiều!"
Nói rồi hắn lại bất giác lắc đầu cười.
Thật ra cái này phải trách Tháp gia!
Ngày nào cũng khiến hắn suy nghĩ rằng hắn rất yếu, lúc nào cũng lấy đại gia tộc ở vũ trụ Quan Huyên ra so sánh với hắn, dần dà hắn đã xem đối thủ của mình ai cũng mạnh ngang cấp độ Diệp Quan Chỉ hết.
Tịch Huyền cười: "Mười người có thể giết được ngươi đều là lão quái vật ở đây, giá bình thường bọn chúng không nhận đâu, nhưng nếu kẻ muốn giết ngươi chịu chi thì sẽ khác ngay!"
Diệp Quân nhìn chằm chằm Tịch Huyền: "Ta và cô liên thủ thì sao?"
Tịch Huyền chớp mắt, bàn tay ngọc ngà phất lên: "Mặc sức mà giết chúng!"
Diệp Quân gật đầu: "Nói vậy là nếu chủ mưu không đích thân ra tay thì chúng ta không có bất kỳ nguy hiểm nào! Nếu chủ mưu đích thân ra tay..."
Nói rồi, hắn dừng lại một chút mới nói tiếp: "Thế thì sự hợp tác của chúng ta kết thúc!"
Đương nhiên hắn sẽ không mong cầu người ta cùng mình đối mặt với nhà họ An và tộc Thiên Long thượng cổ rồi!
Người ta đâu có nợ hắn!
Làm người phải rõ ràng một chút, chân thành một chút, bớt dùng tâm kế, sống trong thế đạo này chẳng ai ngốc cả!
Nghe lời Diệp Quân nói, ánh mắt Tịch Huyền ánh lên tia kỳ lạ, cô ấy chỉ cười mà không nói gì.
Tuy cô ấy cảm thấy chàng thanh niên này không tệ, nhưng cô ấy sẽ không vào sinh ra tử với người ta đâu!
Cô ấy đâu có mê trai!
Đều là người trưởng thành cả rồi!
Nhiều khi phải thực tế lên!
Như nhớ ra điều gì Tịch Huyền bỗng nói: "Vừa nãy ngươi giết hai học sinh kia của thư viện Quan Huyên, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn đấy!"
Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"
Tịch Huyền cười đáp: "Ngươi đừng xem thường thư viện Quan Huyên, tình báo của bọn họ rất lợi hại, tên lúc đầu dẫn dụ các ngươi tới đây, các ngươi không hề che giấu hành tung. Thế nên khi bọn họ điều tra, cuối cùng vẫn điều tra ra được các ngươi thôi".
Nói rồi, cô ấy dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: "Ba người bạn kia rất có thể sẽ bán đứng ngươi, sau đó đổ hết tội lên đầu ngươi!"
Diệp Quân im lặng.
Tịch Huyền bật cười: "Nếu bọn họ làm vậy thật thì ngươi có giận không?"
Diệp Quân gật đầu: "Đương nhiên là giận rồi, ta đâu phải thánh nhân!"
Tịch Huyền chớp mắt: "Thế ngươi có hối hận đã cứu họ không?"
Diệp Quân lắc đầu: "Không hối hận!"
Chương 154: Mình ta là đủ
Tịch Huyền khó hiểu: "Vì sao?"
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền: "Ta cứu họ vì nguyên tắc làm người của ta, hơn nữa nó nằm trong khả năng của ta. Nếu cuối cùng bọn họ hại ta, ta sẽ tức giận nhưng sẽ không hối hận, vì con người ai cũng có lòng ích kỷ, đây là nhân tính, tức giận nhưng vẫn hiểu cho họ. Dù sao người không vì mình, trời tru đất diệt! Nhưng..."
Nói rồi, hắn thản nhiên nói tiếp: "Chắc chắn bọn họ sẽ chết, ta có thể cứu người, cũng có thể giết người. Kẻ nào hại ta, chắc chắn ta sẽ chôn hắn!"
Tịch Huyền bỗng bật cười ha hả!
Cô ấy cười không một chút kiêng dè!
Diệp Quân nhìn Tịch Huyền, hơi ngờ vực, sao cô nương này hở chút là cười thế nhỉ?
Lúc này Tịch Huyền mỉm cười nói: "Kiếm tu ngươi, thú vị thật đấy! Ân oán rõ ràng, làm người có giới hạn, tấm lòng kiên trực... chỉ là không biết giữ được bao lâu!"
Diệp Quân đang định nói gì thì đúng lúc này, hai người bỗng cùng nhìn về phía bên phải, ở cuối tầm nhìn, dường như có một bóng đen đang lao về phía mình!
Thấy bóng đen này, Diệp Quân híp mắt lại: "Tới rồi! Tịch Huyền cô nương, cô nấp đi!"
Tịch Huyền gật đầu, nhoáng cái đã biến mất!
Diệp Quân nhìn bóng đen ở phía xa, bóng đen đó bỗng hoà mình vào màn đêm, biến mất không thấy đâu. Một giây sau, một đạo ánh sáng lạnh lẽo đã im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng Diệp Quân!
Ra tay trực tiếp!
Làm sát thủ đương nhiên phải cho ra dáng sát thủ.
Loại sát thủ trước khi giết người còn lảm nhảm thì không biết cỏ trên mộ đã cao mấy trượng rồi!
Tốc độ của sát thủ cực kỳ nhanh, nhưng đối với Diệp Quân thì tốc độ đó vẫn rất chậm!
Diệp Quân quay người, đâm một kiếm ra!
Vụt!
Một thanh đoản kiếm đã dừng lại cách ấn đường của Diệp Quân vài tấc!
Đứng trước mặt Diệp Quân là một người mặc đồ đen, giữa trán gã là khí kiếm của Diệp Quân!
Người mặc đồ đen khẽ nói: "Kiếm nhanh quá!"
Diệp Quân nhìn chằm chằm người mặc đồ đen: "Ta mới chỉ dùng ba phần sức!"
Người mặc đồ đen: "..."
Diệp Quân không phí lời thêm, một nhát kiếm chém qua.
Vù!
Đầu của người mặc đồ đen lìa khỏi xác!
Diệp Quân thu lấy nhẫn không gian của người mặc đồ đen, sau đó tuỳ tiện phất tay, một đống đất bay lên rồi đổ lên xác của người mặc đồ đen!
Nói chôn, thì nhất định phải chôn!
Lúc này, Tịch Huyền xuất hiện trước mặt Diệp Quân. Diệp Quân nhìn nhẫn không gian, trong đó có một trăm hai mươi vạn kim tinh!
Diệp Quân lấy sáu mươi vạn ra đưa cho Tịch Huyền.
Tịch Huyền lại lắc đầu: "Không có ta ngươi cũng có thể giết được hắn, ta không nhận tiền này đâu!"
Diệp Quân lắc đầu: "Chúng ta đã bàn xong từ trước rồi!"
Tịch Huyền nhìn Diệp Quân: "Không có ta thì ngươi vẫn có thể sống tốt mà!"
Diệp Quân nhếch miệng cười: "Chẳng mấy chốc sẽ tới giai đoạn thứ ba thôi, đến lúc đó cường giả thực thụ ở đây sẽ xuất hiện, khi đó ta cần cô giúp đỡ. Hơn nữa, ta chuẩn bị làm một vụ lớn!"
Tịch Huyền chớp mắt: "Làm một vụ lớn sao?"
Diệp Quân: "Đúng vậy!"
Tịch Huyền hỏi: "Làm thế nào?"
Nói rồi, dường như cô ấy nghĩ tới cái gì, mặt đỏ ửng lên, sau đó cố gắng giả vờ bình tĩnh.
Trông chàng thanh niên này đứng đắn lắm, chắc không có suy nghĩ gì lệch lạc đâu!
Đúng là Diệp Quân không nghĩ gì nhiều, lập tức cười nói: "Xem ta biểu diễn!"
Tịch Huyền đang định nói gì đó thì bỗng quay đầu nhìn về phía bên phải, híp mắt lại nói: "Lại có người tới!"
Diệp Quân nói: "Trốn đi!"
Tịch Huyền quay người, nhoáng một cái đã biến mất!
Diệp Quân nhìn phía gần đó, một gã trai chậm rãi đi tới, gã trai đó vác một thanh đại đạo trên vai, tay trái cầm một quả dưa chuột, chốc chốc lại gặm một miếng.
Y phục của gã rất tuỳ ý, để ngực lộ ra ngoài, bên trên có vẽ hình một con rồng với một con bạch hổ, trông cực kỳ hung dữ!
Xăm mình à?
Diệp Quân nhíu mày, tên này là một thằng nhóc thần kinh!
Gã trai kia nhìn Diệp Quân hỏi: "Ngươi là Diệp Quân à?"
Diệp Quân gật đầu.
Gã trai nhếch miệng cười: "Có người truy nã ngươi, ba nghìn vạn kim tinh, mà vừa hay gần đây ta lại thiếu tiền, nên mượn đầu ngươi dùng tạm nhé!"
Diệp Quân nhìn phía sau lưng gã trai kia, hắn hỏi: "Chỉ có mình ngươi à?"
Gã trai đáp: "Lẽ nào không đủ?"
Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay gã trai kia rồi hỏi: "Ngươi có cần gọi thêm vài người nữa không?"
Gã trai cười sằng sặc: "Giết ngươi, mình ta là đủ rồi!"
Dứt lời, gã bỗng bước lên trước một bước, chém đao về phía Diệp Quân!
Rắc!
Không gian lập tức bị nhát đao này chém nứt!
Cảnh giới Phá Không!
Hơn nữa đao thế sắc bén, vừa nhìn đã biết là kẻ đã chinh chiến nhiều!
Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng nghiêng người, né được nhát đao một cách chuẩn xác!
Gã trai chém hụt thì ngẩn người, một giây sau, gã định tiếp tục ra tay nhưng một thanh kiếm đã chĩa ngay giữa trán gã!
Gã trai đần mặt ra, vẻ mặt không thể tin nổi: "Huynh... mạnh vậy à?"
Diệp Quân thành thật đáp: "Ta không ngờ, trông ngươi rất mạnh, nhưng thực lực lại yếu đến vậy..."
Nói rồi, hắn nhìn trước ngực gã trai, hỏi: "Ngươi xăm con rồng với con bạch hổ này làm gì?"
Gã trai run giọng đáp: "Xăm mình lấy le!"
Diệp Quân nhíu mày: "Lấy le à?"
Gã trai vội vã gật đầu: "Sau khi xăm mình thì trông sẽ hung dữ hơn, người thành thật nhìn vào sẽ sợ ta, thế nên..."
Diệp Quân cạn lời.