Hậu Duệ Kiếm Thần
Chương 1212
Chương 1212
Tăng Vô vội nói: “Ông cũng biết tính tình Thiên Mệnh ra sao mà, chưa giết bản thể đã là chừa lại mặt mũi rồi. Ngẫm lại mà xem, trước giờ trừ ca ca ra thì nàng ta còn nể ai đến thế nữa?”
Vô Biên không đáp.
Tăng Vô tiếp tục: “Vô Biên, vũ trụ Quan Huyên đang cần ông!”
Vô Biên lắc đầu: “Ta không muốn xen vào chuyện bên đó nữa, cũng không có cách xen vào. Với cả Dương tộc đã xuất hiện rồi, có ta hay không cũng chẳng thừa chẳng thiếu gì”.
Vẻ mặt Tăng Vô trở nên phức tạp: “Ông thật sự bỏ mặc vũ trụ Quan Huyên sao? Năm xưa ông còn cùng Kiếm Chủ và những người khác đi đến Chân vũ trụ, tàn sát khiến chúng phải sợ cơ mà…”
Vô Biên cười: “Chuyện qua rồi”.
Tăng Vô thở dài nặng nề.
Vô Biên ngẩng đầu nhìn ông ấy: “Lo tập trung niệm kinh, truyền bá Phật pháp đi. Chuyện bên trên thế nào thì bớt nhọc lòng, cũng không phải thứ ông có thể quản đâu”.
Tăng Vô: “Thằng bé là con của huynh đệ ông!”
Vô Biên im lặng.
Tăng Vô lại nói: “Những gì thế hệ trước các ông chưa kịp dựng xong, bây giờ đến thế hệ này đảm nhận! Mà nó mới có mười tám tuổi! Ta đã nói vậy rồi, đến hỗ trợ hay không thì tùy ông”.
Ông ấy nói xong thì xoay người biến mất.
Để lại Vô Biên Chủ im lặng ngồi đó, một hồi sau mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra. Khắp người ông ta giờ đây đã chẳng còn tản ra khí vận nữa.
Nó đã biến mất hoàn toàn kể từ trận chiến năm ấy.
Ông ta không còn được chủ nhân bút Đại Đạo che chở nữa.
Mà không được người đó và Thiên Mệnh chở che nữa có ý nghĩa thế nào?
Nghĩa là ông ta sẽ chết thật.
Vô Biên chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống một nơi nào đó bên dưới, thì thầm: “Chủ nhân bút Đại Đạo, lần này ông thật sự theo phe Chân vũ trụ sao? Hay đây chỉ là một mưu đồ khác của ông?”
Bỗng nhiên ánh mắt ông ta tập trung vào một cô gái đang đi dạo trên phố. Cô ta mặc váy gai giản dị, mái tóc dài thật dài xõa đến dưới eo.
Trong tay ôm một con mèo nhỏ màu trắng.
Cô ta bất thình lình dừng lại, quay đầu nhìn về nơi nào đó.
Chỉ một cái liếc mắt vô tình này…
Ầm!
Đồng tử Vô Biên Chủ co rụt lại, chỉ trong thoáng chốc đã bị đẩy xuống vực sâu hun hút thăm thẳm, lại không cách nào cựa quậy.
Cho dù chỉ là một phân!
Ông ta kinh hãi vô cùng.
Cô gái kia thu tầm mắt về, lại cất bước rời đi.
Vô Biên quay trở lại với gương mặt trắng bệch, thần sắc hoảng loạn. Khi ông ta nhìn xuống, cô gái đã đi đến trước một ngôi nhà nọ. Bị một con chó hoang lông vàng cản đường, cô ta chỉ liếc mắt một cái đã khiến nó quỳ mọp xuống đất, run lên bần bật.
Cô gái chỉ bình thản đi vào nhà.
Vô Biên khiếp sợ.
Đó là ai?